Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
-
Chương 21
Edit: Xuân Hương
Cre: On pic
- ------------------------
Nhậm Diệc đỡ cậu ta, Tôn Định Nghĩa mang theo bình dưỡng khí nặng ít nhất 85-90 kg, suýt nữa anh cũng chìm xuống theo, anh cầm mặt nạ phòng độc đeo lại trên đầu mình, cố sức cởi trang bị của Tôn Định Nghĩa ra, đồng thời nói: "Cao Cách, phái ba người xuống trợ giúp, mang một bộ bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc, nhanh!"
Cao Cách mặt đầy mồ hôi, ra lệnh nói: "Thôi Nghĩa Thắng, cậu dẫn bọn họ xuống giếng, người đi xuống trước, nín thở, chúng tôi đưa trang bị xuống sau."
"Rõ!"
Nhậm Diệc đỡ Tôn Định Nghĩa lên, nước sâu chảy siết khó mà đi về phía trước, đồng thời thỉnh thoảng trao đổi mặt nạ phòng độc với Tôn Định Nghĩa, Lý Táp cũng đỡ thợ sửa chữa đi theo ở phía sau, may là vóc dáng của thợ sửa chữa nhỏ gầy, nếu không dưới hoàn cảnh như vậy cô sợ rằng nửa bước cũng khó đi.
Đi không bao xa, Lưu Huy chạy tới trước.
Nhậm Diệc mắng: "Con mẹ nó, để cậu trông coi Tiểu Đào, cậu chạy đến đây làm gì?"
"Tiểu Đào bảo em đến đây." Lưu Huy muốn tới đỡ lấy Tôn Định Nghĩa.
"Cậu đi giúp Lý Táp, một mình tôi có thể."
Lưu Huy tiếp nhận thợ sửa chữa: "Lý Táp, cô đi giúp Nhậm đội, mình tôi là được rồi."
Lý Táp chạy tới: "Nhậm đội, Tôn trung đội trưởng hôn mê, không có cách nào kiểm soát hô hấp, em đưa mặt nạ phòng độc cho anh ấy, hai chúng ta dùng một cái đi."
Nhậm Diệc cởi mặt nạ phòng độc của mình đeo lên mặt Tôn Định Nghĩa, hướng về Lý Táp làm một dấu OK.
Lý Táp gật gật đầu, cùng Nhậm Diệc hai bên trái phải chống đỡ Tôn Định Nghĩa, hai người không ngừng trao đổi mặt nạ phòng độc, mãi đến khi cứu viện Cao Cách phái tới chạy đến.
Máy bơm liên tục hút nước thải ở trong giếng, bọn họ càng chạy nước càng cạn, cho đến lúc thuận lợi mang Tôn Định Nghĩa và thợ sữa chữa ra ngoài, Tiểu Đào cũng được cứu ra ngoài.
Nhậm Diệc ôm Tôn Định Nghĩa đặt lên băng-ca, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nhân viên cấp cứu, bờ môi run rẩy, không nói nên lời trong giây lát.
Nhân viên cấp cứu nói: "Nhậm đội, anh phải tránh ra, để chúng tôi làm việc." Cô nàng mở mí mắt Tôn Định Nghĩa nhìn một chút, lại cạy miệng của cậu ta ra, nói với đồng nghiệp: "Chuẩn bị đặt nội khí quản (*)."
Nhậm Diệc khàn giọng nói: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Tất cả chiến sĩ đều đứng ở bên cạnh, vừa lo lắng lại bất lực mà nhìn Tôn Định Nghĩa đang hôn mê.
Nhân viên cấp cứu bình tĩnh nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Người bị thương từng người từng người được đưa lên xe cấp cứu.
Tiểu Đào không chịu lên băng-ca: "Chân của tôi chỉ trật, không có việc gì lớn, không cần đi bệnh viện."
"Để chắc chắn thì phải đi chụp X-Quang." Nhân viên cấp cứu nói.
"Tôi thật sự không có..."
"Đi bệnh viện!" Nhậm Diệc nhìn cậu ta chằm chằm, gầm nhẹ nói.
Tiểu Đào cúi thấp đầu xuống.
Nhậm Diệc đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo, thân thể của anh lung lay một cái.
"Nhậm đội!" Cao Cách đỡ lấy anh.
Lý Táp và Lưu Huy cũng từ từ ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt bất thường.
Cao Cách hô: "Bọn họ ở dưới đáy giếng từng cởi mặt nạ phòng độc!"
Nhân viên cấp cứu ấn bộ đàm: "Tổng đài, ở đây cần thêm hai xe cấp cứu. Trước tiên các anh cởi áo ngoài của bọn họ, nằm ngửa trên đất, mọi người tản ra, để không khí lưu thông."
"Nhậm đội, Nhậm đội!" Cao Cách tháo trang bị của Nhậm Diệc xuống, cởi áo ngoài của anh ra, từ từ đặt anh trên mặt đất.
Hơn 80% trên ban công của toàn bộ tiểu khu đều đứng đầy người, xung quanh giếng nước thải cũng vây đầy người, xe cứu hỏa, xe cấp cứu, xe cảnh sát làm cho cửa chính tiểu khu chật đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.
Nhậm Diệc lại dần dần không nghe được những tiếng nói chuyện xung quanh, âm thanh kêu la, tiếng màn trập(*), anh có chút choáng váng, nhưng anh không muốn ngất đi, cho nên anh gắng gượng chống đỡ ý thức, chống đỡ mí mắt.
(*) Màn trập: Bên trong máy ảnh của bạn, ngay phía trước của bộ cảm biến, là một vạt nhỏ được gọi là màn trập, đại khái là tiếng máy ảnh đang chụp hình.)
Đột nhiên, trong tầm mắt của Nhậm Diệc xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo, đẹp đến không chân thật, đang từ trên cao ghé xuống nhìn anh, bờ môi hé mở, đang gọi tên của mình.
Cung Ứng Huyền? Tại sao hắn lại ở đây?
À, hắn là cảnh sát mà.
Âm thanh Cung Ứng Huyền tựa như một mũi tên, xuyên qua núi non sông suối, xuyên thấu tầng tầng sương mù dày đặc, cuối cùng đâm vào màng nhĩ của anh, cùng với một tiếng "Nhậm Diệc" kia, thính giác của anh đã trở về.
Nhậm Diệc gắng sức mở mắt, mệt mỏi nhìn Cung Ứng Huyền: "Cậu..."
Cung Ứng Huyền ngồi xổm người xuống, trầm giọng nói: "Không cần nói, xe cấp cứu lập tức tới ngay."
Nhậm Diệc gượng gạo nhếch nhếch miệng: "Tôi... Cả người tôi toàn mùi cống hôi thối, cậu không sợ à."
"Đừng nói chuyện." Cung Ứng Huyền móc ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết từ trong túi, lau lau hỗn hợp mồ hôi và nước thải trên gương mặt Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc cố sức thở hổn hển một hơi, vẫn cảm giác hít thở không thông, phổi giống như cái bong bóng bị xẹp, dưỡng khí trở nên cằn cỗi, "Lý Táp và Lưu Huy..."
"Bọn họ không sao, đều đang đợi xe cấp cứu."
Cuối cùng, xe cấp cứu tiếp viện cũng đến, Nhậm Diệc được đưa lên băng-ca, đeo mặt nạ thở oxy, anh chậm rãi nháy nháy mắt, chờ đợi mình được đưa vào xe cấp cứu, dường như không cần phải giả bộ nữa, mới thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, rơi vào mê man.
- ---
Nhậm Diệc tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở bệnh viện, không ngạc nhiên chút nào.
Trên người anh rất khó chịu, choáng váng, yếu ớt, buồn nôn, giống như sốt cao chưa khỏi.
"Nhậm Diệc." Khúc Dương Ba thấy Nhậm Diệc tỉnh, thò người ra, "Cảm giác thế nào?"
Ý thức Nhậm Diệc nhất thời trống rỗng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, anh vội la lên: "Tôn Định Nghĩa đâu? Cậu ta thế nào rồi?" Nói xong liền muốn đứng dậy.
"Cậu ấy không có chuyện gì, đã qua khỏi nguy hiểm." Khúc Dương Ba nắm bả vai của anh, từ từ đỡ anh trở về giường.
Nhậm Diệc nặng nề thở dài một hơi, mũi anh gay gay, gần như sắp rơi lệ, anh nói, "Những người khác đâu?" Âm thanh khàn khàn.
"Đều không có gì đáng ngại, cậu cũng vậy, ba người các cậu hít vào tương đối ít khí độc, không cần rửa phổi (*), nhưng vẫn phải nằm viện quan sát mấy ngày."
Nhậm Diệc gật gật đầu: "Còn những người được cứu lên đâu?"
Khúc Dương Ba thở dài: "Có hai người tử vong tại chỗ, một người sau khi được đưa về bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả, ba người khác đều ở ICU (phòng chăm sóc đặc biệt chuyên dành cho các bệnh nhân đang nguy kịch), tình huống không mấy khả quan."
Nhậm Diệc nắm chặt nắm đấm bất lực: "Dương Ba, cậu có biết làm công việc này, phần khó chịu nhất là cái gì không?"
Khúc Dương Ba không nói gì.
Ánh mắt Nhậm Diệc vô hồn mà nhìn phía trước: "Là "Có một số bi kịch vốn có thể không xảy ra"."
Khúc Dương Ba trầm giọng nói: "Mấy người phụ trách đấu thầu đã bị kiểm soát."
"Ừm, kiểm soát, ngày mai tin tức sẽ đưa tin trắng trợn, bởi vì sự làm ăn sơ suất của bọn họ hại chết bao nhiêu người, hàng năm tin tức như vậy nhiều vô số kể, nhiều vô số kể!" Môi của Nhậm Diệc cũng đang phát run, "Nhưng vẫn không tránh được."
"Chúng ta chỉ có thể tận lực làm tốt công việc của chúng ta, hy vọng những người khác cũng có thể làm tốt công việc của bọn họ, cố gắng hết sức phòng ngừa những tai nạn này xảy ra." Khúc Dương Ba vỗ vỗ bả vai Nhậm Diệc, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Cửa phòng bệnh được mở ra, Cung Ứng Huyền đi vào -- mang theo khẩu trang.
Nhậm Diệc sửng sốt, anh hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ ngửi ngửi chính mình. Trong lúc anh hôn mê đã được thay quần áo, tắm rửa, bây giờ hình như không có mùi, nhưng dường như mùi hôi thối kia tạm thời lưu lại trong trí nhớ anh, Nhậm Diệc hoàn toàn có thể nhớ lại.
"Anh đã tỉnh." Cung Ứng Huyền gật đầu một cái với Khúc Dương Ba.
Khúc Dương Ba nói: "Tiến sĩ Cung, cậu muốn lấy khẩu cung của cậu ấy sao?"
"Anh có thể chứ?" Cung Ứng Huyền nhìn về phía Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc vẫy vẫy tay, ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có chuyện gì, thân thể tôi rất tốt."
"Vậy các cậu trò chuyện, tôi kiếm chút gì đó ăn với cậu, Tứ Hỏa, ăn cái gì?"
"Mấy đồ ăn càng nóng càng tốt, gà rán nè, đồ nướng nè, thịt xiên nè, tôi sắp chết đói rồi."
Khúc Dương Ba lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu nằm mơ đi, cổ họng cậu còn chưa tiêu sưng, chỉ có thể ăn cháo trắng."
"Vậy anh hỏi để làm cái rắm gì."
"Cậu có thể lựa chọn dưa muối."
"Tùy ngài." Nhậm Diệc vẫy vẫy tay với y.
Sau khi Khúc Dương Ba đi, Cung Ứng Huyền đứng ở trước giường bệnh, chăm chú nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt.
Nhậm Diệc bị hắn nhìn hơi xù lông: "Làm gì đấy?"
"Xác định bây giờ anh có thích hợp nói chuyện hay không."
"Nhìn chằm chằm tôi như thế là có thể nhìn ra?"
"Hẳn là có thể, anh rất có tinh thần." Cung Ứng Huyền nói, "Anh..."
"Cậu có thể tháo khẩu trang ra không?" Nhậm Diệc cau mày nói, "Nơi này là bệnh viện, tôi nằm ở trên giường bệnh, cậu mang khẩu trang nhìn tôi, rất không may mắn nha."
Cung Ứng Huyền do dự một chút, kéo khẩu trang xuống, mắc dưới cằm gầy nhọn.
Nhậm Diệc nhịn không được hỏi: "Cậu ghét bệnh viện?"
"Đương nhiên, có người thích bệnh viện à."
"Ý của tôi là, cậu ghét bệnh viện, ghét đến nỗi... Giống như ghét lửa ấy? Cậu sẽ nôn à?"
"..." Cung Ứng Huyền trầm mặc một chút, "Tôi sẽ cố nhịn xuống."
"Vậy cậu làm chi mà phải đến đây."
"Tôi muốn hỏi anh về sự cố giếng nước thải."
Nhậm Diệc nháy nháy mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cậu đến thăm tôi ấy gì?"
Cung Ứng Huyền khẽ run.
Nhậm Diệc cười ha ha nói: "Cậu đến thăm bệnh thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng cái gì chứ. Nguyên nhân chuyện này đơn giản như vậy, người cũng đã bắt lại, người chứng kiến rất nhiều, cậu không gấp đến nỗi nhất định phải lập tức chạy đến bệnh viện hỏi tôi, đúng không, cậu là đến thăm tôi nhỉ?"
Cung Ứng Huyền hai tay ôm ngực: "Anh nghĩ như thế nào, là quyền tự do của anh, không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ tới tìm anh trợ giúp cảnh sát, bây giờ anh có thể giúp không?"
"Có thể chứ." Nhậm Diệc đột nhiên nhớ tới gì đó, "Ai dô, cậu là cô gái nhỏ sao? Còn mang khăn tay tùy thân*, bây giờ cậu có mang theo không?"
(Khăn tay tùy thân là loại khăn thường xuyên được mang theo bên người, được dùng để lau mồ hôi, nước mũi,... có thể giặt đi rồi sử dụng lại.)
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Kia là khăn tay, không phải khăn tay tùy thân."(ý là anh dùng xong thì vứt nên không phải khăn tay tùy thân)
Nhậm Diệc nín cười: "Khác nhau ở chỗ nào?"
"Từ lúc lau mặt của anh, quả thật không khác nhau gì cả." Cung Ứng Huyền nói, "Đều là rác có thể bỏ."
Nhậm Diệc bĩu môi: "Tôi đền cậu một cái nhé?"
Cung Ứng Huyền lấy sổ ghi chép và bút ghi âm ra: "Đừng nói nhảm, miêu tả một chút hiện trường lúc anh đến đã nghe thấy, nhìn thấy cái gì."
Nhậm Diệc miêu tả toàn bộ cuộc cứu viện một lần, rất nhiều lúc bọn họ xuất cảnh liên quan đến tội phạm hình sự, mà cứu viện nhiều ít sẽ làm hỏng hiện trường, anh thường xuyên cung cấp cho cảnh sát hình sự tin tức trực tiếp hiện trường tai nạn, cho dù sự cố lần này không phải là vụ án mang tính chất độc ác, nhưng tạo thành hậu quả và ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.
Sau khi nói xong, Nhậm Diệc duỗi người một cái, Cung Ứng Huyền cất sổ ghi chép, nhìn Nhậm Diệc, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cảm giác đó như thế nào?"
"Cái gì?"
"... Cứu viện." Cung Ứng Huyền rũ tầm mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng hình quạt ở hốc mắt, "Nhất là lúc cứu hỏa."
Nhậm Diệc nghĩ nghĩ: "Rất hồi hộp, rất sợ hãi, chỉ hi vọng tất cả mau chóng kết thúc."
"Anh từng nghĩ mình sẽ chết sao?" Cung Ứng Huyền hai mắt có chút thất thần.
"Đương nhiên, suốt ngày ra vào chỗ nguy hiểm như vậy." Nhậm Diệc nhún vai, "Nhưng nghĩ cũng vô dụng, làm nghề này lâu như vậy, tôi hiểu một đạo lý, mỗi một người đều biết, nhưng có rất ít người có thể hiểu được đạo lý này."
"Đạo lý gì?"
Nhậm Diệc chỉ chỉ lên: "Con người đều có số mệnh."
Cung Ứng Huyền không nói gì.
"Tai nạn tôi thấy đếm không hết, có một vài cái ngoài ý muốn... bất ngờ đến nỗi cậu không thể biết trước được. Giống như cậu ở trên chiến trường, có lẽ cậu đã ẩn núp rất kỹ nhưng vẫn bị đạn lạc bắn chết, hay là cậu xông pha chiến đấu cuối cùng lại không bị thương chút nào, ai mà biết tại sao chứ? Cho nên, con người ấy à." Nhậm Diệc cười nhạt một tiếng, "Đầu tiên không muốn chết, sau đó xảy ra chuyện lại cố gắng tự giải thoát, phần còn lại là do số mệnh. Nếu tôi không đáng chết, tôi liền không đáng chết."
Cung Ứng Huyền nhẹ giọng nỉ non nói: "Thế có nên chết hay không, là do ai quyết định."
"Cái gì?"
"Tại sao anh lấy cái tên này?"
Nhậm Diệc vui vẻ: "Lúc tôi vừa sinh ấy, có đại sư nói Ngũ Hành tôi thiếu lửa, muốn lấy tên bù lại, cha tôi lật toàn bộ từ điển, tìm cho tôi cái chữ rách thế này, mẹ nó, bù đến dư thừa luôn."
"Thật khó nghe." Cung Ứng Huyền không chút khách sáo nói.
"Cũng không phải tôi muốn gọi như vậy, tôi cũng muốn đổi tên, mà lười." Nhậm Diệc liếc xéo Cung Ứng Huyền, "Thế nào, cậu có thành kiến đối với tôi là bởi vì cái tên này sao?"
Cung Ứng Huyền từ chối cho ý kiến: "Cố gắng nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi."
"Chờ một chút, chỗ Thái Uyển có tiến triển không?"
"Có, tôi đã xắp sếp rõ ràng quan hệ xã hội, người quen và những người có thông tin qua lại với cha con cô ta, đồng nghiệp của đại đội truy bắt ma túy cũng cho tôi rất nhiều tin tức về Đào Chấn, tôi tin chắc bọn họ lấy đi từ chỗ Đào Chấn tuyệt đối không chỉ ba mươi vạn, hiện tại có một đầu manh mối, một người có thể biết tiền đang đi đâu."
"Ai?"
"Có chút phức tạp, chờ anh xuất viện rồi nói sau."
Nhậm Diệc gật gật đầu: "Tôi trở về sẽ đến phân cục tìm cậu."
Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang lên, quay người rời đi, khi hắn đi tới cửa, hắn dừng một chút, quay đầu lại: "Thời gian địa điểm đại hội đấu võ, gửi vào điện thoại di động tôi đi."
Trong lúc Nhậm Diệc còn đang ngơ ngác, Cung Ứng Huyền đã mở cửa đi.
Nhậm Diệc lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười toe toét.
- -------------------------
Chú thích:
(*) Đặt nội khí quản: Đây là thủ thuật rất quan trọng mang tính sống còn trong lĩnh vực hồi sức và cấp cứu, là giải pháp duy trì đường thở thông thoáng bằng cách đưa một ống nhựa vào đường thở của bệnh nhân. Phương pháp đặt nội khí quản là cách kiểm soát đường thở tốt và hiệu quả trong lĩnh vực phẫu thuật, hồi sức và cấp cứu. Mặc dù tiềm ẩn nhiều nguy cơ nhưng đây vẫn là thủ thuật cần thiết và bắt buộc khi tìm cách hỗ trợ sự sống cho bệnh nhân.
(*) Rửa phổi: Rửa phổi hay còn gọi là rửa toàn bộ phế quản phế nang với một lượng dịch ≥ 20 lít, đó là một kỹ thuật được coi là phương pháp hữu hiệu sử dụng để điều trị một số bệnh lý hô hấp: bệnh bụi phổi silic, bệnh bụi phổi than, bệnh tích protein phế nang... Kỹ thuật được thực hiện dưới gây mê đặt nội khí quản (NKQ) Carlens 2 nòng, thông khí một phổi, tiến hành rửa bên phổi không thông khí. Phương pháp này có tác dụng loại bỏ các lipoprotein, bụi silic, bụi than lắng đọng trong phế nang giúp cải thiện chức năng phổi.
P/s: đã qua sinh nhật Tứ Hỏa rồi, tiếc quá:((( À mà chào đón bạn edit chung với tui nhé ^^!--- Mạc Điềm
Cre: On pic
- ------------------------
Nhậm Diệc đỡ cậu ta, Tôn Định Nghĩa mang theo bình dưỡng khí nặng ít nhất 85-90 kg, suýt nữa anh cũng chìm xuống theo, anh cầm mặt nạ phòng độc đeo lại trên đầu mình, cố sức cởi trang bị của Tôn Định Nghĩa ra, đồng thời nói: "Cao Cách, phái ba người xuống trợ giúp, mang một bộ bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc, nhanh!"
Cao Cách mặt đầy mồ hôi, ra lệnh nói: "Thôi Nghĩa Thắng, cậu dẫn bọn họ xuống giếng, người đi xuống trước, nín thở, chúng tôi đưa trang bị xuống sau."
"Rõ!"
Nhậm Diệc đỡ Tôn Định Nghĩa lên, nước sâu chảy siết khó mà đi về phía trước, đồng thời thỉnh thoảng trao đổi mặt nạ phòng độc với Tôn Định Nghĩa, Lý Táp cũng đỡ thợ sửa chữa đi theo ở phía sau, may là vóc dáng của thợ sửa chữa nhỏ gầy, nếu không dưới hoàn cảnh như vậy cô sợ rằng nửa bước cũng khó đi.
Đi không bao xa, Lưu Huy chạy tới trước.
Nhậm Diệc mắng: "Con mẹ nó, để cậu trông coi Tiểu Đào, cậu chạy đến đây làm gì?"
"Tiểu Đào bảo em đến đây." Lưu Huy muốn tới đỡ lấy Tôn Định Nghĩa.
"Cậu đi giúp Lý Táp, một mình tôi có thể."
Lưu Huy tiếp nhận thợ sửa chữa: "Lý Táp, cô đi giúp Nhậm đội, mình tôi là được rồi."
Lý Táp chạy tới: "Nhậm đội, Tôn trung đội trưởng hôn mê, không có cách nào kiểm soát hô hấp, em đưa mặt nạ phòng độc cho anh ấy, hai chúng ta dùng một cái đi."
Nhậm Diệc cởi mặt nạ phòng độc của mình đeo lên mặt Tôn Định Nghĩa, hướng về Lý Táp làm một dấu OK.
Lý Táp gật gật đầu, cùng Nhậm Diệc hai bên trái phải chống đỡ Tôn Định Nghĩa, hai người không ngừng trao đổi mặt nạ phòng độc, mãi đến khi cứu viện Cao Cách phái tới chạy đến.
Máy bơm liên tục hút nước thải ở trong giếng, bọn họ càng chạy nước càng cạn, cho đến lúc thuận lợi mang Tôn Định Nghĩa và thợ sữa chữa ra ngoài, Tiểu Đào cũng được cứu ra ngoài.
Nhậm Diệc ôm Tôn Định Nghĩa đặt lên băng-ca, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nhân viên cấp cứu, bờ môi run rẩy, không nói nên lời trong giây lát.
Nhân viên cấp cứu nói: "Nhậm đội, anh phải tránh ra, để chúng tôi làm việc." Cô nàng mở mí mắt Tôn Định Nghĩa nhìn một chút, lại cạy miệng của cậu ta ra, nói với đồng nghiệp: "Chuẩn bị đặt nội khí quản (*)."
Nhậm Diệc khàn giọng nói: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đúng không?"
Tất cả chiến sĩ đều đứng ở bên cạnh, vừa lo lắng lại bất lực mà nhìn Tôn Định Nghĩa đang hôn mê.
Nhân viên cấp cứu bình tĩnh nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Người bị thương từng người từng người được đưa lên xe cấp cứu.
Tiểu Đào không chịu lên băng-ca: "Chân của tôi chỉ trật, không có việc gì lớn, không cần đi bệnh viện."
"Để chắc chắn thì phải đi chụp X-Quang." Nhân viên cấp cứu nói.
"Tôi thật sự không có..."
"Đi bệnh viện!" Nhậm Diệc nhìn cậu ta chằm chằm, gầm nhẹ nói.
Tiểu Đào cúi thấp đầu xuống.
Nhậm Diệc đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập theo, thân thể của anh lung lay một cái.
"Nhậm đội!" Cao Cách đỡ lấy anh.
Lý Táp và Lưu Huy cũng từ từ ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt bất thường.
Cao Cách hô: "Bọn họ ở dưới đáy giếng từng cởi mặt nạ phòng độc!"
Nhân viên cấp cứu ấn bộ đàm: "Tổng đài, ở đây cần thêm hai xe cấp cứu. Trước tiên các anh cởi áo ngoài của bọn họ, nằm ngửa trên đất, mọi người tản ra, để không khí lưu thông."
"Nhậm đội, Nhậm đội!" Cao Cách tháo trang bị của Nhậm Diệc xuống, cởi áo ngoài của anh ra, từ từ đặt anh trên mặt đất.
Hơn 80% trên ban công của toàn bộ tiểu khu đều đứng đầy người, xung quanh giếng nước thải cũng vây đầy người, xe cứu hỏa, xe cấp cứu, xe cảnh sát làm cho cửa chính tiểu khu chật đến nỗi con kiến cũng không chui lọt.
Nhậm Diệc lại dần dần không nghe được những tiếng nói chuyện xung quanh, âm thanh kêu la, tiếng màn trập(*), anh có chút choáng váng, nhưng anh không muốn ngất đi, cho nên anh gắng gượng chống đỡ ý thức, chống đỡ mí mắt.
(*) Màn trập: Bên trong máy ảnh của bạn, ngay phía trước của bộ cảm biến, là một vạt nhỏ được gọi là màn trập, đại khái là tiếng máy ảnh đang chụp hình.)
Đột nhiên, trong tầm mắt của Nhậm Diệc xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo, đẹp đến không chân thật, đang từ trên cao ghé xuống nhìn anh, bờ môi hé mở, đang gọi tên của mình.
Cung Ứng Huyền? Tại sao hắn lại ở đây?
À, hắn là cảnh sát mà.
Âm thanh Cung Ứng Huyền tựa như một mũi tên, xuyên qua núi non sông suối, xuyên thấu tầng tầng sương mù dày đặc, cuối cùng đâm vào màng nhĩ của anh, cùng với một tiếng "Nhậm Diệc" kia, thính giác của anh đã trở về.
Nhậm Diệc gắng sức mở mắt, mệt mỏi nhìn Cung Ứng Huyền: "Cậu..."
Cung Ứng Huyền ngồi xổm người xuống, trầm giọng nói: "Không cần nói, xe cấp cứu lập tức tới ngay."
Nhậm Diệc gượng gạo nhếch nhếch miệng: "Tôi... Cả người tôi toàn mùi cống hôi thối, cậu không sợ à."
"Đừng nói chuyện." Cung Ứng Huyền móc ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết từ trong túi, lau lau hỗn hợp mồ hôi và nước thải trên gương mặt Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc cố sức thở hổn hển một hơi, vẫn cảm giác hít thở không thông, phổi giống như cái bong bóng bị xẹp, dưỡng khí trở nên cằn cỗi, "Lý Táp và Lưu Huy..."
"Bọn họ không sao, đều đang đợi xe cấp cứu."
Cuối cùng, xe cấp cứu tiếp viện cũng đến, Nhậm Diệc được đưa lên băng-ca, đeo mặt nạ thở oxy, anh chậm rãi nháy nháy mắt, chờ đợi mình được đưa vào xe cấp cứu, dường như không cần phải giả bộ nữa, mới thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, rơi vào mê man.
- ---
Nhậm Diệc tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở bệnh viện, không ngạc nhiên chút nào.
Trên người anh rất khó chịu, choáng váng, yếu ớt, buồn nôn, giống như sốt cao chưa khỏi.
"Nhậm Diệc." Khúc Dương Ba thấy Nhậm Diệc tỉnh, thò người ra, "Cảm giác thế nào?"
Ý thức Nhậm Diệc nhất thời trống rỗng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, anh vội la lên: "Tôn Định Nghĩa đâu? Cậu ta thế nào rồi?" Nói xong liền muốn đứng dậy.
"Cậu ấy không có chuyện gì, đã qua khỏi nguy hiểm." Khúc Dương Ba nắm bả vai của anh, từ từ đỡ anh trở về giường.
Nhậm Diệc nặng nề thở dài một hơi, mũi anh gay gay, gần như sắp rơi lệ, anh nói, "Những người khác đâu?" Âm thanh khàn khàn.
"Đều không có gì đáng ngại, cậu cũng vậy, ba người các cậu hít vào tương đối ít khí độc, không cần rửa phổi (*), nhưng vẫn phải nằm viện quan sát mấy ngày."
Nhậm Diệc gật gật đầu: "Còn những người được cứu lên đâu?"
Khúc Dương Ba thở dài: "Có hai người tử vong tại chỗ, một người sau khi được đưa về bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả, ba người khác đều ở ICU (phòng chăm sóc đặc biệt chuyên dành cho các bệnh nhân đang nguy kịch), tình huống không mấy khả quan."
Nhậm Diệc nắm chặt nắm đấm bất lực: "Dương Ba, cậu có biết làm công việc này, phần khó chịu nhất là cái gì không?"
Khúc Dương Ba không nói gì.
Ánh mắt Nhậm Diệc vô hồn mà nhìn phía trước: "Là "Có một số bi kịch vốn có thể không xảy ra"."
Khúc Dương Ba trầm giọng nói: "Mấy người phụ trách đấu thầu đã bị kiểm soát."
"Ừm, kiểm soát, ngày mai tin tức sẽ đưa tin trắng trợn, bởi vì sự làm ăn sơ suất của bọn họ hại chết bao nhiêu người, hàng năm tin tức như vậy nhiều vô số kể, nhiều vô số kể!" Môi của Nhậm Diệc cũng đang phát run, "Nhưng vẫn không tránh được."
"Chúng ta chỉ có thể tận lực làm tốt công việc của chúng ta, hy vọng những người khác cũng có thể làm tốt công việc của bọn họ, cố gắng hết sức phòng ngừa những tai nạn này xảy ra." Khúc Dương Ba vỗ vỗ bả vai Nhậm Diệc, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, bây giờ cậu cần nghỉ ngơi."
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Cửa phòng bệnh được mở ra, Cung Ứng Huyền đi vào -- mang theo khẩu trang.
Nhậm Diệc sửng sốt, anh hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ ngửi ngửi chính mình. Trong lúc anh hôn mê đã được thay quần áo, tắm rửa, bây giờ hình như không có mùi, nhưng dường như mùi hôi thối kia tạm thời lưu lại trong trí nhớ anh, Nhậm Diệc hoàn toàn có thể nhớ lại.
"Anh đã tỉnh." Cung Ứng Huyền gật đầu một cái với Khúc Dương Ba.
Khúc Dương Ba nói: "Tiến sĩ Cung, cậu muốn lấy khẩu cung của cậu ấy sao?"
"Anh có thể chứ?" Cung Ứng Huyền nhìn về phía Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc vẫy vẫy tay, ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có chuyện gì, thân thể tôi rất tốt."
"Vậy các cậu trò chuyện, tôi kiếm chút gì đó ăn với cậu, Tứ Hỏa, ăn cái gì?"
"Mấy đồ ăn càng nóng càng tốt, gà rán nè, đồ nướng nè, thịt xiên nè, tôi sắp chết đói rồi."
Khúc Dương Ba lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu nằm mơ đi, cổ họng cậu còn chưa tiêu sưng, chỉ có thể ăn cháo trắng."
"Vậy anh hỏi để làm cái rắm gì."
"Cậu có thể lựa chọn dưa muối."
"Tùy ngài." Nhậm Diệc vẫy vẫy tay với y.
Sau khi Khúc Dương Ba đi, Cung Ứng Huyền đứng ở trước giường bệnh, chăm chú nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt.
Nhậm Diệc bị hắn nhìn hơi xù lông: "Làm gì đấy?"
"Xác định bây giờ anh có thích hợp nói chuyện hay không."
"Nhìn chằm chằm tôi như thế là có thể nhìn ra?"
"Hẳn là có thể, anh rất có tinh thần." Cung Ứng Huyền nói, "Anh..."
"Cậu có thể tháo khẩu trang ra không?" Nhậm Diệc cau mày nói, "Nơi này là bệnh viện, tôi nằm ở trên giường bệnh, cậu mang khẩu trang nhìn tôi, rất không may mắn nha."
Cung Ứng Huyền do dự một chút, kéo khẩu trang xuống, mắc dưới cằm gầy nhọn.
Nhậm Diệc nhịn không được hỏi: "Cậu ghét bệnh viện?"
"Đương nhiên, có người thích bệnh viện à."
"Ý của tôi là, cậu ghét bệnh viện, ghét đến nỗi... Giống như ghét lửa ấy? Cậu sẽ nôn à?"
"..." Cung Ứng Huyền trầm mặc một chút, "Tôi sẽ cố nhịn xuống."
"Vậy cậu làm chi mà phải đến đây."
"Tôi muốn hỏi anh về sự cố giếng nước thải."
Nhậm Diệc nháy nháy mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cậu đến thăm tôi ấy gì?"
Cung Ứng Huyền khẽ run.
Nhậm Diệc cười ha ha nói: "Cậu đến thăm bệnh thì cứ nói thẳng đi, ngượng ngùng cái gì chứ. Nguyên nhân chuyện này đơn giản như vậy, người cũng đã bắt lại, người chứng kiến rất nhiều, cậu không gấp đến nỗi nhất định phải lập tức chạy đến bệnh viện hỏi tôi, đúng không, cậu là đến thăm tôi nhỉ?"
Cung Ứng Huyền hai tay ôm ngực: "Anh nghĩ như thế nào, là quyền tự do của anh, không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ tới tìm anh trợ giúp cảnh sát, bây giờ anh có thể giúp không?"
"Có thể chứ." Nhậm Diệc đột nhiên nhớ tới gì đó, "Ai dô, cậu là cô gái nhỏ sao? Còn mang khăn tay tùy thân*, bây giờ cậu có mang theo không?"
(Khăn tay tùy thân là loại khăn thường xuyên được mang theo bên người, được dùng để lau mồ hôi, nước mũi,... có thể giặt đi rồi sử dụng lại.)
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Kia là khăn tay, không phải khăn tay tùy thân."(ý là anh dùng xong thì vứt nên không phải khăn tay tùy thân)
Nhậm Diệc nín cười: "Khác nhau ở chỗ nào?"
"Từ lúc lau mặt của anh, quả thật không khác nhau gì cả." Cung Ứng Huyền nói, "Đều là rác có thể bỏ."
Nhậm Diệc bĩu môi: "Tôi đền cậu một cái nhé?"
Cung Ứng Huyền lấy sổ ghi chép và bút ghi âm ra: "Đừng nói nhảm, miêu tả một chút hiện trường lúc anh đến đã nghe thấy, nhìn thấy cái gì."
Nhậm Diệc miêu tả toàn bộ cuộc cứu viện một lần, rất nhiều lúc bọn họ xuất cảnh liên quan đến tội phạm hình sự, mà cứu viện nhiều ít sẽ làm hỏng hiện trường, anh thường xuyên cung cấp cho cảnh sát hình sự tin tức trực tiếp hiện trường tai nạn, cho dù sự cố lần này không phải là vụ án mang tính chất độc ác, nhưng tạo thành hậu quả và ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ.
Sau khi nói xong, Nhậm Diệc duỗi người một cái, Cung Ứng Huyền cất sổ ghi chép, nhìn Nhậm Diệc, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Cảm giác đó như thế nào?"
"Cái gì?"
"... Cứu viện." Cung Ứng Huyền rũ tầm mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng hình quạt ở hốc mắt, "Nhất là lúc cứu hỏa."
Nhậm Diệc nghĩ nghĩ: "Rất hồi hộp, rất sợ hãi, chỉ hi vọng tất cả mau chóng kết thúc."
"Anh từng nghĩ mình sẽ chết sao?" Cung Ứng Huyền hai mắt có chút thất thần.
"Đương nhiên, suốt ngày ra vào chỗ nguy hiểm như vậy." Nhậm Diệc nhún vai, "Nhưng nghĩ cũng vô dụng, làm nghề này lâu như vậy, tôi hiểu một đạo lý, mỗi một người đều biết, nhưng có rất ít người có thể hiểu được đạo lý này."
"Đạo lý gì?"
Nhậm Diệc chỉ chỉ lên: "Con người đều có số mệnh."
Cung Ứng Huyền không nói gì.
"Tai nạn tôi thấy đếm không hết, có một vài cái ngoài ý muốn... bất ngờ đến nỗi cậu không thể biết trước được. Giống như cậu ở trên chiến trường, có lẽ cậu đã ẩn núp rất kỹ nhưng vẫn bị đạn lạc bắn chết, hay là cậu xông pha chiến đấu cuối cùng lại không bị thương chút nào, ai mà biết tại sao chứ? Cho nên, con người ấy à." Nhậm Diệc cười nhạt một tiếng, "Đầu tiên không muốn chết, sau đó xảy ra chuyện lại cố gắng tự giải thoát, phần còn lại là do số mệnh. Nếu tôi không đáng chết, tôi liền không đáng chết."
Cung Ứng Huyền nhẹ giọng nỉ non nói: "Thế có nên chết hay không, là do ai quyết định."
"Cái gì?"
"Tại sao anh lấy cái tên này?"
Nhậm Diệc vui vẻ: "Lúc tôi vừa sinh ấy, có đại sư nói Ngũ Hành tôi thiếu lửa, muốn lấy tên bù lại, cha tôi lật toàn bộ từ điển, tìm cho tôi cái chữ rách thế này, mẹ nó, bù đến dư thừa luôn."
"Thật khó nghe." Cung Ứng Huyền không chút khách sáo nói.
"Cũng không phải tôi muốn gọi như vậy, tôi cũng muốn đổi tên, mà lười." Nhậm Diệc liếc xéo Cung Ứng Huyền, "Thế nào, cậu có thành kiến đối với tôi là bởi vì cái tên này sao?"
Cung Ứng Huyền từ chối cho ý kiến: "Cố gắng nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi."
"Chờ một chút, chỗ Thái Uyển có tiến triển không?"
"Có, tôi đã xắp sếp rõ ràng quan hệ xã hội, người quen và những người có thông tin qua lại với cha con cô ta, đồng nghiệp của đại đội truy bắt ma túy cũng cho tôi rất nhiều tin tức về Đào Chấn, tôi tin chắc bọn họ lấy đi từ chỗ Đào Chấn tuyệt đối không chỉ ba mươi vạn, hiện tại có một đầu manh mối, một người có thể biết tiền đang đi đâu."
"Ai?"
"Có chút phức tạp, chờ anh xuất viện rồi nói sau."
Nhậm Diệc gật gật đầu: "Tôi trở về sẽ đến phân cục tìm cậu."
Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang lên, quay người rời đi, khi hắn đi tới cửa, hắn dừng một chút, quay đầu lại: "Thời gian địa điểm đại hội đấu võ, gửi vào điện thoại di động tôi đi."
Trong lúc Nhậm Diệc còn đang ngơ ngác, Cung Ứng Huyền đã mở cửa đi.
Nhậm Diệc lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười toe toét.
- -------------------------
Chú thích:
(*) Đặt nội khí quản: Đây là thủ thuật rất quan trọng mang tính sống còn trong lĩnh vực hồi sức và cấp cứu, là giải pháp duy trì đường thở thông thoáng bằng cách đưa một ống nhựa vào đường thở của bệnh nhân. Phương pháp đặt nội khí quản là cách kiểm soát đường thở tốt và hiệu quả trong lĩnh vực phẫu thuật, hồi sức và cấp cứu. Mặc dù tiềm ẩn nhiều nguy cơ nhưng đây vẫn là thủ thuật cần thiết và bắt buộc khi tìm cách hỗ trợ sự sống cho bệnh nhân.
(*) Rửa phổi: Rửa phổi hay còn gọi là rửa toàn bộ phế quản phế nang với một lượng dịch ≥ 20 lít, đó là một kỹ thuật được coi là phương pháp hữu hiệu sử dụng để điều trị một số bệnh lý hô hấp: bệnh bụi phổi silic, bệnh bụi phổi than, bệnh tích protein phế nang... Kỹ thuật được thực hiện dưới gây mê đặt nội khí quản (NKQ) Carlens 2 nòng, thông khí một phổi, tiến hành rửa bên phổi không thông khí. Phương pháp này có tác dụng loại bỏ các lipoprotein, bụi silic, bụi than lắng đọng trong phế nang giúp cải thiện chức năng phổi.
P/s: đã qua sinh nhật Tứ Hỏa rồi, tiếc quá:((( À mà chào đón bạn edit chung với tui nhé ^^!--- Mạc Điềm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook