Để tiết kiệm thời gian, Khúc Dương Ba đã đáp chuyến bay muộn nhất, sau đó quay lại cũng bằng chuyến bay muộn nhất vào ngày hôm sau, lúc y về đến trung đội thì trời đã gần sáng rồi.

Sau khi trời sáng, tài khoản chính thức của trung đội PCCC Hồng Võ đưa ra báo cáo điều tra về việc xuất cảnh của trung đội Phượng Hoàng. Bọn họ đã liệt kê ra nhiều chứng cứ, cho thấy thời gian xuất cảnh của trung đội Phượng Hoàng xuất cảnh phù hợp với quy định, việc đến chậm là do tình hình giao thông ùn tắc bất khả kháng, chỉ huy tại hiện trường đã chỉ dẫn theo đúng trình tự, cũng không tồn tại tình huống bạo lực, uy hiếp, v...v. Đồng thời, để đáp lại tất cả các loại tin đồn nhằm vào trung đội trưởng, cấp trên đã tiến hành xử lý đình chức và điều tra riêng anh.

Lúc này, dựa vào video hoàn chỉnh và nhiều nguồn tin xuất hiện, dư luận đã bắt đầu chia làm hai phe, cũng nhiều người giữ thái độ quan sát chờ đợi. Đây là một tín hiệu tốt, nhưng Nhậm Diệc biết rằng mối nguy của anh còn lâu mới kết thúc.

Sau khi bị đình chức, Nhậm Diệc đã cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày dài như một năm. Mỗi lần chuông báo động vang lên, anh đều bật dậy khỏi ghế hoặc từ giường theo phản xạ có điều kiện. Chỉ là lại lập tức nhớ ra mình hiện giờ không thể xuất cảnh, hơn nữa một quãng thời gian rất dài nữa cũng chưa chắc được, trong lòng anh liền cực kỳ khó chịu.

Nhậm Diệc liên tục nhận được rất nhiều an ủi từ bạn bè, chiến sĩ cũng chỉ cần rảnh là tìm đến chơi với anh, Khúc Dương Ba thì có tin tức tốt gì sẽ kể. Vì để mọi người không ủ rũ theo mình, mỗi ngày anh đều nói cười sang sảng, dáng vẻ nom rất bình chân như vại.

Anh cũng đến viện dưỡng lão thăm cha, may mà bình thường cha anh có xem tin tức cũng không lên mạng, cũng không biết con trai mình gần đây đã làm dậy sóng trên internet. Nhậm Diệc rất sợ cha anh biết, chưa kể những chuyện khác, cha anh nhất định sẽ nổi giận vì vụ bệnh viện tư nhân kia.

Thẫn thờ lại ra vẻ ung dung mấy ngày, thế mà đã đến thứ bảy rồi. Buổi chiều, Nhậm Diệc đi mua hai chai rượu ngon, chờ Cung Ứng Huyền tan làm tới đón anh.

Hôm nay bọn họ hẹn tới nhà Cung Ứng Huyền ăn tối, nghe nói Cung Phi Lan cũng sẽ qua. Sau khi con bé lên cấp ba, vì muốn học xong chương trình 3 năm chỉ trong 1 năm, đã bận rộn rất lâu, đến nỗi không có cả thời gian tới trung đội quấy rầy anh.

Mặt trời vừa xuống núi, Cung Ứng Huyền đã tới trung đội. Nhậm Diệc lên xe, có chút chờ mong hỏi: "Không biết hôm nay bác Thịnh chuẩn bị món ngon gì nhỉ."

"Chắc sẽ chuẩn bị rất nhiều món anh thích ăn." Cung Ứng Huyền lơ đễnh trượt màn hình điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, "Vụ hỏa hoạn ở tiểu khu An Gia điều tra được chưa?"

"Tôi không biết, cũng không quan tâm, sao thế?"

"Hôm nay phân cục nhận được một thông tin nặc danh, chúng tôi vẫn chưa có thời gian đi chứng thực."

"Tin gì?"

"Năm ngoái, nam chủ nhân đã mua một khoản bảo hiểm lớn cho vợ con, người được hưởng là con gái của bọn họ."

Nhậm Diệc không tự chủ mà ngồi ngay ngắn lại.

Cung Ứng Huyền gật gù: "Chúng tôi muốn điều tra thử xem, nhưng khoa điều tra hỏa hoạn của các anh tới giờ vẫn chưa báo án. Đã hơn một tuần rồi, đây không phải chứng tỏ bọn họ đã loại trừ khả năng phóng hỏa sao?"

"Xét theo thời gian thì, đúng, bình thường một tuần kiểu gì cũng có kết quả. Ngay là có nghi ngờ thì vẫn sẽ chuyển giao cho cảnh sát, hơn nữa giám định một ngôi nhà chưa tới 100 mét vuông thì nhanh lắm, để tôi hỏi xem."

"Anh hỏi thử đi."

Nhậm Diệc gửi tin nhắn WeChat cho đồng nghiệp khoa điều tra hỏa hoạn, dặn người ta gửi bản báo cáo hoàn chỉnh về tiểu khu An Gia qua. Đặt điện thoại di động xuống, Nhậm Diệc hồi tưởng vẻ phẫn nộ và kích động của người đàn ông kia tại hiện trường, bảo: "Lúc đó anh ta nhìn đau khổ lắm mà."

"Đau lòng hay phẫn nộ cũng có thể ngụy trang, đừng nhìn những thứ ở ngoài mặt này, mà hãy nhìn chứng cứ."

"Ừ..."

Cung Ứng Huyền khởi động xe: "Đừng nghĩ chuyện này nữa, nghĩ về bữa tối đi."

Nhậm Diệc nở nụ cười: "Hôm đó cậu cũng bảo Phi Lan sẽ đến mà? Dạo này con bé sao rồi?"

"Lên cấp ba, áp lực học hành lớn lắm. Trước đây nó cứ nằng nặc đòi gặp anh, tôi không cho nó đi, hôm nay đúng dịp đưa nó đến, cùng ăn một bữa cơm."

"Vậy vụ lần trước cậu nói kia, điều tra đến đâu rồi?" Ý Nhậm Diệc là chuyện của ba Cung Phi Lan.

"Vẫn đang bí mật điều tra."

Nhậm Diệc ngập ngừng, "Nếu ông ta thật sự có vấn đề, cậu định làm thế nào?"

Cung Ứng Huyền nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi không muốn tổn thương Phi Lan, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ kẻ tình nghi nào."

Nhậm Diệc khẽ thở dài.

Đến nhà Cung Ứng Huyền, Nhậm Diệc được sự đón tiếp nhiệt tình còn gấp bội bình thường của bác Thịnh. Bác Thịnh cũng biết gần đây có sóng gió nên liên tục an ủi Nhậm Diệc, làm anh cũng phát ngại.

"Bao giờ Phi Lan đến vậy?" Cung Ứng Huyền liếc đồng hồ đeo tay.

"Hôm nay trường của tiểu thư Phi Lan tổ chức đi tham quan ngoại khóa, người ta bảo là sáu giờ là xong, hiện tại cũng gần tới rồi." Bác Thịnh nói, "Chỗ đó cách đây cũng không xa."

"Tham quan gì vậy ạ?" Nhậm Diệc thuận miệng hỏi.

"Hình như là một xưởng chế biến các sản phẩm về sữa, nghe nói có một nhà máy mới được xây dựng với chi phí hơn 1 tỷ NDT." Bác Thịnh đưa Nhậm Diệc đến phòng khách, "Các cậu cứ tán gẫu trước một lúc đi, chờ tiểu thư Phi Lan đến rồi ăn."

Nhậm Diệc nhìn về phía Cung Ứng Huyền: "Đi xem mấy con thú cưng của cậu chứ?"

Hai người đến căn phòng ổn nhiệt đắt đỏ kia.

So với sự tò mò và hồi hộp của hai lần trước đến, bây giờ Nhậm Diệc đã bình tĩnh hơn nhiều. Với lại, có vẻ như chúng nó cũng không ra ngoài được.

Ấy vậy mà một khắc sau, Cung Ứng Huyền đã mở một lồng ổn nhiệt ra.

"Này..." Nhậm Diệc chưa kịp ngăn cản, đã thấy Cung Ứng Huyền lấy từ trong ra một con rắn to bằng cả cánh tay, toàn thân màu xanh nước biển.

Đây chính là thú cưng đầu tiên của Cung Ứng Huyền, Sachiel, một con lam huyết xà.

Hoa văn trên da của nó vô cùng lộng lẫy và sang trọng, ánh sáng xanh lấp lánh tựa sắc hồ Interlaken, đôi mắt rắn vàng óng cứ như hải yêu, toát ra vẻ huyền bí và nguy hiểm. Cung Ứng Huyền để Sachiel quấn trên cánh tay mình, "Muốn sờ thử không?"

Mới đầu Nhậm Diệc còn cười lắc đầu, sau đó lại có chút động lòng.

"Sờ thử đi, thật ra nó là biến dị của trăn cây xanh, không có độc, cũng không cắn người."

Nhậm Diệc đi tới: "Tôi thanh minh trước nhé, không phải tôi sợ đâu, trước đây tôi cũng đã từng cầm rắn rồi. Tôi chỉ không thích mấy thứ này lắm thôi."

Cung Ứng Huyền dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó: "Lạnh như băng, trơn lắm, rất thoải mái."

Nhậm Diệc chuẩn bị tư tưởng, hơi vươn tay ra: "Không cắn người thật à?"

"Không cắn." Cung Ứng Huyền lại bổ sung, "Có cắn cũng không nguy hiểm đến tính mạng."

Nhậm Diệc liếc xéo hắn, anh hít một hơi thật sâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên lớp da rắn màu xanh lam kia. Quả đúng như Cung Ứng Huyền từng nói, lành lạnh, trơn trơn, cảm xúc vô cùng kỳ diệu.

"Thế nào?" Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc với vẻ chờ mong, hai mắt sáng lấp lánh, như thể một đứa trẻ đang chăm chú chia sẻ một món đồ chơi với bạn mình.

Nhậm Diệc cười: "Cũng hay hay."

"Sachiel rất ôn hòa, đồng thời cũng rất lạnh lùng. Nó sẽ không giống loài động vật được thuần hóa như chó mèo để bồi đắp tình cảm với anh, nhưng nó có nhận thức được anh." Không biết Cung Ứng Huyền nghĩ tới điều gì, hắn nói với vẻ hơi xúc động, "Trước đây tôi từng cảm thấy đây là hình thức chung sống tốt nhất trên thế giới, nếu giữa người với người cũng có giới hạn như thế, sẽ bớt được rất nhiều phiền phức."

Nhậm Diệc cười nói: "Nếu ai ai cũng vậy, thế giới này sẽ vô vị lắm. Người là động vật tình cảm, nếu không có tình cảm, ngay cả tính sáng tạo cũng sẽ mất đi."

Cung Ứng Huyền gật gù: "Anh nói đúng."

Nhậm Diệc dần trở nên dạn dĩ, thậm chí còn chuyển Sachiel lên cánh tay của mình, để nó nằm úp sấp. Tim anh đập nhanh hơn, cảm giác hơi kích động, "Tới nào, chụp cho tôi một tấm đi."

Cung Ứng Huyền lấy điện thoại di động ra, chụp cho Nhậm Diệc một tấm hình.

Sau đó, hai người đồng thanh: "Chúng ta cũng chụp..."

Cả hai liền nhìn nhau cười. Cung Ứng Huyền để điện thoại lên giá đựng dụng cụ, đặt chế độ hẹn giờ, rồi chụp bức ảnh đầu tiên của hắn với Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc nhìn bức ảnh, trong lòng tự nhiên ngọt ngào: "Này, chụp thêm vài tấm nữa đi."

Anh đã muốn chụp ảnh với Cung Ứng Huyền từ lâu rồi, bây giờ cũng coi như đã tìm được một thời cơ vô cùng tự nhiên.

Hai người chụp thêm mấy bức ảnh, chơi với rắn một lúc, xem xung quanh một vòng. Cuối cùng, Nhậm Diệc đứng trước bàn làm việc, hỏi: "Cái tiêu bản thằn lằn kia đâu rồi?"

"Tôi đã sửa xong, nó không ở đây, chờ ăn cơm xong sẽ dẫn anh đi xem." Cung Ứng Huyền nói tới đây, khuôn mặt bất giác hơi nóng lên.

Nhậm Diệc cũng không để ý lắm, trêu đùa: "Bí hiểm vậy, đã thế thì tôi còn hóng hơn."

Cung Ứng Huyền liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Phi Lan chắc cũng sắp tới rồi, chúng ta trở về thôi."

Nhậm Diệc đột nhiên tiến lại gần Cung Ứng Huyền, ghé vào tai hắn, khẽ cười nói: "Nè, lần sau tôi muốn thử ở chỗ này xem."

Cung Ứng Huyền ôm lấy eo anh, thì thầm: "Bây giờ luôn cũng được."

Nhậm Diệc "Xì" một tiếng, "Tôi phát hiện chừng mực của cậu càng ngày càng lớn, trêu cậu chẳng vui nữa rồi."

"Trêu tôi?" Cung Ứng Huyền nhíu mày nhìn anh, "Vậy cái anh nói là thật hay đùa?"

"Thật, thật mà." Nhậm Diệc cười nói, "Nhưng bây giờ chúng ta phải đi ăn cơm đã."

Cung Ứng Huyền chuyển sang nắm tay anh: "Đi nào."

Hai người vẫn nắm tay một đường đến phòng khách rồi mới buông ra, bác Thịnh đang chỉ đạo mọi người dọn bàn.

"Phi Lan vẫn chưa tới sao?"

"Vẫn chưa, tôi vừa gọi điện thoại, Tiểu Vương bảo chuyến tham quan của mấy đứa bị hoãn một chút, vẫn chưa xong."

Cung Ứng Huyền nói: "Vậy thì không cần đợi con bé đâu, để lại một phần ăn mà nó thích, chúng ta ăn trước đi."

"Được rồi."

Hai người vừa mới ngồi xuống, ăn còn chưa được mấy miếng, điện thoại của Cung Ứng Huyền đã đột ngột vang lên. Hắn cầm lên nhìn thì thấy là tài xế gọi tới. Hắn nhíu mày, bình thường tài xế cũng không gọi thẳng cho hắn mà.

"Thiếu gia, có chuyện rồi!" Tài xế lo lắng hô ở trong điện thoại, "Nhà máy Phẩm Tiên 2 bị cháy!"

Âm thanh lớn đến mức ngay cả Nhậm Diệc với bác Thịnh cũng nghe được.

Nhậm Diệc dựng cả tóc gáy: "Phẩm Tiên? Công ty sữa Phẩm Tiên à?

Cung Ứng Huyền vội la lên: "Có chuyện gì?! Phi Lan đâu!"

"Mấy đứa vẫn chưa ra, tình hình hiện giờ rất hỗn loạn, chúng tôi không vào được, cũng không liên lạc được với tiểu thư Phi Lan."

Cung Ứng Huyền cúp điện thoại, sải bước chạy về phía cửa.

Nhậm Diệc cũng đi theo, đồng thời lấy điện thoại ra gọi, trung đội trực thuộc khu này là bạn anh.

Hai người lên xe, Cung Ứng Huyền vừa không ngừng gọi điện thoại cho Phi Lan, vừa nổ máy xe.

"Alo, anh Uy." Nhậm Diệc nhanh chóng nói, "Nhà máy Phẩm Tiên 2 xảy ra chuyện rồi phải không?"

Khi nhận được đáp án, tiếng Nhậm Diệc cũng trở nên run rẩy, "Tình huống thế nào, anh nói qua cho em đi, em gái em đang đi tham quan, còn cả một đám học sinh ở trong đó!"

Nhậm Diệc cau mày lắng nghe một lúc: "Có tiến triển lập tức báo cho em nhé, nhờ cả vào anh Uy."

Cúp điện thoại, Nhậm Diệc lau mặt: "Bây giờ bọn họ cũng không biết tình huống thế nào, chỉ mới nhận được báo động. Trước hết chúng ta đừng cuống, bình tĩnh một chút, Phi Lan sẽ không sao.

Con ngươi Cung Ứng Huyền đỏ ngầu, hai tay siết chặt vô lăng, ra sức đạp lên chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất để phi về phía nhà máy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương