Xe Cung Ứng Huyền chậm rãi đỗ ở cửa trung đội.

Nhậm Diệc chậm rãi tháo đai an toàn, hai người lén nhìn đối phương một chút, nhưng không ai mở miệng.

Bầu không khí yên tĩnh trong xe im lặng khiến người ta lúng túng, Nhậm Diệc nói: "Vậy... Tôi đi nhé?"

Cung Ứng Huyền vẫn không nói năng gì, nhưng hắn buông một tay xuống, lặng lẽ ôm tay anh vào góc áo khoác.

Nhậm Diệc cầm lấy nắm cửa, do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được, hỏi: "Có muốn lên xem Diểu Diểu một chút không?"

"Muốn." Cung Ứng Huyền nhanh chóng trả lời.

Trung đội lúc bấy giờ đã qua thời điểm tắt đèn rồi, ngoại trừ lính gác ra thì dọc đường vào không một bóng người. Lúc vào ký túc xá, Phượng Hoàng đột nhiên chạy từ phía dưới cầu thang ra, nó rũ lông, đôi mắt lấp lánh nhìn hai người.

Nhậm Diệc làm động tác "Suỵt": "Quay về ngủ đi."

Hai người vừa toan lên lầu, đã nghe thấy một tiếng mèo kêu truyền đến từ dưới cầu thang.

Bọn họ đã đặt ổ của Phượng Hoàng ở dưới cầu thang, mấy ngày nay nó với Diểu Diểu đã làm thân rồi.

Nhậm Diệc vừa ló đầu nhìn, Diểu Diểu đã nằm nhoài bên trong ổ, lười biếng duỗi móng vuốt ra. Anh nhoẻn miệng cười: "Con tìm chỗ mới ngủ đúng không."

Cung Ứng Huyền hỏi: "Nuôi chó từ lúc nào thế?"

"Sau lần nhận được gói hàng kia, Dương Ba đã tới trụ sở huấn luyện xin một con, nó tên là Phượng Hoàng, trùng hợp quá nhỉ? Cùng tên với trung đội của chúng tôi đấy. Hơn nữa nó còn cực kỳ thông minh, cảm giác nghe cái gì cũng hiểu."

Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn Phượng Hoàng: "Nó không giống chó bình thường cho lắm."

Nhậm Diệc cười nói: "Chó bình thường là sao?"

"Chó người nuôi ấy, phần lớn đều rất thích người, nó không nhiệt tình giống những con chó khác."

"Nó cũng thích người mà, chỉ là rất bình tĩnh thôi." Nhậm Diệc xoa má của Phượng Hoàng, "Mày là một chú chó vừa siêu ngầu vừa cực điềm đạm, đúng không."

Diểu Diểu cũng chạy từ trong ổ ra, dụi đầu lên chân Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng cúi đầu nhìn nó một chút, dùng mũi cọ lên đầu nó.

"Được rồi, chúng mày đi ngủ đi thôi."

Nghe vậy, Phượng Hoàng quả thực chui về ổ ngủ, Diểu Diểu cũng nhẹ nhàng chạy theo, dán vào cái bụng ấm áp của Phượng Hoàng, nằm xuống.

Lúc này Diểu Diểu cũng đã xem xong rồi, còn lấy lý do gì lên lầu nữa đây. Cung Ứng Huyền buồn bực nghĩ.

Nhậm Diệc lại không nói gì, chỉ bất thình lình nắm lấy tay Cung Ứng Huyền, dắt lên lầu.

Trái tim Cung Ứng Huyền nhất thời đập loạn xạ, hai gò má nóng lên. Thậm chí hắn còn phiền muộn vì thói quen quanh năm đeo găng tay của mình, đây là lần đầu hắn với Nhậm Diệc nắm tay cơ mà, hắn phải thỏa thích cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Nhậm Diệc mới phải.

Trở lại ký túc xá, Nhậm Diệc quay người đè Cung Ứng Huyền lên tường, nồng nàn hôn.

Cung Ứng Huyền dần dần có kỹ xảo, nhiệt liệt đáp lại.

Nhậm Diệc chống lên trán của Cung Ứng Huyền, thì thầm: "Mấy ngày nay cậu có nhớ tôi không."

Cung Ứng Huyền gật gật đầu.

"Tôi cũng nhớ cậu." Nhậm Diệc nhẹ nhàng cụng lên trán hắn, "Vậy cậu nhớ tôi thế nào?"

Cung Ứng Huyền hé miệng: "Nhớ đến... An toàn của anh."

Nhậm Diệc cười khúc khích: "Mỗi cái này thôi, không còn gì khác nữa à?"

Cung Ứng Huyền có chút không dám nhìn đôi mắt tỏa sáng của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc ghé vào lỗ tai của Cung Ứng Huyền: "Không nghĩ đến điều gì không thích hợp cho trẻ nhỏ sao?"

Nhịp thở của Cung Ứng Huyền rõ ràng thay đổi. Hắn có nghĩ, chỉ là nói không nên lời.

"Tôi thì có." Nhậm Diệc kéo Cung Ứng Huyền vào trong phòng.

- --

Nhậm Diệc tỉnh lại giữa đêm.

Chuyện xảy ra tối qua như một đám mây đen dày đặc vẫn đè lên đầu anh, mặc dù cái ôm ấm áp của Cung Ứng Huyền đã chống đỡ sự lạnh lẽo mà đám mây đen ấy mang lại, nhưng cái bóng khổng lồ vẫn còn, không xua đi được.

Nhậm Diệc nhìn sang Cung Ứng Huyền vẫn đang say ngủ, anh không muốn mình trằn trọc trở mình đánh thức hắn, bèn dứt khoát xuống giường, khoác quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, đi tới văn phòng cách đó một bức tường.

Anh lấy một bao thuốc lá từ trong hộc bàn làm việc ra, nhìn các loại hồ sơ về vụ án phóng hỏa nhà họ Cung bày trên mặt bàn, lặng lẽ phun ra nuốt vào ngụm khói.

Anh cai thuốc rất nhiều năm, nên cũng không nghiện, nhưng lúc tâm tình buồn bực sẽ hút một điếu, có thể tĩnh tâm.

Không biết qua bao lâu, Nhậm Diệc nghe có người gọi anh. Anh đột nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, chẳng biết Cung Ứng Huyền đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, anh nghĩ đến quá mức nhập tâm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa lẫn tiếng bước chân.

"Anh sao thế?" Cung Ứng Huyền lo lắng hỏi, "Không thoải mái à?"

Nhậm Diệc sợ hắn lo lắng, nở một nụ cười rất mờ ám: "Thoải mái mà."

Cung Ứng Huyền lập tức thẹn đầy mặt: "Anh... Tôi hỏi vì sao hơn nửa đêm anh lại không ngủ."

"Hơi bị khó ngủ." Nhậm Diệc quăng điếu thuốc đã lạnh ngắt vào thùng rác, "Cậu đi ngủ đi, cậu ngủ ít quá."

Cung Ứng Huyền bước tới, ngồi bên cạnh Nhậm Diệc, nhìn những tư liệu quen mắt trên bàn kia: "Anh còn đang xem à."

"Xem nhiều hơn, biết đâu lại có phát hiện mới."

"Bức ảnh mờ quá, ngay cả sau khi phục chế cũng không mấy hiệu quả. Vật chứng năm đó cũng thiếu rất nhiều, anh có thể phát hiện ra những thứ kia đã rất tốt rồi." Cung Ứng Huyền không khỏi thở dài.

"Điều tra về những nhân viên khám nghiệm năm đó có kết quả gì không?"

"Có một cấp dưới của ba tôi năm đó và một nhân viên điều năm quá có điểm khả nghi, nhưng ngay cả khi chúng tôi đã tìm ra chứng cứ, muốn lật lại bản án cũng rất khó, do nguyên nhân về thời gian. Những chuỗi bằng chứng rất khó có thể móc nối và ăn khớp, hơn nữa, phúc thẩm cần nhiều tầng phê duyệt, dù sao đây cũng là để phủ nhận phán quyết của tư pháp năm đó. Phải có bằng chứng cực kỳ đanh thép và không cách nào bác bỏ, hoặc là có nhân chứng."

"Ý cậu là, Tử Diễm."

Cung Ứng Huyền gật đầu: "Bắt được Tử Diễm, tìm ra mối liên hệ của hắn ta với chuyện này, để hắn tự mình khai ra."

"Cậu đã từng nghĩ chưa, Tử Diễm có quan hệ gì với hung thủ năm đó? Cậu cũng từng nói, căn cứ vào phân tích của các cậu, Tử Diễm không phải hung thủ."

"Có nghĩ rồi, có ba khả năng. Thứ nhất, hung thủ từng khoe khoang với các thành viên nội bộ của Seraph, thứ hai, Tử Diễm là người kế nhiệm, giáo phái thần Quang Minh không phải thành lập từ những năm gần đây, chỉ là mới đây bị chúng ta phát hiện, hung thủ cũng từng là một thành viên. Thứ ba, Tử Diễm có mối quan hệ cá nhân với hung thủ, bị hung thủ nuôi dạy trở thành kẻ phóng hỏa."

"Vậy cậu thấy tính khả thi của cái nào cao hơn?" Nhậm Diệc hỏi.

"Tôi muốn nghe suy nghĩ của anh trước đã."

Nhậm Diệc suy nghĩ một chút: "Dựa vào khuynh hướng mô tả của các cậu, tuổi Tử Diễm là từ 35 trở xuống, thậm chí có khả năng còn trẻ hơn, làm sao hắn có thể tẩy não một nhóm người can tâm liều chết vì mình như thế? Bình thường làm tà giáo, cũng phải lớn tuổi một chút thì mới như thế được chứ."

"Vì lẽ đó, anh nghiêng về khả năng thứ ba?"

"Tôi cũng chỉ đoán thôi, có điều nếu hung thủ thật sự có quan hệ cá nhân với Tử Diễm, thì tốt hơn hết là phải giải thích được tại sao tuổi hắn còn trẻ mà có thể làm ra được những điều này đi, với cả biết hình thức cụ thể của chiếc mặt nạ hình chim kia nữa, lúc đó cậu nhìn thoáng đã nhận ra mà."

Cung Ứng Huyền khẽ nhíu mày, ngập ngừng "Ừ" một tiếng, âm cuối kéo ra thật dài.

"Sao thế? không phải cậu từng bảo chiếc mặt nạ hắn đeo chính là cái của năm đó sao, hoặc là chí ít cũng tương tự như thế."

"Thật ra tôi cũng không nhớ cụ thể nhớ được rốt cuộc cái mặt nạ kia có hình gì, chỉ là có một tưởng tượng mơ hồ, nhưng mà lúc vừa mới nhìn thấy chiếc mặt nạ kia, tôi đã cảm giác được là nó." Cung Ứng Huyền lắc đầu, "Đây cũng không phải một dấu hiệu tốt, xét về mặt tâm lý, tình huống như thế rất có khả năng đến từ chứng tự kỷ ám thị*."

"Tự kỷ ám thị?"

"Đúng vậy. Ví dụ nhé, có một chiếc xe ô tô chạy ngang qua trước mặt anh, có người hỏi anh chiếc xe này có mấy lốp, thật ra anh vốn không nhìn rõ, nhưng dựa vào thường thức, xe thì có 4 lốp. Có ấn tượng này, anh càng nhớ lại, sẽ càng cảm thấy chiếc xe kia có 4 lốp, nhưng thực chất nó cũng có thể là xe 3 bánh." Cung Ứng Huyền giải thích, "Mặt nạ cũng giống như vậy. Tôi chưa từng thực sự nhớ lại hình thức lẫn màu sắc của chiếc mặt nạ, nhưng căn cứ vào thường thức lẫn tưởng tượng của tôi, trong đầu tôi có một hình dung đại khái, khiến lúc Tử Diễm xuất hiện cùng chiếc mặt nạ, rồi thân phận, bầu không khí hắn tạo dựng, lời lẽ của hắn, cùng với hết thảy vụ án liên quan đằng sau, khiến chiếc mặt nạ này ngoài việc phối hợp với cái ở trong ký ức của tôi thì chẳng còn gì khác. Vì lẽ đó, lấy việc tôi ở trong trạng thái căng thẳng, chịu đả kích, không có nhiều thời gian suy nghĩ kia làm tiền đề, lập tức sẽ nhận định đây chính là chiếc mặt nạ đó. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tôi đã nhiều lần cân nhắc, đã bắt đầu nghi ngờ."

Nhậm Diệc kinh ngạc nói: "Chiếc mặt nạ Tử Diễm đeo có khả năng không phải là cái của năm đó? Cậu cho rằng mình mắc chứng tự kỷ ám thị?"

Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Tôi không có cách nào xác định được. Trong quá trình trưởng thành, tôi cũng đã gặp rồi, thậm chí còn từng cố tình lùng tìm một ít mặt nạ hình chim rồi, nhưng đều không khiến cho tôi bị đả kích thế kia. Tôi vẫn đang nghi ngờ, là Tử Diễm thật sự đeo cái mặt nạ này, hay là hắn tạo dựng bầu không khí để tôi tin hắn thực sự đeo nó? Hiện tại chuyện phiền toái nhất chính là Tử Diễm đeo chiếc mặt nạ này gây cho tôi sự kinh động quá lớn, tiềm thức của tôi đã tiếp nhận nó rồi, đồng thời cũng không thể khống chế nó không kết hợp với cái ở trong suy nghĩ của tôi được, dù cho ngay cả chính tôi cũng không thể xác định."

"Cơ mà, từ đầu đến cuối Tử Diễm vẫn không hề nhắc tới mặt nạ hắn đeo. Nếu như hắn đeo hàng giả, có thể sẽ bị cậu phát hiện mà."

"Hắn cao tay ở chỗ đó. Hắn mang theo mặt nạ, khơi lại vụ hỏa hoạn năm đó, nhắc sự ràng buộc giữa chúng ta, nhưng thật ra hắn không hề tiết lộ bất cứ thông tin then chốt nào. Nếu như chuyện mặt nạ là thật, hắn sẽ thành công gieo rắc khủng hoảng trong lòng tôi, còn nếu là giả, vẫn sẽ rất có lực sát thương với tôi, bởi mặt nạ hình chim đối với tôi mà nói thì đều có ý nghĩa tượng trưng cả, không cần phải giống nhau như đúc."

Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Tên này có đầu óc lỗi lạc như vậy, sao lại không đi đúng hướng cơ chứ."

Cung Ứng Huyền ngưng trọng nói: "Hắn ta cực kỳ thông minh, hai chỉ số (IQ và EQ) đều gấp đôi người thường. Hắn trên thực tế nhất định là một người cực kỳ có sức hút, nhưng đồng thời cũng có thể là hắn tự ngụy trang đến mức kín kẽ."

"Vậy làm sao cậu xác định được cái mặt nạ kia rốt cuộc có phải là cái ở trong ký ức của cậu không đây."

"Đây là một tâm lý tự ám thị ở cấp độ rất sâu, ngay cả tôi đã ý thức được, cũng không thể tự mình giải quyết. Tôi đã cử bác sĩ điều trị của mình về nước rồi, có lẽ ông ấy sẽ có thể giúp tôi."

Nhậm Diệc bưng mặt Cung Ứng Huyền bằng hai tay, ánh mắt kiên định: "Bất kể là có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau vượt qua nhé."

Cung Ứng Huyền trìu mến nhìn Nhậm Diệc, nghiêm túc gật đầu.

*Chú thích:

Tự kỷ ám thị: Là hành động đưa ra cho bản thân những gợi ý hoặc kích thích tâm lý thông qua năm yếu tố giác quan (thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác). Một thực tế rõ ràng rằng là một người luôn có xu hướng tin vào bất kỳ điều gì mà họ liên tục tự nhủ với bản thân, cho dù điều đó đúng hay không đúng. Nếu họ liên tục tự lừa dối mình bằng một quan điểm sai lầm thì đến một lúc nào đó, họ sẽ chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên.

Nguồn: Baidu, Wiki

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương