Hoa Đào Bay Đầy Trời
Chương 16: Hướng tới cô gái mạnh mẽ

Buổi chiều sau khi thi kết thúc cấp hai, tôi thẳng tiến đến cửa hiệu cắt tóc.

Ngồi xuống, một thanh niên có kiểu tóc như điện giật cười híp mắt đi tới: "Em gái, cắt tóc à."

Tôi lừ mắt, "Không cắt tóc chẳng lẽ đến cạo râu?" Nói xong rất là khí thế dùng ngón tay ở trên cổ vẽ một đường, giọng có chút nguy hiểm nói: "Cứ cắt như vậy." Thần thái này, tư thế này, không cần phải nói tôi cũng biết cực kỳ giống ma đầu trong phim khi nói: "Giết!"

Đoán chừng Tóc Điện Giật bị tôi hù sợ, nửa ngày không lên tiếng, cầm kéo lên cắt tóc cho tôi.

Qua 10 phút, nhanh chóng cắt xong, tôi soi gương, "Anh cắt xong rồi à?"

"Ừ cắt xong rồi~."

Tôi liếc anh ta một cái, "Tôi muốn anh cắt, cắt thành kiểu tóc bob ngắn như vậy, không phải giúp tôi phân nhánh."

Anh ta sửng sốt hồi lâu, "Tóc bob?"

Tôi nhớ ra rồi, lúc này còn chưa có cách nói tóc bob, bất đắc dĩ lấy giấy bút từ trong túi ra, rào rào vẽ lên, vẽ xong đưa cho anh ta, "Cắt như vậy!"

Anh ta nhìn bản vẽ, râu ria cũng kích động nhếch lên nhếch xuống, "Tóc này đẹp, tóc này đẹp thật ~" nói xong cầm lên cây kéo kích động xoẹt xoẹt.

Tôi chép miệng, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của anh ta~ tôi vẽ cho anh một cái đầu quả lê anh cũng kích động ngất đi chứ?

30 phút sau, soi gương. Rất tốt, nhẹ nhàng sảng khoái hơn. Vừa mới chuẩn bị trả tiền, die,n; da.nlze Tóc Điện Giật rất cảm động chớp cặp mắt ti hí của anh ta, "Không cần thanh toán, em để lại bức tranh kia cho tôi, được không?"

Tôi nhìn anh ta một chút, "Anh lấy tranh này này làm gì?"

"Kiểu tóc này đẹp, chưa nhìn thấy em cắt thì thôi, tôi mà cắt kiểu này cho những người khác tôi sẽ phát tài!" Cái kia râu ria lại hưng phấn run run.

Cắt ~ trước khi tôi trùng sinh kiểu tóc này đã sớm bị cho vào dĩ vãng rồi, không còn thịnh hành.

Đột nhiên, tôi ý thức được một chuyện, tôi từ tương lai người của trở về, chỉ là kiến thức tương lai tôi chưa một lần dùng đến, không dựa vào nó phát tài. Nếu như dựa vào hiểu biết mấy năm sau đó của tôi, tôi có thể phát tài rùi~

Nghĩ tới đây tôi xông về nhà.

"Mẹ!" Tôi vừa vào cửa, liền ngây ngẩn cả người.

Trên sofa phòng khách, có mấy người đang ngồi, mẹ tôi, Vương Thuyết, còn có một ông chú kỳ lạ. Ánh mắt quét đi quét lại. Nhìn lại một chút, bên cạnh còn có người cha không có lương tâm của tôi hồ ly Cung Lan lẳng lơ đắc ý.

Tôi im lặng không lên tiếng, đi vào phòng bếp, chậm rãi lấy chổi, lẳng lặng quét sân.

Ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào cây chổi, hạ xuống, hai cái, ba cái.

Rốt cuộc, mẹ tội nhịn không được: "Tô Xan ~ sân không bẩn, con quét cái gì chứ?"

Tôi ngẩng đầu lên, nói rất là nghiêm túc: "Không bẩn sao ạ? Con vừa vào đã thấy mùi hồ ly chua lắm mẹ ạ." Nói xong, tôi nhìn bộ mặt sững sờ của hồ ly Cung lan, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, "Là cô à ~ hẳn nào thối ơi là thối." Nói xong, để chổi xuống dáng vẻ rất là ủ rũ chen đến ngồi xuống giữa mẹ và Vương Thuyết, "Thôi, không quét nữa. Trong nhà có thứ bẩn thế này, quét nữa cũng vô dụng."

Mẹ tôi vừa nghe, bật cười "Ha ha". Lấy tay ấn vào đầu tôi. Giả vờ khiển trách nhìn tôi.

"Cháu! Thật không có gia giáo ~ Nói gì thế?" Mặt Cung Lan đỏ lên, lập tức đứng lên chỉ vào người tôi.

Mẹ tôi nghe lời này, vỗ bàn một cái đứng lên: "Con mẹ nó cô nói ai không có giáo dục! Cô có đấy à ~"

Cung Lan vừa nghe, nước mắt chảy xuống ầm ầm, xoay người hướng về phía cha tôi khẽ dựa, "Anh xem ~ anh không quản thúc trông nom, bọn họ toàn bắt nạt như vậy tôi."

Cha vừa dịu dàng an ủi Cung Lan, vừa nhìn chằm chằm mẹ tôi: "Sao em không thể bớt tranh cãi một tí?"

Tôi hừ lạnh một tiếng, "Sao vậy? nlze.qu;ydo/nn Ba còn tưởng rằng mình còn là chủ nhà ở cái nhà này à? Việc liên quan đến con, thích nói như thế nào là việc của con, những người khác không xen vào."

Cha tôi nóng lên, "Tô Xán, sao con lại như vậy? Sao con dám nói chuyện với ta như vậy? Một chút giáo dục cũng không có."

Tôi phỉ nhổ, "Hừ! Cha tôi cũng có thể ngủ trên giường người khác, lại còn mong đợi tôi có nhiều gia giáo cơ à?" Nói tới chỗ này thân thể không cầm được run lên.

Lòng bàn tay đột nhiên bị ai đó cầm, Vương Thuyết nhìn tôi, vuốt lưng của tôi, "Không nói nữa, hôm nay mời chú An tới đây, là giúp ba mẹ cậu phân chia tài sản."

Ông chú kỳ lạ đứng lên, cười như không nhìn tôi: "Đúng, tôi họ An."

Tôi gật đầu một cái, "Chào chú An."

Ông tài liệu ra, "Nhìn trước mắt, phần phân chia bao gồm ngôi nhà này, còn có tiền ông Tô gửi ngân hàng 30 vạn nhân dân tệ. Chúng tôi kiểm tra cẩn thận, cảm thấy......"

Cung Lan kích động đứng ra, "Căn nhà và tiền dĩ nhiên là của chúng tôi. Đều do ông nhà tôi kiếm được, các người chớ hòng mơ tưởng."

Tôi cười lên, "Ông nhà? Hừ ~ kết hôn rồi sao? Từ bao giờ tình nhân cũng được gọi là vợ chồng vậy? Không biết xấu hổ."

Cung Lan đứng phắt dậy, vọt thẳng tới đây, đưa tay định tát tôi.

Vương Thuyết giữ tay Cung lan, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà ta, "Cô định làm gì?" Cung Lan bị cản lại, động tác chậm mất một nhịp.

"Bốp!" Tôi hung hăng tát cho bà ta một cái, một bạt tai vừa vang vừa giòn. Má phải Cung Lan lập tức in hằn đấu tay tôi.

Nàng bụm mặt, "Mày!"

Ánh mắt tôi trừng lên, "Tôi thế nào? Đây là tôi phòng vệ chính đáng, ai bảo bà nhào lên táy máy tay chân? Bà còn động tay động chân nữa tôi trực tiếp ném bà xuống dưới lầu!" Nói xong tôi xắn tay áo, chống nạnh.

Cung Lan bụm mặt vọt thẳng đến bên cha già khóc lóc.

Mẹ tôi bị hành động này dọa sợ đến che lại, thất thần tại chỗ. Đến bên cạnh tai tôi thì thầm: "Tiểu nha đầu, từ khi nào mà con trở nên bá đạo vậy? Mẹ không biết đấy."

Tôi nghiêng mặt sang bên nhìn mẹ, "Nãy tay con đánh xuống, mẹ có thích hay không??"

Bà gật đầu, "Còn phải nói, bực tức giảm đi một nửa rồi."

Tôi cười cười, "Thoải mái là được rồi, tiếp tục ngồi, sau đây còn thoải mái hơn."

Đứng lên, đi tới bên cạnh luật sư An: " Chú An, cháu chắc rằng chú chưa biết rõ hai chuyện."

Ông nhìn tôi, "Hả? Chuyện gì?"

"Chuyện làm thứ nhất, căn hộ này là của bà ngoại tôi đã đưa cho mẹ tôi trước khi kết hôn, tuy rằng mẹ tôi không đứng tên chủ sở hữu, Jesse-ddIeendAnnn nhưng là chú có thể kiểm tra chủ sở hữu của căn nhà này, là tên bà ngoại của tôi." Tôi chậm rãi nói ra, nhớ năm đó cha mẹ tôi ly hôn, luật sư còn không bắt cha tôi thanh toán 10 vạn tệ tiền bồi thường, tôi theo mẹ tôi dọn ra ngoài. Bây giờ còn muốn như vậy? Đừng hòng mơ tưởng.

Luật sư An gật đầu cười một cái, "Điểm này tôi vừa mới định nói. Chủ sở hữu căn nhà này thật ra là cụ Trương, cho nên bất luận nói thế nào đều phải để lại cho bà Trương đây."

Tôi mím môi tiếp tục cười, quét mắt Cung Lan và cha tôi, hai người bọn họ nhìn tôi, miệng há hốc nhất thời vẫn trong trạng thái không thể tiếp nhận nổi.

"Chuyện thứ hai, sau khi ly hôn, theo lý thuyết thì tài sản chung của vợ chồng phải chia mỗi người một nửa, nhưng trong chuyện này cần có một vấn đề cần phải đề cập đến, trong thời gian kết hôn ba tôi phát sinh mối quan hệ nam nữ không đứng đắn với người phụ nữa khác, khiến hôn nhân tan vỡ, đương nhiên ba tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về sai lầm này. Đúng không?"

Ánh mắt ông chú luật sư càng nghe càng sáng, rất hiền lành sờ gáy tôi, "Có thể nói như vậy."

"Thêm nữa bây giờ quan hệ giữa tôi bà ba tôi rất xấu, hơn nữa người phụ nữ này!" Tôi chỉ tay về phía Cung Lan, "Tôi càng không thể cùng sống chung với bà ta, cho nên mẹ tôi sẽ nuôi dưỡng tôi. Tài sản phân chia cũng nhất định do mẹ tôi giữ, còn nữa, hàng tháng ba tôi cũng nên gửi sinh hoạt phí cho tôi, có phải hay không?"

"Đúng vậy. Cho nên về phân chia tài sản, phải là......" Nói xong luật sư lấy ra hai bản hợp đồng đưa cho ba mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn hợp đồng này, mắt từ từ sáng lên. Tôi tiến tới, "Mẹ à, người đàn ông này không giữ được, mẹ còn có thể tìm, hiện trong tay mẹ có nhiều tiền như vậy, trong lòng có thoải mái hơn hay không?"

Mẹ tôi gật đầu một cái, "Quên đi ~ đàn ông không có, ta còn có nhiều tiền như vậy, không sợ."

Tôi lại quay sang nhìn hai người kia đang đọc hợp đồng, sắc mặt trắng bệch, lòng tôi thoải mái hơn một chút.

"Ba, theo đuổi tình yêu kiểu này nhất định phải trả giá cao, ba tốt nhất nhìn rõ ràng. Ly hôn, ba đã tự đạp đổ hạnh phúc của mình. Tình yêu này giá rất cao, cũng không dễ dàng." Tôi đi tới trước mặt ba, nhẹ nhàng nói.

Cung Lan nhìn hợp đồng, nghiến răng, "Tại sao? Không được! Tô ~ bọn họ lừa gạt."

Tôi cúi người xuống, tiến tới, cười lên, "Lừa gạt? Vậy các người cứ việc tìm luật sư kiện đi, đến lúc đó phía tòa án sẽ cho một câu trả lời hợp lý." l3iiqUUydd000n Nói xong, rất là hả hê nói, "Tôi nói dì Cung à, ba tôi rời xa chúng tôi, có thể trở thành nghèo rớt mồng tơi. Các người từ từ yêu thôi. Thật ra thì...... Tôi lại cảm thấy so với ba tôi, bà đi theo người chồng trước thích uống rượu thích đánh vợ có phải tốt hơn không? Dù sao, nhà tôi cũng không có tiền cho đàn ông đi chơi gái."

Sắc mặt Cung Lan tối sầm lại, đột nhiên như hiểu ra cái gì căm hận nhìn Vương Thuyết.

Vương Thuyết hờ hững nhìn bên này, tựa như nhìn không khí trực tiếp lướt qua Cung Lan nhìn về phía sau.

Cung Lan khẽ cắn răng, "Xem như cô lợi hại!" Nói xong, trực tiếp kéo ba tôi lao ra cửa.

Cha nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ tôi, dáng vẻ u buồn đi ra cửa.

Tôi nắm chặt tay, rồi lại tiếp tục cầm chổi quét sân, "Thiệt là, cuối cùng đã đi, toàn mùi hồ ly."

Luật sư kỳ quái đi tới trước mặt tôi, một phát ôm chầm lấy tôi, nhìn từ trên xuống dưới, rất là nghiêm túc quay đầu nói với Vương Thuyết: "Ta bảo này Cục Giấy Nhỏ ~ tôi phải trở về nói với ba Vương Thuyết, nhà cậu ta sắp có côn con dâu lợi hại rồi." Sau đó chuyển sang tôi, "Cháu gái, về sau cháu có hứng thú làm luật sư không? Ta thấy cháu, rất có tiền đồ. Về sau cùng ta giúp người ta giải quyết ly hôn, thế nào?" Nói xong, vẫn còn rất nghiêm túc, cặp lông mày nhìn như Crayon Shinchan run run.

Đặc biệt chuyên về ly hôn? Đây không phải là đi tìm xúi quẩy cho mình sao. Khóe miệng tôi co rúm, cười cười.

Vương Thuyết đi tới, mặt không biến sắc kéo tôi, kéo vào trong ngực hắn, "Ông chú cổ quái, chú có thể đi về. Mẹ cháu bảo chú làm xong việc đến nhà cháu ăn cơm."

Ông chú kỳ quái vừa nghe hai chữ "Ăn cơm", vội vàng lui về phía sau, cười ha ha, "Ăn cơm? Không cần không cần, ta còn phải trở về xử lý một vụ án. Lần sau ~ lần sau ~"

Nói xong xoay người bước khỏi cửa.

Cái tốc độ kia, được gọi là thần tốc.

"Kìa? Luật sư An? Sao chạy nhanh như vậy? Không ở lại dùng cơm?" Mẹ tôi nhìn cửa chính đóng lại, rất là tiếc nuối. Chỉ chốc lát lại cười lên, d13nNđAn "Haizz ~ giúp tôi chuyện lớn như vậy, cũng không biết cám ơn người ta thế nào."

Tôi nhìn mẹ tôi cười rạng rỡ như hoa hướng dương, trầm mặc: "Mẹ, tiền ở trong đó trước tiên mẹ đừng động vào."

Mẹ tôi nhìn sang, "Sao không thể động?"

Vương Thuyết cũng nhìn tôi, mang theo chút nghi ngờ.

"Những tiền kia, trước tiên chúng ta có thể dùng để mua nhà." Nếu như mà tôi nhớ không sai, giá phòng Nam Kinh từ năm sau bắt đầu từ từ phồng lên.

"Mua nhà?" gương mặt mẹ tôi không thể tin, "Bây giờ chúng tôi không phải có căn hộ này rồi sao, muốn nhiều nhà như vậy làm gì?"

"Bởi vì con muốn đầu cơ." Tôi nhẹ nhàng cười lên, sau đó kéo qua tay Vương Thuyết, "Có thể lần này, lại cần cậu hỗ trợ."

Vương Thuyết nhìn tôi, nửa ngày không lên tiếng.

Chỉ là cầm thật chặt tay tôi, "Cậu nghĩ làm cái gì cũng được, tôi theo cậu."

Tôi khẽ mỉm cười, không nói lời nào.

Xoay người đối với lão nương nói: "Mẹ, về sau cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt lên. Tin tưởng con."

Mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi, vô thức gật đầu một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương