Đẩy cửa sổ sát đất ở trên sân thượng, Khoa Luân Y•Á Tu Bố mở hai tay ra, hít sâu vào một hơi xong chậm rãi thở ra, ý cười ấm áp chiếm đầy ánh mắt xanh thẳm cùng gương mặt anh tuấn. Tâm tình vui vẻ tưới hoa, ăn qua bữa sáng, thuận tiện gói kỹ, Khoa Luân Y rời nhà đi làm.

Bỏ ra một buổi sáng cùng khách hàng hẹn trước thảo luận tốt công việc, buổi trưa Khoa Luân Y đang ngồi tầng cao nhất ở công ty dùng thức ăn tiện lợi thì điện thoại trong túi vang lên.

"" Xin chào, tôi là Khoa Luân Y•Á Tu Bố... Bệnh viện nào... Bệnh viện St Paul kỉ niệm (??) lầu 4 phòng 405... Được, cảm ơn""

Cúp điện thoại, Khoa Luân Y tăng nhanh tốc độ ăn, thu thập xong, xuống dưới lầu bắt một chiếc taxi, đi đến bệnh viện St Paul kỉ niệm (??)

Thang máy nhân loại không dừng ở lầu bốn, Khoa Luân Y do không phải là nhân loại nên dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, trong thang máy còn có một Thử yêu quấn băng gạt, Khoa Luân Y đối với y gật gật đầu, Thử yêu gật đầu đáp trả.

Yêu là chủng loại Đông Phương, là trải qua tu luyện mới có thể thành người, không giống với chủng loại Phương Tây, Khoa Luân Y trời sinh liền có thể biến đổi thành con người.

Thời đại không giống nhau, nếu như trước đây, yêu không thể xuất hiện ở Tây Phương, ký kết điều ước hòa bình xong, kết giới Đông Tây Phương mở ra, thú nhân mới có cơ hội giao lưu ở Đông Tây Phương.

Khoa Luân Y từ thang máy lầu 4 đi ra, tìm tới phòng bệnh, phát hiện bằng hữu chỉ là gãy chân, Khoa Luân Y yên lòng, cùng bằng hữu hàn huyên một hồi.

Làm thay một chút thủ tục nằm viện, Khoa Luân Y cùng bằng hữu nói lời từ biệt, đang đợi thang máy thì gây nên chú ý Khoa Luân Y là tiếng khóc trẻ nhỏ.

Cửa thang máy mở ra, Khoa Luân Y do dự một chút, vẫn là quyết định đi xem xem có chuyện gì xảy ra.

Theo âm thanh đi tới trước cửa phòng, Khoa Luân Y tìm một hồi, mới nhìn thấy ở một góc xa các Tiểu Dực Hổ Thú, tìm tới âm thanh khởi nguồn.

""Hống~ hống~"" [mẹ~ mẹ~] Tiểu Hắc Dực Hổ thú ở trong hòm giữ nhiệt liên tục gào khóc.

""...Ấu niên thú?""

Không cần nghĩ nhiều, Khoa Luân Y liền biết tại sao ấu thú nằm một mình ở đây khóc không có ai để ý.

Dực Hổ Thú phân thành nhiều loại hình khác nhau, trong đó cường hãn nhất, hung tàn nhất khiến những tộc nhân khác e ngại, căm ghét, chính là toàn thân toàn đen, Hắc Dực Hổ Thú ── niên thú.

Ở Dực Hổ Thú còn chưa đại đoàn kết trước, niên thú có thể nói là cách khác thiên địch duy nhất của dực hổ thú, ấu niên thú nếu như bị phát hiện, tuyệt đối sẽ ngay lần đầu tiên bị vồ giết ở trong tã lót.

Coi như hiện tại đã ký kết hòa bình, niên thú vẫn bị rất nhiều Dực Hổ Thú bài xích.

Khoa Luân Y hừ một tiếng, mở ra hòm giữ nhiệt lấy ấu niên thú ôm ra, nhẹ nhàng kéo vào trong lồng ngực.

Á Tu Thú là Dực Hổ Thú Tộc bên trong đệ nhị bị bài xích loại hình, bởi vì Á Tu Thú là họ hàng gần nhau loạn luân xong đột biến gien mà xuất hiện, toàn thân trắng phau, hoặc nhiều hoặc ít đều ở trên thân thể có tật.

Bố gia là Á Tu Thú gia tộc lớn vô cùng nỗi danh, Khoa Luân Y đương nhiên cũng là Á Tu Thú.

Khoa Luân Y hai mắt trời sinh nhìn kém không tới một phần mười Dực Hổ Thú bình thường.

Ấu niên thú dừng lại tiếng khóc, cái mũi nhỏ co rúm, đánh hơi mùi vị Khoa Luân Y.

Khoa Luân Y trên người thư thú đặc hữu cảm nhận, ấu niên thú cho rằng Khoa Luân Y là mẹ mình: "Hống..." [mẹ? ]

"Tiểu bảo bối, ta không phải mẹ ngươi."

Hài tử đáng thương, mùi vị mẹ mình đều chưa ngửi qua... Tám phần mười lại là chính sách kết hợp hôn nhân sinh ra hài tử...

"Hống ~! Hống ~!" [mẹ ~! Đói bụng đói bụng ~! ]

Ấu niên thú tựa hồ nhận định Khoa Luân Y là mẹ mình, đầu nhỏ ở ngực Khoa Luân Y đẩy đến đẩy lui, muốn tìm sữa uống.

Khoa Luân Y cúi đầu ngửi mùi vị ấu niên thú, cảm thấy trong cơ thể bản năng người mẹ tựa hồ tỉnh lại, đầu v* bắt đầu sưng, cũng tiết ra sữa tươi.

Ấu niên thú nghe thấy được hương vị sữa cách áo sơmi liền không thể chờ đợi được nữa nghĩ muốn ngậm liếm đầu v* Khoa Luân Y.

Khoa Luân Y tìm một bên góc tối ở cửa sổ ngồi xuống, mở ra áo sơmi, để ấu niên thú trực tiếp ngậm tiến vào đầu v* hút sữa tươi.

Ấu niên thú ngậm đầu v* xong liền điên cuồng hút, liền khí đều không lo được đổi.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ ăn... tiểu khả ái đáng thương, ngươi bị đói bụng thảm..."

Khoa Luân Y từng hoài qua một lần mang thai, nhưng hoài thai bảy tháng thì bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ sinh non, sau đó khi liền vẫn không cách nào mạng thai lại được, bầu bạn cũng bởi vì như vậy ly hôn với anh.

Vì lẽ đó Khoa Luân Yvẫn luôn rất khát vọng có một hài tử, thậm chí vô ý thức thì sẽ có thói quen nhỏ xoa xoa bụng.

Bụng ấu niên thú tròn lăn lên, bắt đầu hút không cấp thiết, thậm chí chỉ chốc lát bắt đầu ngừng một cái hút một cái, Khoa Luân Y suy đoán ấu niên thú là no rồi muốn ngủ, nhưng bị đói bụng quá lâu, theo bản năng tiếp tục hút.

"Cục cưng nhỏ, no rồi liền không cần ăn nữa, ta bảo đảm ngươi sau này đều sẽ không lại đói bụng."

Có thể là nghe hiểu Khoa Luân Y, ấu niên thú buông miệng ra.

Đem ấu niên thú để trên vai vỗ nhẹ, để ấu niên thú ợ một cái, Khoa Luân Y đem ấu niên thú thả lại hòm giữ nhiệt.

Nhưng cảm giác trở lại bên trong hòm giữ nhiệt, ấu niên thú liền bắt đầu vừa khóc vừa vặn vẹo.

"Hống ~! Hống ~!" [mẹ ~! Sợ sợ! ]

Không có cách nào buông ra, Khoa Luân Y không thể làm gì khác hơn là lại ôm lấy ấu niên thú.

"Không cần sợ, Dực Hổ Thú không có cái gì cần sợ hãi."

Ấu niên thú ở trong lồng ngực Khoa Luân Y co lại thành một đoàn, móng vuốt nhỏ ôm lấy áo sơmi không tha, cái mũi nhỏ vừa kéo vừa kéo ngủ.

Tiện tay tìm tờ giấy trắng, viết đến tên của chính mình, phương thức liên lạc cùng địa chỉ, bỏ vào hòm giữ nhiệt, Khoa Luân Y liền như vậy mang ấu niên thú về nhà mình.

Thấy Khoa Luân Y đi xa, Lý Tư Đức•Đa Lôi đi đến, lấy ra giấy bên trong hòm giữ nhiệt, nhìn một lần lại một lần, sau đó đem giấy để trước mũi đánh hơi.

Môi mỏng khẽ mở, trầm thấp lẩm bẩm niệm: "... Khoa Luân Y•Á Tu Bố..."

Hoàn chương 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương