Hoa Âm Hệ Liệt
-
Chương 71: Xuân Tâm Kham Phá Lưỡng Ý Si (2)
Y dường như muốn hỏi điều gì đó, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một chân Mạn Đà La đã đặt bên ngoài Ô Khuyết trận.
Mạn Đà La cao giọng cười như điên dại, thân hình phi vút vào màn đêm.
Trác Vương Tôn thoáng biến sắc, bởi vì lúc này Tương Tư đang đứng ngay sau lưng Tiểu Án!
Một ánh trăng rạch phá không gian, tiếng cười của Mạn Đà La cũng bỗng nhiên ngưng sững lại.
Ả chầm chậm xoay người, tay kia đã bóp vào cổ họng Tương Tư.
Ánh mắt Tiểu Án vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt, y lắc đầu nói: "Làm sao ngươi biết...?”
Mạn Đà La cười lạnh: “Ngươi hỏi cái gì ta cũng không trả lời đâu. Chỉ tiếc là giờ đây các ngươi không thể ép ta mở miệng nữa rồi.”
Trác Vương Tôn trầm giọng nói: “Ngươi muốn gì?”
Mạn Đà La vung mạnh tay, ghì Tương Tư lên một thân cây gần đó, lạnh lùng ngoảnh đầu lại: “Vừa rối ngươi làm gì với hỏa hồ ly của ta, giờ ta sẽ làm thế ấy với ả.”
Nói đoạn ả liền bóp mạnh tay một cái. Tương Tư đau đớn nhắm chặt mắt lại, cổ họng khẽ phát ra một tiếng rên nhè nhẹ.
Mạn Đà La cười gằn độc ác: “Trác Vương Tôn, âm thanh có dễ nghe không?”
Sắc mặt Trác Vương Tôn cực kỳ nặng nề, nhấn giọng nói từng chữ một: “Nếu còn không dừng tay, ta lập tức giết ngươi.”
Mạn Đà La cười cười nói: “Được, ta vừa hay cũng muốn cùng chết với ả. Chỉ có điều... ngươi thật sự không để ý tới ả hay sao?”
Ả đột nhiên rít lên cười the thé, chầm chậm vận lực vào tay. Tương Tư bị ép phải ngửa đầu lên, sắc mặt đỏ hồng, toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, nhưng từ đầu tới cuối nàng cũng không thốt lên tiếng nào.
Mạn Đà La đột nhiên ngưng cười, xoay mặt Tương Tư về phía mình, nói: “Tại sao ngươi không kêu cứu? Lẽ nào người sợ hễ kêu lên thì chủ nhân sẽ giết ngươi luôn? Tuy ngươi rất ngu xuẩn, nhưng lại hiểu rất rõ con người y. Đích thực là y thà nhận lấy một cỗ thi thế, cũng không cần một người đàn bà rên rỉ oằn oại trong tay đối thủ! Ngươi là tiểu tốt vô danh, cam lòng vì một con súc sinh mà đặt mình vào chỗ hiểm nguy, y là thiên hạ đệ nhất cao thủ, lại căn bản không hề muốn ra tay cứu người, thậm chí cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái!”
Vừa nói Mạn Đà La vừa khẽ thả lỏng tay ra, để Tương Tư có thể gắng gượng ngoảnh mặt lại nhìn thấy nét mặt Trác Vương Tôn.
Dưới bóng cây u ám, Tương Tư cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ hồng lên như mắc bệnh, hai mắt đã rưng rưng, cơ hồ như sắp rơi lệ.
Tiểu Án thấp giọng quát: “Buông tay!”
Mạn Đà La cười châm chọc: “Không nỡ nhìn hả? Không biết đó là sự từ bi vốn có của Chuyển Luân thánh vương hay chỉ là đau lòng vì ả thôi vậy?”
Tử Thạch Cơ quát lên: “Ngươi nói đủ chưa hả?”
Mạn Đà La rặn ra một nụ cười cổ quái: “Đầu óc ngươi tỉnh hẳn chưa hả? Cũng ra mặt lo chuyện đâu đâu nữa hả? Thực ra trong lòng người rất muốn ả chết, không phải vậy sao? Vừa rồi thuốc giải ở ngay trên mình ta, chỉ cần bắt ta lại là có thể cứu được ngươi, nhưng chủ nhân ngươi lại không dám động thủ, chỉ vị trên tay ta có ả đàn bà này! Ngươi tự nghĩ xem, trong lòng hắn, ai quan trọng hơn? Thi độc của người Hỉ Xả, trong thiên hạ này không còn cách nào khác giải được đâu, giờ điều ta muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi và vị hoạt tử nhân đổ đầy thuốc trong bụng Bộ Tiếu Loan tiểu thư kia, ai là người chết trước đây!”
“Ngươi!” Hai tay Tử Thạch Cơ nắm chặt lại, lồng ngực không ngừng phập phồng, không thốt lên nổi câu nào nữa.
Nét mặt Trác Vương Tôn không hề thay đổi. Nhưng vẻ uy nghiêm trầm tĩnh sau cơn giận cực độ này, ngược lại còn đáng sợ hơn gấp bội.
Mạn Đà La cười lạnh lùng, đảo mắt nhìn chúng nhân, đột nhiên quay đầu đi, hai tay bóp chặt cổ Tương Tư, gằn giọng nói: “Ta có nên cắt thành một hình chữ thập lên thân thể yêu kiều của ngươi, báo thù cho Lan Ba không nhỉ?”
Hai chữ “Lan Ba” vừa thốt ra khỏi miệng ả, chúng nhân chỉ thấy trước mặt tối sầm lại.
Ánh trăng khắp trời cơ hồ như đều bị tụ lại thành thực thể, tựa cầu vồng tựa dải lụa, rạch toác màn đêm đen sẫm, quét tới chỗ Mạn Đà La đang đứng.
“Cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi!” Mạn Đà La ré lên cười, thân thể thị như bị luồng ánh sáng đó cắt ngang lưng ra vậy, mỗi mảnh tạo thành một tư thế quái dị, nhưng thân thể ả lại vẫn giữ nguyên tư thế đó, chầm chậm bị bóp méo rồi từ từ bốc lên cao trong quầng sáng nhàn nhạt, sau đó bỗng dưng biến mất như một làn khói. Cả Tương Tư cũng biến mất theo.
Dương Dật Chi lặng lẽ đứng trong bóng đêm.
Một lần gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo trắng như tuyết của y phất lên khe khẽ. Tựa như đang tiếc nuối, tựa như đang châm biếm.
Y biết một chiêu này đánh ra hay không đánh ra cũng như nhau, ở trong Mạn Đà La trận, ả Mạn Đà La có thể lợi dụng một hạt bụi, một tia sáng mờ mờ, một cơn gió nhẹ mà biến mất vô hình vô tích.
Thế nhưng y vẫn không nhẫn nhịn nối. Bởi vì, hai chữ Lan Ba, đã rạch sâu vào vết thương vẫn chưa liền sẹo trong lòng y.
Y quay người lại, chau mày với Tiểu Án: “Các hạ cố ý thả ả đi?”
Tiểu Án chỉ khẽ thở dài một tiếng, không trả lời đối phương.
Tử Thạch Cơ giận giữ nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dương Dật Chi nói: “Lúc nãy khi Mạn Đà La xuất chiêu, các hạ đột nhiên thu hồi nội lực, khiến ả ta có cơ hội xông ra khỏi trận này.”
Tử Thạch Cơ quát lên: “Nói năng xằng bậy! Rõ ràng là ngươi biết Mạn Đà La có thể lợi dụng ánh sáng để biến mất, vậy mà còn xuất chiêu với thị, rốt cuộc là ai sai chứ?”
Dương Dật Chi đưa mắt nhìn ánh trăng trầm giọng nói: “Dù biết là thế, nhưng Dương mỗ vẫn không thể chỉ trơ mắt ra nhìn.”
Tử Thạch Cơ cười gằn: “Dương minh chủ đúng là thích dẹp chuyện bất bình, nàng ta là người của vị Trác tiên sinh này, tiên sinh còn chưa động tay, ngươi đã nôn nóng cái gì?”
Lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều thoáng ngẩn người.
Dương Dật Chi hít sâu một hơi, dịch ánh mắt ra nơi khác, sắc mặt Trác Vương Tôn lại càng thêm lạnh lẽo.
Bộ Tiểu Loan đột nhiên giữ ống tay áo, căm phẫn nói: “Tử Thạch tỷ tỷ, tỷ nói vậy là không đúng rồi, lúc tỷ sinh bệnh, tỷ tỷ nhà ta cũng từng chăm sóc cho tỷ mà!”
Tử Thạch Cơ hừ lạnh một tiếng: “Muốn trách thì chỉ có thể trách vị Dương minh chủ này, phải biết rằng Mạn Đà La trận này vốn là để trừng phạt phản đồ trong giáo. Tính ra, chúng ta đều bị y liên lụy nên mới tới nước này.”
Dương Dật Chi điềm dạm nói: “Dương mỗ không hề ép buộc các vị.”
Tử Thạch Cơ cười gần: “Dương minh chủ giũ trách nhiệm cũng sạch thật. Khi đó, là người ruồng rẫy Lan Ba trước, mở to mắt ra nhìn cô ta chịu hình phạt thảm khốc mà bỏ mặc. Trên Đại Uy Thiên Triêu hiệu, người sợ tội không dám nói rõ chân tướng đã dẫn đến cái chết của bảy người. Giúp Lan Ba hoàn thành Lục Chi thiên tế. Đến giờ này, ngươi lại không thể đứng nhìn... Dương minh chủ, ngươi thật quan tâm Tương Tư Cô nương đó, làm vậy có phải hơi không nể mặt Trác tiên sinh đây không?”
Trác Vương Tôn không nói một lời, sắc mặt càng trầm xuống.
Bộ Tiếu Loan khe khẽ kéo vạt áo y, nhỏ nhẹ gọi: “Ca ca.”
Dương Dật Chi chắp tay đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Tử Thạch cô nương nghĩ Dương mỗ thế nào cũng được. Sao cô nương không thử hỏi điện hạ xem sự tình rốt cuộc là thế nào?”
Tiểu An gật dầu nói: “Dương minh chủ nói không sai, đích thực là ta thu hồi nội lực, để Mạn Đà La có cơ hội thoát thân.”
Tử Thạch Cơ ngạc nhiên thốt: “Thiếu chủ nhân, sao người lại...”
Tiểu Án thở dài một tiếng nhưng không trả lời nàng.
Tử Thạch Cơ nhìn Tiểu Án, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tại sao? Lẽ nào, lẽ nào đúng là vì nàng ta?”
Tử Thạch Cơ lùi lại một bước, giọng nói khẽ run lên: “Chỉ vì nàng ta ở trong tay Mạn Đà La, người thì thả cho thị đi hay sao?”
Bộ Tiểu Loan đảo tròn mắt, lấy làm kỳ quái hỏi: “Tử Thạch tỷ tỷ, vậy thì không đúng rồi, Tiểu Án ca ca thả Mạn Đà La trước, rối ả mới bắt tỷ tỷ nhà tôi chứ, tỷ tỷ có phải tức quá nên hồ đồ rối không?”
Tử Thạch Cơ giận giữ gắt: “Ngươi câm miệng lại!”
Bộ Tiểu Loan làm mặt quỷ nói: “Đúng là người không biết lý lē!”
Tử Thạch Cơ nhường cao đôi mày, cơ hồ như định nổi cáu với Tiểu Loan.
Nhưng Dương Dật Chi đã lạnh lùng nói: “Tại hạ có thể tiếp tục hỏi lý do chủ nhân của cô nương thả Mạn Đà La đi không?”
Tử Thạch Cơ như bị điện giật, bỏ qua Tiểu Loan, quay đầu lại nhìn Tiểu Án, nước mắt lưng tròng nói: “Thiếu chủ nhân, tại sao người lại thả ả đi?”
Tiểu Án nhìn vào màn đêm u ám nơi Mạn Đà La vừa biến mất, chầm chậm lắc đầu, cơ hồ như đang hồi tưởng lại một chiêu diễm lệ tuyệt trần đó.
Dương Dật Chi lạnh lùng nhìn Tiếu Án: “Điện hạ, ngài còn muốn giấu giấu giếm giếm tới bao giờ nữa?”
Tiểu Án không trả lời.
Tử Thạch Cơ đột nhiên khóc òa lên: “Tại sao người không trả lời Tử Thạch?”
Đôi mắt nàng ảm đạm thất thần, cứ hỏi đi hỏi lại, cơ hồ như tâm trí đã bị vật gì đó vô hình xé nát, chỉ còn lại những mảnh vỡ rối loạn, ý thức không ngừng tìm kiếm cho mình một lý do. Giọng nói Tử Thạch Cơ mỗi lúc một cao, đến cuối cùng cơ hồ như thành những tiếng thét khàn khàn, nghe mà nhức cả màng nhĩ.
Bộ Tiểu Loan cảm thấy đầu óc choáng váng. Thời gian dường như trong một khoảnh khắc nào đó bị bẻ gấp khúc, màn đêm mênh mông được bao phủ trong một thứ ánh sáng nhờ nhờ, không phải ánh sáng của trăng hay sao trên trời, mà giống như mối nối giữa trời và đất bị trật đi ở chỗ nào đó. Núi non cây cối cơ hố như cũng chầm chậm xoay chuyển với một tốc độ không thể nào đoán biết, hơn nữa lại còn bị lực xoay đó vặn vẹo, tụ thành hình dẻ quạt trên cao, hình thành những hình thù biến ảo quái dị.
Người nào ở giữa chốn này, trong lòng đều sẽ dâng lên một cảm giác cực kỳ quái dị - người và sự vật xung quanh đều trở thành ảo giác, duy chỉ có bản thân là chân thực, cả thế giới này chỉ còn lại một thực thể cô độc, bay lượn vòng vòng trong áp lực nặng nề ở khắp nơi nơi, phát ra những tiếng kêu gào ầm ỹ, khiến người ta cơ hồ như muốn ngất đi.
Bộ Tiểu Loan đột nhiên đưa tay bịt chặt hai tai lại, giậm chân nói: “Phiền chết đi được, phiền chết đi được!”
Trác Vương Tôn đột nhiên hét lớn: “Câm miệng cho ta!”
Mạn Đà La cao giọng cười như điên dại, thân hình phi vút vào màn đêm.
Trác Vương Tôn thoáng biến sắc, bởi vì lúc này Tương Tư đang đứng ngay sau lưng Tiểu Án!
Một ánh trăng rạch phá không gian, tiếng cười của Mạn Đà La cũng bỗng nhiên ngưng sững lại.
Ả chầm chậm xoay người, tay kia đã bóp vào cổ họng Tương Tư.
Ánh mắt Tiểu Án vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt, y lắc đầu nói: "Làm sao ngươi biết...?”
Mạn Đà La cười lạnh: “Ngươi hỏi cái gì ta cũng không trả lời đâu. Chỉ tiếc là giờ đây các ngươi không thể ép ta mở miệng nữa rồi.”
Trác Vương Tôn trầm giọng nói: “Ngươi muốn gì?”
Mạn Đà La vung mạnh tay, ghì Tương Tư lên một thân cây gần đó, lạnh lùng ngoảnh đầu lại: “Vừa rối ngươi làm gì với hỏa hồ ly của ta, giờ ta sẽ làm thế ấy với ả.”
Nói đoạn ả liền bóp mạnh tay một cái. Tương Tư đau đớn nhắm chặt mắt lại, cổ họng khẽ phát ra một tiếng rên nhè nhẹ.
Mạn Đà La cười gằn độc ác: “Trác Vương Tôn, âm thanh có dễ nghe không?”
Sắc mặt Trác Vương Tôn cực kỳ nặng nề, nhấn giọng nói từng chữ một: “Nếu còn không dừng tay, ta lập tức giết ngươi.”
Mạn Đà La cười cười nói: “Được, ta vừa hay cũng muốn cùng chết với ả. Chỉ có điều... ngươi thật sự không để ý tới ả hay sao?”
Ả đột nhiên rít lên cười the thé, chầm chậm vận lực vào tay. Tương Tư bị ép phải ngửa đầu lên, sắc mặt đỏ hồng, toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, nhưng từ đầu tới cuối nàng cũng không thốt lên tiếng nào.
Mạn Đà La đột nhiên ngưng cười, xoay mặt Tương Tư về phía mình, nói: “Tại sao ngươi không kêu cứu? Lẽ nào người sợ hễ kêu lên thì chủ nhân sẽ giết ngươi luôn? Tuy ngươi rất ngu xuẩn, nhưng lại hiểu rất rõ con người y. Đích thực là y thà nhận lấy một cỗ thi thế, cũng không cần một người đàn bà rên rỉ oằn oại trong tay đối thủ! Ngươi là tiểu tốt vô danh, cam lòng vì một con súc sinh mà đặt mình vào chỗ hiểm nguy, y là thiên hạ đệ nhất cao thủ, lại căn bản không hề muốn ra tay cứu người, thậm chí cả nhìn cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái!”
Vừa nói Mạn Đà La vừa khẽ thả lỏng tay ra, để Tương Tư có thể gắng gượng ngoảnh mặt lại nhìn thấy nét mặt Trác Vương Tôn.
Dưới bóng cây u ám, Tương Tư cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ hồng lên như mắc bệnh, hai mắt đã rưng rưng, cơ hồ như sắp rơi lệ.
Tiểu Án thấp giọng quát: “Buông tay!”
Mạn Đà La cười châm chọc: “Không nỡ nhìn hả? Không biết đó là sự từ bi vốn có của Chuyển Luân thánh vương hay chỉ là đau lòng vì ả thôi vậy?”
Tử Thạch Cơ quát lên: “Ngươi nói đủ chưa hả?”
Mạn Đà La rặn ra một nụ cười cổ quái: “Đầu óc ngươi tỉnh hẳn chưa hả? Cũng ra mặt lo chuyện đâu đâu nữa hả? Thực ra trong lòng người rất muốn ả chết, không phải vậy sao? Vừa rồi thuốc giải ở ngay trên mình ta, chỉ cần bắt ta lại là có thể cứu được ngươi, nhưng chủ nhân ngươi lại không dám động thủ, chỉ vị trên tay ta có ả đàn bà này! Ngươi tự nghĩ xem, trong lòng hắn, ai quan trọng hơn? Thi độc của người Hỉ Xả, trong thiên hạ này không còn cách nào khác giải được đâu, giờ điều ta muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi và vị hoạt tử nhân đổ đầy thuốc trong bụng Bộ Tiếu Loan tiểu thư kia, ai là người chết trước đây!”
“Ngươi!” Hai tay Tử Thạch Cơ nắm chặt lại, lồng ngực không ngừng phập phồng, không thốt lên nổi câu nào nữa.
Nét mặt Trác Vương Tôn không hề thay đổi. Nhưng vẻ uy nghiêm trầm tĩnh sau cơn giận cực độ này, ngược lại còn đáng sợ hơn gấp bội.
Mạn Đà La cười lạnh lùng, đảo mắt nhìn chúng nhân, đột nhiên quay đầu đi, hai tay bóp chặt cổ Tương Tư, gằn giọng nói: “Ta có nên cắt thành một hình chữ thập lên thân thể yêu kiều của ngươi, báo thù cho Lan Ba không nhỉ?”
Hai chữ “Lan Ba” vừa thốt ra khỏi miệng ả, chúng nhân chỉ thấy trước mặt tối sầm lại.
Ánh trăng khắp trời cơ hồ như đều bị tụ lại thành thực thể, tựa cầu vồng tựa dải lụa, rạch toác màn đêm đen sẫm, quét tới chỗ Mạn Đà La đang đứng.
“Cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi!” Mạn Đà La ré lên cười, thân thể thị như bị luồng ánh sáng đó cắt ngang lưng ra vậy, mỗi mảnh tạo thành một tư thế quái dị, nhưng thân thể ả lại vẫn giữ nguyên tư thế đó, chầm chậm bị bóp méo rồi từ từ bốc lên cao trong quầng sáng nhàn nhạt, sau đó bỗng dưng biến mất như một làn khói. Cả Tương Tư cũng biến mất theo.
Dương Dật Chi lặng lẽ đứng trong bóng đêm.
Một lần gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo trắng như tuyết của y phất lên khe khẽ. Tựa như đang tiếc nuối, tựa như đang châm biếm.
Y biết một chiêu này đánh ra hay không đánh ra cũng như nhau, ở trong Mạn Đà La trận, ả Mạn Đà La có thể lợi dụng một hạt bụi, một tia sáng mờ mờ, một cơn gió nhẹ mà biến mất vô hình vô tích.
Thế nhưng y vẫn không nhẫn nhịn nối. Bởi vì, hai chữ Lan Ba, đã rạch sâu vào vết thương vẫn chưa liền sẹo trong lòng y.
Y quay người lại, chau mày với Tiểu Án: “Các hạ cố ý thả ả đi?”
Tiểu Án chỉ khẽ thở dài một tiếng, không trả lời đối phương.
Tử Thạch Cơ giận giữ nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dương Dật Chi nói: “Lúc nãy khi Mạn Đà La xuất chiêu, các hạ đột nhiên thu hồi nội lực, khiến ả ta có cơ hội xông ra khỏi trận này.”
Tử Thạch Cơ quát lên: “Nói năng xằng bậy! Rõ ràng là ngươi biết Mạn Đà La có thể lợi dụng ánh sáng để biến mất, vậy mà còn xuất chiêu với thị, rốt cuộc là ai sai chứ?”
Dương Dật Chi đưa mắt nhìn ánh trăng trầm giọng nói: “Dù biết là thế, nhưng Dương mỗ vẫn không thể chỉ trơ mắt ra nhìn.”
Tử Thạch Cơ cười gằn: “Dương minh chủ đúng là thích dẹp chuyện bất bình, nàng ta là người của vị Trác tiên sinh này, tiên sinh còn chưa động tay, ngươi đã nôn nóng cái gì?”
Lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều thoáng ngẩn người.
Dương Dật Chi hít sâu một hơi, dịch ánh mắt ra nơi khác, sắc mặt Trác Vương Tôn lại càng thêm lạnh lẽo.
Bộ Tiểu Loan đột nhiên giữ ống tay áo, căm phẫn nói: “Tử Thạch tỷ tỷ, tỷ nói vậy là không đúng rồi, lúc tỷ sinh bệnh, tỷ tỷ nhà ta cũng từng chăm sóc cho tỷ mà!”
Tử Thạch Cơ hừ lạnh một tiếng: “Muốn trách thì chỉ có thể trách vị Dương minh chủ này, phải biết rằng Mạn Đà La trận này vốn là để trừng phạt phản đồ trong giáo. Tính ra, chúng ta đều bị y liên lụy nên mới tới nước này.”
Dương Dật Chi điềm dạm nói: “Dương mỗ không hề ép buộc các vị.”
Tử Thạch Cơ cười gần: “Dương minh chủ giũ trách nhiệm cũng sạch thật. Khi đó, là người ruồng rẫy Lan Ba trước, mở to mắt ra nhìn cô ta chịu hình phạt thảm khốc mà bỏ mặc. Trên Đại Uy Thiên Triêu hiệu, người sợ tội không dám nói rõ chân tướng đã dẫn đến cái chết của bảy người. Giúp Lan Ba hoàn thành Lục Chi thiên tế. Đến giờ này, ngươi lại không thể đứng nhìn... Dương minh chủ, ngươi thật quan tâm Tương Tư Cô nương đó, làm vậy có phải hơi không nể mặt Trác tiên sinh đây không?”
Trác Vương Tôn không nói một lời, sắc mặt càng trầm xuống.
Bộ Tiếu Loan khe khẽ kéo vạt áo y, nhỏ nhẹ gọi: “Ca ca.”
Dương Dật Chi chắp tay đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Tử Thạch cô nương nghĩ Dương mỗ thế nào cũng được. Sao cô nương không thử hỏi điện hạ xem sự tình rốt cuộc là thế nào?”
Tiểu An gật dầu nói: “Dương minh chủ nói không sai, đích thực là ta thu hồi nội lực, để Mạn Đà La có cơ hội thoát thân.”
Tử Thạch Cơ ngạc nhiên thốt: “Thiếu chủ nhân, sao người lại...”
Tiểu Án thở dài một tiếng nhưng không trả lời nàng.
Tử Thạch Cơ nhìn Tiểu Án, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Tại sao? Lẽ nào, lẽ nào đúng là vì nàng ta?”
Tử Thạch Cơ lùi lại một bước, giọng nói khẽ run lên: “Chỉ vì nàng ta ở trong tay Mạn Đà La, người thì thả cho thị đi hay sao?”
Bộ Tiểu Loan đảo tròn mắt, lấy làm kỳ quái hỏi: “Tử Thạch tỷ tỷ, vậy thì không đúng rồi, Tiểu Án ca ca thả Mạn Đà La trước, rối ả mới bắt tỷ tỷ nhà tôi chứ, tỷ tỷ có phải tức quá nên hồ đồ rối không?”
Tử Thạch Cơ giận giữ gắt: “Ngươi câm miệng lại!”
Bộ Tiểu Loan làm mặt quỷ nói: “Đúng là người không biết lý lē!”
Tử Thạch Cơ nhường cao đôi mày, cơ hồ như định nổi cáu với Tiểu Loan.
Nhưng Dương Dật Chi đã lạnh lùng nói: “Tại hạ có thể tiếp tục hỏi lý do chủ nhân của cô nương thả Mạn Đà La đi không?”
Tử Thạch Cơ như bị điện giật, bỏ qua Tiểu Loan, quay đầu lại nhìn Tiểu Án, nước mắt lưng tròng nói: “Thiếu chủ nhân, tại sao người lại thả ả đi?”
Tiểu Án nhìn vào màn đêm u ám nơi Mạn Đà La vừa biến mất, chầm chậm lắc đầu, cơ hồ như đang hồi tưởng lại một chiêu diễm lệ tuyệt trần đó.
Dương Dật Chi lạnh lùng nhìn Tiếu Án: “Điện hạ, ngài còn muốn giấu giấu giếm giếm tới bao giờ nữa?”
Tiểu Án không trả lời.
Tử Thạch Cơ đột nhiên khóc òa lên: “Tại sao người không trả lời Tử Thạch?”
Đôi mắt nàng ảm đạm thất thần, cứ hỏi đi hỏi lại, cơ hồ như tâm trí đã bị vật gì đó vô hình xé nát, chỉ còn lại những mảnh vỡ rối loạn, ý thức không ngừng tìm kiếm cho mình một lý do. Giọng nói Tử Thạch Cơ mỗi lúc một cao, đến cuối cùng cơ hồ như thành những tiếng thét khàn khàn, nghe mà nhức cả màng nhĩ.
Bộ Tiểu Loan cảm thấy đầu óc choáng váng. Thời gian dường như trong một khoảnh khắc nào đó bị bẻ gấp khúc, màn đêm mênh mông được bao phủ trong một thứ ánh sáng nhờ nhờ, không phải ánh sáng của trăng hay sao trên trời, mà giống như mối nối giữa trời và đất bị trật đi ở chỗ nào đó. Núi non cây cối cơ hố như cũng chầm chậm xoay chuyển với một tốc độ không thể nào đoán biết, hơn nữa lại còn bị lực xoay đó vặn vẹo, tụ thành hình dẻ quạt trên cao, hình thành những hình thù biến ảo quái dị.
Người nào ở giữa chốn này, trong lòng đều sẽ dâng lên một cảm giác cực kỳ quái dị - người và sự vật xung quanh đều trở thành ảo giác, duy chỉ có bản thân là chân thực, cả thế giới này chỉ còn lại một thực thể cô độc, bay lượn vòng vòng trong áp lực nặng nề ở khắp nơi nơi, phát ra những tiếng kêu gào ầm ỹ, khiến người ta cơ hồ như muốn ngất đi.
Bộ Tiểu Loan đột nhiên đưa tay bịt chặt hai tai lại, giậm chân nói: “Phiền chết đi được, phiền chết đi được!”
Trác Vương Tôn đột nhiên hét lớn: “Câm miệng cho ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook