Hoạ Ái
-
Chương 4
Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit+beta: Diệp Hạ
Khi Diệp Đàm tỉnh lại, Cung Thiếu Đường đã rời đi.
Trên bàn trừ bỏ có một ít tiền mặt, còn có một cái hộp.
Mở ra bên trong là một đôi nút tay áo, kim cương to như vậy có thể thấy được giá cả xa xỉ của nó.
Đây là lần đầu tiên Cung Thiếu Đường đưa quà cho Diệp Đàm bằng cách này, bình thường đều là Diệp Đàm thích cái gì, hắn sẽ trực tiếp mua cho cậu, mà không phải đưa một thứ không biết Diệp Đàm có thích hay không.
Diệp Đàm cười, trong lòng cảm thấy có lẽ trong lòng Cung Thiếu Đường cũng có cậu.
Ở với Cung Thiếu Đường một thời gian, Diệp Đàm cũng biết một ít từ Danny.
Nhà Cung Thiếu Đường làm hắc đạo, danh vọng thế lực không phải là thứ có thể tưởng tượng.
Trước khi tiếp nhận sự nghiệp trong nhà, Cung Thiếu Đường cũng đã thích nam hài tử trẻ tuổi xinh đẹp, những người muốn nịnh bợ hắn cũng đều mượn sở thích này để kiếm lời.
Nhưng không phải nam hài tử nào Cung Thiếu Đường cũng thu, chọn lựa rất kĩ, cũng luôn không có bạn tình cố định.
Danny chỉ quản lý, chủ hội quán kỳ thật là Cung Thiếu Đường, chẳng qua Cung Thiếu Đường không đích thân quản lý, cho nên rất ít người biết ông chủ chân chính là ai.
Mà Danny vẫn luôn làm giám đốc, giúp đỡ Cung Thiếu Đường quản lý hội quán này.
Cung Thiếu Đường sở dĩ tín nhiệm Danny, cũng là vì ba Danny vì bảo hộ ba Cung Thiếu Đường mà chết, Cung gia trọng đạo nghĩa, vẫn luôn trợ giúp chiếu cố Danny.
Danny lớn hơn Cung Thiếu Đường mấy tuổi, sau khi tốt nghiệp cũng làm chút chuyện khác, nhưng cuối cùng vẫn là về Cung gia, vì Cung Thiếu Đường ra một phần lực.
Bên người Cung Thiếu Đường chưa bao giờ thiếu người, lúc trước Diệp Đàm biết cũng không có cảm giác gì, trong lòng chỉ nghĩ đến em trai và tiền.
Giờ suy nghĩ lại, khó tránh khỏi có chút buồn phiền.
Từ khi hiểu ra tâm ý của mình, Diệp Đàm liền bắt đầu thay đổi bản thân, bên em trai đã không cần cậu nhọc lòng, cho nên Cung Thiếu Đường cho cậu tiền cậu cũng không còn tích cóp, mà là cầm đi mua chút quần áo.
Đương nhiên, quá quý cậu cũng mua không nổi, chỉ là một ít thứ thoạt nhìn tương đối không tồi, khẳng định so với cậu trước kia tốt hơn một chút.
Cung Thiếu Đường một khi biến mất là một tuần hơn, tình cảm của Diệp Đàm không bởi vì Cung Thiếu Đường không xuất hiện mà phai nhạt, ngược lại sinh ra vô số nhớ nhung.
Cuối tuần, Diệp Đàm cứ theo lẽ thường đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Khi trở về, liền nhìn thấy xe Cung Thiếu Đường ngừng ở dưới lầu.
Cửa xe mở ra, Cung Thiếu Đường đi xuống.
Diệp Đàm sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra ý cười, chạy qua.
Nhưng trên tay còn cầm nhiều thứ, cũng không thể làm gì, chỉ có thể cười nói: "Anh đã đến rồi?"
Cung Thiếu Đường gật gật đầu, đánh giá Diệp Đàm ăn mặc có chút khác biệt.
Bảo tiêu chạy nhanh xuống xe tiếp nhận đồ đạc trong tay Diệp Đàm.
Cung Thiếu Đường cười cười, "Mua quần áo mới?"
Diệp Đàm có chút ngượng ngùng, "Lần trước anh để lại cái nút tay áo, em liền nghĩ đến chuyện mua vài bộ quần áo tương xứng, cũng thuận tiện mua thêm vài món."
Cung Thiếu Đường làm như vừa lòng, nói: "Rất thích hợp.
Vào đi thôi."
"Được." Tâm tình Diệp Đàm cũng rất tốt, vô cùng cao hứng theo Cung Thiếu Đường vào nhà.
Khi ăn cơm trưa, Cung Thiếu Đường hỏi Diệp Đàm, "Tết có về nhà ăn tết hay không?"
Diệp Đàm nói: "Ý mẹ em là không cho em trở về, nhưng em muốn về thăm em trai mình, không biết bên anh có ý gì."
Cung Thiếu Đường nói: "Vừa lúc khi đó tôi cũng phải đi Hoa Quốc một chuyến, cùng nhau đi."
Diệp Đàm vui mừng, "Được ạ."
Đại khái là đã lâu không làm, hơn nữa Diệp Đàm đã hiểu rõ tâm tư của bản thân, cho nên lần này hai người làm khá lâu, cũng rất sảng khoái.
Ngày hôm sau Diệp Đàm tỉnh lại, Cung Thiếu Đường đang ngồi ở phòng khách dùng máy tính xử lý công việc, trong khay có một ly cà phê, khay đã trống không, nhìn phía trên có ít mảnh vụn cùng dầu mỡ, hẳn là bánh mì nướng bơ.
Trong nhà có sẵn bơ cùng bánh mì, nướng bánh mì cũng chỉ cần nhét bánh mì vào là được, mấy việc này Cung Thiếu Đường sẽ tự mình làm, không cần người khác nhọc lòng.
Diệp Đàm mặc áo ngủ tơ lụa mới mua, chân trần đi đến bên người Cung Thiếu Đường.
Cung Thiếu Đường tự nhiên giang tay ôm chầm cậu, Diệp Đàm cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cung Thiếu Đường.
Cung Thiếu Đường nói: "Tôi dặn người tìm chuyên gia xem bệnh em trai cậu một chút, vị trí khối u không tốt lắm, tính nguy hiểm khi giải phẫu rất cao, tiền không phải vấn đề, mà là y học không thể bảo đảm nhất định có thể thành công, mặc dù là chuyên gia giỏi nhất."
Hiện thực bày ra trước mặt Diệp Đàm, kỳ thật trong lòng cậu cũng hiểu, nhiều tiền cũng chỉ có thể bảo đảm cho em trai có được hoàn cảnh trị liệu tốt nhất, thậm chí là bác sĩ tốt nhất, nhưng nguy hiểm trong quá trình giải phẫu và sau giải phẫu là điều không thể bảo đảm.
Cho nên đôi khi cậu nguyện ý luôn lạc quan nghĩ theo hướng tốt, lại hiểu rằng không phải chuyện gì cũng đều như suy nghĩ của mình.
"Vâng.....em biết."
"Bệnh của em trai cậu nên làm phẫu thuật càng nhanh càng tốt, để tránh khối u trưởng thành chèn ép thần kinh não."
"Vâng."
"Chờ lần này cậu cùng tôi về Hoa Quốc, tôi sẽ mang một bác sĩ giỏi đi theo, làm giải phẫu cho em trai cậu.
Nhưng vẫn câu nói kia, tôi không thể bảo đảm kết quả."
Có thể có bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho em trai, đối Diệp Đàm mà nói đã là chuyện tốt ngoài ý muốn, còn kết quả thì cũng chỉ có thể mong trời cao chiếu cố.
"Cảm ơn.
Anh thật tốt với em, có đôi khi em thật không biết vì sao anh lại đối tốt với em như vậy." Diệp Đàm nhẹ cười.
Đơn giản vì bọn họ là tình nhân sao? Thật là tình nhân nào Cung Thiếu Đường cũng đối xử tốt như vậy? Hay là nói......!Cậu có chút khác biệt?
Cung Thiếu Đường vỗ vỗ đầu cậu, không nói gì.
Kỳ thật chuyện này đối với Cung Thiếu Đường chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, với hắn mà nói chuyện có thể sử dụng tiền giải quyết đều không phải chuyện lớn.
Sủng vật của hắn, nếu là sủng vật, tự nhiên hắn phải đối tốt, sủng vật mới có thể nghe lời, mới có thể hiểu chuyện.
Cuối năm, hội quán tổ chức họp thường niên, mời hội viên cao cấp tham gia.
Cung Thiếu Đường liền mang Diệp Đàm đi theo.
Trong yến hội ăn uống linh đình, Cung Thiếu Đường ngồi ở xa xa, bảo tiêu đứng hai bên, cũng không có ai dám tới gần Cung Thiếu Đường, chỉ có Danny ở cạnh.
Diệp Đàm qua bên kia lấy điểm tâm, một cậu trai tóc vàng cản đường cậu.
"Cậu là sủng vật mới của Cung thiếu?" Nam hài vênh váo tự đắc hỏi.
Sủng vật? Diệp Đàm nhăn mi lại, "Cậu là ai?"
"Nói như thế nào đây..?" Nam hài lắc lắc ly rượu trong tay, "Tôi có thể xem như tiền bối của cậu."
Trong lòng Diệp Đàm đại khái hiểu rõ, không muốn tiếp tục dây dưa, liền nói: "Cho qua."
Nhưng cậu trai vẫn cản đường cậu đi, "Thật ra tôi cũng không có ác ý gì, chỉ là lấy thân phận người từng trải nói mấy câu với cậu."
"Cậu đừng tưởng rằng Cung tiên sinh thật tình với cậu, hắn à, đổi người bên cạnh liên tục, cao, lùn, anh tuấn, xinh đẹp đều có.
Nhưng ở trong lòng hắn đều chỉ là sủng vật mà thôi.
Cho nên cậu cũng đừng quá coi trọng bản thân.
Làm sủng vật của hắn, hắn sủng cậu, đây là thói quen.
Nếu nói tình yêu, một chút cũng không có."
"Nói bậy." Diệp Đàm tức giận trừng mắt.
"Tôi nói bậy với cậu làm gì? Cũng không vớt được miếng tốt lành nào.
Cậu có thể cho rằng tôi bị vứt bỏ nên không cam lòng, dù sao người này cũng không xem cậu như một con người bình thường.
Không tin thì cậu chờ xem đi.
Nhưng mà Danny thật ra lại là người chu toàn, chờ khi cậu giống một con chó bị Cung thiếu đá văng ra, Danny chính là người giúp hắn giải quyết hậu quả." Dứt lời, cậu trai bưng ly rượu đi đến bên cạnh một nam nhân khác, hai người cử chỉ thân mật, hẳn là một đôi.
Diệp Đàm mang theo nghi hoặc trở lại bên cạnh Cung Thiếu Đường.
Danny hỏi cậu "Làm sao vậy? Sắc mặt cậu nhìn không tốt lắn."
Diệp Đàm hoàn hồn cười cười "Không có việc gì, có thể là do vừa rồi uống ít rượu, có chút say."
Cung Thiếu Đường không nói chuyện, chỉ uống rượu vang đỏ, nhìn xa hoa truỵ lạc trong sân.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook