Hồ Yêu Nương Nương
-
C16: Chương 16
Sau khi đến phủ quan huyện, xung quanh chả có bóng dáng của thị vệ hay quản gia nào, bọn họ đứng ngóng hồi lâu mới thấy bên trong đi ra là một gia chủ nào đó, có vẻ là một trong những gia môn giàu có ở đây, ông ấy bước ra nhìn một lượt đám người xa lạ này rồi cất tiếng nói:
"Xin hỏi có phải các vị là người của hoàng cung phái đến giải quyết vấn nạn ở đây đúng không??"
Nghe ông ta hỏi thế, Chiêu Dao khẽ nhếch môi thầm quay sang nhìn hắn mỉm cười, Trình Tranh cũng đem lòng bất ngờ, hoá ra..ở những vùng xa vẫn chưa có ai biết đến bọn họ, nghe thế hắn ra hiệu cho nàng lên tiếng đáp lại:
"Đúng vậy, bọn ta từ trong cung được điều đến đây điều tra những sự việc kỳ lạ xảy ra gần đây, có thể...vào trong diện kiến quan huyện và một số gia chủ khác có được không??"
- "Vậy thì tốt quá, để các vị đợi lâu rồi. Mời vào!!"
Cả đám người bước vào trong, ngay gian nhà chánh đã sớm tụ tập cũng kha khá người, Đường Trình Tranh cứ đứng lẳng lặng một bên xem xét tình hình, còn bao nhiêu cứ giao lại cho Chiêu Dao nói với bọn họ, tên quan huyện ngồi chễm trệ trên cao, dùng ánh mắt phán xét không thèm mở lời hỏi han hay kính lễ, chỉ riêng đám gia chủ còn biết điều đã sớm cuối đầu chào bọn họ.
Tư Lợi (quan huyện): "Bọn họ chính là người được phái đến đây làm việc đấy à!?? Cứ tưởng là tướng quân hay quan nhà võ gì, dựa vào đám con trai thân thể yếu ớt đó thì chống được ai cơ chứ"
Hàn gia chủ: "Quan huyện ngài đừng nói vậy, dù sao triều đình cũng đã cho người xuống xử lý chắc chắn cũng là cao thủ hoặc quan lớn"
Nghe người đàn ông trung niên có gương mặt hiền hậu lên tiếng nói, tên quan huyện kia cũng có chút thu liễm lại thái độ của mình nhưng vẫn ngẩng cao đầu bước xuống đi một vòng quanh bọn họ xem xét, đột nhiên dừng lại trước Tô Tô, ánh mắt như mê muội, bàn tay không tự chủ mà muốn nựng mặt em, từ nãy đến giờ cũng ngứa mắt tên này, nhân cơ hội Tô Tô tán cho hắn một bạc tay, đá một cú như trời giáng vào lồng ngực hắn, Tư Lợi ngã xổng xoài trên đất, ôm lấy ngực đau điến mà la lói ôm xồm.
Lúc Tư Lợi định đứng dậy dạy dỗ lại Tô Tô thì rất nhanh lệnh bài trên người Chiêu Dao lập tức giơ lên trước mắt ông ta, đây là lệnh bài hoàng kim chỉ có Hoàng Đế hoặc thân vương mới có, Tư Lợi trợn tròn mắt biết mình đã phạm phải tội gì liền cúi gập cả người, dập đầu liên tục xin tha mạng.
Cả đám gia chủ thấy thế cũng sợ hãi quỳ xuống theo, Chiêu Dao thấy bọn họ đã biết người biết ta nên hạ giọng nhẹ nhàng nói:
"Không ngờ rằng là quan huyện cả một vùng lớn mà đầu óc lại như một đống sình đen thối, ngoài ăn với chơi bời ra thì Tư Lợi ngươi còn làm được cái thá gì chứ??"
Chiêu Dao: "May mày các gia chủ ở đây không ai có mắt như mù giống hắn, tất cả đứng dậy đi"
Tất cả đều hoảng sợ đứng nép sang một bên chừa chỗ cho bọn họ ngồi đó, Chiêu Dao cũng nhanh nhạy lớn tiếng hướng về Sở Tiêu mà nói:
"Đây là..Đại Vương Gia - Đường Sở Tiêu, người mà sẽ đứng ra làm chủ giải quyết tình hình đang rất gấp gáp ở Phúc Giang, mời Đại Vương Gia ngồi!!"
Nàng nở nụ cười tươi chỉ y chiếc ghế phía trên cùng, Đường Sở Tiêu cả mặt đầy dấu chấm hỏi, vừa thắc mắc vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi liếc nhìn về Trình Tranh thì hắn từ lâu đã yên vị ở một góc, dùng ánh mắt quan sát để xem xét mọi chuyện thì y đã ngờ ngợ ra bọn họ muốn làm gì rồi, riêng Mộc Nhĩ là người chả hiểu gì, định đứng dậy hỏi xem Chiêu Dao đang làm gì thì bị nàng cướp lời:
"Còn đây là Nhị Vương Gia, ngài ấy sẽ là người giúp đỡ và sắp xếp ổn thỏa cho từng người ở đây, nào, mời Nhị Vương Gia ngồi!!"
Nàng bước đến kế bên Mộc Nhĩ, nhỏ tiếng nhất có thể âm thầm nói với huynh ấy rằng trước tiên nghe theo nàng và Trình Tranh, tối về liền giải thích cho huynh ấy nghe, có như thế Mộc Nhĩ mới dần không thắc mắc nữa mà mỉm cười ngồi xuống.
Sau cùng nàng giới thiệu bản thân và các vị còn lại cho tất cả cùng nghe:
"Còn vị đằng kia là một trong những vệ quân tinh anh bên cạnh vua, vốn ít nói không thích người lạ cho nên nếu không cần thiết đừng tìm cũng đừng đụng đến cậu ta. Còn có ba vị ngự y ở hoàng cung đến để khám nghiệm tử thi và chữa bệnh"
Hàn gia chủ: "Vậy...còn hai vị là ai??" - ông chỉ tay về phái hai người con gái từ nãy đến giờ khiến mọi người căm nín.
Chiêu Dao: "Ta à, ờ ừm...ta chỉ là một tiểu quan ở Hình bộ đi theo để viết lại toàn bộ quá trình điều tra mà thôi, ta tên A Sâm còn cô ấy là Tô Tô là thị nữ đi theo lo chuyện vặt mà thôi"
Hàn gia chủ: "Thị nữ lo chuyện vặt mà cũng biết võ công nữa sao??"
Đông gia chủ: "Đúng đó, đúng đó, đánh đến nỗi quan huyện còn chưa đứng dậy được"
Chiêu Dao: "Thị nữ ở trong cung có một số cũng được học võ công từ nhỏ, luyện sức khoẻ và bảo vệ chủ tử mà thôi, chuyện bình thường không cần sợ, không cần ngạc nhiên, mau nhanh chóng thuật lại tình hình mấy ngày qua cho hai vị vương gia xem xem kìa"
Bọn họ cũng vội vàng, liền kể lại: Trước khi thanh niên ở trấn mất tích kì lạ, có một hôm..cả làng đều nghe thấy tiếng hát vu vương của một cô gái, tuy rất hay nhưng lại mang phần u ám và uất hận rất sâu, sau khi mấy đêm liền nghe thấy thì người dân có báo quan huyện mời thầy trừ yêu xem có quỷ ma hay yêu quái gì quấy phá hay không nhưng quan huyện không tin chuyện ma cỏ cũng không đi giải quyết, dần dần tiếng hát ngày càng lớn và đáng sợ, cứ mỗi đêm người đó đến hát thì sẽ mất tích một người, trong trấn cũng không ai dám ra ngoài lúc chiều tà nhưng vẫn cứ mất tích không dấu vết, tìm hoài không ra, tối đến không chỉ tiếng hát mà tiếng khóc lóc, la hét cũng dần xuất hiện ngày một lớn.
Sở Tiêu: "Nghe kể cứ như trong thoại bản viết ra ấy nhỉ?? Vậy việc quan huyện bị doạ ma là như thế nào??"
Tư Lợi lồm cồm ngồi dậy, vẻ mặt nhớ lại chuyện mấy hôm trước liền toát cả mồ hôi, mặt mày xanh như thiếu máu, hắn lấp bấp hồi đáp:
"Thưa..thưa Đại Vương Gia!! Chuyện là...mấy hôm trước khi hạ quan cùng bọn lính vệ đi tuần tra xem ai ban đêm lại giả ma giả quỷ làm phiền người dân, khi đi đến gần khu nghĩa trang Hạnh Phúc thì đột nhiên sương khói dày đặc làm cả đám người đang khoẻ mạnh đột nhiên gục ngã cả ra, khi hạ quan định vụt chạy thì bị tóm lại nhấc lên tám thước, sợ hãi nhìn xuống dưới là..là..."
Mộc Nhĩ: "Là cái gì??"
Tư Lợi: "Là.. người nhưng có tai và đuôi, mặt mày dữ tợn, máu me be bét, sau cửa khu nghĩa trang là đám người đông như giặc xâm lược, chỉ thấy bọn chúng cử động đi đến un ùn hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi hay tay chân gì cả, cầu xin các vương gia đi diệt trù đám yêu ma đó đi, nếu không bọn chúng sẽ nuốt chửng cả trấn Phúc Giang mất"
Nghe kể xong đám chủ gia môn cũng sợ chết khiếp, quan huyện từ khi tuần tra về vẫn luôn ở trong phủ, không dám hé nửa lời càng không dám bước ra ngoài nửa bước, Sở Tiêu và Mộc Nhĩ nhìn nhau, vẻ mặt cũng đầy sự nghi ngờ và khó tin nổi, liếc nhìn sang Trình Tranh từ nãy giờ vẫn im lặng, hắn ra dấu tiếp tục hỏi, lúc này Mộc Nhĩ lên tiếng vấn đáp:
"Vậy từ lúc xảy ra vụ việc đến nay có bao nhiêu người mất tích hay đã chết?? Thi thể ở đâu??"
Hàn gia chủ: "Có tổng cộng mười ba thanh niên mất tích, có điều chỉ ai đủ mười tám mới bị bắt đi, còn các lính canh đã chết, có một số đã chôn ở nghĩa trang rồi, còn mới đây có hai người vẫn nằm ở khu trị liệu của trấn"
Ngụy Triết: "Có phải là..Thiếu Thiện Đường không??"
Hàn gia chủ: "Đúng đó, ở trấn Phúc Giang thậm chí là mấy trấn xung quanh rất hay đến Thiếu Thiện Đường để khám chữa bệnh, trước giờ vẫn luôn làm ăn đàng hoàng, uy tín và rất thân thiện nhiệt tình với người dân"
Sở Tiêu: "Thiếu Thiện Đường là của Ngụy gia có phải không Ngụy thái y??"
Ngụy Triết: "Đúng vậy, thưa Đại Vương Gia, ở thành Đại Kim hay mấy trấn lớn khác cũng có Thiếu Thiện Đường giúp dân nghèo khó khăn"
Chiêu Dao cũng bất ngờ vì Ngụy gia lại có nhiều y quán ở khắp nơi như vậy, vậy thì Ngụy Triết ở đây như có thêm cánh, thể hiện tốt sẽ được Hoàng Đế đề cao hơn, sau khi luyên thuyên các thứ, bọn họ lập tức đến Thiếu Thiện Đường, Hàn gia chủ và Đông gia quay về phủ mình, quan huyện không được phép làm việc, tước đi công quyền đợi sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ xử tội ông ta sau.
Bước vào y quán nhà Ngụy gia, Chiêu Dao cảm nhận được rất nhiều mùi hương thảo mộc bát ngát, giống như mùa xuân ở núi Linh Kiếm, cả rừng núi đều dậy thơm mùi hoa cỏ và thảo dược, nhìn người làm bận rộn làm việc, có vẻ chả ai chú ý bọn họ, lúc này bên trong phòng khám bước ra là vị thanh thiếu niên trẻ trung, cả người mặc dù không ăn mặc lộng lẫy sang trọng nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, dịu dàng.
Nhìn thấy Ngụy Triết không giấu được bất ngờ, cậu bước đến ôm lấy cha mình, chả ngại ngùng gì mà nhõng nhẽo cả lên:
"Cha...lâu lắm rồi lại mới gặp người, có nhớ con không?? Con nhớ cha và mọi người lắm đấyyyyy"
Cả đám người nhìn mà ngơ ngác, thanh niên người cao tám thước mà còn làm nũng với cha mình cứ như mới sáu tuổi ấy, Tô Tô và Chiêu Dao không nhịn được phì cười thành tiếng, nghe có người cười mình chàng thanh niên cũng vội buông ra, gãi đầu ngại ngùng nhìn mọi người, Ngụy Triết quay sang có phần bất lực đành giải thích:
"Đây là...Ngụy Thiếu - con trai út của hạ thần mong Đại Vương Gia và Nhị Vương Gia đừng chê cười, tuy rằng cũng đã mười tám tuổi nhưng vẫn không sửa được cái tính nhõng nhẽo như con gái vậy"
Sở Tiêu: "Không sao, còn nhỏ cứ nhõng nhẽo đi nhưng đến lúc có thê tử rồi thì đừng có như vậy nhé Ngụy Thiếu!!"
Ngụy Thiếu: "Ngụy Thiếu đã rõ, tạ ơn Đại Vương Gia đã nhắc nhở"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook