Hồ Vương Đón Dâu
Chương 5: Đoạn tụ everywhere

Phía trước xuất hiện một con đường dài nhỏ hẹp, cuối đường là một mảnh xám mênh mông, bốn phía tối đen mờ mịt, một màu sầu bi.

Hồ Vương xuất hiện trong gió, y phục đỏ lay động, giống như có người vô hình bên cạnh đang nâng xiêm y cho hắn, theo cước bộ mà tiến về phía trước. 

Bên cạnh con đường có một cái đình, tọa bên trong không gian xám ngắt mà cảm thấy chói mắt, ngói màu vàng, cọt gỗ màu đỏ, xung quanh có thêm một tầng thiếc bạc, tầng thiếc này giường như nếu vừa chạm vào sẽ  biến thành giấy mảnh thi nhau rơi xuống. 

Càng đi về phía trước, có một bia đá trắng nguội lạnh đứng sừng sững,  trên tấm bia đá ghi ba chữ đen rất to: Đường Hoàng Tuyền.

Hồ Vương thái độ lanh nhạt bay đến cuối đường, dừng lại trước cổng gỗ đen tuyền thật cao. Tòa thành sừng sững hiện ra, cửa chính cao đến hai trượng, đóng kín. Hai bên cửa đại môn treo cao hai ngọn đèn, dường như nếu cánh cửa đại môn mở ra sẽ chạm vào nó.

Bên trên treo cao tấm bảng hiệu lớn, được ánh đèn chiếu xuống, hai chữ khắc trên bảng hiện lên một cách rõ ràng: Địa Phủ.

Bỗng nhiên có hai làn khói đen dày đặc từ bên trong tỏa ra, làn khói ở trước mặt Hồ Vương lượn quanh, thời gian trôi qua, khói đen tản đi, hai người đầu trâu mã diệm cầm trong tay hai chiếc Câu Hồn kích, hướng Hồ Vương chào: " Đại Vương, đã lâu không gặp."

Hồ Vương vung nhẹ tay áo, đè nén lo loắng trong lòng, nói:" Hai vị không cần đa lễ. Bổn vương lần này tới là có chuyện quan trọng, phiền toái hai vị giàn xếp cho, cũng không cần báo với Diêm La Vương, ngày sau ta sẽ đến gặp mặt nói rõ."

Đầu trâu mã diệm cúi xuống, vụng trộm liếc nhau một cái.

Đầu bò một thân áo lam, chân đi giày vải, thân người, đầu bò, trên cái đầu là hai chiếc sừng tê giác trắng hếu, giống như ngà voi, đôi mắt đen kịt giống như là hai quân cờ được gắn vào( quân cờ vây ý).

Mã diệm có dáng người mảnh khảnh, trên dưới là hai mảnh áo quần màu trắng, càng khiến hắn trong như que củi, mặt ngựa dài mà nhọn, nhìn có vẻ khôn khéo. Hắn đứng thẳng người,  hơi khó xử nói:" Cái này...."

Hồ Vương từ trong tay áo lây ra hai chiếc hộp gỗ hoa lê, nhét vào ngựcmã diệm, nói khẽ:" Đây là một đôi Dạ Minh Châu mà Nam Hải Tam Thái Tử Ngao Diệm tặng, giờ tặng lại cho hai vị thưởng thức, xin hai vị không nên ghét bỏ món quà nhỏ".

Mã diệm tỉnh bơ đem cái hộp nhét vào trong ngực, hắn đưa lưng về phái hai chiếc đèn treo cửa, nhìn đầu bò đen xì bên kia nháy một cái.

Đào tròng mắt, đầu bò tránh qua một bên, hai người đồng thời làm hành động mời, cung kính nói:" Hồ Vương, xin mời."

Cánh cửa Đại Môn đóng chặt phát ra âm thanh " chi....cạnh cạnh cạnh" chậm rãi mở ra, hai đạo màu xám dài chật vật từ bên trong kéo cửa.

Hồ Vương nhấc chân đi vào, bỗng nhiên hắn quay đầu, đầu bò cùng mã diệm mặt đối mặt thấp giọng nói chuyện, bỗng nhiên Hồ Vương quay đầu làm đầu bò hoảng sợ, ngược lại mã diệm khôn khéo đường đường chính chính hỏi:" Hồ Vương có chuyện gì sao?"

Hồ Vương nở một nụ cười, nói:" Không có gì, đột nhiên nhớ tới chuyện này. Thôi Phán Quan mấy ngày này có trong phủ không?"

Đầu bò tiến đến, giọng nói cửa hắn cùng tướng mạo giống nhau, chất phác mà ngốc trệ, nói:" Không biết mấy ngày trước đây thế nào, Thôi Phán Quan xin Ngọc Đế cho hắn đi nơi khác làm việc. Mấy ngày nay không có trong Địa Phủ, không biết có phải đến địa phương mơi nhận chức rồi?"

Hồ Vương gật đầu, quay người rời đi.

Sau lưng truyền đến âm thanh đầu trâu mã diệm thấp giọng nói chuyện, Hồ Vương càng đi càng xa, âm thanh này càng giống như hai người ở cửa, đi xa rồi nhìn lại, chỉ thấy được cái chấm đen nhỏ xíu.

"Bây giờ giao ra đây, ngươi không được nướt làm của riêng". Đầu bò thò tay tới muốn cướp đồ từ trong ngực mã diệm.

Mã diệm liền nhanh tay đen cái hộp dấu sau lung, cười gian: "Ta xem trước một chút, ta còn chưa nhìn thấy đâu."

Đầu bò nói: "Nhìn cái gì, ngươi có thể nhìn ra được một cái gì?"

Mã diệm cười nói: " Nghe nói Dạ Minh Châu nghìn năm này nếu ăn vào, mỹ nhân có thể không già đi, nếu là người quái dị liền trở nên xinh đẹp."

Đầu bò nắm lấy lỗ tai nhỏ mã diệm, hung dữ nói: "Nói, ngươi muốn đưa cho nữ quỷ nào?"

Mã diệm ô ô trong miệng ý nói đau, nhưng trên mặt lại không có chút nhăn nhó nào, hắn giả bộ ủ rũ nói:" Quỷ nữ cái gì chứ? Đưa cho, còn không phải  là cho ngươi. Ngươi cho rằng ta muốn mỗi ngày đè lên một cái hung thần sao, động một chút là lại cho ta nhìn sắc mặt trâu thối ngươi?"

Đầu bò buông lỗ tai mã diệm ra, thay vào đó là bóp cổ hắn, dùng sức lay: "Tốt lắm, ngươi chê ta xấu, ngươi dám chê ta xấu, đêm nay ngươi đừng nghĩ vào phòng ngủ.."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương