Hồ Vương Đón Dâu
-
Chương 30
Từ khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Hồ Vương, Mễ Trùng cực kỳ sợ hắn, đi đường cũng trượt chân, ăn cũng chỉ dám ăn vụng trộm, thật sự không phải là sợ bình thường.
Hồ Vương vẫn đối xử với Tô Tứ tốt như trước, giờ còn sắp làm cha nên rất vui mừng.
Hài tử chính là cây cỏ cứu mạng để hắn giữ Tô Tứ lại, hắn tin tưởng rằng chỉ cần Tô Tứ sinh xong hài tử này sẽ tha thứ cho hắn, hai người sẽ lại ân ái như xưa.
Chỉ là chuyện tình thường không phải người muốn là được như ý nguyện.
Tô Tứ tự sát, dùng chính trâm gỗ trên đầu vót nhọn mà đâm vào yết hầu. Hồ Vương điện là lồng chim nhốt y, nhưng y dù sao cũng không phải là chim, chim sống trong lồng lâu ngày cũng sẽ ngây dại chậm chạp, quên mất cách bay. Huống chi hắn là người, chực chờ trong lồng chỉ muốn phát điên, muốn giải thoát.
Cái chết của y đối với Hồ Vương chính là đòn trả thù chuẩn xác và ác độc nhất.
Bụng Tô Tứ cao ngất ở trong vũng máu, như là sảy thai hoặc sinh non ngoài ý muốn.
Hồ Vương như con thú cao ngạo mà rên rỉ, nước mắt hắn chảy dài như sông, như muốn bao phủ lấy Tô Tứ, hòa vào vết máu của y.
Hắn ôm Tô Tứ thật chặt: "Nương tử, ngươi thà chết cũng không chịu tha thứ, cũng không chịu ở cùng một chỗ với ta sao? Nương tử..."
Hồ Vương đang từ trong bi thương tột cùng đột nhiên tỉnh táo lại, đem Tô Tứ đặt lên giường, dùng chăn bọc lại, sau đó ngồi xếp bằng trong vũng máu trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng nói lẩm bẩm. Một trận gió lạnh lẽo từ mặt đất thổi lên, buốt giá, đưa ba hồn sáu phách của Hồ Vương đi vào đường tuyền.
Vẫn là khung cảnh xế chiều âm u, Bán Lộ đình mái vàng cột đỏ, tấm bia đá cao cắm phía trước, đại môn địa phủ hai mảnh trắng đen, không có gì thay đổi, nhưng mà Tô Tứ không ở đây.
"Thật sự không tới." Giọng nói Hồ Vương lo lắng quanh quẩn bên trong đại điện u ám.
"Thật sự không có." Hai tay Chuyển Luân Vương dang ra, nhún vai, hỏi: "Các ngươi lại làm sao?"
Hồ Vương yếu ớt lắc đầu, ngã dựa vào chiếc ghế đằng sau, nói: "Vợ ta tự vẫn."
"Cái gì?” Chuyển Luân Vương vỗ bàn, hắn một thân quan phục ngồi sau bàn văn kiện, vẻ mặt lúc này nhìn rất nghiêm túc chính trực, giống như đang thẩm án Hồ Vương. Nhưng hắn đột nhiên cười cười, nói: ‘Đừng nói là ngươi lại làm người ta đến chết nha."
Hồ Vương bay đến, một tay nắm chặt cổ áo hắn, nói: "Ta hỏi ngươi, vợ của ta rốt cục là có đến đây không?"
Chuyển Luân Vương và Hồ Vương đã quen biết từ rất lâu, tính cách của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, nhìn hắn mất hồn mất vía như này, thật sự là đã có chuyện. Hắn thu lại khuân mặt tươi cười, nói: "Thật sự không có tới, quỷ sai cũng không có đi câu hồn."
Hồ Vương thất vọng: "Tại ta, tất cả đều tại ta. Tiểu Lang thích đệ đệ Đỗ Ngũ của vợ ta, ngày ta đi cướp người trùng hớp gặp vợ ta cũng ở đó, liền cướp vợ ta về. Ta sợ vợ ta sẽ đi mất, dùng Đỗ Ngũ làm mồi nhử nói ta sẽ bảo vệ hắn. Nhưng mà ta lại ám độ trầm thương * để cho Tiểu Lang đem Đỗ Ngũ đi, ở Cừu phủ làm một cái tượng đất thay thế Đỗ Ngũ.
===
Ám độ trầm thương: Là một kế trong ba mươi sáu kế. Nghĩa là: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Điển tích xưa: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
===
"Về sau vợ ta phát hiện ra chuyên này nên muốn rời đi, ta không buông tay, lại bắt Tô Tứ mang thai, không nghĩ đến vợ ta vì muốn tách khỏi ta mà tự vẫn."
"Cái gì?" Chuyển Luân Vương đứng hẳn từ ghế lên. Chuyện Lang Vương đón dâu, Chuyển Luân Vương mấy ngày trước mới biết, cũng vì thế rất giận Lang Vương, thiếu chút nữa đến đánh hắn. Hiện tại xem ra là vì giữ bí mật, sợ Tô Tứ nghe được tin tức ở đâu đó.
Hắn thở dài một tiếng, mãi lâu sau mới nói: "Bốn người chúng ta đều vô liêm sỉ, ai cũng đều không ngoại lệ, đều cướp giật hoặc dùng thủ đoạn mà có được vợ. Lưu Lam, Tiểu Tứ là người phúc hậu, ngươi không ép hắn thì hắn cũng không rời khỏi ngươi. Ngươi toàn làm theo ý mình, nhưng ngươi có bao giờ để ý đến mong muốn của Tô Tứ chưa? Ngươi..."
Hồ Vương chặn lại lời hắn, nói: " Nếu như là Thôi Nghị muốn đi, ngươi cũng cam lòng"
Chuyển Luân Vương nhìn thẳng vào mắt Hồ Vương, kiên định nói: "Cam lòng. Nếu như mọi chuyện có thể làm lại từ đầu, ta vẫn sẽ để cho vợ ta lựa chọn có ở cùng ta hay kông, bởi vì ta không muốn khiến cho hắn buồn."
"Hiện giờ vợ ta tức giận, muốn đi thì đi, ta không ngăn cản hắn. Hắn muốn ta lại gần ta sẽ lại gần, hắn không muốn ta ở gần thì ta sẽ không ở gần. Cái ta có thể là duy nhất đó là chờ đợi hắn."
Hồ Vương lại nói: "Nếu Thôi Nghị như thích một người khác, ngươi cũng chắp tay nhường sao?"
Chuyển Luân Vương:" Đúng vậy, ta sẽ buông tay, dưa hái xanh không ngọt, nếu bị chúng ta ép buộc nhưng may mắn lão bà của sau đó không so đo, cái này xem trời xanh ưu ái chúng ta. Nhưng ép buộc là sai, không phải đúng, ngươi đi xúi dục Tiểu Lang lại càng không đúng. Ngươi nhìn Tô Tứ đau khổ chẳng nhẽ ngươi khôg xót xa, trong nội tâm không thống khổ?"
Hồ Vương thấp giọng nói:" Khổ!!"
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Chuyển Luân Vương nhìn thấy Hồ Vương vì một người mà đau thương, mịt mờ lại có chút điên dại.
Chuyển Luân Vương bình thường hay cười đùa cũng phải thở dài: "Một chữ tình mà như cái lưới vây lấy bao người, mỗi người đều không thoát khỏi, yêu ma hay thần tiên đều vướng phải. Trời đất bao la, chữ tình lớn nhất." Nghĩ nghĩ lại nói: "Hiện tại không nói nhảm nữa, ta nhớ ra người nào tựu vẫn thì nhập Uổng Tử Thành, ta đi Uổng Tử Thành xem sao."
Tô Tứ không ở Uổng Tử Thành, Hách Bạch vô thường cũng không đi câu hồn y. Hai người lại chạy về Hồ Vương điện, Hồ Vương nhập hồn vào thân thể, nhưng bọn hắn phát hiện ra, đằng sau màn, dưới tầng tầng chăn bọc, thân thể Tô Tứ bắt đầu thối, một mùi tanh tưởi đâm vào mũi người.
Hồ Vương một trận mê muội, hắn chống đỡ vài bàn, nói: "Ta quên cho Tô Tứ ăn hồ châu." Cộng thêm thời tiết hôm nay đặc biệt nóng bức, cứ như vậy, thân thể Tô Tứ bị quấn bên trong tầng tầng lớp chăn ủ một thời gian bắt đầu thối rữa.
"Nương tử." Hồ Vương không sợ thối cũng không sợ bẩn, ôm lấy thân thể Tô Tứ tự trách: "Đều tại ta, đều tại ta."
Chuyển Luân Vương nhìn không chịu được, một tay kéo Hồ Vương, nói: "Chỉ là một cái thân thể, ta có thể tạo ra, Tiểu Tứ thối rữa không quan trọng. Giờ trước tiên đem Tiểu Tứ ngâm vào trong hồ băng để đông lại. Ta đến chỗ Ngao Diễm lấy Hàn Băng ngàn năm đem về để thịt Tiểu Tứ hồi phục lại."
Hắn nhíu mày nói: "Hiện giờ Hắc Bạch vô thường đều đã biết Tiểu Tứ tự vẫn, muốn bắt về Uổng Tử thành. Địa phủ đối với người tự vẫn trừng phạt rất nặng, có khi còn phải xuống tầng 18 Địa Ngục. Ta lại không thể lấy việc tư làm trái pháp luật, giờ phải nhanh chón tìm thấy hồn Tiểu Tứ trước, rồi dùng Tỏa Hồn Linh khóa lại, để Hắc Bạch vô thường không biết."
Hồ Vương nói: "Ta sẽ đi trộm Tỏa Hồ Linh."
Tính ra thì Tỏa Hồn Linh không phải bảo vật gì, đối với thần tiên thì chỉ là đồ khi khẩn cấp. Nhưng giờ Tỏa Hồn Linh đang ở chỗ Xuân thần, Xuân thần ở thiên giới nổi tiếng lưu manh vô lại, tính cách hưng hăng càn quấy, hơn nữa đặc biết tùy hứng, không thể không thừa nhận rằng lấy đồ của hắn cực kỳ khó khăn.
Sau khi Tô Tứ chết, hồn phách không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, đần độn u mê, đường cũng không biết, chỉ dựa vào ý niệm mà đi, muốn đến gặp Đỗ Ngũ, hắn giờ như thế nào. Y lúc sống không thể đi, vậy thì chết, chết sẽ không có gì trói buộc y được nữa.
Y không biết cung điện Lang Vương ở đâu, vừa đi vừa ngã, cứ thế mà mò đường. Y chạy ban đêm, ban ngày nghỉ. Vì giờ Tô Tứ đã là quỷ, muốn tránh mặt trời và người còn sống.
Y không có thời gian tính toán.
Không biết qua bao nhiêu ngày, y đi đến một khu rừng rậm, cây cối thưa thớt, chính giữa khu rừng có một hồ nước. Hôm nay là ngày chí âm, mây mù đầy trời, cho nên Tô Tứ mới dám ban ngày ban mặt mà chạy.
Nhưng mà khi y đến gần hồ nước, mặt trời đột nhiên ló ra sau đám mây, ánh nắng sáng rực trên mặt hồ, chiếu vào người Tô Tứ khiến đôi chân đã yếu ớt giờ trở nên mềm nhũn, nhỏ giọng kêu một tiếng rồi trốn dưới gốc cây.
Tim y đập thình thịch thình thịch rất nhanh, nắm chặt lấy ngực áo, cắn chặt môi dưới, cố gắng dùng sức mạnh của bản thân, như muốn đem cái gì trong người lôi ra.
Y hận chính bản thân y, cả đoạn đường, người y nghĩ tới nhiều nhất ngoài Đỗ Ngũ chính là Hồ Vương.
Bọn họ giờ âm dương cách biệt, một đời coi như hết, không biết kiếp sau có duyên hay không.
Có thể y vẫn nghĩ đến hắn, vẫn yêu hắn. Bị lừa gặt khiến tức giận và thất vọng, nhớ nhung về Hồ Vương như hay cánh tay, bắt lấy tâm y mà kéo, giống như vắt một cái chăn ướt, vừa kéo vừa xoắn lại.
Bỗng có âm thanh trò chuyện truyền tới, Tô Tứ lấy lại bình tĩnh nấp kỹ chỉ cố lén nhìn, ở hồ nước đối diện có hai người, một người trong đó là Đỗ Ngũ. Tô Tứ kích động muốn đi ra, nhưng vừa chạmvào ánh nắng liền rụt trở về, ánh mặt trờ nóng hổi còn lưu lại trên da, đau đớn vô cùng.
Y đành phải trốn ở nơi khuất nắng, vụng trộm nhìn lén Đỗ Ngũ. Người bên cạnh Đỗ Ngũ cũng là một thiếu niên, bề ngoài rất đẹp mắt, một thân hắc y, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, mặt mũi thì không đứng đắn nhưng trong đôi mắt lại lộ ra là người lương thiện và ngây thơ.
Đỗ Ngũ cúi đầu đọc quyển sách trong tay, lúc sau, hắn bỗng nói: "Tiểu Lang, ta không muốn đọc nữa."
"Vậy thì không đọc, nếu không phải ca ta dặn là muốn ta trông nom việc ngươi đọc sách viết chữ, ta sẽ không để ngươi phí đầu óc vào mấy thứ này." Hắn đem quả vải trong tay đã bóc sách vỏ đưa lên miệng Đỗ Ngũ: "Khát không, há miệng ra."
Đỗ Ngũ há miệng ăn, nói: "Ta biết rõ Hồ Vương rất tốt với ta. Thật ra ta cũng thích đọc sách viết chữ. Ca ta tuy không biết chữ, nhưng biết tính toán, thêu thùa may vá, còn biết nấu ăn... À! Tiểu Lang, khi nào ta mới được gặp ca ta?"
Lang Vương nghiêm túc nói: "Không phải ta không cho ngươi gặp. Là ca ta nói ca ngươi không thể rời khỏi hắn, muốn ở cùng mấy ngày, bọn họ đang tân hôn, giờ dính với nhau như keo."
Đỗ Ngũ vội nói: "Cái gì mà tân hôn chứ, đã hơn một năm rồi, có thể còn sinh con luôn. Ta thấy ca ta có Hồ Vương nên không quan tâm ta nữa."
Lang Vương toát mồ hôi lạnh, chột dạ nói không ra lời, hắn không dám nói Hồ Vương vẫn còn dấu diếm, ca hắn không biết hắn bị mình cướp về làm vợ.
Lang Vương ngừng lại một chút, quyết đinh đã nói dối thì nói đến cùng: "Mấy ngày nữa nếu không đến ta sẽ mang ngươi đi gặp, ca ta không cho thi ta sẽ mang ngươi theo. Được không?"
Đỗ Ngũ nín khóc mỉm cười, gật gật đầu: "Tốt, không cho phép gạt người. Nếu như gạt ta, về sau ngươi đừng đi vào phòng ngủ."
Lang Vương bị hù dọa liền gật đầu. Vợ nhỏ bé của hắn càng ngày càng tùy hứng rồi, trước kia là Tô Tứ giờ thì là mình chiều, không tránh được đôi lúc lộ ra chút tính tình, nhưng hắn không cam lòng, muốn lấy lại chút gì đó, nói:" Vậy, vậy ngươi trước hết hôn ta một cái coi như trả thù lao."
Mặt Đỗ Ngũ lập tức sát gần lại mặt Lang Vương, thế mà Lang Vương lại đỏ mặt, có chút ngại ngùng, mấy máy miệng, Đỗ Ngũ nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái thật vang.
Tô Tứ trốn sau cây lệ rơi đầy mặt, đồng thời lo lắng trong lòng y cũng được quét sạch. Đời này y quan tâm nhất đó là Đỗ Ngũ, hiện giờ Đỗ Ngũ sống rất tốt, không bi thảm giống như y tưởng tượng, nhìn Lang Vương tình cảm thắm thiết, y còn hơi chua xót.
Đệ đệ từ nhỏ được mình nâng trong lòng bàn tay giờ được bàn tay người khác tiếp tục nâng niu, mà bàn tay kia so với y còn to lớn hớn, có thể hóa thành cuộc sống giàu có, quần áo hoa lệ, các loại đồ chơi khiến hắn vui vẻ, còn có tình yêu nữa. Cuộc sống như vậy, còn đòi hỏi gì đây.
Y lau nước mắt, đi theo bóng cây, quay lại con đường lúc nãy.
Nhìn bóng Tô Tứ, một tiểu tiên nhìn khoảng năm, sáu tuổi túm vạt áo một lão thần tiên có bộ râu lún phún, nói: "Sự phụ, mục địch người dẫn y đến đây là gì?"
Lão thần tiên kéo một sợ tơ hồng nhìn nhìn, lại bỏ vào túi, cười cười nói: "Đồ nhi, ngươi biết rõ còn cố hỏi. Vi sư làm chuyện này không phải để cho người có tình trong thiên hạ sẽ thành thân quen à."
Hồ Vương vẫn đối xử với Tô Tứ tốt như trước, giờ còn sắp làm cha nên rất vui mừng.
Hài tử chính là cây cỏ cứu mạng để hắn giữ Tô Tứ lại, hắn tin tưởng rằng chỉ cần Tô Tứ sinh xong hài tử này sẽ tha thứ cho hắn, hai người sẽ lại ân ái như xưa.
Chỉ là chuyện tình thường không phải người muốn là được như ý nguyện.
Tô Tứ tự sát, dùng chính trâm gỗ trên đầu vót nhọn mà đâm vào yết hầu. Hồ Vương điện là lồng chim nhốt y, nhưng y dù sao cũng không phải là chim, chim sống trong lồng lâu ngày cũng sẽ ngây dại chậm chạp, quên mất cách bay. Huống chi hắn là người, chực chờ trong lồng chỉ muốn phát điên, muốn giải thoát.
Cái chết của y đối với Hồ Vương chính là đòn trả thù chuẩn xác và ác độc nhất.
Bụng Tô Tứ cao ngất ở trong vũng máu, như là sảy thai hoặc sinh non ngoài ý muốn.
Hồ Vương như con thú cao ngạo mà rên rỉ, nước mắt hắn chảy dài như sông, như muốn bao phủ lấy Tô Tứ, hòa vào vết máu của y.
Hắn ôm Tô Tứ thật chặt: "Nương tử, ngươi thà chết cũng không chịu tha thứ, cũng không chịu ở cùng một chỗ với ta sao? Nương tử..."
Hồ Vương đang từ trong bi thương tột cùng đột nhiên tỉnh táo lại, đem Tô Tứ đặt lên giường, dùng chăn bọc lại, sau đó ngồi xếp bằng trong vũng máu trên mặt đất, hai tay đặt lên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng nói lẩm bẩm. Một trận gió lạnh lẽo từ mặt đất thổi lên, buốt giá, đưa ba hồn sáu phách của Hồ Vương đi vào đường tuyền.
Vẫn là khung cảnh xế chiều âm u, Bán Lộ đình mái vàng cột đỏ, tấm bia đá cao cắm phía trước, đại môn địa phủ hai mảnh trắng đen, không có gì thay đổi, nhưng mà Tô Tứ không ở đây.
"Thật sự không tới." Giọng nói Hồ Vương lo lắng quanh quẩn bên trong đại điện u ám.
"Thật sự không có." Hai tay Chuyển Luân Vương dang ra, nhún vai, hỏi: "Các ngươi lại làm sao?"
Hồ Vương yếu ớt lắc đầu, ngã dựa vào chiếc ghế đằng sau, nói: "Vợ ta tự vẫn."
"Cái gì?” Chuyển Luân Vương vỗ bàn, hắn một thân quan phục ngồi sau bàn văn kiện, vẻ mặt lúc này nhìn rất nghiêm túc chính trực, giống như đang thẩm án Hồ Vương. Nhưng hắn đột nhiên cười cười, nói: ‘Đừng nói là ngươi lại làm người ta đến chết nha."
Hồ Vương bay đến, một tay nắm chặt cổ áo hắn, nói: "Ta hỏi ngươi, vợ của ta rốt cục là có đến đây không?"
Chuyển Luân Vương và Hồ Vương đã quen biết từ rất lâu, tính cách của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, nhìn hắn mất hồn mất vía như này, thật sự là đã có chuyện. Hắn thu lại khuân mặt tươi cười, nói: "Thật sự không có tới, quỷ sai cũng không có đi câu hồn."
Hồ Vương thất vọng: "Tại ta, tất cả đều tại ta. Tiểu Lang thích đệ đệ Đỗ Ngũ của vợ ta, ngày ta đi cướp người trùng hớp gặp vợ ta cũng ở đó, liền cướp vợ ta về. Ta sợ vợ ta sẽ đi mất, dùng Đỗ Ngũ làm mồi nhử nói ta sẽ bảo vệ hắn. Nhưng mà ta lại ám độ trầm thương * để cho Tiểu Lang đem Đỗ Ngũ đi, ở Cừu phủ làm một cái tượng đất thay thế Đỗ Ngũ.
===
Ám độ trầm thương: Là một kế trong ba mươi sáu kế. Nghĩa là: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Điển tích xưa: Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
===
"Về sau vợ ta phát hiện ra chuyên này nên muốn rời đi, ta không buông tay, lại bắt Tô Tứ mang thai, không nghĩ đến vợ ta vì muốn tách khỏi ta mà tự vẫn."
"Cái gì?" Chuyển Luân Vương đứng hẳn từ ghế lên. Chuyện Lang Vương đón dâu, Chuyển Luân Vương mấy ngày trước mới biết, cũng vì thế rất giận Lang Vương, thiếu chút nữa đến đánh hắn. Hiện tại xem ra là vì giữ bí mật, sợ Tô Tứ nghe được tin tức ở đâu đó.
Hắn thở dài một tiếng, mãi lâu sau mới nói: "Bốn người chúng ta đều vô liêm sỉ, ai cũng đều không ngoại lệ, đều cướp giật hoặc dùng thủ đoạn mà có được vợ. Lưu Lam, Tiểu Tứ là người phúc hậu, ngươi không ép hắn thì hắn cũng không rời khỏi ngươi. Ngươi toàn làm theo ý mình, nhưng ngươi có bao giờ để ý đến mong muốn của Tô Tứ chưa? Ngươi..."
Hồ Vương chặn lại lời hắn, nói: " Nếu như là Thôi Nghị muốn đi, ngươi cũng cam lòng"
Chuyển Luân Vương nhìn thẳng vào mắt Hồ Vương, kiên định nói: "Cam lòng. Nếu như mọi chuyện có thể làm lại từ đầu, ta vẫn sẽ để cho vợ ta lựa chọn có ở cùng ta hay kông, bởi vì ta không muốn khiến cho hắn buồn."
"Hiện giờ vợ ta tức giận, muốn đi thì đi, ta không ngăn cản hắn. Hắn muốn ta lại gần ta sẽ lại gần, hắn không muốn ta ở gần thì ta sẽ không ở gần. Cái ta có thể là duy nhất đó là chờ đợi hắn."
Hồ Vương lại nói: "Nếu Thôi Nghị như thích một người khác, ngươi cũng chắp tay nhường sao?"
Chuyển Luân Vương:" Đúng vậy, ta sẽ buông tay, dưa hái xanh không ngọt, nếu bị chúng ta ép buộc nhưng may mắn lão bà của sau đó không so đo, cái này xem trời xanh ưu ái chúng ta. Nhưng ép buộc là sai, không phải đúng, ngươi đi xúi dục Tiểu Lang lại càng không đúng. Ngươi nhìn Tô Tứ đau khổ chẳng nhẽ ngươi khôg xót xa, trong nội tâm không thống khổ?"
Hồ Vương thấp giọng nói:" Khổ!!"
Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Chuyển Luân Vương nhìn thấy Hồ Vương vì một người mà đau thương, mịt mờ lại có chút điên dại.
Chuyển Luân Vương bình thường hay cười đùa cũng phải thở dài: "Một chữ tình mà như cái lưới vây lấy bao người, mỗi người đều không thoát khỏi, yêu ma hay thần tiên đều vướng phải. Trời đất bao la, chữ tình lớn nhất." Nghĩ nghĩ lại nói: "Hiện tại không nói nhảm nữa, ta nhớ ra người nào tựu vẫn thì nhập Uổng Tử Thành, ta đi Uổng Tử Thành xem sao."
Tô Tứ không ở Uổng Tử Thành, Hách Bạch vô thường cũng không đi câu hồn y. Hai người lại chạy về Hồ Vương điện, Hồ Vương nhập hồn vào thân thể, nhưng bọn hắn phát hiện ra, đằng sau màn, dưới tầng tầng chăn bọc, thân thể Tô Tứ bắt đầu thối, một mùi tanh tưởi đâm vào mũi người.
Hồ Vương một trận mê muội, hắn chống đỡ vài bàn, nói: "Ta quên cho Tô Tứ ăn hồ châu." Cộng thêm thời tiết hôm nay đặc biệt nóng bức, cứ như vậy, thân thể Tô Tứ bị quấn bên trong tầng tầng lớp chăn ủ một thời gian bắt đầu thối rữa.
"Nương tử." Hồ Vương không sợ thối cũng không sợ bẩn, ôm lấy thân thể Tô Tứ tự trách: "Đều tại ta, đều tại ta."
Chuyển Luân Vương nhìn không chịu được, một tay kéo Hồ Vương, nói: "Chỉ là một cái thân thể, ta có thể tạo ra, Tiểu Tứ thối rữa không quan trọng. Giờ trước tiên đem Tiểu Tứ ngâm vào trong hồ băng để đông lại. Ta đến chỗ Ngao Diễm lấy Hàn Băng ngàn năm đem về để thịt Tiểu Tứ hồi phục lại."
Hắn nhíu mày nói: "Hiện giờ Hắc Bạch vô thường đều đã biết Tiểu Tứ tự vẫn, muốn bắt về Uổng Tử thành. Địa phủ đối với người tự vẫn trừng phạt rất nặng, có khi còn phải xuống tầng 18 Địa Ngục. Ta lại không thể lấy việc tư làm trái pháp luật, giờ phải nhanh chón tìm thấy hồn Tiểu Tứ trước, rồi dùng Tỏa Hồn Linh khóa lại, để Hắc Bạch vô thường không biết."
Hồ Vương nói: "Ta sẽ đi trộm Tỏa Hồ Linh."
Tính ra thì Tỏa Hồn Linh không phải bảo vật gì, đối với thần tiên thì chỉ là đồ khi khẩn cấp. Nhưng giờ Tỏa Hồn Linh đang ở chỗ Xuân thần, Xuân thần ở thiên giới nổi tiếng lưu manh vô lại, tính cách hưng hăng càn quấy, hơn nữa đặc biết tùy hứng, không thể không thừa nhận rằng lấy đồ của hắn cực kỳ khó khăn.
Sau khi Tô Tứ chết, hồn phách không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, đần độn u mê, đường cũng không biết, chỉ dựa vào ý niệm mà đi, muốn đến gặp Đỗ Ngũ, hắn giờ như thế nào. Y lúc sống không thể đi, vậy thì chết, chết sẽ không có gì trói buộc y được nữa.
Y không biết cung điện Lang Vương ở đâu, vừa đi vừa ngã, cứ thế mà mò đường. Y chạy ban đêm, ban ngày nghỉ. Vì giờ Tô Tứ đã là quỷ, muốn tránh mặt trời và người còn sống.
Y không có thời gian tính toán.
Không biết qua bao nhiêu ngày, y đi đến một khu rừng rậm, cây cối thưa thớt, chính giữa khu rừng có một hồ nước. Hôm nay là ngày chí âm, mây mù đầy trời, cho nên Tô Tứ mới dám ban ngày ban mặt mà chạy.
Nhưng mà khi y đến gần hồ nước, mặt trời đột nhiên ló ra sau đám mây, ánh nắng sáng rực trên mặt hồ, chiếu vào người Tô Tứ khiến đôi chân đã yếu ớt giờ trở nên mềm nhũn, nhỏ giọng kêu một tiếng rồi trốn dưới gốc cây.
Tim y đập thình thịch thình thịch rất nhanh, nắm chặt lấy ngực áo, cắn chặt môi dưới, cố gắng dùng sức mạnh của bản thân, như muốn đem cái gì trong người lôi ra.
Y hận chính bản thân y, cả đoạn đường, người y nghĩ tới nhiều nhất ngoài Đỗ Ngũ chính là Hồ Vương.
Bọn họ giờ âm dương cách biệt, một đời coi như hết, không biết kiếp sau có duyên hay không.
Có thể y vẫn nghĩ đến hắn, vẫn yêu hắn. Bị lừa gặt khiến tức giận và thất vọng, nhớ nhung về Hồ Vương như hay cánh tay, bắt lấy tâm y mà kéo, giống như vắt một cái chăn ướt, vừa kéo vừa xoắn lại.
Bỗng có âm thanh trò chuyện truyền tới, Tô Tứ lấy lại bình tĩnh nấp kỹ chỉ cố lén nhìn, ở hồ nước đối diện có hai người, một người trong đó là Đỗ Ngũ. Tô Tứ kích động muốn đi ra, nhưng vừa chạmvào ánh nắng liền rụt trở về, ánh mặt trờ nóng hổi còn lưu lại trên da, đau đớn vô cùng.
Y đành phải trốn ở nơi khuất nắng, vụng trộm nhìn lén Đỗ Ngũ. Người bên cạnh Đỗ Ngũ cũng là một thiếu niên, bề ngoài rất đẹp mắt, một thân hắc y, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, mặt mũi thì không đứng đắn nhưng trong đôi mắt lại lộ ra là người lương thiện và ngây thơ.
Đỗ Ngũ cúi đầu đọc quyển sách trong tay, lúc sau, hắn bỗng nói: "Tiểu Lang, ta không muốn đọc nữa."
"Vậy thì không đọc, nếu không phải ca ta dặn là muốn ta trông nom việc ngươi đọc sách viết chữ, ta sẽ không để ngươi phí đầu óc vào mấy thứ này." Hắn đem quả vải trong tay đã bóc sách vỏ đưa lên miệng Đỗ Ngũ: "Khát không, há miệng ra."
Đỗ Ngũ há miệng ăn, nói: "Ta biết rõ Hồ Vương rất tốt với ta. Thật ra ta cũng thích đọc sách viết chữ. Ca ta tuy không biết chữ, nhưng biết tính toán, thêu thùa may vá, còn biết nấu ăn... À! Tiểu Lang, khi nào ta mới được gặp ca ta?"
Lang Vương nghiêm túc nói: "Không phải ta không cho ngươi gặp. Là ca ta nói ca ngươi không thể rời khỏi hắn, muốn ở cùng mấy ngày, bọn họ đang tân hôn, giờ dính với nhau như keo."
Đỗ Ngũ vội nói: "Cái gì mà tân hôn chứ, đã hơn một năm rồi, có thể còn sinh con luôn. Ta thấy ca ta có Hồ Vương nên không quan tâm ta nữa."
Lang Vương toát mồ hôi lạnh, chột dạ nói không ra lời, hắn không dám nói Hồ Vương vẫn còn dấu diếm, ca hắn không biết hắn bị mình cướp về làm vợ.
Lang Vương ngừng lại một chút, quyết đinh đã nói dối thì nói đến cùng: "Mấy ngày nữa nếu không đến ta sẽ mang ngươi đi gặp, ca ta không cho thi ta sẽ mang ngươi theo. Được không?"
Đỗ Ngũ nín khóc mỉm cười, gật gật đầu: "Tốt, không cho phép gạt người. Nếu như gạt ta, về sau ngươi đừng đi vào phòng ngủ."
Lang Vương bị hù dọa liền gật đầu. Vợ nhỏ bé của hắn càng ngày càng tùy hứng rồi, trước kia là Tô Tứ giờ thì là mình chiều, không tránh được đôi lúc lộ ra chút tính tình, nhưng hắn không cam lòng, muốn lấy lại chút gì đó, nói:" Vậy, vậy ngươi trước hết hôn ta một cái coi như trả thù lao."
Mặt Đỗ Ngũ lập tức sát gần lại mặt Lang Vương, thế mà Lang Vương lại đỏ mặt, có chút ngại ngùng, mấy máy miệng, Đỗ Ngũ nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái thật vang.
Tô Tứ trốn sau cây lệ rơi đầy mặt, đồng thời lo lắng trong lòng y cũng được quét sạch. Đời này y quan tâm nhất đó là Đỗ Ngũ, hiện giờ Đỗ Ngũ sống rất tốt, không bi thảm giống như y tưởng tượng, nhìn Lang Vương tình cảm thắm thiết, y còn hơi chua xót.
Đệ đệ từ nhỏ được mình nâng trong lòng bàn tay giờ được bàn tay người khác tiếp tục nâng niu, mà bàn tay kia so với y còn to lớn hớn, có thể hóa thành cuộc sống giàu có, quần áo hoa lệ, các loại đồ chơi khiến hắn vui vẻ, còn có tình yêu nữa. Cuộc sống như vậy, còn đòi hỏi gì đây.
Y lau nước mắt, đi theo bóng cây, quay lại con đường lúc nãy.
Nhìn bóng Tô Tứ, một tiểu tiên nhìn khoảng năm, sáu tuổi túm vạt áo một lão thần tiên có bộ râu lún phún, nói: "Sự phụ, mục địch người dẫn y đến đây là gì?"
Lão thần tiên kéo một sợ tơ hồng nhìn nhìn, lại bỏ vào túi, cười cười nói: "Đồ nhi, ngươi biết rõ còn cố hỏi. Vi sư làm chuyện này không phải để cho người có tình trong thiên hạ sẽ thành thân quen à."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook