Hố Văn Thu Về Hệ Thống
-
Chương 3-1: Thế giới thu văn thứ nhất (2)
Edit: LenNiNi
Mặt của Tô Nhạc Niên đỏ bừng nhìn Chung Hi Bạch, quả thực không nhịn được hỏi: "Thuỵ Lương, ngươi đây là có ý gì?"
Chung Hi Bạch khẽ mĩm cười, rút tay từ trong tay Tô Nhạc Niên ra, cắm vào trong túi quần, thanh âm cũng trầm xuống,"Ngươi nói sao?"
Ngượng ngùng trên mặt Tô Nhạc Niên trong nháy mắt liền chuyển thành kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao ngập ngừng nói: "Ta, ta không biết..."
Chung Hi Bạch cười một tiếng,"chẳng lẽ ngươi cho là ngươi cong tất cả mọi người trên đời đều cong giống như ngươi sao? nói thật, những chuyện ngươi làm trước kia quấy nhiễu cuộc sống của ta nghiêm trọng."
"Ta không có!" Tô Nhạc Niên nghe vậy liền phản bác, nước mắt trong suốt đảo loạn trong hốc mắt, cố gắng không muốn để cho nó rơi xuống.
Nhìn Tô Nhạc Niên hành dáng điềm đạm đáng yêu, Chung Hi Bạch lắc đầu, trong mắt hiện lên rõ ràng không biết phải làm sao, nhưng lại có tia ẩn nhẫn khắc chế, không tiếng động nói bày ra dáng vẻ mơ hồ "Thật ra thì ta đã yêu ngươi nhưng là ta không thể nói cho ngươi ta yêu ngươi cho nên chỉ có thể như vậy đi tổn thương ngươi nhưng ta lòng cũng rất đau ".
Dĩ nhiên bị Tô Nhạc Niên nắm bắt, hy vọng lảo đảo muốn ngã lần nữa trở lại, trợn cặp mắt đầy nước mắt loè sáng nhìn hắn, kích động hỏi: " thật ra thì, ngươi đối với ta cũng không phải thật không có cảm giác đúng không?"
Chung Hi Bạch nhìn chằm chằm Tô Nhạc Niên, yên lặng không nói.
Trong mắt Tô Nhạc Niên lúc này Chung Hi Bạch im lặng chính là thừa nhận!
Tô Nhạc Niên không khỏi nín thở, vui sướng to lớn ùn ùn kéo dến nện lên trên người hắn, làm cho hấn có chút choáng vàng.
Tô Nhạc Niên cuối cùng rơi nước mắt, rõ ràng là mừng đến chảy nước mắt!.
Chung Hi Bạch thở dài một cái, theo tiếng thở dài này giống như buôn xuống đề phòng cả người cũng tốt hơn, để cho người ta cảm giác có thể gần hắn một chút.
Tô Nhạc Niên đối với phỏng đoán của bản thân càng tin không nghi ngờ, trong mắt nhìn Chung Hi Bạch cũng không hề che dấu thâm tình bên trong.
Chung Hi Bạch đưa một tay đến cạnh Tô Nhạc Niên, tựa hồ muốn lau nước mắt trên mặt Tô Nhạc Niên.
Tô Nhạc Niên hít một hơi thật sâu, đang mong đợi động tác kế tiếp của Chung Hi Bạch.
Đã từng là nam thần, rốt cuộc phải biến thành hắn!(?.? edit đang mượt tay tới đây bí)
Nhưng mà, tay Chung Hi Bạch đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nắm lại, từ từ thu hồi, kiên quyết xoay người, đưa lưng về phía Tô Nhạc Niên, có chút khàn khàn nói: "Ngươi sau này không nên tới tìm ta nữa."
Dứt lời, Chung Hi Bạch tiến vào phòng, dùng sức đóng cửa phòng. Tựa hồ như vậy có thể ngăn cách thế giới của hắn cùng Tô Nhạc Niên vậy.
Ngồi lên xe tâm tình Tô Nhạc Niên lần nữa trong nháy mắt rơi thấp xuống, khó che giấu thất vọng trên mặt, nhưng ngọn lữa hy vọng trong mắt cũng chưa hề tắt.
Nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, Tô Nhạc Niên vẻ mặt có chút hoảng hốt tự mình lẩm bẩm: "Không quan hệ, cũng đã thành công, Thụy Lương chẳng qua là vẫn không thể tiếp nhận mình chuyện thích nam nhân mà thôi. Không sai, bây giờ Thụy Lương cũng không phải là không thích ta, cho nên ta chỉ cần lại thêm kiên trì, Thụy Lương liền nhất định có thể tiếp nhận ta, đến lúc đó Thụy Lương chính là của ta, của một mình ta thôi. Nam thần ôn nhu như vậy, nhất định sẽ đem ta nâng trong lòng bàn tay thương yêu..."
Nói tới chỗ này, Tô Nhạc Niên si ngốc cười lên.
Ở trong nhà, Chung Hi Bạch miễn cưỡng dựa trên ghế sa lon thông qua thấu kính thiên thư nhìn thời khắc tự bổ nảo này của Tô Nhạc Niên, khoé miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Không gấp, sau này còn từ từ chơi. Không phải cặn bả sao? Vậy thì cứ quyết như vậy đi.
Thế giới này mặc dù đã từng xoay chuyển xung quanh hắn, nhưng Chung Hi Bạch bây giờ chính là muốn nói cho hắn biết, cái thế giới này cũng không phải vây chuyển quanh hăn nữa.
Buổi sáng ngày thứ hai, Chung Hi Bạch theo âm thanh đồng hồ báo thức ở đầu giường thức dậy.
Ngay lúc Chung Hi Bạch thay quần áo xong chuẩn bị đi ra cửa, bổng nhiên thấy một con chim sẻ đứng ngoài cửa sổ, đang dùng mắt ti hí linh động nhìn hắn chằm chằm.
Chung Hi Bạch cười một tiếng, đi tới cạnh nó.
Chin sẻ kia thật giống như không sợ người vậy, một mực chờ Chung Hi Bạch đi tới cũng không hề bay đi, trong lòng Chung Hi Bạch lấy làm kỳ lạ, thử vuốt ve lên lông chim của nó.
Mắt thấy tay Chung Hi Bạch sắp sờ tới, con chim sẻ này liền vỗ cánh bay đi.
Vốn Chung Hi Bạch cũng không cho là mình có thể chạm được loại chim sẻ hoang dại này nên cũng không để chuyện này trong lòng, cuối cùng đứng trước kính ăn mặc chỉnh tề, liền mang túi ra cửa.
Đến công ty, Chung Hi Bạch không để ý tới ánh mắt hơi có vẻ khing bỉ của mấy cô gái nhỏ nhìn hắn, bước vào thang máy, đến phòng làm việc liền bắt tay vào sử lý công việc của mình.
Chung Hi Bạch hiệu suất cao hoàn thành công tác đúng sáu giờ tan sở, vừa ra thang máy liền thấy Tô Nhạc Niên đang trò chuyện với mấy tiểu cô nương.
Chung Hi Bạch cười nhẹ một tiếng, sải bước hướng tới phía bọn họ mà đi, bước chân lúc rơi xuống đất tận lực tăng thêm chút tiếng vang, để cho hai người nhận ra hắn đã đến.
Quả nhiên, hai người lập tức liền xoay đầu lại nhìn về hắn.
Mặt của Tô Nhạc Niên đỏ bừng nhìn Chung Hi Bạch, quả thực không nhịn được hỏi: "Thuỵ Lương, ngươi đây là có ý gì?"
Chung Hi Bạch khẽ mĩm cười, rút tay từ trong tay Tô Nhạc Niên ra, cắm vào trong túi quần, thanh âm cũng trầm xuống,"Ngươi nói sao?"
Ngượng ngùng trên mặt Tô Nhạc Niên trong nháy mắt liền chuyển thành kinh ngạc, có chút không biết phải làm sao ngập ngừng nói: "Ta, ta không biết..."
Chung Hi Bạch cười một tiếng,"chẳng lẽ ngươi cho là ngươi cong tất cả mọi người trên đời đều cong giống như ngươi sao? nói thật, những chuyện ngươi làm trước kia quấy nhiễu cuộc sống của ta nghiêm trọng."
"Ta không có!" Tô Nhạc Niên nghe vậy liền phản bác, nước mắt trong suốt đảo loạn trong hốc mắt, cố gắng không muốn để cho nó rơi xuống.
Nhìn Tô Nhạc Niên hành dáng điềm đạm đáng yêu, Chung Hi Bạch lắc đầu, trong mắt hiện lên rõ ràng không biết phải làm sao, nhưng lại có tia ẩn nhẫn khắc chế, không tiếng động nói bày ra dáng vẻ mơ hồ "Thật ra thì ta đã yêu ngươi nhưng là ta không thể nói cho ngươi ta yêu ngươi cho nên chỉ có thể như vậy đi tổn thương ngươi nhưng ta lòng cũng rất đau ".
Dĩ nhiên bị Tô Nhạc Niên nắm bắt, hy vọng lảo đảo muốn ngã lần nữa trở lại, trợn cặp mắt đầy nước mắt loè sáng nhìn hắn, kích động hỏi: " thật ra thì, ngươi đối với ta cũng không phải thật không có cảm giác đúng không?"
Chung Hi Bạch nhìn chằm chằm Tô Nhạc Niên, yên lặng không nói.
Trong mắt Tô Nhạc Niên lúc này Chung Hi Bạch im lặng chính là thừa nhận!
Tô Nhạc Niên không khỏi nín thở, vui sướng to lớn ùn ùn kéo dến nện lên trên người hắn, làm cho hấn có chút choáng vàng.
Tô Nhạc Niên cuối cùng rơi nước mắt, rõ ràng là mừng đến chảy nước mắt!.
Chung Hi Bạch thở dài một cái, theo tiếng thở dài này giống như buôn xuống đề phòng cả người cũng tốt hơn, để cho người ta cảm giác có thể gần hắn một chút.
Tô Nhạc Niên đối với phỏng đoán của bản thân càng tin không nghi ngờ, trong mắt nhìn Chung Hi Bạch cũng không hề che dấu thâm tình bên trong.
Chung Hi Bạch đưa một tay đến cạnh Tô Nhạc Niên, tựa hồ muốn lau nước mắt trên mặt Tô Nhạc Niên.
Tô Nhạc Niên hít một hơi thật sâu, đang mong đợi động tác kế tiếp của Chung Hi Bạch.
Đã từng là nam thần, rốt cuộc phải biến thành hắn!(?.? edit đang mượt tay tới đây bí)
Nhưng mà, tay Chung Hi Bạch đến một nửa, lại đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nắm lại, từ từ thu hồi, kiên quyết xoay người, đưa lưng về phía Tô Nhạc Niên, có chút khàn khàn nói: "Ngươi sau này không nên tới tìm ta nữa."
Dứt lời, Chung Hi Bạch tiến vào phòng, dùng sức đóng cửa phòng. Tựa hồ như vậy có thể ngăn cách thế giới của hắn cùng Tô Nhạc Niên vậy.
Ngồi lên xe tâm tình Tô Nhạc Niên lần nữa trong nháy mắt rơi thấp xuống, khó che giấu thất vọng trên mặt, nhưng ngọn lữa hy vọng trong mắt cũng chưa hề tắt.
Nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, Tô Nhạc Niên vẻ mặt có chút hoảng hốt tự mình lẩm bẩm: "Không quan hệ, cũng đã thành công, Thụy Lương chẳng qua là vẫn không thể tiếp nhận mình chuyện thích nam nhân mà thôi. Không sai, bây giờ Thụy Lương cũng không phải là không thích ta, cho nên ta chỉ cần lại thêm kiên trì, Thụy Lương liền nhất định có thể tiếp nhận ta, đến lúc đó Thụy Lương chính là của ta, của một mình ta thôi. Nam thần ôn nhu như vậy, nhất định sẽ đem ta nâng trong lòng bàn tay thương yêu..."
Nói tới chỗ này, Tô Nhạc Niên si ngốc cười lên.
Ở trong nhà, Chung Hi Bạch miễn cưỡng dựa trên ghế sa lon thông qua thấu kính thiên thư nhìn thời khắc tự bổ nảo này của Tô Nhạc Niên, khoé miệng cong lên một nụ cười châm chọc.
Không gấp, sau này còn từ từ chơi. Không phải cặn bả sao? Vậy thì cứ quyết như vậy đi.
Thế giới này mặc dù đã từng xoay chuyển xung quanh hắn, nhưng Chung Hi Bạch bây giờ chính là muốn nói cho hắn biết, cái thế giới này cũng không phải vây chuyển quanh hăn nữa.
Buổi sáng ngày thứ hai, Chung Hi Bạch theo âm thanh đồng hồ báo thức ở đầu giường thức dậy.
Ngay lúc Chung Hi Bạch thay quần áo xong chuẩn bị đi ra cửa, bổng nhiên thấy một con chim sẻ đứng ngoài cửa sổ, đang dùng mắt ti hí linh động nhìn hắn chằm chằm.
Chung Hi Bạch cười một tiếng, đi tới cạnh nó.
Chin sẻ kia thật giống như không sợ người vậy, một mực chờ Chung Hi Bạch đi tới cũng không hề bay đi, trong lòng Chung Hi Bạch lấy làm kỳ lạ, thử vuốt ve lên lông chim của nó.
Mắt thấy tay Chung Hi Bạch sắp sờ tới, con chim sẻ này liền vỗ cánh bay đi.
Vốn Chung Hi Bạch cũng không cho là mình có thể chạm được loại chim sẻ hoang dại này nên cũng không để chuyện này trong lòng, cuối cùng đứng trước kính ăn mặc chỉnh tề, liền mang túi ra cửa.
Đến công ty, Chung Hi Bạch không để ý tới ánh mắt hơi có vẻ khing bỉ của mấy cô gái nhỏ nhìn hắn, bước vào thang máy, đến phòng làm việc liền bắt tay vào sử lý công việc của mình.
Chung Hi Bạch hiệu suất cao hoàn thành công tác đúng sáu giờ tan sở, vừa ra thang máy liền thấy Tô Nhạc Niên đang trò chuyện với mấy tiểu cô nương.
Chung Hi Bạch cười nhẹ một tiếng, sải bước hướng tới phía bọn họ mà đi, bước chân lúc rơi xuống đất tận lực tăng thêm chút tiếng vang, để cho hai người nhận ra hắn đã đến.
Quả nhiên, hai người lập tức liền xoay đầu lại nhìn về hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook