Hộ Thực
C9: Chương 9

"Cô ấy là bạn gái của tôi...... Cô ấy rất dính tôi."

Là một diễn viên, việc nhập vai trong một giây đã trở thành bản năng, huống chi là ở trong thời khắc nguy cấp. Lời nói của Triêu Từ nhanh chóng khơi dậy cảm xúc của Lục Kim, cử chỉ dịu dàng ân cần không khác gì một cặp đôi thực sự.

Lục Kim bất tri bất giác bị Triêu Từ lây nhiễm, khôi phục lại được chút sức lực, nàng giơ hai tay lên nhẹ nhàng vòng qua cổ Triêu Từ, giống như một con mèo con bị bắt nạt ở bên ngoài cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, không tiếng động mà làm nũng trong lòng của chủ nhân.

Lục Kim rất phối hợp mà làm một cô "bạn gái nhỏ dính người" của cô, Triêu Từ cũng tự nhiên đặt hết tình cảm vào, vòng tay qua ôm đôi vai gầy của nàng, đặt nàng trong phạm vi bảo vệ của mình, không coi ai ra gì mà đưa nàng rời khỏi Quế Cung.

Lục Kim không biết tại sao Triêu Từ lại xuất hiện ở chỗ này, mối quan hệ của cô với Kim tiên sinh là gì, nhưng có thể thấy rằng Kim tiên sinh rất kính cẩn nghe theo cô.

Cô rõ ràng đã nói dối một cách trắng trợn, muốn mang người đi dưới mí mắt của Kim tiên sinh, Kim tiên sinh vậy mà lại không có bất cứ phản đối gì, thậm chí còn tự mình đưa hai người ra cửa với một nụ cười lấy lòng.

Trong suốt quá trình Lục Kim đều ở trong vòng tay của Triêu Từ, mặc dù nàng không muốn làm điều này, thậm chí cái đầu còn đang nặng trĩu của nàng vẫn luôn tự nhủ phải giữ khoảng cách với Triêu Từ, không nên yếu đuối vô dụng trước mặt cô ấy.

Đáng tiếc thân thể mềm nhũn này không thể chống đỡ nổi ý tưởng của nàng được, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Triêu Từ.

Thật ra Triêu Từ một chút cũng không ngại, sức lực của cô thậm chí lớn đến mức làm Lục Kim có chút ngạc nhiên.

Triêu Từ đã ôm nàng trong suốt quá trình, để nàng dựa vào, vững vàng mà che chở cho nàng.

"Đưa đến đây là được rồi." Ra khỏi hội sở, Triêu Từ ngoái đầu nhìn lại, nói, "Kim tiên sinh, xin dừng bước."

Cô vẫn như cũ mà dùng giọng điệu lịch sự không chút khách khí mà đưa ra quyết định cho người khác, Kim tiên sinh tươi cười hớn hở không dám phản đối, bản thân cùng người của mình rất nhanh đã đồng loạt lui xuống.

Trước khi rời đi, Kim tiên sinh đã để lại một câu đầy ẩn ý: "Tôi vẫn luôn nghe nói hai người không hợp nhau, không ngờ lại có mối quan hệ thân thiết như vậy, thật là làm người khác giật mình. Nếu cô ấy là tình nhân nhỏ của Triêu Từ lão sư, vậy thì nữ chính của bộ phim này, Lục tiểu thư khẳng định chính là người được chọn."

Thay vì dùng xưng hô "bạn gái" mà Triêu Từ đề cập, anh ta lại dùng xưng hô "tình nhân nhỏ", phỏng chừng Kim tiên sinh cũng hiểu rõ, với thân phận của Triêu Từ, cô sẽ không thực sự yêu đương với một cô gái mới hai mươi tuổi đầu.

Lời nói của Kim tiên sinh là để làm rõ ý định thực sự đến hôm nay của Lục Kim và vạch trần lời nói dối rằng họ là người yêu.

Lục Kim đã khôi phục không ít, lặng lẽ nhìn về phía Triêu Từ, có chút sốt ruột, muốn dùng ánh mắt nhắc nhở cô, không cần mắc mưu.


Triêu Từ trầm ngâm nhìn lại, đôi mắt hồ ly hẹp dài mỉm cười như trăng lưỡi liềm, biến biểu cảm nhắc nhở đầy lo lắng của Lục Kim thành tình nồng mật ý.

Cô hoàn toàn không để sự thăm dò và khiêu khích của Kim tiên sinh vào mắt, chỉ nhìn "bạn gái nhỏ" của mình, bình tĩnh nói: "Vậy cảm ơn Kim tiên sinh."

Kim tiên sinh nhàn nhạt cười một tiếng, không nhiều lời nữa.

Lục Kim đã có thể tự mình rời đi rồi, nhưng Triêu Từ vẫn nắm chặt tay nàng đi đến bãi đậu xe.

Một bước cũng không có buông ra nàng.

Triêu Từ lên xe, Lục Kim đứng ngoài xe nhìn Triêu Từ trong xe, tựa hồ khẳng định hết thảy chuyện xảy ra trước mắt nàng đều là thật, tất cả những chuyện vượt qua sự bình thường ngày hôm nay đều không phải là ảo giác của nàng.

"Nếu em không muốn để tên họ Kim kia phát hiện tôi đang nói dối......" Triêu Từ nghiêng nửa thân trên về phía nàng, cố ý hạ thấp âm thanh của mình để Lục Kim có thể rõ ràng nghe thấy, "Vậy thì nhanh lên xe đi, Lục tiểu thư."

Lúc này đã là hoàng hôn, gió thổi cánh hoa cùng cây cối nơi xa, Lục Kim mơ hồ cảm nhận được ánh mắt giám sát trong tầm nhìn ngoại vi của mình.

Điều này làm cho lông tóc nàng dựng đứng, đành phải ngồi vào ghế phụ cạnh Triêu Từ.

Nàng thắt dây an toàn, đang định nói, Triêu Từ dường như đã nhìn thấu điều nàng muốn hỏi, liền nói trước câu trả lời cho nàng:

"Tôi sẽ sắp xếp đưa trợ lý của em về, đảm bảo an toàn cho cậu ta. Cậu ta không sao, nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn thôi, em không cần lo lắng."

Lục Kim có hơi sững sờ khi nghe lời cô nói, động tác thắt dây an toàn cũng bất tri bất giác ngừng lại.

Triêu Từ rất tự nhiên mà cầm lấy dây an toàn từ tay nàng, thắt dây an toàn cho nàng một cách cẩn thận.

Toàn bộ động tác đều rất tự nhiên và quen thuộc, như thể hai người là người quen cũ rất thân thiết, như thể Triêu Từ đã làm điều này với nàng hàng nghìn lần.

Lục Kim có chút xuất thần mà nhìn tay Triêu Từ đang đặt trên eo mình.


Cha mẹ của Lục Kim qua đời trong một vụ tai nạn khi nàng còn học cấp hai, em gái nàng cũng bị mất đi chân phải trong vụ tai nạn đó.

Trong những năm qua, nàng đã từng bước dẫn dắt em gái mình vượt qua những khó khăn, thân phận vẫn luôn là người chị và là người bảo vệ. Theo thời gian, khi gặp phải bất kỳ vấn đề gì, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là dựa vào sức mình để giải quyết, đi chăm sóc cho người khác.

Lục Kim chưa bao giờ cảm thấy mình ở tuổi "hai mươi" vẫn còn là một đứa trẻ, ngày thành niên vào năm 18 tuổi, nàng đã mong chờ ngày mình được nhận định là trưởng thành này rất lâu, nàng có thể chăm sóc em gái mình, có thể khiến người khác dựa dẫm vào mình.

Hành động chu đáo của Triêu Từ khiến nàng có cảm giác như mình lại bị đối xử như một đứa trẻ, trong lúc nhất thời khuôn mặt có chút nóng lên.

"Tôi có thể tự mình làm được." Lục Kim có chút cứng ngắc nói.

Hoàng hôn đã nhạt dần, trong xe không có đèn, bảng điều khiển trung tâm chỉ có thể chiếu sáng một chút hình dáng trên khuôn mặt xinh đẹp của Triêu Từ.

Khi thị giác bị suy yếu, thính giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Triêu Từ nghe được Lục Kim cậy mạnh, chỉ nhẹ nhàng cười.

Một tiếng cười nhẹ nhàng mang theo giọng mũi truyền vào tai Lục Kim, khiến trái tim nàng vô thức mà ngứa ngáy.

"Biết Lục tiểu thư lợi hại, nhưng em cũng phải hiểu, hiện tại chúng ta đang bị theo dõi. Đoán xem nếu em không diễn tốt màn này, họ Kim sẽ có quay lại gây phiền toái cho em hay không?"

Lục Kim từ kính chiếu hậu thấy, trong bóng tối có một người đàn ông đang lén lút nhìn về phía họ.

"Đừng nhìn." Triêu Từ đan ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Lục Kim, giả vờ làm chiêu trò tán tỉnh giữa những người yêu nhau, nhắc nhở nàng quay đầu lại, "Bọn họ không phải người thường, rất dễ dàng phát hiện ra ánh mắt của em."

Lục Kim nói thẳng không cố kỵ: "Tôi hiểu, các người đều không phải người thường."

Lời này cũng coi như là buộc Triêu Từ cùng đám người Kim tiên sinh lại với nhau.

Triêu Từ không tỏ ý kiến, thay đổi đề tài nói: "Nếu Lục tiểu thư không muốn bị dây dưa, em chỉ có thể tiếp tục diễn cùng tôi."


Diễn kịch cùng Triêu Từ là giấc mơ mà Lục Kim khi còn là một thiếu nữ không bao giờ dám mơ tới, và đó cũng là điều nàng bắt buộc bản thân không được nghĩ đến nữa sau khi nàng và cô "giang hồ không gặp".

Không ngờ trong hoàn cảnh khó hiểu như vậy lại thành hiện thực, mà mối quan hệ hai người phải diễn lại còn là...

Triêu Từ khởi động xe: "Theo sự hiểu biết của tôi đối với Kim tiên sinh, người của hắn sẽ luôn đi theo chúng ta, không có được bằng chứng không thể chối cãi thì sẽ không chết tâm."

"Chị muốn làm như thế nào thì làm." Lục Kim nghiêm túc nói, giữa đôi lông mày thanh tú của nàng hình thành một ngọn đồi nhỏ, "Tôi có thể phối hợp."

Triêu Từ nhìn về phía trước, nhìn như đang tập trung lái xe: "Em đã từng yêu đương qua chưa?"

Lục Kim: "......"

Lục Kim nhất thời không nói gì, không lập tức trả lời câu hỏi của cô.

Nếu nói thật rằng mình chưa từng yêu đương, nàng sợ bị Triêu Từ xem nhẹ, coi mình như trẻ con.

Nhưng nếu nói dối, không biết có bị Triêu Từ cái con người tinh ranh này vạch trần hay không, vậy thì càng xấu hổ hơn.

Lục Kim chỉ đơn giản nói: "Có yêu đương qua hay chưa thì cũng sẽ không trì hoãn việc diễn kịch. Chúng ta hiện tại... là muốn tiếp tục diễn người yêu, đúng không?"

Triêu Từ "ừ" một tiếng, rồi bật ra điều hướng bằng giọng nói.

Triêu Từ: "Về nhà."

Âm thanh điện tử nhanh chóng nhắc nhở cô rằng cô vẫn còn cách "nhà" 21 km và dự kiến ​​sẽ mất 50 phút.

Vẻ mặt Lục Kim cứng đờ.

Triêu Từ muốn mang mình về nhà.

Khi ý tưởng này thoáng qua trong đầu Lục Kim, Triêu Từ đã lái xe ra đường chính.

Hoàng hôn hồng rực tràn ngập khiến đám mây dày mang vẻ đẹp u ám và hùng vĩ, giống như tâm trạng của Lục Kim lúc này, sự bất an lan tràn cùng những mong chờ khó tránh khỏi.

Nàng muốn hỏi xem tối nay nàng có thật sự phải đến nhà Triêu Từ hay không, nhưng nếu nàng hỏi một câu như vậy, Triêu Từ sẽ cho rằng nàng biết rõ còn cố hỏi, không đủ thông minh lại thích đau đầu vì những chuyện vặt vãnh vô ích, vì thế nàng cố gắng nhịn xuống.


Bất quá là về nhà qua đêm mà thôi, Lục Kim nói với chính mình, Triêu Từ vẫn luôn không thích mình, hôm nay cùng lắm là vừa khéo gặp phải, cô ấy đột nhiên phát từ bi mà giúp mình một chút mà thôi, cũng không có tâm tư gì khác.

Hơn nữa......

Lục Kim trước đó đã chú ý tới, sắc mặt Triêu Từ tái nhợt như tờ giấy giống như lần trước ở lễ trao giải Phong Bi, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên trán cô có một lớp mồ hôi mỏng, lông mày nhíu lại không tự nhiên, giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.

"Triêu tiểu thư."

Lục Kim cảm thấy gọi cô như vậy không có vấn đề gì, dù sao Triêu Từ cũng gọi nàng là "Lục tiểu thư", cách xưng hô vừa lễ phép vừa xa lạ này là thích hợp nhất với mối quan hệ hiện tại của hai người.

Dù cho Triêu Từ lớn hơn Lục Kim mười một tuổi, xét đến mối quan hệ của họ và tính cách hiếu thắng của Lục Kim, bảo nàng phải gọi cô một tiếng "Triêu Từ tỷ tỷ", đây tuyệt đối là không thể gọi ra miệng được.

"Triêu tiểu thư, bệnh của chị có phải còn chưa tốt lên đúng không?"

Lục Kim cảm thấy đây là phản hồi rất bình thường đối với người vừa giúp đỡ nàng, khi nói chuyện, nàng tự nhiên nhích lại gần Triêu Từ một chút, nhưng khi nàng đến gần, Triêu Từ lại lùi về phía sau, làm ra động tác né tránh.

Lục Kim: "......"

"Tôi không sao." Sắc mặt Triêu Từ mơ hồ, nhưng giọng nói lạnh lùng lại rất rõ ràng, câu trả lời cực kỳ ngắn gọn đã xóa sạch mọi sự quan tâm của Lục Kim.

Lục Kim ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn ánh đèn trên bảng điều khiển trung tâm, không lên tiếng nữa.

Bốn chữ "tự mình đa tình" này tới tới lui lui mà bóp chặt trái tim Lục Kim, khiến nàng cảm thấy lúng túng.

Ảo não, nàng không biết rằng sự thay đổi tâm trạng sẽ khiến "hương vị" của nàng trở nên ngon miệng hơn, mùi hương đậm đặc trong không gian chật hẹp trở nên nồng nàn, quyến rũ.

Hết thảy những điều này đã được khứu giác nhạy bén của Triêu Từ bắt lấy.

Cổ họng Triêu Từ khó chịu cuộn lên, đầu ngón tay cầm vô lăng vô thức nắm mạnh, dục niệm mà cô muốn khống chế đang chồng lên từng tầng trong lòng cô.

Thời điểm đang chờ đèn đỏ, Triêu Từ đột nhiên hạ tay phải xuống khỏi vô lăng, duỗi thẳng về phía chân trái của Lục Kim.

Lục Kim sửng sốt, cho rằng Triêu Từ sắp làm chuyện "đương nhiên" với "tình nhân nhỏ" của mình.

Kết quả, đôi tay thon dài xinh đẹp của Triêu Từ không hề rơi trên đùi Lục Kim, mà là mở hộp đựng trong xe bên cạnh chân nàng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương