Hộ Thê Ký
-
Chương 35: Khổng Tước Minh Vương ra trận
Đó là một cô gái khá trẻ, tuổi tầm đôi mươi, gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền, cặp mắt sáng rất có sức sống song lại có phần hung mãnh, hàng lông mi dài uốn hơi cong khiến cho khuôn mặt có mấy phần dữ tợn.
Nàng ta mặc một cái áo chẽn màu xanh nước biển bó sát người, hở nguyên một phần bụng, để lộ nước da trắng ngần cùng cái rốn thanh tú, bộ ngực vun cao đầu chít khăn, dải quần thêu nhiều hoa văn sặc sỡ, hai hàng khuy trước ngực buộc bằng một giải vải màu xanh, trên đính xâu tiền bạc, khi di chuyển kêu lách cách rất vui tai, tay phải đeo một xâu vòng vàng.
“ Phó Tông Chủ”
“ Phó Tông Chủ”
Đám đệ tử Mật Tông vừa thấy cô gái này rời kiệu thì lập tức đồng loạt thi lễ. Ngay cả “Song Thần Kiếm” Khôn Thần và sáu tên áo đen cũng không ngoại lệ.
-Phó Tông Chủ giá lâm.
-Lũ vô dụng. Còn không mau lui xuống.
Cô gái hừ lạnh. Lập tức bọn Khôn Thần ai nấy đều nhanh chóng rời đài. Mà nội quy quy định rõ ràng chủ động rời bỏ sân đấu chính là thua cuộc. Đó không khác gì tự nhận thua. Chiến Vân thấy vậy thì hào hứng, hắn mặc dù chắc mẩm nhất định sẽ không thua trong tay bọn này, song bớt đi một đối thủ vẫn là hơn.
Chỉ là theo như hắn thấy, đối thủ mới xuất hiện kia có vẻ sẽ khó nhằn hơn rất nhiều. Không phải trong phim kiếm hiệp thì mấy tên xuất hiện cuối cùng bao giờ cũng là boss trùm đó sao? Mặc dù đời thật luôn khác trong phim, song linh cảm cho Chiến Vân biết rằng ả kia chắc chắn sẽ khó xơi hơn lũ lâu la nhiều.
-Khổng Tước Minh Vương, không biết có nhớ lão đạo hay không? Thiết chân nhân vuốt râu cất tiếng sang sảng: - …Không ngờ cô nương năm ấy lên núi học đạo nay đã trở thành một nhân vật phong vân rồi. Thật là con tạo xoay vần a.
-Thiết chân nhân quá khen rồi. Cô gái nhún vai, ưỡn ngực: -..Lần trước lên núi không có duyên được Thiết chân nhân chỉ điểm, bổn cung nuối tiếc muôn phần. Hôm nay lại lên núi, không biết có may mắn hơn không? Chỉ là không biết bây giờ ai sẽ chỉ điểm cho ai đây?
Lời nói sặc mùi càn rỡ. Quần hùng bên dưới nghe vậy thì xôn xao. Có ai mà ngờ một cô gái tuổi mới chừng đôi mươi lại có gan nói những lời như vậy với bậc tiền bối tông sư như Thiết chân nhân? Thế nhưng khi nhắc đến thân phận thực của cô gái này, họ lại không thể không ngậm miệng.
Đó là ai chứ? Là nhân vật phong vân đứng thứ ba Thiên Bảng hiện nay - “Bất Nam Bất Nữ” Khổng Tước Minh Vương! Tức là trong thiên hạ hiện nay, có khả năng làm đối thủ của cô ta chỉ có vỏn vẹn hai người mà thôi.
Tất nhiên, không có ai trong số hai người kia có mặt tại đây lúc này cả.
Đang lúc này, một gã đệ tử Mật Tông hớt hải chạy lại gần thì thầm gì đó vào tai “Bất Nam Bất Nữ”, chỉ thấy cô ả sắc mặt hơi dại đi, đồng tử co rút lại, song rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
-Cô là thủ lĩnh của bọn chúng, đúng chứ? Chiến Vân chỉ tay về phía đối phương, nói lớn: - Như đã thương lượng qua, nếu tôi thực hiện được giao ước, vậy thì các người nhất định phải hứa suốt đời buông tha cho “bảo bối”!
-Làm được đi rồi hãy nói!
Khổng Tước Minh Vương không ngờ chưa dứt lời đã động thủ! Chỉ thấy mười ngón tay thon phất mạnh, loang loáng giống như có phép thuật vậy, nơi Chiến Vân đứng vang lên từng tràng tiếng nổ liên hồi, cả khu vực lập tức bị vây trong đất đá bụi mù!
Sau đó, trước, sau, trái, phải liên tiếp vang lên tiếng quyền cước chạm nhau, còn có cả tiếng rung “ o o o o” như điện không biết từ đâu mà phát ra nữa, inh tai lộng óc.
“Leng keng, leng keng”, âm thanh rít lên rợn người, từng loạt hào quang chói loà lấp lánh soi rọi một góc sân đấu khíên cho mọi người đang quan chiến tâm thần rối loạn, không nhận định được đâu là đâu nữa. Thế rồi không biết ai bảo ai, người thi nhau chỉ tay lên trời, rằng từ đó một bóng người giống như một tảng đá lớn đang rơi từ cao xuống với vận tốc chóng mặt!
Bóng người đó cắm thẳng xuống sân đấu, “ùng” một tiếng, khiến mặt sân bị cày lên thành một hố sâu đến mấy thước! Cái hố lớn bị đất cát rơi vãi nhanh chóng lấp đầy. Còn chưa nhìn rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, một cái bóng khác đã chạm đất, chính là “Bất Nam Bất Nữ” Khổng Tước Minh Vương.
Kỳ lạ là không hề thấy Chiến Vân đâu cả!
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, đừng nói võ lâm nhân sĩ cùng chúng đệ tử Võ Đang đang nhập tâm theo dõi ở dưới đài, ngay đến cả Diêu Ngọc Như và Kim Tuệ trực tiếp có mặt trên sân đấu cũng không thể bắt kịp, giống như người mù hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
- Ngươi…Chiến ca ca..Chiến ca ca đâu rồi? Ngươi đã làm gì huynh ấy?
Kim Tuệ trừng mắt căn vặn Khổng Tước Minh Vương, lúc này đang nhàn nhã đứng trên mô đất vừa mới bị cày lên:
- Các ngươi cần tìm xác hắn làm chi? Để về làm ma chay hử?
Nhíu đôi mày liễu, Phó Tông Chủ Mật Tông chỉ tay xuống mô đất dưới chân, ý tứ khỏi cần nói cũng biết.
Kim Tuệ phẫn nộ kêu lên một tiếng, đoạn tuốt kiếm lao tới chém liền hai nhát. Diêu Ngọc Như cũng lao lên trợ công. Lấy hai địch một, song không hề có chút lợi thế nào.
“Đừng làm hại đến cháu ta!”
Thấy cháu ngoại rất nhanh rơi vào vòng nguy hiểm, Luyện Thừa Không sốt ruột một bước nhảy lên đài. Nhất thời trận đấu nhoáng cái đã trở thành ba đánh một. Sân đấu trở lên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy Phó Tông Chủ Mật Tông dẫu lấy một địch ba song không hề nao núng, thậm chí còn càng nhân đó mà phô diễn ra sức mạnh kinh hồn bạt vía.
Nếu không phải Luyện Thừa Không gia tay trợ giúp từ sớm, hẳn hai cô gái kia sớm đã bay đầu. Chỉ thấy Minh Vương vừa né tránh ám khí của “Tứ Xuyên Vô Song”, đối với thế công của Kim Tuệ chỉ cần phất tay đã chấn bay trường kiếm trong tay cô.
Kim Tuệ hổ khẩu rách một đường dài, bị dư lực chấn bay song vẫn chưa thoát. “ Leng keng leng keng”, chỉ thấy ánh kim loại loang loáng, một loạt âm thanh kỳ quái như tiếng chuông vỡ câu hồn, nghe rợn cả gáy rít gió vo vo đánh về phía cô truy sát.
Tình cảnh lúc này của Kim Tuệ đúng là cận kề cái chết!
Thế nhưng ngay lúc sinh tử quan đầu, một bóng trắng bất ngờ xông tới can thiệp, một tay vung chưởng cản luồng kình phong vàng chóe kia lại, một tay đẩy vai Kim Tuệ, đưa cô thoát ra khỏi cơn nguy hiểm.
Người có mặt ở gần đó nhất và cũng là người duy nhất ở đây có thực lực làm được điều đó, chỉ có một mà thôi: Đó là Thiết chân nhân!
Chỉ thấy Thiết chân nhân bước lùi lại ba bước, mà nơi Kim Tuệ đứng ban nãy thì xuất hiện một vật hình tròn cắm ngập hơn nửa vào mặt sàn.
Nhìn kỹ thì hóa ra là một chiếc vòng bằng vàng khối, mặt ngoài có hai đường rãnh nhỏ xoắn vào nhau như răng cưa, nhưng trong ruột lại rỗng, bên trong có mười hột xoàn nhỏ, cho nên mỗi khi rung lên, các hột xoàn này chuyển động phát ra những âm thanh nghe vô cùng rùng rợn. Đối phương chưa chiến đầu, chỉ cần nghe những tiếng này cũng đã mất tinh thần rồi.
Cũng do võ công xuất thần nhập hóa của Khổng Tước Minh Vương mà hầu hết chúng nhân có mặt tại đây đều không rõ nàng ta dùng binh khí gì mà có thể cách không đả thương người khác, tới giờ mới nhìn ra được là do chiếc vòng kia.
- Đa tạ chân nhân đã cứu mạng.
Thiết chân nhân khẽ phun ra một hộc máu tươi.
- Ngài..ngài có sao không?
Kim Tuệ thất kinh.
Thiết chân nhân khẽ phất tay, thế nhưng nhìn sắc mặt rất kém, rõ là đã hữu tâm vô lực, không thể tiếp tục chiến đấu. Chúng đệ tử Võ Đang thấy tổ sư gia thổ huyết thì đều giật mình, lòng đau như cắt, mà ánh mắt nhìn người phụ nữ kia lại càng thêm vẻ kính sợ.
Giao chiến một chập, Luyện Thừa Không đã nhanh chóng tỏ ra thua sút đối phương, một phần vì chênh lệch trình độ, một phần nữa do gánh nặng tuổi tác khiến thể lực và độ bền không thể được như xưa. “Tứ Xuyên Vô Song” lúc này đã chủ thủ không công. Mà Diêu Ngọc Như thì hoàn toàn không đủ trình độ để tham gia trận so tài của hai đại cao thủ, đã sớm bị cho ra ngoài rìa.
Hai người quyết chiến càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng quyết liệt không khác gì hai con cọp giành mồi. Hai thân ảnh một già một trẻ xoắn tít vào nhau như cặp mãng xà quyện lấy nhau quay tít, nhìn không kịp.
Bỗng choeng một tiếng rùng rợn, quần hùng nhìn kỹ thì thấy Luyện Thừa Không nửa người nhuộm máu, một tay bị bẻ quặt ra sau, văng bổng lên cao, lộn luôn mấy vòng rồi rớt ra khỏi võ đài. Rõ ràng là đã trúng sát chiêu của đối phương.
“Ông!”
Phần đông nhân sĩ võ lâm bên dưới thấy “Tứ Xuyên Vô Song” bại trận thì đều ngậm tăm, mà đám đệ tử Mật Tông thì lại là thống khoái, tiếng hô to vang dậy cả một góc vùng:
“ Phó Tông chủ thần công cái thế”
“Phó Tông chủ vô địch thiên hạ”
“Đám đệ tử Võ Đang còn không mau chịu hàng?”
Chỉ thấy “Bất Nam Bất Nữ” điềm nhiên thu vũ khí đứng trên đài ha hả cười lớn. Mà quần hùng bên dưới thì im bặt, không ai dám ho he chi cả.
Thật ra nàng ta nãy giờ cũng đã hết lòng ra sức, mặt ngoài tuy tỏ vẻ không sao, nhưng nội công đã giảm sút khá nhiều, chỉ là tình thế nguy cấp, không thể không nhanh chóng kết thúc, làm chủ tình hình. Nguyên do là ban nãy Mật Tông nhận được hung tin, rằng minh chủ võ lâm đương nhiệm, “Thần Quyền” Lý Thừa Chí đang suất lĩnh quần hùng lên núi tương trợ phái Võ Đang. Bây giờ không phải là lúc để giằng co.
Trận chiến này, đã đến hồi kết thúc sao?
Nàng ta mặc một cái áo chẽn màu xanh nước biển bó sát người, hở nguyên một phần bụng, để lộ nước da trắng ngần cùng cái rốn thanh tú, bộ ngực vun cao đầu chít khăn, dải quần thêu nhiều hoa văn sặc sỡ, hai hàng khuy trước ngực buộc bằng một giải vải màu xanh, trên đính xâu tiền bạc, khi di chuyển kêu lách cách rất vui tai, tay phải đeo một xâu vòng vàng.
“ Phó Tông Chủ”
“ Phó Tông Chủ”
Đám đệ tử Mật Tông vừa thấy cô gái này rời kiệu thì lập tức đồng loạt thi lễ. Ngay cả “Song Thần Kiếm” Khôn Thần và sáu tên áo đen cũng không ngoại lệ.
-Phó Tông Chủ giá lâm.
-Lũ vô dụng. Còn không mau lui xuống.
Cô gái hừ lạnh. Lập tức bọn Khôn Thần ai nấy đều nhanh chóng rời đài. Mà nội quy quy định rõ ràng chủ động rời bỏ sân đấu chính là thua cuộc. Đó không khác gì tự nhận thua. Chiến Vân thấy vậy thì hào hứng, hắn mặc dù chắc mẩm nhất định sẽ không thua trong tay bọn này, song bớt đi một đối thủ vẫn là hơn.
Chỉ là theo như hắn thấy, đối thủ mới xuất hiện kia có vẻ sẽ khó nhằn hơn rất nhiều. Không phải trong phim kiếm hiệp thì mấy tên xuất hiện cuối cùng bao giờ cũng là boss trùm đó sao? Mặc dù đời thật luôn khác trong phim, song linh cảm cho Chiến Vân biết rằng ả kia chắc chắn sẽ khó xơi hơn lũ lâu la nhiều.
-Khổng Tước Minh Vương, không biết có nhớ lão đạo hay không? Thiết chân nhân vuốt râu cất tiếng sang sảng: - …Không ngờ cô nương năm ấy lên núi học đạo nay đã trở thành một nhân vật phong vân rồi. Thật là con tạo xoay vần a.
-Thiết chân nhân quá khen rồi. Cô gái nhún vai, ưỡn ngực: -..Lần trước lên núi không có duyên được Thiết chân nhân chỉ điểm, bổn cung nuối tiếc muôn phần. Hôm nay lại lên núi, không biết có may mắn hơn không? Chỉ là không biết bây giờ ai sẽ chỉ điểm cho ai đây?
Lời nói sặc mùi càn rỡ. Quần hùng bên dưới nghe vậy thì xôn xao. Có ai mà ngờ một cô gái tuổi mới chừng đôi mươi lại có gan nói những lời như vậy với bậc tiền bối tông sư như Thiết chân nhân? Thế nhưng khi nhắc đến thân phận thực của cô gái này, họ lại không thể không ngậm miệng.
Đó là ai chứ? Là nhân vật phong vân đứng thứ ba Thiên Bảng hiện nay - “Bất Nam Bất Nữ” Khổng Tước Minh Vương! Tức là trong thiên hạ hiện nay, có khả năng làm đối thủ của cô ta chỉ có vỏn vẹn hai người mà thôi.
Tất nhiên, không có ai trong số hai người kia có mặt tại đây lúc này cả.
Đang lúc này, một gã đệ tử Mật Tông hớt hải chạy lại gần thì thầm gì đó vào tai “Bất Nam Bất Nữ”, chỉ thấy cô ả sắc mặt hơi dại đi, đồng tử co rút lại, song rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
-Cô là thủ lĩnh của bọn chúng, đúng chứ? Chiến Vân chỉ tay về phía đối phương, nói lớn: - Như đã thương lượng qua, nếu tôi thực hiện được giao ước, vậy thì các người nhất định phải hứa suốt đời buông tha cho “bảo bối”!
-Làm được đi rồi hãy nói!
Khổng Tước Minh Vương không ngờ chưa dứt lời đã động thủ! Chỉ thấy mười ngón tay thon phất mạnh, loang loáng giống như có phép thuật vậy, nơi Chiến Vân đứng vang lên từng tràng tiếng nổ liên hồi, cả khu vực lập tức bị vây trong đất đá bụi mù!
Sau đó, trước, sau, trái, phải liên tiếp vang lên tiếng quyền cước chạm nhau, còn có cả tiếng rung “ o o o o” như điện không biết từ đâu mà phát ra nữa, inh tai lộng óc.
“Leng keng, leng keng”, âm thanh rít lên rợn người, từng loạt hào quang chói loà lấp lánh soi rọi một góc sân đấu khíên cho mọi người đang quan chiến tâm thần rối loạn, không nhận định được đâu là đâu nữa. Thế rồi không biết ai bảo ai, người thi nhau chỉ tay lên trời, rằng từ đó một bóng người giống như một tảng đá lớn đang rơi từ cao xuống với vận tốc chóng mặt!
Bóng người đó cắm thẳng xuống sân đấu, “ùng” một tiếng, khiến mặt sân bị cày lên thành một hố sâu đến mấy thước! Cái hố lớn bị đất cát rơi vãi nhanh chóng lấp đầy. Còn chưa nhìn rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, một cái bóng khác đã chạm đất, chính là “Bất Nam Bất Nữ” Khổng Tước Minh Vương.
Kỳ lạ là không hề thấy Chiến Vân đâu cả!
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, đừng nói võ lâm nhân sĩ cùng chúng đệ tử Võ Đang đang nhập tâm theo dõi ở dưới đài, ngay đến cả Diêu Ngọc Như và Kim Tuệ trực tiếp có mặt trên sân đấu cũng không thể bắt kịp, giống như người mù hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
- Ngươi…Chiến ca ca..Chiến ca ca đâu rồi? Ngươi đã làm gì huynh ấy?
Kim Tuệ trừng mắt căn vặn Khổng Tước Minh Vương, lúc này đang nhàn nhã đứng trên mô đất vừa mới bị cày lên:
- Các ngươi cần tìm xác hắn làm chi? Để về làm ma chay hử?
Nhíu đôi mày liễu, Phó Tông Chủ Mật Tông chỉ tay xuống mô đất dưới chân, ý tứ khỏi cần nói cũng biết.
Kim Tuệ phẫn nộ kêu lên một tiếng, đoạn tuốt kiếm lao tới chém liền hai nhát. Diêu Ngọc Như cũng lao lên trợ công. Lấy hai địch một, song không hề có chút lợi thế nào.
“Đừng làm hại đến cháu ta!”
Thấy cháu ngoại rất nhanh rơi vào vòng nguy hiểm, Luyện Thừa Không sốt ruột một bước nhảy lên đài. Nhất thời trận đấu nhoáng cái đã trở thành ba đánh một. Sân đấu trở lên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy Phó Tông Chủ Mật Tông dẫu lấy một địch ba song không hề nao núng, thậm chí còn càng nhân đó mà phô diễn ra sức mạnh kinh hồn bạt vía.
Nếu không phải Luyện Thừa Không gia tay trợ giúp từ sớm, hẳn hai cô gái kia sớm đã bay đầu. Chỉ thấy Minh Vương vừa né tránh ám khí của “Tứ Xuyên Vô Song”, đối với thế công của Kim Tuệ chỉ cần phất tay đã chấn bay trường kiếm trong tay cô.
Kim Tuệ hổ khẩu rách một đường dài, bị dư lực chấn bay song vẫn chưa thoát. “ Leng keng leng keng”, chỉ thấy ánh kim loại loang loáng, một loạt âm thanh kỳ quái như tiếng chuông vỡ câu hồn, nghe rợn cả gáy rít gió vo vo đánh về phía cô truy sát.
Tình cảnh lúc này của Kim Tuệ đúng là cận kề cái chết!
Thế nhưng ngay lúc sinh tử quan đầu, một bóng trắng bất ngờ xông tới can thiệp, một tay vung chưởng cản luồng kình phong vàng chóe kia lại, một tay đẩy vai Kim Tuệ, đưa cô thoát ra khỏi cơn nguy hiểm.
Người có mặt ở gần đó nhất và cũng là người duy nhất ở đây có thực lực làm được điều đó, chỉ có một mà thôi: Đó là Thiết chân nhân!
Chỉ thấy Thiết chân nhân bước lùi lại ba bước, mà nơi Kim Tuệ đứng ban nãy thì xuất hiện một vật hình tròn cắm ngập hơn nửa vào mặt sàn.
Nhìn kỹ thì hóa ra là một chiếc vòng bằng vàng khối, mặt ngoài có hai đường rãnh nhỏ xoắn vào nhau như răng cưa, nhưng trong ruột lại rỗng, bên trong có mười hột xoàn nhỏ, cho nên mỗi khi rung lên, các hột xoàn này chuyển động phát ra những âm thanh nghe vô cùng rùng rợn. Đối phương chưa chiến đầu, chỉ cần nghe những tiếng này cũng đã mất tinh thần rồi.
Cũng do võ công xuất thần nhập hóa của Khổng Tước Minh Vương mà hầu hết chúng nhân có mặt tại đây đều không rõ nàng ta dùng binh khí gì mà có thể cách không đả thương người khác, tới giờ mới nhìn ra được là do chiếc vòng kia.
- Đa tạ chân nhân đã cứu mạng.
Thiết chân nhân khẽ phun ra một hộc máu tươi.
- Ngài..ngài có sao không?
Kim Tuệ thất kinh.
Thiết chân nhân khẽ phất tay, thế nhưng nhìn sắc mặt rất kém, rõ là đã hữu tâm vô lực, không thể tiếp tục chiến đấu. Chúng đệ tử Võ Đang thấy tổ sư gia thổ huyết thì đều giật mình, lòng đau như cắt, mà ánh mắt nhìn người phụ nữ kia lại càng thêm vẻ kính sợ.
Giao chiến một chập, Luyện Thừa Không đã nhanh chóng tỏ ra thua sút đối phương, một phần vì chênh lệch trình độ, một phần nữa do gánh nặng tuổi tác khiến thể lực và độ bền không thể được như xưa. “Tứ Xuyên Vô Song” lúc này đã chủ thủ không công. Mà Diêu Ngọc Như thì hoàn toàn không đủ trình độ để tham gia trận so tài của hai đại cao thủ, đã sớm bị cho ra ngoài rìa.
Hai người quyết chiến càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng quyết liệt không khác gì hai con cọp giành mồi. Hai thân ảnh một già một trẻ xoắn tít vào nhau như cặp mãng xà quyện lấy nhau quay tít, nhìn không kịp.
Bỗng choeng một tiếng rùng rợn, quần hùng nhìn kỹ thì thấy Luyện Thừa Không nửa người nhuộm máu, một tay bị bẻ quặt ra sau, văng bổng lên cao, lộn luôn mấy vòng rồi rớt ra khỏi võ đài. Rõ ràng là đã trúng sát chiêu của đối phương.
“Ông!”
Phần đông nhân sĩ võ lâm bên dưới thấy “Tứ Xuyên Vô Song” bại trận thì đều ngậm tăm, mà đám đệ tử Mật Tông thì lại là thống khoái, tiếng hô to vang dậy cả một góc vùng:
“ Phó Tông chủ thần công cái thế”
“Phó Tông chủ vô địch thiên hạ”
“Đám đệ tử Võ Đang còn không mau chịu hàng?”
Chỉ thấy “Bất Nam Bất Nữ” điềm nhiên thu vũ khí đứng trên đài ha hả cười lớn. Mà quần hùng bên dưới thì im bặt, không ai dám ho he chi cả.
Thật ra nàng ta nãy giờ cũng đã hết lòng ra sức, mặt ngoài tuy tỏ vẻ không sao, nhưng nội công đã giảm sút khá nhiều, chỉ là tình thế nguy cấp, không thể không nhanh chóng kết thúc, làm chủ tình hình. Nguyên do là ban nãy Mật Tông nhận được hung tin, rằng minh chủ võ lâm đương nhiệm, “Thần Quyền” Lý Thừa Chí đang suất lĩnh quần hùng lên núi tương trợ phái Võ Đang. Bây giờ không phải là lúc để giằng co.
Trận chiến này, đã đến hồi kết thúc sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook