Hộ Thê Ký
-
Chương 2: Bảo bối, ly biệt
Đấy là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Một đằng là hoàng hoa khuê nữ nhà họ Chiêu, vì đường cùng mà phải nhảy xuống Ma Quân Vực tự vẫn. Một đằng là gã thanh niên không rõ tên tuổi sinh sống dưới đáy vực, người đã vô tình cứu cô một mạng.
Nói về Chiêu Yến sau khi được gã trai kia cứu sống, đối với vị ân nhân cứu mạng mình này cũng không có bao nhiêu hảo cảm. Nghĩ sao trong lúc đối phương không thể phản kháng lại dám lột trần một người con gái không quen không biết ra như vậy chứ?
Ấn tượng đầu đã xấu, vậy thì càng không cần phải nói. Nếu đối phương không phải là ân nhân cứu mạng, nàng có lẽ đã cho gã một kiếm. Cô cùng gã mấy ngày sau đó miễn cưỡng ăn cùng một mâm, tất nhiên là không ngủ cùng giường.
Song Chiêu Yến không quen lắm với lối sống kham khổ nơi sơn cùng thảo dã, trong lòng đã quyết tâm phải tìm đường ra. Dù sao trên vai vẫn còn món nợ nhà, cô chẳng thể nấn ná nơi này mãi. Sở dĩ chần chờ chỉ là vì vết thương vẫn còn chưa lành hẳn mà thôi.
Ma Quân Vực, quên chưa nói là một nơi tương đối nổi tiếng. Tương truyền năm mươi năm trước, có một vị võ lâm cao thủ nổi danh thiên hạ vô địch thủ, bị kẻ gian ám toán đã tuẫn thân nơi đây. Đó cũng không phải ai xa lạ, mà chính là vị Tông chủ đời đầu của Mật Tông, môn phái mấy năm nay đã làm mưa làm gió khắp võ lâm, Địch Thần Vân.
Chỉ là Chiêu Yến sau đó mới nhận ra, nơi mình ở đúng là tận cùng chân vực, bốn phía đều là núi, muốn thoát ra còn khó hơn lên trời.
-Này, nơi này làm sao ra ngoài?
-Bảo bối, em ra ngoài làm chi?
- Bảo bối, em tức giận sao?
- Bảo bối, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm...
- Bảo bối, em tức giận nhìn cũng rất là đẹp nha..
Chiêu Yến tức giận, gã này không những ti bỉ, mà cái miệng lại càng như khỉ phải vôi. Hắn không những mặt dày, mà còn luôn miệng gọi cô là bảo bối, còn đòi cái gì gọi là chịu trách nhiệm nữa chứ. Thật là thối không chịu được. Vẫn còn chưa hết, hắn ta thỉnh thoảng còn lôi mấy thứ kì dị ra đùa nghịch, tất cả Chiêu Yến đều chưa từng thấy trên đời. Hôm nọ hắn còn mang thứ gì đó ra bảo là máy chụp hình, dọa cho Chiêu Yến một phen té sợ.
Cái thứ đó lại có thể chụp ra ba hồn bảy vía của mình nữa chứ? Chiêu yến từ đó cho rằng, tên này chính là một tên thầy cúng cao tay, đại loại vậy.
Chiêu Yến vẫn không thể nào quên, chính tên khốn này là gã đàn ông đầu tiên đã tận mắt nhìn mình trần truồng từ đầu đến chân! Cô hận không thể khoét mắt y ra.
Thế nhưng ngoài vẻ mặt đáng ghét và cái miệng hay bô lô ba la ra, tên này cũng chưa đến nỗi to gan lớn mật. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ dám nhìn trộm mà thôi. Cứ thấy hắn đần mặt ra nhìn vào ngực mình, Chiêu Yến lại chỉ muốn chém cho một nhát. Giả dụ như hắn có ý gì khác, cô chắc chắn sẽ chẳng để yên. May mắn là thanh kiếm Truật Xích đồ gia truyền của cha, cô vẫn còn giữ mà chưa thất lạc khi rớt xuống Ma Quân Vực.
Lần hồi ngày lụi tháng qua, bóng thiều quang như thoi trở, lật bật đã hơn một tuần, Chiêu Yến sau khi hết lòng tra khảo, dùng cả nhu lẫn cương, cuối cùng cũng từ miệng gã kia dò ra lối thoát khỏi chốn này. Đó là một địa đạo bí mật mà gã kia đã đào để lấy đường giao thương với bên ngoài.
Chiêu Yến vốn đã không muốn ở đây lâu, hay tin thì lập tức sắm sửa ra đi. Đúng lúc ấy gã thanh niên kia lại bỗng dưng sinh ốm, nằm vật mấy ngày trời.
Chiêu Yến sáng hôm ấy sắm sửa nai nịt đã xong, thấy gã kia vẫn còn ốm nằm trong nhà, thì cũng ghé qua chào một tiếng. Dù gì thì đối phương cũng đã từng cứu mạng mình.
-Bảo bối, em muốn đi?
Chiêu Yến không nói, chỉ khẽ gật đầu, sau đó xoay người bước đi. Mặt gã tiều tụy đi thấy rõ.
-Đã ở cùng nhau bấy lâu, còn chưa biết tên mi? Chiêu Yến đi đến cửa thì quay đầu, đột nhiên hỏi.
-Chiến..Chiến Vân.
Gã thanh niên thều thào nói.
-Ngươi lấy ơn đãi ta cũng hậu, lẽ thì ta phải vì đó mà báo ân. Chỉ tiếc trên người còn việc, không thể nấn ná đây lâu. Ngày rộng tháng dài, còn mong gặp lại.
Dứt lời, Chiêu Yến cắm cúi đi một mạch. Có đi mới biết, thông đạo kia khó đi nhường nào. Chỉ riêng ba km thông đạo đã khiến cô chật vật bằng chết. Chiêu Yến càng lúc càng nghĩ tên kia chém gió, sức người làm sao có thể đào được như thế chứ, cho dù là tên kia đào từ khi mới sinh ra, sợ cũng chẳng thể làm được một phần mười.
-Mấy ngày qua ăn rồi dưỡng vóc cho mập, chớ không được cái chi hết, sức có vài dặm đường mà đi không nổi, thì báo thù chi cho đặng?
Lòng thầm quyết tâm, đi mất ba ngày ba đêm nữa, cuối cùng cũng ra tới đường lớn. Chiêu Yến trưa hôm đó ghé qua một tiểu quán, vừa là nghỉ mệt, vừa nhân đó nghe ngóng động tĩnh giang hồ.
Quán trà này không lớn lắm, song cả đường dài chỉ có mỗi mình nó làm điểm dừng chân, nên cũng rất đông khách.
-Này, nghe nói hôm qua đến lượt Mã Bài Bang gặp hạn. Mẹ nó, hai trăm đệ tử không một ai sống sót. Thật quá tàn nhẫn.
-Lại là Mật Tông? Không phải hôm nay chúng tìm tới Toàn chân sao?
- Ngươi cũng biết à? Toàn chân giáo lần này, đúng là gặp đại nạn rồi.
Nghe hơi kẻ thù, hai mắt nổ lửa. Chiêu Yến tức thì dỏng tai lên, tay phải cầm chén nước vô thức nắm chặt. Chén trà nhỏ phát ra hai tiếng răng rắc, sau đó cụp một tiếng vỡ nát.
Một đằng là hoàng hoa khuê nữ nhà họ Chiêu, vì đường cùng mà phải nhảy xuống Ma Quân Vực tự vẫn. Một đằng là gã thanh niên không rõ tên tuổi sinh sống dưới đáy vực, người đã vô tình cứu cô một mạng.
Nói về Chiêu Yến sau khi được gã trai kia cứu sống, đối với vị ân nhân cứu mạng mình này cũng không có bao nhiêu hảo cảm. Nghĩ sao trong lúc đối phương không thể phản kháng lại dám lột trần một người con gái không quen không biết ra như vậy chứ?
Ấn tượng đầu đã xấu, vậy thì càng không cần phải nói. Nếu đối phương không phải là ân nhân cứu mạng, nàng có lẽ đã cho gã một kiếm. Cô cùng gã mấy ngày sau đó miễn cưỡng ăn cùng một mâm, tất nhiên là không ngủ cùng giường.
Song Chiêu Yến không quen lắm với lối sống kham khổ nơi sơn cùng thảo dã, trong lòng đã quyết tâm phải tìm đường ra. Dù sao trên vai vẫn còn món nợ nhà, cô chẳng thể nấn ná nơi này mãi. Sở dĩ chần chờ chỉ là vì vết thương vẫn còn chưa lành hẳn mà thôi.
Ma Quân Vực, quên chưa nói là một nơi tương đối nổi tiếng. Tương truyền năm mươi năm trước, có một vị võ lâm cao thủ nổi danh thiên hạ vô địch thủ, bị kẻ gian ám toán đã tuẫn thân nơi đây. Đó cũng không phải ai xa lạ, mà chính là vị Tông chủ đời đầu của Mật Tông, môn phái mấy năm nay đã làm mưa làm gió khắp võ lâm, Địch Thần Vân.
Chỉ là Chiêu Yến sau đó mới nhận ra, nơi mình ở đúng là tận cùng chân vực, bốn phía đều là núi, muốn thoát ra còn khó hơn lên trời.
-Này, nơi này làm sao ra ngoài?
-Bảo bối, em ra ngoài làm chi?
- Bảo bối, em tức giận sao?
- Bảo bối, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm...
- Bảo bối, em tức giận nhìn cũng rất là đẹp nha..
Chiêu Yến tức giận, gã này không những ti bỉ, mà cái miệng lại càng như khỉ phải vôi. Hắn không những mặt dày, mà còn luôn miệng gọi cô là bảo bối, còn đòi cái gì gọi là chịu trách nhiệm nữa chứ. Thật là thối không chịu được. Vẫn còn chưa hết, hắn ta thỉnh thoảng còn lôi mấy thứ kì dị ra đùa nghịch, tất cả Chiêu Yến đều chưa từng thấy trên đời. Hôm nọ hắn còn mang thứ gì đó ra bảo là máy chụp hình, dọa cho Chiêu Yến một phen té sợ.
Cái thứ đó lại có thể chụp ra ba hồn bảy vía của mình nữa chứ? Chiêu yến từ đó cho rằng, tên này chính là một tên thầy cúng cao tay, đại loại vậy.
Chiêu Yến vẫn không thể nào quên, chính tên khốn này là gã đàn ông đầu tiên đã tận mắt nhìn mình trần truồng từ đầu đến chân! Cô hận không thể khoét mắt y ra.
Thế nhưng ngoài vẻ mặt đáng ghét và cái miệng hay bô lô ba la ra, tên này cũng chưa đến nỗi to gan lớn mật. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ dám nhìn trộm mà thôi. Cứ thấy hắn đần mặt ra nhìn vào ngực mình, Chiêu Yến lại chỉ muốn chém cho một nhát. Giả dụ như hắn có ý gì khác, cô chắc chắn sẽ chẳng để yên. May mắn là thanh kiếm Truật Xích đồ gia truyền của cha, cô vẫn còn giữ mà chưa thất lạc khi rớt xuống Ma Quân Vực.
Lần hồi ngày lụi tháng qua, bóng thiều quang như thoi trở, lật bật đã hơn một tuần, Chiêu Yến sau khi hết lòng tra khảo, dùng cả nhu lẫn cương, cuối cùng cũng từ miệng gã kia dò ra lối thoát khỏi chốn này. Đó là một địa đạo bí mật mà gã kia đã đào để lấy đường giao thương với bên ngoài.
Chiêu Yến vốn đã không muốn ở đây lâu, hay tin thì lập tức sắm sửa ra đi. Đúng lúc ấy gã thanh niên kia lại bỗng dưng sinh ốm, nằm vật mấy ngày trời.
Chiêu Yến sáng hôm ấy sắm sửa nai nịt đã xong, thấy gã kia vẫn còn ốm nằm trong nhà, thì cũng ghé qua chào một tiếng. Dù gì thì đối phương cũng đã từng cứu mạng mình.
-Bảo bối, em muốn đi?
Chiêu Yến không nói, chỉ khẽ gật đầu, sau đó xoay người bước đi. Mặt gã tiều tụy đi thấy rõ.
-Đã ở cùng nhau bấy lâu, còn chưa biết tên mi? Chiêu Yến đi đến cửa thì quay đầu, đột nhiên hỏi.
-Chiến..Chiến Vân.
Gã thanh niên thều thào nói.
-Ngươi lấy ơn đãi ta cũng hậu, lẽ thì ta phải vì đó mà báo ân. Chỉ tiếc trên người còn việc, không thể nấn ná đây lâu. Ngày rộng tháng dài, còn mong gặp lại.
Dứt lời, Chiêu Yến cắm cúi đi một mạch. Có đi mới biết, thông đạo kia khó đi nhường nào. Chỉ riêng ba km thông đạo đã khiến cô chật vật bằng chết. Chiêu Yến càng lúc càng nghĩ tên kia chém gió, sức người làm sao có thể đào được như thế chứ, cho dù là tên kia đào từ khi mới sinh ra, sợ cũng chẳng thể làm được một phần mười.
-Mấy ngày qua ăn rồi dưỡng vóc cho mập, chớ không được cái chi hết, sức có vài dặm đường mà đi không nổi, thì báo thù chi cho đặng?
Lòng thầm quyết tâm, đi mất ba ngày ba đêm nữa, cuối cùng cũng ra tới đường lớn. Chiêu Yến trưa hôm đó ghé qua một tiểu quán, vừa là nghỉ mệt, vừa nhân đó nghe ngóng động tĩnh giang hồ.
Quán trà này không lớn lắm, song cả đường dài chỉ có mỗi mình nó làm điểm dừng chân, nên cũng rất đông khách.
-Này, nghe nói hôm qua đến lượt Mã Bài Bang gặp hạn. Mẹ nó, hai trăm đệ tử không một ai sống sót. Thật quá tàn nhẫn.
-Lại là Mật Tông? Không phải hôm nay chúng tìm tới Toàn chân sao?
- Ngươi cũng biết à? Toàn chân giáo lần này, đúng là gặp đại nạn rồi.
Nghe hơi kẻ thù, hai mắt nổ lửa. Chiêu Yến tức thì dỏng tai lên, tay phải cầm chén nước vô thức nắm chặt. Chén trà nhỏ phát ra hai tiếng răng rắc, sau đó cụp một tiếng vỡ nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook