Hổ Tế
-
Chương 2
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của toàn bộ những người Đường Gia khi nhìn Dương Tiêu cũng đã thay đổi, tựa như nhìn thấy quái vật.
Đặc biệt nhất chính là Đường Hạo, há hốc miệng hình chữ O, to đến mức có nhét đầy năm đến sáu quả trứng gà.
Nhớ lại những lời nói châm chọc vừa rồi mình đã nói với Dương Tiêu, sau đó nhìn lại tình cảnh hiện tại, tựa như có một bàn tay vô hình tát thẳng lên sườn mặt hắn.
Dương Tiêu ở tại Đường Gia năm năm, từ trước đến nay đều không kiếm về được bất kỳ thành tích nào, đột nhiên nhận được một đơn đặt hàng trị giá ba mươi triệu, chẳng khác nào tiếng sấm vang giữa trời, toàn bộ người Đường Gia đều không thể chấp nhận được sự thật này, đến cả Đường Mộc Tuyết cũng tròn xoe mắt kinh ngạc.
Nhìn biểu cảm ngây người của những người đang có mặt tại phòng hội nghị, khóe môi Dương Tiêu từ từ nhếch lên.
Kỳ khảo nghiệm hôm nay đã kết thúc, cũng vừa đúng lúc diễn ra Đại hội hội nghị tổng kết quý của Đường Gia, Dương Tiêu đã sớm dự đoán được Đường Hạo cùng những người khác sẽ hợp lực làm khó hắn, vì vậy hắn sớm đã có chuẩn bị.
Long Môn thâu tóm vô số sản nghiệp trên Thế Giới, hiện nay Dương Tiêu hắn chính là chủ nhân Long Môn – tổ chức thần bí nhất trên Thế Giới, có thể tùy ý điều động bất kỳ nguồn tài nguyên trực thuộc nội bộ Long Môn.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lý Minh Hiên cũng không muốn ở lại nơi này, liền lập tức xoay người rồi đi.
Lý Minh Hiên vừa rời khỏi, toàn bộ phòng hội nghị Đường Gia lập tức trở nên ầm ỉ xôn xao.
“Đơn đặt hàng trị giá ba mươi triệu, thật sự do tên ăn hại Dương Tiêu kiếm về được? Ông đây xém chút nữa đã bị hù chết rồi.”
“Đúng vậy! Tổng hợp toàn bộ đơn hàng từ trên xuống dưới của Đường Gia, thành tích của ai có thể đạt đến con số ba mươi triệu?”
Trong một khoảnh khắc, dòng chính Đường Gia nhìn Dương Tiêu với vô vàn cảm xúc từ hâm mộ đến đố kỵ, bọn họ đều cho rằng Dương Tiêu đúng là đã gặp vận cứt chó.
Đột nhiên, ánh mắt Đường Hào khóa chặt trên người Đường Mộc Tuyết, cười nói : “Đường Mộc Tuyết, đơn hàng của Đông Hải Lý Gia do cô giành được đúng không?”
“Thế mà cô lại đem đơn hàng này giao cho tên phế vật Dương Tiêu, cố ý muốn làm chúng tôi khó coi sao? Tôi nói cho cô biết, dù là như vậy, trong mắt của tất cả chúng tôi Dương Tiêu mãi mãi chỉ là một tên vô dụng không đáng nhắc đến.”
“Đơn hàng này không liên quan gì đến tôi!” Đường Mộc Tuyết nhíu mày.
Mặc dù trong lòng Đường Mộc Tuyết còn có vô số câu hỏi không lời giải đáp, nhưng đơn hàng này quả thật không phải do cô giành được, cô là người dám làm dám nhận, làm bất kỳ việc gì cũng minh bạch rõ ràng, tất nhiên sẽ không nói dối.
“Ồn ào chuyện gì vậy?” Ngay lúc này, cánh cửa phòng hội nghị bật mở, một bà lão chống gậy chạm khắc đầu rồng tiến vào.
Bà lão vừa bước vào chính là người nắm quyền hiện tại tại Đường Gia, bà nội ruột của Đường Hạo, từ sau khi Đường lão gia qua đời, nguyền lực của toàn bộ Đường Gia đều do một mình Đường lão thái bà nắm giữ.
Đường Hạo lập tức tiến lên trước, đỡ tay bà: “Bà nội, chuyện là như thế này…”
Sau khi nghe xong, ánh mắt bà lóe sáng, “Đông Hải Lý Gia đồng ý ký kết đơn hàng ba mươi triệu? Mộc Tuyết, cháu làm tốt lắm!”
Trong mắt Đường lão thái bà, giành được đơn hàng ba mươi triệu này chắc chắc nhờ vào công lao của Đường Mộc Tuyết, không có một chút liên quan gì đến Dương Tiêu, đối với bà Dương Tiêu cùng lắm chỉ là một tên phế vật tệ hại.
“Bà nội!” Đường Mộc Tuyết gấp gáp giải thích.
Đường lão thái bà vẫy tay: “Thời gian không còn sớm nữa! Bắt đầu cuộc họp!”
Từ khi bắt đầu đến khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều không quan tâm đến sự hiện diện của Dương Tiêu.
Chuyện này đối với hắn cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ cần Đường Mộc Tuyết có mặt mũi, tất cả những điều này đều không tồn tại chút ảnh hưởng nào.
Hôm nay chính là Đại hội hội nghị tổng kết quý của Đường Gia, sau khi kết thúc phần báo cáo tình hình chung, Đường Hạo có chút cười cợt nói: “Bà nội, hiện tại việc hợp tác với Đông Hải Lý Gia như vật trong tay, nhiệm vụ gấp rút hiện nay chính là giành được đơn hàng của Tần Gia.”
Đường lão thái bà gật nhẹ đầu, Tần Gia được xem như Tập đoàn Y Dược lớn số một số hai tại vùng đất Trung Nguyên này, chỉ cần có cơ hội hợp tác với Trung Nguyên Tần Gia, thì việc Đường Gia nhà bọn họ trở thành gia tộc hạng nhất càng có thêm hi vọng.
Nhận được sự công nhận của Đường lão thái bà, Đường Hạo tiếp tục nói, “Bà nội, chúng cháu cũng không còn nhỏ nữa, có phải cũng nên quyết định việc người thừa kế Đường Gia hay không?”
“Được! Bất kỳ ai giành được quyền hợp tác với Trung Nguyên Tần Gia thì người đó chính là người thừa kế tương lai của Đường Gia!”
Đường lão thái bà biết rõ Đường Hạo và Tần Gia thiếu chủ có mối quan hệ riêng rất tốt, bà cũng muốn mượn cơ hội này, thuận nước đẩy thuyền đem vị trí gia chủ Đường Gia truyền cho Đường Hạo.
Đường Hạo cực kỳ phấn khởi, quan hệ giữa hắn và Tần Gia thiếu chủ quả thật không tệ.
Đường Hạo lập tức cười gằn một tiếng: “Đường Mộc Tuyết, nếu như tôi giành được đơn hàng thì cô phải lập tức cút khỏi Đường Gia; nếu như tôi thua thì từ này về sau sẽ không bao giờ tranh giành vị trí người thừa kế với cô. Thế nào? Có dám cá cược một trận không? Đừng như tên phế vật Dương Tiêu, khiến tôi phải xem thường cô!”
Đối với Đường Hạo đang hung hăng đe dọa, sắc mặt Đường Mộc Tuyết có chút trắng bệch.
Cô biết rất rõ Đường Hạo cùng Tần Gia thiếu chủ đã từng cùng nhau uống rượu, bản thân nếu muốn giành được đơn hàng này chẳng khác nào việc muốn bay lên trời!
Trước đây, cô cũng đã từng tìm gặp Tần Gia thiếu chủ, nhưng sau khi hắn nhìn thấy vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành của cô, liền lập tức đưa ra điều kiện, chỉ cần cô đồng ý trải qua một đêm xuân với hắn thì hắn sẽ lập tức giao cho cô đơn hàng Tần Gia.
Nhưng Đường Mộc Tuyết từ trước đến nay luôn biết giữ mình trong sạch, làm sao có thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy?
“Thế nào? Đường Mộc Tuyết cô sợ rồi sao? Chậc, thành tích của cô không phải luôn luôn được xếp hạng nhất sao? Một chút dũng khí cá cược cũng không có sao?” Đường Hạo mỉa mai.
Hắn và Tần Gia thiếu chủ quan hệ không tệ, giành được đơn hàng chỉ là chuyện sớm muộn, tại Đường Gia, đối thủ mạnh nhất của hắn chính là Đường Mộc Tuyết, chỉ cần khiến cô ta rời khỏi Đường Gia thì từ nay trở về sau hắn sẽ không còn bất kỳ sự uy hiếp nào cả.
Một đám người dòng chính Đường Gia như đang xem kịch, bọn họ sớm đã không vừa mắt Đường Mộc Tuyết.
Tình cảnh lúc này của Đường Mộc Tuyết tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Nếu đồng ý, kết cục của cô chính là thua cuộc không có gì phải nghi ngờ, nhưng nếu không đồng ý cô sẽ khiến bản thân trở thành trò cười tại nơi này, điều này khiến cho một Đường Mộc Tuyết trước giờ luôn mạnh mẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đường Hạo nhận thấy Đường Mộc Tuyết chần chừ không quyết, cười châm chọc: “Thế nào? Hiện tại giống như Dương Tiêu trở thành một kẻ phế vật rồi?”
“Ai nói Mộc Tuyết không dám?” Ngay lúc Đường Mộc Tuyết đang đứng trước tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, một âm thanh không được êm ái lắm vang lên.
Đường Mộc Tuyết quay đâu, chỉ thấy Dương Tiêu đang hướng về phía cô nở nụ cười ấm áp.
“Anh làm gì vậy?” Đường Mộc Tuyết không tin được mà nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ uất ức nào. Đồng ý với điều kiện của hắn ta. Anh sẽ dạy cho hắn một bài học, để hắn phải cảm thấy hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình! Trước đây, vì bản thân không có năng lực, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay, khảo nghiệm đã kết thúc, nhất định sẽ khiến em trải qua một cuộc sống sung sướng!”
Năm năm trước, vì nguyên nhân từ bản thân hắn đã khiến cho Đường Mộc Tuyết chịu không biết bao nhiêu khuất nhục, hôm nay hắn đã trở thành chủ nhân của Long Môn, tất nhiên sẽ phải bù đắp lại những điều thiếu sót trong năm năm nay cho Đường Mộc Tuyết.
Cái gì?
Khiến cho Đường Hạo vì hành vi ngu xuẩn của mình mà phải ăn năn hối hận?
Lời này vừa dứt, khiến cho toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh, sau đó vang lên từng đợt cười chói tai.
“ĐM, tên phế vật này lại có thể khiến tôi ăn năn hối hận?” sắc mặt Đường Hạo vô cùng khoa trương nói.
Trong nháy mắt, từng người Đường Gia trong phòng hội nghị đều nhìn về hướng Dương Tiêu bằng ánh mắt như nhìn một thằng hề đang diễn kịch.
Nhưng Đường Mộc Tuyết lại không hề chú ý đến những giọng cười chói tai ấy, trong lòng cô cực kì kinh ngạc, sống chung với Dương Tiêu trong năm năm nay, hiểu rõ hắn hơn lòng bàn tay, Dương Tiêu hắn từ trước đến nay đều nhát gan hèn yếu, không hề biết lừa gạt, đối với cô càng vâng lời, là điều gì đã khiến cho Dương Tiêu thay đổi lớn đến như vậy?
Nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, ánh mắt Dương Tiêu càng thêm kiên định chắc chắn gật đầu.
Nhìn thấy cái gật đầu của Dương Tiêu, không hiểu vì lý do gì khiến cho Đường Mộc Tuyết càng thêm vững tin, hoặc có thể nói chính là sự tin tưởng dành cho Dương Tiêu, hoặc cũng có thể vì đơn đặt hàng ba mươi triệu đã khiến cho cô dao động.
“Được, tôi đồng ý với anh!” Câu nói này chính là dành cho Đường Hạo.
Trên khuôn mặt của Đường lão thái bà hiện lên một nụ cười âm mưu sắp thành, “Mộc Tuyết, cháu phải suy nghĩ thật kĩ, tất cả chúng ta đều có bằng chứng cho việc ngày hôm nay!”
“Bà nội, cháu đã suy nghĩ kĩ rồi!” Đường Mộc Tuyết cắn răng nói.
Dù cho hành động theo cảm tính, cô cùng phải Đường Hạo chiến đấu đến hơi sức cuối cùng.
Đường lão thái bà gật đầu nói: “Rất tốt! Tan họp!”
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Y Dược Đường Nhân, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Anh có quen với cấp lãnh đạo của Trung Nguyên Tần Gia sao?”
“Không quen biết!” Dương Tiêu ăn ngay nói thẳng.
Nghe vậy, Đường Mộc Tuyết giậm chân tức giận: “Cái gì? Anh không quen với những người thuộc cấp lãnh đạo tại sao lại dám nói ra những điều vừa rồi? Anh…anh khiến em tức chết!”
Vừa dứt lời, Đường Mộc Tuyết liền quay đầu bước đi, hiện tại cô chỉ cảm thấy vô cùng chua xót.
Vốn dĩ bị bọn người Đường Hạo tính kế, cô đã cảm thấy khó chịu rồi, ai có thể ngờ rằng đến lúc này Dương Tiêu còn gây thêm phiền phức cho cô, đây không phải chính là cố ý tạo phiền phức cho cô hay sao?
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu chỉ biết cười khổ, lời này của hắn vẫn chưa nói hết đâu!
Hắn hiện tại đã trở thành chủ nhân Long Môn, nhìn khắp nơi trên Thế Giới có không biết bao nhiêu nhà tài phiệt mỏi mắt trong chờ hợp tác cùng hắn đây!
Chỉ là một đơn hàng nhỏ nhoi của Tần Gia, đối với Dương Tiêu hắn mà nói cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay, có quen biết lãnh đạo cao tầng của Tần Gia hay không có quan hệ gì?
Về đến nhà, Dương Tiêu lập tức chuẩn bị nước rửa chân đặt trước mặt Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, vất vả cả ngày rồi, để anh rửa chân xoa bóp cho em!”
“Rửa cái gì mà rửa? Người khác chống đối em cũng không nói đi, đến anh cũng gây phiền phức cho em, Dương Tiêu có phải anh cố ý hay không?” Đường Mộc Tuyết uất ức suýt khóc nói.
Năm năm nay, bởi vì gả cho Dương Tiêu khiến cho bản thân phải chịu bao nhiêu cực khổ.
Đặc biệt trên phương diện tranh giành vị trí người thừa kế, một chuyện quan trọng như thế này, Dương Tiêu còn gây thêm phiền phức cho cô, điều này càng khiến cho trong lòng Đường Mộc Tuyết không còn chút cảm giác gì.
Dương Tiêu chủ động giúp Đường Mộc Tuyết cởi giày, sau đó đem đôi chân trắng như ngọc nhẹ nhàng để vào nước, dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, em cứ yên tâm, anh đã nói bắt đầu từ hôm nay tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ uất ức nào!”
“Thật sao?” Đường Mộc Tuyết chua xót nói.
Dương Tiêu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được! Em không muốn cả đời này bị người khác chà đạp dưới chân, em muốn tất cả những người đã từng cười nhạo em phải nhìn em bằng cặp mắt khác, em phải đoạt về những thứ thuộc về mình!” Đường Mộc Tuyết cố nén nước mắt nói.
Thời gian năm năm này, cô đã phải chịu quá nhiều uất ức rồi.
Dương Tiêu chân thành nói: “Mộc Tuyết, những việc đó anh đều hứa với em!”
Lời này vừa dứt, Dương Tiêu liền đứng dậy đi về phía ngoài cửa.
Mộc Tuyết, em yên tâm, việc anh đã hứa với em nhất định sẽ làm được.
Bởi vì…người phụ nữ của anh tuyệt đối không thể bị người khác xỉ nhục được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook