Hộ Tâm
-
Chương 69
Đến giờ lại lên muahhh muahhh:))))
-----------------------------------------
Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại không khí nàng hít thở đã không còn là của vùng đất Tây Nam ô trọc.
Nơi này linh khi mù mịt, là khí tức quen thuộc nàng hít thở từ nhỏ tới lớn.
Núi Thần Tinh.
Trong thoáng chốc Nhạn Hồi nhận ra được nơi mình đang ở. Có điều nơi hiện giờ nàng ở bốn phía tối đen tĩnh mịch, chỉ trên đỉnh có ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, rơi trên mặt đất thành những chiếc bóng đan xen.
Nhạn Hồi nhíu mắt nhìn, bị ánh nắng làm hoa mắt. Cũng không biết hiện giờ rốt cuộc mình đang ở nơi nào của núi ThầnTinh.
Nàng muốn đứng dậy bước đi, nhưng phát hiện tứ chi mình bị bốn sợi xích nặng nề khóa chặt, vừa cử động đầu, trên cổ cũng có cảm giác bị một khối sắt cứng đờ bó buộc. Nàng đưa tay sờ, trên cồ quả nhiên cũng bị khóa xích sắt. Ngẩng đầu nhìn lên, năm sợi xích sắt khóa nàng đều được cố định ở cửa động, bên cạnh còn có pháp văn phong ấn.
Nhạn Hồi thử thăm dò trong cơ thể mình, quả nhiên trong cơ thể không hề có nội tức, chác là đã bị phong bế. Muốn đề khí bay ra e là không thể, cũng may sợi xích khá dài, không ảnh hưởng tới việc nàng đi lại trong địa lao này.
Nhạn Hồi ngổi xếp bằng không hiểu chuyện đến nước này rốt cuộc Lăng Tiêu đưa nàng về núi Thần Tinh là có ý đồ gì.
Còn Thiên Diệu bị rơi xuống dung nham Tam Trùng sơn, có thật đã bị hầm thành canh rồng rồi không...
"Sư phụ!" Nhạn Hồi còn đang suy nghĩ, cửa động trên đầu bỗng truyền tới giọng Tử Thần, vừa nhanh vừa cuống quít, "Sư phụ! Hình phạt đòn roi này thật sự quá nặng Nhạn Hồi đã không còn là đệ tử núi Thần Tinh, tại sao sư phụ không tha cho muội ấy một lần?"
"Có gì mà quá nặng"
Nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Lăng Phi, Nhạn Hồi nhướng mắt, nghe ra bên ngoài hình như có không ít người tới. Lăng Tiêu sắp cắm roi đánh nàng bởi vậy đã mời nhiều người tới xem lễ hay sao?
"Hiện giờ Nhạn Hồi này đã tu yêu pháp, tiến bộ rất nhanh, lại một lòng làm việc giúp Yêu tộc nếu tiếp tục buông thả, e sẽ làm hại thiên hạ. Nó là người từ núi Thần Tinh ra đi, sư huynh trừ hại cho chúng sinh có gì không thỏa."
Nghe ra hình như cũng rất có lý.
Nhạn HỒi thấy Tử Thần không biết nói gì nữa, đại sư huynh của nàng vốn dĩ không phải là người giỏi ăn nói, nào biết tranh luận gay với người ta.
Có thể nói giúp nàng vào những lúc như vậy đã không dễ dàng rồi.
Bên ngoài thoáng im lặng Lăng Tiêu nói: "Chính Ngọ rồi, thi hình."
Vừa dứt lời, Nhạn Hồi cảm thấy xích ở tứ chi bị siết lại, kéo nàng đí về phía cửa động rồi đưa nàng ra ngoài, sau đó xích sắt cứng lại từng đoạn từng đoạn, đến khi biến thành sức manh cố định cơ thể nàng lơ lửng trong không trung.
Nhìn xuống dưới, Nhạn Hổi không khỏi nhướng mày, tất các sư thúc sư bá của núi Thần Tinh đều có mặt, ngay cả đại đệ tử của các đỉnh cũng đứng xếp hàng phía sau.
Đứng đầu tiên là Lăng Tiêu và Tử Thần, Tử Nguyệt, cùng với các sư huynh sư tỷ Nhan Hồi quen thuộc nhất.
Thật sự đến xem lễ sao...
Nhưng lúc Nhận Hồi nhìn thấy sợi roi trong tay Lăng Tiêu nàng lập tức hiểu ra rốt cuộc tại sao mọi người đều đứng đó.
Diệt Hồn Tiên, cắt gân cốt, diệt tiên căn, khiến hồn phách tổn thương, suốt đời không thể tu đạo được nữa, có lẽ sẽ biến nàng thành một phế nhân.
Đối với người tu tiên, chắc chắn đây là hình phạt nghiêm khắc nhất. Từ khi núi Thần Tinh lập phái đến nay, tuy có lập quy tắc Diệt Hồn Tiên này, nhưng chưa có ai bị xử phạt. Đồ đệ có lỗi lầm thế nào đi nữa, rất nhiều sư phụ đều không nhẫn tâm.
Dù sao cũng là đứa trẻ mình chăm nom trưởng thành, là đồ đệ mình tận tâm dạy dỗ.
Còn Lăng Trêu lại có thể ra tay.
Nàng tu yêu pháp, trong lòng hắn rốt cuộc đã phạm phải lỗi Iầm không thể tha thứ sao?
Lăng Tiêu bấm quyết, Diệt Hồn Tiên trong tay bay lên, sợi roi dài xoay trong không trung, múa thành một vệt sáng đỏ tươi, sau đó đánh "bốp" lên người nàng. Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nơi bị đánh trở nên tê dại, đến khi roi thứ hai sắp hạ xuống chỗ vết thương mới truyền tới cảm giác đau đớn như kim châm.
Roi thứ hai hạ xuống đánh vào cùng một chỗ, nơi đó vốn đã đau như kim châm, roi thứ hai khiến những cây kim đó như đâm xuyên qua xương nàng.
Sắc môi Nhạn Hồi không thể khống chế mà trở nên trắng bệch, nàng cắn môi, mắt ứ máu.
Roi thứ ba, vẫn là chỗ dó!
Nhạn Hồi cắn rách môi, máu tươi chảy xuống khóe miệng nhưng nàng không thấy đau, vì mọi đau đớn mà cơ thể cảm nhận được đều ở nơi bị roi đánh vào.
Chín ngày, tám mươi mốt roi, mỗi ngày đánh một chỗ khác nhau, nhưng tám mươi mốt roi trong một ngày sẽ đánh vào cùng một chỗ.
Chẳng qua chỉ mới đánh được bảy tám roi, bên dưới đã có nhiều đệ tử không nhìn tiếp được nữa, cúi đầu im lặng,
Khóe môi Tử Thân run rẫy: "Sư phụ! Niệm tình sư đồ bao năm, sư phụ tha cho Nhạn Hồi đi!"
Lăng Tiêu không hề dao động, Lăng Phi bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ động như muốn nó. Tử Thần vén áo quỳ xuống: "Nhạn Hồi từ nhỏ cô đơn lẻ loi, tính tình không khỏi lơ đãng, dẫn đến hành vi sai trái, nhưng cũng chưa làm chuyện hại ngựời, dù sao cũng đã bầu bạn với sư phụ mười năm, sư phụ tha cho muội ấy lần này đi!"
Nhạn Hổi bị đánh đến mức thần trí hơi mơ hồ, nhưng giọng Tử Thần quỳ dưới đất khổ sở cầu xin vẫn truyền vào tai nàng.
"Sư phụ..." bên cạnh Tử Thần cũng có đệ tử khác đứng ra mấy bước, "Tuy Nhạn Hồi có lỗi, nhưng hình phạt này thật sự quá tàn nhẫn..."
Có người lên tiếng, đệ tử phía sau cũng nhỏ giọng bàn tán.
Lăng Tiêu chỉ ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi đang thọ hình, tựa như không hề nghe thấy những lời khẩn cầu bên cạnh, không hề dao động mảy may.
Nhạn Hồi cắn chặt môi, cho dù đã cắn đến nát môi, nhưng nàng vẫn không kêu đau một tiếng.
Quật cường như một hòn đá.
Nhạn Hồi không biết mình chịu đựng được hết tám mươi mốt roi của ngày đầu tiên như thế nào, nhưng nàng không hôn mê, cũng không nhắm mắt, cứ vậy mà mở mắt, nghiến răng chịu hết tám mươi mốt roi.
Đến khi roi cuối cùng hạ xuống, tai Nhạn Hồi bỗng nghe thấy tiếng khớp xương nứt gãy ở một nơi nào đó trên cơ thể mình. Nàng không biết rốt cuộc bị thương chỗ nào, vì cả cơ thể dường như đã đau đến mức không còn là của nàng nữa.
Thi hình xong, xích sát dần dần hạ xuống đưa Nhạn Hồi vào lại trong địa lao.
Nhạn Hồi nằm dưới đất, nhìn trời bên ngoài, không bao lâu bèn thấy gương mặt lo lắng của Tử Thần xuất hiện ở cửa động, hắn nhìn Nhạn Hồi bên dưới, không nói một lời.
Nhạn Hồi dùng hết sức lực cuối cùng nhếch môi cười cười: "Đại sư huynh." Giọng khản đặc, "Đa tạ huynh."
Sau đó, trời như đổ mưa, nước mưa rơi trên mặt Nhạn Hồi. Tử Thần vuốt mặt, nói một tiếng xin lỗi rồi nghiến răng bỏ đi.
Đại sư huynh nàỵ của nàng cứ thích ôm hết trách nhiệm về phía mình, huynh ấy có lỗi gì với nàng đâu. Cũng đâu phải huynh ấy đánh nàng, điều huynh ấy làm được cũng đã làm giúp nàng hết rồi.
Chiều tối, Nhạn Hồi nằm dưới đất, bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, là mùi do Trương mập nấu đã lâu không thấy.
Mũi Nhạn Hổi cử động ngẩng đầu nhìn lên cửa động chỉ thấy một người đang kéo giỏ trúc từ từ thả đổ xuống rơi trên đầu Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi nheo mắt nhìn rõ bóng người đó, nàng hơi sững sốt: "Tử Nguyệt?"
Thân hình Tử Nguyệt cứng lại, không ngờ Nhạn Hồi vẫn còn tỉnh, nàng ta dường như khống muốn Nhạn Hồi phát hiện mình nên ho máy tiếng: "À ừm, là đại sư huynh kêu ta đưa cơm tới, ngươi mau ăn đi, ăn xong ta sẽ đi."
Nhạn Hồi khẽ chống người dậy, nhìn vào trong giỏ, có cơm, có đùi gà, là hai đùi gà to.
Tử Nguyệt biết nàng thích ăn đùi gà, lúc trước cãi nhau, Tử Nguyệt thường cắt phần đùi gà của Nhạn Hồi để răn đe. Hiện giờ Nhạn Hồi là phạm nhân, cơm của phạm nhân sao lại có đùi gà được, không biết Tử Nguyệt làm sao trộm được từ chỗ Trương mập...
Nhạn Hồi cười cười, lấy một đùi gà ra ăn, rồi lại lùa mấy miếng cơm vào miệng.
Thật ra nàng không đói, nhưng nàng vẫn ép mình ăn cơm, nếu không thì làm sao chịu nồi tám mươi mốt roi của ngày mai, nàng vẫn chưa muốn chết, cho dù gân cốt đứt hết, cho dù không thể tu tiên nữa nàng cũng không muốn chết.
Nàng còn phải... đi cứu Thiên Diệu nữa.
Đến khi thức ăn trong giỏ trúc vơi đi nhiều, Nhạn Hồi mới nhìn thấy bên cạnh đùi gà còn có một bình thuốc nhỏ, là thuốc trị ngoại thương của núi Thần Tinh.
Thuốc này không hề có tác dụng gì với vết thương do bị roi đánh này của Nhạn Hồi, nhưng nàng vẫn giữ lại.
"Ta ăn xong rồi." Nàng nói, Tử Nguyệt đóng giỏ lại, thấy thuốc bên trong không còn, Tử Nguyệt gật đầu, lúc đi còn lẩm bẩm mấy câu: "Muốn chết sao mà tu yêu pháp, lần này bọn ta cầu xin cho ngươi, nếu sư phụ chịu tha cho ngươi, ngươi ra ngoài đừng đi lại với yêu quái nữa, nếu ngươi vẫn như vậy, thật sự chết không đáng tiếc."
Nhạn Hồi nghe vậy bật cười.
Một là cười trước đây nàng và sư tỷ làm ầm ĩ như vậy, nhưng lúc này vận cầu xin cho nàng, hai là cười rằng muốn Lăng Tiêu tha cho nàng e còn khó hơn phi thăng, ba là cười nhưng lời của Tử Nguyệt...
Thật ra đệ tử của núi Thần Tinh đều không xấu người tu đạo ai nấy đều muốn diệt yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh thái bình, như Hề Phong như Tử Thần, thậm chí Tử Nguyệt, họ đều có một mặt dịu dàng, họ đều có tâm tính rất tốt, có điều...
Đã bị dạy sai.
Yêu cũng không hoàn toàn là ác.
Nhạn Hồi nghĩ tới những chuyện lộn xộn này, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Đến nửa đêm, vết thương lại đau thấu tim, trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nhìn thấy Thiên Diệu. Hắn ngồi bên cạnh nàng, im lặng nhìn nàng.
"Hai mươi năm trước ngươi cũng đau như vậy sao?" Nàng hỏi hắn, nhưng không có được câu trả lời.
Tuy nhiên Nhạn Hồi cũng không cần câu trả lời, lúc trước nàng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Diệu trong đêm trăng tròn, nàng cảm thấy mình cơ hồ đã cùng hắn cảm nhận được. Giờ đây Nhạn Hồi mới biết thật ra không phải, vậy. Đau đớn của Thiên Diệu chỉ mình hắn biết, còn đau đớn hiện giờ pủa nàng cũng chỉ mình nàng biết.
Bị người mình yêu tổn thương bằng cách tàn nhẫn nhất, đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có bản thân lĩnh hội được.
Nàng nắm lấy tay hắn bóp nhẹ; "Buồn cười, lúc này ta lại thấy... thương xót ngựơi."
Người bị nàng nắm tay chỉ im lặng.
Chính Ngọ ngày thứ hai đến rất nhanh, Nhạn Hồi vẫn còn mơ màng thì đã bị kéo lên.
Cũng như hôm qua, tám mươi mốt roi, roi nào cũng đánh vào một chỗ, nhưng khác hôm qua là hôm nay các sư thúc sư bá đều không tới. Chi có Lăng Phi bên cạnh nhìn một lúc, nhưng chưa nhìn hết cũng bỏ đi.
Hôm nay Lăng Tiêu không cho bất kỳ đệ tử nào của mình tới.
Đến khi tám mươi mốt roi đánh xong Nhạn Hồi cũng không nhìn thấy Tử Thần, Tử Nguyệt.
Xích sắt chầm chậm hạ xuống, đưa nàng vào trong địa lao, trước khi rơi xuống, Nhạn Hồi nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng chắp tay môi hơi mím chặt, nàng bất giác nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."
Lăng Tiêu khẽ ngây người, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Nhạn Hồi cười: "Người cũng thương xót con chứ?"
Nhạn Hồi bị xích sắt kéo xuống địa lao. Khóe môi Lăng Tiêu khẽ động nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, hắn phẩy áo, gió hất tung y bào, tựa như vô cùng thản nhiên cất bước rời khỏi nơi này.
---------------------------------
Xót Nhạn Hồi quá, mấy chương này nhịp truyện buồn dần đều, truyện của má Cửu lúc nào cũng vậy, đầu vui thì đuôi khổ, chỉ giỏi ngược tâm người đọc:'(
Bonus tin vui: Mai có chương mới "Chiêu diêu", ai hóng hok nak????
-----------------------------------------
Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại không khí nàng hít thở đã không còn là của vùng đất Tây Nam ô trọc.
Nơi này linh khi mù mịt, là khí tức quen thuộc nàng hít thở từ nhỏ tới lớn.
Núi Thần Tinh.
Trong thoáng chốc Nhạn Hồi nhận ra được nơi mình đang ở. Có điều nơi hiện giờ nàng ở bốn phía tối đen tĩnh mịch, chỉ trên đỉnh có ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, rơi trên mặt đất thành những chiếc bóng đan xen.
Nhạn Hồi nhíu mắt nhìn, bị ánh nắng làm hoa mắt. Cũng không biết hiện giờ rốt cuộc mình đang ở nơi nào của núi ThầnTinh.
Nàng muốn đứng dậy bước đi, nhưng phát hiện tứ chi mình bị bốn sợi xích nặng nề khóa chặt, vừa cử động đầu, trên cổ cũng có cảm giác bị một khối sắt cứng đờ bó buộc. Nàng đưa tay sờ, trên cồ quả nhiên cũng bị khóa xích sắt. Ngẩng đầu nhìn lên, năm sợi xích sắt khóa nàng đều được cố định ở cửa động, bên cạnh còn có pháp văn phong ấn.
Nhạn Hồi thử thăm dò trong cơ thể mình, quả nhiên trong cơ thể không hề có nội tức, chác là đã bị phong bế. Muốn đề khí bay ra e là không thể, cũng may sợi xích khá dài, không ảnh hưởng tới việc nàng đi lại trong địa lao này.
Nhạn Hồi ngổi xếp bằng không hiểu chuyện đến nước này rốt cuộc Lăng Tiêu đưa nàng về núi Thần Tinh là có ý đồ gì.
Còn Thiên Diệu bị rơi xuống dung nham Tam Trùng sơn, có thật đã bị hầm thành canh rồng rồi không...
"Sư phụ!" Nhạn Hồi còn đang suy nghĩ, cửa động trên đầu bỗng truyền tới giọng Tử Thần, vừa nhanh vừa cuống quít, "Sư phụ! Hình phạt đòn roi này thật sự quá nặng Nhạn Hồi đã không còn là đệ tử núi Thần Tinh, tại sao sư phụ không tha cho muội ấy một lần?"
"Có gì mà quá nặng"
Nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Lăng Phi, Nhạn Hồi nhướng mắt, nghe ra bên ngoài hình như có không ít người tới. Lăng Tiêu sắp cắm roi đánh nàng bởi vậy đã mời nhiều người tới xem lễ hay sao?
"Hiện giờ Nhạn Hồi này đã tu yêu pháp, tiến bộ rất nhanh, lại một lòng làm việc giúp Yêu tộc nếu tiếp tục buông thả, e sẽ làm hại thiên hạ. Nó là người từ núi Thần Tinh ra đi, sư huynh trừ hại cho chúng sinh có gì không thỏa."
Nghe ra hình như cũng rất có lý.
Nhạn HỒi thấy Tử Thần không biết nói gì nữa, đại sư huynh của nàng vốn dĩ không phải là người giỏi ăn nói, nào biết tranh luận gay với người ta.
Có thể nói giúp nàng vào những lúc như vậy đã không dễ dàng rồi.
Bên ngoài thoáng im lặng Lăng Tiêu nói: "Chính Ngọ rồi, thi hình."
Vừa dứt lời, Nhạn Hồi cảm thấy xích ở tứ chi bị siết lại, kéo nàng đí về phía cửa động rồi đưa nàng ra ngoài, sau đó xích sắt cứng lại từng đoạn từng đoạn, đến khi biến thành sức manh cố định cơ thể nàng lơ lửng trong không trung.
Nhìn xuống dưới, Nhạn Hổi không khỏi nhướng mày, tất các sư thúc sư bá của núi Thần Tinh đều có mặt, ngay cả đại đệ tử của các đỉnh cũng đứng xếp hàng phía sau.
Đứng đầu tiên là Lăng Tiêu và Tử Thần, Tử Nguyệt, cùng với các sư huynh sư tỷ Nhan Hồi quen thuộc nhất.
Thật sự đến xem lễ sao...
Nhưng lúc Nhận Hồi nhìn thấy sợi roi trong tay Lăng Tiêu nàng lập tức hiểu ra rốt cuộc tại sao mọi người đều đứng đó.
Diệt Hồn Tiên, cắt gân cốt, diệt tiên căn, khiến hồn phách tổn thương, suốt đời không thể tu đạo được nữa, có lẽ sẽ biến nàng thành một phế nhân.
Đối với người tu tiên, chắc chắn đây là hình phạt nghiêm khắc nhất. Từ khi núi Thần Tinh lập phái đến nay, tuy có lập quy tắc Diệt Hồn Tiên này, nhưng chưa có ai bị xử phạt. Đồ đệ có lỗi lầm thế nào đi nữa, rất nhiều sư phụ đều không nhẫn tâm.
Dù sao cũng là đứa trẻ mình chăm nom trưởng thành, là đồ đệ mình tận tâm dạy dỗ.
Còn Lăng Trêu lại có thể ra tay.
Nàng tu yêu pháp, trong lòng hắn rốt cuộc đã phạm phải lỗi Iầm không thể tha thứ sao?
Lăng Tiêu bấm quyết, Diệt Hồn Tiên trong tay bay lên, sợi roi dài xoay trong không trung, múa thành một vệt sáng đỏ tươi, sau đó đánh "bốp" lên người nàng. Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nơi bị đánh trở nên tê dại, đến khi roi thứ hai sắp hạ xuống chỗ vết thương mới truyền tới cảm giác đau đớn như kim châm.
Roi thứ hai hạ xuống đánh vào cùng một chỗ, nơi đó vốn đã đau như kim châm, roi thứ hai khiến những cây kim đó như đâm xuyên qua xương nàng.
Sắc môi Nhạn Hồi không thể khống chế mà trở nên trắng bệch, nàng cắn môi, mắt ứ máu.
Roi thứ ba, vẫn là chỗ dó!
Nhạn Hồi cắn rách môi, máu tươi chảy xuống khóe miệng nhưng nàng không thấy đau, vì mọi đau đớn mà cơ thể cảm nhận được đều ở nơi bị roi đánh vào.
Chín ngày, tám mươi mốt roi, mỗi ngày đánh một chỗ khác nhau, nhưng tám mươi mốt roi trong một ngày sẽ đánh vào cùng một chỗ.
Chẳng qua chỉ mới đánh được bảy tám roi, bên dưới đã có nhiều đệ tử không nhìn tiếp được nữa, cúi đầu im lặng,
Khóe môi Tử Thân run rẫy: "Sư phụ! Niệm tình sư đồ bao năm, sư phụ tha cho Nhạn Hồi đi!"
Lăng Tiêu không hề dao động, Lăng Phi bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ động như muốn nó. Tử Thần vén áo quỳ xuống: "Nhạn Hồi từ nhỏ cô đơn lẻ loi, tính tình không khỏi lơ đãng, dẫn đến hành vi sai trái, nhưng cũng chưa làm chuyện hại ngựời, dù sao cũng đã bầu bạn với sư phụ mười năm, sư phụ tha cho muội ấy lần này đi!"
Nhạn Hổi bị đánh đến mức thần trí hơi mơ hồ, nhưng giọng Tử Thần quỳ dưới đất khổ sở cầu xin vẫn truyền vào tai nàng.
"Sư phụ..." bên cạnh Tử Thần cũng có đệ tử khác đứng ra mấy bước, "Tuy Nhạn Hồi có lỗi, nhưng hình phạt này thật sự quá tàn nhẫn..."
Có người lên tiếng, đệ tử phía sau cũng nhỏ giọng bàn tán.
Lăng Tiêu chỉ ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi đang thọ hình, tựa như không hề nghe thấy những lời khẩn cầu bên cạnh, không hề dao động mảy may.
Nhạn Hồi cắn chặt môi, cho dù đã cắn đến nát môi, nhưng nàng vẫn không kêu đau một tiếng.
Quật cường như một hòn đá.
Nhạn Hồi không biết mình chịu đựng được hết tám mươi mốt roi của ngày đầu tiên như thế nào, nhưng nàng không hôn mê, cũng không nhắm mắt, cứ vậy mà mở mắt, nghiến răng chịu hết tám mươi mốt roi.
Đến khi roi cuối cùng hạ xuống, tai Nhạn Hồi bỗng nghe thấy tiếng khớp xương nứt gãy ở một nơi nào đó trên cơ thể mình. Nàng không biết rốt cuộc bị thương chỗ nào, vì cả cơ thể dường như đã đau đến mức không còn là của nàng nữa.
Thi hình xong, xích sát dần dần hạ xuống đưa Nhạn Hồi vào lại trong địa lao.
Nhạn Hồi nằm dưới đất, nhìn trời bên ngoài, không bao lâu bèn thấy gương mặt lo lắng của Tử Thần xuất hiện ở cửa động, hắn nhìn Nhạn Hồi bên dưới, không nói một lời.
Nhạn Hồi dùng hết sức lực cuối cùng nhếch môi cười cười: "Đại sư huynh." Giọng khản đặc, "Đa tạ huynh."
Sau đó, trời như đổ mưa, nước mưa rơi trên mặt Nhạn Hồi. Tử Thần vuốt mặt, nói một tiếng xin lỗi rồi nghiến răng bỏ đi.
Đại sư huynh nàỵ của nàng cứ thích ôm hết trách nhiệm về phía mình, huynh ấy có lỗi gì với nàng đâu. Cũng đâu phải huynh ấy đánh nàng, điều huynh ấy làm được cũng đã làm giúp nàng hết rồi.
Chiều tối, Nhạn Hồi nằm dưới đất, bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, là mùi do Trương mập nấu đã lâu không thấy.
Mũi Nhạn Hổi cử động ngẩng đầu nhìn lên cửa động chỉ thấy một người đang kéo giỏ trúc từ từ thả đổ xuống rơi trên đầu Nhạn Hồi.
Nhạn Hồi nheo mắt nhìn rõ bóng người đó, nàng hơi sững sốt: "Tử Nguyệt?"
Thân hình Tử Nguyệt cứng lại, không ngờ Nhạn Hồi vẫn còn tỉnh, nàng ta dường như khống muốn Nhạn Hồi phát hiện mình nên ho máy tiếng: "À ừm, là đại sư huynh kêu ta đưa cơm tới, ngươi mau ăn đi, ăn xong ta sẽ đi."
Nhạn Hồi khẽ chống người dậy, nhìn vào trong giỏ, có cơm, có đùi gà, là hai đùi gà to.
Tử Nguyệt biết nàng thích ăn đùi gà, lúc trước cãi nhau, Tử Nguyệt thường cắt phần đùi gà của Nhạn Hồi để răn đe. Hiện giờ Nhạn Hồi là phạm nhân, cơm của phạm nhân sao lại có đùi gà được, không biết Tử Nguyệt làm sao trộm được từ chỗ Trương mập...
Nhạn Hồi cười cười, lấy một đùi gà ra ăn, rồi lại lùa mấy miếng cơm vào miệng.
Thật ra nàng không đói, nhưng nàng vẫn ép mình ăn cơm, nếu không thì làm sao chịu nồi tám mươi mốt roi của ngày mai, nàng vẫn chưa muốn chết, cho dù gân cốt đứt hết, cho dù không thể tu tiên nữa nàng cũng không muốn chết.
Nàng còn phải... đi cứu Thiên Diệu nữa.
Đến khi thức ăn trong giỏ trúc vơi đi nhiều, Nhạn Hồi mới nhìn thấy bên cạnh đùi gà còn có một bình thuốc nhỏ, là thuốc trị ngoại thương của núi Thần Tinh.
Thuốc này không hề có tác dụng gì với vết thương do bị roi đánh này của Nhạn Hồi, nhưng nàng vẫn giữ lại.
"Ta ăn xong rồi." Nàng nói, Tử Nguyệt đóng giỏ lại, thấy thuốc bên trong không còn, Tử Nguyệt gật đầu, lúc đi còn lẩm bẩm mấy câu: "Muốn chết sao mà tu yêu pháp, lần này bọn ta cầu xin cho ngươi, nếu sư phụ chịu tha cho ngươi, ngươi ra ngoài đừng đi lại với yêu quái nữa, nếu ngươi vẫn như vậy, thật sự chết không đáng tiếc."
Nhạn Hồi nghe vậy bật cười.
Một là cười trước đây nàng và sư tỷ làm ầm ĩ như vậy, nhưng lúc này vận cầu xin cho nàng, hai là cười rằng muốn Lăng Tiêu tha cho nàng e còn khó hơn phi thăng, ba là cười nhưng lời của Tử Nguyệt...
Thật ra đệ tử của núi Thần Tinh đều không xấu người tu đạo ai nấy đều muốn diệt yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh thái bình, như Hề Phong như Tử Thần, thậm chí Tử Nguyệt, họ đều có một mặt dịu dàng, họ đều có tâm tính rất tốt, có điều...
Đã bị dạy sai.
Yêu cũng không hoàn toàn là ác.
Nhạn Hồi nghĩ tới những chuyện lộn xộn này, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Đến nửa đêm, vết thương lại đau thấu tim, trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nhìn thấy Thiên Diệu. Hắn ngồi bên cạnh nàng, im lặng nhìn nàng.
"Hai mươi năm trước ngươi cũng đau như vậy sao?" Nàng hỏi hắn, nhưng không có được câu trả lời.
Tuy nhiên Nhạn Hồi cũng không cần câu trả lời, lúc trước nàng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Diệu trong đêm trăng tròn, nàng cảm thấy mình cơ hồ đã cùng hắn cảm nhận được. Giờ đây Nhạn Hồi mới biết thật ra không phải, vậy. Đau đớn của Thiên Diệu chỉ mình hắn biết, còn đau đớn hiện giờ pủa nàng cũng chỉ mình nàng biết.
Bị người mình yêu tổn thương bằng cách tàn nhẫn nhất, đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có bản thân lĩnh hội được.
Nàng nắm lấy tay hắn bóp nhẹ; "Buồn cười, lúc này ta lại thấy... thương xót ngựơi."
Người bị nàng nắm tay chỉ im lặng.
Chính Ngọ ngày thứ hai đến rất nhanh, Nhạn Hồi vẫn còn mơ màng thì đã bị kéo lên.
Cũng như hôm qua, tám mươi mốt roi, roi nào cũng đánh vào một chỗ, nhưng khác hôm qua là hôm nay các sư thúc sư bá đều không tới. Chi có Lăng Phi bên cạnh nhìn một lúc, nhưng chưa nhìn hết cũng bỏ đi.
Hôm nay Lăng Tiêu không cho bất kỳ đệ tử nào của mình tới.
Đến khi tám mươi mốt roi đánh xong Nhạn Hồi cũng không nhìn thấy Tử Thần, Tử Nguyệt.
Xích sắt chầm chậm hạ xuống, đưa nàng vào trong địa lao, trước khi rơi xuống, Nhạn Hồi nhìn thấy Lăng Tiêu đang đứng chắp tay môi hơi mím chặt, nàng bất giác nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."
Lăng Tiêu khẽ ngây người, ánh mắt dừng lại trên người nàng.
Nhạn Hồi cười: "Người cũng thương xót con chứ?"
Nhạn Hồi bị xích sắt kéo xuống địa lao. Khóe môi Lăng Tiêu khẽ động nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, hắn phẩy áo, gió hất tung y bào, tựa như vô cùng thản nhiên cất bước rời khỏi nơi này.
---------------------------------
Xót Nhạn Hồi quá, mấy chương này nhịp truyện buồn dần đều, truyện của má Cửu lúc nào cũng vậy, đầu vui thì đuôi khổ, chỉ giỏi ngược tâm người đọc:'(
Bonus tin vui: Mai có chương mới "Chiêu diêu", ai hóng hok nak????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook