Hộ Tâm
Chương 29

Nhạn Hồi cảm thấy hồn phách của Tam Vĩ Hồ trở thành như hôm nay có chỗ nào đó không thích hợp.

Nàng không dám chủ quan, cố tình chọn giờ Chính Ngọ, tìm một rừng liễu vắng người trong trấn rồi mới bày pháp trận.

Nàng ngồi giữa trận pháp, xoa tay nói: “Huynh đứng đè lên bờ trận pháp, nếu thấy Hồ yêu kia muốn nhập vào ta thì hãy lập tức đá hòn đá bên cạnh ra xa một chút. Động tác phải nhanh đấy, nếu không ta bị Hồ Yêu như lệ quỷ này nhập vào thì cả ta và huynh đều sẽ chẳng yên nổi đâu.”

“Ta đâu có đần như cô đâu.” Thiên Diệu hẳn đã mất kiên nhẫn với những lời dặn dò nhắc đi nhắc lại của Nhạn Hồi, “Làm việc của cô đi.”

Nhạn Hồi bĩu môi, nhưng cũng không đấu khẩu với hắn nữa, chỉ nhắm mắt bấm tay niệm quyết, chẳng mấy chốc, bên cạnh Nhạn Hồi đã có khí đen bốc lên, tựa như mặt đất nổi lên một ngọn lửa từ địa ngục.

Thiên Diệu không nhìn thấy khí đen, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được độ ấm chung quanh bỗng nhiên hạ xuống.

Nhạn Hồi bị khí đen này dọa đến mức chẳng muốn làm nữa. Lệ khí này… e là đã sắp thành ác quỷ rồi.

Nhưng một khắc trước khi Nhạn Hồi run sợ muốn từ bỏ, Tam Vĩ Hồ bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Hồn phách hơi mờ mờ của nàng ta lơ lửng trong không trung, khắp người toát ra sắc đỏ thẫm mờ mờ, tóc tai nàng ta bù xù, khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng trong đôi mắt lóe ánh đỏ kia lại tỏa ra sát khí âm lệ, khiến Nhạn Hồi vô thức nuốt nước miếng.

Thiên đạo trên thế gian tự do luân hồi, trăm ngàn hồn phách mới có một hồn phách có chấp niệm lớn tới nhường vậy, mà hồn phách có thể biến thành ác quỷ thế này lại càng là vạn hồn mới có một. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, Nhạn Hồi đã từng gặp không ít tiểu quỷ lão quỷ, có kẻ suốt ngày buồn bã lê thê, có kẻ thích trêu cợt người sống, nhưng chưa bao giờ gặp phải ác quỷ nào chưa nói gì đã có thể khiến người ta sợ hãi lạnh run tới vậy.

Nàng liếc Thiên Diệu, ra hiệu cho Thiên Diệu chuẩn bị đá hòn đá mắt trận bất cứ lúc nào.

Thiên Diệu đương nhiên không cần nàng nhắc nhở, kể từ khoảnh khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, chân hắn đã đặt bên hòn đá.

Đừng nói đến ác quỷ, ngay cả quỷ Thiên Diệu cũng chưa từng thấy bao giờ, một khắc Tam Vĩ Hồ hiện thân, Thiên Diệu chỉ cảm thấy có điều không hay, khí tức cả người cô ta rất không thiện ý.

Tam Vĩ Hồ vốn không để tâm tới Thiên Diệu đứng bên cạnh, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn Nhạn Hồi, không nói cũng không động đậy.

Nhạn Hồi ho khẽ mấy tiếng, cẩn thận hỏi dò một câu thăm dò: “Hay cô… ngồi xuống trước đi?”

Không có động tĩnh.

Nhạn Hồi mất mặt sờ mũi: “Chuyện là, hôm nay ta gọi cô ra, thật ra là muốn bàn với cô chuyện con gái…”

Nhạn Hồi chưa dứt lời, bỗng nhiên một luồng gió lạnh phả vào mặt, Hồ yêu kia lướt tới trước mặt Nhạn Hồi trong phút chốc, trừng đôi mắt đen lóe ánh đỏ vô cùng hung ác nhìn Nhạn Hồi, đôi môi đã biến thâm đen thổi ra ba chữ âm u: “Đi cứu nó.”

“Ối ông bà cha mẹ ơi!” Nhạn Hồi bị dọa giật mình ôm ngực lui về phía sau.

Thiên Diệu thấy thế thì định đá hòn đá, nhưng Nhạn Hồi lại ôm ngực vội vàng đưa tay cản lại: “Khoan, khoan, khoan.”

Hồ yêu thừa dịp này nhập thân nàng, hẳn là cũng muốn nói chuyện tử tế với nàng, Nhạn Hồi định cố gắng thử đả thông.

Nàng dịch mông trên mặt đất mấy lần, cố hết sức để mình cách xa Tam Vĩ Hồ một chút, sau đó mới ổn định tinh thần nói: “Đại tỷ.” Nàng xưng hô với Hồ yêu như vậy, “Tỷ xem, lúc trước tỷ kêu ta đi cứu con gái tỷ, ta đã cứu rồi mà? Sau đó ta bị Lăng Phi điều tra ra, trong nhà lao đó, tỷ cũng tận mắt nhìn thấy mà, ta cũng cố gắng cứu con gái tỷ rồi, nhưng kết quả tỷ cũng biết mà…”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi nói đạo lý với Hồ yêu như thể đang tám chuyện nhà, dáng vẻ quả thực chẳng khác gì mấy ông bà trong thôn nhỏ của núi Đồng La tán chuyện…

Xem ra, đối phó với ma quỷ lợi hại, nàng cũng tự có cách của mình…

“Bản lĩnh của ta chỉ có nhiêu đó thôi à, chuyện tỷ nhờ cậy thật sự ta cũng khó xử lắm cơ, hơn nữa bây giờ ta đã không còn là người của núi Thần Tinh nữa rồi, muốn cứu con gái của tỷ cũng chẳng có cách nào…”

“Không ở núi Thần Tinh.” Giọng Hồ yêu khàn khàn, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn lúc nãy một chút. Khí đen trên người cũng hơi lắng xuống.

Nhạn Hồi giật mình: “Thế thì ở đâu?”

“Thành Vĩnh Châu.”

Thành Vĩnh Châu… Đó chẳng phải là tòa thành cách phía trước chỗ này không xa sao…

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, sau đó sờ cằm nói: “Bởi vậy tỷ vẫn luôn đi theo con gái mình tới thành Vĩnh Châu sao?”

Hồ yêu gật đầu.

Chẳng trách. Nhạn Hồi thầm nghĩ, trước đó lúc ở núi Đồng La nàng không bị đè, thì ra là vì Hồ yêu này không tìm thấy nàng, bây giờ tự nàng đưa Thiên Diệu đến đây, gần thành Vĩnh Châu tới vậy, bởi vậy Tam Vĩ Hồ này mới tìm tới.

Âu cũng là duyên phận…

Nhạn Hồi thầm cảm thán, chỉ trách mình đúng năm hạn tháng hạn, năm hạn tháng hạn mà…

“Hiểu Lộ… rất không ổn.” Hồ yêu nói, vẻ mặt đau lòng, trong đôi mắt vừa nhìn đã hốt hoảng dần dần ẩm ướt, sau đó một giọt nước mắt như máu lăn xuống má nàng ta, “Ta không bảo vệ được nó, cô giúp ta cứu nó lần nữa đi. Nó còn nhỏ như vậy…”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, sau đó hỏi: “Sao lại đến thành Vĩnh Châu? Người của núi Thần Tinh thả Bạch Hiểu lộ sau đó lại bị môn phái tu tiên khác bắt à?”

“Người của núi Thần Tinh…” Hồ yêu nói đến đây như thể nhớ lại điều gì đáng sợ, nàng ta ôm mặt, toàn thân run rẩy như phẫn như hận, “Họ… họ bán Hiểu Lộ cho thương nhân của thành Vĩnh Châu.”

Nhạn Hồi khẽ ngây người, nàng biết vì duy trì chi tiêu cho môn phái, tất cả các tiên môn trên thế gian đều có kinh doanh đôi chút. Có những mối kinh doanh quang minh chính đại, nhưng cũng có những mối kinh doanh mờ ám. Lúc nàng ở núi Thần Tinh cũng chỉ là một đệ tử nhỏ, chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực mà có mấy sư thúc tiền bối mới biết này, vậy nên nàng chưa từng biết núi Thần Tinh lại…

Buôn bán yêu quái.

Thiên Diệu ở bên cạnh nhíu mày, nói chen vào: “Người bình thường tại sao phải mua yêu quái?”

Nhạn Hồi cũng cảm thấy kỳ lạ, thường nếu ngươi không tu tiên đều sẽ trốn yêu quái còn không kịp, tại sao lại làm việc mua bán nguy hiểm như vậy?

Cả người Hồ yêu run rẩy, im lặng hồi lâu, bàn tay đen sì khẽ trượt xuống khỏi mặt, nàng ta trợn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng: “Họ lấy máu hồ yêu nấu thành mê hương, bôi mê hương này lên người có thể khiến người khác si mê người đó.”

Nhạn Hồi và Thiên Diệu đều ngẩn ra. Nhưng khác ở chỗ Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, còn Thiên Diệu chìm vào suy tư.

“Khoan đã…” Nhạn Hồi vuốt huyệt Thái Dương, không dám tin hỏi lại lần nữa, “Ta nghe chưa hiểu lắm, họ lấy máu Hồ yêu nấu cái gì?”

“Mê hương.” Hồ yêu nói, “Nữ nhân bôi lên người có thể khiến đàn ông si mê, đàn ông cũng vậy.” Ngón tay của Hồ yêu đã như muốn cào rách mặt mình, “Máu của chín hồ yêu thì mới có thể nấu thành một bình mê hương nhỏ, thương nhân bán với giá trên trời, nhưng đám vương tôn quý tộc lại tranh nhau mua hương này.”

Nhạn Hồi chớp mắt suy nghĩ một lúc: “Tỷ có nhầm không thế? Thế gian này làm gì có cách đó, máu yêu hay máu người cũng đều là máu thôi mà, đun sôi nước, bỏ vào nồi nấu cũng chỉ nổi bọt thôi mà, ấy… có khi nấu thành tiết canh, ăn vào miệng mềm mềm cũng ngon ghê lắm…”

“Không nhầm đâu.” Hồ yêu lắc đầu, “Ta đã bị rút khô máu như thế rồi chết ở thành Vĩnh Châu. Ta đã chết ở đó như thế…”

Nhạn Hồi lặng người.

“Những Hồ yêu bị tiên môn bắt, trước khi đưa đi sẽ bị lấy nội đan để không còn năng lực phản kháng. Sau khi các thương nhân nhận được sẽ dùng bảo vật bí mật ngày ngày hút linh khí trong cơ thể bọn ta, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ hút cạn linh khí, lúc đó họ sẽ giết lấy máu, thêm linh khí để luyện thành hương.” Hồ yêu nói đến đây, cảm xúc lại bắt đầu kích động, khí đen toàn thân tăng vọt lên, mái tóc trôi bồng bềnh, đôi mắt bắt đầu trở nên đỏ rực, giọng căm hận nói: “Mỗi một bình hương đều là vật sống, đều là mạng của Hồ yêu, họ lấy máu bọn ta bôi lên người để hấp dẫn người khác, để bọn họ mê mẩn tinh thần, họ còn lấy làm tự hào, khoe khoang mình đã tước đoạt sinh mạng của bọn ta, người tu tiên tu đạo các người đều nói yêu quái là ác, nhưng nếu chúng ta ác một thì các người, đám tu tiên tu đạo các người ác mười!”

Móng tay Hồ yêu dài ra: “Các người, tất cả các người đều đáng phải xuống địa ngục như ta!” Giọng nàng ta the thé, dáng vẻ như mất khống chế.

Nhạn Hồi sợ run, lập tức hét lên với Thiên Diệu: “Đá!”

Thiên Diệu cũng không do dự, lập tức đá văng hòn đá trên mắt trận.

Thân hình Tam Vĩ Hồ lập tức biến mất. Nhạn Hồi lộn nhào chạy ra khỏi trận pháp, khoảnh khắc nàng vừa rời khỏi, vùng đất bên trong như bị nổ tung, bụi đất nổ tung, bay mù mịt một chốc mới chậm rãi lắng xuống.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đang ngẩn người bên cạnh, hỏi: “Nàng ta đi rồi à?”

Nhạn Hồi thất thần nói: “Chắc là về thành Vĩnh Châu rồi.” Nàng dùng chân chùi trận pháp đã vẽ đi, sau đó nói, “Chúng ta về chợ đi. Âm khí trong rừng liễu này nặng quá.”

Nàng nói xong liền hốt hoảng đi về phía chợ đông người.

Thiên Diệu cũng không nói một lời theo sau nàng.

Thật ra Nhạn Hồi cũng không dám tin chuyện mình vừa nghe, hay nói đúng hơn là… không muốn tin.

Tiên môn mà lại làm chuyện buôn bán thế này, không ngờ các Chưởng môn của Tiên môn lại cho phép kiểu kinh doanh này tồn tại, Lăng Tiêu…vậy mà cũng cho phép…

Nhạn Hồi nhớ lại rất lâu về trước, lúc nàng còn nhỏ, vừa mới gặp Lăng Tiêu, trên đường theo Lăng Tiêu về núi Thần Tinh, Lăng Tiêu chém chết một yêu quái tấn công thôn trang. Lúc đó trông thấy dáng vẻ áo trắng tung bay như tiên giáng trần, Nhạn Hồi quả thực chỉ muốn bái tạ. Nàng sùng bái Lăng Tiêu, ngưỡng mộ Lăng Tiêu, nàng muốn có sức mạnh chém yêu quái khắp thiên hạ như Lăng Tiêu, nhưng lúc đó Lăng Tiêu nói với nàng: “Có thể có sát tâm, nhưng sát tâm không được nặng. Cho dù yêu quái là ác, nhưng lúc giết yêu quái vẫn phải có lòng từ bi.”

Cho dù giết chóc cũng phải có lòng từ bi, Nhạn Hồi vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này.

Nhưng giờ đây, Lăng Tiêu lại cho phép việc kinh doanh tàn nhẫn không chút từ bi này diễn ra ngay trước mắt mình.

Thì ra nàng đã nghĩ lầm về sư phụ mình bao nhiêu năm nay, hay bao nhiêu năm nay sư phụ nàng đã từ từ thay đổi…

Giữa trưa, trời nắng gắt, bước đi trên con đường ồn ào hối hả của trấn nhỏ, Nhạn Hồi lại chỉ thấy cả người lạnh toát.

Một đường yên lặng về khách điếm, Nhạn Hồi lại ngồi bên bàn im lặng thêm một canh giờ, sau đó mới đập bàn nói: “Ta phải đi cứu Bạch Hiểu Lộ. Ta phải điều tra cho ra rốt cuộc là tiên môn nào lại làm chuyện ác cỡ này, ta muốn biết…”

Nàng muốn biết có phải Lăng Tiêu đã cho phép chuyện này hay không.

Thiên Diệu nghe vậy thì nhìn nàng: “Được lắm, ta cũng rất hứng thú với chuyện này.”

Nhạn Hồi quay đầu nhìn hắn, thấy Thiên Diệu đã gói gém hành lý đâu vào đấy, dáng vẻ như định đi ngay lập tức. Nhạn Hồi hỏi: “Huynh muốn gánh trách nhiệm của một yêu quái trên lưng, đi giải cứu đồng loại sao?” Nhạn Hồi gật đầu, “Huynh cũng là một yêu quái có nhiệt huyết đấy.”

Thiên Diệu liếc nàng: “Không, ta chỉ đi tìm đồ của mình thôi.”

Nhạn Hồi ngẩn ra: “Đồ gì?”

“Vừa rồi Hồ yêu nói, đám thương nhân có một bảo vật bí mật có thể hút linh khí của Hồ yêu.” Ánh mắt Thiên Diệu lóe ánh lạnh, “Bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể hút sạch linh khí của mấy chục Hồ yêu, ngoài sừng rồng ra, ta không nghĩ ra pháp bảo nào có bản lĩnh bực này.”

Nhạn Hồi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, trong truyền thuyết, sừng rồng chính là pháp bảo chí cao hấp thu tinh khí của trời đất.

Nếu… đám thương nhân kia có sừng của Thiên Diệu…

Vậy thì chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương