Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn
8: Hồ Sơ Số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 8


Chao ôi! Lão già ngoan cố này.

Tôi nháy mắt với Tuyết Doanh, để cô ấy làm theo kế hoạch.

Tuyết Doanh mỉm cười với tôi rồi quay đầu lại đối mặt với Vạn Diêm Vương, đột nhiên òa khóc.

“Em… Em vốn cho rằng thầy Vạn có thể giúp bọn em!” Tuyết Doanh vừa nức nở vừa nói:" Em rất sợ! Em rất sợ bọn em sẽ giống như 4 cô gái kia.”

“Em, các em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sợ giống 4 cô gái kia?” Vạn Diêm Vương đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi rõ rệt, thầy ấy nhìn vẻ mặt ủ rũ của tôi, lại nhìn Tuyết Doanh khóc không ngừng, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ các em, các em cũng..."

“Không tệ.” Tôi cúi đầu, giả vờ hết sức sợ hãi: “Chúng em cũng đã chơi trò Đĩa Tiên.

Cái đĩa kia muốn chúng em chết, nó muốn giết chết bọn em! Làm sao bây giờ, thầy Vạn , chúng em rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”

Tôi đã sớm biết Vạn Diêm Vương là người kín miệng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra chuyện 9 năm trước cho chúng tôi nghe.


Vì thế tôi và Tuyết Doanh đã tự biên tự diễn đoạn khổ nhục kế này, dùng lời nói nửa thật nửa giả lừa gạt thầy ấy.

Cứ đánh cược một ván đi, Vạn Diêm Vương mạnh miệng nhưng lại hay mềm lòng, biết đâu có thể lừa được chút gì đó.

Giờ xem ra đoạn khổ nhục kế này sắp phát huy tác dụng rồi.

Vạn Diêm Vương chán nản lùi về sau vài bước, tựa như trong thoáng chốc già đi vài tuổi.

Thầy ấy ngã ngồi xuống ghế, mệt mỏi chỉ vào cái ghế đối diện với chúng tôi: "Các em ngồi xuống đi, để tôi ngẫm lại...!9 năm trước, 4 cô bé kia chết thật thảm, tôi tưởng cả đời này bản thân sẽ không cần nhớ lại nữa.

Haiz, sao trên đời này lại có mấy đứa nhóc tò mò như các em vậy chứ…”

Vạn Diêm Vương kể lại bi kịch xảy ra vào 9 năm trước.

Đó là một chân tướng cực kỳ giật gân, một câu chuyện khiến người ta sợ hãi không thể hiểu được.

Tiếng Vạn Diêm Vương khàn khàn, giọng điệu kiềm chế.

Ông ấy nhìn tấm chắn nắng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói: “Các em không nên chạm vào loại trò chơi kỳ quái đó.

Mặc dù tôi là giáo viên, không muốn nhắc đến những chuyện mê tín đó, nhưng có một vài thứ đúng là rất khó giải thích.

Có thể Đĩa Tiên thật ra không phải trò chơi dành cho con người.”

Như thường lệ, tôi đã ghi lại nó dưới đây:

“Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn, Lý Vân là học sinh lớp tôi vào thời điểm đó.


Các cô bé ngoan ngoãn giỏi giang, thành tích cũng cực kỳ nổi trội, khuyết điểm duy nhất chính là rất thích những thứ kỳ lạ cổ quái.

Nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả đều bắt đầu từ buổi tối hôm đó, cái buổi tối mà đúng lúc đến lượt tôi trực ở trường…”

9 năm trước, đêm khuya.

Ngoài phòng trực ban truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

"Thầy Vạn, thầy Vạn, xin thầy mở cửa.

Tú Tú và Văn Văn bị thương, các bạn ấy chảy rất nhiều máu.

Làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?" Ngoài cửa, một cô gái đang khóc la, âm thanh vốn trong trẻo lại tràn ngập sợ hãi, cô vừa dùng sức gõ cửa, vừa sợ hãi run rẩy toàn thân.

Vạn Diêm Vương vội vàng mở cửa, chỉ thấy Từ Hứa và Lý Vân sợ xanh mặt đứng ở trước cửa, mà Trương Tú và Vương Văn lưng tựa lưng yếu ớt ngã trên mặt đất, như là đã hôn mê bất tỉnh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vạn Diêm Vương đi tới muốn đỡ hai cô gái kia vào trong phòng, nhưng tay thầy ấy còn chưa đụng vào các cô ấy, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trời ơi! Chỉ thấy ngón trỏ tay phải của Trương Tú và Vương Văn thế mà bị người ta cắt đứt, miệng vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu.


Hơn nữa từ vết cắt không đều có thể thấy được, hung khí không sắc bén, bởi vì hung thủ vì để cắt đứt ngón trỏ đã dùng sức chém nhiều lần.

Thật sự quá tàn nhẫn! May mắn hai cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh.

“Các em gặp phải biến thái à?” Vạn Diêm Vương luống cuống tay chân khiêng các cô ấy vào trong nhà, vừa cầm lấy điện thoại, vừa kêu lên với Từ Hứa và Lý Vân: “Hai người các em mau giúp các cô ấy cầm máu, hòm thuốc ở dưới giường.

Tôi báo cảnh sát trước, Ôi! Trời ạ! Tôi nên gọi cho xe cứu thương trước.”

“Không, thầy Vạn, chúng em không gặp phải biến thái gì cả.” Từ Hứa khó khăn lắm mới bình tĩnh hơn một chút.

“Đúng, Thầy Vạn, là Đĩa Tiên.

Đĩa Tiên muốn giết chúng em!” Lý Vân lo lắng nói, các cơ trên mặt cô ấy không ngừng run rẩy: “Tay Tú Tú và Văn Văn bị Đĩa Tiên cắn, em, em muốn cứu các bạn ấy nên đã dùng dao nhỏ cắt đứt đầu ngón tay của Tú Tú và Văn Văn… Hì hì, Đĩa Tiên kia đã bị em đập vỡ, nó không thể giết bọn em nữa." Lý Vân cười hì hì.

Cô ấy cúi đầu nhìn hai tay của mình mà cười, Vạn Diêm Vương chỉ cảm thấy ớn lạnh không ngừng trào sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương