Tác giả: Địa Sơn Khiêm
Edit: Alex
_____________
Tôi chờ cô? Trả thù tương xứng?
Điêu Thư Chân cầm tờ giấy mỏng manh ấy trong tay, mày càng chau chặt.

Hung thủ đúng là người cô nghĩ, vậy tờ giấy cố tình để lại cho cô này, chẳng lẽ…
Trả thù tương xứng, nói nôm na chính là “mắt đền mắt, răng đền răng”.

Chợt, nhịp thở Điêu Thư Chân chững lại, khả năng cực kì đáng sợ nào đó khiến lông tơ khắp người cô dựng ngược.
Cái tội mà Tôn Phượng Đệ đã phạm là chôn sống cháu gái ruột của mình, vì thế bà ta phải chịu kết cục bị chôn sống;
Cái lỗi mà Triệu Quốc Hoa đã mắc là xâm phạm học sinh nhỏ tuổi, nên cuối cùng rơi vào kết cục phơi thây giữa trời;
Cái nghiệp mà Lý Bình đã gây là lừa gạt tình cảm, giẫm đạp sinh mệnh của người khác, vậy nên hắn phải chịu khổ bị sát hại, phanh thây ngay trước ngày hôn lễ;
Cái sai mà trưởng phòng Ngô đã chôn là lạm dụng chức quyền, hủy hoại sự trong sạch của người khác, vì thế hắn ta phải chết ở nơi ngũ cốc luân hồi* dơ bẩn, mặc cho giòi bọ gặm nhấm.
*Theo như Tôn Ngộ Không nói trong Tây Du Ký thì nơi ngũ cốc luân hồi chính là nhà xí, toilet.
Phương thức trả thù tương xứng hoàn mỹ tựa mặt gương, mức độ đối xứng cực cao, như thể đây không phải một tội ác mà là hành vi nghệ thuật đậm sắc thái mỹ học.
Vậy còn mình? Mình thì…
Chuyện mình làm sai là “ép chết” Giang Tiểu Thất vô tội… Mà Giang Tiểu Thất, hẳn chính là người bạn chí giao của hung thủ.
Cô tru tâm hung thủ.

Mà ả hung thủ có thù tất báo ấy sẽ rút lưỡi dao sắc bén găm vào ngực bản thân ra, sau đó tàn nhẫn cắm vào tim kẻ thù giữa những tia máu bắn tung tóe.
Hoàn toàn chẳng màng bận tâm rằng mình còn đang đứng trên cái thang cheo leo, chao đảo, Điêu Thư Chân điên cuồng lục tìm điện thoại trong túi.

Màn hình giờ đã ướt đẫm bởi mồ hôi từ tay cô, chỉ động tác đơn giản như trượt mở khóa thôi cũng phải ba bốn lượt mới xong.

Cô run rẩy ấn số của Tống Ngọc Thành, đồng thời vừa lăn vừa bò xuống khỏi chiếc thang.

Mắt cá chân phải truyền đến cơn đau chói thấu tim, chắc trẹo rồi, thế nhưng cô không rảnh bận tâm nhiều như thế.
Khi bên kia đầu dây vang tiếng báo máy bận, mặt Điêu Thư Chân lập tức trắng bệch như giấy, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lưng.

Cô gọi thêm lần nữa, vẫn cứ là “Thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy”.
Tống Ngọc Thành thân là bác sĩ pháp y, phải đến hiện trường tiến hành khám nghiệm tử thi bất kì lúc nào, điện thoại tuyệt đối sẽ không tắt máy.


Như vậy chỉ còn lại một khả năng tồi tệ nhất, một khả năng mà Điêu Thư Chân thậm chí không dám nghĩ đến:
Tống Ngọc Thành đã gặp chuyện, bởi vì cô.
Cô gọi cho Hách Nhân, lo lắng nói: “Mau đi tìm Tống Ngọc thành, em ấy bị bắt cóc rồi.

Có thể bị giấu ở đại lộ ven sông.

Mau!”
“Cái gì?” Đột nhiên nhận được cú điện thoại như thế, tinh thần Hách Nhân lập tức căng chặt, “Không phải cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Cô đang ở đâu?”
“Giờ tôi không có thời gian giải thích! Có liên quan đến hung thủ của vụ án giết người liên hoàn ở thành phố C.

Địa chỉ cụ thể tôi sẽ nghĩ cách báo cho anh.

Phải nhanh lên! Có thể em ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Điêu Thư Chân hấp tấp nói, “Còn nữa, bên phía công ty trách nhiệm hữu hạn động cơ xe mô-tô đã xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân là trưởng phòng Ngô.”
“Cô gặp được hung thủ hả? Báo cáo vị trí của cô đi.

A lô, a lô!” Hách Nhân lớn tiếng nói, song bên kia đầu dây chỉ vang tiếng báo cúp máy.
Tắt điện thoại xong, Điêu Thư Chân vẫn không thể nào khiến cái suy nghĩ đang tán loạn tập trung trở lại.

Quan tâm sẽ bị loạn, so với tự mình đối mặt sống chết thì việc chưa rõ an nguy của Tống Ngọc Thành càng khiến lòng cô nóng như lửa đốt, khó có thể bình tĩnh mà suy ngẫm.
Nghĩ theo hướng xấu nhất, nếu hung thủ đã cất công bố trí thế cục này thì muốn tìm Tống Ngọc Thành chắc chắn là điều rất khó.

Hách Nhân tuy quen thuộc thành phố C nhưng đại lộ ven sông là khu nhà phố, chung cư mọc san sát nhau.

Trong tình cảnh không có manh mối, nếu phải đi tìm từng nhà một thì thứ tìm được rất có thể chính là thi thể đã lạnh của em.
Cách đột phá duy nhất chính là đối mặt với hung thủ, từ đó moi ra tin tức của Tống Ngọc Thành.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Mình là chuyên gia lập hồ sơ tâm lý tội phạm.
Mình hiểu hung thủ, hệt như hiểu biết chính bản thân mình vậy.
Điêu Thư Chân đột nhiên vỗ vỗ mặt, cơn đau tạm kéo một phần lí trí của cô trở lại… Căn cứ vào mấy vụ án trước đó thì hung thủ rất thích trì hoãn quá trình tử vong của nạn nhân, cảm thấy vui sướng khi nhấm nháp nỗi sợ hãi, run rẩy lúc cận kề cái chết của họ, từ đó thỏa mãn thứ lạc thú biến thái.
Tra tấn cơ thể kẻ thù, làm nhiễu loạn tâm trí đối phương rồi từ từ cướp đoạt sinh mạng của họ là thủ đoạn mà cô ta thường hay sử dụng.


Mà lần này, bất luận mục tiêu của cô ta là Tống Ngọc Thành hay chính cô, Điêu Thư Chân đều không thể phủ nhận rằng hung thủ đã đạt được mục đích giết người tru tâm.
Ánh mắt Điêu Thư Chân chậm rãi tập trung vào tờ giấy.

Dù xuất hiện tại hiện trường vụ án tanh tưởi, hôi hám như thế nhưng Điêu Thư Chân vẫn ngửi được hương hoa hồng thoang thoảng trên đó.
Là cô ta.
Không ngờ lại là cô ta.
Quả nhiên chính là cô ta.

Là cô nàng váy đỏ cô từng tán tỉnh ở buổi xem mắt, là người qua đường từng dịu dàng an ủi khi cô khắc khẩu với Tống Ngọc Thành, là cái tên nằm sau tên Giang Tiểu Thất trên bảng danh dự, là người nấp sau camera chụp ảnh cho hai người Giang, Diệp.
Cô ta đã sắp xếp màn cuối, bày xong bữa tiệc, rót đầy rượu ngon, chỉ chờ vị khách là cô đây đến dự một bữa tiệc Hồng Môn sinh tử.
Cô ta sẽ ở đâu đây?
Căn cứ vào lí thuyết tác phong gây án thì nơi phạm tội của các sát thủ liên hoàn thường mang đậm phong cách cá nhân, mặt ngoài trông có vẻ lung tung nhưng thực tế lại tồn tại nét tương đồng đặc biệt nào đó.

Địa điểm hung thủ có khả năng xuất hiện nhất là những nơi mà hung thủ cho rằng có độ nguy hiểm ở mức chấp nhận được, đồng thời có mặt đối tượng bị hại thích hợp[1].
Mà kẻ gây án cực kì chú trọng nghi thức này chắc chắn sẽ lựa chọn địa điểm có ý nghĩa quan trọng với cô ta.

Nơi ấy, nơi mà người cô ta để ý bị vứt bỏ, nơi người yêu tự sát, đó là nơi tất cả bắt đầu, tất cả kết thúc.

Vận mệnh khó lường bện thành chiếc lưới khổng lồ tàn khốc từ đó.

Đối với hung thủ mang chủ nghĩa gây án hoàn mỹ này mà nói thì chuyện cũng cần kết thúc tại nơi ấy.
Cô ta sẽ ở đó.

Vùng hành lang ngắm cảnh ven sông, cách Cầu số 1 không xa.
Điêu Thư Chân lái xe chạy đến bờ sông, một đường lao nhanh, vượt liên tục mấy cái đèn đỏ như điên dại.

Cô chạy đến gần hành lang ngắm cảnh ven sông, đó là nơi cụ bà Tôn Phượng Đệ bị chôn sống, cũng là nơi vô số bé gái bị hiến tế cho dòng nước.
Đang là rạng sáng, trên chiếc Cầu số 1 cách đó không xa, mấy chiếc ô tô lác đác chạy qua, bờ sông không một bóng người.


Dưới ánh trăng, ngọn cỏ lau trắng tinh phiếm ánh đỏ quỷ quyệt như đang rỉ máu.
Ánh mắt Điêu Thư Chân rơi trên lòng sông rộng thênh thang, rơi trên con thuyền đánh cá lẻ loi, trơ trọi.

Thuyền không lớn, trước sau dài khoảng năm mét, rộng một mét hơn, là loại thuyền gỗ kiểu cũ với cái khoang xập xệ.

Đầu thuyền là một cái sào chống, lênh đênh trên mặt sông tựa một chiếc lá cô độc.
Điêu Thư Chân nhìn chăm chú vào đó.

Từ khoang thuyền, một cô gái trẻ mặc chiếc áo hai hàng cúc và váy ngắn màu đỏ chui ra, đúng là cô nàng mà cô từng gặp!
Chân cô phát lực, giẫm lên mặt cát một cái hố nhỏ, người hơi khom, vờ như lơ đễnh ném chiếc bình thủy tinh trong tay lên thuyền.

Nơi đó có đốm sáng màu lam lập lòe, hệt một con mắt tò mò nhìn trộm động tĩnh giữa sông.
“Quả nhiên là cô.” Điêu Thư Chân chậm rãi cất lời, từ tốn nói, “Gặp lại rồi, chị gái xinh đẹp, dịu dàng.

Hoặc nên gọi là Hoa Túy, đàn em khóa dưới.”
“Ai da, thế không mấy chị lên đây ngồi chơi đi?” Hoa Túy không phủ nhận mà còn nháy mắt với Điêu Thư Chân, mời cô lên thuyền.

Thoạt trông thì cảnh tượng này thật sự tươi đẹp, lãng mạn.

Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn dưới hoàng hôn.

Gặp nhau lúc nửa đêm, song cốt lõi bên trong lại cực kì đáng sợ, ghê tởm.
“Sao? Chị sợ lên đây rồi thì buộc phải nghe theo sự sắp xếp của tôi à?” Thấy Điêu Thư Chân do dự, Hoa Túy lại cất tiếng cười như chuông bạc, cười đến điên cuồng, “Nhưng nếu không lên thì tôi sợ chị Tống sẽ không cầm cự được lâu lắm đâu.”
Vừa nói chuyện, cô ta vừa chống sào, từ từ trờ tới.
Điêu Thư Chân khẽ cắn môi, hít sâu một hơi rồi nhảy lên thuyền, suýt ngã.

Đồ đạc trên thuyền rất đơn sơ, mộc mạc.

Hai ly rượu nóng bày trên chiếc bàn trà con, chỗ ngồi là hai cái đệm hương bồ.
Điêu Thư Chân còn chưa kịp đứng vững thì một thứ lạnh lẽo đã gác ngay bên hông cô.

Cả người cô cứng đờ hệt tấm ván sắt, chẳng dám nhúc nhích, cục cựa.
Tay phải Hoa Túy cầm dao chỉa vào hông Điêu Thư Chân, tay trái giơ thiết bị điều khiển từ xa, đẩu môi hướng về phía đuôi thuyền, cười nói: “Cảnh sát Điêu đừng lộn xộn nha.

Lỡ tôi bất cẩn ấn vào cái nút là hai ta xong đời đấy.”
Giữ tư thế ôm hờ, bàn tay Hoa Túy rà theo sống lưng Điêu Thư Chân từ trên xuống dưới một lượt, không bỏ sót một ngóc ngách nào có khả năng giấu đồ đạc, móc ra điện thoại, bút ghi âm và một khẩu súng*.
*Chỗ này bị censor toi hong biết cái gì, đoán đại là súng nhen.

Khóe môi Hoa Túy nhếch lên một độ cong nguy hiểm.

Cô ta chậm rãi chống thuyền ra giữa sông, chân phát lực.

Lõm bõm mấy tiếng, hai đường cong vút qua, điện thoại và súng của Điêu Thư Chân đã biến mất.

Cô ta còn định ném luôn chiếc bút ghi âm, song Điêu Thư Chân đã dùng ánh mắt cản lại.
“Ai da, trên người đàn chị có nhiều bảo bối thật đó.” Hoa Túy cất tiếng cười khanh khách, hệt một cô nhóc vừa lừa được kẹo từ chỗ người lớn, “Cơ mà mang mấy thứ thẩm vấn phạm nhân này đến gặp đàn em khóa dưới thì không được thành ý lắm nhỉ?”
Điêu Thư Chân thức thời bước đến ngồi xuống chiếc đệm hương bồ gần đầu thuyền, hai chân xếp bằng, nét mặt bình thản, tư thế như muốn dựng trại đóng quân, bắt đầu giảng kinh luận đạo ngay tại đây.
Ánh trăng màu máu thoáng qua đôi con ngươi tro tàn xám xịt của Hoa Túy.

Cô ta lấy từ dưới váy ra một con dao gấp rồi khom lưng.

Lưỡi dao sắc bén chầm chậm dịch từ lõm xương đòn của Điêu Thư Chân lên trên, thân dao quặt ngang, sống dao nâng cằm ngước lên, khiến Điêu Thư Chân như chú thiên nga hấp hối bị tóm chặt chiếc cổ thon dài, lộ ra điểm chí mạng yếu ớt nhất trên người.
Đôi mắt hổ phách kia như mặt hồ tĩnh lặng không sóng gợn, chẳng có chút gì là sợ hãi, khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
“Đến gặp đàn em khóa dưới đương nhiên là không cần phải đề phòng nghiêm ngặt.” Giọng nói xa cách của Điêu Thư Chân đầy ngập ý trào phúng, “Nhưng cô còn là hung thủ vụ án giết người liên hoàn nữa.”
Hoa Túy nở nụ cười điên cuồng mà khoa trương, như cô đào hát túng quẫn, hết thời mặc sức bay múa dưới cơn mưa tầm tã, xướng lên khúc Lăng Vân thất truyền của riêng mình, mãi đến khi khúc tan người tàn.
“Đúng vậy, là tôi làm.” Hoa Túy không hề phủ nhận, “Không hổ là chị Điêu.

Chị bắt đầu hoài nghi tôi từ khi nào?”.

“Nói chính xác thì từ lần đầu tiên tôi gặp cô.” Giọng Điêu Thư Chân ngập tràn nỗi tiếc nuối và hối hận, “Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cô chính là sao hình tượng của người này lại khớp với phác họa của mình như thế? Nhưng mấy lần cô xuất hiện trong cuộc sống của tôi với hình tượng chị gái ôn hòa, thấu hiểu, vô hình trung đã che đi cảm giác đầu tiên tôi dành cho cô, làm lu mờ trực giác của tôi, ngược lại khiến tôi không cách nào phát hiện.

Hiệu ứng tâm lý học bóng tối dưới ánh đèn này thật sự đã được cô vận dụng triệt để, khiến đàn chị là tôi đây cũng hổ thẹn không bằng.”
Điêu Thư Chân nhìn thẳng vào đôi mắt tựa tro tàn kia, lạnh giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa.

Là tôi ép Giang Tiểu Thất chết, có gì thì cô cứ nhắm vào một mình tôi đây này.

Muốn xử lí tôi thế nào cũng được.”
_____________
Tác giả:
[1] “Địa lí học chân dung tâm lý tội phạm”, trang 121.
_____________
Không khó đoán hung thủ nhờ.

Nếu dời mấy đoạn Giang Tiểu Thất nói chuyện với Hoa Túy xuống phần ngoại truyện thì chắc sẽ bất ngờ hơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương