Hồ Sơ Pháp Y
-
Chương 118: Bệnh Nhân Khát Máu
#hosophapy
#linhlinh
Tôi do dự, tâm trạng Đỗ Phàm có chút không ổn định, lại xem xét hành vi điên cuồng của cô ấy sau khi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cộng với tất cả những nghi ngờ trước đó, nên tôi đương nhiên phải xem xét tình hình an toàn của bản thân.
“Nói chuyện ở đâu?” Tôi hỏi.
“Anh chọn chỗ đi, nhanh lên.”
“vậy đến phòng pháp y số 2.“ ở nơi mình làm việc tôi cảm thấy an toàn hơn một chút.
“Đi!”
Đỗ Phàm quay người rời đi. Trong đêm tảng băng lớn nghìn năm trông thật vô cảm. Cùng với kiểu tóc bù xù, cô ấy trông giống như một nhân vật trong phim kinh dị.
Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù Đỗ Phàm muốn ra tay với tôi, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn ở đồn cảnh sát, như vậy cô ấy không thể chạy thoát được.
Bước chân của Đỗ Phàm rất uyển chuyển, tư thế lắc lư như một bóng ma lang thang trên hành lang giữa đêm khuya, gáy tôi tê rần, lông tóc dựng đứng, nhịp tim cũng nhanh lên một chút.
Tiếng bước chân của Đỗ Phàm có chút không chân thực. Tôi nhéo mình, đau quá, không phải là mơ!
Khi đến tầng hầm, nơi đây thậm chí còn yên tĩnh hơn.
Đỗ Phàm bước thẳng đến cửa phòng pháp y số 2 đứng bất động chờ tôi.
“Cô có sao không, nhìn cô không ổn lắm, có phải khó chịu chỗ nào không.” Để điều chỉnh bầu không khí, tôi chủ động mở lời.
Đỗ Phàm không trả lời, đứng im tại chỗ không di chuyển.
Lấy chìa khóa ra, nhét nó vào lỗ khóa, tôi dường như nghe thấy bánh răng phát ra âm thanh yếu ớt.
Cạch, cánh cửa mở ra.
“Mời vào!” Tôi làm động tác mời.
Đỗ Phàm không cử động, cơ thể cô ấy khẽ run lên, tôi càng thêm nghi ngờ.
Vì Đỗ Phàm không chịu tiến lên, tôi tiến lên một bước đi phòng pháp y số 2. Ở nơi mình làm việc tôi biết rất rõ vị trí đặt các đồ vật. Tôi đi một cách tự nhiên bước đến bên cạnh một vài công cụ tự vệ.
“cô không vào sao?” Tôi chủ động ngập ngừng nói.
Đỗ Phàm lắc đầu, hít thở sâu, cuối cùng hạ quyết tâm cao độ, nhấc chân bước vào phòng pháp y số hai. Khoảnh khắc chân chạm đất, tôi thấy cô ấy rùng mình.
Dường như có chuyện quan trọng với Đỗ Phàm đã xảy ra trong Phòng pháp y số 2 nên mới có phản ứng như vậy. Nó hẳn phải liên quan đến Tiền Thành, ông ta đã sử dụng phòng pháp y số 2 trong một thời gian dài.
Đỗ Phàm lung lay như sắp ngã. Tôi định tới giúp, nhưng cô ấy đã nắm được cạnh bàn sau đó đứng vững.
“cô không sao chứ?” trạng thái này của Đỗ Phàm không thể tấn công được tôi, ngay cả hành động cũng không tự chủ được.
Có vẻ như tôi đã đúng. Phòng pháp y số 2 thực sự quan trọng đối với Đỗ Phàm, khiến cô ấy có thể nói nhiều như vậy, kỷ lục về số từ đã bị phá vỡ.
“Tôi hỏi cô về Tiền Thành, cô lo lắng đến tìm tôi ngay lập tức, có phải Tiền Thành có liên quan đến vụ án hút máu không?”
Tôi nhắc tên Tiền Thành, Đỗ Phàm lại run lên. Vài giây sau, cô ta nhẹ nhàng gật đầu nói: "Tiền Thành quả thực có liên quan đến vụ án hút máu! Thậm chí có thể nói vụ án hút máu là do ông ta gây ra."
Tôi hít một ngụm khí lạnh, đây là một tin có trọng lượng, có thể trực tiếp cung cấp nhiều manh mối quan trọng cho việc phá án. Đỗ Phàm đã lên tiếng nên chắc chắn cô ấy muốn kể hết mọi chuyện.
Đỗ Phàm hỏi: “Cậu có biết tâm lý khát máu không?”
“Tâm lý khát máu?” Tôi lắc đầu nói: “Tôi hiểu đơn giản trong nội tâm người khát máu chủ yếu là do bệnh thể xác hoặc bệnh tâm lý, hoặc sinh lý, chẳng hạn như vấn đề tâm lý khát máu do bệnh thiếu máu porphyrin gây ra. "
" Ha ha ... "Đỗ Phàm đột nhiên chế nhạo nói:" Lời giải thích của anh là đúng, có thể ghi vào sách giáo khoa, nhưng điều tôi nói không phải là khát máu kiểu này."
" Cô muốn nói cái quái gì? "
Đỗ Phàm lạnh lùng nói:" Chuyện này dài lắm. Để tôi bắt đầu lại từ đầu. "
Đỗ Phàm đến đồn cảnh sát quận Nam thực tập và đi theo Tiền Thành . Lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Thành, ông ấy trông rất luộm thuộm, là bác sĩ pháp y, ở một mức độ nào đó cũng được xem là những người bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, Đỗ Phàm nhìn thấy mái tóc của Tiền Thành gần như biến thành tổ chim, mái tóc bóng nhờn rất kinh tởm, vì vậy cô ấy tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.
Trong những lần tiếp xúc sau đó, Đỗ Phàm dần thấy rằng Tiền Thành khá tốt. Ông ấy đã dạy Đỗ Phàm rất nhiều kiến thức và kỹ năng mà cô ấy không thể học được trong sách vở, điều này đã giúp Đỗ Phàm cải thiện rất nhiều. Tiền Thành và Đỗ Phàm đều không nói nhiều, hai người rất hợp với nhau. Nhưng trong mắt người ngoài, mối quan hệ giữa họ rất bình thường.
Cho đến một ngày, họ nhận được một lá thư, một bệnh nhân rất đau khổ đã tìm kiếm sự giúp đỡ của họ trong tuyệt vọng. Bản thân bị ốm nhưng lại đi tìm bác sỹ pháp y việc này đúng là kỳ lạ.
Vì liên quan đến đời tư cá nhân, bệnh nhân giấu danh tính, chỉ kể lại nỗi đau của mình trong thư.
Bệnh nhân từng là một người bình thường, anh ta bị mất rất nhiều máu trong một tai nạn vô tình. Trong quá trình cấp cứu ở bệnh viện, một lượng lớn máu đã được sử dụng để có thể sống sót. Sau khi ở bệnh viện hơn hai tháng, anh ấy đã bình phục.
Sau khi ra viện, bệnh nhân bị ám ảnh về máu. Hắn đặc biệt có khát vọng về máu, cho dù là vật nuôi hay con người đều muốn hút một hơi, thông qua việc hút máu để có thể hấp thu sinh khí.
Thời gian trôi qua, tình trạng của anh ta tiếp tục xấu đi, máu sinh vật bình thường không còn đáp ứng được ham muốn bên trong của anh ta nữa, anh ta khao khát máu người. Cuối cùng, không thể chống lại sự tra tấn trong lòng, anh ta chọn cách tấn công chính mình.
Khi không thể kìm chế được, anh ta sẽ tự cắn vào cánh tay và hút máu của mình, khiến cho cánh tay chằng chịt những vết thương do mình gây ra. Bản thân anh ta cũng muốn bỏ nhưng mỗi khi tới thời điểm phát tác, anh ta đều rất khó chịu và không thể chịu đựng được. Các bác sĩ bình thường không thể giải quyết vấn đề này, vì vậy anh ta nghĩ đến việc tìm kiếm một bác sĩ pháp y.
Đỗ Phàm và Tiền Thành cũng rất tò mò về bệnh tâm lý do truyền máu gây ra, họ nghĩ ra nhiều cách để giúp anh ta giải quyết, thậm chí họ còn tìm một số tài liệu từ nước ngoài sau đó dịch ra rồi gửi lại cho anh ta.
Họ mong chờ hồi âm của bệnh nhân, nhưng đợi rất lâu mà không có phản hồi. Ngay khi sắp từ bỏ không còn bất kỳ hy vọng nào bệnh nhân phản hổi lại, lần này chỉ có vài chữ nói rằng đã tìm ra giải pháp tốt, anh ta cảm ơn giúp đỡ của bác sĩ pháp y.
Đỗ Phàm rất mừng cho bệnh nhân, nhưng Tiền Thành không tin rằng chứng bệnh tâm lý lại có thể giải quyết nhanh chóng như vậy. Nhiều báo cáo nói rằng chứng bệnh tâm lý rất khó bỏ, và cách tốt nhất là tìm vật thay thế.
Cả hai cũng từng cãi nhau về chuyện này, tuy cuộc cãi vã không gay gắt nhưng cả hai giận nhau khá lâu, không ai nói lời nào. Không lâu sau, vụ án của Hoàng Nhất Sơn xảy ra, khi thi thể được vận chuyển đến phòng khám nghiệm, Tiền Thành và Đỗ Phàm đều chết lặng.
Xác chết rõ ràng đã bị mất máu nghiêm trọng trước khi chết, cũng có khả năng có người thứ ba tại hiện trường. Đỗ Phàm và Tiền Thành không nói gì, nhưng cả hai đều nghĩ đến bệnh nhân mắc chứng khát máu nghiêm trọng. Nhưng vẫn là không có bằng chứng để chứng minh điều đó.
Tiền Thành viết một bức thư khác, hỏi về tình hình hiện tại của bệnh nhân. Bệnh nhân nhanh chóng trả lời, trong thư không nói điều gì, nhưng điều kỳ lạ là lần này sử dụng một chiếc phong bì đem để trả lời. Khoảnh khắc Tiền Thành nhìn thấy phong bì, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt.
Đỗ Phàm vẫn chưa hiểu chiếc phong bì đen tượng trưng cho điều gì, nhưng Tiền Thành lại phản ứng quyết liệt. Anh ta không quan tâm đến công việc của mình, truy tìm địa chỉ trên lá thư, đó là một cộng trình sắp bị phá bỏ. Chủ nhân của phong thư đã chuyển đi từ lâu, chiếc phong bì cũng không biết là ai gửi đi.
Tối hôm đó Tiền Thành uống say, Đỗ Phàm biết được chuyện về chiếc phong bì đen từ người khác, nó có liên quan đến cái chết một người bạn tốt của Tiền Thành, không ngạc nhiên khi Tiền Thành lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Sau khi tỉnh dậy vì rượu vào ngày hôm sau, Tiền Thành đã thay đổi báo cáo khám nghiệm tử thi, nghiến răng nói rằng muốn tự mình bắt kẻ sát nhân. Đó là lỗi của anh ấy và anh ấy đã phải gánh chịu hậu quả một mình. Đỗ Phàm chỉ là một thực tập sinh pháp y nhỏ nên chỉ có thể đồng ý. Vào thời điểm đó, ảnh hưởng vụ án của Hoàng Nhất Sơn quá lớn, mọi người đều bận rộn với vụ án nên không ai để ý đến sự thay đổi trong bản báo cáo. Ngoài ra, quy trình vào thời điểm đó không được chuẩn hóa cho lắm. Thay đổi báo cáo khám nghiệm tử thi cũng không gặp nhiều khó khăn.
Tiền Thành suy nghĩ khá đơn giản, không ngờ bệnh nhân lại mưu mô như vậy, không để lại nhiều dấu vết, ngược lại, sự điều tra của Tiền Thành khiến bệnh nhân tức giận. Người bệnh quyết định chống trả, mục tiêu của hắn ta không phải là Tiền Thành mà tập trung vào Đỗ Phàm.
Trong đêm đen, một khuôn mặt tái nhợt dị thường xuất hiện trước mặt Đỗ Phàm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook