Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát
-
Chương 2
Mùa xuân, vận vật đầy sức sống, các án tử cũng phổ biến như giòi bọ, như tuyết đầu mùa không ngừng tan ra.
Liên tiếp mấy tháng, Tống Văn đều bị công việc quấn lấy chân không chạm đất, ngày một tháng năm cũng không được nghỉ.
Trải qua bốn mươi tám giờ liên tục điều tra, bắt giữ, thẩm vấn dày vò cùng nghi phạm, rốt cục cũng bức ra một phần khẩu cung, lại tìm một phần manh mối quan trọng khác, dẫn theo cả đội đi giải quyết vụ án lớn 418.
Sáng nay cũng đã giúp đội hai vẽ một bức phác hoạ chân dung, giải quyết vụ án.
Tháng năm là thời kỳ nở hoa, tại cửa cục công an Nam Thành hoa đã nở rộ sáng lạn, mùa hè cũng sắp đến rồi.
Lúc rảnh rỗi sau khi viết xong báo cáo kết thúc vụ án, Tống Văn liền ra ngoài hít thở không khí trong lành, ánh mắt anh sáng ngời, sức quan sát cũng rất tốt, nhìn quét qua một vòng liền phát hiện điều bất đồng.
Trong sân của Cục, ngoài xuất hiện một vài bông hoa mới nở còn có thêm một chiếc Lamborghini mới tinh xuất hiện.
Mới sáng sớm một chiếc xe hào nhoáng như vậy đập vào mắt khiến cho tinh thần thập phần tỉnh táo.
Tống Văn vào văn phòng, cười với cấp dưới của mình chính là vị đội phó thích bát quái của đội một: "Ai, Lâm Giang, chiếc xe sang trong sân là của ai thế?"
Đội phó Phó Lâm Giang sáp lại nói: "Tống đội, xe đó là của một người mới đến đội chúng ta."
"Đội chúng ta? Người mới?" Tống Văn bắt lấy trọng điểm.
Lông mày Phó Lâm Giang hơi nhướng, mặt mỉm cười.
Bất đồng với Tống Văn trẻ tuổi lông bông, vị đội phó này nổi danh trong cảnh cục với tính cách đường hoàng, hiền lành, ôn hoà như gió mùa xuân.
Mỗi khi Tống Văn tức giận, giông tố và sấm sét ập đến thì vị đội phó này chỉ cần không nhanh không chậm nói hai ba câu là có thể xoa dịu cơn giận của cậu.
Cho nên trong cục thành phố, vị đội phó này có danh tiếng vô cùng tốt thậm chí nhân duyên còn hơn hẳn Tống Văn.
Làm một cảnh sát 28 tuổi huyết khí phương cương, có thể nói Phó Lâm Giang này lại quá mức khiêm tốn hiền hoà.
Năng lực của anh trên trung bình, cẩn thận lại kiên nhẫn, an phận thủ thường, tính cách ôn hoà không cầu tiến, luôn tự giác cam nguyện phận làm cấp dưới của mình.
Theo lời Cố cục trưởng nói thì Lâm Giang tính tình tốt như Bồ Tát, không thể tiêu diệt phần tử tội phạm hung ác, bởi vậy Phó Lâm Giang chuyển giao công việc cùng hai vị đội trưởng cũ, hợp tác với Tống Văn.
Mọi người trong tổ đều nói đùa rằng đội trưởng nước chảy, đội phó đập sắt nhưng có người đội phó như vậy bên cạnh giúp đỡ nên Tống Văn tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Tất cả các tin tức, từ vụ án đến tiến độ, Tống Văn đều theo thói quen hỏi anh trước, đỡ gặp phiền toái.
"Người mới? Đi xe này? Thế thì rất có tiền, sao phải làm cảnh sát?" Tống Văn hơi nhíu mày hỏi Phó Lâm Giang.
Cậu đã sớm nộp đơn xin thêm người cho Cố cục, nhưng lại không đúng quy trình, thế nào bây giờ không qua cậu mà trực tiếp đưa người đến? Tiền trảm hậu tấu như vậy làm cho cậu không quá thoải mái.
Phó Lâm Giang gật đầu: "Ừm, người mới đến buổi sáng, đưa cậu ấy đi lãnh cảnh phục đi." Sau đó đưa cho Tống Văn một văn kiện: "Đây là hồ sơ của cậu ấy, buổi sáng mới có được."
Tống Văn cầm hồ sơ, thuận tay mở ra thấy bên trong không có ảnh chụp liền thì hỏi Phó Lâm Giang: "Anh gặp được? Người như thế nào thế?"
Phó Lâm Giang nhớ lại một chút, nghẹn ra vài chữ: "Rất đẹp....."
Tầm mắt Tống Văn từ tập hồ sơ nâng lên: "Tôi hỏi anh người như thế nào mà....."
Phó Lâm Giang nghĩ nghĩ vẫn không tìm ra đánh giá khác, lặp lại: "Là rất đẹp, thì ra trên đời này còn có người dùng sắc đẹp đánh bại người khác."
Đó là một đánh giá rất cao, Tống Văn chưa bao giờ thấy qua Phó Lâm Giang đánh giá người khác như vậy, cười đùa nói: " Cục trưởng Cố như thế nào lại hiểu ý người như thế, bố trí đến đây một mỹ nữ? Giải quyết vấn đề của cấp dưới."
Phó Lâm Giang biết Tống Văn hiểu lầm, cười nhỏ giọng giải thích: "Là nam."
Nghe xong lời này, mặt Tống Văn cứng đờ, chân mày cau lại, ba một tiếng đem hồ sơ khép lại, có chút không vui nói: "Đẹp cũng không thể ăn được, Cố cục trưởng đây là làm gì thế, tôi cần người đến đây làm việc."
"Xã hội hiện đại dựa vào giá trị nhan sắc ăn cơm còn ít sao?" Phó Lâm Giang cười nói: "Tống đội, cậu đây là kỳ thị giới tính."
Tống Văn nghe đến đây liền kiềm chế không được, đi lên lầu mở cửa văn phòng của cục trưởng Cố.
Cố cục trưởng này là người đứng đầu cục cảnh sát Nam thành, năm nay hơn năm mươi tuổi, còn ba năm nữa sẽ về hưu, thời điểm không mặc cảnh phục nhìn ông như ông lão đánh Thái cực ở công viên cách vách.
Cố cục tuổi tuy lớn nhưng người lại không cổ hủ, bình thường đầu óc linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, đã phá được vô số vụ án lớn.
Ông giữ chức cục trưởng hơn 10 năm, cơ hồ đem nơi này trở thành nhà mình.
Nhóm cấp dưới đều nói, cục cảnh sát thành phố chỉ cần có Cố cục trưởng ở đây thì sẽ luôn vững vàng.
Lúc này, Cố cục đã ngâm xong một ly trà hoa cúc ngon, cả văn phòng đều có mùi hương hoa cúc.
Nghe được tiếng đập cửa, ông ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tống Văn đến liền vui vẻ ra mặt: "Tiểu Tống, danh ngạch của cậu rốt cục đã đến rồi, tôi đang định nói cho cậu....."
"Con vừa mới nghe nói chuyện có người mới đến, con là đội trưởng nhưng lại là người biết cuối cùng." Tống Văn đem tư liệu thả trên bàn, sau đó nâng lên đôi chân dài của mình ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Cố cục, người này con không lấy có được không?"
Nghe xong lời này, lông mày của Cố cục nhíu lại, mắt có điểm kỳ quái nhìn về phía Tống Văn.
Mắt Tống Văn không lớn nhưng hẹp dài sáng ngời, lông mày sắc bén.
Cậu là được chính tay Cố cục tuyển vào, dưới trướng ông đã nhiều năm, vẫn là người ông tâm đắc nhất, trong cục hay nói đùa rằng Tống Văn chính là đệ tử cuối cùng của Cố cục.
Cố cục bình thường không có phong thái của cấp trên, Tống Văn ỷ vào việc được cấp trên tán thưởng, từ trước tới nay luôn có chuyện liền nói thẳng.
Người vừa mới đến này, Cố cục cũng không biết như thế nào lại trở thành nghịch lân của Tống Văn, nhưng ông biết Tống Văn khẳng định sẽ có lý do.
Tống Văn giải thích nói: "Ngài đã xem các yêu cầu trước đó của con chưa? Đội chúng ta thiếu chính là cảnh sát hình sự bình thường, tuy công tác không sai lệch lắm nhưng yêu cầu chính là cẩn thận, hành văn tốt, lá gan lớn, chịu được khổ nhọc, có thể xuất trận, có thể viết báo cáo tổng kết."
Cố cục cầm tách trà hoa cúc lượn lờ hơi nước, lạnh nhạt cười hỏi cậu: "Điều nào không hợp đâu?"
Tống Văn hơi nghiêng người về phía trước, không vui nói: "Người nọ đến là làm cảnh sát hình sự, mỗi ngày đến hiện trường, con không muốn sánh đôi cùng Lâm Đại Ngọc, cũng không muốn xướng chuyện về Tây phòng."
Nghe cậu râu ông này cắm cằm bà nọ, Cố cục nhướng mày: "Phi, người xướng chuyện Tây phòng là Thôi Oanh Oanh."
Tay Tống Văn mở ra: "Dù sao cũng là ý đó."
Cố cục mở tập hồ sơ ra: "Tiểu Tống cậu sao không xem hồ sơ cho tốt đi? Đứa nhỏ kia có bằng cấp đôi đấy, vừa là pháp y vừa là cảnh sát hình sự.
Tôi đã trưng cầu ý kiến của cậu ấy, người ta hy vọng ở được đội hình sự rèn luyện thêm, nên tôi mới phân người đến cho thằng nhóc cậu đấy."
Tống Văn nhíu mày nhìn, trước là học chuyên ngành pháp y, lên nghiên cứu sinh thì chuyển sang chuyên ngành điều tra, một cách công bằng mà nói hồ sơ này là tốt lắm, giấy trắng mực đen viết rõ rành mạch, bài kiểm tra thể lựctừng môn cũng không tìm ra lỗi, phần tự đánh giá được viết rất xinh đẹp và tràn đầy năng lượng.
Nhưng những điều xuất sắc này chỉ là bề ngoài, Tống Văn thấy giữa những hàng chữ nhìn ra có nhiều ý kiến khác nhau, anh ở trên chỗ tuổi tác chỉ "Ngài không phải lúc nào cũng dạy chúng con, khi học trường cảnh sát cũng không coi trọng kết quả thi của cậu tốt như thế nào, đấy chỉ là lý thuyết trên giấy thôi sao.
Anh ta hai mươi sáu tuổi, còn muốn vào cảnh sát hình sự cấp cơ sở sao?"
Hai mươi sáu, so với cậu còn lớn hơn nửa tuổi đấy, Tống Văn đối với điều này phi thường để ý.
"Tôi cũng dạy các cậu, cảnh sát hình sự không riêng gì thể lực mà còn có đầu óc, tuy rằng cậu ấy tuổi lớn một chút, nhưng là so không được với tiểu tử huyết khí phương cương hở ra là động tay động chân cậu, có cấp dưới như thế không phải là chuyện tốt sao? Cậu như thế nào cứ không chịu nhận?" Nói đến đây Cố cục lại uy hiếp: "Xú tiểu tử, cậu đang cho mình là mua Taobao đổi trả hàng trong vòng 7 ngày không có lý do sao? Nếu không cần, tôi liền đưa người qua cho lão Lâm."
Lão Lâm tên đầy đủ là Lâm Tu Nhiên, là người phụ trách Trung tâm giám định của Cục cảnh sát thành phố, cũng phụ trách pháp y cùng kỹ thuật điều tra.
Hiện tại khoa pháp y có tổng cộng bốn pháp y, làm việc cùng ba đội, nhân viên cũng thực căng thẳng, thường xuyên phải làm việc liên tục.
Tống Văn bình thường cùng Lâm Tu Nhiên quan hệ không tồi, gọi hắn một tiếng ca, nhưng lúc này cũng không thể nhường người, "Đừng a, Lâm ca nơi đó không phải còn có thể kiên trì sao, đội chúng ra tình huống thế nào ngài biết rõ mà, lão Tần vừa nghỉ vì bị thương hồi tháng 3, tính ra tổ con so với tổ khác còn thiếu hai người, nhưng chúng con vẫn có tốc độ và tỷ lệ phá án dẫn đầu, ngài cho con một sự giúp đỡ, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến ngài mang hào quang trên mặt sao?" Tống Văn đầu tiên là tố khổ một chút, sau đó là nịnh nọt Cố cục, mở miệng hỏi: "Con nếu đem người tặng cho lão Lâm vậy còn có người khác cho con không?"
Cố cục bất vi sở động lắc đầu: "Đừng vòng vèo, nói cho tôi nghe lý do tại sao cậu không cần cậu ấy."
Tống Văn sắp xếp lại ý nghĩ rồi nói: "Cố cục, đầu tiên, ngài có thấy chiếc xe mà người kia lái đến không? Lamborghini, đem cả đội chúng con đi bán cũng không mua nổi.
Hơn nữa ngoại hình không tồi, ra ngoài tra án sẽ rất chói mắt, đây còn là một phú nhị đại được nuông chiều từ bé, cảnh sát hình sự là một nghề rủi ro cao, chưa kể đến những chuyện không may, đụng một cái cũng không chịu nổi.
Người như thế gia cảnh tốt, học tập tốt, tính tình kiêu ngạo, cô độc, con sợ người ta không hòa đồng được với các anh em trong đội, lại càng không có lợi cho sự phát triển của công việc."
Cố cục nghe cậu nói, lại nhấp một ngụm trà hoa cúc: "Để tôi phân tích suy nghĩ của cậu.
Có thể đây là người lớn hơn cậu, bằng cấp tốt còn giàu hơn cậu nên cậu sợ không trấn áp được, hoặc cậu sợ vụ án không giải quyết được sẽ bị người khác cướp người của mình, chính mình mất mặt, hoặc là cậu không muốn làm bảo mẫu hay dạy người mới." Ba cái đều là cố ý kích thích Tống Văn.
Tống Văn nghe đến đó, không hề vòng vo mà vào thẳng vào vấn đề: "Không phải, Cố cục, con hỏi ngài, lúc trước chúng con xin nửa năm vẫn không sắp xếp người được, vì cái gì người này vừa đến đây vài ngày thủ tục đã xong? Hộ khẩu của anh ta ở Tấn thành, thành tích của anh ta tiến vào cục cảnh sát Tỉnh cũng không thành vấn đề, vì cái gì người như vậy lại chạy đến sở cảnh sát Nam Thành.....Chúng ta nơi này điều kiện gian khổ, một tháng tiền lương cũng không đủ cho anh ta mua một đôi giày....."
Cái gọi là chuyện xảy ra dị thường, hẳn là có quỷ, thời điểm người này đến cũng quá không hợp lý.
Cố cục nhìn thấy Tống Văn, đã biết cấp dưới của mình là một cảnh sát hình sự thành tích vĩ đại, sức quan sát nhạy bén, tính tình rất cao, biết không thể lừa gạt được cậu lúc này mới hừ lạnh một tiếng thừa nhận: "Tỉnh cục có chào qua tôi, bạn thân tôi cũng đã gọi điện cho tôi.
Chuyện này không phức tạp như cậu nghĩ đâu.
Thầy hướng dẫn của cậu ấy là một chuyên gia điều tra, đã viết cho cậu ấy một lời đề cử cho cậu ấy đến đây trải nghiệm.
Cậu ấy từ nhỏ đã lớn lên ở đây, thích môi trường của Nam Thành, đến tháng 6 cậu ấy mới tốt nghiệp nhưng các kỳ thi đều đã qua, luận văn của cậu ấy được đánh giá xuất sắc vì vậy liền đến đây trước thời hạn."
Tống Văn nói: "Giáo viên hướng dẫn của anh ta mặt mũi cũng không nhỏ nhỉ."
"Ừm, cảnh sát hình sự cũ ở Nam Thành, đối tác cũ của cục trưởng Tỉnh cục, thư giới thiệu này, đến cũng đủ phân lượng." Cố cục nói đến chỗ này liền mất kiên nhẫn phất phất tay nói: "Tiểu Tống cậu bệnh nghề nghiệp cũng nặng quá đi? Dù sao chỉ có duy nhất cậu ấy, cậu cần thì tôi giao người cho cậu, không cần tôi liền đưa qua cho lão Lâm."
Cố cục không chỉ ra người đề cử là ai nhưng trong lòng Tống Văn đã động.
Đối tác cũ của Tỉnh cục hiện tại? Sẽ không phải là.....!Trong đầu cậu hiện ra một thân ảnh, tính ra, Tống Văn và người nọ cũng đã mười mấy năm không gặp, vạn nhất là người nọ đứng ra đảm bảo có lẽ cũng không đến nỗi.
Nhưng mà sau đó Tống Văn tự mình bác bỏ ý tưởng này, đối tác cũ của Tống thành cũng nhiều đi, người nào chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Nghe lời Cố cục nói đến cùng, Tống Văn thoả hiệp nói: "Nếu không còn cách nào khác, con sẽ đem người đi." Trong lúc nói chuyện, trong lòng cậu đã có chủ ý, trước tiên phải thăm dò thực lực anh ta, cùng lắm thì đem phú nhị đại này hảo hảo rèn luyện một chút, để anh ra biết khó mà lui.
Như hiểu được suy nghĩ của Tống Văn, Cố cục hừ một tiếng, tựa vào lưng ghế nói: "Đúng vậy, này cũng không phải là ép duyên, như thế nào còn muốn tôi cường mua cường bán? Dù sao cũng là cảnh sát tập sự, thực tập một năm, tôi phỏng chừng sau khi xoay chuyển công việc, Tỉnh cục sẽ đem cậu ấy về, lúc ấy cậu đừng khóc tới tìm tôi đem người lưu lại là được."
Cố cục đối với những chuyện mình nhận định thì chấp nhất vô cùng, vô luận là ai khuyên cũng không được.
Giống như lúc trước ông nhận định, Tống Văn có thể đảm đương đội trưởng đội cảnh sát hình sự Nam thành vậy.
Cố cục lúc ấy áp lực rất lớn, đem Tống Văn vừa mới tốt nghiệp hai năm dạy dỗ thành cảnh sát đặc biệt, khi đó vô số người không xem trọng cậu.
Tống Văn cũng không dựa theo quy củ, thời điểm phá án và bắt giam thường dùng đủ loại thủ đoạn.
Cũng may vận khí cậu không tồi, lại là một cao thủ vẽ tranh phác hoạ, ở cục nhiều lần phá án thành công.
Dù vậy, Cố cục vẫn nhận được vô số lời phàn nàn, bởi vì đứa nhỏ này quá mức lông bông khiến mọi người chú ý, khởi sự đến mạnh mẽ vang dội lại luôn làm theo ý mình, không muốn cùng quy tắc thoả hiệp.
May mắn thay, năng lực của cậu rất xuất sắc.
Vào tháng 11 năm ngoái, cục thành phố có một chiến dịch truy bắt lớn.
Cục đã bổ nhiệm Tống Văn làm chỉ huy hiện trường.
Hiện trường có hơn 20 người, chia thành 5 đội, cùng cảnh sát vũ trang phối hợp với nhau để giải cứu con tin.
Tống Văn sắp xếp từng tuyến đường rõ ràng và đơn giản, toàn bộ nhiệm vụ đều sạch sẽ lưu loát và thành công mỹ mãn, ngăn chặn mọi chỉ trích, cũng cấp cho Cố cục mặt mũi mà Tống Văn trở thành người quan trọng nhất của Cục trưởng thành phố Nam thành là hoàn toàn xứng đáng.
Hiện tại Cố cục tựa hồ đã nhận định người này phải đưa cho cậu ấy, hai người đều cố chấp, tranh chấp một hồi ai cũng không thuyết phục được ai.
Tống Văn thấy nói không thông, không nhắc đến nữa, ngắt lời nói: "Cố cục, nhớ kỹ tiền thưởng của tổ chúng con."
"Không thiếu của cậu." Sau đó Cố cục nói một cậu làm ý chí Tống Văn: "Báo cáo kết án của cậu phải giao đúng hạn đấy."
Tống Văn nháy mắt như bị đóng băng, nhếch khoé miêng hướng về phía Cố cục cười một chút, đó giờ cậu không sợ trời không sợ đất, nhiệm vụ sẽ được hoàn thành lưu loát, cố tình cậu lại không thích viết báo cáo tổng kết, cậu viết kém thì thôi đi, những người khác trong đội viết còn không bằng cậu, mỗi lần đều là muốn cậu làm lãnh đạo nhưng lại không trâu bắt chó đi cày.
Đồng nghiệp hay nói đùa rằng, viết tổng kết báo cáo chính là rào cản khiến cậu không thể trở thành lãnh đạo.
Các đội khác dựa vào phá án được sáu điểm, viết báo cáo và trau chuốt thêm sẽ thành tám điểm, trong khi cậu có tám điểm công lao nhưng khi viết xong lại chỉ còn sáu điểm.
Những bản phân tích báo cáo ấy, Tống Văn hận không thể dùng bức hoạ để thế vào.
Bởi vậy nhắc đến báo cáo kết thúc vụ án, cậu liền đau đầu muốn từ chức.
Sau đó, Tống Văn nghĩ từ chức còn phải viết báo cáo từ chức liền miễn cưỡng nhịn xuống.
Trước khi ra cửa, Cố cục nhớ ra điều gì đó liền nói với Tống Văn: "Đúng rồi, Chu Dịch Ninh yêu cầu cậu sau khi tan sở đến lấy kết quả đánh giá tâm lý của người mới."
Chu Dịch Ninh là bác sĩ tâm lý, sau khi Tỉnh cục ra lệnh phải chú ý sức khoẻ tâm lý của các sĩ quan cảnh sát, đã có một chuyên gia phụ trách vấn đề tâm lý của cục cảnh sát Nam thành.
Mỗi người gia nhập đội đều phải qua cửa của bác sĩ Chu, bình thường nửa năm sẽ đánh giá một lần, nào là giết người, tâm lý bị tổn thương, đồng đội hy sinh thì khỏi phải nói, vấn đề gì cũng cần phải đi báo cáo.
"Dù sao khẳng định phải thông qua, không thông qua thì sao có thể xếp anh ta vào đội?" Tống Văn còn nhớ rõ lần trước mình coi trọng một cảnh sát, kết quả khi Chu Dịch Ninh đã gạt bỏ vì người đó không chịu được áp lực tâm lý, không thích hợp làm cảnh sát, chỉ có thể chuyển về hậu cần, bĩu môi nói: "Chúng ta đã như vậy rồi còn phải chạy vặt."
Cố cục nói:: "Nói cái gì thế, cố vấn Chu là chúng ta vất vả mời đến, cậu đừng nói như bị người ta bắt nạt.
Hơn nữa bác sĩ Chu nói muốn cùng cậu tâm sự."
Tống Văn lên tiếng: "Đã biết."
Đàm phán không ra được kết quả như ý muốn, Tống Văn từ trong văn phòng Cố cục đi ra, cầm hồ sơ một đường trở về vừa đi vừa nghĩ làm cách nào dạy cho người mới này bài học đầu tiên, hảo hảo ra oai phủ đầu.
Đi đến khu vực làm việc, cậu xoay người hỏi Phó Lâm Giang bên cạnh, "Ai? Người mới đến đâu rồi, như thế nào còn chưa đến đây? Lằng nhà lằng nhằng."
Vài thành viên trong đội đều cúi đầu đem chính mình chôn trong văn kiện, mọi người đều biết, Tống đội trưởng trước nay là người mạnh mẽ, trong mắt không chấp nhận hạt cát, chán ghét nhất là người khác chậm chạp cũng như quân nhân đào ngũ.
"Tự nhiên không có được tốc độ của cậu." Phó Lâm Giang chỉ vào cậu, "Lấy đồ trong xe ở cửa đi."
Tống Văn bước tới cửa cục cảnh sát nhìn chiếc Lamborghini, trùng hợp thay, người điều khiển xe vừa cầm thứ gì đó xuống duỗi tay đóng chặt cửa xe.
Trong nắng ban mai, người nọ nâng mắt lên nhìn cậu.
Lúc này, Tống Văn mới biết "Giết người bằng sắc đẹp" trong miệng Phó Lâm Giang rốt cuộc là ý tứ gì.
Người đàn ông có một khuôn mặt làm cho người khác khó quên, làn da trắng nõn, cả người trong suốt sạch sẽ không tì vết.
Quai hàm lộ rõ, cả người tràn đầy sức trẻ, lại có một loại trầm ổn không hợp tuổi, đặc biệt là đôi mắt kia, mắt hai mí, đuôi mắt hơi cụp xuống, lúc mở ra, một đôi ngươi như hạt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, mang theo điểm nhã nhặn cấm dục, cảm giác mang nặng tâm sự.
Xoay cổ áo lại là thấy được cái cổ trắng như tuyết, khóe miệng có một nốt ruồi son, giống như một giọt máu, gặp huyết phong hầu"
Nhìn thấy người nọ, trong nháy mắt một bụng lời giáo huấn của Tống Văn bay mất không còn một mảnh.
~ Hết chương 2 ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook