Lâm Thượng bị bắt lúc đang ở nhà bà ngoại, cậu ta thẳng thắng thú nhận toàn bộ quá trình phạm tội, lời khai cũng trùng khớp với suy luận của Tống Văn.
Trong lúc phẫn nộ, cậu ta đã đâm một dao vào tim của ba mình, bởi vì con dao lấp kín vết thương nên không có nhiều máu nhưng Lâm Chính Hoa tử vong rất nhanh.

Cậu ta lúc ấy rất sợ hãi nhưng Chung Tình lại thập phần bình tĩnh.

Trước khi thi thể cứng lại, Chung Tình cùng Lâm Thượng đem thi thể nhét vào một cái vali cỡ lớn rồi chuyển đến chỗ phòng thuê kia.
Mẹ con hai người vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đến lớp học bù, nhưng chương trình học hôm ấy, Lâm Thượng không hề có tâm tình nghe giảng.
Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, tuy rằng Chung Tình nguyện hy sinh thay cậu ta gánh tội, nhưng cuối cùng Lâm Thượng vẫn không thoát khỏi trừng trị của pháp luật.
Tống Văn đem cả vụ án nhìn lại một lần, trên cơ bản tất cả các vấn đề đều đã có đáp án, các lỗ hổng hầu như đã được bổ sung.
Lâm Thượng chưa trưởng thành nên sẽ phải chịu sự giáo dục của trại giáo dưỡng; Mã Minh Huy cùng Quách Tử sẽ bị kết án bởi vì lừa đảo chiếm đoạt tài sản; Chung Tình sẽ chịu sự trừng phạt tội bao che cùng xử lý thi thể bất hợp pháp.
Trải qua ba ngày, bảy mươi hai giờ đồng hồ, vụ án thi thể thiếu khuyết đã được phá, bốn người phạm tội toàn bộ sa lưới.
Sau khi vụ án được phá phải bận rộn thêm mấy ngày nữa mới kết thúc, đội một rốt cục nghênh đón một cái cuối tuần.

Trưa chủ nhật, Tống Văn theo thói quen lấy tập ký hoạ phác thảo của mình ra và bắt đầu vẽ.
Những gương mặt trên tranh dần hiện ra, Chung Tình, Lâm Chính Hoa, Lâm Thượng, đến khi các khuôn mặt chiếm hết tờ giấy cậu mới đem tập bản vẽ khép lại.
Lúc rảnh rỗi, tay trượt trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cậu mở ra album ảnh, có một tấm ảnh được cậu phát hiện trong tư liệu vật chứng Trình Tiểu Băng đưa qua.

Đáng lẽ sẽ không có bức ảnh kia, nhưng tiểu cô nương đã nhanh tay ấn nút chụp mà lại luyến tiếc xoá đi.

Sau khi Tống Văn phát hiện tấm ảnh này thì cũng không để lộ ra mà thuận tay lưu lại trong điện thoại của mình.
Trong ảnh Lục Tư Ngữ đang cúi đầu nhìn vào cốp xe của nạn nhân, gương mặt thanh tú rất chuyên tâm.
Có một số việc như một hạt châu, nhìn qua không hề có liên hệ, nhưng khi tỉ mỉ nhớ lại thì có thể xâu thành chuỗi từ một số dấu hiệu.

Tống Văn nhớ tới lời nói của Chu Dịch Ninh cùng kết quả kiểm tra lúc trước, cậu bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy áo khoát đi ra cửa.
Năm giờ chiều, Lục Tư Ngữ đang nấu bữa tối trong ngôi biệt thự nhỏ của mình ở phía tây Nam Thành, hôm nay anh nấu một nồi canh cá, cá này là tự tay anh giết rồi làm sạch.
Động tác Lục Tư Ngữ nhanh nhẹn gọn gàng, trước tiên đem cá đánh ngất, mổ bụng, bỏ mang và lớp màng đen trong bụng, mặt anh không chút thay đổi đem rửa cá, rửa sạch vết máu trên tay.

Dùng giấy hút hết nước trên cá, đun nóng dầu, trước tiên chiên cả hai mặt cá, thêm nước, màu vàng nhạt của dầu nổi lên, canh chuyển dần sang màu trắng sữa, đặc sệt lại.
Lục Tư Ngữ vẫn luôn cho rằng, độ tươi của thực phẩm có liên quan mật thiết đến thời gian chết của sinh vật, muốn làm ra món ăn ngon thì phải nấu nướng trong thời gian ngắn nhất sau khi sinh vật chết.

Vì thế bình thường khi mua cá và gia cầm, anh đều tự mình động thủ.


Gia cầm thì máu phải còn nóng, cá, tôm thì phải còn tươi sống, chỉ có thực phẩm như thế mới có thể làm ra mỹ vị nhân gian.
Nấu xong canh cá, Lục Tư Ngữ lại làm thêm thịt bò nấu cà chua, nghiền khoai tây đã nấu chính, cho vào trộn với thịt bò đang hầm trong nồi áp suất.

Thịt cuộn trong lò nướng phát ra tiếng xèo xèo, cuốn ăn với rau diếp là tuyệt vời.
Các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, mùi thức ăn thoang thoảng trong phòng.

Đang chuẩn bị ngồi xuống hưởng thụ một bữa ăn ngon, Lục Tư Ngữ bỗng nghe thấy chuông cửa, anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tiểu khu này ngoại trừ bảo an và chuyển phát nhanh thì rất ít khi có người đến.
Lục Tư Ngữ xoa tay đi tới cửa, theo mắt mèo nhìn ra liền thấy Tống Văn đứng bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Lục Tư Ngữ là vờ như mình không có ở nhà, nhưng nhìn đèn sáng trong phòng cùng cửa số sát đất không có rèm che anh nghĩ nếu mình không ra mở cửa có lẽ Tống Văn sẽ thật sự tìm cách để vào nhà, do dự một lát anh vẫn chủ động ra mở cửa, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Tống đội."
Tống Văn thay giày, Lục Tư Ngữ ngồi xổm ở cửa đem giày đã đổi của cậu xếp ngay hàng với những đôi giày khác.
Tống Văn đi vào nhà, theo thói quen mà xem xét xung quanh.
Tiểu khu này thuộc khu nhà của người giàu có ở Nam Thành, mỗi căn đều là nhà đơn kèm theo sân nhỏ.
Nghe nói phòng này là do một kiến sư người Tây Ban Nha thiết kế, toàn bộ căn biệt thự mang theo kiến trúc ngoại quốc.

Phòng khách cao chừng bốn năm thước, mặt trên hình vòng cung, vừa vào cửa là phòng khách rộng một trăm mét vuông thông với phòng bếp.

Nhà bếp có một cái bàn hình vuông ở giữa, chung quanh là các loại dụng cụ nấu ăn theo phong cách của người Hoa và phương Tây.

Lúc này tuy vừa làm cơm xong nhưng nhà bếp lại thập phần sạch sẽ.
Tống Văn theo bệnh nghề nghiệp mà đem cả căn phòng quét qua một lần, cuối cùng dừng trên người Lục Tư Ngữ.

Anh mặc quần áo ở nhà thoải mái mềm mại đứng một bên, mang theo một cặp kính tròn dây vàng trên mắt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía vị khách không mời mà đến này.
Cuối cùng ánh mặt Tống Văn dừng trên một bàn đầy thức ăn được sắp xếp gọn gàng trong mỗi đĩa: "Anh mỗi ngày đều ăn uống phong phú ghê."
"Thói quen thôi, nấu cơm cũng là một loại nghỉ ngơi mà." Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn, hôm nay là ngày nghỉ, hiển nhiên cậu đã trực tiếp từ trong nhà đi tới, còn đặc biệt đến đúng vào giờ cơm liền khách sáo một câu, "Tống đội đã ăn cơm chiều chưa?"
"Tôi nói mấy câu rồi sẽ trở về ăn." Tống Văn ho nhẹ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo từ chối.
"Không sao đâu, chỉ là thêm một bộ bát đũa thôi mà." Lục Tư Ngữ lấy ra chén đũa đặt trước mặt Tống Văn, sau đó mang cho thêm hành lá vào canh cá mang lên bàn, cuối cùng còn tri kỷ rót thêm hai ly rượu vang.

Ban đầu có một ly rượu còn thiếu một ít, Lục Tư Ngữ nhíu mày, nâng cốc cho thêm rượu vào, đến khi hai ly rượu cao bằng nhau mới cầm một ly đưa cho Tống Văn.
Tống Văn không hề khách khí, dường như là đến cọ cơm bình thường, cùng Lục Tư Ngữ ngồi vào bàn ăn.

Canh cá là món ăn ngon nhất, cực kỳ tươi mà không tanh, thịt mang mùi thơm đặc trưng của cá, không nhiều mỡ như các loại thịt khác, sau khi uống một chút canh sệt thơm lừng cả người Tống Văn đều ấm áp lên.
Lục Tư Ngữ gắp đũa thịt bò kêu một tiếng thân thiết, "Sói nhỏ......"

Tống Văn không nghĩ tới bỗng dưng bị kêu nhũ danh, động tác liền dừng lại ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ.

Nhũ danh này của cậu rất khó có thể liên tưởng với bộ dáng hiện tại của Tống Văn nên đồng nghiệp không ai biết.

Cậu đang định hỏi làm sao Lục Tư Ngữ biết được nhũ danh này thì thấy một con Samoyed thuần trắng từ trong phòng dành cho khách chạy đến, thuần thục nhảy lên bàn bắt lấy thịt bò mà Lục Tư Ngữ cho.
Lục Tư Ngữ cúi đầu xuống mặt vô cảm vươn tay gãi gãi bụng chú chó, nó liền nhắm mắt hưởng thụ.
"......"
Rõ ràng là một con chó vì cái gì lại có tên là Sói?
Con chó kia được sờ đến thoải mái.

Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ sờ chó, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một cảm giác kỳ quái, một người bình thường lạnh nhạt như thế, thời điểm này lại dùng toàn bộ ôn nhu lên người con chó này.
"Sói nhỏ, chào hỏi khách đi nào." Lục Tư Ngữ ra lệnh một tiếng, chú chó kia liền nhảy xuống chạy đến cọ vào quần bò của Tống Văn.
"Chó nhà anh trước nay đều quen thuộc với người lạ vậy sao......" Tống Văn cảm giác chú chó dưới chân mình cọ vô cùng thân thiết, nhịn không được vươn tay sờ đầu nó.
Lục Tư Ngữ có điểm nhìn không nổi: "Sói nhỏ, đừng cọ mông con vào quần người ta......"
Chú chó bị phê bình liền lộ ra biểu tình uỷ khuất rụt thân mình lại, ở dưới chân Tống Văn nâng một chân lên làm động tác đi tè.
Tống Văn cầm đũa cứng đờ cả người: "......"
Bỗng nhiên có loại xúc động muốn ăn lẩu thịt chó.
Chó bị Lục Tư Ngữ ôm đi, Tống Văn nhìn anh nhịn không được hỏi: "Vì sao chó này lại gọi là Sói nhỏ thế?"
"Sao vậy, nghe không hay sao?" Lục Tư Ngữ véo mặt chó nhỏ nhìn cậu, sau đó giải thích: "Chó này là tôi nhặt được, tôi khi đó từ ký túc xá chuyển ra, có chút sợ yên tĩnh.

Trên đường về nhà thì nhặt được con chó này, khi đó cả người nó bẩn hề hề, nhe răng về phía tôi.

Hai răng nanh giống như răng sói, cái đầu nho nhỏ, thoạt nhìn không hề hung dữ mà còn đặc biệt đáng yêu nên tôi bỗng dưng nghĩ đến cái tên này."
Tống Văn rút giấy lau miệng, không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của anh: "Có thể nhặt được một con Samoyed, vận may của anh thật tốt nha."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, vờ như không nghe ra hoài nghi cùng châm chọc trong lời nói của Tống Văn, anh cũng không giải thích, cúi đầu xoa bụng con chó không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Văn để bát đũa sang một bên, lúc này mới nhớ đến lý do mình đến đây, theo thói quen xắn tay áo lên: "Tôi hôm nay đến đây là muốn với anh một chuyện."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, đem Sói nhỏ xuống khỏi người mình, con chó kia phi thường thức thời cụp đuôi chui vào ổ chó ở phòng khách.
Tống Văn dừng một chút rồi vào chủ đề chính: "Đánh giá tâm lý lúc trước của anh, thành tích không quá lý tưởng."
Mặt Lục Tư Ngữ hiện ra một tia nghi hoặc, đưa tay nâng kính lên, tựa như có chút không hiểu vì sao kết quả như thế.
"Tôi có vấn đề này muốn hỏi anh." Tống Văn mở miệng hỏi anh.


"Vì sao phải làm cảnh sát hình sự?"
Lục Tư Ngữ ho nhẹ một tiếng: "Tôi từ nhỏ đã có ước mơ......"
Tống Văn chặt đứt lời nói của anh, nhướng mi nói: "Nói thật đi, đừng dùng bộ dáng khi học ở trường cảnh sát lừa tôi."
Lục Tư Ngữ nhìn cậu: "Vậy thì Tống đội, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại làm cảnh sát hình sự không?"
"Ở thành phố luôn có rất nhiều kẻ xấu, cần phải có người đi bắt những kẻ xấu này." Tống Văn ngẩng đầu nhìn Lục Tư Ngữ, "Đây là chuyện phải có người làm."
Trong phòng yên tĩnh, Tống Văn tiếp tục nói: "Bất quá tôi lựa chọn nghề này chủ yếu là bởi vì gia đình, trong cục có rất nhiều người không biết, ba tôi cũng là một cành sát hình sự.

Ban đầu, hình tượng ba tôi trong lòng tôi chính là vinh quang vĩ đại, nhưng sau đó tôi phát hiện, ba tôi cũng có chuyện không làm được, có những chuyện khiến cho tôi thất vọng.

Hơn nữa ba tôi là người rất sĩ diện......!Ông ấy vô cùng công chính liêm minh, cũng chính là phùng má giả làm người mập mà mọi người hay nói.

Ông ấy mọi việc đều thích xông vào tuyến đầu, là cảnh sát tốt được người dân khen ngợi, nhưng kỳ thật, một khi gặp sự tình......!Trong lòng ông ấy, dù là con trai, người vợ hay sinh mệnh chính mình thì đều có thể vứt bỏ......"
Tống Văn không nói rõ ràng mọi việc nhưng Lục Tư Ngữ hiểu được, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra làm cho Tống Văn, thân là con trai nhưng lại vô cùng thất vọng với ba mình là Tống Thành, hình tượng người cha tụt dốc không phanh.
"Sau đó, lúc tôi tám tuổi thì ba mẹ tôi ly hôn."
Nghe Tống Văn nói đến đây, ánh mắt Lục Tư Ngữ thay đổi, anh chớp mắt như thể đồng tình.
Tống Văn lại nhún vai một chút: "Ông ấy gây sức ép cho mẹ tôi trong vài năm, sau đó lại phục hôn, cho nên tôi cũng không xem như lớn lên trong gia đình mồ côi, chỉ là thiếu mất vị trí người cha trong vài năm ở giữa.

Ông ấy rất ít khi xuất hiện, nhưng mỗi lần lại phi thường khắc nghiệt với tôi.

Sau đó tôi học được cách phản kháng lại trước những lời răn dạy của ông ấy, luôn cùng ông ấy đối nghịch, ông ấy không xem trọng tôi nên tôi nhất định phải làm cho ông ấy xem.

Khi đó ông ấy muốn tôi làm bác sĩ, tôi chạy đi làm cảnh sát, hiện tại thì tôi rất thích công việc này."
Những lời này Tống Văn rất ít khi nói qua cho người khác, cậu cùng Tống Thành hai người đều rất quật cường.

Tống Thành hy vọng cậu có thể giống mẹ mình trở thành bác sĩ, thi vào đại học y, ông ấy cho rằng, cảnh sát là một công việc vô cùng vất vả, hơn nữa còn có rất nhiều thị phi, ngoài vất vả ra thì mỗi ngày còn phải tiếp xúc với rất nhiều tội ác.

Tống Văn chuyên đối nghịch với Tống Thành, liền ghi danh trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp liền tiến vào cục cảnh sát Nam Thành.
Cuối cùng sau vài năm là cảnh sát hình sự, Tống Văn cảm thấy mình vô cùng thích hợp với công việc này.

Cậu có thể đảm nhiệm vị trí này thì chính là trời sinh làm cảnh sát hình sự, vì thế đối với kết quả lựa chọn này cậu liền thoải mái trở lại.

Theo tuổi dần lớn lên, Tống Văn dần hiểu được việc Tống Thành làm thật ra là thân bất do kỷ, chỉ là khoảng cách giữa cha con hai người cũng không thể hoá giải bằng vài lời nói.
Lục Tư Ngữ nghe xong lời của Tống Văn, cúi đầu nói: "Lúc đầu tôi đến trường cảnh sát chính là ghi danh khoa pháp y, sau đó tôi có học môn điều tra hành vi tội phạm.

Đến khi môn này kết thúc, bỗng dưng giáo sư đặc biệt tìm đến tôi nghiêm túc đề nghị rằng tôi nên cân nhắc kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai của mình, đến tột cùng là làm một bác sĩ pháp y hay làm một cảnh sát hình sự.

Theo sự miêu tả của ông ấy thì tôi thích hợp làm cảnh sát hình sự hơn, cho nên sau đó tôi cẩn thận suy xét và lựa chọn nghề này."

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Làm cảnh sát hình sự rất cực khổ, anh có thể kiên trì tiếp không?"
"Với tình hình trước mắt thì tôi vẫn còn thích ứng được." Lục Tư Ngữ vẫn luôn kiên trì nỗ lực không ngừng cũng nuông chiều không để bản thân phải chịu uỷ khuất.
"Anh cũng tới cảnh đội được hơn một tuần rồi, vụ án lần trước anh cảm thấy như thế nào?"
"Cảm thấy học được rất nhiều điều."
Nói tới đây, biểu tình Tống Văn đột nhiên nghiêm túc đứng lên: "Tôi còn có chuyện này muốn hỏi anh."
Lục Tư Ngữ tựa hồ nhận ra không khí cũng trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng lưng trên ghế nhìn Tống Văn.

Biểu tình Tống Văn lúc này anh rất quen thuộc, chính là vẻ mặt lúc cậu thẩm vấn, ngồi trước mặt cậu không phải là đồng nghiệp, là cấp dưới mà là một nghi phạm.

Ánh mắt kia của cậu dường như xuyên thủng hết thảy.
"Chuyện này xảy ra vài năm trước, trong khoa pháp y của trường cảnh sát, trong số các sinh viên mới nhập học có một tân sinh viên thành tích vượt trội hơn người khác, hơn nữa sinh viên này có vẻ ngoài không tồi khiến cho rất nhiều nữ sinh theo đuổi.

Nhưng nam sinh này lại lạnh như băng mà cự tuyệt rất nhiều người......" Tống Văn trầm giọng nói, dưới ánh đèn mặt Lục Tư Ngữ vẫn không có biểu cảm gì, giống như chỉ đơn thuần nghe một câu chuyện xưa.
"......!Tình huống như vậy chắc chắn sẽ khiến cho một ít nam sinh trong ký túc xá ghen tị, những nam sinh trong lớp bắt đầu xem nam sinh kia là kẻ thù trong tưởng tượng.

Thời gian đầu chỉ là những trò đùa vui không đáng nói, sau đó càng ngày càng trầm trọng, xé sách vở, đổ nước lên chăn nệm.

Nghiêm trọng hơn là có một ngày vào lúc tám giờ tối, bọn họ lừa nam sinh đó đến phòng thí nghiệm, trộm đi điện thoại rồi nhốt cậu ta trong phòng, mà hôm đó phòng thí nghiệm vừa chuyển đến một thi thể vừa được giải phẫu."
Tống Văn nói xong rồi nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ, không buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nào trên mặt anh: "......Khi đó bọn họ vừa mới lên năm nhất, tuy rằng học pháp y nhưng vẫn chưa được tiếp xúc với thi thể, những nam sinh kia dùng trò đùa dai này nhằm hù doạ bạn mình, nhốt lại một đêm để cho cậu ta không còn kiêu ngạo nữa.

Chuyện này đến tận mười hai giờ đêm khi quản lý ký túc xá đi kiểm tra phòng mới phát hiện ra, viện trưởng lòng như lửa đốt mà đi cứu người.

Chờ đến khi bọn họ mở được cửa phòng thí nghiệm ra thì lại phát hiện nam sinh kia đã đem thi thể ở đối diện tách rời nội tạng, cẩn thận quan sát......"
Lục Tư Ngữ nghe đến đây rốt cục cũng mở miệng nói một câu: "Thời gian đi học, để có được cơ hội giải phẫu rất khó, nhất là một mình đối mặt với thi thể."
"Nhưng mà khi đó, nam sinh kia chỉ mới mười tám tuổi." Tống Văn nhìn người trước mặt mình, dưới ánh đèn, làn da anh trắng đến phát sáng, nốt ruồi son nơi hầu kết đỏ như máu, không biết khi đó anh có bộ dạng yêu nghiệt như thế nào.
"Những người nam sinh kia đều bị xử phạt, người dẫn đầu thì bị khai trừ, còn vị nam sinh kia vì sự kiện này mà được chấp thuận không bắt buộc phải ở ký túc xá.

Trong trường học không ai dám làm bạn với cậu ấy, tất cả mọi người đều nói cậu ta là kẻ điên, biến thái, thậm chí còn có người nói cậu có hâm mê đặc thù với thi thể.

Vị nam sinh này có lẽ trời sinh quái gở, cũng không để ý đến ánh nhìn của bạn học nhưng ngược lại cùng các thầy giáo ở chung rất tốt." Tống Văn ngẩng đầu lên, "Chuyện xưa này bất quá cũng chỉ là chuyện xưa, học sinh hư hỏng thì bị trừng phạt, học sinh giỏi thì tiếp tục theo con đường của mình.

Bất quá......"
Tống Văn cầm ly uống một ngụm rượu vang, nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Tiết Đồng, cái tên này chắc anh còn ấn tượng chứ?" Đó chính là người vì sự kiện kia mà bị khai trừ.
"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài, sau đó liền đi điều tra một chút quan hệ của anh với người này.

Sau khi rời khỏi trường học, anh ta trở thành một người lái xe taxi bình thường, khi tôi hỏi anh ta về sự kiện năm đó, anh ta liền sợ hãi không muốn nhiều lời, tôi chất vấn mãi anh ta mới nói, chính là hy vọng tôi đừng liên lạc, không bao giờ nguyện ý tiết lộ gì nữa." Tống Văn hỏi Lục Tư Ngữ, "Anh cảm thấy, Tiết Đồng nói những lời này là có ý gì?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương