Hồ Sinh Tử
-
Chương 4
Ngày mùng 5 tháng 6 năm 1995, đêm khuya.
Tầng 4 khu ký túc xá nam sinh, phòng số 19 nơi sâu nhất của hành lang, phòng bên cạnh chính là nhà kho, nơi chất đầy những đồ lặt vặt. Vị hôn thê Cốc Thu Sa chỉ đến có hai lần, nói nơi tôi ở còn chẳng bằng cái chuồng chó, thề rằng sẽ đem đến cho tôi một ngôi nhà rộng rãi, thoải mái nhất.
Một tháng nữa, tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Thời gian tổ chức hôn lễ đã định sẵn sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cũng chính là trước khi tôi điều khỏi trường cấp 3 Nam Minh, chính thức đi làm ở Bộ giáo dục của Thành phố. Và thời gian mà chúng tôi đi nhận giấy đăng ký kết hôn đã được định sẵn vào hai tuần sau - ngày 19 tháng 6.
Tôi vừa nói chuyện điện thoại với vợ chưa cưới của mình, nhưng không dám nói với cô ấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ nói tôi có thể gặp một số phiền phức, nhưng sẽ nhanh chóng giải quyết được.
Đồng hồ đeo tay sắp di chuyển đến vị trí con số 10 giờ, chiếc đồng hồ này là do bố Cốc Thu Sa tặng cho tôi, lại còn là đồng hồ Thụy Sỹ nổi tiếng mua ở Hong Kong, đã gây chấn động trong phòng làm việc của giáo viên. Tôi vốn không nỡ đem ra dùng, chỉ sợ làm mài mòn độ sáng bóng của mặt đồng hồ, nhưng Thu Sa ép tôi bắt buộc ngày nào cũng phải đeo.
Ngồi xuống bàn làm việc, tôi không kịp tháo đồng hồ đeo tay ra, thẫn thờ nhìn mặt kính đồng hồ, phản chiếu ra khuôn mặt mệt mỏi rã rời của mình.
Kể từ khi tốt nghiệp đại học quay trở lại trường cũ để làm thầy giáo ngữ văn, tôi đã sống một mình ở đây ba năm rồi. Mặc dù bức tường hơi cũ kỹ, trần nhà nứt lại ẩm mốc, chỉ có một chiếc giường đơn ọp ẹp, và cả chiếc ti vi nhiễu sóng tôi mua ở khu chợ đồ cũ - nhưng tôi vẫn rất lưu luyến căn phòng này, bởi vì suốt ba năm học cấp 3, tôi cũng ở trong chính căn phòng này.
Hồi đó trong phòng có ba chiếc giường tầng đôi, sáu cậu nam sinh.
Năm 1988, vào đêm khuya trước kỳ thi đại học, một người trong số đó treo cổ tự tử, khi chúng tôi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, nhìn thấy một xác chết treo lơ lửng phía dưới quạt trần... Tôi không may ngủ ở giường tầng trên, xác chết cứng đờ đung đưa trước mắt tôi, cái rốn lộ ra song song với tầm nhìn đôi mắt tôi, như thể một con mắt đang nói chuyện với tôi vậy.
Sau khi nhà trường điều tra qua loa, chỉ nói cậu ấy không chịu đựng được áp lực của kỳ thi đại học, lo lắng mình bị rớt nên đã bước vào con đường tuyệt vọng. Kết luận này khiến tôi và mấy người trong phòng đều khó mà chấp nhận nổi, mấy tuần liền đều gặp ác mộng. Đợi đến khi chúng tôi tốt nghiệp khóa học, không có ai dám bước chân vào căn phòng này nữa, ngay cả mấy phòng bên cạnh cũng liên tục bị đồn đại là có ma, thế nên nhà trường đã bỏ trống mấy căn phòng này.
Bốn năm sau, tôi trở về với vai trò là thầy giáo mới, cũng là thầy giáo duy nhất của trường cấp 3 Nam Minh tốt nghiệp từ trường Đại học Bắc Kinh. Nhưng tôi không có phòng, nhà trường cũng không thể nào giải quyết vấn đề phòng ở, chỉ có thể lấy căn phòng này làm ký túc xá độc thân cho tôi.
Vậy mà, tháng sau là tôi đã chuyển nhà rồi, từ biệt căn phòng tôi đã sinh sống trong sáu năm.
Phòng mới là căn hộ chung cư được Bộ giáo dục phân cho, cũng coi như là được đặc cách, dù sao tôi cũng mới chỉ đứng trên bục giảng mới ba năm - còn rất nhiều thầy cô giáo già dạy học gần cả đời người đã chuẩn bị về hưu, cả ba thế hệ vẫn phải chen chúc nhau sinh sống trong căn phòng rách nát cũ kỹ chật chội ẩm mốc, mà còn không có cơ hội để được phân cho căn phòng như thế này. Hai tháng trước, tôi vừa nhận được chìa khóa căn phòng mới, gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, nằm ở trung tâm thành phố, là căn hộ có điều kiện tốt nhất mà hệ thống giáo dục có thể phân cho, trên tầng trên chính là lãnh đạo Hội ủy viên giáo dục thành phố. Gia đình vị hôn thê giúp chúng tôi lo việc sửa chữa, hôm qua vừa mới mua sắm đồ điện và đồ gia dụng nhập khẩu, những món đồ này đã tiêu tốn số tiền lương hơn một năm của tôi.
Tôi hiểu, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ tôi, đố kị tôi, oán hận tôi.
Mặc dù không ngủ được, nhưng tôi vẫn tắt đèn từ sớm và nằm xuống giường, chỉ lát sau tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi thấp thỏm không yên đi ra mở cửa, nhìn thấy vị cảnh sát trưa nay, ánh mắt anh ta lướt qua tai tôi, quan sát từng chi tiết ở trong phòng.
“Chào buổi tối, thầy Thân, tôi có thể kiểm tra phòng của thầy được không?”
Cảnh sát giơ ra một tờ giấy chứng nhận cho phép kiểm soát, đứng đằng sau là thầy Nghiêm Lịch - chủ nhiệm giáo vụ của trường, đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Các anh... các anh đang nghi ngờ tôi sao?”
Chủ nhiệm giáo vụ là nam giới trung niên, nét mặt rất thành khẩn: “Thầy Thân, thầy giảng bài nổi tiếng là trôi chảy lưu loát, sao hôm nay lại cũng...”
Tôi gần như muốn cho mình một cái bạt tai, chặn ngay ở trước cửa:
“Thầy Nghiêm, là thầy à?”
“Xin lỗi, anh không để tôi vào sao?”
Giọng nói của cảnh sát Hoàng Hải càng trầm đục hơn, nếu như là những phần tử tội phạm thông thường mà gặp phải, chắc đã phải tè ra quần từ lâu rồi.
“Không, mời tùy ý xem! Tôi chẳng làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, sao phải sợ kiểm tra chứ?”
Tôi để cảnh sát bước vào phòng, chỉ vào một chiếc vòng cổ treo ở trên bàn làm việc, “Cẩn thận đừng làm hỏng món đồ đó.”
Mặc dù, họ không đuổi tôi rời khỏi đó, nhưng tôi vẫn bước ra khỏi phòng ký túc xá với khuôn mặt đầy xấu hổ, có một người cảnh sát bám sát theo tôi như hình với bóng, còn lo tôi bỏ chạy sao?
Tôi đi đến dưới vùng ánh trăng lành lạnh, quay đầu lại nhìn thấy các nam sinh bước ra khỏi phòng, chắc là họ đã nhận định tôi chính là hung thủ giết người, cảnh sát đang chuẩn bị bắt giữ và áp giải tôi?
Mấy phút chờ đợi khám xét, cảm thấy căng thẳng khó chịu khiến người ta muốn chết. Tôi chuyển hướng nhìn sang khu ký túc xá nữ sinh, ở cửa sổ tương tự cũng xuất hiện đầy những khuôn mặt của các học sinh nữ, chỉ duy nhất không nhìn thấy em ấy.
Cảnh sát Hoàng Hải rời khỏi tòa nhà, trong chiếc túi nilon trong suốt có đựng một chiếc bình nhựa. Trong màn đêm không nhìn rõ gương mặt của anh ta, nhưng anh ta cũng không nói câu gì với tôi. Hai người cảnh sát đứng hai bên giữ lấy tôi, đưa tôi đến cổng lớn của trường, một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn đang chờ đợi.
“Thưa cảnh sát, anh hãy khóa chặt cửa phòng tôi lại, bên trong có đồ quan trọng của tôi.”
Đây là câu nói duy nhất của tôi khi bị bắt giữ.
Trong khoảnh khắc tôi bị đẩy vào trong xe cảnh sát, bên đường Nam Minh có một người đàn ông đang đứng, ánh đèn chiếu vào thấy khuôn mặt của anh ta trắng nhợt một cách đáng sợ.
Anh ta tên là Trương Minh Tùng.
Tầng 4 khu ký túc xá nam sinh, phòng số 19 nơi sâu nhất của hành lang, phòng bên cạnh chính là nhà kho, nơi chất đầy những đồ lặt vặt. Vị hôn thê Cốc Thu Sa chỉ đến có hai lần, nói nơi tôi ở còn chẳng bằng cái chuồng chó, thề rằng sẽ đem đến cho tôi một ngôi nhà rộng rãi, thoải mái nhất.
Một tháng nữa, tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Thời gian tổ chức hôn lễ đã định sẵn sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cũng chính là trước khi tôi điều khỏi trường cấp 3 Nam Minh, chính thức đi làm ở Bộ giáo dục của Thành phố. Và thời gian mà chúng tôi đi nhận giấy đăng ký kết hôn đã được định sẵn vào hai tuần sau - ngày 19 tháng 6.
Tôi vừa nói chuyện điện thoại với vợ chưa cưới của mình, nhưng không dám nói với cô ấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ nói tôi có thể gặp một số phiền phức, nhưng sẽ nhanh chóng giải quyết được.
Đồng hồ đeo tay sắp di chuyển đến vị trí con số 10 giờ, chiếc đồng hồ này là do bố Cốc Thu Sa tặng cho tôi, lại còn là đồng hồ Thụy Sỹ nổi tiếng mua ở Hong Kong, đã gây chấn động trong phòng làm việc của giáo viên. Tôi vốn không nỡ đem ra dùng, chỉ sợ làm mài mòn độ sáng bóng của mặt đồng hồ, nhưng Thu Sa ép tôi bắt buộc ngày nào cũng phải đeo.
Ngồi xuống bàn làm việc, tôi không kịp tháo đồng hồ đeo tay ra, thẫn thờ nhìn mặt kính đồng hồ, phản chiếu ra khuôn mặt mệt mỏi rã rời của mình.
Kể từ khi tốt nghiệp đại học quay trở lại trường cũ để làm thầy giáo ngữ văn, tôi đã sống một mình ở đây ba năm rồi. Mặc dù bức tường hơi cũ kỹ, trần nhà nứt lại ẩm mốc, chỉ có một chiếc giường đơn ọp ẹp, và cả chiếc ti vi nhiễu sóng tôi mua ở khu chợ đồ cũ - nhưng tôi vẫn rất lưu luyến căn phòng này, bởi vì suốt ba năm học cấp 3, tôi cũng ở trong chính căn phòng này.
Hồi đó trong phòng có ba chiếc giường tầng đôi, sáu cậu nam sinh.
Năm 1988, vào đêm khuya trước kỳ thi đại học, một người trong số đó treo cổ tự tử, khi chúng tôi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, nhìn thấy một xác chết treo lơ lửng phía dưới quạt trần... Tôi không may ngủ ở giường tầng trên, xác chết cứng đờ đung đưa trước mắt tôi, cái rốn lộ ra song song với tầm nhìn đôi mắt tôi, như thể một con mắt đang nói chuyện với tôi vậy.
Sau khi nhà trường điều tra qua loa, chỉ nói cậu ấy không chịu đựng được áp lực của kỳ thi đại học, lo lắng mình bị rớt nên đã bước vào con đường tuyệt vọng. Kết luận này khiến tôi và mấy người trong phòng đều khó mà chấp nhận nổi, mấy tuần liền đều gặp ác mộng. Đợi đến khi chúng tôi tốt nghiệp khóa học, không có ai dám bước chân vào căn phòng này nữa, ngay cả mấy phòng bên cạnh cũng liên tục bị đồn đại là có ma, thế nên nhà trường đã bỏ trống mấy căn phòng này.
Bốn năm sau, tôi trở về với vai trò là thầy giáo mới, cũng là thầy giáo duy nhất của trường cấp 3 Nam Minh tốt nghiệp từ trường Đại học Bắc Kinh. Nhưng tôi không có phòng, nhà trường cũng không thể nào giải quyết vấn đề phòng ở, chỉ có thể lấy căn phòng này làm ký túc xá độc thân cho tôi.
Vậy mà, tháng sau là tôi đã chuyển nhà rồi, từ biệt căn phòng tôi đã sinh sống trong sáu năm.
Phòng mới là căn hộ chung cư được Bộ giáo dục phân cho, cũng coi như là được đặc cách, dù sao tôi cũng mới chỉ đứng trên bục giảng mới ba năm - còn rất nhiều thầy cô giáo già dạy học gần cả đời người đã chuẩn bị về hưu, cả ba thế hệ vẫn phải chen chúc nhau sinh sống trong căn phòng rách nát cũ kỹ chật chội ẩm mốc, mà còn không có cơ hội để được phân cho căn phòng như thế này. Hai tháng trước, tôi vừa nhận được chìa khóa căn phòng mới, gồm một phòng khách và hai phòng ngủ, nằm ở trung tâm thành phố, là căn hộ có điều kiện tốt nhất mà hệ thống giáo dục có thể phân cho, trên tầng trên chính là lãnh đạo Hội ủy viên giáo dục thành phố. Gia đình vị hôn thê giúp chúng tôi lo việc sửa chữa, hôm qua vừa mới mua sắm đồ điện và đồ gia dụng nhập khẩu, những món đồ này đã tiêu tốn số tiền lương hơn một năm của tôi.
Tôi hiểu, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ tôi, đố kị tôi, oán hận tôi.
Mặc dù không ngủ được, nhưng tôi vẫn tắt đèn từ sớm và nằm xuống giường, chỉ lát sau tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi thấp thỏm không yên đi ra mở cửa, nhìn thấy vị cảnh sát trưa nay, ánh mắt anh ta lướt qua tai tôi, quan sát từng chi tiết ở trong phòng.
“Chào buổi tối, thầy Thân, tôi có thể kiểm tra phòng của thầy được không?”
Cảnh sát giơ ra một tờ giấy chứng nhận cho phép kiểm soát, đứng đằng sau là thầy Nghiêm Lịch - chủ nhiệm giáo vụ của trường, đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Các anh... các anh đang nghi ngờ tôi sao?”
Chủ nhiệm giáo vụ là nam giới trung niên, nét mặt rất thành khẩn: “Thầy Thân, thầy giảng bài nổi tiếng là trôi chảy lưu loát, sao hôm nay lại cũng...”
Tôi gần như muốn cho mình một cái bạt tai, chặn ngay ở trước cửa:
“Thầy Nghiêm, là thầy à?”
“Xin lỗi, anh không để tôi vào sao?”
Giọng nói của cảnh sát Hoàng Hải càng trầm đục hơn, nếu như là những phần tử tội phạm thông thường mà gặp phải, chắc đã phải tè ra quần từ lâu rồi.
“Không, mời tùy ý xem! Tôi chẳng làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, sao phải sợ kiểm tra chứ?”
Tôi để cảnh sát bước vào phòng, chỉ vào một chiếc vòng cổ treo ở trên bàn làm việc, “Cẩn thận đừng làm hỏng món đồ đó.”
Mặc dù, họ không đuổi tôi rời khỏi đó, nhưng tôi vẫn bước ra khỏi phòng ký túc xá với khuôn mặt đầy xấu hổ, có một người cảnh sát bám sát theo tôi như hình với bóng, còn lo tôi bỏ chạy sao?
Tôi đi đến dưới vùng ánh trăng lành lạnh, quay đầu lại nhìn thấy các nam sinh bước ra khỏi phòng, chắc là họ đã nhận định tôi chính là hung thủ giết người, cảnh sát đang chuẩn bị bắt giữ và áp giải tôi?
Mấy phút chờ đợi khám xét, cảm thấy căng thẳng khó chịu khiến người ta muốn chết. Tôi chuyển hướng nhìn sang khu ký túc xá nữ sinh, ở cửa sổ tương tự cũng xuất hiện đầy những khuôn mặt của các học sinh nữ, chỉ duy nhất không nhìn thấy em ấy.
Cảnh sát Hoàng Hải rời khỏi tòa nhà, trong chiếc túi nilon trong suốt có đựng một chiếc bình nhựa. Trong màn đêm không nhìn rõ gương mặt của anh ta, nhưng anh ta cũng không nói câu gì với tôi. Hai người cảnh sát đứng hai bên giữ lấy tôi, đưa tôi đến cổng lớn của trường, một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn đang chờ đợi.
“Thưa cảnh sát, anh hãy khóa chặt cửa phòng tôi lại, bên trong có đồ quan trọng của tôi.”
Đây là câu nói duy nhất của tôi khi bị bắt giữ.
Trong khoảnh khắc tôi bị đẩy vào trong xe cảnh sát, bên đường Nam Minh có một người đàn ông đang đứng, ánh đèn chiếu vào thấy khuôn mặt của anh ta trắng nhợt một cách đáng sợ.
Anh ta tên là Trương Minh Tùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook