Hổ Phụ
-
Chương 53
Sau lần bị Tưởng Chính Bắc trêu ghẹo thành cô vợ nhỏ, Tưởng Thần phát hiện đối phương dần đem những công việc nhà giao cho cậu xử lý. Hắn không còn giống như trước kia, mọi chuyện đều thay cậu giải quyết tốt. Ngược lại như bây giờ làm cho Tưởng Thần cảm thấy, cậu thật sự là một nửa chủ nhân của ngôi nhà này.
Cậu có thể mời bạn bè đến nhà làm khách. Có thể cùng Tưởng Chính Bắc đến siêu thị mua thêm đồ vật. Cậu bắt đầu cảm nhận được mình từ thân phận của một đứa con trai chậm rãi chuyển sang một địa vị khác.
“Cái kệ đặt ở đây là tốt nhất, buổi tối gió sẽ thổi về bên này.” Tưởng Chính Bắc nghe Tưởng Thần nói xong liền đem cái kệ chuyển về hướng đó. Bởi vì ban công nhà bọn họ không đủ lớn, nên Tưởng Chính Bắc mấy ngày hôm trước đã liên hệ với công ty xây dựng sửa lại tầng trên ngôi nhà thành một sân thượng trống. Sau đó hắn kéo hai vợ chồng đáng thương Du Tri Hiểu và thư ký đến đây.
“Mưu Lỗi nói đêm nay cậu ấy sẽ không đến.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu, lấy tính tình của Mưu Lỗi, cậu ta không đến đây thì tốt hơn.
Sau khi sắp xếp xong sân thượng, vài người đi xuống lầu. Thư ký ngồi ở phòng khách lấy đồ ăn sắp ra đĩa. Cô thấy Tưởng Thần đi xuống liền cười hì hì ngoắc tay với cậu, “Lại đây ngồi với chị đi.”
Tưởng Thần nhìn đứa trẻ trong xe đẩy, khuôn mặt mũm mĩm nhắm mắt uống sữa, cũng không biết bé đang tỉnh hay đang ngủ.
Thư ký nhìn vẻ mặt hứng thú của cậu cười nói, “Em sờ nó xem.”
“Ah? Em có thể không?”
Thư ký liền đứng lên đem đứa trẻ từ trong xe bế ra, “Cánh tay này em để ở đây, còn cánh tay kia em đặt ở đây, thả lỏng một chút, có phải nó rất ngoan không?”
Tưởng Thần cực kỳ không tự nhiên nhìn đứa bé trong lòng. Đối phương mở to hai mắt nhìn cậu, lông mi bé thật dài thật mượt, trông giống như một tiểu thiên sứ. Bé ở trong lòng Tưởng Thần loay hoay, không khóc cũng không nháo. Chỉ vươn tay nắm lấy tóc của Tưởng Thần, y y nha nha cười.
“Nó thích em đó.”
“Thật sao?”
Sinh mệnh mềm mại như vậy rốt cuộc đã phí bao nhiêu tâm huyết để nuôi lớn.
“Tiểu Thần, sắp tới giờ rồi, con đi đón bạn con đi.” Tưởng Chính Bắc và Du Tri Hiểu từ tầng trên đi xuống. Nhìn Tưởng Thần ôm đứa nhỏ trong lòng, vẻ mặt của Tưởng Chính Bắc ngay lập tức cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
Tưởng Thần đem đứa trẻ đưa cho thư ký. “Tưởng tổng có định sinh thêm một đứa em cho tiểu Thần không?” Không đợi Tưởng Chính Bắc trả lời, Du Tri Hiểu liền chen vào, “Con đã uống sữa chưa em?”
“Mới uống rồi, cứ cho nó uống hoài anh không sợ ôm nó không nổi sao?”
“Anh lại quên.” Du Tri Hiểu nói xong liền liếc trộm Tưởng Chính Bắc, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường cậu mới tiếp tục nói, “Tưởng tổng, bây giờ cầm mấy thứ này lên kia chưa?”
“Chờ bạn của tiểu Thần lên đó đã.”
Thư ký cũng phát giác giữa chồng cô và ông chủ có cái gì đó không đúng, nhưng cô vẫn cười hì hì chơi đùa cùng con mình.
Danh tiếng của Tưởng Thị rất lớn mạnh, nên bạn học của Tưởng Thần luôn cho rằng nhà của cậu là một toà lâu đài trong truyền thuyết. Chờ đến khi xuống xe mới phát hiện ngôi nhà Tưởng Thần ở chỉ thuộc loại cao cấp mà thôi. Lòng tò mò của bọn họ nhất thời mất đi phần nửa.
Hai năm nay tiền Tưởng Chính Bắc kiếm được đích thực có thể mua cho hai người bọn họ một toà biệt thự ở bất cứ đâu. Nhưng Tưởng Thần lại thích không khí ở nơi này. Nhất là hai người đã sống ở đây vài năm. Huống hồ Tưởng Chính Bắc cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện chuyển nhà, Tưởng Thần hiển nhiên càng không nhắc đến.
“Chúng cháu chào chú Tưởng, chào anh.” Một đám thiếu niên thiếu nữ hô to về phía Tưởng Chính Bắc và Du Tri Hiểu.
Từ khi Tưởng Thần chuyển đến Nhất Trung, Tưởng Chính Bắc hầu như mỗi ngày đều đưa đón cậu. Hơn nữa diện mạo cùng khí chất của ba ba Tưởng Thần ở trong lớp bọn họ đã nhanh chóng biến thành truyền thuyết. Người không biết mặt hắn cũng rất ít. Tưởng Chính Bắc nắm lấy thắt lưng của Tưởng Thần khẽ gật đầu với bọn họ. “Các cháu lên lầu chơi đi, chú không quấy rầy các cháu.”
“Cảm ơn chú!” Cả bọn xách đồ vật nhanh chóng xông lên lầu.
Tưởng Thần quay đầu kéo tay Tưởng Chính Bắc, “Ba ba, ba thật không lên đó sao?”
“Ba ở dưới này chờ con, một chốc nữa đem bọn họ đuổi đi.”
“…”
Tưởng Chính Bắc nhéo mũi cậu, “Được rồi, ba nói giỡn thôi. Một lát nữa ba sẽ lên đó.”
Tưởng Thần đỏ mặt buông tay Tưởng Chính Bắc ra, cậu đi lên lầu cùng nhóm bạn.
Trong lớp có một thiếu niên bình thường luôn thích náo nhiệt. Lúc Tưởng Thần vừa đi lên y đang gào thét vây xung quanh mọi người. Nhìn thấy cậu đi đến liền hưng phấn chạy tới hỏi. “Tưởng Thần, đây là đồ nhập khẩu phải không?! Con tôm lớn như vậy tôi chưa bao giờ thấy qua ah’?!”
Nam sinh ở bên cạnh vỗ vai y, “Cậu đúng là đồ kém kiến thức!”
Thiếu niên kia liền uỷ khuất ôm đầu nói, “Gia đình của tôi thuộc tầng lớp trung lưu được không…”
“Số tôm này vừa đưa tới sáng nay, ba tôi nói là từ siêu thị vận chuyển đến. Tôi cũng không biết nó có phải là nhập khẩu hay không.”
“Ba cậu chắc chắn rất giàu! Nghe nói ba cậu mở công ty, là công ty gì vậy? Buôn bán gì?”
“Hình như là công ty bán hàng trên mạng.”
“Tên gì?”
“Tên đây đủ tôi không nhớ, chỉ nhớ tên viết tắt của công ty ba tôi là Tinh Tuyển Thương Thành.” Tưởng Thần nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ liền hỏi, “Các cậu cũng biết sao?”
“Đâu chỉ là biết?! Trời ơi! Tôi nhịn không được mà, tôi phải xuống dưới tìm ba cậu xin chữ ký! Ba cậu đúng là thiên tài ah’!”
Tưởng Thần mỉm cười nhìn cậu thiếu niên vội vàng chạy xuống lầu. Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng tự hào vì sự thành công của Tưởng Chính Bắc.
Nữ sinh trong lớp vây xung quanh cùng nhau nướng thịt, nam sinh ở một bên tán gẫu chơi đùa. Không biết là người nào lấy rượu từ trong thùng ra, bọn họ hưng phấn huýt sáo. “Tưởng Thần, là cậu tàng trữ cái này sao?”
Tưởng Thần sửng sốt một chút, cậu cũng không nhớ mình có mua rượu ah’. Vì sao lại có rượu ở đây? “Tôi không có mua, đừng mở ra, để tôi đem đi cất.”
“Đừng đừng đừng ah’, vất vã lắm tôi mới phát hiện được thứ tốt, cậu còn muốn đem đi cất? Cậu như vậy không phải là anh em tốt nha, hơn nữa hôm nay cậu cũng đã thành niên rồi, vừa khéo chúng ta tới thử đi.”
Tưởng Thần có chút khó xử, rượu này không phải là cậu mua, vậy chỉ có thể là Tưởng Chính Bắc. Không nghĩ tới ba ba lại chuẩn bị rượu cho bọn họ. Nếu ba ba đã ngầm đồng ý, bọn họ uống một chút cũng không sao đi.
“Ly đâu? Ly đâu?”
“Tôi đi lấy cho, tên nhóc kia cậu cũng quá quỹ quyệt. Tất cả mọi người chỉ rót có nữa ly, cậu chơi nguyên một ly, không sợ say ah’?!”
“Tay của tôi không có run nha.”
“Cậu chưa uống thì làm sao tay run chứ, một lát nữa hai tay hai chân run rẩy thì làm sao ah’?”
Những nam sinh xung quanh bật cười cùng nhau, thiếu niên kia cũng không thèm để ý. Y cầm ly rượu nói với Tưởng Thần, “Tưởng Thần tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Nói thật, trước kia cảm thấy cậu rất ngạo mạn. Cả ngày chỉ chơi cùng với tên Kha Thiên kia. Nhưng hiện giờ xem xét lại, cậu chẳng nhưng xinh đẹp mà tính tình cũng tốt không chỗ nào chê, còn có một người cha quá lợi hại. Thật sự làm cho chúng tôi hâm mộ muốn chết! Uống chén rượu này chúng ta từ nay về sau là anh em. Có việc gì cứ nói với anh đây! Anh giải quyết cho cậu!”
“Cậu ta đang muốn hỏi đáp án đề toán cuối cùng mà thầy hôm nay cho đó! Cậu định giải quyết công bằng thế nào đây?”
“Tôi nói cậu hôm nay đừng có bới móc tôi có được không hả?”
Tưởng Thần nhìn thấy thiếu niên mới uống một ly rượu mà mặt cùng tai đã đỏ hồng, còn cùng đối phương giằng co. Cậu liền vội vàng kéo y lại, nhưng bị mọi người xung quanh ngăn cản, “Hai người này mỗi ngày đều đấu võ mồm, cậu mặc kệ bọn họ đi, đừng xen vào, cả hai người bọn họ càng đấu càng thân ah’. Chúng tôi bên này chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tuy lời chúc này rất tầm thường, nhưng chúng tôi vẫn chúc cậu có thể thi vào trường đại học mà mình mong muốn, tương lai đại phú đại quý.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Thần cầm ly rượu uống vài hớp. Cậu thấy đối phương uống cạn ly liền ngại ngùng uống sạch. Rượu vừa vào miệng Tưởng Thần liền cảm nhận được vị ngọt, nhưng khi chảy xuống yết hầu cậu lại cảm thấy cay cay. Trong nháy mắt sinh ra nhiều loại hương vị, làm cho nước mắt của cậu sắp chảy ra.
“Đến đến, mọi người uống đi, thịt mấy nữ sinh nướng đâu?”
“Các cậu uống chết luôn đi, thịt chúng tôi ăn hết rồi.”
“Ăn đi ăn đi, các cô cứ ăn cho mập ra như Bàn Tử đi, về sau còn ai dám lấy.”
“Cút qua một bên đi!”
Tưởng Thần lại uống mấy ly, trên mặt cậu càng ngày càng hồng, yết hầu cũng đã bắt đầu thiêu cháy. Kha Thiên thấy cậu như vậy liền giúp cậu ngăn rượu, hắn nói. “Cậu không sao chứ? Không biết uống thì đừng uống, coi chừng say.”
“Tôi không sao…” Cả người của Tưởng Thần bỗng trượt ngã vào lòng Kha Thiên.
“Tôi đưa cậu xuống lầu.”
Tưởng Thần lắc đầu, hai mắt cậu hoa lên nhìn chăm chú Kha Thiên, làm cho hắn cảm thấy bối rối. Hắn đang nghĩ nên làm thế nào thì Tưởng Thần đột nhiên nở nụ cười, “Ba ba!”
Tưởng Chính Bắc vốn định lên xem bọn họ như thế nào. Kết quả hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy Tưởng Thần say khướt nằm trong lòng Kha Thiên. Nhìn thoáng qua cũng đủ biết cậu đã say rượu. Tưởng Chính Bắc cau mày đi tới.
“Chú Tưởng?”
“Các cháu cứ chơi tiếp đi, chú đưa Tưởng Thần xuống rữa mặt.” Hắn nói xong liền đem người ngồi trong góc bế lên, mấy nữ sinh bên cạnh liền hưng phất gào thét.
“Đẹp trai quá đi! Đẹp trai quá!”
“Nếu là ba của tôi thì tốt rồi! Tuổi trẻ nhiều tiền! Quả thực là tình tiết trong tiểu thuyết!”
Khuôn mặt của Kha Thiên lạnh như băng nhìn người đàn ông bế Tưởng Thần đi xuống. Quên đi, dù sao mình cũng không làm gì…
Du Tri Hiểu vừa rồi đã đưa vợ và con cậu về nhà. Trong phòng chỉ còn lại hai người và một đống thùng thức ăn. Tưởng Thần vui vẻ vỗ về mặt của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắt vừa lau mặt cho cậu vừa trầm giọng hỏi, “Con cười cái gì?”
“Có phải công ty của ba ba rất lợi hại không?”
“Con cảm thấy nó lợi hại thì lợi hại đi.”
“Vậy ba ba có phải có rất nhiều tiền không?”
“Tiểu Thần là đang sốt ruột muốn nắm quyền tài chính trong nhà sao?”
“Không phải…” Mặt của Tưởng Thần càng hồng, cậu mềm nhũng dựa vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. “Bọn họ nói rất hâm mộ con có một người ba giỏi như vậy.”
“Vui vẻ sao?”
Tưởng Thần thành thật gật đầu, “Đúng rồi, là ba mua rượu sao?”
“Ừ.”
“Con chỉ uống một chút mà đã chóng mặt rồi.”
Thật sự rượu đó là Tưởng Chính Bắc mua về chuẩn bị cùng Tưởng Thần uống. Không nghĩ tới lại nhét vào trong thùng thức ăn, cuối cùng lại rơi vào trong tay đám nhóc kia. May mà hiểu quả cũng không tồi. Tưởng Chính Bắc nhìn hai má hồng hồng của Tưởng Thần, hắn liền vươn bàn tay có chút lạnh vuốt ve cậu.
Thân thể khô nóng của Tưởng Thần vì cái lạnh dễ chịu này mà gắt gao dán chặt lên tay hắn, “Ba ba…”
Tưởng Chính Bắc nâng cằm Tưởng Thần, hôn lên đôi môi màu hồng của cậu, cắn hút vài cái lên đó. Trong miệng Tưởng Thần vẫn còn mang theo mùi rượu thơm ngát, từng chút từng chút tiến vào bên trong lục phủ ngũ tạng của Tưởng Chính Bắc.
Răng môi hai người gắn bó với nhau. Tưởng Chính Bắc không chút nào khách khí đem đầu lưỡi của mình tiến vào bên trong khoang miệng của Tưởng Thần. Hắn quét qua mọi ngõ ngách, liếm hút đùa giỡn cùng đầu lưỡi của cậu. Nước bọt của hai người giao hoà lẫn nhau.
“Con ngoan ngoãn ở đây, ba đi tiễn bạn học của con.”
“Ba ba…” Hai mắt sương mù của Tưởng Thần nhìn Tưởng Chính Bắc, làm cho ánh mắt của hắn càng trầm xuống.
Thấy Tưởng Chính Bắc xoay người lên lầu, Kha Thiên mới từ chỗ rẽ đi ra. Vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại di động. Đột nhiên hắn quát về phía đầu dây bên kia, “Tôi nói rồi! Sinh nhật cậu tôi ccmn không quan tâm!”
Kha Thiên đóng di động lại, cậu lập tức xoay người chạy đi.
Trên lầu mọi người đều đã vui chơi thoả thích. Huống hồ nhân vật chính đã đi xuống lầu. Bọn họ trông thấy Tưởng Chính Bắc đi lên liền cảm thấy hiện giờ nên trở về nhà.
“Tiểu Thần uống rượu say nên không thể lên đây, cảm ơn các cháu đến tham dự sinh nhật của nó. Đây là quà chú cảm tạ các cháu, có rãnh thì lại đến chơi.”
Nhận được thứ trong tay, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. “khu nghỉ mát bên bờ biển, bao ăn, ở khách sạn năm sao!!! Chú Tưởng, chú thật tuyệt vời!”
Tưởng Thần mơ mơ hồ hồ ngồi ở trên ghế sô-pha chờ Tưởng Chính Bắc. Cậu nghe thấy bạn học mình lục tục đi xuống lầu, có người còn đi vào trong chào cậu, “Thật đã say rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp cậu ở trường.”
“Ừ.”
“Tưởng Thần này, ba cậu còn muốn có thêm một đứa con không… A! Sao cậu lại nhéo lỗ tai tôi?!!”
“Ai bảo cậu nói nhiều làm gì!”
Tưởng Thần cười cười, nghe bọn họ nói một lát ý thức của cậu dần thanh tỉnh. Nghe thấy thanh âm đóng cửa, cậu biết Tưởng Chính Bắc đã quay trở lại. Quả nhiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương đang đi tới, “Ba ba.”
Tưởng Chính Bắc thuận thế đè lên người Tưởng Thần. Ngón tay lạnh như băng của hắn chạm lên mặt cậu. Hô hấp nóng rực của hắn phun lên cổ cậu, “Hiện giờ chỉ còn hai chúng ta.”
“… vâng.”
“Biết ba muốn làm gì sao?” Vanh tai của Tưởng Thần liền đỏ lên, cậu gật đầu tuỳ ý để Tưởng Chính Bắc cởi bỏ nút áo của mình. “Không phản kháng? Thích ba như vậy sao?”
Áo bị mở ra, ngón tay của Tưởng Chính Bắc chạm vào hồng châu trước ngực Tưởng Thần, kích thích cậu run rẫy giật giật cả người. Đây không phải là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật với nhau. Nhưng đêm nay Tưởng Thần phá lệ khẩn trương, trái tim cậu cũng kịch liệt đập như lần đầu tiên thân mật cùng Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc liếm lên vành tai cậu, cuối cùng chậm rãi ngậm lấy nó nhẹ nhàng cắn hút. Tưởng Thần theo phản xạ ôm lấy cổ hắn. Tưởng Chính Bắc đứng thẳng dậy bế cậu lên, “Chúng ta trở về phòng.”
“…”
Tưởng Thần tuỳ ý để Tưởng Chính Bắc bế cậu trở về phòng ngủ. Hắn mở đèn tròng phòng, ánh sáng ngay lập tức chiếu vào trong mắt Tưởng Thần, hại cậu không thể không nhắm mắt lại, “Sáng quá, ba ba tắt đèn đi.”
Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy tay Tưởng Thần, đầu lưỡi hắn trượt lên trượt xuống trên làn da trắng nõn của cậu, “Không được, ba muốn nhìn con. Đây là lần đầu tiên của tiểu Thần, ba đương nhiên muốn ghi tạc trong lòng.”
“Ba ba.. như vậy rất kỳ quái.. xin ba ba…”
Khoé môi của Tưởng Chính Bắc khẽ nhếch lên, “Hiện giờ con cầu xin ba hơi sớm, chờ một lát nữa ba sẽ làm cho con cầu ba.”
Hồng châu trước ngực Tưởng Thần bị ngón tay của Tưởng Chính Bắc kích thích, không ngừng xoa nắng điểm mẫn cảm làm cho nó cứng lên. Đầu lưỡi của hắn liếm dần xuống dưới, trượt một đường đến quần lót của cậu. Hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếm lên vật nhỏ được che giấu bên trong chiếc quần lót. Tưởng Thần cảm thấy tính khí của mình chạm phải cằm của Tưởng Chính Bắc, hạ thân cậu liền run rẫy, vật bên trong chậm rãi có cảm giác.
“Thật là, ba mới liếm một chút con đã có cảm giác rồi.” Tay của Tưởng Chính Bắc trượt xuống vuốt ve cái mông căn tròn của Tưởng Thần. “Ba trước đây đã cảm thấy tiểu Thần rất mẫn cảm. Thân thể nhạy cảm như vậy mà phải nhẫn nhịn đến bây giờ thật là không dễ dàng.”
“Ưhm.. đừng mà.. ba ba…”
Ngón tay của hắn tiến vào trong quần của Tưởng Thần, nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của cậu. Bàn tay hắn vừa mới trượt xuống, người dưới thân đã nhịn không được mà run rẫy. Nghe câu nói vừa rồi của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần cảm thấy mình dường như càng thêm mẫm cảm. Tưởng Chính Bắc cảm thấy vô cùng sung sướng, bàn tay hắn không ngừng bóp lên hai cánh mông của cậu. Khoái cảm xa lạ như dòng điện đánh thẳng vào trong đầu Tưởng Thần. Cả người cậu liền phiến hồng.
“Thật đẹp.”
Tưởng Thần giãy dụa nhưng lại bị Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy thắt lưng, ngay cả tính khí ở phía trước cũng bị hắn nắm lấy. Tưởng Thần dần dần chìm đắm trong khoái cảm mà đối phương mang đến.
“Đừng… ba ba…”
Lực đạo ngón tay của Tưởng Chính Bắc không nhanh không chậm. Huống chi vật nhỏ sớm đã quen thuộc sự động chạm của hắn, rất nhanh đã run rẫy muốn bắn ra. Tưởng Chính Bắc ngay lập tức nắm chặt lấy nó, “Đừng vội, đêm nay chúng ta từ từ đến.”
“Ba ba.. đau…”
Ngón tay của Tưởng Chính Bắc không ngừng vuốt lên khe hở giữa hai cánh mông cậu, “Ngốc nghếch, đến bây giờ con vẫn không phân biệt được đau với thoải mái sao?”
“Không.. thoải mái…” Gương mặt Tưởng Thần ửng đỏ, cậu mở miệng nói.
“Ah? Chỗ nào thoải mái? Nói cho ba biết đi.”
“Nơi đó…” Hai cánh mông không ngừng truyền đến cảm giác tê ngứa tra tấn Tưởng Thần. Cậu muốn vươn tay gãi một chút, nhưng cảm giác tê ngứa này không giống như cảm giác ngứa ngáy bình thường. Nó mang theo một sự hư không khó hiểu, “Ba ba… cứu con..”
Tưởng Chính Bắc đến gần nhẹ nhàng hôn lên môi Tưởng Thần. “Ôm ba đi.”
“..Ah?”
“Từ hôm nay trở đi con là của một mình ba.”
____________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook