Hổ Phụ
-
Chương 22
Trở về quê nhà cuộc sống sinh hoạt của Diệp Phong đơn giản hơn rất nhiều. Ban ngày hắn đi theo anh hai đến nhà các hương thân giúp đỡ bọn họ. Buổi tối đi theo hàng xóm uống rượu, tâm sự nói những chuyện trong thành phố. Tính tình của Diệp Phong không phải là người thân thiện, nhưng giờ phút này hắn lại cùng các hương thân hoà thuận ở cùng nhau. Dường như những người ở trong núi đều đối với thế giới bên ngoài tràn ngập hy vọng hướng tới. Điều này khiến cho Diệp Phong nhớ đến mình năm đó, một lòng muốn đến thành phố mưu sinh. Nhận lấy hết những ánh mắt ghẻ lạnh, bởi vì tiền mà thiếu chút nữa đánh mất hết tất cả. Nếu khi đó Thư Lãng không xuất hiện…
Ý thức mình lại nhớ đến người nọ, Diệp Phong nhanh chóng áp chế suy nghĩ của mình.
Đứa con trai của người hàng xóm ngồi ở bên cạnh Diệp Phong không cao. Nó có một đôi mắt đen láy tròn xoe, khiến cho Diệp Phong nhớ đến Tưởng Thần. Ban đầu hắn ôm suy nghĩ ác ý đối với Tưởng Thần và Tưởng Chính Bắc. Nhưng đứa bé kia rất đơn thuần, nhìn cậu ở Tưởng gia chịu uỷ khuất. Diệp Phong lúc đó cảm thấy đứa bé này không đáng bị như vậy. Có một lần hắn hỏi cậu, “Nếu tức giận như vậy vì sao không nói cho ba của em biết? Hắn nhất định sẽ giúp em giáo huấn đám người kia.”
Đứa trẻ ấy lắc đầu nói, “Công việc của ba ba đã rất cực khổ rồi, em không muốn ba ba vì em mà tức giận nữa.”
Diệp Phong bật cười, cho nên hắn đã lặng lẽ dạy cho đứa trẻ kia một ít bản lãnh để phòng thân. Chí ít cũng có thể tránh đi hai đứa em song sinh của cậu.
“Chú Diệp, con về sau muốn thi đại học làm thầy giáo!”
Đứa trẻ ở bên cạnh hắn miêu tả tương lai tốt đẹp của mình. Diệp Phong nở nụ cười, hắn không thích cười, bình thường cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng. Nhưng đặt mình vào bầu không khí này, Diệp Phong vô thức mà nở nụ cười. Chung quy những người dân cổ hủ này khiến cho hắn quên đi xung quanh đây vẫn còn vần thái dương.
“Đừng có quấn chú Diệp, lại đây giúp mẹ hái đậu đi.”
Đứa bé lên tiếng trả lời rồi chạy tới, Diệp Phong cùng những người thân thích xung quanh tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm. Nói đến thời điểm hắn lên đại học, nói đến chuyện hắn làm thầy giáo. Nói thành phố quy hoạch, chế độ kinh tế, chuyện duy nhất hắn không nhắc đến chính là người kia.
※
Tưởng Chính Bắc mới vừa ngừng xe. Đứa nhỏ ngồi trên ghế phó lái đã không thể chờ đợi được thêm, cậu cởi bỏ dây an toàn ngay lập tức xông ra ngoài. Tưởng Chính Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong xe lấy ra nón, khăn quàng cổ và bao tay đuổi theo Tưởng Thần. “Con quên giáo sư Dương nói gì sao? Muốn học vẽ phải bảo vệ tốt tay của mình.”
Tưởng Thần nhìn thấy cổng làng quen thuộc, trong lòng cậu nôn nóng cũng không chú ý đến Tưởng Chính Bắc nói gì. Cậu gật đầu lung tung, Tưởng Chính Bắc từ phía sau nắm lấy cổ tay cậu, đem cậu kéo đến bên cạnh mình. “Ba ba.”
Tưởng Thần lúc này mới nhu thuận đi theo phía sau Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc không phải đang tức giận. Nơi này hoang vắng, từ khi ông Lưu chết, Tưởng Thần rất nhanh đã được Tưởng lão gia tử đón đi. Con cháu của ông Lưu vốn không ở nơi này sinh sống. Hiện giờ cũng không biết đã đem ngôi nhà kia xử trí như thế nào. Nếu bên trong có thứ gì nguy hiểm.. Tưởng Chính Bắc suy nghĩ cẩn thận, nên hắn mới ngăn lại Tưởng Thần.
Nhà của ông Lưu ở bên ngoài thôn, cách thôn làng một đoạn đường. Bên kia còn có vài căn nhà, bên này đều là đồng ruộng đất hoang. Tưởng Chính Bắc đánh giá một vòng mới dẫn Tưởng Thần đi tới đó.
Nhìn từ bên ngoài đã biết ngôi nhà này được xây dựng từ rất lâu. Xung quanh khu vườn được bao quanh bởi một hàng rào bằng gỗ. Tưởng Thần đang chuẩn bị mở cửa thì một người phụ nữ ở bên cạnh đi ra ngoài. Khi bà nhìn thấy Tưởng Thần và Tưởng Chính Bắc liền có chút sửng sốt nói. “Các người tìm ai? Nhà này đã không có người ở nữa.”
“Dì Vương.” Tưởng thần mở miệng gọi đối phương. Người phụ nữ kia dường như cảm thấy thanh âm này rất quen tai. Mới cẩn thận quan sát Tưởng Thần một chút, bà kinh ngạc hô, “Tưởng Thần?!”
Dì Vương và ông Lưu là hàng xóm. Mỗi khi trong nhà ông Lưu khó khăn, dì Vương luôn là người đến giúp đỡ. Bà cũng rất thích Tưởng Thần nhu thuận nghe lời, trong nhà bà có cái gì cũng đều mang chia cho Tưởng Thần một ít. Tưởng Thần không có mẹ, vẫn là dì Vương xem như thân nhân chăm sóc cho cậu. Sau đó mọi chuyện chuyển biến vội vàng, thời điểm Tưởng Thần rời đi cũng không có nói lời từ biệt với dì Vương.
“Vị này là..?”
Tưởng Chính Bắc gật đầu với bà, “Xin chào, tôi là cha của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc.”
Dì Vương đánh gia Tưởng Chính Bắc một chút, thấy bộ dạng của hắn anh tuấn bất phàm. Trên người đều là hàng hiệu, biểu tình trên mặt bà thoáng phức tạp. “Con mới về ah’? Vào nhà dì ngồi một lát đi.”
“Dì Vương nếu bận việc con cùng ba ba vào nhà xem là được.” Tưởng Thần không thể chờ đợi được nữa, cậu muốn vào nhà xem thử. Cũng không đợi dì Vương nói hết lời đã chạy đi. Tưởng Chính Bắc đành phải đi theo phía sau cậu.
“Thần Thần, dì nói con đừng buồn. Cái tên vương bát đản Lưu Bằng khi rời khỏi đây đã thay ổ khoá mới rồi. Chỉ sợ con không vào được.”
Đang vui vẻ cao hứng cầm chìa khoá mở cửa Tưởng Thần liền sửng sốt một chút quay đầu nhìn dì Vương. “Chú Lưu đã thay ổ khoá?”
“Aizz!” Dì Vương thở dài một hơi. “Nhà của ông Lưu đã rất cũ, lại nằm trong khu vực không tốt. Bọn họ sau khi làm tang sự xong đều lập tức rời đi, chỉ còn lại một mình Lưu Bằng ở đây xử lý mọi việc. Dì có hỏi ý của hắn, hình như hắn nói ngại nơi này không tốt nên tính bán đi. Nhưng ngôi nhà này con cũng biết không có ai thèm mua. Lưu Bằng bởi vì có việc ở trấn trên, nên hắn cũng không trở về trông coi nữa.”
Tưởng Thần ủ rũ rầu rĩ trả lời, “Như vậy ah’…”
Tưởng Chính Bắc biết cậu buồn trong lòng liền xoa đầu cậu nói, “Đừng buồn.”
“Đúng vậy Tưởng Thần, con đừng buồn. Đến nhà dì ở cũng được mà, những món đồ của con dì Vương đều đã lén giúp con giữ lại.”
Tưởng Thần gật đầu, cậu liếc mắt nhìn ổ khoá trên cánh cửa gỗ sau đó xoay người đi theo dì Vương vào nhà.
Nhà của dì Vương cũng không giàu có. Chiêu đãi người như Tưởng Chính Bắc dù sao cũng phải tỉ mỉ một chút. Đây cũng là lần đầu tiên bà biết Tưởng Thần có cha, hơn nữa lại là loại người vừa nhìn đã biết rất có tiền. Dì vương nấu nước châm trà mang đến cho Tưởng Thần. “Đây là trà con thích uống nhất, đến nếm thử, cha Tưởng Thần cũng uống một chút đi.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu nhận lấy ly trà trên tay dì Vương. “Ngày Thần Thần được đón đi đúng lúc nhà mẹ đẻ tôi có việc, cho nên đã không kịp nói lời từ biệt. Ngày trước tôi nhìn dáng vẻ của Tưởng Thần, cũng biết nó không giống như dân quê chúng tôi. Thoạt nhìn tuỳ tiện…”
“Dì Vương, dì nói gì vậy..” Tưởng Thần luống cuống nhìn Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc cũng không để ý, dì Vương này xem ra thật lòng thích Tưởng Thần. Đoán chừng trước kia bà cũng đã giúp đỡ cậu không ít. Nhưng nghe bà kể những khổ cực mà Tưởng Thần đã từng trải qua. Trong lòng Tưởng Chính Bắc liền cảm thấy không có chút tư vị nào, hàng ***g mày của hắn cũng khẽ cau lại.”
Ăn cơm chiều xong, thời điểm Tưởng Chính Bắc đi ra ngoài nói chuyện điện thoại trở về, Tưởng Thần đang ngồi ở trước cửa căn nhà cũ ngẫn người. Kiểu chốt cửa cũ này kỳ thật chỉ cần dùng xẻng đập một cái là có thể mở ra được. Nhưng Tưởng Thần lại luyến tiếc ngôi nhà, nên cậu không muốn làm hỏng nó. Tưởng Chính Bắc cũng ném luôn ý tưởng này.
“Trước kia con thường ngồi ở đây viết chữ, ông ngồi ở bên cạnh giúp mọi người đóng đồ vật. Cái bàn cái ghế trong nhà này cũng đều do chính tay ông làm.”
Tưởng Chính Bắc nhìn cái ghế nhỏ đã ố vàng, còn bị thiếu một chân trong vườn. Hắn liền tưởng tượng đến dáng vẻ ngồi đó của Tưởng Thần khi còn bé. Trong lòng hắn vừa cảm thấy cậu thật đáng yêu lại vừa cảm thấy chua xót.
“Nơi đó con và ông từng nuôi gà, cũng nuôi thêm một con cừu nhỏ. Con hay dẫn nó lên núi ăn cỏ, nhưng có một lần con bị bệnh, ông đã đem con cừu ấy bán đi.”
Tưởng Thần rơi vào trong hồi ức. Tưởng Chính Bắc không đành lòng quấy rầy cậu. Nhưng hắn nhịn không được muốn giúp cậu lau đi những chuyện đau khổ trong lòng. Chung quy tất cả đều là do hắn phạm sai lầm.
“Ba ba.”
Tưởng Thần đột nhiên nhào vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. Đem đầu chôn ở trong ngực hắn, “Vì sao chú và những người cô đó không muốn giữ con lại.. Vì sao không để cho con thấy mặt ông lần cuối.. Con không phải là một điềm xui xẻo, con cũng là cháu của ông…”
Điềm xui xẻo…
Đáy mắt Tưởng Chính Bắc cười nhạo, hiện giờ vẫn còn có người tin những thứ này. Đông thời hắn cũng oán giận những kẻ làm cho Tưởng Thần đau khổ. Đương nhiên cũng bao quat cả hắn. Hắn lúc trước vì sao lại có thể dễ dàng xem thường một sinh mệnh đang tồn tại như vậy? Nếu như hắn có chút trách nhiệm, Tưởng Thần cũng đã không cần phải chịu nhiều khổ sở như thế.
“Không sao, ba giúp con lấy lại hết tất cả.” Tưởng Chính Bắc ôm Tưởng Thần, xoa đầu cậu.
Tưởng Thần không biết Tưởng Chính Bắc muốn giúp cậu lấy lại cái gì. Nhưng nằm trong ***g ngực của Tưởng Chính Bắc, hưởng thụ sự ôn nhu của ba ba cho cậu, khiến cậu an tâm mà làm nũng.
Buổi tối dì Vương lấy một cái hộp sắt đem vào trong buồng. Cái hộp đã rất cũ, nước sơn ở mặt trên đều đã tróc hết. Nhưng Tưởng Thần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đồ của ông Lưu.
“Con còn nhớ ah’, lúc Lưu Bằng còn chưa thay ổ khoá dì đã lén lấy về đây. Trước kia ông của con đã nói với dì, nếu ông ấy qua đời thì đem cái hộp này cho con xem những đồ vật bên trong. Lần trước không kịp, may mắn lần này con trở lại. Nếu không dì còn không biết phải làm sao.”
Vốn cũng không phải là đồ vật quý giá gì, cho nên mất đi một cái hộp Lưu Bằng căn bản cũng không phát hiện. Mặt trên chiếc hộp có một cái khoá nhỏ. Chìa khoá đó luôn ở trên người Tưởng Thần. Ông Lưu đã từng nói về cái hộp này với Tưởng Thần, nhưng cậu khi đó chưa từng nhìn thấy cái hộp ấy. Thời điểm đó, cậu tình nguyện vĩnh viễn không muốn biết cha mẹ mình là ai. Cậu chỉ muốn ông có thể khoẻ mạnh trường thọ mà ở bên cạnh cậu cả đời.
Tưởng Thần chậm rãi mở chiếc hộp. Bên trong không có đồ vật gì quý giá, chỉ có vài món đồ kỹ niệm của ông Lưu và Tưởng Thần trước kia. Bên dưới đáy hộp còn có một tấm ảnh chụp. Một người phụ nữ mặc váy trắng ôm một đứa trẻ vừa tròn một tháng tuổi. Trong lúc Tưởng Thần cầm tấm ảnh chụp lên, Tưởng Chính Bắc gần như trong nháy mắt đã nhận ra đối phương là ai.
Ở đằng sau tấm ảnh chụp viết một chữ “Tĩnh.” cùng một dãy số ngày tháng năm. Tưởng Thần nhìn cả buổi mới quay đầu hỏi Tưởng Chính Bắc, “Ba ba, đây là mẹ con sao?”
Tưởng Chính Bắc không nói gì chỉ gật đầu.
Nhận được sự khẳng định của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần cầm ảnh chụp nhìn hồi lâu. Giống như không thể xác định cô gái thoạt nhìn chỉ lớn hơn cậu vài tuổi ở trước mắt này lại là mẹ ruột của cậu. “Mẹ nhìn thật trẻ.”
“Ừ.”
Thấy Tưởng Chính Bắc không có hứng thú, Tưởng Thần liền đem ảnh chụp cất đi. Cậu vẫn luôn nghĩ Tưởng Chính Bắc và Lâm Tĩnh ly hôn, cũng không biết ngày trước đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tưởng Thần thấy thái độ của Tưởng Chính Bắc như vậy, cậu chỉ nghĩ rằng hắn nhìn thấy Lâm Tĩnh nên cảm thấy không được tự nhiên. Vì thế cậu ngay lập tức đem tấm ảnh cất đi.
“Mẹ của Thần Thần đúng là một cô gái xinh đẹp.” Dì Vương cảm thán.
Tưởng Thần nhìn về phía dì Vương ngại ngùng mỉm cười, cậu cũng không nói gì thêm.
Ấn tượng của cậu đối với Lâm Tĩnh đã rất phai nhạt. Khi cậu sáu tuổi, vừa tỉnh dậy không nhìn thấy mẹ cậu liền khóc lớn. Tiền thuê nhà đến kỳ hạng, cậu bị chủ cho thuê đuổi ra khỏi nhà. Bất đắc dĩ đành phải lưu lạc ở bên ngoài. May mắn ông Lưu thu nhận cậu, từ khi đó cậu biết mẹ mình sẽ không bao giờ trở lại.
“Nhà của tôi không lớn, buổi tối đành để hai cha con ngủ trong căn phòng nhỏ kia của con tôi.”
Tưởng Chính Bắc nói, “Cảm ơn.”
Dì Vương làm sao biết dùng câu văn trau chuốt để nói chuyện nhiều với Tưởng Chính Bắc. Bà dặn hai người nếu lạnh thì đến phòng của bà. Tưởng Thần đã lâu không có ngủ loại giường đất này. Lưng nóng nhưng mặt lại lạnh đến phát run. Cậu không thể làm gì khác hơn đành không ngừng chui vào trong lòng Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc liền mở hai cánh tay ra ôm lấy cậu.
“Ba ba, thật xin lỗi, làm ba không ngủ được?”
Sợ mình làm phiền đến giấc ngủ ngon của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần trong lòng áy náy. Những nơi có điều kiện gian khổ như thế này Tưởng Thần đều đã lĩnh hội qua. Tưởng Chính Bắc cảm thấy không quen là điều hiển nhiên.
Nghe thấy lời xin lỗi của Tưởng Thần, ánh mắt của Tưởng Chính Bắc tối lại. Hắn nhéo cái mũi nhỏ của cậu, ôm chặt cậu vào trong lòng, cũng hôn lên mặt cậu một cái.
“Ba ba.” Tưởng Thần cười, cậu đã dần có thói quen để cho Tưởng Chính Bắc hôn. Cậu chỉ cảm thấy đây là hành động rất thân mật của ba ba dành cho cậu, mà không cảm thấy điều này có gì đó không ổn.
Tưởng Chính Bắc nhắm mắt lại trêu đùa cậu, “Ba ba đang ngủ.”
“Ba đang ngủ làm sao có thể nói ah’?”
“Bất kể là thời điểm nào chỉ cần tiểu Thần nói chuyện với ba. Ba đều có thể trả lời tiểu Thần, cho dù là đang ngủ.”
Tưởng Thần bật cười, “Ba ba gạt người.”
“Ba ba không có gạt người, nhất là tiểu Thần.”
_______________________
Ba không gạt con, ba chỉ dụ dỗ con thôi =))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook