Hổ Phụ
Chương 16

“Có một câu nói như thế này, thương nhân coi trọng lợi nhuận coi khinh biệt ly. Cha của anh hiện giờ làm như vậy là bởi vì ông ta hoàn toàn xem anh như món hàng để giao dịch lợi thế.” Diệp Phong hút sữa đậu nành giương mắt nhìn người đàn ông đang ngồi viết luận văn ở bên cạnh. Tây trang màu đen phẳng phiu, cúc áo sơmi một cái cũng không mở được cài gọn gàng đến cổ. Đôi môi mỏng hồng phấn mang theo mị hoặc quyến rũ người khác. Hai mắt chuyên chú nhìn văn kiện trên bàn, eo nhỏ, chân thon, toát lên dáng vẻ của một người đàn ông cấm dục. Diệp Phong hút mạnh một hơi sữa đậu nành, đem hộp sữa ném thật xa ra bên ngoài. Hắn đi đến trước mặt đối phương, bá đạo nâng cằm Thư Lãng lên hôn thật sâu. “Anh tốt hơn hết nên sớm quên hắn đi, đối với anh hay đối với hắn đều tốt cả.”

Thư Lãng nghiêng đầu, hàng lông mi y khẽ run run. Nhớ đến lần trước y gặp Tưởng Chính Bắc, đối phương thản nhiên trêu đùa dấu hôn trên cổ y. Còn bản thân y căn bản không có cách nào giải thích được. Bị Tưởng Chính Bắc trông thấy như vậy, chỉ sợ nếu hắn biết được.. chắc chắn sẽ càng thêm chán ghét y..

Không nghĩ tới Thư Lãng lại gật đầu, Diệp Phong vô cùng kinh ngạc. Đuôi mắt của hắn cũng nhiễm một tầng vui sướng, “Đêm nay không nấu cơm sao?”

“Cậu muốn ăn gì?” Diệp Phong ôm lấy bả vai của Thư Lãng nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ. Thư Lãng cười nhìn hắn, “Cậu có một buổi chiều để từ từ suy nghĩ.”

“Buổi tối tôi lái xe đến đón anh.”



Diệp Phong lần nữa nhìn đồng hồ, kim ngắn lẫn kim dài đã chỉ về hướng số tám. Hắn hừ lạnh một hơi cau chặt hàng lông mày. Diệp Phong cao một mét tám, cả người ngồi bên trong chiếc xe nhỏ hẹp. Vì sợ không nhìn thấy Thư Lãng, hắn đã mở cửa sổ đợi y hơn một giờ.

Lúc này đột nhiên có vài thiến niên nhảy xuống. Diệp Phong cẩn thận quan sát bọn họ trong chốc lát, thì ra là ba nghiên cứu sinh của Thư Lãng. “Tao nói, nếu đêm nay đứa nào ngủ trước thì dkm thằng đó là cháu trai!”

“Thôi đi thằng kia, mày lúc nào không phải là đứa nằm vật xuống đất đầu tiên? Nói nghe hay ah’, đêm nay đứa nào bỏ anh em đi ngủ trước thì nguyên tuần sau phải bao cả bọn đi ăn cơm.”

Ba thiếu niên nhiệt liệt thảo luận, đột nhiên trước mặt xuất hiện một thân ảnh không nên ở đây lúc này. Diệp Phong hút thuốc đứng ở trước mặt mặt cả bọn. Ba thiếu niên thiếu chút nữa tưởng mình gặp ăn cướp. May mắn một trong số đó nhận ra Diệp Phong, cậu ta kêu lên, “Là thầy!”

Diệp Phong phung điếu thuốc qua một bên, hắn quan sát ba thiếu niên đang cầm mì ăn liền và chân giò hun khói trong tay, “Tổ chức tiệc ah’?”

“Không không không, chúng em ăn nhiều quá nên chỉ định đi tản bộ, sẽ lập tức trở về!” Nói xong cả ba thiếu niên đồng thời quay đầu bước thật nhanh.

“Đứng lại!”

Diệp Phong bởi vì bị Thư Lãng cho leo cây, nên lúc này hắn rất tức giận. Mấy thiếu niên bị hắn bắt gặp này cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo. Tay hắn giữ chặt lấy hai tay của một thiếu niên, chân dưới linh hoạt chặn lại hai chân cậu. Thiếu niên mất thằng bằng liền ngã xuống mặt đất. “Sao lại chạy?!”

“Thầy ah’, chúng em đã sai.”

“Sai chỗ nào?”

“Chúng em không nên làm trái nội quy trường học, đã tối còn chạy ra ngoài lên mạng…”

Diệp Phong không nghĩ tới tên nhóc này lại không có cốt khí như vậy. Hắn cũng lười đùa với bọn họ, “Giáo sư của các cậu đâu?”

“Thầy Thư có việc bận nên đã sớm đi rồi.”

“Đi về nhà?” Diệp Phong buồn bực. Điện thoại của y vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Nếu y về nhà trước tại sao lại không nói với hắn một tiếng? Thiếu niên bên cạnh lắc đầu, “Thầy ấy không có về nhà, hình như có người gọi đến tìm thầy có việc, em thấy thầy ấy đi rất vội vã.”

Diệp Phong nhíu mày, có thể làm cho Thư Lãng ngay lập tức rời đi chỉ có hai trường hợp, một là người của Thư gia, hai chính là Tưởng Chính Bắc. Nhưng cho dù là trường hợp nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện buổi sáng Thư Lãng đã đáp ứng hắn, lại càng khiến cho hắn thêm tức giận ở trong lòng.

“Thầy ah’… chúng em có thể trở về không?”

“Chuyện tối nay tôi sẽ nói cho giáo sư các cậu biết để y xử lý. Nếu lần sau các cậu còn tái phạm thì cẩn thận bài luận văn tốt nghiệp đi.”

Ba thiếu niên ủ rũ rời đi.

Trở lại trong xe Diệp Phong lại châm một điếu thuốc. Thư Lãng vẫn luôn không thích khói thuốc lá lượn lờ trong xe, cho nên hắn rất ít khi hút thuốc trước mặt Thư Lãng. Nhớ đến chuyện ngày trước, bản thân hắn dự định buông tha cho việc học. Cũng vì thế mà Thư Lãng mỗi ngày đều chạy theo sau hắn. Lúc đó Diệp Phong còn cảm thấy y phiền, thậm chí còn muốn ra tay đánh y. Bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hắn. Có chỗ nào giống như hiện giờ?! Diệp Phong ở ngoài mặt luôn làm ra vẻ không hề quan tâm. Nhưng hắn biết rõ trong lòng mình có bao nhiêu để ý đến Thư Lãng. Có bao nhiêu cẩn thận sợ làm y mất hứng. Cho dù là vậy, hắn cũng không thể nào sánh bằng Tưởng Chính Bắc, một kẻ ra nước ngoài bảy năm trời không hề có tin tức.

Diệp Phong sau khi thích Thư Lãng mới phát hiện trong lòng y vẫn luôn không thể vứt bỏ được kẻ đó. Khi ấy hắn tâm cao khí ngạo, cảm thấy cho dù tình cảm đó có sâu đậm hơn nữa, hắn cũng có thể có được y. Nhưng hiện thực tàn nhẫn, hắn đã hoàn toàn thất bại. Cho dù cả hai có sự thân mật của xác thịt, nhưng hắn vẫn không có cách nào tiến vào trái tim của Thư Lãng. Y uống say, y mệt mỏi, y đều theo bản năng mà gọi cái tên đó, cho tới bây giờ đều không phải là tên của hắn.

Thời điểm Thư Lãng nói Diệp Phong đến nhà Tưởng Chính bắc làm gia sư cho con trai hắn. Sự ghen tị của Diệp Phong gần như lên đến đỉnh điểm, “Muốn tôi đi cũng được, tối nay cho tôi thượng anh, thế nào?”

Hắn cho rằng Thư Lãng sẽ từ chối, nào nghĩ đến y lại gật đầu đáp ứng…

Đêm hôm đó Thư Lãng bị Diệp Phong gây sức ép thật thảm. Diệp Phong biết Thư Lãng vẫn cảm thấy hắn là một đứa trẻ thiếu hụt tình cảm, cho nên y luôn luôn đối xử ôn nhu với hắn. Cũng bởi vì làm giáo sư một thời gian, Thư Lãng trở nên thích đi cứu vớt những học trò lầm đường lạc lối. Diệp Phong không phải là người đặc biệt trong mắt Thư Lãng. Hắn và Thư Lãng chỉ giống như thầy và trò mà thôi.

Nếu không phải thành lập mối quan hệ bạn giường. Có lẽ Thư Lãng đã quên cậu giống như quên những học trò khác của y..

Khi hắn đến Tưởng gia mới phát hiện Tưởng Chính Bắc không có tình cảm với Thư Lãng. Hắn ban đầu cho rằng hai người họ từ nhỏ đã có tình cảm với nhau. Thì ra chỉ có một mình Thư Lãng đơn phương yêu Tưởng Chính Bắc.

Mà khi Diệp Phong gặp Tưởng Chính Bắc, hắn tựa hồ không giống như những gì mà Diệp Phong nghe được. Hắn rất yêu thương Tưởng Thần, cơ hồ gần như là sủng nịnh. Con người sắc đá nhu tình gì đó, Diệp Phong làm không được, cũng khinh thường những thứ đó. Nhưng mỗi khi hắn nhìn Tưởng Thần nhắc đến Tưởng Chính Bắc, hai mắt cậu sáng lên giống như ngôi sao trên bầu trời, làm cho Diệp Phong cũng vì thế mà thầm hâm mộ Tưởng Chính Bắc.

“Khụ khụ, sao lại nhiều khói thuốc lá như vậy?! Diệp Phong, là cậu sao? Cậu ở đó ah’?”

Thư Lãng vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, khiến cho y muốn chảy nước mắt. Người có thể ở trong này hút thuốc cũng chỉ có một, cho nên Thư Lãng trực tiếp gọi tên Diệp Phong. Trong bóng đêm, Diệp Phong cũng không bởi vì tiếng gọi đó mà cảm thấy mình được cứu chuộc. Bóp mẫu tàn thuốc trong tay, ánh mắt Diệp Phong âm trầm.

“Thật là cậu ah’, tại sao không nói chuyện?” Thư Lãng cỡi áo khoác mở cửa sổ ra để thở.

“Buổi chiều đi đâu?”

Thư Lãng nghe giọng nói lạnh lùng của Diệp Phong liền trở nên sửng sốt. Đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã hẹn đối phương đến nhà ăn cơm. “Thật xin lỗi, tôi đã quên chuyện chúng ta hẹn nhau ăn cơm!”

“Gọi điện thoại vì sao không ai bắt?”

“Điện thoại…” Thư Lãng lấy di động ra, màn hình màu đen nhấn mấy lần cũng không lên. “.. nó hết pin, Diệp Phong…”

“Không có chuyện gì thì thôi vậy, tôi đi về trước đây.”

Thư Lãng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc không thích hợp của Diệp Phong. Chờ đến khi hắn đứng dậy đi ngang qua y, y liền kéo tay hắn lại. Thư Lãng bị bàn tay lạnh như băng của hắn làm cho rùng mình. “Sao người cậu lại lạnh như vậy ah’? Cậu đến đây khi nào?”

“Tìm không thấy anh nên tới.”

“Đã trễ rồi, nếu không đêm nay cậu ngủ lại đây đi.”

Diệp Phong hơi cúi đầu nhìn Thư Lãng, ánh mắt của đối phương rõ ràng không có bất kỳ ý tứ nào khác. Xem ra chỉ đơn thuần là cùng nhau đắp chăn đi ngủ. “Ngủ trên giường anh mà không làm chuyện gì tôi sợ tôi không quen.”

“Diệp Phong…”

Nhìn vẻ mặt của Thư Lãng trong nháy mắt ảm đảm, như những lời này khiến cho y thương tâm. Diệp Phong rốt cuộc gạt tay Thư Lãng đang nắm lấy hắn ra, mở cửa rời đi.

Là hắn, chỉ có mình hắn cho tới nay vẫn luôn nghiêm túc duy trì mối quan hệ không có tương lai này. Dưới đáy lòng y rốt cuộc không thể tiếp nhận thêm người khác sao?



Sau khi gặp mặt Thư Lãng, Tưởng Chính bắc liền vội vàng về nhà.

Thời điểm trở về mới phát hiện Tưởng Thần đang chuẩn bị đồ bỏ vào túi sách của cậu. Thấy cậu mở xem dụng cụ vẽ cùng màu nước, Tưởng Chính Bắc lúc này mới nhớ tới chuyện cậu ngày mai sẽ đi cùng thầy giáo đến ngoại ô vẽ phong cảnh.

“Con chuẩn bị đồ xong chưa?” Tưởng Chính Bắc hỏi cậu.

Tưởng Thần cẩn thận xem xét thêm lần nữa mới gật đầu nói với hắn. “Đã xong ba ba.”

“Nếu gặp chuyện không may thì nhớ phải gọi điện thoại cho ba đầu tiên.”

Tưởng Thần gật đầu.

Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu. “Tiền ở trong ngăn kéo, con tự đi lấy đi.”

“Ba ba…”

“Sao?”

“Không có gì…”

Tưởng Thần rõ ràng muốn nói lại thôi. Tưởng Chính Bắc đành phải vươn tay nắm lấy cậu, hắn nghiêm mặt nói. “Không được giấu ba ba.”

Tưởng Thần cắn môi nửa ngày mới mở miệng hỏi. “Ba ba sẽ tái hôn sao?”

Tưởng Chính Bắc bị câu hỏi của cậu chọc cười. “Ai nói cho con nghe điều này?”

“Không có ai.. là do con suy đoán.”

“Không có chuyện gì sao lại suy đoán ba ba sẽ tái hôn?” Tưởng Chính Bắc hơi híp mắt lại hỏi.

Tưởng Thần nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Tưởng Chính Bắc. Cậu không biết phải nói như thế nào, buổi trưa bạn cùng bàn của Tưởng Thần đột nhiên nhắc đến hàng xóm của cậu ấy. Bạn cùng bàn nói gia đình đó có một ông bố vẫn luôn độc thân, nhưng đột nhiên lại cùng một người phụ nữ khác tái hôn. Nghe thấy chuyện này, Tưởng Thần không biết vì sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Cậu vẫn còn chưa cảm nhận đủ cuộc sống riêng tư của cậu và ba ba. Tưởng Thần không thích cuộc sống của cậu và ba ba còn có thêm một người phụ nữ khác chen ngang. Hơn nữa người phụ nữ đó lại càng thân mật với ba ba hơn cậu. Tưởng Thần cảm thấy mình trở nên rất ích kỷ.

“Thật xin lỗi ba ba, con sẽ không nghĩ lung tung nữa.”

Tưởng Thần bay nhanh trốn về phòng mình. Tưởng Chính Bắc nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, ánh mắt hắn không khỏi tối lại. Hắn không quá xác định mọi chuyện như bây giờ có gì là không đúng. Tưởng Thần đứa bé này.. dường như càng ngày càng ỷ lại vào hắn hơn trước kia.

__________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Con đầu to, bố đầu nhỏ, một đôi bạn thân, hai cha con hạnh phúc~~

Edit: =.,=.. yêu cầu tỷ không đầu độc tuổi thơ của em..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương