Hổ Phách Cầu Vồng
-
Chương 53: Phiên ngoại 14. Thất tịch vui vẻ
Nô lệ doanh nghiệp khi hẹn hò có một trở ngại, chính là mỗi khi tới dịp lễ nào đó mà lại không trùng ngày nghỉ, quả là có chút khó xử.
Lúc Trịnh Dư An tan tầm thì đã hơn sáu giờ. Trên bàn Trần Lê có một bó hoa hồng quấn ren, là kiểu đẹp mộng ảo mơ hồ đang hot hiện nay. Cô nàng đang rất phấn khởi dọn dẹp lại bàn làm việc, thấy Trịnh Dư An thì cười hỏi, “Sếp về ạ?”
Trịnh Dư An vẫn đang nhìn hoa hồng, có chút đãng trí hỏi: “Bạn trai tặng à?”
Trần Lê giận dỗi: “Đã là chồng rồi.”
Trịnh Dư An phì cười: “Chúc mừng, chúc mừng.” Anh lại lướt mắt qua bó hoa ấy rồi mới vẫy tay coi như tạm biệt.
Yến Thư Vọng nửa tiếng trước đã nhắn tin bảo đang chờ anh dưới hầm.
Theo lý mà nói bãi đỗ xe của ngân hàng vốn không cho người ngoài vào, nhưng từ sau khi ở chung, Trịnh Dư An và Yến Thư Vọng thường hay chung xe đi làm.
Hiển nhiên từ giám đốc lãnh đạo đến bảo vệ lao công, chẳng có ai mà Trịnh Dư An không thể thu phục. Xe Yến Thư Vọng tới được mấy lần, bác bảo vệ đã quen thuộc tới mức mới thấy đèn pha từ xa là đã mở thanh chắn cho rồi.
Tuy mới thứ Ba nhưng không khí Thất Tịch bao trùm, thế nên dưới hầm để xe hiếm khi chẳng còn bóng ai như này. Trịnh Dư An đi tới bên xe, đưa tay ra mở cửa lại không mở được. Anh ngó nửa người ra trước, Yến Thư Vọng chậm chạp hạ kính cửa xe xuống.
“Làm gì vậy?” Trịnh Dư An hỏi.
Yến Thư Vọng không chịu nói: “Em ra mở cốp sau đi.”
Trịnh Dư An hào hứng: “Không phải chứ, chiêu cũ như vậy.” Nói thì nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ra sau đít xe.
Yến Thư Vọng nhìn qua cửa kính xe thấy anh đã vào vị trí thì mới mở cốp. Trịnh Dư An chỉ thấy có nào đỏ nào trắng xuất hiện trước mắt. Quả nhiên bên trong đặt một vòng hoa, ở giữa là một chiếc hộp.
Trịnh Dư An: “………”
Yến Thư Vọng xuống xe. Hắn tựa cửa xe, một tay nhét túi, ngoài mặt không để lộ nhiều cảm xúc: “Đều là hoa khô, vận chuyển từ nước ngoài về.”
Trịnh Dư An liếc hắn một cái, hỏi: “Trong hộp là gì vậy?”
Yến Thư Vọng: “Bao cao su.”
Trịnh Dư An dở khóc dở cười: “Em hỏi thật đấy.”
Yến Thư Vọng suy nghĩ một chút, nói: “Giấy tờ sở hữu nhà ở, của hai chúng ta.”
Trịnh Dư An không biết nói sao. Anh ngắm nghía vòng hoa xung quanh một chút, không thể không nói khiếu thẩm mỹ của Yến Thư Vọng thật sự rất gay. Hoa mua cũng không giống người khác. Do hoa khô được làm cũ tạo thành, rất có cảm giác rừng rậm, phối cùng xe vừa không khoa trương lại vừa mang nét đẹp cao cấp.
Lúc anh đóng cốp sau lại, Yến Thư Vọng không di chuyển, hỏi anh: “Em không xem thử à?”
Trịnh Dư An lại bên cạnh hắn, cố ý áp sát, nhưng lại không chạm hẳn vào, kề bên tai hắn mà như gần như xa hỏi: “Bao cao su đâu?”
Yến Thư Vọng: “……”
Trịnh Dư An hơi ngẩng đầu. Anh thấp hơn Yến Thư Vọng một chút, từ góc độ này, chóp mũi vừa hay chạm tới phần cằm góc cạnh xinh đẹp của đối phương, giống như muốn hôn lên má người ta vậy.
Anh cách túi quần vỗ nhẹ lên tay Yến Thư Vọng, đầy hàm ý bảo: “Xem ra anh có mang.”
Trước khi Trịnh Dư An lên xe có gọi điện cho Tần Hán Quan xin nghỉ. Người kia không biết đang ở chỗ nào, ồn ào như chợ vỡ: “Cậu xin nghỉ kiểu gì?”
Trịnh Dư An bảo nghỉ phép năm. Tần Hán Quan: “Nghỉ phép năm phải làm đơn xin phép trước, cậu thế này là không hiểu quy tắc.”
Trịnh Dư An: “Tối nay tôi gửi bưu kiện cho anh.”
Tần Hán Quan chậc lưỡi: “Cậu trốn nhà theo tình nhân à?”
Trịnh Dư An nhìn Yến Thư Vọng đang nghiêm túc xoay vô-lăng, không nhịn được bật cười. Anh bảo: “Có phải không nhỉ.”
Chuyện xin nghỉ tạm thời đương nhiên nằm trong kế hoạch của Yến Thư Vọng. Cho dù Trịnh Dư An không xin nghỉ, hắn cũng có chuẩn bị để kéo dài ngày lễ Thất Tịch này, bù lại cùng đối phương vào thứ Bảy và Chủ Nhật.
Hai người như hai đứa trẻ đuổi theo mặt trăng, cả đường đi đều ngập ánh sao trời. Trịnh Dư An ôm một bó hoa khô trong lòng. Anh mở hệ thống phát nhạc trên xe, bật bài “Em muốn thế nào, chúng ta sẽ thế ấy”. Lúc lời bài hát tới câu “Muốn nắm lấy tay em, sau đó dẫn em đi thật xa”, Trịnh Dư An cuối cùng không thể kiềm nổi nữa, vươn người qua bộ phận điều khiển ở giữa rồi hôn Yến Thư Vọng.
“Anh mang bao nhiêu bao?” Anh lại hỏi.
Yến Thư Vọng có vẻ cũng có chút bó tay, “Thế nào cũng đủ.” Hắn nhéo nhẹ sau cổ Trịnh Dư An, lên tiếng cảnh cáo, “Em đừng có nghịch, đợi lát sẽ xử lý em.”
Trịnh Dư An ngồi thẳng lại, không cản trở hắn nữa, nhưng cũng chỉ được một lúc lại không yên: “Anh cứng chưa?”
Yến Thư Vọng: “……..”
Điểm đến là nông trại mới mở cạnh núi Mạc Can. Lúc tới nơi Trịnh Dư An mới biết Yến Thư Vọng đã thuê trọn hết mấy ngày này.
“Đây là hành cung hoàng đế của anh à?” Anh trêu.
Yến Thư Vọng nhìn anh rồi bảo: “Bọn họ có hạng mục hợp tác với nền tảng bên anh, coi như đi thị sát công việc.”
Trịnh Dư An “chậc” một tiếng: “Lấy việc công mưu lợi riêng nhé.”
Người chủ đã trực tiếp giao chìa khóa khu nông trại cho Yến Thư Vọng, nhân viên chỉ còn mấy người quản lý khu vực công cộng. Nơi bọn họ ở có cả suối nước nóng, biệt thự được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, kéo cửa mở là thấy sân sau. Trịnh Dư An chẳng mang chút đồ đạc nào nên Yến Thư Vọng chỉ có thể đi mua quần lót cho anh trước.
Chờ tới lúc quay lại, cái người đòi quần lót đấy đã ngâm mình trong nước nóng.
Yến Thư Vọng đứng trên mép hồ, Trịnh Dư An thoải mái để mở hai cánh tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nước hồ vừa trong vừa nông, cảnh đẹp phía dưới quyến rũ vô cùng.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Trịnh Dư An giục, “Ngâm cùng em.”
Yến Thư Vọng ngồi xổm xuống, lấy hai ngón tay miết giữ cằm Trịnh Dư An. Hai người họ cứ vậy trao nhau một nụ hôn.
Mấy vấn đề vệ sinh trước khi làm tình, bản thân Trịnh Dư An đã quá quen thuộc. Bình thường lúc ở nhà, Yến Thư Vọng rất thích rửa giúp anh, nên cho dù trước đó Trịnh Dư An đã làm hết các công đoạn thì Yến Thư Vọng vẫn lấy danh nghĩa kiểm tra mà chuẩn bị hết cho anh một lượt từ trong ra ngoài.
Nước trong hồ ấm áp, Trịnh Dư An được Yến Thư Vọng ôm vào lòng hôn, tới cuối cả hai người đều thấy hơi choáng váng.
Mái tóc dài của Yến Thư Vọng để thả, một nửa cuốn lấy đầu ngón tay Trịnh Dư An. Anh đã hôn đến có chút mê muội, giật tay làm Yến Thư Vọng khẽ kêu “Au” một tiếng.
“Xin lỗi.” Trịnh Dư An thì thầm, giọng điệu nghe có vẻ hơi háo sắc. Anh đẩy Yến Thư Vọng tới bên thành hồ, dạng hai chân ngồi lên, Yến Thư Vọng trước hết chỉ có thể giữ hông anh lại.
“Chờ một chút nữa.” Yến Thư Vọng kìm nén bảo.
Trịnh Dư An liếm môi, anh bảo mình chịu được rồi thật sự từ từ hạ mông xuống. Yến Thư Vọng từ góc dưới nhìn lên anh, bị Trịnh Dư An phát hiện thì lại ngẩng đầu đòi hôn.
Đã vệ sinh và bôi trơn đầy đủ nên tuy Trịnh Dư An cảm thấy phía sau bị nhét quá đầy nhưng cũng không đau cho lắm. Anh làm quen một chút, tự mình chuyển dộng.
Yến Thư Vọng vỗ mông anh: “Bao cao su.”
Trịnh Dư An chặn miệng hắn lại, nói: “Chờ anh bắn rồi lại đeo.”
“……” Yến Thư Vọng cũng không rõ rốt cục Trịnh Dư An học đâu ra mấy cách chơi như này. Anh thật sự nhiệt tình to gan tới phạm quy, khác xa với lúc bình thường.
Hai người họ cũng không nô đùa trong nước được bao lâu, vì Yến Thư Vọng vẫn luôn ghi nhớ chuyện đeo bao.
Trịnh Dư An rõ ràng vẫn canh cánh chuyện lúc ở ngoài không thể ép hắn bắn ra, chờ tới lúc sàn đấu đổi vào trong, thể lực anh lại có chút chịu không nổi.
“Em gấp cái gì.” Yến Thư Vọng kê gối dưới eo Trịnh Dư An, nhấc cao một chân của anh, “Thoải mái sao?”
Trịnh Dư An đang thở dốc, ấm ức kêu: “Hiếm khi em mới chủ động một lần.”
Yến Thư Vọng cuối cùng cũng phá ra cười. Hắn bảo, sau này em có thể chủ động nhiều hơn nữa.
Tới cuối hai người họ dùng được hai bao cao su. Vì để Trịnh Dư An được thoải mái hơn, lần thứ hai Yến Thư Vọng đổi sang tư thế nằm nghiêng. Nửa người họ dán lấy nhau, bên ngoài là tiếng côn trùng mùa hạ, là ánh trắng chiếu mặt hồ. Trịnh Dư An đưa tay nắm lấy tóc Yến Thư Vọng, anh quay đầu hôn hắn, mang theo chút hơi ấm dính dớp.
Xong chuyện, Trịnh Dư An tắm rửa rồi đi ra lấy quần lót mới. Cả người anh trần truồng nhưng cũng không xấu hổ, đứng vắt chéo chân, hình như nghĩ ra gì đó nên bật cười.
Yến Thư Vọng đang lau tóc, từ dưới lớp khăn lông nhìn lên anh, hỏi anh cười chuyện gì.
Trịnh Dư An: “Lần đầu anh mua quần lót cho em cũng là màu trắng.”
Yến Thư Vọng nhướn mày, không nói năng gì. Lần đó có thể coi là lúc hai người họ “xác định tình cảm”, thuê phòng khách sạn. Hắn mua quần lót cho Trịnh Dư An với suy nghĩ không phải là mặc giúp anh lúc ấy mà là làm sao để sau này cởi ra.
“Lúc đấy anh còn lo em sẽ lên giường với người phụ nữ khác.” Trịnh Dư An mặc quần lót vào. Anh đưa tay cầm lấy khăn lông, nhận nhiệm vụ lau tóc cho Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng ngoan ngoãn cúi đầu. Hắn không ư hử gì, mãi một lúc sau mới bảo: “Em bây giờ có thể không?”
Trịnh Dư An nắm lấy một nhúm tóc của hắn, có chút bất đắc dĩ: “Anh thấy sao?”
Yến Thư Vọng không tiếp tục chơi trò chữ nghĩa với anh nữa. Hắn biết Trịnh Dư An không phải vậy. Có lẽ do lúc yêu thầm, hắn cảm thấy Trịnh Dư An quá hoàn hảo, nên sau này khi ở bên nhau rồi, hắn nhận ra có những người thật sự còn hoàn hảo cả chữ hoàn hảo.
“Có phải em khác với suy nghĩ ban đầu của anh không?” Trịnh Dư An đột nhiên hỏi.
Tóc Yến Thư Vọng còn chưa khô hẳn. Hắn cũng không muốn lau nữa, tùy tiện kiếm sợi dây chun buộc lại. Trịnh Dư An nhận ra vừa rồi hình như hắn có chăm sóc da, trên mặt có mùi hương nhàn nhạt của kem dưỡng. Trạng thái da không hề tệ, rất đẹp.
“Em rất tốt.” Yến Thư Vọng mặc anh nhìn chằm chằm mặt mình, “Còn tốt hơn anh tưởng tượng.”
Nếu không phải sờ được tận tay, Trịnh Dư An thật sự sẽ nghĩ khuôn mặt này của Yến Thư Vọng là giả, người thật không thể đẹp tới mức như hắn được.
Yến Thư Vọng cũng nhìn anh, ánh nhìn kéo từ mắt xuống môi, tựa như vừa tiếc nuối vừa đầy yêu thương: “Em nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhìn vẫn thấy trẻ trung.”
Trịnh Dư An như thể đã hiểu ra, biết hắn đang nghĩ ngợi chuyện gì, bèn nâng mặt đối phương lên rồi trêu: “Mới được bao tuổi đã sợ bị em ghét bỏ tới vậy rồi. Là ai lúc nãy làm em tới đau eo hửm.”
Yến Thư Vọng lắc đầu: “Anh không phải sợ chuyện này.”
Hắn nhìn Trịnh Dư An, nói: “Anh chỉ cảm thấy, mình yêu em quá muộn.”
Trịnh Dư An một lúc lâu sau cũng không nói được gì. Có lúc anh cảm thấy Yến Thư Vọng không phải thương nhân, hắn nên là thi sĩ, có thể dễ dàng nói ra mấy lời tình thoại như này một cách vừa quanh co vừa thẳng thắn.
“Em đột nhiên thấy mình nhỏ hơn anh mấy tuổi là chuyện cực kỳ tốt.” Cuối cùng trước khi đi ngủ, Trịnh Dư An quyết định lãng mạn một chút.
Yến Thư Vọng từ sau tuổi 35 đã khá chú trọng chăm sóc cơ thể, lúc này vẫn còn có thể duy trì sự tỉnh táo. Hắn hỏi: “Tốt chỗ nào?”
Trịnh Dư An tổng kết lại: “Tốt ở chỗ sau này có thể yêu anh thêm vài năm.”
Nét mặt Yến Thư Vọng có chút phức tạp, cũng không biết là cảm động hay buồn ngủ.
Bản thân Trịnh Dư An thì đã cực thỏa mãn, dựa lại gần hôn lên môi hắn, vui vẻ nói: “Thất Tịch vui vẻ, sếp Yến à.”
Lúc Trịnh Dư An tan tầm thì đã hơn sáu giờ. Trên bàn Trần Lê có một bó hoa hồng quấn ren, là kiểu đẹp mộng ảo mơ hồ đang hot hiện nay. Cô nàng đang rất phấn khởi dọn dẹp lại bàn làm việc, thấy Trịnh Dư An thì cười hỏi, “Sếp về ạ?”
Trịnh Dư An vẫn đang nhìn hoa hồng, có chút đãng trí hỏi: “Bạn trai tặng à?”
Trần Lê giận dỗi: “Đã là chồng rồi.”
Trịnh Dư An phì cười: “Chúc mừng, chúc mừng.” Anh lại lướt mắt qua bó hoa ấy rồi mới vẫy tay coi như tạm biệt.
Yến Thư Vọng nửa tiếng trước đã nhắn tin bảo đang chờ anh dưới hầm.
Theo lý mà nói bãi đỗ xe của ngân hàng vốn không cho người ngoài vào, nhưng từ sau khi ở chung, Trịnh Dư An và Yến Thư Vọng thường hay chung xe đi làm.
Hiển nhiên từ giám đốc lãnh đạo đến bảo vệ lao công, chẳng có ai mà Trịnh Dư An không thể thu phục. Xe Yến Thư Vọng tới được mấy lần, bác bảo vệ đã quen thuộc tới mức mới thấy đèn pha từ xa là đã mở thanh chắn cho rồi.
Tuy mới thứ Ba nhưng không khí Thất Tịch bao trùm, thế nên dưới hầm để xe hiếm khi chẳng còn bóng ai như này. Trịnh Dư An đi tới bên xe, đưa tay ra mở cửa lại không mở được. Anh ngó nửa người ra trước, Yến Thư Vọng chậm chạp hạ kính cửa xe xuống.
“Làm gì vậy?” Trịnh Dư An hỏi.
Yến Thư Vọng không chịu nói: “Em ra mở cốp sau đi.”
Trịnh Dư An hào hứng: “Không phải chứ, chiêu cũ như vậy.” Nói thì nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ra sau đít xe.
Yến Thư Vọng nhìn qua cửa kính xe thấy anh đã vào vị trí thì mới mở cốp. Trịnh Dư An chỉ thấy có nào đỏ nào trắng xuất hiện trước mắt. Quả nhiên bên trong đặt một vòng hoa, ở giữa là một chiếc hộp.
Trịnh Dư An: “………”
Yến Thư Vọng xuống xe. Hắn tựa cửa xe, một tay nhét túi, ngoài mặt không để lộ nhiều cảm xúc: “Đều là hoa khô, vận chuyển từ nước ngoài về.”
Trịnh Dư An liếc hắn một cái, hỏi: “Trong hộp là gì vậy?”
Yến Thư Vọng: “Bao cao su.”
Trịnh Dư An dở khóc dở cười: “Em hỏi thật đấy.”
Yến Thư Vọng suy nghĩ một chút, nói: “Giấy tờ sở hữu nhà ở, của hai chúng ta.”
Trịnh Dư An không biết nói sao. Anh ngắm nghía vòng hoa xung quanh một chút, không thể không nói khiếu thẩm mỹ của Yến Thư Vọng thật sự rất gay. Hoa mua cũng không giống người khác. Do hoa khô được làm cũ tạo thành, rất có cảm giác rừng rậm, phối cùng xe vừa không khoa trương lại vừa mang nét đẹp cao cấp.
Lúc anh đóng cốp sau lại, Yến Thư Vọng không di chuyển, hỏi anh: “Em không xem thử à?”
Trịnh Dư An lại bên cạnh hắn, cố ý áp sát, nhưng lại không chạm hẳn vào, kề bên tai hắn mà như gần như xa hỏi: “Bao cao su đâu?”
Yến Thư Vọng: “……”
Trịnh Dư An hơi ngẩng đầu. Anh thấp hơn Yến Thư Vọng một chút, từ góc độ này, chóp mũi vừa hay chạm tới phần cằm góc cạnh xinh đẹp của đối phương, giống như muốn hôn lên má người ta vậy.
Anh cách túi quần vỗ nhẹ lên tay Yến Thư Vọng, đầy hàm ý bảo: “Xem ra anh có mang.”
Trước khi Trịnh Dư An lên xe có gọi điện cho Tần Hán Quan xin nghỉ. Người kia không biết đang ở chỗ nào, ồn ào như chợ vỡ: “Cậu xin nghỉ kiểu gì?”
Trịnh Dư An bảo nghỉ phép năm. Tần Hán Quan: “Nghỉ phép năm phải làm đơn xin phép trước, cậu thế này là không hiểu quy tắc.”
Trịnh Dư An: “Tối nay tôi gửi bưu kiện cho anh.”
Tần Hán Quan chậc lưỡi: “Cậu trốn nhà theo tình nhân à?”
Trịnh Dư An nhìn Yến Thư Vọng đang nghiêm túc xoay vô-lăng, không nhịn được bật cười. Anh bảo: “Có phải không nhỉ.”
Chuyện xin nghỉ tạm thời đương nhiên nằm trong kế hoạch của Yến Thư Vọng. Cho dù Trịnh Dư An không xin nghỉ, hắn cũng có chuẩn bị để kéo dài ngày lễ Thất Tịch này, bù lại cùng đối phương vào thứ Bảy và Chủ Nhật.
Hai người như hai đứa trẻ đuổi theo mặt trăng, cả đường đi đều ngập ánh sao trời. Trịnh Dư An ôm một bó hoa khô trong lòng. Anh mở hệ thống phát nhạc trên xe, bật bài “Em muốn thế nào, chúng ta sẽ thế ấy”. Lúc lời bài hát tới câu “Muốn nắm lấy tay em, sau đó dẫn em đi thật xa”, Trịnh Dư An cuối cùng không thể kiềm nổi nữa, vươn người qua bộ phận điều khiển ở giữa rồi hôn Yến Thư Vọng.
“Anh mang bao nhiêu bao?” Anh lại hỏi.
Yến Thư Vọng có vẻ cũng có chút bó tay, “Thế nào cũng đủ.” Hắn nhéo nhẹ sau cổ Trịnh Dư An, lên tiếng cảnh cáo, “Em đừng có nghịch, đợi lát sẽ xử lý em.”
Trịnh Dư An ngồi thẳng lại, không cản trở hắn nữa, nhưng cũng chỉ được một lúc lại không yên: “Anh cứng chưa?”
Yến Thư Vọng: “……..”
Điểm đến là nông trại mới mở cạnh núi Mạc Can. Lúc tới nơi Trịnh Dư An mới biết Yến Thư Vọng đã thuê trọn hết mấy ngày này.
“Đây là hành cung hoàng đế của anh à?” Anh trêu.
Yến Thư Vọng nhìn anh rồi bảo: “Bọn họ có hạng mục hợp tác với nền tảng bên anh, coi như đi thị sát công việc.”
Trịnh Dư An “chậc” một tiếng: “Lấy việc công mưu lợi riêng nhé.”
Người chủ đã trực tiếp giao chìa khóa khu nông trại cho Yến Thư Vọng, nhân viên chỉ còn mấy người quản lý khu vực công cộng. Nơi bọn họ ở có cả suối nước nóng, biệt thự được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, kéo cửa mở là thấy sân sau. Trịnh Dư An chẳng mang chút đồ đạc nào nên Yến Thư Vọng chỉ có thể đi mua quần lót cho anh trước.
Chờ tới lúc quay lại, cái người đòi quần lót đấy đã ngâm mình trong nước nóng.
Yến Thư Vọng đứng trên mép hồ, Trịnh Dư An thoải mái để mở hai cánh tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nước hồ vừa trong vừa nông, cảnh đẹp phía dưới quyến rũ vô cùng.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Trịnh Dư An giục, “Ngâm cùng em.”
Yến Thư Vọng ngồi xổm xuống, lấy hai ngón tay miết giữ cằm Trịnh Dư An. Hai người họ cứ vậy trao nhau một nụ hôn.
Mấy vấn đề vệ sinh trước khi làm tình, bản thân Trịnh Dư An đã quá quen thuộc. Bình thường lúc ở nhà, Yến Thư Vọng rất thích rửa giúp anh, nên cho dù trước đó Trịnh Dư An đã làm hết các công đoạn thì Yến Thư Vọng vẫn lấy danh nghĩa kiểm tra mà chuẩn bị hết cho anh một lượt từ trong ra ngoài.
Nước trong hồ ấm áp, Trịnh Dư An được Yến Thư Vọng ôm vào lòng hôn, tới cuối cả hai người đều thấy hơi choáng váng.
Mái tóc dài của Yến Thư Vọng để thả, một nửa cuốn lấy đầu ngón tay Trịnh Dư An. Anh đã hôn đến có chút mê muội, giật tay làm Yến Thư Vọng khẽ kêu “Au” một tiếng.
“Xin lỗi.” Trịnh Dư An thì thầm, giọng điệu nghe có vẻ hơi háo sắc. Anh đẩy Yến Thư Vọng tới bên thành hồ, dạng hai chân ngồi lên, Yến Thư Vọng trước hết chỉ có thể giữ hông anh lại.
“Chờ một chút nữa.” Yến Thư Vọng kìm nén bảo.
Trịnh Dư An liếm môi, anh bảo mình chịu được rồi thật sự từ từ hạ mông xuống. Yến Thư Vọng từ góc dưới nhìn lên anh, bị Trịnh Dư An phát hiện thì lại ngẩng đầu đòi hôn.
Đã vệ sinh và bôi trơn đầy đủ nên tuy Trịnh Dư An cảm thấy phía sau bị nhét quá đầy nhưng cũng không đau cho lắm. Anh làm quen một chút, tự mình chuyển dộng.
Yến Thư Vọng vỗ mông anh: “Bao cao su.”
Trịnh Dư An chặn miệng hắn lại, nói: “Chờ anh bắn rồi lại đeo.”
“……” Yến Thư Vọng cũng không rõ rốt cục Trịnh Dư An học đâu ra mấy cách chơi như này. Anh thật sự nhiệt tình to gan tới phạm quy, khác xa với lúc bình thường.
Hai người họ cũng không nô đùa trong nước được bao lâu, vì Yến Thư Vọng vẫn luôn ghi nhớ chuyện đeo bao.
Trịnh Dư An rõ ràng vẫn canh cánh chuyện lúc ở ngoài không thể ép hắn bắn ra, chờ tới lúc sàn đấu đổi vào trong, thể lực anh lại có chút chịu không nổi.
“Em gấp cái gì.” Yến Thư Vọng kê gối dưới eo Trịnh Dư An, nhấc cao một chân của anh, “Thoải mái sao?”
Trịnh Dư An đang thở dốc, ấm ức kêu: “Hiếm khi em mới chủ động một lần.”
Yến Thư Vọng cuối cùng cũng phá ra cười. Hắn bảo, sau này em có thể chủ động nhiều hơn nữa.
Tới cuối hai người họ dùng được hai bao cao su. Vì để Trịnh Dư An được thoải mái hơn, lần thứ hai Yến Thư Vọng đổi sang tư thế nằm nghiêng. Nửa người họ dán lấy nhau, bên ngoài là tiếng côn trùng mùa hạ, là ánh trắng chiếu mặt hồ. Trịnh Dư An đưa tay nắm lấy tóc Yến Thư Vọng, anh quay đầu hôn hắn, mang theo chút hơi ấm dính dớp.
Xong chuyện, Trịnh Dư An tắm rửa rồi đi ra lấy quần lót mới. Cả người anh trần truồng nhưng cũng không xấu hổ, đứng vắt chéo chân, hình như nghĩ ra gì đó nên bật cười.
Yến Thư Vọng đang lau tóc, từ dưới lớp khăn lông nhìn lên anh, hỏi anh cười chuyện gì.
Trịnh Dư An: “Lần đầu anh mua quần lót cho em cũng là màu trắng.”
Yến Thư Vọng nhướn mày, không nói năng gì. Lần đó có thể coi là lúc hai người họ “xác định tình cảm”, thuê phòng khách sạn. Hắn mua quần lót cho Trịnh Dư An với suy nghĩ không phải là mặc giúp anh lúc ấy mà là làm sao để sau này cởi ra.
“Lúc đấy anh còn lo em sẽ lên giường với người phụ nữ khác.” Trịnh Dư An mặc quần lót vào. Anh đưa tay cầm lấy khăn lông, nhận nhiệm vụ lau tóc cho Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng ngoan ngoãn cúi đầu. Hắn không ư hử gì, mãi một lúc sau mới bảo: “Em bây giờ có thể không?”
Trịnh Dư An nắm lấy một nhúm tóc của hắn, có chút bất đắc dĩ: “Anh thấy sao?”
Yến Thư Vọng không tiếp tục chơi trò chữ nghĩa với anh nữa. Hắn biết Trịnh Dư An không phải vậy. Có lẽ do lúc yêu thầm, hắn cảm thấy Trịnh Dư An quá hoàn hảo, nên sau này khi ở bên nhau rồi, hắn nhận ra có những người thật sự còn hoàn hảo cả chữ hoàn hảo.
“Có phải em khác với suy nghĩ ban đầu của anh không?” Trịnh Dư An đột nhiên hỏi.
Tóc Yến Thư Vọng còn chưa khô hẳn. Hắn cũng không muốn lau nữa, tùy tiện kiếm sợi dây chun buộc lại. Trịnh Dư An nhận ra vừa rồi hình như hắn có chăm sóc da, trên mặt có mùi hương nhàn nhạt của kem dưỡng. Trạng thái da không hề tệ, rất đẹp.
“Em rất tốt.” Yến Thư Vọng mặc anh nhìn chằm chằm mặt mình, “Còn tốt hơn anh tưởng tượng.”
Nếu không phải sờ được tận tay, Trịnh Dư An thật sự sẽ nghĩ khuôn mặt này của Yến Thư Vọng là giả, người thật không thể đẹp tới mức như hắn được.
Yến Thư Vọng cũng nhìn anh, ánh nhìn kéo từ mắt xuống môi, tựa như vừa tiếc nuối vừa đầy yêu thương: “Em nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhìn vẫn thấy trẻ trung.”
Trịnh Dư An như thể đã hiểu ra, biết hắn đang nghĩ ngợi chuyện gì, bèn nâng mặt đối phương lên rồi trêu: “Mới được bao tuổi đã sợ bị em ghét bỏ tới vậy rồi. Là ai lúc nãy làm em tới đau eo hửm.”
Yến Thư Vọng lắc đầu: “Anh không phải sợ chuyện này.”
Hắn nhìn Trịnh Dư An, nói: “Anh chỉ cảm thấy, mình yêu em quá muộn.”
Trịnh Dư An một lúc lâu sau cũng không nói được gì. Có lúc anh cảm thấy Yến Thư Vọng không phải thương nhân, hắn nên là thi sĩ, có thể dễ dàng nói ra mấy lời tình thoại như này một cách vừa quanh co vừa thẳng thắn.
“Em đột nhiên thấy mình nhỏ hơn anh mấy tuổi là chuyện cực kỳ tốt.” Cuối cùng trước khi đi ngủ, Trịnh Dư An quyết định lãng mạn một chút.
Yến Thư Vọng từ sau tuổi 35 đã khá chú trọng chăm sóc cơ thể, lúc này vẫn còn có thể duy trì sự tỉnh táo. Hắn hỏi: “Tốt chỗ nào?”
Trịnh Dư An tổng kết lại: “Tốt ở chỗ sau này có thể yêu anh thêm vài năm.”
Nét mặt Yến Thư Vọng có chút phức tạp, cũng không biết là cảm động hay buồn ngủ.
Bản thân Trịnh Dư An thì đã cực thỏa mãn, dựa lại gần hôn lên môi hắn, vui vẻ nói: “Thất Tịch vui vẻ, sếp Yến à.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook