Hổ Phách Cầu Vồng
-
Chương 4
Chắc do nhìn nhiều rồi nên quen, La Yên và Chương Tấn có phần miễn dịch với vẻ đẹp của sếp nhà mình nhưng Trần Lê thì chịu không nổi. Cô nàng còn chưa đứng vững đã ngồi về chỗ, mồm há nửa, mặt đỏ bừng.
Trịnh Dư An không chuyển động. Anh chỉ hơi gật đầu, những tưởng Yến Thư Vọng sẽ không qua đây, kết quả ánh mắt đối phương hơi sững lại, giây tiếp theo, mũi giày da chuyển hướng.
Chân dài đường ngắn, chẳng mấy bước là Yến Thư Vọng đã tới bên bàn bốn người họ. Hắn đưa tay về phía Trịnh Dư An, tạo chút cảm giác như từ trên cao đánh giá xuống: “Yến Thư Vọng, Giám đốc tài chính của WE GO.”
Trịnh Dư An đứng dậy, bắt tay hắn: “Chào anh, Yến Tổng, tôi là Trịnh Dư An bên Ngân hàng JZ.”
Lòng bàn tay Yến Thư Vọng ấm áp khô ráo, ngón tay thon dài. Hắn bắt tay mấy giây rồi kiềm chế buông ra. Trịnh Dư An ở khoảng cách gần mới nhận ra người này cao hơn anh nửa cái đầu.
“Chỉ gọi mấy món này thôi sao?” Yến Thư Vọng quét mắt nhìn bàn ăn. Giọng hắn như rượu nguyên chất, tốc độ nói không quá nhanh, hợp lạ với diện mạo của hắn.
Chương Tấn: “Còn chưa lên hết món thì sếp đã tới rồi.”
Trịnh Dư An bất ngờ nhìn về phía anh ta, dù sao lúc trước cũng không có bàn là sẽ dùng cơm chung, nếu sớm biết Yến Thư Vọng sẽ qua thì anh thế nào cũng sẽ không tới nhà ăn cho nhân viên của công ty người ta làm một bữa tùy tiện thế này.
“Tôi còn có tiệc.” Yến Thư Vọng không tính ngồi xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn Trịnh Dư An, bỗng hơi mím môi, lộ ra nụ cười khe khẽ, “Trịnh Tổng từ từ dùng bữa, chiều chúng ta lại bàn công chuyện.”
Hay nói người đẹp không cười chỉ có ba phần hồn, Trịnh Dư An lúc này mới thấm nhuần tinh túy trong lời nói của ông cha. Anh bị nụ cười chợt hé của đối phương đánh một đòn không nhẹ, ngẩn ngơ mất nửa nhịp mới đáp: “Được.”
Trần Lê mãi tới khi Yến Thư Vọng đi rồi cũng vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi sự công kích của sắc đẹp. Cô ôm mặt nhỏ giọng kêu gào: “Má ơi!”
La Yên rất hiểu cho cô, cảm khái: “Chị làm việc chung với sếp Yến tám năm rồi, khuôn mặt của sếp Yến chính là động lực để chị bốn mươi tuổi còn chăm chỉ mỗi sáng dậy trang điểm đi làm đấy.”
Trần Lê ‘ồ’ một tiếng, cũng cười: “Cái đó em cũng chẳng ngại, khuôn mặt của sếp Trịnh nhà em cũng đủ để em trang điểm rồi.”
Trịnh Dư An chỉ cười không nói.
La Yên tấm tắc: “Tiểu Trịnh Tổng cũng rất đẹp trai, lúc nãy cậu đứng cùng Yến Tổng đúng là thỏa lòng sướng mắt.”
Lòng có thỏa hay không, mắt có sướng hay không thì Trịnh Dư An cũng không đủ sức quan tâm, dù sao Tần Hán Quán bám rịt sau mông hỏi trái hỏi phải còn nhức đầu hơn.
“Mấy cậu gặp rồi hả?” Giám đốc Tần cái gì cũng tốt, chỉ là bệnh “buôn dưa lê” có hơi nghiêm trọng.
Trịnh Dư An đang chuẩn bị vào phòng họp. Trần Lê pha cho anh một cốc cà phê, Trịnh Dư An khẽ cảm ơn.
“Tôi tới bàn chuyện tiền nong, không phải tới xem mặt.” Trịnh Dư An cầm ở miệng cốc, khẽ lắc lắc, “Không gặp anh ta thì vụ tiền nong nay bàn sao?”
Tần Hán Quan cười lớn: “Thế nào, Yến Thư Vọng đẹp lắm hả?”
Trịnh Dư An không đáp. Tần Hán Quan tuy có chút “trai thẳng ngu ngốc” nhưng khiếu thẩm mỹ lần này quả thực rất chuẩn xác.
“Cậu đừng để bị áp lực.” Tần Hán Quan không hiểu sao lại an ủi anh, “Phong cách khác nhau. Cậu chính là sát thủ nữ giới năm ngàn năm có một, phải tự tin vào.”
Trịnh Dư An: “……”
Với một doanh nghiệp lớn có giá trị tài sản ròng cao, vay vốn không phải là chuyện quá khó khăn. Mức vay càng lớn, công tác giám sát càng thêm phần quan trọng. Ngoài ngân hàng và doanh nghiệp, còn có công ty chứng khoán gia nhập tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc, cùng nhau hợp tác và giám sát.
300 triệu không phải con số nhỏ, nhưng cũng không phải chi nhánh ngân hàng JZ ở khu công nghiệp không thể cấp được, sau cùng vấn đề cần đàm phán vẫn là ưu đãi lãi suất.
Trịnh Dư An biết khoản vay này có thể sẽ khó thương thảo, chỉ là không ngờ lại khó khăn đến vậy.
“Hợp tác lâu như vậy rồi, thành ý bên Ngân hàng JZ tôi cũng hiểu.” Yến Thư Vọng cởi áo vest, dáng người lộ ra hoàn toàn không khớp với khuôn mặt, “Chỉ là chuyện lãi suất, không ít ngân hàng đề xuất ở mức thấp hơn bên các anh.”
Ôi miếng thịt ba chỉ mỡ màng thơm ngon, Trịnh Dư An lại một lần nữa thầm cảm thán trong lòng. Anh trước đó không phải chưa nghe chuyện một tháng gần đây WE GO tiếp xúc với không dưới 20 ngân hàng, bao gồm cả ngân hàng Đệ nhất Vũ trụ. Ngân hàng JZ có thể giữ vững tình trạng chưa bị đá văng là hoàn toàn dựa vào mối quan hệ gắn bó từ xưa.
(Ngân hàng Đệ nhất vũ trụ: tiếng Trung là “宇宙第一大行”, là cách gọi vui ở bên Trung với Ngân hàng Công thương Trung Quốc – ICBC. ICBC là ngân hàng lớn nhất Trung Quốc và cũng là lớn nhất thế giới xét về tổng tài sản)
“Thời gian đầu lúc WE GO mới thành lập, hồ sơ quyết toán bảng lương mỗi tháng đều là do Yến Tổng ký duyệt thì phải?” Trịnh Dư An im lặng một lúc, bỗng nói.
Yến Thư Vọng có lẽ không ngờ được anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong đôi mắt như ẩn giấu điều gì đấy, một lúc sau mới cười cười có lệ, hỏi: “Trịnh Tổng muốn nói gì vậy?”
Trịnh Dư An lộ nét hoài niệm. Anh hơi cúi đầu, như ngượng ngùng mà xoa xoa phần tóc mái, sau rồi lại ngẩng lên nhìn Yến Thư Vọng, cười bảo: “Tôi lúc đó còn là giao dịch viên, từng xử lý không ít hồ sơ có chữ ký của Yến Tổng, thật sự có ấn tượng rất sâu sắc với nét chữ của anh.”
Chuyện lãi suất không phải không thể nhượng bộ, nhưng quân bài tình cảm thì nhất định phải ra.
Trịnh Dư An ở phòng nghỉ pha cho mình một cốc cà phê hòa tan, ngẩn người nghĩ tới chút chuyện công việc. Chương Tấn và La Yên bị gọi vào trong phòng họp, Trịnh Dư An nhân lúc này ra ngoài thả lỏng một chút, lúc ngồi xuống theo bản năng thò tay vào trong túi áo mới phát hiện áo vest mình để bên trong, cả thuốc lá với bật lửa đều không mang ra đây.
Trịnh Dư An cạn lời mất mấy giây, tâm trạng có hơi chán nản. Anh dựa lưng vào tường, để cốc cà phê sang một bên, không nhịn được thở dài.
Cửa phòng nghỉ bị một ai đó từ bên ngoài đẩy mở.
Yến Thư Vọng miệng ngậm điếu thuốc, vừa tháo nút trên cổ áo, vừa sải bước đi vào. Lúc hắn thấy Trịnh Dư An thì hơi nhíu mày rồi lập tức gật đầu, chào hỏi: “Trịnh Tổng.”
Trịnh Dư An ngồi thẳng người. Nụ cười của anh đã được luyện tập kỹ lưỡng từ trước, sẽ không quá mức nịnh nọt, càng không nhún nhường. Theo lời Tấn Hán Quan thì là nụ cười sát thủ có thể làm giới tính nữ trong vòng năm nghìn năm ngất xỉu.
Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm mặt anh một lúc.
“Trịnh Tổng hút thuốc không?” Tư thế cầm thuốc lá của Yến Thư Vọng không quá giống người khác. Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ cầm giữa điếu thuốc, lòng bàn tay sẽ không cố ý che môi, động tác hút thuốc giống như đang hôn.
Trịnh Dư An làm bộ buồn rầu: “Thuốc của tôi để trong phòng họp rồi, quên mang ra.”
Ánh mắt Yến Thư Vọng chẳng hề rời khỏi mặt anh. Hắn gõ gõ bao thuốc lá trong tay, lấy đầu ngón tay rút ra một điếu, sau đó vô cùng tự nhiên đưa tới bên miệng Trịnh Dư An.
“…….” Trong đầu Trịnh Dư An không hiểu sao bỗng nhớ tới lời Chương Tấn từng nói, rằng Yến Thư Vọng trước giờ chưa từng tùy tiện mời thuốc người khác. Anh do dự một chút, đến cuối vẫn đỡ tay đổi phương, ngậm điếu thuốc vào miệng.
“Ngại quá.” Trịnh Dư An đang ngậm điếu nên tiếng nói hơi mơ hồ. Anh lại hỏi, “Không biết có bật lửa….”
Yến Thư Vọng mỉm cười rồi bảo: “Không dùng được.”
Trịnh Dư An chỉ thấy một bóng đen phủ xuống trước mắt. Yến Thư Vọng cúi lưng như kẻ cả hạ mình trước người dưới, đầu thuốc chạm vào điếu thuốc anh đang ngậm. Khuôn môi hắn chuyển động như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hôn. Hắn bặm môi giữ điếu thuốc, thong thả rít một hơi.
Một làn khói thuốc lững lờ bay lên, đốm lửa lóe lên mấy đợt, phản chiếu trong đáy mắt Yến Thư Vọng.
Đợi tới khi Trịnh Dư An nếm thấy mùi vị quen thuộc trong miệng, anh mới nhớ ra.
Yến Thư Vọng và anh hút cùng một loại thuốc.
Trịnh Dư An không chuyển động. Anh chỉ hơi gật đầu, những tưởng Yến Thư Vọng sẽ không qua đây, kết quả ánh mắt đối phương hơi sững lại, giây tiếp theo, mũi giày da chuyển hướng.
Chân dài đường ngắn, chẳng mấy bước là Yến Thư Vọng đã tới bên bàn bốn người họ. Hắn đưa tay về phía Trịnh Dư An, tạo chút cảm giác như từ trên cao đánh giá xuống: “Yến Thư Vọng, Giám đốc tài chính của WE GO.”
Trịnh Dư An đứng dậy, bắt tay hắn: “Chào anh, Yến Tổng, tôi là Trịnh Dư An bên Ngân hàng JZ.”
Lòng bàn tay Yến Thư Vọng ấm áp khô ráo, ngón tay thon dài. Hắn bắt tay mấy giây rồi kiềm chế buông ra. Trịnh Dư An ở khoảng cách gần mới nhận ra người này cao hơn anh nửa cái đầu.
“Chỉ gọi mấy món này thôi sao?” Yến Thư Vọng quét mắt nhìn bàn ăn. Giọng hắn như rượu nguyên chất, tốc độ nói không quá nhanh, hợp lạ với diện mạo của hắn.
Chương Tấn: “Còn chưa lên hết món thì sếp đã tới rồi.”
Trịnh Dư An bất ngờ nhìn về phía anh ta, dù sao lúc trước cũng không có bàn là sẽ dùng cơm chung, nếu sớm biết Yến Thư Vọng sẽ qua thì anh thế nào cũng sẽ không tới nhà ăn cho nhân viên của công ty người ta làm một bữa tùy tiện thế này.
“Tôi còn có tiệc.” Yến Thư Vọng không tính ngồi xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn Trịnh Dư An, bỗng hơi mím môi, lộ ra nụ cười khe khẽ, “Trịnh Tổng từ từ dùng bữa, chiều chúng ta lại bàn công chuyện.”
Hay nói người đẹp không cười chỉ có ba phần hồn, Trịnh Dư An lúc này mới thấm nhuần tinh túy trong lời nói của ông cha. Anh bị nụ cười chợt hé của đối phương đánh một đòn không nhẹ, ngẩn ngơ mất nửa nhịp mới đáp: “Được.”
Trần Lê mãi tới khi Yến Thư Vọng đi rồi cũng vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi sự công kích của sắc đẹp. Cô ôm mặt nhỏ giọng kêu gào: “Má ơi!”
La Yên rất hiểu cho cô, cảm khái: “Chị làm việc chung với sếp Yến tám năm rồi, khuôn mặt của sếp Yến chính là động lực để chị bốn mươi tuổi còn chăm chỉ mỗi sáng dậy trang điểm đi làm đấy.”
Trần Lê ‘ồ’ một tiếng, cũng cười: “Cái đó em cũng chẳng ngại, khuôn mặt của sếp Trịnh nhà em cũng đủ để em trang điểm rồi.”
Trịnh Dư An chỉ cười không nói.
La Yên tấm tắc: “Tiểu Trịnh Tổng cũng rất đẹp trai, lúc nãy cậu đứng cùng Yến Tổng đúng là thỏa lòng sướng mắt.”
Lòng có thỏa hay không, mắt có sướng hay không thì Trịnh Dư An cũng không đủ sức quan tâm, dù sao Tần Hán Quán bám rịt sau mông hỏi trái hỏi phải còn nhức đầu hơn.
“Mấy cậu gặp rồi hả?” Giám đốc Tần cái gì cũng tốt, chỉ là bệnh “buôn dưa lê” có hơi nghiêm trọng.
Trịnh Dư An đang chuẩn bị vào phòng họp. Trần Lê pha cho anh một cốc cà phê, Trịnh Dư An khẽ cảm ơn.
“Tôi tới bàn chuyện tiền nong, không phải tới xem mặt.” Trịnh Dư An cầm ở miệng cốc, khẽ lắc lắc, “Không gặp anh ta thì vụ tiền nong nay bàn sao?”
Tần Hán Quan cười lớn: “Thế nào, Yến Thư Vọng đẹp lắm hả?”
Trịnh Dư An không đáp. Tần Hán Quan tuy có chút “trai thẳng ngu ngốc” nhưng khiếu thẩm mỹ lần này quả thực rất chuẩn xác.
“Cậu đừng để bị áp lực.” Tần Hán Quan không hiểu sao lại an ủi anh, “Phong cách khác nhau. Cậu chính là sát thủ nữ giới năm ngàn năm có một, phải tự tin vào.”
Trịnh Dư An: “……”
Với một doanh nghiệp lớn có giá trị tài sản ròng cao, vay vốn không phải là chuyện quá khó khăn. Mức vay càng lớn, công tác giám sát càng thêm phần quan trọng. Ngoài ngân hàng và doanh nghiệp, còn có công ty chứng khoán gia nhập tạo thành thế kiềng ba chân vững chắc, cùng nhau hợp tác và giám sát.
300 triệu không phải con số nhỏ, nhưng cũng không phải chi nhánh ngân hàng JZ ở khu công nghiệp không thể cấp được, sau cùng vấn đề cần đàm phán vẫn là ưu đãi lãi suất.
Trịnh Dư An biết khoản vay này có thể sẽ khó thương thảo, chỉ là không ngờ lại khó khăn đến vậy.
“Hợp tác lâu như vậy rồi, thành ý bên Ngân hàng JZ tôi cũng hiểu.” Yến Thư Vọng cởi áo vest, dáng người lộ ra hoàn toàn không khớp với khuôn mặt, “Chỉ là chuyện lãi suất, không ít ngân hàng đề xuất ở mức thấp hơn bên các anh.”
Ôi miếng thịt ba chỉ mỡ màng thơm ngon, Trịnh Dư An lại một lần nữa thầm cảm thán trong lòng. Anh trước đó không phải chưa nghe chuyện một tháng gần đây WE GO tiếp xúc với không dưới 20 ngân hàng, bao gồm cả ngân hàng Đệ nhất Vũ trụ. Ngân hàng JZ có thể giữ vững tình trạng chưa bị đá văng là hoàn toàn dựa vào mối quan hệ gắn bó từ xưa.
(Ngân hàng Đệ nhất vũ trụ: tiếng Trung là “宇宙第一大行”, là cách gọi vui ở bên Trung với Ngân hàng Công thương Trung Quốc – ICBC. ICBC là ngân hàng lớn nhất Trung Quốc và cũng là lớn nhất thế giới xét về tổng tài sản)
“Thời gian đầu lúc WE GO mới thành lập, hồ sơ quyết toán bảng lương mỗi tháng đều là do Yến Tổng ký duyệt thì phải?” Trịnh Dư An im lặng một lúc, bỗng nói.
Yến Thư Vọng có lẽ không ngờ được anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong đôi mắt như ẩn giấu điều gì đấy, một lúc sau mới cười cười có lệ, hỏi: “Trịnh Tổng muốn nói gì vậy?”
Trịnh Dư An lộ nét hoài niệm. Anh hơi cúi đầu, như ngượng ngùng mà xoa xoa phần tóc mái, sau rồi lại ngẩng lên nhìn Yến Thư Vọng, cười bảo: “Tôi lúc đó còn là giao dịch viên, từng xử lý không ít hồ sơ có chữ ký của Yến Tổng, thật sự có ấn tượng rất sâu sắc với nét chữ của anh.”
Chuyện lãi suất không phải không thể nhượng bộ, nhưng quân bài tình cảm thì nhất định phải ra.
Trịnh Dư An ở phòng nghỉ pha cho mình một cốc cà phê hòa tan, ngẩn người nghĩ tới chút chuyện công việc. Chương Tấn và La Yên bị gọi vào trong phòng họp, Trịnh Dư An nhân lúc này ra ngoài thả lỏng một chút, lúc ngồi xuống theo bản năng thò tay vào trong túi áo mới phát hiện áo vest mình để bên trong, cả thuốc lá với bật lửa đều không mang ra đây.
Trịnh Dư An cạn lời mất mấy giây, tâm trạng có hơi chán nản. Anh dựa lưng vào tường, để cốc cà phê sang một bên, không nhịn được thở dài.
Cửa phòng nghỉ bị một ai đó từ bên ngoài đẩy mở.
Yến Thư Vọng miệng ngậm điếu thuốc, vừa tháo nút trên cổ áo, vừa sải bước đi vào. Lúc hắn thấy Trịnh Dư An thì hơi nhíu mày rồi lập tức gật đầu, chào hỏi: “Trịnh Tổng.”
Trịnh Dư An ngồi thẳng người. Nụ cười của anh đã được luyện tập kỹ lưỡng từ trước, sẽ không quá mức nịnh nọt, càng không nhún nhường. Theo lời Tấn Hán Quan thì là nụ cười sát thủ có thể làm giới tính nữ trong vòng năm nghìn năm ngất xỉu.
Yến Thư Vọng nhìn chằm chằm mặt anh một lúc.
“Trịnh Tổng hút thuốc không?” Tư thế cầm thuốc lá của Yến Thư Vọng không quá giống người khác. Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ cầm giữa điếu thuốc, lòng bàn tay sẽ không cố ý che môi, động tác hút thuốc giống như đang hôn.
Trịnh Dư An làm bộ buồn rầu: “Thuốc của tôi để trong phòng họp rồi, quên mang ra.”
Ánh mắt Yến Thư Vọng chẳng hề rời khỏi mặt anh. Hắn gõ gõ bao thuốc lá trong tay, lấy đầu ngón tay rút ra một điếu, sau đó vô cùng tự nhiên đưa tới bên miệng Trịnh Dư An.
“…….” Trong đầu Trịnh Dư An không hiểu sao bỗng nhớ tới lời Chương Tấn từng nói, rằng Yến Thư Vọng trước giờ chưa từng tùy tiện mời thuốc người khác. Anh do dự một chút, đến cuối vẫn đỡ tay đổi phương, ngậm điếu thuốc vào miệng.
“Ngại quá.” Trịnh Dư An đang ngậm điếu nên tiếng nói hơi mơ hồ. Anh lại hỏi, “Không biết có bật lửa….”
Yến Thư Vọng mỉm cười rồi bảo: “Không dùng được.”
Trịnh Dư An chỉ thấy một bóng đen phủ xuống trước mắt. Yến Thư Vọng cúi lưng như kẻ cả hạ mình trước người dưới, đầu thuốc chạm vào điếu thuốc anh đang ngậm. Khuôn môi hắn chuyển động như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hôn. Hắn bặm môi giữ điếu thuốc, thong thả rít một hơi.
Một làn khói thuốc lững lờ bay lên, đốm lửa lóe lên mấy đợt, phản chiếu trong đáy mắt Yến Thư Vọng.
Đợi tới khi Trịnh Dư An nếm thấy mùi vị quen thuộc trong miệng, anh mới nhớ ra.
Yến Thư Vọng và anh hút cùng một loại thuốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook