Hổ Môi
Chương 1: Phiền não của anh hùng đánh hổ Văn Thanh Dung

Phiền não rốt cuộc là cái gì vậy?

Nó có thể có ở giữa lông mày của thiếu nữ tuyệt sắc chờ chồng.

Có thể là bệnh bất lực của lão nhân mập mạp

Nó có thể là nhi tử chí hiếu vừa mới chết cha

Cũng có thể là anh hùng đánh hổ cô độc bị bóng đè

Tóm lại,

Phiền não là một bí ẩn, từng đám vây quanh ngươi. . . . . .

Ở Tế Mi huyện những người nam tính đứng đầu, tổng cộng chỉ có ba người:

—— —— Quan Công, Triệu Tử Long, và Văn Thanh Dung.

Hai vị trước là từ trong miệng dân chúng kể ra, sau đó thành truyền kỳ ở phường thị phố tứ.

Vị còn lại, chính là mộng xuân của tất cả thiếu nữ chờ gả.

Như trăng như sao, chiếu sáng đêm dài, Văn gia Tam công tử, cho tới bây giờ vẫn luôn là anh hùng cái thế trong phạm vi trăm dặm gần đây, cuộc đời đầy phong ba bão táp của hắn, kỳ thật bắt đầu từ một lần bắn ác hổ giúp đời.

Năm năm trước, Tế Mi huyện đột nhiên rơi vào khủng bố chưa bao giờ từng có, một đầu hổ sặc sỡ không biết từ nơi nào mà đến phá vỡ bình tĩnh của nam nam nữ nữ, hổ này ngậm người bị cắn chết, nằm rạp giữa núi, kiêu ngạo như cường đạo trên núi cách đó không xa, khi đó, Văn thị cả nhà già trẻ bắt đầu chuyển vào.

Người, hổ, gặp nhau ở đường hẹp.

Nguy cơ xảy ra, Văn gia Tam công tử mười tám tuổi, từ trong lão nhược phu nhụ ( phụ nữ trẻ em ) Động thân mà ra, hắn cưỡi ngựa giương cung lắp tên, chỉ một mũi tên, liền đem ác hổ bắn xuống vách núi đen.

Mọi người trong Tế Mi huyện nói, trong nháy mắt đó, đôi mắt thanh tú của Văn Tam Lang mở to, mái tóc bóng mượt buông rơi trên vai, mặt như bôi phấn, môi đỏ như tô son, quả thực thật giống như bức tranh thần tiên hạ thế, mà tư thế oai hùng giương cung bắn hổ của hắn, càng làm cho mấy thiếu nữ không ngừng thét chói tai.

Tiếng thét, cùng kèm theo tiếng kêu ngưỡng mộ, vây quanh Văn Tam Lang, từ Hạ lưu truyền đến Đông, lại từ Thu lưu truyền đến Xuân.

Trong nháy mắt, Văn Thanh Dung thành anh hùng đánh hổ kiêm danh môn lãng phiệt, giờ đã hai mươi có tam.

. . . . . . . . . . . .

Văn phủ.

Văn Tam Lang anh hùng đánh hổ hai mươi có tam đang yên ổn ngồi ăn canh, hắn hơi hơi nhíu mày, giống như lệ xuân trên sông bị gió thổi lên một đạo xuân thủy.

Toàn bộ phòng tràn ngập nùng hương, tiếng gầm từ xa đến gần đánh về phía xuân thủy cũng tựa như Văn Tam Lang.

Hắn ngẩng đầu, buông canh, khe khẽ thở dài.

“Đại tỷ, nhị tỷ, cẩn thận bình hoa của ta!”

Đồ sứ vỡ vụn gây ra tiếng huyên náo, Văn gia đại tiểu thư nữ hiệp giống như gió xoáy cuốn vào, chống nạnh đứng ở trước mặt Văn Thanh Dung.

“Tam Lang!” Nàng oán hận nói: “Ngươi tới phân xử!”

Văn Tam Lang trong nháy mắt thở dài.

Thế đó, hắn nghĩ, ai lại vì bình hoa tiền triều lỗi thời đáng thương phân xử!

Ngay sau đó, Văn nhị tiểu thư cũng không cam chịu yếu thế, đi theo giẫm chân chạy tới, kêu gào: “Tam Lang Tam Lang, đừng nghe nàng nói bậy.”

Văn Tam Lang trái nhìn phải ngó, “Đại tỷ, ngươi nói trước đi.” Hắn nói.

Văn đại tiểu thư lập tức đắc ý lên trời, “Tam Lang, ngươi cũng biết bản lãnh của tỷ tỷ ta, tài văn chương tốt, thưởng thức cũng cao, thủ cái dang tự, đương nhiên không nói chơi!”

Văn Tam Lang không chút do dự gật đầu, giống như thực đồng ý, bộ dáng thực cổ động, “Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.

Vì thế Văn đại tiểu thư hếch mũi lên nói tiếp: “Văn Võ Văn Võ, họ Văn tên Võ, trên trời dưới đất, văn võ song toàn, Tam Lang! Ngươi nghe một chút, làm sao lại có thể tìm ra tên quốc sắc thiên hương phong nhã tuyệt đỉnh như thế!” Nàng bĩu môi phun, “Thiên chỉ Nhị nha đầu tác quái, không học vấn không nghề nghiệp, ý kiến còn nhiều!”

Văn nhị tiểu thư thét chói tai, một chưởng ác hổ thâu tâm, khó khăn lắm đem Văn đại bức ra ba trượng, “Phi! Cái gì Văn Võ! Tam Lang, nghe ta , kêu Văn Minh! Có thiên có nguyệt, giống nhau không thiếu, muốn bao nhiêu thần khí thì có bấy nhiêu!” Nàng với Văn đại tỷ vừa đánh vừa tranh thủ quay lại nói, “Nói chuyện với ngươi nha! Tam Lang!”

Văn Võ?

Văn Minh?

Văn Tam Lang nhìn quanh cả phòng hỗn độn, thật phiền não khó hiểu nói: “Đặt tên cho ai?”

Hai mỹ nữ đang kịch chiến nhất tề trả lời: “Tự nhiên là Văn gia tiểu oa nhi.”

Văn Tam Lang lại hỏi: “Di? Văn gia có tiểu oa nhi rồi? Như thế nào ta không biết? Ai có con vậy?”

Lại nghĩ, Văn đại tiểu thư lấy chồng đã hơn sáu năm, vị hôn phu tòng quân, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đã hơn năm không có trở về nhà, nếu như có con , đó là hồng hạnh xuất tường trộm hán tử .

Văn nhị tiểu thư đính hôn ba năm, tướng công tương lai làm quan trong triều, ước định cuối năm cưới, nếu nàng có tiểu oa nhi, đó là chưa cưới mà đã có con.

Còn lại , Văn lão gia chết sớm, Văn lão phu nhân tuổi trên năm mươi gầy yếu nằm trên giường, nếu lão nhân gia nàng mang thai tiểu oa nhi, này. . . . . .

Đây cũng là thần tích .

Bên kia, Văn đại Văn nhị cùng chung chí hướng nhìn chằm chằm Văn Tam Lang, nhìn đến hắn kinh hồn táng đảm, vì thế bất khả tư nghị chỉ vào mình: “Ta. . . . . . Ta?”

Văn đại nói: “Tam lang, ngươi nếu sinh hạ đứa nhỏ, kêu Văn Võ được không?”

Văn nhị phun một ngụm, “Xùy! Xùy! Tam Lang, phải kêu Văn Minh!”

Văn Thanh Dung thở dài, ngạc nhiên nói: “Ta còn không có nương tử, ở đâu ra đứa nhỏ?”

Văn đại, Văn nhị lập tức giật nảy mình sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau, “Đúng. . . . . . Đúng nha, Tam Lang còn không có nương tử!”

Văn Tam Lang gật đầu, thật cao hứng tỷ đệ rốt cục có thể đạt thành chung nhận thức, hai tay hắn gác lên, lần lượt lại gần nói: “Không có thành thân, ở đâu ra nương tử.”

Văn đại Văn nhị ghé vào một chỗ thì thầm, quay đầu như thấy quỷ, “Đúng. . . . . . Đúng nha, Tam Lang còn không có thành thân. . . . . .”

Văn Tam Lang cười khổ: “Không có ý trung nhân, như thế nào thành thân?”

Tiếp đó là không quen biết cô nương, sao có ý trung nhân vân vân, một tầng một tầng xâu vào, sau giữa trưa, Văn phủ lâm vào sương mù tự hỏi chưa từng có.

Đứa nhỏ = nương tử = thành thân = ý trung nhân = cô nương. . . . . .

Cô nương = ý trung nhân = thành thân = nương tử = đứa nhỏ. . . . . .

Tựa hồ mỗi một bước, đều là bậc cửa.

Cô nương a cô nương, ở trên đời này, trừ bỏ bà mối, tú bà, mẹ mìn, bà mụ, còn có ai sẽ nhận thức nhiều cô nương như vậy đâu!

Văn đại Văn nhị cùng chung mối thù tâm hữu linh tê, các nàng rốt cục tra ra phiền não nhất trong lòng anh hùng đánh hổ Văn Tam Lang, “Yên tâm, Tam Lang, chỉ cần có bà mối, còn lại tất cả, đều sẽ có!” Các nàng chém đinh chặt sắt nói.

Văn Tam Lang uống một ngụm nùng canh , hỏi tiểu tư, “Cái này là cái gì vậy?”

Tiểu tư đỏ hồng mặt, ánh mắt xem chủ nhân có chút đồng tình, “Hồi tam thiếu gia, đây là canh Đại Lực Hồi Xuân Hổ Tiên*.”

*à ừ, cái này là cái ấy ấy của con hổ nấu thành canh =]]

Phiền não a phiền não, phiền não chỗ nào cũng có .

Văn phủ tựa như mở cái lưới thật lớn, ánh mắt mọi người đều nhìn Văn Thanh Dung, thẳng đem phiền não của anh hùng đánh hổ hai mươi có tam không có đứa nhỏ không có nương tử lại bụng rỗng uống xong canh Hổ Tiên, liệt thành trăm ngàn loại khả năng.

Hai tỷ tỷ luôn đem “Quả” đặt trước “Nhân”, cảm thấy không có tiểu oa nhi họ Văn để đặt tên, thật tịch mịch, thật không thú vị, thật cô đơn, thời gian liên quan cũng ảm đạm.

*Quả: kết quả. Nhân: nguyên nhân

Lão phu nhân thấy tổng không có cháu ngoại cháu trai ôm, liền lòng nghi ngờ con bất lực, vì thế Văn phủ không pha trà nữa, mà nấu canh Hổ Tiên, thẳng đem thánh nhân cũng có thể như lang như hổ.

Tiểu tư cảm thấy, Tam công tử bộ dạng quá tốt, có phiêu lưu giảm thọ, khả năng cưới không đến phu nhân xứng đôi.

Văn Thanh Dung nghĩ , có lẽ, có vợ mà nói, sẽ không có phiền não rồi. . . . . . . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương