Hồ Ly Và Thợ Săn
-
Chương 29: Cầu hôn
Editor: Phong Tâm
Tiếng gọi ‘tam ca’ ngoài cửa vang lên không ngưng, giọng điệu cấp bách, có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả chuyện trời sụp xuống, sau đó không chỉ là gõ cửa tôi, chân cũng bắt đầu đạp cửa.
Thẩm Lăng thấp giọng mắng một câu, rồi hướng về cửa phòng nói lớn, “Chu Bách Tuyên, mẹ nó cậu mắc chứng rối loạn xúc động lưỡng cực* rồi đúng không? Mới sáng sớm đã gọi hồn rồi!”
*Rối loạn Xúc động Lưỡng cực (còn hay gọi là Bệnh Hưng Trầm cảm) là một biến động tâm trạng bất thường, thay đổi giữa các mức cao (hưng cảm) và các mức thấp (trầm cảm) rõ rệt với các giai đoạn tâm trạng ổn định.
Người bên ngoài cánh cửa không quan tâm đến lời nói của anh, vẫn luôn gọi ‘Tam ca, tam ca…’
Thẩm Lăng nheo mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Đường Quả đẩy anh, “Đi mở của đi.”
Cánh tay Thẩm Lăng nổi đầy gân xanh, đáy mắt phiếm hồng, cả người tỏa ra sát khí, Đường Quả nhìn thấy anh như vậy không nhịn được mà rùng mình, trong lúc hoảng loạn nắm chặt góc chăn bên người, cũng không giục anh mở cửa nữa.
Thẩm Lăng đã không thể nhịn được nữa, nếu như tiếp tục không đi mở cửa, sợ rằng chút nữa Chu Bách Tuyên sẽ gõ nát cả cánh cửa kia.
Thở hổn hển, ngực phập phồng, anh xoay người mặc quần áo lên, hôm nay không đem Chu Bách Tuyên đi hầm, anh liền không xứng làm nam nhân.
Chu Bách Tuyên, ông nội cậu!
Hy vọng cậu có đủ lý do để tôi không giết cậu, nếu không, cậu nhất định không thể nghĩ được bản thân sẽ chết như thế nào.
Thẩm Lăng đi vài bước đến cửa, mạnh mẽ mở cửa rồi đá hắn, nhưng phản ứng của Chu Bách Tuyên lại nhanh, hắn đã lùi đến khoảng cách an toàn.
Quan trọng là, trong tay Chu Bách Tuyên còn đang cầm con dao phay, mặt dao sáng bóng mà lạnh buốt, lưỡi dao cũng như đang khoe mẽ sự sắc bén của mình, giống như đang kêu la, “Đến đây đến đây, nhìn xem tôi chặt cậu như thế nào!”
Thẩm Lăng trừng mắt hung hăng nhìn hắn, “Chu Bách Tuyên, cậu có bệnh à!”
Lại nhìn kĩ càng, sét đánh trời quang, Chu Bách Tuyên vậy mà lại đeo cái tạp dề màu hồng.
Chu Bách Tuyên một mặt vô tội, “Tam ca, tôi sáng sớm đã muốn nấu đồ ăn cho hai người để đi cục dân chính xếp hàng lãnh chứng, kết cục không thấy trứng gà nhà cậu đâu, trứng để ở chỗ nào vậy?
“…” Thẩm Lăng một miệng đầy máu, ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
“Tam ca, các cậu mau rời giường đi, nghe nói lãnh chứng còn phải xếp hàng.” Dơ con dao trong tay, khoe khoang xoay người rời khỏi, đi được vài bước liền xoay người lại, “Tôi vẫn chưa nấu cơm xong, nếu như cậu mệt có thể lại ngủ tiếp, mười phút sau tôi quay lại gọi cậu.
Chu Bách Tuyên, tôi nguyền rủa cậu năm phút liền không được!
Anh biết Chu Bách Tuyên chính là cố ý, anh vi ác độc đê tiện như vậy, lúc trước tại sao anh lại không phát hiện? Còn ngu ngốc dẫn sói vào nhà.
Bị Chu Bách Tuyên náo một hồi, anh nào còn tâm tình tiếp tục ‘âu yếm’. Mười phút sau nếu như anh không đi xuống, Chu Bách Tuyên sẽ không gõ cửa như vậy, mà nhất định sẽ khiến anh từ nay không ‘giương’ được, vì vậy…
Anh đóng cửa lại, phát hiện Đường Quả đã mặc xong quần áo ngồi ở mép giường, mặt cười xấu xa. Anh đi vài bước qua đó, thô lỗ đẩy Đường Quả xuống giường, “Đường Quả, em có tin nội trong mười phút anh giải quyết xong em không?”
“Tin, trong một phút em cũng tin.”
Năm ngón tay anh đặt ở cằm cô, lại không nỡ xuống tay, mà cô đã bị dọa đến mặt có chút nhợt nhạt rồi, anh đặt đầu lên trán cô, “Đừng sợ, làm sao anh nỡ đánh em được.”
“Nhưng anh vừa rồi chính là muốn bạo lực gia đình!”
“Sau này lúc anh mất kiểm soát đừng thêm dầu vào lửa đó, nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Không nghe thấy.
Anh thở dài, “Dậy thôi, ăn sáng xong đến cục dân chính.”
Đường Quả rửa mặt rồi xuống lầu, Chu Bách Tuyên đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, khóe miệng cười nhạt, “Chào buổi sáng.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, vẫn là có chút khẩn trương, “Thầy Chu, chào buổi sáng.”
Hắn chỉ chiếc ghế phía đối diện, “Qua đây ăn sáng đi.”
Cô qua đó ngồi, a, đồ ăn thật phong phú, đông tây đều có, còn có cả trà và điểm tâm kiểu Hongkong nữa.
“Thầy Chu, thầy biết nấu ăn?” Hỏi rồi lại cảm thấy rất vô nghĩa.
“Cũng một chút, em thử xem, nếu như cảm thấy ngon, sau này mỗi ngày tôi đều làm.”
Đường Quả không biết đáp lời như thế nào, cảm giác này giống như bạn trai nói cho bạn gái nghe vậy, lời nói còn đem đến chút cảm giác sủng nịnh.
Hắn đứng dậy rót cho cô ly nước ấm, “Uống nửa cốc trước rồi ăn.”
Đường Quả khẩn trương đứng dậy lấy ly nước, “Cảm ơn thầy Chu.” Trong lòng đã khẩn trương thấp thỏm không thôi, chẳng lẽ thầy Chu thực sự thích cô?
Nhưng mà…nhưng mà…cô không có thích hắn.
Làm sao đây?
Cự tuyệt sao?
Nếu như không cự tuyệt, không phải là đồng ý ngầm đấy chứ?
“Đường Quả, ra khỏi trường học em không cần phải gọi tôi là thầy nữa.”
“…” Cô đã nói rồi, hắn nhất định là yêu thầm cô, thế nào, bây giờ muốn tỏ tình sao?
Chu Bách Tuyên đưa đũa cho cô, “Em có thể gọi tên của tôi.”
Bách Tuyên? Như vậy quá…ái muội rồi, không được, không được.
Chu Bách Tuyên không biểu tình nhìn cô, “Đương nhiên, nếu như em đồng ý, cũng có thể gọi tôi ‘anh trai’, tôi và Lục Thời Thiêm tuổi tác tương đương, vì thế gọi tôi tiếng ‘anh’, em chắc cũng quen một chút.”
“…” Thầy Chu à, thầy thực sự muốn yêu đương trái luân thường đạo lý sao?
“Chu Bách Tuyên, cậu mơ tưởng rồi, từ hôm nay trở đi, cậu phải gọi cô ấy một tiếng ‘chị dâu!’!” Thẩm Lăng đã tắm xong, thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cả người tỏa ra hơi thở mát lạnh, giây phút anh ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, cô vẫn thật rung động.
Chu Bách Tuyên cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt cười, giống như coi thường, lại giống như chế nhạo.
Trên đường đến cục dân chính, Đường Quả lúc lúc lại liếc nhìn Thẩm Lăng, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng lại không dám hỏi.
Đường Quả, mày thật đen đủi!
Một tay anh đặt trên vô lăng, đột nhiên bật cười, cũng không nhìn cô, mắt không để ý nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Tiếng cười ấy không biết là thực sự hay giả vờ, Đường Quả không tìm được chút manh mối.
“Đường Quả.”
“Dạ?” Cuối cùng cô cũng dám quang minh chính đại nhìn anh.
“Không việc gì, không phải em muốn nhìn anh sao?”
“…” Thẩm Lăng, đồ biến thái!
Anh nhịn không được cười vài tiếng, “Ngốc nghếch!”
Mẹ nó anh mới là đồ ngốc.
Đèn đỏ phía trước, anh chợt nghiêng đầu, hôn lên khóe miệng cô, giống như không thỏa mãn, lại nhè nhẹ cắn môi ấy.
Đường Quả bị tấn công bất ngờ, nhưng lại rất thưởng thức.
Vuốt ve nơi bị anh cắn, lòng cô vui vẻ không thôi.
“Đường Quả, còn không đến hai mươi phút nữa là đến cục dân chính, hối hận không?”
Cô lắc lắc đầu, sao có thể hối hận chứ, “Chỉ là sợ.”
“Sợ bố mẹ em biết sẽ trách em?”
“Vâng.”
Anh nắm lấy tay cô, “Có anh rồi.”
Cô mỉm cười, tay được anh nắm lấy thật ấm áp.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, “Anh thực sợ buổi sáng sau khi thức dậy em lại đổi ý, không muốn cùng anh đi lãnh chứng nữa. Cảm ơn em, Đường Quả.”
Cô hoang mang, anh còn sợ cô lâm trận bỏ chạy? Làm sao có thể! Như vậy không phải là làm chuyện ngu ngốc sao?
“Không hỏi anh sao lại vội như vậy cùng em đi lãnh chứng sao?”
Cô dõng dạc, “Sợ em chạy theo người khác.”
“…” Vì chiếu cố mặt mũi của cô, “Có một phần nguyên nhân đó, chủ yếu là vì em quá nhỏ, mà anh lại đến tuổi kết hôn rồi, gần đây nhà anh vẫn luôn thúc giục đi xem mắt, đều bị anh từ chối rồi, nhưng tháng sau ông nội anh trở về từ Hongkong, vì thế ngày tháng độc thân của anh sẽ không còn nhiều.”
Ồ, cũng có người anh sợ.
“Ông nội anh lớn tuổi rồi, lời của ai anh cũng có thể không nghe, chỉ có ông là không được, anh không thể để ông chịu kích thích, vì vậy cơ bản lời của ông, anh đều nghe.”
“Bọn họ chắc chắn không đồng ý để anh cùng với em tuổi nhỏ như vậy, nhưng nếu như lãnh chứng rồi sẽ không giống, thậm chí bọn họ có ý kiến, cũng chỉ có thể nhịn lại.”
Như vậy còn không phải là kích động ông nội anh? Chỉ là đổi cách thức thôi.
“Vậy bọn họ sẽ đối với em có ấn tượng rất tệ? Cảm thấy em không tốt, vẫn là học sinh mà đã trộm cùng anh đi lãnh chứng, nói không chừng còn có thể tưởng rằng bố mẹ em có ý đồ, xúi giục em đâu.” Mà Thẩm gia không phải là gia đình bình thường, người muốn bám lấy quá nhiều.
Anh đảm bảo, “Không đâu.”
“Vì sao?”
Bởi vì mẹ em nhìn anh không thuận mắt, đối với anh định kiến sâu sắc, đây là bí mật mà cả Thẩm gia đều biết, vì vậy cưới em là kết quả của việc anh lì lợm mà bám lấy.
Nhưng anh không thể nói thật cho cô.
“Bởi vì bố mẹ anh không phải người như vậy, Thẩm gia và Lục gia hợp tác không ít, cho nên coi như là cũng hiểu hết gốc rễ. Bố mẹ anh cũng không ngu ngốc, người như thế nào còn không nhìn ra được?”
Em thay Đường mỹ nữ và lão Lục nhà em cảm ơn anh.
Đến trước cửa cục dân chính, sau khi đỗ xe xong, Thẩm Lăng cũng không vội xuống xe, kéo tay cô đặt lên ngực anh, “Cảm thấy nó đập nhanh như thế nào chưa?”
F***, một phút chắc cũng phải ba trăm nhịp đi, cuối cùng cũng công bằng, hóa ra người kích động không chỉ có mình cô.
“Lúc Thẩm thị niêm yết đưa ra thị trường anh cũng không có căng thẳng như vậy, bởi vì lần đó nếu thất bại, anh vẫn còn cơ hội làm lại, nhưng anh sợ nếu mất em rồi sẽ không có cơ hội nào nữa.”
“Sau này cùng anh có lẽ em sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất, mà anh lại lớn hơn em mười tuổi, không có cách nào có thể giống người cùng tuổi em cho em tình yêu vườn trường ngây ngô oanh liệt lại khó quên.”
“Không thể ở trường học tùy ý dắt tay em, không thể thay em đến nhà ăn mua cơm, không thể đến phòng trà rót nước cho em, cũng không thể đến thư viện chiếm chỗ cho em lúc ôn thi.”
Anh khẩn trương hít thở, “Nhưng những thứ anh có thể cho em, anh sẽ không giữ lại cái gì, anh sẽ chiều em như một đứa trẻ cả một đời.”
“Vì thế, Đường Quả, em nguyện ý gả cho anh không? Trở thành vợ của anh, cùng anh yêu đương, em nguyện ý không?”
Tiếng gọi ‘tam ca’ ngoài cửa vang lên không ngưng, giọng điệu cấp bách, có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả chuyện trời sụp xuống, sau đó không chỉ là gõ cửa tôi, chân cũng bắt đầu đạp cửa.
Thẩm Lăng thấp giọng mắng một câu, rồi hướng về cửa phòng nói lớn, “Chu Bách Tuyên, mẹ nó cậu mắc chứng rối loạn xúc động lưỡng cực* rồi đúng không? Mới sáng sớm đã gọi hồn rồi!”
*Rối loạn Xúc động Lưỡng cực (còn hay gọi là Bệnh Hưng Trầm cảm) là một biến động tâm trạng bất thường, thay đổi giữa các mức cao (hưng cảm) và các mức thấp (trầm cảm) rõ rệt với các giai đoạn tâm trạng ổn định.
Người bên ngoài cánh cửa không quan tâm đến lời nói của anh, vẫn luôn gọi ‘Tam ca, tam ca…’
Thẩm Lăng nheo mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Đường Quả đẩy anh, “Đi mở của đi.”
Cánh tay Thẩm Lăng nổi đầy gân xanh, đáy mắt phiếm hồng, cả người tỏa ra sát khí, Đường Quả nhìn thấy anh như vậy không nhịn được mà rùng mình, trong lúc hoảng loạn nắm chặt góc chăn bên người, cũng không giục anh mở cửa nữa.
Thẩm Lăng đã không thể nhịn được nữa, nếu như tiếp tục không đi mở cửa, sợ rằng chút nữa Chu Bách Tuyên sẽ gõ nát cả cánh cửa kia.
Thở hổn hển, ngực phập phồng, anh xoay người mặc quần áo lên, hôm nay không đem Chu Bách Tuyên đi hầm, anh liền không xứng làm nam nhân.
Chu Bách Tuyên, ông nội cậu!
Hy vọng cậu có đủ lý do để tôi không giết cậu, nếu không, cậu nhất định không thể nghĩ được bản thân sẽ chết như thế nào.
Thẩm Lăng đi vài bước đến cửa, mạnh mẽ mở cửa rồi đá hắn, nhưng phản ứng của Chu Bách Tuyên lại nhanh, hắn đã lùi đến khoảng cách an toàn.
Quan trọng là, trong tay Chu Bách Tuyên còn đang cầm con dao phay, mặt dao sáng bóng mà lạnh buốt, lưỡi dao cũng như đang khoe mẽ sự sắc bén của mình, giống như đang kêu la, “Đến đây đến đây, nhìn xem tôi chặt cậu như thế nào!”
Thẩm Lăng trừng mắt hung hăng nhìn hắn, “Chu Bách Tuyên, cậu có bệnh à!”
Lại nhìn kĩ càng, sét đánh trời quang, Chu Bách Tuyên vậy mà lại đeo cái tạp dề màu hồng.
Chu Bách Tuyên một mặt vô tội, “Tam ca, tôi sáng sớm đã muốn nấu đồ ăn cho hai người để đi cục dân chính xếp hàng lãnh chứng, kết cục không thấy trứng gà nhà cậu đâu, trứng để ở chỗ nào vậy?
“…” Thẩm Lăng một miệng đầy máu, ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
“Tam ca, các cậu mau rời giường đi, nghe nói lãnh chứng còn phải xếp hàng.” Dơ con dao trong tay, khoe khoang xoay người rời khỏi, đi được vài bước liền xoay người lại, “Tôi vẫn chưa nấu cơm xong, nếu như cậu mệt có thể lại ngủ tiếp, mười phút sau tôi quay lại gọi cậu.
Chu Bách Tuyên, tôi nguyền rủa cậu năm phút liền không được!
Anh biết Chu Bách Tuyên chính là cố ý, anh vi ác độc đê tiện như vậy, lúc trước tại sao anh lại không phát hiện? Còn ngu ngốc dẫn sói vào nhà.
Bị Chu Bách Tuyên náo một hồi, anh nào còn tâm tình tiếp tục ‘âu yếm’. Mười phút sau nếu như anh không đi xuống, Chu Bách Tuyên sẽ không gõ cửa như vậy, mà nhất định sẽ khiến anh từ nay không ‘giương’ được, vì vậy…
Anh đóng cửa lại, phát hiện Đường Quả đã mặc xong quần áo ngồi ở mép giường, mặt cười xấu xa. Anh đi vài bước qua đó, thô lỗ đẩy Đường Quả xuống giường, “Đường Quả, em có tin nội trong mười phút anh giải quyết xong em không?”
“Tin, trong một phút em cũng tin.”
Năm ngón tay anh đặt ở cằm cô, lại không nỡ xuống tay, mà cô đã bị dọa đến mặt có chút nhợt nhạt rồi, anh đặt đầu lên trán cô, “Đừng sợ, làm sao anh nỡ đánh em được.”
“Nhưng anh vừa rồi chính là muốn bạo lực gia đình!”
“Sau này lúc anh mất kiểm soát đừng thêm dầu vào lửa đó, nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Không nghe thấy.
Anh thở dài, “Dậy thôi, ăn sáng xong đến cục dân chính.”
Đường Quả rửa mặt rồi xuống lầu, Chu Bách Tuyên đang ngồi ở bàn ăn đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, khóe miệng cười nhạt, “Chào buổi sáng.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, vẫn là có chút khẩn trương, “Thầy Chu, chào buổi sáng.”
Hắn chỉ chiếc ghế phía đối diện, “Qua đây ăn sáng đi.”
Cô qua đó ngồi, a, đồ ăn thật phong phú, đông tây đều có, còn có cả trà và điểm tâm kiểu Hongkong nữa.
“Thầy Chu, thầy biết nấu ăn?” Hỏi rồi lại cảm thấy rất vô nghĩa.
“Cũng một chút, em thử xem, nếu như cảm thấy ngon, sau này mỗi ngày tôi đều làm.”
Đường Quả không biết đáp lời như thế nào, cảm giác này giống như bạn trai nói cho bạn gái nghe vậy, lời nói còn đem đến chút cảm giác sủng nịnh.
Hắn đứng dậy rót cho cô ly nước ấm, “Uống nửa cốc trước rồi ăn.”
Đường Quả khẩn trương đứng dậy lấy ly nước, “Cảm ơn thầy Chu.” Trong lòng đã khẩn trương thấp thỏm không thôi, chẳng lẽ thầy Chu thực sự thích cô?
Nhưng mà…nhưng mà…cô không có thích hắn.
Làm sao đây?
Cự tuyệt sao?
Nếu như không cự tuyệt, không phải là đồng ý ngầm đấy chứ?
“Đường Quả, ra khỏi trường học em không cần phải gọi tôi là thầy nữa.”
“…” Cô đã nói rồi, hắn nhất định là yêu thầm cô, thế nào, bây giờ muốn tỏ tình sao?
Chu Bách Tuyên đưa đũa cho cô, “Em có thể gọi tên của tôi.”
Bách Tuyên? Như vậy quá…ái muội rồi, không được, không được.
Chu Bách Tuyên không biểu tình nhìn cô, “Đương nhiên, nếu như em đồng ý, cũng có thể gọi tôi ‘anh trai’, tôi và Lục Thời Thiêm tuổi tác tương đương, vì thế gọi tôi tiếng ‘anh’, em chắc cũng quen một chút.”
“…” Thầy Chu à, thầy thực sự muốn yêu đương trái luân thường đạo lý sao?
“Chu Bách Tuyên, cậu mơ tưởng rồi, từ hôm nay trở đi, cậu phải gọi cô ấy một tiếng ‘chị dâu!’!” Thẩm Lăng đã tắm xong, thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cả người tỏa ra hơi thở mát lạnh, giây phút anh ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, cô vẫn thật rung động.
Chu Bách Tuyên cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt cười, giống như coi thường, lại giống như chế nhạo.
Trên đường đến cục dân chính, Đường Quả lúc lúc lại liếc nhìn Thẩm Lăng, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao, nhưng lại không dám hỏi.
Đường Quả, mày thật đen đủi!
Một tay anh đặt trên vô lăng, đột nhiên bật cười, cũng không nhìn cô, mắt không để ý nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Tiếng cười ấy không biết là thực sự hay giả vờ, Đường Quả không tìm được chút manh mối.
“Đường Quả.”
“Dạ?” Cuối cùng cô cũng dám quang minh chính đại nhìn anh.
“Không việc gì, không phải em muốn nhìn anh sao?”
“…” Thẩm Lăng, đồ biến thái!
Anh nhịn không được cười vài tiếng, “Ngốc nghếch!”
Mẹ nó anh mới là đồ ngốc.
Đèn đỏ phía trước, anh chợt nghiêng đầu, hôn lên khóe miệng cô, giống như không thỏa mãn, lại nhè nhẹ cắn môi ấy.
Đường Quả bị tấn công bất ngờ, nhưng lại rất thưởng thức.
Vuốt ve nơi bị anh cắn, lòng cô vui vẻ không thôi.
“Đường Quả, còn không đến hai mươi phút nữa là đến cục dân chính, hối hận không?”
Cô lắc lắc đầu, sao có thể hối hận chứ, “Chỉ là sợ.”
“Sợ bố mẹ em biết sẽ trách em?”
“Vâng.”
Anh nắm lấy tay cô, “Có anh rồi.”
Cô mỉm cười, tay được anh nắm lấy thật ấm áp.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, “Anh thực sợ buổi sáng sau khi thức dậy em lại đổi ý, không muốn cùng anh đi lãnh chứng nữa. Cảm ơn em, Đường Quả.”
Cô hoang mang, anh còn sợ cô lâm trận bỏ chạy? Làm sao có thể! Như vậy không phải là làm chuyện ngu ngốc sao?
“Không hỏi anh sao lại vội như vậy cùng em đi lãnh chứng sao?”
Cô dõng dạc, “Sợ em chạy theo người khác.”
“…” Vì chiếu cố mặt mũi của cô, “Có một phần nguyên nhân đó, chủ yếu là vì em quá nhỏ, mà anh lại đến tuổi kết hôn rồi, gần đây nhà anh vẫn luôn thúc giục đi xem mắt, đều bị anh từ chối rồi, nhưng tháng sau ông nội anh trở về từ Hongkong, vì thế ngày tháng độc thân của anh sẽ không còn nhiều.”
Ồ, cũng có người anh sợ.
“Ông nội anh lớn tuổi rồi, lời của ai anh cũng có thể không nghe, chỉ có ông là không được, anh không thể để ông chịu kích thích, vì vậy cơ bản lời của ông, anh đều nghe.”
“Bọn họ chắc chắn không đồng ý để anh cùng với em tuổi nhỏ như vậy, nhưng nếu như lãnh chứng rồi sẽ không giống, thậm chí bọn họ có ý kiến, cũng chỉ có thể nhịn lại.”
Như vậy còn không phải là kích động ông nội anh? Chỉ là đổi cách thức thôi.
“Vậy bọn họ sẽ đối với em có ấn tượng rất tệ? Cảm thấy em không tốt, vẫn là học sinh mà đã trộm cùng anh đi lãnh chứng, nói không chừng còn có thể tưởng rằng bố mẹ em có ý đồ, xúi giục em đâu.” Mà Thẩm gia không phải là gia đình bình thường, người muốn bám lấy quá nhiều.
Anh đảm bảo, “Không đâu.”
“Vì sao?”
Bởi vì mẹ em nhìn anh không thuận mắt, đối với anh định kiến sâu sắc, đây là bí mật mà cả Thẩm gia đều biết, vì vậy cưới em là kết quả của việc anh lì lợm mà bám lấy.
Nhưng anh không thể nói thật cho cô.
“Bởi vì bố mẹ anh không phải người như vậy, Thẩm gia và Lục gia hợp tác không ít, cho nên coi như là cũng hiểu hết gốc rễ. Bố mẹ anh cũng không ngu ngốc, người như thế nào còn không nhìn ra được?”
Em thay Đường mỹ nữ và lão Lục nhà em cảm ơn anh.
Đến trước cửa cục dân chính, sau khi đỗ xe xong, Thẩm Lăng cũng không vội xuống xe, kéo tay cô đặt lên ngực anh, “Cảm thấy nó đập nhanh như thế nào chưa?”
F***, một phút chắc cũng phải ba trăm nhịp đi, cuối cùng cũng công bằng, hóa ra người kích động không chỉ có mình cô.
“Lúc Thẩm thị niêm yết đưa ra thị trường anh cũng không có căng thẳng như vậy, bởi vì lần đó nếu thất bại, anh vẫn còn cơ hội làm lại, nhưng anh sợ nếu mất em rồi sẽ không có cơ hội nào nữa.”
“Sau này cùng anh có lẽ em sẽ phải chịu nhiều uỷ khuất, mà anh lại lớn hơn em mười tuổi, không có cách nào có thể giống người cùng tuổi em cho em tình yêu vườn trường ngây ngô oanh liệt lại khó quên.”
“Không thể ở trường học tùy ý dắt tay em, không thể thay em đến nhà ăn mua cơm, không thể đến phòng trà rót nước cho em, cũng không thể đến thư viện chiếm chỗ cho em lúc ôn thi.”
Anh khẩn trương hít thở, “Nhưng những thứ anh có thể cho em, anh sẽ không giữ lại cái gì, anh sẽ chiều em như một đứa trẻ cả một đời.”
“Vì thế, Đường Quả, em nguyện ý gả cho anh không? Trở thành vợ của anh, cùng anh yêu đương, em nguyện ý không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook