Hồ Ly Và Thợ Săn
-
Chương 18: Cân đo độ quan trọng của tiền và tiết tháo
Editor: Phong Tâm
Sau khi tan học, Đường Quả nói Âu Dương Mai bọn họ một tiếng, liền đi tìm Tống Tử Mặc, lúc cô vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Ngô Nhất Phàm cùng Thẩm Lăng sánh vai nhau biến mất ở ngã rẽ cầu thang, ông chú già này, quả nhiên khẩu thị tâm phi, còn không phải là thích mỹ nữ…
Bước chân cô thêm nhanh muốn đuổi theo bọn họ, lúc này điện thoại vang lên, cô lấy ra nhìn, Giang quản lý sao có thể gọi điện thoại cho cô?
“Alo, Giang quản lý, chào ngài.”
“Ai ya, Đường Quả, xin chào, buổi tối có thời gian không?”
Đường Quả khách khí hỏi, “Giang quản lý có việc gì vậy ạ?”
“Là thế này, tối nay lại có khách quý bao hết, chỉ định phải có nhạc đàn violon, người phụ trách violon của nhà hàng đúng lúc lại nghỉ, cô xem có thể giúp tôi được việc này không?”
“Nhưng mà…”
Giang quản lý ngắt lời cô, “Đường Quả này, về việc quan hệ của cô và Thẩm tổng, sau hôm đó Thẩm tổng đặc biệt đến đây giải thích với chúng tôi rồi, nói cô chỉ là em gái của một người bạn, theo thói quen bình thường, ngày hôm đó chỉ là đùa một chút.”
Nhưng bây giờ cô không muốn đi nữa rồi, cô mới không muốn đến nhà hàng của ông chú già làm thêm! “Giang quản lý, tôi tối nay đã hẹn bạn trai đi xem phim mất rồi.”
“Đường Quả, tiền công lần này rất cao, năm ngàn đó, cô có muốn suy nghĩ một chút?”
“Giang quản lý, tôi lập tức qua đó!” Tiết tháo cái gì đó, cũng chỉ là mây bay, chỉ có tiền là thực tại. Cô cũng chẳng quản ông chú già có phải là hẹn Ngô Nhất Phàm không, ngày khác tra dò anh sau.
Đôi tay Ngô Nhất Phàm gắt gao ôm sách vở, tim đập càng nhanh, hơi nghiêng đầu, “Thầy Thẩm, cảm ơn thầy đã cho em việc làm bán thời gian, hôm kia em đã đến báo rồi, chương trình học kì này của em không nhiều, mỗi tuần có thể đến hai ngày rưỡi, cuối tuần cũng có thể đến làm.”
“Tiểu Lý trong ngân hàng đầu tư được xem là lão luyện, đi theo hắn, có thể học được không ít.”
“Em sẽ đi theo sư phụ học tập tốt.” Ngô Nhất Phàm căng thẳng nuốt một hơi xuống, rõ ràng giọng Thẩm Lăng bình ổn trầm thấp, cô vẫn cảm thấy áp lực trước giờ chưa từng có, hào quang của anh quá mức cường đại, khiến cô đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô thầm ngắm anh rất nhiều lần, mới có đủ can đảm, “Thầy Thẩm, tối hôm nay em có thể mời thầy ăn cơm không? Chính là để cảm ơn thầy đã cho em một công việc.”
Thẩm Lăng nhìn sườn mặt cô như suy tư gì, lại nói, “Tôi mời em đi, em là học sinh, ở đâu có cái đạo lý học sinh mời giáo viên.”
Ngô Nhất Phàm kích động nói năng lộn xộn, “Thầy Thẩm, như vậy sao có thể, cảm ơn thầy, thầy Thẩm.” Nói xong bản thân cũng cảm thấy không ổn, ngượng ngùng thè lưỡi.
Thẩm Lăng cười cười, “Không cần đặt nặng trong lòng, tôi mời em ăn cơm là vì tôi đánh giá cao những học sinh thông minh lại có chí tiến thủ, những học sinh như em bây giờ không nhiều, tôi rất trân trọng.”
Ngô Nhất Phàm được khen không biết phải làm sao, vuốt tóc ra sau vành tai, lộ ra biểu hiện nữ nhân ngượng ngùng, xem ra cô luôn gửi thư cho anh, hỏi anh các loại vấn đề, Không chỉ không khiến anh cảm thấy phiền phức, ngược lại còn tăng điểm cho bản thân.
Cô ở trong lòng nắm cái tay vô hình, làm cái động tác cố lên!
Đến bãi đỗ xe, Thẩm Lăng chủ động thay cô mở cửa sau xe, Ngô Nhất Phàm ngẩn ra một chút, mặc dù có chút mất mác, nhưng vẫn tươi cười ngồi lên, cô vốn dĩ muốn ngồi ở ghế lái phụ.
Dọc đường Ngô Nhất Phàm yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Lăng sau khi lên xe, vẫn luôn gọi điện thoại, có lẽ là thư kí đang báo cáo công việc cho anh.
—
Đường Quả đến nhà hàng đã thở hổn hển, cô xuống xe bus liền một đường chạy đến, rất sợ đến không kịp, đi mất năm ngàn tiền công.
Cô đến nhà vệ sinh rửa mặt, chải vuốt đầu tóc một chút, búi tùy ý ở sau đầu, nhìn lên thanh tú không ít, cô hít sâu rồi mới đi ra ngoài.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cô cầm theo đàn violon đi về phía phòng bao, ông thần tài trả tiền lương tối nay đúng là xa xỉ, ăn bữa cơm cũng muốn bao cả nhà hàng, đến cả sảnh nhà hàng cũng muốn bao hết.
Chưa bước vào phòng bao, bộ đàm của nhân viên công tác kêu lên, “Thẩm tổng phân phó, ở đại sảnh dùng bữa.”
“Được, đã biết.” Nhân viên công tác nhìn về phía Đường Quả, “Cô đợi ở đại sảnh đi.” Lại chỉ đến vị trí bên cửa sổ, “Ông chủ thích ngồi ở vị trí đó dùng bữa, đó là vị trí chuyên dụng của ngài ấy.”
Đường Quả nhìn về phía cô ấy chỉ, phía cửa sổ đó là nơi độc nhất vô nhị thưởng thức phong cảnh, hình dạng, chất liệu của cái bàn kia cùng những cái khác trong nhà hàng cũng không giống nhau, giữa bàn đặt một bình hoa thủy tinh trong suốt, bên trong là bách hợp.
Hương thơm nhàn nhạt vương vấn khắp nhà hàng, ông chủ đúng thật là tùy hứng, vạn nhất có người đối với mùi hương này dị ứng thì sao?
Đột nhiên trong đầu có một ánh sáng lóe qua, ông chủ của nhà hàng này không phải chính là ông chú già sao?
Không được, cô không làm nữa, cô mới không giơ tay lấy tiền công anh đưa, nhỡ anh là cùng mỹ nữ dùng bữa, như thế thật tàn nhẫn.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn, nhân viên công tác đã rời khỏi, tiếng ‘chị xinh đẹp’ vẫn chưa nói ra, bóng hình Thẩm Lăng đã lọt vào mắt cô, giai nhân đứng cạnh anh chính là Ngô Nhất Phàm.
Cùng lúc người kinh ngạc không thôi còn có Ngô Nhất Phàm, cô nhìn đàn violon ở tay Đường Quả, đã hiểu là chuyện gì, cô lập tức nhìn về phía Thẩm Lăng, muốn biết anh có phản ứng như thế nào, Lục Khi Lâm ở đây kiếm tiền là ý của anh, hay chỉ là sự trùng hợp.
Kết quả, sắc mặt và ánh mắt của Thẩm Lăng không có bất kỳ gợn sóng nào, cùng bình thường không khác nhau, nhàn nhạt nhìn Đường Quả, “Em ở đây làm thêm à?”
Đường Quả hận không thể cầm cây kéo đàn nện vào mặt anh, thật biết giả vờ, nhưng vẫn cung cung kính kính nói tiếng, “Thầy Thẩm.” Cô không thể mất tác phong ở trước mặt Ngô Nhất Phàm được.
Thẩm Lăng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Đường Quả, chỉ vào ghế đối diện, nhẹ nói với Ngô Nhất Phàm, “Ngồi đi, không cần phải câu nệ.”
Ngô Nhất Phàm nhìn Đường Quả, thực ra không phải là cô dè dặt, chỉ là cảm thấy kì quái, bầu không khí quỷ dị không thôi.
Nhà hàng to như vậy, thế nhưng chỉ có cô và Thầm Lăng dùng bữa, quan trọng người kéo đàn lại từng là tình địch, đúng thật là cẩu huyết, thế nhưng cũng khá thoải mái.
Cô biết nhà hàng này nổi tiếng như thế nào, lúc trước Đường tỷ đã đem cô đến một lần, hình như còn là hội viên, phải đặt trước, thế nhưng tối nay chỉ có cô và Thẩm Lăng, chẳng lẽ Thẩm Lăng muốn cho cô kinh hỷ, vì thế đã bao cả nhà hàng?
Không phải không có khả năng này, càng nghĩ càng kích động.
Ánh mắt Thẩm Lăng một lần nữa lại rơi trên người Đường Quả, cô lui xuống khoảng hai mét, ngây ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, biểu tình cô đơn, anh đột nhiên cảm thấy bản thân giống như…xong rồi.
“Lục Khi Lâm.”
Đường Quả quay đầu, “Dạ?”
“Cùng ăn đi, em cũng là học sinh của tôi, tôi là thầy giáo cũng không thể bất công.” Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Qua đây ngồi.”
Đường Quả cười nhạt, “Thẩm tổng, tôi là nhân viên ở đây, quy định của nhà hàng là thời gian làm việc không thể cùng khách hàng dùng bữa.”
Cái quy định gì, anh thế nào lại không biết? Nhưng chú ý đến cách xưng cô của cô, từ thầy Thẩm sửa thành Thẩm tổng.
Đường Quả nhẹ khom người, “Thẩm tổng, ngài muốn nghe khúc gì?”
“Tùy ý đi.”
“Được, vậy tôi đến vị trí xa một chút, không làm phiền hai người dùng bữa.” Đường Quả xoay người đi về một phía góc, kỳ thực cô không muốn nhìn bọn họ.
Nếu như lúc này cô phủi tay rời đi, sẽ như thế nào? Dựa vào tính khí tiểu nhân của Thẩm Lăng, nhất định sẽ đi tìm Giang quản lý phiền phức, vì vậy cho dù biết là cái bẫy, cô cũng phải nhịn vào bên trong.
Ngô Nhất Phàm và Thẩm Lăng rời rạc từng câu trò chuyện, cơ bản đều là cô hỏi anh trả lời, anh cũng không chủ động khơi ra đề tài.
Ngô Nhất Phàm nửa đùa thử hỏi, “Thầy Thẩm, mọi người hình như rất thích đặt câu hỏi cho Lục Khi Lâm, lúc trước thầy Chu cũng vậy, mỗi tiết đều hỏi cô ấy.”
“Vậy ư? Có thể là vì em ấy thấp lùn, ở trong phòng học dễ thấy được.”
Sau khi tan học, Đường Quả nói Âu Dương Mai bọn họ một tiếng, liền đi tìm Tống Tử Mặc, lúc cô vừa ra khỏi phòng học đã nhìn thấy Ngô Nhất Phàm cùng Thẩm Lăng sánh vai nhau biến mất ở ngã rẽ cầu thang, ông chú già này, quả nhiên khẩu thị tâm phi, còn không phải là thích mỹ nữ…
Bước chân cô thêm nhanh muốn đuổi theo bọn họ, lúc này điện thoại vang lên, cô lấy ra nhìn, Giang quản lý sao có thể gọi điện thoại cho cô?
“Alo, Giang quản lý, chào ngài.”
“Ai ya, Đường Quả, xin chào, buổi tối có thời gian không?”
Đường Quả khách khí hỏi, “Giang quản lý có việc gì vậy ạ?”
“Là thế này, tối nay lại có khách quý bao hết, chỉ định phải có nhạc đàn violon, người phụ trách violon của nhà hàng đúng lúc lại nghỉ, cô xem có thể giúp tôi được việc này không?”
“Nhưng mà…”
Giang quản lý ngắt lời cô, “Đường Quả này, về việc quan hệ của cô và Thẩm tổng, sau hôm đó Thẩm tổng đặc biệt đến đây giải thích với chúng tôi rồi, nói cô chỉ là em gái của một người bạn, theo thói quen bình thường, ngày hôm đó chỉ là đùa một chút.”
Nhưng bây giờ cô không muốn đi nữa rồi, cô mới không muốn đến nhà hàng của ông chú già làm thêm! “Giang quản lý, tôi tối nay đã hẹn bạn trai đi xem phim mất rồi.”
“Đường Quả, tiền công lần này rất cao, năm ngàn đó, cô có muốn suy nghĩ một chút?”
“Giang quản lý, tôi lập tức qua đó!” Tiết tháo cái gì đó, cũng chỉ là mây bay, chỉ có tiền là thực tại. Cô cũng chẳng quản ông chú già có phải là hẹn Ngô Nhất Phàm không, ngày khác tra dò anh sau.
Đôi tay Ngô Nhất Phàm gắt gao ôm sách vở, tim đập càng nhanh, hơi nghiêng đầu, “Thầy Thẩm, cảm ơn thầy đã cho em việc làm bán thời gian, hôm kia em đã đến báo rồi, chương trình học kì này của em không nhiều, mỗi tuần có thể đến hai ngày rưỡi, cuối tuần cũng có thể đến làm.”
“Tiểu Lý trong ngân hàng đầu tư được xem là lão luyện, đi theo hắn, có thể học được không ít.”
“Em sẽ đi theo sư phụ học tập tốt.” Ngô Nhất Phàm căng thẳng nuốt một hơi xuống, rõ ràng giọng Thẩm Lăng bình ổn trầm thấp, cô vẫn cảm thấy áp lực trước giờ chưa từng có, hào quang của anh quá mức cường đại, khiến cô đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô thầm ngắm anh rất nhiều lần, mới có đủ can đảm, “Thầy Thẩm, tối hôm nay em có thể mời thầy ăn cơm không? Chính là để cảm ơn thầy đã cho em một công việc.”
Thẩm Lăng nhìn sườn mặt cô như suy tư gì, lại nói, “Tôi mời em đi, em là học sinh, ở đâu có cái đạo lý học sinh mời giáo viên.”
Ngô Nhất Phàm kích động nói năng lộn xộn, “Thầy Thẩm, như vậy sao có thể, cảm ơn thầy, thầy Thẩm.” Nói xong bản thân cũng cảm thấy không ổn, ngượng ngùng thè lưỡi.
Thẩm Lăng cười cười, “Không cần đặt nặng trong lòng, tôi mời em ăn cơm là vì tôi đánh giá cao những học sinh thông minh lại có chí tiến thủ, những học sinh như em bây giờ không nhiều, tôi rất trân trọng.”
Ngô Nhất Phàm được khen không biết phải làm sao, vuốt tóc ra sau vành tai, lộ ra biểu hiện nữ nhân ngượng ngùng, xem ra cô luôn gửi thư cho anh, hỏi anh các loại vấn đề, Không chỉ không khiến anh cảm thấy phiền phức, ngược lại còn tăng điểm cho bản thân.
Cô ở trong lòng nắm cái tay vô hình, làm cái động tác cố lên!
Đến bãi đỗ xe, Thẩm Lăng chủ động thay cô mở cửa sau xe, Ngô Nhất Phàm ngẩn ra một chút, mặc dù có chút mất mác, nhưng vẫn tươi cười ngồi lên, cô vốn dĩ muốn ngồi ở ghế lái phụ.
Dọc đường Ngô Nhất Phàm yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Lăng sau khi lên xe, vẫn luôn gọi điện thoại, có lẽ là thư kí đang báo cáo công việc cho anh.
—
Đường Quả đến nhà hàng đã thở hổn hển, cô xuống xe bus liền một đường chạy đến, rất sợ đến không kịp, đi mất năm ngàn tiền công.
Cô đến nhà vệ sinh rửa mặt, chải vuốt đầu tóc một chút, búi tùy ý ở sau đầu, nhìn lên thanh tú không ít, cô hít sâu rồi mới đi ra ngoài.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cô cầm theo đàn violon đi về phía phòng bao, ông thần tài trả tiền lương tối nay đúng là xa xỉ, ăn bữa cơm cũng muốn bao cả nhà hàng, đến cả sảnh nhà hàng cũng muốn bao hết.
Chưa bước vào phòng bao, bộ đàm của nhân viên công tác kêu lên, “Thẩm tổng phân phó, ở đại sảnh dùng bữa.”
“Được, đã biết.” Nhân viên công tác nhìn về phía Đường Quả, “Cô đợi ở đại sảnh đi.” Lại chỉ đến vị trí bên cửa sổ, “Ông chủ thích ngồi ở vị trí đó dùng bữa, đó là vị trí chuyên dụng của ngài ấy.”
Đường Quả nhìn về phía cô ấy chỉ, phía cửa sổ đó là nơi độc nhất vô nhị thưởng thức phong cảnh, hình dạng, chất liệu của cái bàn kia cùng những cái khác trong nhà hàng cũng không giống nhau, giữa bàn đặt một bình hoa thủy tinh trong suốt, bên trong là bách hợp.
Hương thơm nhàn nhạt vương vấn khắp nhà hàng, ông chủ đúng thật là tùy hứng, vạn nhất có người đối với mùi hương này dị ứng thì sao?
Đột nhiên trong đầu có một ánh sáng lóe qua, ông chủ của nhà hàng này không phải chính là ông chú già sao?
Không được, cô không làm nữa, cô mới không giơ tay lấy tiền công anh đưa, nhỡ anh là cùng mỹ nữ dùng bữa, như thế thật tàn nhẫn.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn, nhân viên công tác đã rời khỏi, tiếng ‘chị xinh đẹp’ vẫn chưa nói ra, bóng hình Thẩm Lăng đã lọt vào mắt cô, giai nhân đứng cạnh anh chính là Ngô Nhất Phàm.
Cùng lúc người kinh ngạc không thôi còn có Ngô Nhất Phàm, cô nhìn đàn violon ở tay Đường Quả, đã hiểu là chuyện gì, cô lập tức nhìn về phía Thẩm Lăng, muốn biết anh có phản ứng như thế nào, Lục Khi Lâm ở đây kiếm tiền là ý của anh, hay chỉ là sự trùng hợp.
Kết quả, sắc mặt và ánh mắt của Thẩm Lăng không có bất kỳ gợn sóng nào, cùng bình thường không khác nhau, nhàn nhạt nhìn Đường Quả, “Em ở đây làm thêm à?”
Đường Quả hận không thể cầm cây kéo đàn nện vào mặt anh, thật biết giả vờ, nhưng vẫn cung cung kính kính nói tiếng, “Thầy Thẩm.” Cô không thể mất tác phong ở trước mặt Ngô Nhất Phàm được.
Thẩm Lăng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Đường Quả, chỉ vào ghế đối diện, nhẹ nói với Ngô Nhất Phàm, “Ngồi đi, không cần phải câu nệ.”
Ngô Nhất Phàm nhìn Đường Quả, thực ra không phải là cô dè dặt, chỉ là cảm thấy kì quái, bầu không khí quỷ dị không thôi.
Nhà hàng to như vậy, thế nhưng chỉ có cô và Thầm Lăng dùng bữa, quan trọng người kéo đàn lại từng là tình địch, đúng thật là cẩu huyết, thế nhưng cũng khá thoải mái.
Cô biết nhà hàng này nổi tiếng như thế nào, lúc trước Đường tỷ đã đem cô đến một lần, hình như còn là hội viên, phải đặt trước, thế nhưng tối nay chỉ có cô và Thẩm Lăng, chẳng lẽ Thẩm Lăng muốn cho cô kinh hỷ, vì thế đã bao cả nhà hàng?
Không phải không có khả năng này, càng nghĩ càng kích động.
Ánh mắt Thẩm Lăng một lần nữa lại rơi trên người Đường Quả, cô lui xuống khoảng hai mét, ngây ngốc nhìn bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, biểu tình cô đơn, anh đột nhiên cảm thấy bản thân giống như…xong rồi.
“Lục Khi Lâm.”
Đường Quả quay đầu, “Dạ?”
“Cùng ăn đi, em cũng là học sinh của tôi, tôi là thầy giáo cũng không thể bất công.” Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Qua đây ngồi.”
Đường Quả cười nhạt, “Thẩm tổng, tôi là nhân viên ở đây, quy định của nhà hàng là thời gian làm việc không thể cùng khách hàng dùng bữa.”
Cái quy định gì, anh thế nào lại không biết? Nhưng chú ý đến cách xưng cô của cô, từ thầy Thẩm sửa thành Thẩm tổng.
Đường Quả nhẹ khom người, “Thẩm tổng, ngài muốn nghe khúc gì?”
“Tùy ý đi.”
“Được, vậy tôi đến vị trí xa một chút, không làm phiền hai người dùng bữa.” Đường Quả xoay người đi về một phía góc, kỳ thực cô không muốn nhìn bọn họ.
Nếu như lúc này cô phủi tay rời đi, sẽ như thế nào? Dựa vào tính khí tiểu nhân của Thẩm Lăng, nhất định sẽ đi tìm Giang quản lý phiền phức, vì vậy cho dù biết là cái bẫy, cô cũng phải nhịn vào bên trong.
Ngô Nhất Phàm và Thẩm Lăng rời rạc từng câu trò chuyện, cơ bản đều là cô hỏi anh trả lời, anh cũng không chủ động khơi ra đề tài.
Ngô Nhất Phàm nửa đùa thử hỏi, “Thầy Thẩm, mọi người hình như rất thích đặt câu hỏi cho Lục Khi Lâm, lúc trước thầy Chu cũng vậy, mỗi tiết đều hỏi cô ấy.”
“Vậy ư? Có thể là vì em ấy thấp lùn, ở trong phòng học dễ thấy được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook