Hồ Ly Truyền Kỳ
-
Chương 67: 67: Sao Thái Bạch H
Bạch Tinh không dám tin tưởng điều mà mình vừa nghe, người này còn là cô nhóc mà mình biết không, vì sao trong chớp mắt đã thành người khác rồi.
"Ý, ý của em là gì?" Bạch Tinh ấp úng nói.
Kiến Nguyệt liếc nàng, lập tức hướng đến cổ nàng cắn mạnh, dấu vết rất nhanh đã xuất hiện.
Nàng vuốt ve xương quai xanh của đối phương, lại trượt xuống lồng ngực gồ ghề xương, kính cẩn hôn nhẹ lên các vết sẹo.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, thấy đối phương không rõ là cảm xúc gì, đồng tử xám mang theo sự kinh ngạc, sợ hãi lẫn động tình mà nhìn mình, Kiến Nguyệt đan ngón tay lại với nàng, tha thiết nhẹ nhàng nói, "Cho em được không?"
Bạch Tinh dần hiểu ra nàng muốn nói đến cái gì, thấy bộ dạng cầu xin của nàng, tâm nhũn xuống, gật nhẹ đầu, ôn tồn nói, "Sớm muộn ta cũng sẽ trở thành phò mã của em, việc này là đương nhiên."
"Thật sao? Người thực sự sẽ trở thành phò mã của em?" Kiến Nguyệt híp mắt cười, đôi mắt trong đều phản chiếu bóng hình đối phương.
"Thật."
"Người sẽ đến Cửu Vĩ thành, đứng trước mặt phụ vương hỏi cưới em chứ? Cho dù phụ vương có làm khó người, thử thách người những thứ vô lý? Thậm chí là phản đối bởi vì chúng ta là nữ tử" Kiến Nguyệt một bên nói, một bên đưa tay trượt dần xuống vùng đất bí hiểm đang chờ được khám phá kia, lo sợ nàng sẽ căng thẳng mà đánh lạc hướng.
"Chắc chắn, em nghĩ xem đã chung giường với ta rồi, ta sẽ để em chạy đi đâu?" Bạch Tinh đòi nàng chịu trách nhiệm, tay không tự chủ mà vuốt ve bờ eo thon gọn của nàng, những ngày nay một mực luyện tập, bụng đều đã xuất hiện cơ rồi.
Kiến Nguyệt tay vừa mới chạm đến khu rừng ẩm ướt kia, tim liền đập thình thịch như tiếng trống hội, bây giờ đến lượt nàng căng thẳng, thời khắc nàng chạm đến đoá hoa đẫm sương, môi liền mím lại, ngẩng đầu lo lắng nhìn đối phương, thấy nàng ấy đang mỉm cười, đôi mắt tràn đầy ôn nhu cùng mê tình.
"Nguyệt nhi, ta sẵn sàng."
Kiến Nguyệt nghe thấy thế cả người liền phấn chấn, nàng rõ ràng mới là người phải đi an ủi mới đúng, như có người vừa kéo dây cót, dồn hết toàn bộ dũng cảm, hôn nhẹ lên cái cổ thon, hơi lạnh truyền đến bên môi, tay nhẹ nhàng vuốt ve tới bông hoa kia.
"Ừm." Bạch Tinh khẽ rên, âm thanh trầm khàn rót vào trong tai Kiến Nguyệt, chỉ một tiếng nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến nàng cảm giác thế gian không thể tìm thấy thanh âm nào hay hơn một tiếng này, làm cho thính giả say mê muốn nghe nhiều hơn nữa.
Kiến Nguyệt kính cẩn đặt môi lên khắp người nàng, từng tấc lại từng tấc da đọng lại hơi ấm của mình, cho đến vùng bụng dưới, nàng chuyển sang liếm một vòng, mới chuyển mặt đến vùng đùi non, hôn lên, lại cắn lấy.
Bạch Tinh ngượng ngùng theo bản năng muốn khép chân lại, lại bị đối phương ngăn cản, thậm chí còn cố ý tách lớn hơn.
Kiến Nguyệt dời tầm mắt về đoá hoa đang phập phồng kia, như ngây như dại nhìn chằm chằm, trong đầu trống rỗng, nàng không biết nên làm gì mới hợp tình, chỉ có thể nghe theo dục vọng cũng tham lam chiếm hữu đang gào thét đòi nàng làm gì, cũng đưa mặt tiến lại gần, đôi mắt phủ một tầng sương mù của sắc dục mà si mê ngắm nhìn.
"Bẩn." Bạch Tinh bị nàng nhìn đến thẹn thùng, lại thấy đối phương chôn vùi mặt vào giữa hai chân, kinh ngạc muốn đẩy nàng ra, nhưng bàn tay lại bị bắt lấy, mười ngón đan xen.
Kiến Nguyệt không để tâm lời nàng nói, cẩn thận hôn liếm từng tấc, nàng đột nhiên hé môi, chuyển sang mút lấy hạt sương lộ đang không ngừng tiết ra, tựa như mật hoa rượu ngọt chỉ dành cho tiên tử uống, nghĩ đến đây, nàng càng không do dự mà nuốt xuống, đầu lưỡi quét ngang dọc đi khắp nơi, có lẽ nàng thân thể sẽ mãi lạnh thế này, nhưng Kiến Nguyệt vẫn cảm thấy người mình nóng ran đến đổ mồ hôi, ở phần bụng dưới như đang âm ỉ một ngọn lửa khó mà dập tắt, khiến nàng cảm thấy nóng bức vô cùng, như có một dòng suối đang chảy ra.
Kiến Nguyệt đưa môi hôn loạn khắp nơi, nghe từng nhịp thở hỗn loạn nặng nề của Bạch Tinh, cơ thể nàng ở dưới thân mình mà run rẩy.
Kiến Nguyệt dời môi ra, ngón tay run rẩy hướng đến đài hoa mà xoa nhẹ, dần dần mới gia tăng lực đạo lên.
"Nguyệt..." Bạch Tinh thở hổn hển nói, nàng vội nắm chặt lấy chăn, cảm giác kì lạ này nàng chưa bao giờ trải qua, đến nỗi đầu óc như một khoảng không mà không thể nhận thức được điều gì nữa, khiến nàng căng thẳng và hoảng sợ, nhưng cũng khiến nàng tận hưởng niềm vui mà nó đem tới.
Kiến Nguyệt nghe tiếng rên rỉ của nàng, tựa như tiếng đàn nguyệt của mỹ nhân dụ dỗ kẻ phong lưu, mắt chợp hoa lại, lực đạo ngón tay trở nên mạnh hơn, hướng đến sơn cốc giữa rừng sâu, hôn nhẹ lên bờ môi run rẩy kia, an ủi dỗ dành nàng.
Rất nhanh, Kiến Nguyệt đã đưa ngón tay vào trong, cảm nhận được gian nan, chật chội của da thịt, ẩm ướt nhưng lại lành lạnh, nàng cảm giác mình đã đến tận cùng cực lạc, chỉ cách một lớp màng mỏng mà thôi.
Kiến Nguyệt biết thứ này sẽ khiến nàng đau đớn, thả chậm tốc độ lại, lực đạo cũng nhẹ đi, nhưng nàng sẽ không do dự nữa, chỉ cần đến đây, đối phương sẽ chân chính ở bên cạnh mình.
"Bạch Tinh, em vào nhé."
"Ừm." Bạch Tinh cảm giác có một luồng điện tê truyền khắp mạch máu, cắn môi đè thấp âm thanh, không kìm được mà ôm lấy cổ của Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt thấy lớp màng đã bị nàng phá rách, không kìm được mà nổi lên một cỗ xúc động, đợi đau đớn của nàng qua đi, ngón tay bắt đầu dồn dập tiến đến, còn cố ý cong đầu ngón lại, nàng thấy Bạch Tinh đã nâng hông lên, cao triều đã tới.
"Người có đau không?" Kiến Nguyệt thấp thỏm nhìn nàng, lo lắng nói.
"Không sao." Bạch Tinh cảm giác dưới hạ bộ mình như thuỷ triều dâng, rồi lại chậm rãi hạ xuống, nàng thoải mái vươn tay vuốt ve mặt Kiến Nguyệt, hai người môi lưỡi triền miên, ai cũng không muốn buông nhau ra, cả gian phòng vang lên những âm thanh xấu hổ.
Kiến Nguyệt nhìn đầu ngón tay cùng móng đã được cắt cẩn thận dính chút máu, nàng đột nhiên muốn khóc, cảm xúc trong người lẫn lộn, ý thức được ra rằng nàng ấy từ nay sẽ trở thành nữ nhân của riêng nàng, chỉ của nàng mà thôi.
Kiến Nguyệt hoan hỉ lẫn lộn với bất mãn, cả người nàng đều ẩm ướt vì mồ hôi cùng nhớp nháp vì mật hoa, nàng khát khao đối phương vuốt ve mình không kém, trải qua một đợt này, dục niệm không dập tắt đi, ngược lại còn bùng cháy hơn, nàng môi không dời đối phương, cứ để nàng chìm trong lòng đối phương đi, dù không còn hơi thở nào nàng cũng cam tâm tình nguyện.
"Bạch Tinh, em muốn." Kiến Nguyệt rên rỉ bên tai nàng, như đang tâm sự, như đang cầu xin, hơi thở nông nhanh cùng nóng ẩm như hơi nước nóng.
Bạch Tinh nghe ngữ khí tha thiết kia, tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng, vỗ về, nàng không nói ra, nhưng không có nghĩa nàng không có ham muốn với đối phương, trong lòng cũng khó chịu không kém, người đều đã ở trước mặt rồi, nhưng lại bó tay chịu trận.
Bất ngờ, nàng thấy nhũ hoa như hạt đậu đỏ của Kiến Nguyệt đột nhiên dâng trước mặt mình, hai đỉnh núi sưng cứng hẳn lên, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt nhiễu loạn tình ý, tựa như một người tuyệt vọng đang dâng vật hiến tế đến trước mình để cầu nguyện, Bạch Tinh mím nhẹ môi, tay nắm chặt lấy chăn kiềm chế bản thân không được xúc động, nàng rất muốn nói lúc này đây gương mặt động tình của thiếu nữ có bao nhiêu mê người.
"Chúng ta không chạm đến nơi đó là được, có được không?" Kiến Nguyệt ánh mắt cầu xin, nàng quả thực giống như một người khát nước giữa sa mạc đang cố van nài sẽ có hồ nước xuất hiện ở trước mặt, đều có khát vọng mãnh liệt như nhau.
"Nguyệt nhi..." Bạch Tinh âu yếm nhìn nàng, thấy đối phương chật vật nhìn mình, dục vọng như đang thiêu đốt nàng, giày vò nàng.
Không cần nói, một khi ma thần có nhu cầu giao hoan, thì đều phi thường mạnh mẽ và ác liệt, dường như không có gì có thể dập tắt.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngọn núi đang dựng đứng kia, đẩy nhẹ đối phương nằm xuống, không do dự mà ngậm lấy, trong khoang miệng đều ngập tràn mùi vị của đối phương, tựa như đứa trẻ mà thích thú hút lấy quả vú sữa bị nắn đến mềm mại, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ một cái.
"A..." Kiến Nguyệt bị nàng trêu đùa, lấy tay che miệng mình lại, sợ sẽ phát ra âm thanh xấu hổ, khiến người khác phát hiện, tay khác nắm lấy mái tóc dài màu mây, ấn sâu xuống.
Bạch Tinh gỡ tay nàng ra khỏi miệng, nhẹ giọng nói, "Sẽ không ai nghe thấy đâu, em không cần kìm nén." Lời vừa dứt, bàn tay liền nắm lấy cái bánh bao kia, xoa nắn như chơi cục bột.
"Ư..." Kiến Nguyệt bị nàng nói đến đỏ mặt, nàng vì sao lại biết chơi đùa với mình thế? Kiến Nguyệt biết Bạch Tinh sẽ không để các nàng bị phát hiện, nhưng cũng không dám phóng túng mà rên những âm thanh xấu hổ kia.
Bạch Tinh thấy nàng vẫn bướng bỉnh, khoé môi khẽ cong lên, như đang suy tính gì đó, dời bờ môi đi khắp người nàng, cố gắng kìm nén không để lại dấu vết.
Tay của nàng không ngừng vuốt ve làn da trắng nõn kia, lại chạm đến rừng rậm đang thấm nước mưa, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
"Bạch Tinh, người..." Kiến Nguyệt kinh hô một tiếng, cảm giác khe núi kia chỉ mới chạm nhẹ đã tuôn ra một dòng nước.
"Nguyệt nhi, tên ta là Thái Bạch Tinh, ta từng là hiện thân của một chòm sao." Bạch Tinh nỉ non bên tai, tay vuốt ve đài hoa, đùa bỡn lướt qua.
Kiến Nguyệt thân thể run rẩy, mơ hồ nghe thấy lời nàng nói, nhưng còn không có quá nhiều lý trí nữa, nàng không rõ lời nàng nói, nhưng mừng rỡ như pháo hoa năm mới, hoan hỉ nhìn nàng, cuối cùng đối phương đã chủ động kể cho nàng nghe nhiều hơn.
"Giống như em cần thái dương để chiếu sáng, thì ta đã từng là ánh sáng của vạn vật, ta đã từng cai quản mười ngôi sao, cho đến một ngày mọi chuyện thay đổi, một ngày ta hoá thành con người, không rõ vì sao lưu lạc đến tận nơi này, ta đã sống được bao nhiêu lâu, ta cũng không nhớ nổi nữa, ta ngây ngốc mà qua ngày, ta đơn độc mà qua ngày, tất cả xa lánh ta, dù ta là gì đi chăng nữa, duy chỉ có em, hết lần này đến lần khác đột nhiên bước đến đời ta, dạy ta ấm áp, khiến ta ỷ lại, làm ta thiết tha quay trở lại nhân gian, lại muốn vì em mà quản nhiều chuyện." Bạch Tinh đưa tay vuốt loạn khắp người nàng, ánh mắt chân thành nhìn người trước mặt, chỉ nàng mới biết lúc này bản thân có bao nhiêu thấp thỏm.
Đồng tử của Kiến Nguyệt giãn ra, nàng ngay tức khắc nhớ đến một cái tên, lập tức hiểu ra tất cả mọi thắc mắc từ trước đến nay, quay đầu mà bàng hoàng nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ thảng thốt, "Người chính là Ma Đế."
"Phải, ta chính là Ma Đế, đã từng là Ma Đế." Bạch Tinh dị thường nghiêm túc nhìn nàng.
Kiến Nguyệt hoàn toàn không nghĩ đến đáp án này, nàng đã vô số lần thắc mắc về thân phận của Bạch Tinh, nhưng chưa lần nào nghĩ đến đáp án này.
Trong lòng nàng dâng lên một cỗ kích động cùng kinh ngạc, nhưng thấy Bạch Tinh căng thẳng nhìn mình, nàng hiểu biểu cảm này, nàng cảm nhận được tâm trạng của nàng ấy lúc này, vì thế trước đè nén cảm xúc của mình xuống, tay bắt lấy tay nàng, nắm chặt, ánh mắt kiên định nói, "Em không sợ, cũng sẽ không rời xa người."
"Em nói thật sao?" Bạch Tinh ngạc nhiên nhìn nàng, thấy thần sắc của đối phương nghiêm túc, liền nổi lên một cỗ xúc động.
Kiến Nguyệt híp mắt lại cười, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, ôn nhu nói, "Bạch Tinh, em yêu người.
Dù trước đây người là gì đi nữa, có bị thế nhân gièm pha, em vẫn như thế ở bên người."
"Thái nhi, xin em, hãy gọi ta là Thái nhi." Bạch Tinh dụi mặt vào cổ nàng, nỉ non nói.
Kiến Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh thuận theo, "Thái nhi, dù là gì đi chăng nữa, em cũng vẫn tin tưởng Thái nhi."
Bạch Tinh mỉm cười mãn nguyện, ôm chặt lấy nàng, bàn tay lại bắt đầu không yên phận mà vuốt ve khắp nơi, "Em mệt chưa? Ngày mai còn phải dậy sớm."
Kiến Nguyệt không ngờ đây là cách nàng dập hoả dục niệm của mình, cũng thoả mãn nằm xuống, nàng đã chịu tin tưởng mình, đây mới là điều quan trọng nhất, vì thế kéo cánh tay của nàng làm gối mà tựa lên, vuốt hàng lông mày sương phủ, rồi chuyển xuống lông mi, cuối cùng là bờ môi hơi sưng đỏ, "Có lẽ em nên ghen tị với chính mình."
"Vì sao a?" Bạch Tinh hưởng thụ nàng vuốt ve, hiếu kỳ hỏi.
"Bắt được một vị thần từng thống trị cả một thế giới về làm phò mã, người nói xem chuyện này có bao nhiêu khiến người kinh ngạc." Kiến Nguyệt cong đôi mắt lại, hôn khẽ lên khoé miệng nàng.
Cái gì mà Nam Đường Hoàng Đế, rồi là Đế Quân, nàng trực tiếp ôm Thánh về nhà.
"Vậy thì cũng phải nói chỉ mình ta mới có thể khiến em động tâm." Bạch Tinh bị nàng nói đến không kìm được mà muốn cười lên.
"Phải, người là sao Thái Bạch của vạn vật, là Ma Đế của chúng sinh, nhưng giờ đây là Thái nhi của riêng mình em thôi."
"Ừm, chỉ là của em thôi." Bạch Tinh cưng chiều nói.
"Em cũng là của người."
Bạch Tinh tâm đều ngọt, sung sướng mà nở nụ cười, xoa nhẹ đầu nàng, "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, ngày mai ta sẽ gọi em dậy."
"Người có thể vào trong giấc mơ của em không?"
"Vậy phải xem em có muốn cho ta vào hay không."
"Đương nhiên là có rồi." Kiến Nguyệt mỉm cười, mí mắt dần nặng xuống, nàng có một loại cảm giác, chỉ cần có đối phương ở bên, nàng đều có thể dễ dàng mà an tâm ngủ say.
"Nguyệt nhi."
"Hửm?" Kiến Nguyệt ngái ngủ đáp lại.
"Ta yêu em.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook