Xấu hổ nối tiếp xấu hổ là phản ứng của Nam Cung Thắng lúc này, nếu như tất cả mọi người đều biết hắn tối hôm qua phạm phải sự tình gì, quả thực có chút bối rối, nhưng đằng này lại có quá ít người biết sự thật. Càng khiến hắn hổ thẹn chính là sau khi phạm phải sự kiện đó, hắn liền hân hạnh bị thương, lại ngã bệnh. Tuy rằng thân thể đã bớt sưng, nhưng đang trong thời gian thể hư (cơ thể bị hư hao), lại mang súng xuất trận, dẫn đến mệt thận, đây là chuyện mà nam nhân nào cũng khó có thể mở miệng. Thế nhưng hết lần này tới lần khác đại phu phụ trách Nam Cung Thắng lại là tình nhân gần gũi bên cạnh hắn, đó là lý do khiến hắn nam tính hùng phong thế nào cũng mất hết hầu như chẳng còn gì.

Kim Hồ bưng chén thuốc, đứng trước giường Nam Cung Thắng, oán giận nói: “Đã bảo ngươi bệnh nặng mới khỏi, đừng quá sức làm gì. Ngươi lại cố tình không nghe.”

“Không phải chỉ để cứu ngươi thôi sao! Chẳng lẽ ngươi muốn cho nam nhân khác làm chuyện này?”

“Ta chưa từng nói như vậy nha.” Kim Hồ không khỏi nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, việc mà Nam Cung Thắng gọi là trừng phạt, bỗng nhiên trên mặt nóng lên, vội vàng cúi đầu che dấu.

Nam Cung Thắng nhìn thấy hắn xấu hổ, trong lòng rung động, giữ chặt tay Kim Hồ.

“Két” Một tiếng, cửa bị đẩy ra, Kim Hồ cùng Nam Cung Thắng cùng lúc trừng mắt lườm người mở cửa.

Đang tiến vào là một tiểu nha hoàn, trong tay bưng chén nước, nơm nớp lo sợ nói: “Thiếu gia, ta tuyệt không có ý tứ khác, chỉ sợ thuốc rất đắng, bưng chén nước đến cho thiếu gia uống thuốc.”

Nam Cung Thắng lạnh lùng nói: “Đặt ở bên kia, rồi ra ngoài đi!”

Sau khi tiểu nha hoàn vừa rời đi, Nam Cung Thắng tiếp tục hành vi bị gián đoạn, lại gần Kim Hồ, hôn trụ miệng hắn.

“Rầm rầm.” Truyền đến tiếng đập cửa, Nam Cung Thắng liên tục bị ngăn trở, lửa giận bừng bừng, lớn tiếng nói: “Có chuyện gì vậy?”

Một âm thanh sợ hãi nói: “Phúc Bá nhờ ta hỏi thiếu gia, bữa trưa muốn dùng cái gì?”

Lấy cớ này quả thực là quá vụng về, vừa mới dùng bữa sáng, sao đã lại quan tâm đến bữa trưa.

Nam Cung Thắng cả giận nói: “Nếu ai còn dám đến quấy rầy, liền đánh năm mươi đại bản (thanh gỗ lớn), phạt một tháng tiền công.”

Vốn tưởng rằng sau khi bị đe dọa, bên ngoài nhất định lặng ngắt. Âm thanh thảo luận lại đột ngột nổi lên.

“Thiếu gia hảo soái (đẹp trai, phong độ, kiểu kiểu vậy) a! Rất có khí phách a!”

“Đúng vậy, so với người trước kia đúng là rất khác. Rất có phong độ của người lãnh đạo a!”

“Chẳng lẽ đây chính là thứ được gọi là luyến ái thay đổi vận mệnh sao?”

“Đồ con heo nhà ngươi, là luyến ái thay đổi tính tình mới đúng.”

Nam Cung Thắng cùng Kim Hồ nghe âm thanh bàn bạc bên ngoài, hai đương sự quả thật là dở khóc dở cười.

Nam Cung Thắng hỏi: “Chẳng lẽ do ta đối nhân xử thế thất bại, dạy dỗ hạ nhân không tốt để bọn họ leo hết cả lên đầu ta sao.”

Kim Hồ cười nói: “Có điều ta rất vui, vốn còn tưởng mọi người sẽ không tán thành, dù sao cả hai chúng ta đều là nam nhân. Không tưởng tượng được việc ai nấy đều thực bụng tán thành.”

“Ngươi đáng yêu như vậy, ai mà không thích.”

Hai người đối mặt, tình ý dạt dào lưu chuyển, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, hai đôi môi cùng chạm, trăn trở, thổ lộ hết tình ý của nhau. Nụ hôn thật sâu vừa kết thúc, Kim Hồ thở dốc dồn dập, hắn cho đến lúc này vẫn không nghĩ chỉ hôn thôi, cũng có thể làm cho tim hắn đập nhanh như vậy, đầu óc trống rỗng, thân thể như nhũn ra. Nam Cung Thắng kéo Kim Hồ ngồi lên người hắn, ôm chặt vào người.

Không biết là tiên đan trị bệnh hiệu quả hay là ái tình gia tăng sức lực, thân thể Nam Cung Thắng khôi phục một cách thần tốc. Chỉ sau một hai tuần lễ, chẳng những tật cũ hoàn toàn chữa khỏi, ngay cả bệnh mới cũng không tái phát tác. Có điều bởi vì sau khi Nam Cung Thắng bệnh nặng, cục diện làm ăn buôn bán của Nam Cung gia rơi vào tình trạng quần long vô thủ, cho nên hắn vừa khỏi hẳn, tức thì không ngừng đi lại làm việc, thường thường đi sớm về khuya, nên Kim Hồ dẫu có muốn thấy mặt hắn cũng vô cùng khó khăn. Việc này đối với tình cảm của hai người là một loại khảo nghiệm, đặc biệt là lúc một người trội hơn, càng khiến cho quan hệ của bọn hắn một lần nữa lâm vào bế tắc.

Vào một buổi chiều âm tình bất định, bầu trời u ám, mây đen dày đặc, tràn ngập không khí khó thổi mưa giông trước cơn bão.

Kim Hồ vừa mới rời giường liền thấy Nam Cung trạch (chỗ ở) mọi người ai nấy đều bận rộn, thứ gì cũng được lau chùi đến sáng bóng, toàn bộ vách tường đều được trang hoàng đổi mới hoàn toàn, sàn nhà đâu đâu cũng được cọ rửa sạch bong, ai ai cũng thay quần áo mới. Người không biết chuyện còn tưởng Nam Cung phủ đang trước thời điểm mừng năm mới!

Kim Hồ giữ một nha hoàn vừa ngang qua trước mặt, nha hoàn trong tay đang cầm đèn lồng, chuẩn bị treo lên trước cửa. Hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có sinh nhật người nào à? Tất cả là sao?”

Nha hoàn ngạc nhiên nói: “Kim Hồ thiếu gia, Đại thiếu gia không nói với người à? Trần đại nhân định đến Nam Cung phủ chúng ta.”

Nhắc tới Trần đại nhân, nha hoàn hai mắt sáng rỡ, rất giống người đói bụng mấy ngày, trước mắt đột nhiên xuất hiện bộ dạng đầy mong ngóng. “Trần đại nhân, chính là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng.”

“Ha.”

“Hơn nữa, hắn với Đại thiếu gia chúng ta là sinh tử chi giao. Nam Cung phủ chúng ta có thể trở thành ngự thương (thương nhân buôn bán với triều đình), cũng ít nhiều là do Trần đại nhân hỗ trợ.”

Kim Hồ hiểu ra, “Cho nên, cả Nam Cung phủ, ai cũng rất coi trọng việc Trần đại nhân đến chơi.”

“Đúng vậy. Kim Hồ công tử có chuyện gì không, ta đi trước, còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị đó!”

Kim Hồ buông tay ra, “Không có việc gì, ngươi cứ đi trước đi.”

Nha hoàn vội cầm đèn lồng, hấp tấp hướng tới cửa trước tiến đến.

Kim Hồ lẩm bẩm: “Xem ra Trần đại nhân kia thật sự rất quan trọng. Nam Cung Thắng quá chú trọng hắn rồi.” Lúc này Kim Hồ dựa vào giác quan thứ sáu của động vật, mơ hồ cảm giác được Trần đại nhân này đến ắt gây cho hắn và Nam Cung Thắng chút phong ba.

Rất mau sau đó Kim Hồ đã được gặp vị khách thần thần bí bí, địa vị kinh người kia, Trần đại nhân.

Ngay lúc Kim Hồ đang ở trong phòng với Nam Cung phu nhân nhàn thoại việc nhà, cùng trò chuyện với Nam Cung phu nhân, cố gắng lấy cảm tình của bà.

Chỉ nghe một nha hoàn vừa chạy vào vừa kêu lên: “Trần đại nhân đến rồi, Trần đại nhân đến rồi!”

Nam Cung phu nhân kinh hỉ đứng lên, “Phong Khi rốt cuộc đã tới rồi, cũng là nhiều năm không được gặp hắn.” Nói xong kéo tay Kim Hồ, nói: “Kim Hồ, người còn chưa gặp qua hắn! Phong Khi chính là bằng hữu tốt nhất của Thắng nhi. Ngươi nên biết hắn.”

Nam Cung phu nhân dắt Kim Hồ ra ngoài, thấy Nam Cung Thắng đang cùng một nam tử nói nói cười cười. Nam Cung Thắng thấy Kim Hồ đến, vội vàng đứng dậy, đi tới giữ chặt Kim Hồ, đối nam tử nói: “Phong Khi, đây là Kim Hồ mà ta thường nói với ngươi.”

Nam tử ngẩng đầu lên, thấy Kim Hồ, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, có điều nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhanh đến mức không ai kịp lưu ý đến vẻ mặt biến hóa của hắn. Hắn dùng ánh mắt sắc sảo gắt gao nhìn Kim Hồ chằm chằm, không hề chớp mắt.

Kim Hồ bị hắn nhìn đến mức da đầu tê dại, khắp người nổi da gà, ánh mắt của nam nhân này quá sức bén nhọn, tựa hồ có thể xuyên suốt nội tâm Kim Hồ, nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Kim Hồ bị hắn nhìn, cử động cũng không dám, chỉ có thể lẳng lặng nhìn thẳng hắn.

Người bên ngoài trông vào, tưởng như nam tử này đối với Kim Hồ nhất kiến chung tình (vừa nhìn thấy đã yêu ngay), mà Kim Hồ đối với hắn, cũng đáp lại như vậy.

Nam Cung Thắng trong lòng ghen tị, di chuyển cơ thể, đứng trước mặt Kim Hồ, chặn tầm mắt của nam tử, dùng ánh mắt cảnh cáo nam tử không được làm càn.

Trần Phong Khi không mảy may ảnh hưởng, mỉm cười đứng dậy, lướt qua Nam Cung Thằng, đứng trước Kim Hồ nói: “Thật sự là một mỹ nhân, khó trách Nam Cung huynh lúc nào cũng giữ bên người.”

Kim Hồ không trả lời, hắn chung quy cho rằng nam nhân này thâm sâu khó lường, không tốt lành gì cho cam.

“Đại ca, đến tột cùng là ai? Tội gì phải chuẩn bị nhiều như thế. Ta vốn đang có hẹn với hảo bằng hữu, vậy mà lại gọi ta về.” Nam Cung Lợi người cùng tiếng vừa đi tới.

Nam Cung Thắng đang định vì đệ đệ vô lễ mà giải thích, lại thấy Trần Phong Khi không chỉ không tức giận, khóe miệng ngược lại còn lộ vẻ tươi cười.

Nam Cung Lợi thấy một người xa lạ đứng trong phòng, chắc chắn khách nhân quan trọng chính là hắn, vì thế tiến lên lớn tiếng nói: “Ngươi là người đại quý cỡ nào! Khiến cho mọi người lo thu xếp trong ngoài, còn khiến bổn thiếu gia lỡ mất mấy cuộc hẹn.”

Trần Phong Khi xoay người lại, đối mặt với Nam Cung Lợi cười nói: “Phải vậy không? Thật sự là vinh hạnh cho ta.”

“A!” Nam Cung Lợi nhìn thấy mặt người vừa đến, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, kinh hoảng kêu to, hai chân liên tục lui về phía sau ba bước lớn, giống như vừa gặp phải quỷ, “Là ngươi?” Đúng vậy, Trần Phong Khi này chính là người đã cùng với Nam Cung Lợi tại Đào Liễu Lâu có chút duyên tình ngắn ngủi, Trần đại nhân.

“Các người biết nhau a?” Nam Cung Thắng hỏi.

“Biết!” “Không biết!” Hai người không hề ăn ý đồng thanh nói.

“Cuối cùng là biết hay không biết?” Nam Cung Thắng cảm thấy trong chuyện này nhất định là có cái gì đó kỳ quặc.

“Không biết!” “Biết!” Hai người lại kêu lên, bên nào cũng cho rằng mình đúng.

Nam Cung Lợi trừng mắt liếc Trần Phong Khi một cái, nói: “Ta không biết hắn. Càng chưa từng gặp qua hắn. Cũng không có khả năng quen biết hắn.”

“Phong Khi huynh, thật vậy chăng?” Nam Cung Thắng hồ nghi.

Trần Phong Khi đáp: “Có thể là do ta nhìn nhầm rồi, lệnh đệ bộ dạng rất giống một người khiến ta có ấn tượng sâu sắc.”

Nam Cung Lợi hướng hắn phát ra nhãn đao (ánh mắt sắc bén như dao), tựa hồ cảnh cáo hắn không được nói lung tung.

Trần Phong Khi làm như hắn đang tán tỉnh mình, thuận thế hướng Nam Cung Lợi nháy mắt.

Nam Cung Lợi làm ra vẻ nôn mửa, khiến Trần Phong Khi khẽ cười. Lúc này dù có là ngốc tử cũng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ rất không tầm thường, huống chi ở đây ngoại trừ Kim Hồ, đầu óc đều rất tốt. Ánh mắt mỗi người nhanh chóng hướng vào hai người bọn họ.

Nam Cung Lợi bắt gặp ánh mắt tò mò của mọi người, thầm nghĩ không ổn, đối diện với loại người không biết xấu hổ, chính mình lại vô cùng sĩ diện. Vì thế hai chân hướng cửa chậm rãi di chuyển, ở khoảng cách chỉ còn một bước đã có thể rời đi, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra, gạo phơi ngoài trướng không tốt lắm, không thể lưu lại, đành đi trước vậy.” Sau đó nhanh chóng xoay người, tốc độ kinh hồn biến mất trước mắt mọi người.

Những người còn lại biết rõ Nam Cung Lợi, đối mặt nhìn nhau, càng thêm khẳng định trong này nhất định có điều cổ quái. Nam Cung Nhị thiếu gia trước giờ luôn phóng túng chơi bời, nổi tiếng không làm nổi việc gì. Giờ lại chủ động nói đi kiểm kho càng chứng minh chắc chắn việc vừa rồi có chút kỳ lạ.

Trần Phong Khi nhìn chằm chằm bộ dáng khác thường của Nam Cung Lợi, có chút đăm chiêu nói: “Nam Cung huynh, ngươi ta nhiều năm không gặp, ta lại vừa có việc cần phải lưu lại, không biết có tiện cho ta quấy rầy một thời gian hay không?”

Nam Cung Thắng cười nói: “Đương nhiên thuận tiện, còn sợ ngươi không chịu hạ mình ở hàn xá. Có điều, ngươi không phải nói cần đến Tiểu Tụ một lần, sao lại có hứng thú ở lại đây?”

“Ta phát hiện ra một tiểu miêu để trêu đùa tốt lắm.” Trần Phong Khi trả lời chẳng chút liên quan.

Nam Cung Thắng nhất thời muốn làm cho rõ, hỏi: “Cái gì tiểu miêu?”

“Là một con tiểu miêu vừa ngang bướng lại lẳng lơ. Rất khó chịu, khó có thể thuần phục.”

“Cho nên?”

“Ta tính nán lại chút thời gian để thuần phục hắn. Làm cho hắn trong mắt chỉ có mình ta.”

Nam Cung Thắng cười nói: “Nghe rất thú vị, nếu cần hỗ trợ, cứ phân phó.”

Trần Phong Khi gật gật đầu, “Nhất định, Nam Cung huynh trợ giúp nói không chừng chính là mấu chốt.”

“Ta nhất định sẽ không chối từ, kết quả nói không chừng cũng là điều ta chờ đợi từ lâu.”

Hai người nhìn nhau, trao đổi, chỉ bọn họ mới có thể nhìn ra ý tứ của nhau, cùng lúc cười to thành tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương