Chiết Nhan là phượng hoàng đầu tiên từ xưa đến nay, sau khi Phụ Thần thân về Hỗn Độn, đích thân phong ấn Phục Hy cầm liền tự mình lập tiên chướng ở đây, trồng mười dặm rừng đào, mấy chục vạn năm một thân một mình cũng không cảm thấy có cái gì cô độc.

Thế nhưng lão phượng hoàng hai mươi mấy vạn tuổi này (tuổi lúc Chân Chân mới sinh ra) trăm triệu lần không nghĩ tới, sự bình lặng đó sẽ bị một con tiểu hồ ly đánh tan.
"Một hôn đính ước", Bạch Chân như được sự cho phép đặc biệt, ngày thường rảnh rỗi cũng không chịu ở Thanh Khâu, luôn chạy đến rừng đào mười dặm tìm thúc thúc đẹp trai kia.

Thế nhưng cậu không biết là, rừng đào mười dặm này không phải ai cũng có thể vào, nếu không có Chiết Nhan cho phép, các tiên gia khác đều không dám quấy rầy.

Ấy vậy mà tiểu hồ ly này ngày ngày ra vào không bị ngăn cản, ngoại trừ Chiết Nhan có tâm dung túng ra, thật đúng là tìm không được nguyên nhân thứ hai.
"Chân Chân, ngươi thích rừng đào này của ta chứ?" Chiết Nhan hai tay nâng lên Bạch Chân đã hóa thân thành Cửu Vĩ Hồ, ôm vào trong ngực.
"Thích, thích lắm! Nhưng cứ cảm thấy người sống một mình quá quạnh quẽ." Bạch Chân nói, còn nghịch ngợm lúc lắc cái đuôi.

Chiết Nhan sửng sốt, vuốt đầu Bạch Chân, nói một câu đời này chưa từng hối hận: "Vậy Chân Chân tới làm bạn với ta được không?"
Liền thấy tiểu hồ ly trong tay cười rực rỡ, chân sau đứng thẳng, móng vuốt hai chân trước túm cổ tay Chiết Nhan, lật lòng bàn tay Chiết Nhan hướng ra phía trước, ngay sau đó hai móng vỗ lên: "Vậy đập tay thề nhé!"
Từng cánh hoa đào bay xuống, hoa rơi theo tâm tình của chủ nhân mà bay múa, tựa như dùng lại giữa hình ảnh một hồ một phượng, hai người trong lòng đều hiện lên cùng một câu nói: Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn(*), lời của cổ nhân không hề sai.
Từ đó trở đi, Bạch Chân gần như lớn lên ở rừng đào.

Một lần ngẫu nhiên về Thanh Khâu, thấy tiểu cô nương ở chợ nấm chải bím tóc, nghĩ mình có lẽ đổi kiểu tóc cũng không tồi, lòng tràn đầy vui vẻ học các cô nương thắt tóc tết tóc, Hồ hậu nhìn thấy, cười không khép miệng được.

Bạch Chân bĩu môi nói: "Mẹ cười như vậy, là hài nhi khó coi lắm à?"
"Sao lại thế được, Chân Chân rất đẹp mà!"
"Thật sao? Vậy con phải về rừng đào cho Chiết Nhan xem!" Nói xong liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy tới rừng đào, bỏ lại Hồ đế cùng Hồ hậu trong động Hồ Ly.


Hai người nhìn nhau cười, Hồ hậu nói: "Thằng bé ngốc Chân Chân này, dính Chiết Nhan chặt thật đấy!"
"Đúng vậy, không bằng giao Chân Chân cho Chiết Nhan nuôi đi.

Mấy năm nay chúng ta luôn cảm thấy thua thiệt hắn."
Nếu Hồ đế biết bảy vạn năm sau mình sẽ thu được sính lễ của Chiết Nhan, đính kèm với một lạy: "Nhạc phụ nhạc mẫu tại thượng, nhận tiểu tế(*) một bái!" Thì đánh chết cũng sẽ không nói ra câu đó.
Đương nhiên cũng là vì bọn họ đã quên một câu châm ngôn: Phòng cháy phòng trộm...!phòng thân (gay) mật ????
======================
(*)Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn: Tạm dịch: "Trăm hoa dần khiến người mờ mắt".

Trích trong bài "Tiền Đường hồ xuân hành" của Bạch Cư Dị
(*)tiểu tế: con rể (cách con rể xưng hô với cha mẹ vợ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương