Hồ Ly Bán Kẹo Đường
-
Chương 5: Viên đường thứ năm
Edit: Peach
Beta: Peach
Sâm Sâm đứng ở lối đi, gò má hơi ửng đỏ.
"Cậu ta một hai phải ngồi cùng cậu." Lời này từ trong miệng Hàn Lâm Kiệt nói ra, bằng cách nào đó đã làm mọi người nghĩ khác.
Tiết tự học đã sớm ngưng lại, căn bản không còn ai đọc sách, tất cả mọi người đều xem kịch vui. Sâm Sâm cảm giác tất cả ánh mắt của mọi người trong lớp đều ở trên người cô, dường như đang chờ cô mất mặt, không khí này thật quá lúng túng.
"Trong lớp còn dư lại hai chỗ trống, Lục ca, chắc cậu sẽ không bỏ bạn học mới ngồi một mình mà chạy xuống ngồi với lão Hàn đi." Triệu Chiến ngồi ở bàn cuối tổ hai, hai tay chống cằm, cười hì hì mở miệng: "Lão Hàn cao lớn như vậy, một người ngồi liền chiếm luôn cả hai chỗ, cậu xuống ngồi chung với cậu ấy cũng quá tội nghiệp"
Trong phòng học an tĩnh cực độ, mọi người cũng tận lực hạ thấp giọng, duy chỉ có giọng cậu ta vừa nhẹ nhàng lại vui sướng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Hàn Lâm Kiệt nghiêng đầu, liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu muốn chết sao?"
Triệu Chiến giả vờ che ngực, hét lên: "Lục ca, lão Hàn uy hiếp tớ."
Lục Thần Dục không để ý hai người bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn Sâm Sâm, biểu hiện trên mặt như cười như không: "Cậu muốn ngồi với tôi?"
Sâm Sâm liếc xuống bàn Hàn Lâm Kiệt một cái, gật đầu.
Lục Thần Dục lười biếng đứng lên, nghiêng người sang, cho cô đi vào.
"Cảm ơn." Sâm Sâm vội đi vào.
Lúc đi ngang qua người, cô ngửi thấy trên người Lục Thần Dục nhàn nhạt mùi cỏ cây hương, giống như buổi tối hôm đó vậy, không biết là sữa tắm hay nước hoa. Lúc cô cúi đầu, Lục Thần Dục có thể thấy rõ cổ cô lộ ra một mảng trắng nõn, giống như thiên nga, trong đầu liền hiện lên câu nói của Triệu Chiến.
"Trắng như tuyết."
Tuyết có mịn không?
Sâm Sâm vừa mới ngồi xuống liền nghe Hàn Lâm Kiệt hỏi: "Lục ca, sau này làm sao cậu ngủ?"
Lục Thần Dục nặng nề ngồi xuống, phần lưng hơi dựa vào phía sau, chắp hai tay sau ót, thờ ơ nói: "Nhắm mắt lại ngủ."
"Lão Hàn, nhìn cậu cứ như mẹ già vậy." Triệu Chiến giễu cợt cậu.
Hàn Lâm Kiệt đập tay xuống bàn, dùng ánh mắt tỏ ý: "Đi ra ngoài đánh."
"Đừng ồn ào." Lục Thần Dục cau mày.
Hai người lập tức yên tĩnh, kịch vui kết thúc. Sau khi nháo một trận, tiết tự học cũng kết thúc, trong lớp lại bắt đầu ồn ào.
Lục Thần Dục nằm xuống, Sâm Sâm đoán anh có phải buồn ngủ hay không, muốn có thêm chỗ nằm? Cô một bên nghĩ, một bên đem cơ thể rúc lại một góc, dư quang liếc thấy anh đưa bàn tay vào túi quần, giống như đang tìm thứ gì đó.
Bỗng nhiên, anh dừng động tác lại, ném vật nhỏ lên bàn cô.
"Chân của cậu." Lục Thần Dục nói.
Sâm Sâm định thần nhìn lại, là miếng băng keo cá nhân, cô đưa tay sờ xuống bắp chân, mới vừa rồi không chú ý là té bị thương.
"Cảm ơn." Sâm Sâm thụ sủng nhược kinh* lấy miếng băng keo, dừng lại, cô lại nói: "Chẳng qua chỉ bị trầy da chút, không nghiêm trọng."
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"A." Lục Thần Dục mím môi: "Còn biết chịu đựng."
-
Cuối tiết tự học buổi sáng, mọi người đều ngủ thiếp đi, những nam sinh chân dài chắc chắn đã vượt qua chỗ để chân.
Sâm Sâm bị chặn giữa Lục Thần Dục và bức tường, muốn đi ra ngoài lại không dám đánh thức đối phương. Lúc cô đang rối rắm, Cao Vũ Hân đi tới, nhìn nam sinh đang gục xuống bàn một cái, hỏi Sâm Sâm: "Tớ giúp cậu đi lấy bữa sáng."
"Cảm ơn." Sâm Sâm đưa thẻ cơm đưa cho cô, rất cảm kích.
Cao Vũ Hân giúp cô lấy bữa sáng, Sâm Sâm ăn xong trước khi vào lớp, gói rác bằng khăn giấy rồi vứt vào hộc bàn, thừa dịp có cơ hội ra ngoài thì vứt. Chuông vào lớp thành công đánh thức Lục Thần Dục đang ngủ, anh híp mắt nhìn tấm bảng đen hồi lâu, sau khi nhìn thấy rõ thời khóa biểu dán trên tường, từ hộc bàn lấy ra quyển sách vật lý.
Anh lại đưa tay vào, lấy ra một cây bút, đặt chỉnh tề bên cạnh sách vật lý.
Sâm Sâm cho là anh muốn bắt đầu học, không nghĩ tới sau khi giáo viên vào lớp bắt đầu giờ học, anh lại nằm xuống đi ngủ.
Quyển sách vật lý kia là cái gối của anh.
Dĩ nhiên, so với Hàn Lâm Kiệt đang chơi game ở phía sau mà nói, thì biểu hiện của anh có thể coi là rất tốt.
Còn có Triệu Chiến, hôm qua cậu không đến, Sâm Sâm tiến hành tổng kết, hóa sự yên tĩnh của ngày hôm qua là do cô cố gắng lắm mới kiếm được. Nguyên nhân là cậu có thể nói rất nhiều, dường như cái gì cậu cũng thấy hứng thú. Nam sinh đang nói chuyện về trận bóng, cậu tiến tới đáp lời, trước bàn nữ sinh đang xem phim Mỹ, còn hỏi mượn người ta một bên tai nghe, một cái đầu bị đẩy về phía trước, ồn ào đòi xem cùng, phân tích cốt truyện.
May mắn là, hầu hết mọi người đều không làm ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp. Đây là các thiếu gia tiểu thư được dạy dỗ, đến nỗi những tiếng ồn nhỏ, giáo viên cơ bản sẽ không quản, bất kể lớp học có ồn đến bao nhiêu, chỉ cần có thể giảng bài, họ sẽ coi thường mà tiếp tục nói.
Sâm Sâm cảm thấy, học trong hoàn cảnh này, khó lắm mới đạt được điểm cao.
Lục Thần Dục ngủ rất nông, thường xuyên bị tiếng chuông đánh thức. Sâm Sâm liền nhân cơ hội này đi ra ngoài, nhanh chóng lau xong tấm bảng đen rồi về chỗ. Mỗi một tiết anh đều đổi một quyển sách đặt lên bàn, cho tới bây giờ cũng không mở ra, chỉ đặt cây bút kia cùng một chỗ, cứ như là một nghi thức.
Sâm Sâm ra vào chỗ ngồi khó tránh khỏi sẽ đụng phải bàn, mấy lần làm dịch chuyển bút, Lục Thần Dục sẽ trưng khuôn mặt thúi ra rồi đem bút trả về chỗ cũ, tâm trạng ngày càng khó chịu.
Cho đến khi-----
Sâm Sâm một lần nữa làm cây bút kia rời vị trí, anh rút tay ra khỏi túi quần, từ từ nhặt bút lên, cẩn thận đặt xuống, tạo ra đường thẳng song song với sách giáo khoa.
Hơi thở của anh trở nên chậm chạm, có chút khó chịu, ngón tay anh khẽ di chuyển, khẽ bấm tay, khớp xương khẽ vang.
Băng vải giữa các ngón tay đã được thay thành băng keo cá nhân, nhưng nó vẫn trở nên nổi bật.
Sâm Sâm vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Thanh âm của cô vừa ngọt vừa mềm, điều đó làm người ta không nỡ nổi giận.
Lục Thần Dục mặt không thay đổi, quay đầu: "Cậu cứ ra ra vào vào mỗi tiết làm gì?"
Sâm Sâm nghẹn một cái.
Vốn dĩ vị đại ca này cho tới bây giờ không chú ý đến cô đang làm gì, nói cách khác, đại ca cũng không biết hôm nay là hai người bọn họ trực.
Cô đang suy nghĩ làm sao đem chuyện này nói cho anh, thì Lâm Thiên Úy ngồi trước quay lại, tốt bụng nhắc nhở: " Lục Thần Dục, hôm nay cậu với Sâm Sâm cùng trực."
Ánh mắt Lục Thần Dục hơi híp lại, hồi lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng: "À."
"Cậu ấy muốn đi ra lau bảng, cậu đừng có tức giận với cậu ấy." Lâm Thiên Úy nói xong, đem điện thoại di động đưa cho Sâm Sâm, rất tự nhiên đổi đề tài: "Sâm Sâm, buổi sáng cậu đi đổ rác rồi bị ngã. Ai đó đã đăng bài kèm hình ảnh nói cậu giả vờ bị ngã để chạm vào Lục Thần Dục."
Sâm Sâm nhìn thấy một bức ảnh mờ, người đó rõ ràng muốn chụp Lục Thần Dục, chụp đôi chân dài của anh đặc biệt đẹp, so sánh với cô đang té ngã, tựa như một trò hề.
"Tớ muốn giúp cậu giải thích tin đồn này." Lâm Thiên Úy nói: "Tieba* của tớ cấp 13 lận đấy."
*Tieba (Baidu Tieba): Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25/11/2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.
Năm 2012, Bách Độ mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar. (Theo Wikipedia)
Sâm Sâm mím môi, liếc nhìn Lục Thần Dục đang không phản ứng, khẽ nói: "Không cần đâu." Cô không biết tại sao Lâm Thiên Úy đột nhiên trở nên tốt như vậy, lại nói thêm: "Cảm ơn cậu."
"Không sao." Lâm Thiên Úy nói.
-
Buổi chiều sau khi tan học, Sâm Sâm nhẹ giọng nói với Lục Thần Dục, muốn đi ra ngoài.
Anh đứng dậy tránh ra, nhìn tiểu cô nương đang xách cái xô xuống lầu lấy nước. Triệu Chiếu đi lên khoác vai anh, nói: "Lục ca, chơi bóng không?"
Lục Thần Dục đưa chân cản cậu tiến lẻn, nói: "Tớ làm trực nhật."
"Tại sao?" Triệu Chiếu nói: "Cậu vì cái gì phải làm trực nhật?"
"Đến lượt thì làm." Lục Thần Dục lười cùng cậu giải thích.
Hàn Lâm Kiệt ồm ồm mở miệng: "Đừng làm, để cho bạn cùng bàn của cậu làm."
Triệu Chiếu một lời khó nói hết nhìn cậu ta, có chút không dám tin: "Lão Hàn, người ta là nữ sinh!"
Hàn Lâm Kiệt: "Nữ sinh thì thế nào?"
"Cậu..." Triệu Chiếu hết sức khinh bỉ EQ của cậu ta, để cặp sách xuống vén tay áo, nói với Lục Thần Dục: "Lục ca, tớ giúp cậu."
Hàn Lâm Kiệt bắt cánh tay cậu, dùng một loại ánh mắt không thể giải thích nhìn cậu, không khách khí nói: "Triệu Chiếu, học kì này cậu rất thân với Lục ca a."
"A, cậu ấy đã giúp tớ và huấn luyện viên." Triệu Chiếu thoải mái nói: "Hơn nữa, ba tớ đã để cho tớ..."
Cậu nhìn Lục Thần Dục một cái, đối phương đang cầm cây chổi và cây lau nhà bắt đầu quét từ góc phòng, lời còn sót lại cũng không nói nữa.
Lục Thần Dục đặt dụng cụ làm vệ sinh trên mặt đất, nhìn hai người bọn họ, thờ ơ hỏi: "Làm không?"
"Làm!" Triệu Chiếu hất tay Hàn Lâm Kiệt ra, hết sức phấn khỏi nói: "Làm trực nhật xong còn đi chơi bóng."
Hàn Lâm Kiệt có chút không muốn nói, nhưng nhìn hai người bọn họ đang làm việc, cậu cũng không ngồi yên, đi lên lấy chổi.
Trong phòng học trừ bọn họ, cũng chỉ còn lại có mấy người, đang làm bộ đang làm việc riêng của mình, thật ra thì lỗ tai đã dựng lên cao đến nỗi đem cuộc đối thoại của bọn họ nghe từ đầu đến cuối. Thình lình nhìn thấy Lục Thần Dục cầm chổi đi tới, các bạn học tựa như thấy quỷ, từng người rời khỏi lớp một cách nhanh chóng.
Lúc Sâm Sâm xách nước trở lại, nhìn thấy tất cả ghế trong phòng học đều được lật để lên bàn. Bảng đã được lau, mặt đất sạch sẽ, cả ba nam sinh đều dựa vào cửa sau nói chuyện. Cô hơi sửng sốt một chút, Triệu Chiếu hướng cô vẫy tay, nhiệt tình nói: "Bạn học mới, bọn tớ chờ cậu đã lâu."
"Chờ tớ?" Sâm Sâm hết sức kinh ngạc.
"Chờ nước." Hàn Lâm Kiệt quơ một cây lau nhà đi tới.
Sâm Sâm nhường đường, hai nam sinh bắt đầu lau sàn nhà một cách thô lỗ nhưng hiệu quả, làm sàn nhà ẩm ướt. Lúc cô đang muốn nói gì đó, thì thoáng nhìn thấy Lục Thần Dục đang đi tới, nghiêng đầu phân phó: "Cậu về đi."
"Hôm nay là tớ... chúng ta cùng trực nhật." Sâm Sâm nói.
"Ừ." Bộ dáng Lục Thần Dục vẫn thờ ơ, còn nói: "Cậu về đi."
Sâm Sâm tránh tầm mắt anh, thấp giọng nói: "Vậy... các cậu quét nhà, tớ dọn rác, mọi người phân công làm việc." Cô thoáng tăng âm lượng, hướng đến hai nam sinh kia nói: "Cảm ơn các cậu."
Lục Thần Dục đi ra ngoài.
Làm vệ sinh xong, Sâm Sâm bỏ rác vào một cái túi, đi xuống lầu vứt. Triệu Chiếu duỗi người, lại tới rủ Lục Thần Dục lần nữa: "Đi chơi bóng đi, chơi bóng đi."
Hàn Lâm Kiệt: "Đi."
Lục Thần Dục sửa sang lại bài thi, gật đầu: "Được."
Ba người đi xuống lầu, xa xa nhìn thấy một nam sinh lớp khác đang đứng trước mặt Sâm Sâm, vừa khẩn trương vừa xấu hổ đưa một bức thư cho cô. Sâm Sâm đầu tiên là bị giật mình, rất nhanh liền đỏ mặt, lễ phép dùng hai tay nhận lấy, còn nói cảm ơn với đối phương.
Nam sinh ngượng ngùng chạy đi.
Lục Thần Dục híp mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Triệu Chiếu đột nhiên nói: "Các cậu nói, bạn học mới đẹp như vậy, có khi nào cậu ấy nổi tiếng hơn Lục ca không."
Hàn Lâm Kiệt nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Cậu quản chuyện của cậu ta làm gì?"
Triệu Chiếu lại mặt dày mày dạn tiến tới bên người Lục Thần Dục, tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Để cho tớ nói! Bạn học mới chẳng những có dáng người đẹp, nói chuyện vừa mềm mại lại ngọt ngào, hơn nữa đối xử với mọi người ôn nhu lễ độ, trong sách có một câu thế nào nhỉ... A, đúng rồi, "như mộc xuân phong"*! Ba tớ nói, loại con gái như thế này rất thích hợp lấy về làm vợ."
*Như mộc xuân phong: tớ đọc convert của Wikidich thì câu này là "như tắm mình trong gió xuân." Thấy không hay lắm nên tớ để như raw nhé.
Hàn Lâm Kiệt có chút không tưởng tượng nổi: "Cậu vừa ý người ta còn muốn cưới về làm vợ?"
"Không, tớ coi như vừa ý nhưng cũng không thể làm gì, ba tớ nói định mệnh của tớ là kết hôn, không phải yêu sớm, để không ảnh hưởng đến ấn tượng của con dâu tương lai với tớ." Triệu Chiếu than thở: "Sâm Sâm quá mềm mại, mới vừa rồi hình dáng nam sinh kia còn chưa ra gì, mà cậu ấy còn cười ngọt ngào như vậy, bạn trai tương lai của cậu ấy sẽ hạnh phúc biết bao!"
"Ba cậu cũng thật là..." Hàn Lâm Kiệt lại không nói nên lời.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến cửa sau, một trái bóng chợt bay qua từ phía bên kia. Phía trước là khu ký túc xá, bốn phía một màu xanh tốt, ngoại trừ con đường rợp bóng cây còn có mấy cái sân banh. Hàn Lâm Kiệt tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, còn chưa đi vào, quả bóng trong tay Triệu Chiếu đã bay vào bụi cây.
Lục Thần Dục đứng gần đấy, tiện tay nhặt lên, tay vừa mới chạm đến trái bóng, liền nghe thấy có tiếng người đang xé thứ gì.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng trước thùng rác, động tác dứt khoát xé một bức thư, vẻ mặt lãnh đạm cùng "ôn nhu", cái từ này chênh lệch khá xa.
Bức thư tỏ tình cùng với nụ cười khi nãy, tất cả đều biến thành những mảnh vỡ bay giữa tay của cô.
Cô đem giấy vụn ném vào thùng rác, mới vừa bước hai bước lại quay trở về, từ trong túi móc ra cái băng keo cá nhân, lại ném vào. Sau khi làm tất cả những điều này, cô nhìn xung quanh, không một ai, nụ cười thường ngày của cô từ từ trở lại trên khuôn mặt, cô liền bước nhanh về phía tòa nhà ký túc xá.
Lục Thần Dục đứng ở đàng sau thân cây, đầu ngón tay ném trái bóng đi xa.
Mới vừa rồi Triệu Chiếu nói cậu ta là gió xuân?
Nga.
Peach: vốn định ghi chữ nga cuối truyện thành a mà suy nghĩ lại thôi thì để nga cho nó quến rũ ╰(*´︶"*)╯
Lại tính là để edit xong chương 1 của Ngân Hà để đăng luôn mà thôi....:3 À tớ lại vừa kiếm được một bộ siêu dễ thương nhma lại là cổ đại nên tớ không biết có nên edit không. Vì một phần là do cổ đại có nhiều từ/tục ngữ khó hiểu, một phần nữa là do tớ đã đào 2 hố rồi mà vẫn còn dở dở ương ương thế này, đào thêm hố thứ 3 nữa chắc chết. Với thêm cái tính lười dễ bộc phát này của tớ nữa, mọi người cũng đã biết rồi đấy. Nên thôi, để hoàn xong 1 trong 2 truyện rồi suy nghĩ sau vậy ╮(╯▽╰)╭
Có khi đến lúc đấy lại có người rinh truyện về nhà rồi cũng nên.... =)))))
Beta: Peach
Sâm Sâm đứng ở lối đi, gò má hơi ửng đỏ.
"Cậu ta một hai phải ngồi cùng cậu." Lời này từ trong miệng Hàn Lâm Kiệt nói ra, bằng cách nào đó đã làm mọi người nghĩ khác.
Tiết tự học đã sớm ngưng lại, căn bản không còn ai đọc sách, tất cả mọi người đều xem kịch vui. Sâm Sâm cảm giác tất cả ánh mắt của mọi người trong lớp đều ở trên người cô, dường như đang chờ cô mất mặt, không khí này thật quá lúng túng.
"Trong lớp còn dư lại hai chỗ trống, Lục ca, chắc cậu sẽ không bỏ bạn học mới ngồi một mình mà chạy xuống ngồi với lão Hàn đi." Triệu Chiến ngồi ở bàn cuối tổ hai, hai tay chống cằm, cười hì hì mở miệng: "Lão Hàn cao lớn như vậy, một người ngồi liền chiếm luôn cả hai chỗ, cậu xuống ngồi chung với cậu ấy cũng quá tội nghiệp"
Trong phòng học an tĩnh cực độ, mọi người cũng tận lực hạ thấp giọng, duy chỉ có giọng cậu ta vừa nhẹ nhàng lại vui sướng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Hàn Lâm Kiệt nghiêng đầu, liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu muốn chết sao?"
Triệu Chiến giả vờ che ngực, hét lên: "Lục ca, lão Hàn uy hiếp tớ."
Lục Thần Dục không để ý hai người bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn Sâm Sâm, biểu hiện trên mặt như cười như không: "Cậu muốn ngồi với tôi?"
Sâm Sâm liếc xuống bàn Hàn Lâm Kiệt một cái, gật đầu.
Lục Thần Dục lười biếng đứng lên, nghiêng người sang, cho cô đi vào.
"Cảm ơn." Sâm Sâm vội đi vào.
Lúc đi ngang qua người, cô ngửi thấy trên người Lục Thần Dục nhàn nhạt mùi cỏ cây hương, giống như buổi tối hôm đó vậy, không biết là sữa tắm hay nước hoa. Lúc cô cúi đầu, Lục Thần Dục có thể thấy rõ cổ cô lộ ra một mảng trắng nõn, giống như thiên nga, trong đầu liền hiện lên câu nói của Triệu Chiến.
"Trắng như tuyết."
Tuyết có mịn không?
Sâm Sâm vừa mới ngồi xuống liền nghe Hàn Lâm Kiệt hỏi: "Lục ca, sau này làm sao cậu ngủ?"
Lục Thần Dục nặng nề ngồi xuống, phần lưng hơi dựa vào phía sau, chắp hai tay sau ót, thờ ơ nói: "Nhắm mắt lại ngủ."
"Lão Hàn, nhìn cậu cứ như mẹ già vậy." Triệu Chiến giễu cợt cậu.
Hàn Lâm Kiệt đập tay xuống bàn, dùng ánh mắt tỏ ý: "Đi ra ngoài đánh."
"Đừng ồn ào." Lục Thần Dục cau mày.
Hai người lập tức yên tĩnh, kịch vui kết thúc. Sau khi nháo một trận, tiết tự học cũng kết thúc, trong lớp lại bắt đầu ồn ào.
Lục Thần Dục nằm xuống, Sâm Sâm đoán anh có phải buồn ngủ hay không, muốn có thêm chỗ nằm? Cô một bên nghĩ, một bên đem cơ thể rúc lại một góc, dư quang liếc thấy anh đưa bàn tay vào túi quần, giống như đang tìm thứ gì đó.
Bỗng nhiên, anh dừng động tác lại, ném vật nhỏ lên bàn cô.
"Chân của cậu." Lục Thần Dục nói.
Sâm Sâm định thần nhìn lại, là miếng băng keo cá nhân, cô đưa tay sờ xuống bắp chân, mới vừa rồi không chú ý là té bị thương.
"Cảm ơn." Sâm Sâm thụ sủng nhược kinh* lấy miếng băng keo, dừng lại, cô lại nói: "Chẳng qua chỉ bị trầy da chút, không nghiêm trọng."
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
"A." Lục Thần Dục mím môi: "Còn biết chịu đựng."
-
Cuối tiết tự học buổi sáng, mọi người đều ngủ thiếp đi, những nam sinh chân dài chắc chắn đã vượt qua chỗ để chân.
Sâm Sâm bị chặn giữa Lục Thần Dục và bức tường, muốn đi ra ngoài lại không dám đánh thức đối phương. Lúc cô đang rối rắm, Cao Vũ Hân đi tới, nhìn nam sinh đang gục xuống bàn một cái, hỏi Sâm Sâm: "Tớ giúp cậu đi lấy bữa sáng."
"Cảm ơn." Sâm Sâm đưa thẻ cơm đưa cho cô, rất cảm kích.
Cao Vũ Hân giúp cô lấy bữa sáng, Sâm Sâm ăn xong trước khi vào lớp, gói rác bằng khăn giấy rồi vứt vào hộc bàn, thừa dịp có cơ hội ra ngoài thì vứt. Chuông vào lớp thành công đánh thức Lục Thần Dục đang ngủ, anh híp mắt nhìn tấm bảng đen hồi lâu, sau khi nhìn thấy rõ thời khóa biểu dán trên tường, từ hộc bàn lấy ra quyển sách vật lý.
Anh lại đưa tay vào, lấy ra một cây bút, đặt chỉnh tề bên cạnh sách vật lý.
Sâm Sâm cho là anh muốn bắt đầu học, không nghĩ tới sau khi giáo viên vào lớp bắt đầu giờ học, anh lại nằm xuống đi ngủ.
Quyển sách vật lý kia là cái gối của anh.
Dĩ nhiên, so với Hàn Lâm Kiệt đang chơi game ở phía sau mà nói, thì biểu hiện của anh có thể coi là rất tốt.
Còn có Triệu Chiến, hôm qua cậu không đến, Sâm Sâm tiến hành tổng kết, hóa sự yên tĩnh của ngày hôm qua là do cô cố gắng lắm mới kiếm được. Nguyên nhân là cậu có thể nói rất nhiều, dường như cái gì cậu cũng thấy hứng thú. Nam sinh đang nói chuyện về trận bóng, cậu tiến tới đáp lời, trước bàn nữ sinh đang xem phim Mỹ, còn hỏi mượn người ta một bên tai nghe, một cái đầu bị đẩy về phía trước, ồn ào đòi xem cùng, phân tích cốt truyện.
May mắn là, hầu hết mọi người đều không làm ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp. Đây là các thiếu gia tiểu thư được dạy dỗ, đến nỗi những tiếng ồn nhỏ, giáo viên cơ bản sẽ không quản, bất kể lớp học có ồn đến bao nhiêu, chỉ cần có thể giảng bài, họ sẽ coi thường mà tiếp tục nói.
Sâm Sâm cảm thấy, học trong hoàn cảnh này, khó lắm mới đạt được điểm cao.
Lục Thần Dục ngủ rất nông, thường xuyên bị tiếng chuông đánh thức. Sâm Sâm liền nhân cơ hội này đi ra ngoài, nhanh chóng lau xong tấm bảng đen rồi về chỗ. Mỗi một tiết anh đều đổi một quyển sách đặt lên bàn, cho tới bây giờ cũng không mở ra, chỉ đặt cây bút kia cùng một chỗ, cứ như là một nghi thức.
Sâm Sâm ra vào chỗ ngồi khó tránh khỏi sẽ đụng phải bàn, mấy lần làm dịch chuyển bút, Lục Thần Dục sẽ trưng khuôn mặt thúi ra rồi đem bút trả về chỗ cũ, tâm trạng ngày càng khó chịu.
Cho đến khi-----
Sâm Sâm một lần nữa làm cây bút kia rời vị trí, anh rút tay ra khỏi túi quần, từ từ nhặt bút lên, cẩn thận đặt xuống, tạo ra đường thẳng song song với sách giáo khoa.
Hơi thở của anh trở nên chậm chạm, có chút khó chịu, ngón tay anh khẽ di chuyển, khẽ bấm tay, khớp xương khẽ vang.
Băng vải giữa các ngón tay đã được thay thành băng keo cá nhân, nhưng nó vẫn trở nên nổi bật.
Sâm Sâm vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Thanh âm của cô vừa ngọt vừa mềm, điều đó làm người ta không nỡ nổi giận.
Lục Thần Dục mặt không thay đổi, quay đầu: "Cậu cứ ra ra vào vào mỗi tiết làm gì?"
Sâm Sâm nghẹn một cái.
Vốn dĩ vị đại ca này cho tới bây giờ không chú ý đến cô đang làm gì, nói cách khác, đại ca cũng không biết hôm nay là hai người bọn họ trực.
Cô đang suy nghĩ làm sao đem chuyện này nói cho anh, thì Lâm Thiên Úy ngồi trước quay lại, tốt bụng nhắc nhở: " Lục Thần Dục, hôm nay cậu với Sâm Sâm cùng trực."
Ánh mắt Lục Thần Dục hơi híp lại, hồi lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng: "À."
"Cậu ấy muốn đi ra lau bảng, cậu đừng có tức giận với cậu ấy." Lâm Thiên Úy nói xong, đem điện thoại di động đưa cho Sâm Sâm, rất tự nhiên đổi đề tài: "Sâm Sâm, buổi sáng cậu đi đổ rác rồi bị ngã. Ai đó đã đăng bài kèm hình ảnh nói cậu giả vờ bị ngã để chạm vào Lục Thần Dục."
Sâm Sâm nhìn thấy một bức ảnh mờ, người đó rõ ràng muốn chụp Lục Thần Dục, chụp đôi chân dài của anh đặc biệt đẹp, so sánh với cô đang té ngã, tựa như một trò hề.
"Tớ muốn giúp cậu giải thích tin đồn này." Lâm Thiên Úy nói: "Tieba* của tớ cấp 13 lận đấy."
*Tieba (Baidu Tieba): Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25/11/2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.
Năm 2012, Bách Độ mở thêm phiên bản tiếng Việt dành cho thị trường Việt Nam, lúc đầu gọi là Baidu Trà đá quán, sau đó lần lượt đổi tên là Baidu Tieba và Postbar. (Theo Wikipedia)
Sâm Sâm mím môi, liếc nhìn Lục Thần Dục đang không phản ứng, khẽ nói: "Không cần đâu." Cô không biết tại sao Lâm Thiên Úy đột nhiên trở nên tốt như vậy, lại nói thêm: "Cảm ơn cậu."
"Không sao." Lâm Thiên Úy nói.
-
Buổi chiều sau khi tan học, Sâm Sâm nhẹ giọng nói với Lục Thần Dục, muốn đi ra ngoài.
Anh đứng dậy tránh ra, nhìn tiểu cô nương đang xách cái xô xuống lầu lấy nước. Triệu Chiếu đi lên khoác vai anh, nói: "Lục ca, chơi bóng không?"
Lục Thần Dục đưa chân cản cậu tiến lẻn, nói: "Tớ làm trực nhật."
"Tại sao?" Triệu Chiếu nói: "Cậu vì cái gì phải làm trực nhật?"
"Đến lượt thì làm." Lục Thần Dục lười cùng cậu giải thích.
Hàn Lâm Kiệt ồm ồm mở miệng: "Đừng làm, để cho bạn cùng bàn của cậu làm."
Triệu Chiếu một lời khó nói hết nhìn cậu ta, có chút không dám tin: "Lão Hàn, người ta là nữ sinh!"
Hàn Lâm Kiệt: "Nữ sinh thì thế nào?"
"Cậu..." Triệu Chiếu hết sức khinh bỉ EQ của cậu ta, để cặp sách xuống vén tay áo, nói với Lục Thần Dục: "Lục ca, tớ giúp cậu."
Hàn Lâm Kiệt bắt cánh tay cậu, dùng một loại ánh mắt không thể giải thích nhìn cậu, không khách khí nói: "Triệu Chiếu, học kì này cậu rất thân với Lục ca a."
"A, cậu ấy đã giúp tớ và huấn luyện viên." Triệu Chiếu thoải mái nói: "Hơn nữa, ba tớ đã để cho tớ..."
Cậu nhìn Lục Thần Dục một cái, đối phương đang cầm cây chổi và cây lau nhà bắt đầu quét từ góc phòng, lời còn sót lại cũng không nói nữa.
Lục Thần Dục đặt dụng cụ làm vệ sinh trên mặt đất, nhìn hai người bọn họ, thờ ơ hỏi: "Làm không?"
"Làm!" Triệu Chiếu hất tay Hàn Lâm Kiệt ra, hết sức phấn khỏi nói: "Làm trực nhật xong còn đi chơi bóng."
Hàn Lâm Kiệt có chút không muốn nói, nhưng nhìn hai người bọn họ đang làm việc, cậu cũng không ngồi yên, đi lên lấy chổi.
Trong phòng học trừ bọn họ, cũng chỉ còn lại có mấy người, đang làm bộ đang làm việc riêng của mình, thật ra thì lỗ tai đã dựng lên cao đến nỗi đem cuộc đối thoại của bọn họ nghe từ đầu đến cuối. Thình lình nhìn thấy Lục Thần Dục cầm chổi đi tới, các bạn học tựa như thấy quỷ, từng người rời khỏi lớp một cách nhanh chóng.
Lúc Sâm Sâm xách nước trở lại, nhìn thấy tất cả ghế trong phòng học đều được lật để lên bàn. Bảng đã được lau, mặt đất sạch sẽ, cả ba nam sinh đều dựa vào cửa sau nói chuyện. Cô hơi sửng sốt một chút, Triệu Chiếu hướng cô vẫy tay, nhiệt tình nói: "Bạn học mới, bọn tớ chờ cậu đã lâu."
"Chờ tớ?" Sâm Sâm hết sức kinh ngạc.
"Chờ nước." Hàn Lâm Kiệt quơ một cây lau nhà đi tới.
Sâm Sâm nhường đường, hai nam sinh bắt đầu lau sàn nhà một cách thô lỗ nhưng hiệu quả, làm sàn nhà ẩm ướt. Lúc cô đang muốn nói gì đó, thì thoáng nhìn thấy Lục Thần Dục đang đi tới, nghiêng đầu phân phó: "Cậu về đi."
"Hôm nay là tớ... chúng ta cùng trực nhật." Sâm Sâm nói.
"Ừ." Bộ dáng Lục Thần Dục vẫn thờ ơ, còn nói: "Cậu về đi."
Sâm Sâm tránh tầm mắt anh, thấp giọng nói: "Vậy... các cậu quét nhà, tớ dọn rác, mọi người phân công làm việc." Cô thoáng tăng âm lượng, hướng đến hai nam sinh kia nói: "Cảm ơn các cậu."
Lục Thần Dục đi ra ngoài.
Làm vệ sinh xong, Sâm Sâm bỏ rác vào một cái túi, đi xuống lầu vứt. Triệu Chiếu duỗi người, lại tới rủ Lục Thần Dục lần nữa: "Đi chơi bóng đi, chơi bóng đi."
Hàn Lâm Kiệt: "Đi."
Lục Thần Dục sửa sang lại bài thi, gật đầu: "Được."
Ba người đi xuống lầu, xa xa nhìn thấy một nam sinh lớp khác đang đứng trước mặt Sâm Sâm, vừa khẩn trương vừa xấu hổ đưa một bức thư cho cô. Sâm Sâm đầu tiên là bị giật mình, rất nhanh liền đỏ mặt, lễ phép dùng hai tay nhận lấy, còn nói cảm ơn với đối phương.
Nam sinh ngượng ngùng chạy đi.
Lục Thần Dục híp mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện, Triệu Chiếu đột nhiên nói: "Các cậu nói, bạn học mới đẹp như vậy, có khi nào cậu ấy nổi tiếng hơn Lục ca không."
Hàn Lâm Kiệt nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Cậu quản chuyện của cậu ta làm gì?"
Triệu Chiếu lại mặt dày mày dạn tiến tới bên người Lục Thần Dục, tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Để cho tớ nói! Bạn học mới chẳng những có dáng người đẹp, nói chuyện vừa mềm mại lại ngọt ngào, hơn nữa đối xử với mọi người ôn nhu lễ độ, trong sách có một câu thế nào nhỉ... A, đúng rồi, "như mộc xuân phong"*! Ba tớ nói, loại con gái như thế này rất thích hợp lấy về làm vợ."
*Như mộc xuân phong: tớ đọc convert của Wikidich thì câu này là "như tắm mình trong gió xuân." Thấy không hay lắm nên tớ để như raw nhé.
Hàn Lâm Kiệt có chút không tưởng tượng nổi: "Cậu vừa ý người ta còn muốn cưới về làm vợ?"
"Không, tớ coi như vừa ý nhưng cũng không thể làm gì, ba tớ nói định mệnh của tớ là kết hôn, không phải yêu sớm, để không ảnh hưởng đến ấn tượng của con dâu tương lai với tớ." Triệu Chiếu than thở: "Sâm Sâm quá mềm mại, mới vừa rồi hình dáng nam sinh kia còn chưa ra gì, mà cậu ấy còn cười ngọt ngào như vậy, bạn trai tương lai của cậu ấy sẽ hạnh phúc biết bao!"
"Ba cậu cũng thật là..." Hàn Lâm Kiệt lại không nói nên lời.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến cửa sau, một trái bóng chợt bay qua từ phía bên kia. Phía trước là khu ký túc xá, bốn phía một màu xanh tốt, ngoại trừ con đường rợp bóng cây còn có mấy cái sân banh. Hàn Lâm Kiệt tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, còn chưa đi vào, quả bóng trong tay Triệu Chiếu đã bay vào bụi cây.
Lục Thần Dục đứng gần đấy, tiện tay nhặt lên, tay vừa mới chạm đến trái bóng, liền nghe thấy có tiếng người đang xé thứ gì.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng trước thùng rác, động tác dứt khoát xé một bức thư, vẻ mặt lãnh đạm cùng "ôn nhu", cái từ này chênh lệch khá xa.
Bức thư tỏ tình cùng với nụ cười khi nãy, tất cả đều biến thành những mảnh vỡ bay giữa tay của cô.
Cô đem giấy vụn ném vào thùng rác, mới vừa bước hai bước lại quay trở về, từ trong túi móc ra cái băng keo cá nhân, lại ném vào. Sau khi làm tất cả những điều này, cô nhìn xung quanh, không một ai, nụ cười thường ngày của cô từ từ trở lại trên khuôn mặt, cô liền bước nhanh về phía tòa nhà ký túc xá.
Lục Thần Dục đứng ở đàng sau thân cây, đầu ngón tay ném trái bóng đi xa.
Mới vừa rồi Triệu Chiếu nói cậu ta là gió xuân?
Nga.
Peach: vốn định ghi chữ nga cuối truyện thành a mà suy nghĩ lại thôi thì để nga cho nó quến rũ ╰(*´︶"*)╯
Lại tính là để edit xong chương 1 của Ngân Hà để đăng luôn mà thôi....:3 À tớ lại vừa kiếm được một bộ siêu dễ thương nhma lại là cổ đại nên tớ không biết có nên edit không. Vì một phần là do cổ đại có nhiều từ/tục ngữ khó hiểu, một phần nữa là do tớ đã đào 2 hố rồi mà vẫn còn dở dở ương ương thế này, đào thêm hố thứ 3 nữa chắc chết. Với thêm cái tính lười dễ bộc phát này của tớ nữa, mọi người cũng đã biết rồi đấy. Nên thôi, để hoàn xong 1 trong 2 truyện rồi suy nghĩ sau vậy ╮(╯▽╰)╭
Có khi đến lúc đấy lại có người rinh truyện về nhà rồi cũng nên.... =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook