Hồ Ly Bán Kẹo Đường
-
Chương 42: Viên đường thứ bốn mươi hai
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sâm Sâm rất hối hận. Cô không nên vì tò mò mà nghe lén chuyện trong nhà của Lục Thần Dục, đều nói mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, cậu cũng không thể tránh được cái định luật này. Bình thường cô bị Sâm Mạt Lệ quản nghiêm, không hay lên mạng, cũng không biết cộng đồng mạng đánh giá Lục Đình Hải như thế nào. Cô chỉ biết trên tin tức sẽ có tên của ông, tập đoàn Lục thị được Lục Đình Hải quản lý gần mười mấy năm qua đã phát triển thành thương nghiệp đế quốc phát triển nhanh nhất, đặt chân vào rất nhiều lĩnh vực, mỗi lần truyền thông nhắc đến ông đều không ngoại lệ mà gọi là “Bậc thầy kinh doanh”, “Tổng tài có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn” cùng vô số từ khác.
Đằng sau những ánh hào quang này, ông chính là ba của Lục Thần Dục. Sâm Sâm không biết ý nghĩa của người ba đối với một thiếu niên mười mấy tuổi là như thế nào, cô chỉ có thể lấy Sâm Mạt Lệ để so sánh, nếu như có một ngày, cô động thủ với Sâm Mạt Lệ… Đây là một chuyện không có khả năng, cũng không cách nào có thể tưởng tượng được.
Sau khi nói xong Lục Thần Dục trở nên trầm mặc, Sâm Sâm có thể cảm giác được biến hóa trên người cậu. Đằng sau bộ dạng tùy ý ngày thường, sâu bên trong nội tâm cậu là sự lãnh đạm không thể nói ra. Cô nghe được tiếng hô hấp cậu ngày càng tăng, ngực phập phồng rõ ràng, lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cậu kêu: “Lục Thần Dục.”
Nếu như không nghe được thanh âm của cô, Lục Thần Dục cũng không ý thức được, cậu lại vừa mới thất thần, đầu óc hỗn độn, quên hết những gì bên cạnh. Sâm Sâm đột nhiên đến gần, cậu ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô bay tới, là một mùi hương nhẹ nhàng, thanh âm cô mềm mại như một ngọn hải đăng, dẫn dắt cậu tìm ra phương hướng từ nơi đại dương mịt mờ.
Đôi mắt không có tiêu cự dần bình thường lại.
Lục Thần Dục ngẩng đầu, ánh mắt lọt vào trong mắt cô.
“Cậu có ổn không?” Sâm Sâm có chút bất an, “Xin lỗi, tôi không biết tình huống trong nhà cậu, tôi hỏi nhiều rồi.”
“Cậu để ý sao?” Cậu đột nhiên mở miệng.
Sâm Sâm khẽ run: “Cái gì?”
“Cậu để ý…” Lục Thần Dục dừng một chút, giọng nói buồn rầu, “Quan hệ của tôi với người nhà không tốt sao?”
Sâm Sâm lắc đầu, hoàn toàn không hiểu sao cậu lại nói như vậy.
“Bất kể cậu sinh ra trong gia đình như thế nào, cậu đều là Lục Thần Dục.” An ủi cậu xong, cô lại có chút lúng túng, “Tôi còn lo cậu sẽ để ý vì tôi hỏi nhiều như vậy, có ý đồ gì với cậu không…”
“Chỉ sợ cậu không có ý đồ.” Lục Thần Dục nói.
Âm lượng cậu quá nhỏ, lại vừa vặn gặp gió thổi tới, Sâm Sâm không nghe rõ, hỏi lại: “…Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Lục Thần Dục đưa tay ra, đưa dây xích cho cô, “Cậu mang nó đi chơi một lúc đi.”
Sâm Sâm vui vẻ, nhận lấy dây xích từ trong tay cậu, dẫn Tiểu Qua Tử đi dạo. Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt dắt bốn con chó lớn quay lại, xa xa nhìn thấy Sâm Sâm, Triệu Chiếu đột nhiên dừng bước, nói: “Ai ai, chúng ta khoan hãy trở lại.”
“Làm sao?” Hàn Lâm Kiệt không hiểu.
“Chờ một lúc nữa rồi đi tìm Lục ca.” Triệu Chiếu thúc giục Hàn Lâm Kiệt quay lại, cậu nhìn về chỗ Sâm Sâm và chó nhỏ, Lục Thần Dục đang trông ở một bên, hình ảnh quá mức hài hòa, cậu không đành lòng phá hư nó.
Lục ca thật lợi hại. Triệu Chiếu thầm nghĩ, đến cả phương diện kia cũng lợi hại chứ? Cậu nói không nên lời, chẳng qua cậu cảm thấy, nếu đổi lại là cậu, khẳng định không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể cùng Sâm Sâm trở thành bạn tốt. Vị bạn học này của bọn họ có sự phòng bị rất lớn.
Công viên rất tĩnh lặng, không có người nào tới quấy rầy, Lục ca hết sức lợi hại đang xem điện thoại với một biểu tình không tốt. Lần trước vô tình nói lời không đúng, hại Sâm Sâm khổ sở trong lòng, cậu liền lên mạng tra mấy thứ như “Nữ sinh thích loại nam sinh nào”, “Thẳng nam nên nói chuyện như thế nào để không bị người khác phái ghét”, còn chưa nghiên cứu xong mấy bài viết trước, hệ thống đã đề xuất cho cậu mấy đề tài như “Nữ sinh không thích những loại nam sinh sau đây” hay “Phụ nữ cẩn thận! Mấy loại đàn ông này kiên quyết không được gả!”
Tiêu đề này làm cho người ta nhìn một cái cũng có thể nghẹt thở, Lục Thần Dục mang theo tâm lý học hỏi mở ra đọc, liền cảm thấy mở mang tầm mắt.
Gia đình không hòa thuận, đàn ông tính tình không tốt không thể gả, sau đây là danh sách những loại người ít được người khác phái yêu thích nhất.
Đàn ông có gia đình không hòa thuận, không thể gả.
—– Con mẹ nó, lão tử là người có tiền.
Đàn ông có nhân cách không tốt, không thể gả.
—– Cả nhà ngươi nhân cách đều không tốt.
Những người này đúng là một đám ngu ngốc, không có giá trị tham khảo. Lục Thần Dục rất khinh thường, lập tức gỡ app, thấy Sâm Sâm ngồi trên sân cỏ, bóng lưng gầy yếu, mãi tóc đen rũ xuống, gió thổi nhè nhẹ, giống như một tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
…Tiểu tiên nữ không cần tiền.
Trong đầu Lục Thần Dục đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, bọn họ đều nói Sâm Sâm là tiểu tiên nữ, tiên nữ làm sao lại rung động vì tiền. Cho nên, thái tử tập đoàn Lục thị, cùng với cái gì đó Giang Dương, hay Diêu Hoằng các loại, có gì khác nhau?
Không có.
Tính khí cậu không tốt.
Một chút ưu thế cũng không có.
Lục Thần Dục cơ hồ muốn đem điện thoại bóp vỡ, lúc Sâm Sâm đi tới, liền thấy cậu một mình ngồi đó giận dỗi. Cô có chút buồn bực. Tại sao tâm tình đại thiếu gia lại không tốt rồi?
“Lục Thần Dục, tuần sau cậu sẽ đến thi sao?”
Cô vừa nói xong, Lục Thần Dục lập tức quăng ánh mắt sắc bén lên người cô, chính là loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, mang theo cảm giác dò xét, giống như vừa nãy cô không phải đi chơi với chó mà là đi cướp ngân hàng, khi đối diện với việc điều tra miệng liền nói dối, vọng tưởng có thể thoát khỏi xét xử của chính nghĩa.
Sâm Sâm: “…”
Cô chẳng qua là tới hỏi chuyện học tập, thế nhưng lại bị đối xử đến không thể giải thích được, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng căng thẳng. Lục Thần Dục thấy cô xụ mặt, trong lòng càng khó chịu, trong đầu nghĩ, hôm trước cô chưa nói có muốn làm bạn gái cậu không, tương lai sau này lỡ cô không muốn…
“Không biết.” Sắc mặt Lục Thần Dục hết sức phiền muộn, hôn sự tương lai còn chưa tính xong, thi cử cái gì.
Sâm Sâm bị cậu nhìn, phản ứng đầu tiên là không quá cao hứng, cô nhịn một lúc, lại muốn khuyên cậu, giọng nói mềm mại: “Lục Thần Dục, nếu cậu đồng ý với tôi tuần sau đi thi… Tôi sẽ cho cậu một món quà.”
“Quà gì?” Lục Thần Dục đột nhiên ngẩng đầu, cả người phiền muộn lập tức biến mất, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Sâm Sâm có chút xấu hổ, nhẹ giọng: “Tôi không nói, cậu đồng ý tôi trước.”
“Được.” Lục Thần Dục không chút do dự gật đầu, trên dưới quan sát Sâm Sâm, đột nhiên nói, “Cậu đưa tay cho tôi.”
Sâm Sâm không biết cậu muốn làm gì, để tay cầm dây xích chó đặt sau lưng, tay còn lại giống như chuẩn bị nhận thưởng phạt của giáo viên, lòng bàn tay hướng lên trên, cẩn thận đưa đến trước mặt Lục Thần Dục.
Nào ngờ bị cậu nắm lại, Sâm Sâm sợ hết hồn, muốn giật ra nhưng không được, mặt đỏ bừng: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Lục Thần Dục nhìn bàn tay cô chằm chằm, hít sâu một hơi, nói: “Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, ba năm sau yêu.”
“Không, không có!” Sâm Sâm âm thầm dùng sức, người này cũng thật ác, lực nắm đặc biệt lớn, tay cô đều đã đỏ mà vẫn không buông ra.
“Tôi chưa đồng ý!” Sâm Sâm nói.
“Cậu thầm chấp nhận rồi.” Thái độ Lục Thần Dục cương quyết.
Sâm Sâm: “…” Cô sợ bị người khác nhìn thấy, không thể làm gì hơn ngoài hạ giọng cầu xin, “Cậu… Cậu buông tôi ra trước có được không?”
Cô một thân yếu thế, cả người mềm xuống, từ ánh mắt đến giọng nói, có thể thấy được dáng vẻ đáng thương chuẩn nữ chính trên phim truyền hình. Nội tâm Lục Thần Dục liền trở nên mềm nhũn, không tự tin nói: “Cậu không được chạy, tôi sẽ buông ra.”
“Được.” Sâm Sâm khéo léo gật đầu.
Lục Thần Dục buông tay, cô như bị điện giật nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, nổi nóng: “Lục Thần Dục! Cậu!”
Cô rất tức giận, nhưng tay cũng đã nắm, trong lòng Lục Thần Dục trở nên ổn định, không chột dạ hỏi: “Cậu biết thẻ tín dụng không?”
Sâm Sâm trừng cậu.
“Thẻ tín dụng chính là cậu không cần gửi tiền vào trong thẻ cũng có thể cầm đi mua đồ, cái này gọi là tiêu xài trước thời hạn.” Lục Thần Dục cứ như ông lão, mở miệng ra nói nhảm*, “Ba năm sau cậu là bạn gái của tôi, tôi mới vừa làm hành động thuộc về bạn trai trước thời hạn.”
*thực sự xin lỗi vì chỗ này mình không biết edit sao hết
“Cậu cà thẻ tín dụng cũng phải trả tiền!” Sâm Sâm thở phì phò nói, “Cậu… Cậu mới vừa rồi ngay cả hỏi cũng không, cậu liền… Cậu cậu cậu… Cậu trả cho tôi thế nào?”
Lục Thần Dục lập tức đưa tay ra, nhướng mày nhìn cô: “Vậy cậu nắm lại đi?”
Sâm Sâm trực tiếp bỏ đi, dắt chó tìm một tảng đá lớn, ngồi yên, cố gắng bình phục lại tâm tình.
Lục Thần Dục chậm rãi đi đến, đứng sau cô nói: “Vừa đùa giỡn cậu, hay cậu đánh tôi đi.”
Sâm Sâm trề môi, trong lòng như có một cái rổ chứa đầy sự giận dữ. Cô không để ý đến cậu, cũng không cần đánh cậu, tóm lại chính là không muốn nói chuyện với cậu.
Lục Thần Dục thấp giọng: “Tôi chỉ muốn nắm tay cậu, nắm thật lâu.”
Cậu ủy khuất nói.
Sâm Sâm muốn bùng nổ, đây là cái đạo lý gì? Nhưng thấy cậu như vậy, cô không kiềm được có chút mềm lòng.
“Người ta… Trong phim truyền hình cũng có, hai người lúc vô tình hoặc khi tình cảm tốt… tay sẽ chạm vào nhau.” Sâm Sâm rất không cao hứng, không nhịn được chỉ trích cậu, “Nào có ai ra lệnh cho người khác như cậu, cậu… Thật là bá đạo, đây chính là lưu manh!”
“Tôi sai rồi.” Lục Thần Dục nói, “Cậu đưa Tiểu Qua Tử cho tôi, bây giờ tôi liền biết mất trước mắt cậu.”
Sâm Sâm khẽ run, muốn đi sao? Vậy cứ để cậu đi thôi.
Cô xụ mặt đứng dậy, gỡ dây xích ra, đưa Tiểu Qua Tử cho cậu.
Lục Thần Dục giống như đã thật sự biết lỗi, ngượng ngùng nhận lấy dây xích. Sâm Sâm tay còn chưa thu lại, cậu nhanh tay lẹ mắt, nhưng lại như rất tự nhiên, lực tay rất nhỏ, động tác rất nhẹ. Sâm Sâm ngây người, tay cậu đang nắm lấy tay cô, rũ mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy sao?”
Sâm Sâm: “…”
Cô nghĩ lại, chỉ là do bản thân không phản ứng kịp, nếu không trước khi cậu dùng sức cô đã có thể tránh được rồi.
Sâm Sâm yên lặng nhìn cậu, gò má nhanh chóng ửng đỏ.
“Lục ca!” Thanh âm Triệu Chiếu từ đằng xa truyền tới, kịp thời ngắt lời bọn họ.
Sâm Sâm lập tức hất tay Lục Thần Dục ra, mất tự nhiên kéo dãn khoảng cách với cậu. Lục Thần Dục không vui, Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt đang dắt bốn con chó tới, nói rằng đã trễ, bọn họ chuẩn bị đi về.
“Tớ cũng phải về nhà.” Sâm Sâm hướng bọn họ mỉm cười, nếu không phải sắc đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, thì so với bình thường cũng không có gì khác nhau.
“Để chúng tớ đưa cậu về.” Triệu Chiếu đề nghị.
Sâm Sâm từ chối cho ý kiến, cúi đầu đi ra ngoài.
Ba nam sinh dẫn theo mấy chú chó đen đi theo cô, đưa cô đến tiểu khu đối diện, suốt cả quãng đường Lục Thần Dục đều không lên tiếng, trên mặt cũng không nhìn ra cái gì khác thường, mười lăm phút sau, cậu đoán chừng Sâm Sâm đã về đến nhà, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho cô.
“Lúc nào thì đưa quà cho tôi?”
Sâm Sâm vờ như không nhìn thấy.
Buổi tối Sâm Mạt Lệ trở về, thấy cô một mực ngồi trước bàn đọc sách, giống như đã cố gắng cả một ngày, không kiềm được dặn dò: “Ngày mai còn đi thi, hôm nay ngủ sớm một chút.”
“A… Được ạ.” Phản ứng của Sâm Sâm có chút hoảng hốt.
Rửa mặt xong, cùng Sâm Mạt Lệ chúc ngủ ngon, cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại. Điện thoại cứ rung liên hồi, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là tin nhắn của cậu, cô cũng đã xóa thông báo mấy lần.
Người này thật là trẻ con a.
Sâm Sâm nhớ lại buổi chiều lúc bị cậu nắm tay, nhìn như cậu dùng rất nhiều sức, nhưng thật ra lại rất ôn nhu. Tay nam sinh và tay nữ sinh rất khác nhau, da rất cứng, khớp xương rõ ràng, rất có lực, hơn nữa tay Lục Thần Dục rất lớn, cô thoáng giật giật, từ đầu đến cuối đều là cảm giác được cậu cầm trong lòng bàn tay.
Loại cảm giác này… Thật là kì diệu, nó chỉ xuất hiện khi một người cảm thấy an toàn lúc ở bên một người nào đó.
Bất quá cậu cũng thật ngây thơ, nghĩ đến những việc cậu làm như một đứa trẻ đang giận dỗi, Sâm Sâm không nhịn được cười lên, mặt lặng lẽ đỏ. Cô mở điện thoại lên nhìn thời gian một chút, lại nhìn tin nhắn duy nhất trên khung trò chuyện trống không.
Lục.: Quà đưa trước khi thi hay là thi xong đưa thêm?
…Cậu cũng đã hỏi cả đêm, nửa tiếng một lần. Sâm Sâm vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy điện thoại bấm bấm một hồi, gửi cho cậu một tin nhắn.
Trong nhà cũ Lục gia, Lục Thần Dục liếc nhìn thời gian, đoán chừng Sâm Sâm đã buồn ngủ, định gửi cho cô tin nhắn cuối chúc ngủ ngon sau đó không quấy rầy cô nữa, lại nghe ting một tiếng, cô trả lời rồi.
Một cái video.
Sâm Sâm: Nhớ đến thi [ không vui ]
Lục Thần Dục ngừng thở, nhanh chóng mở video ra, cậu thấy tiểu hồ ly hiện ra một mặt khác với cậu không giữ lại chút nào.
Là video cô đang nhảy với một nhóm nhảy nữ nổi tiếng, lúc này cô đặc biệt đặc biệt có sức sống.
Lục Thần Dục lăn qua lộn lại xem đi xem lại mấy lần, tâm tình vui vẻ.
Tiêu xài trước thời hạn thật tốt.
Sâm Sâm rất hối hận. Cô không nên vì tò mò mà nghe lén chuyện trong nhà của Lục Thần Dục, đều nói mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, cậu cũng không thể tránh được cái định luật này. Bình thường cô bị Sâm Mạt Lệ quản nghiêm, không hay lên mạng, cũng không biết cộng đồng mạng đánh giá Lục Đình Hải như thế nào. Cô chỉ biết trên tin tức sẽ có tên của ông, tập đoàn Lục thị được Lục Đình Hải quản lý gần mười mấy năm qua đã phát triển thành thương nghiệp đế quốc phát triển nhanh nhất, đặt chân vào rất nhiều lĩnh vực, mỗi lần truyền thông nhắc đến ông đều không ngoại lệ mà gọi là “Bậc thầy kinh doanh”, “Tổng tài có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn” cùng vô số từ khác.
Đằng sau những ánh hào quang này, ông chính là ba của Lục Thần Dục. Sâm Sâm không biết ý nghĩa của người ba đối với một thiếu niên mười mấy tuổi là như thế nào, cô chỉ có thể lấy Sâm Mạt Lệ để so sánh, nếu như có một ngày, cô động thủ với Sâm Mạt Lệ… Đây là một chuyện không có khả năng, cũng không cách nào có thể tưởng tượng được.
Sau khi nói xong Lục Thần Dục trở nên trầm mặc, Sâm Sâm có thể cảm giác được biến hóa trên người cậu. Đằng sau bộ dạng tùy ý ngày thường, sâu bên trong nội tâm cậu là sự lãnh đạm không thể nói ra. Cô nghe được tiếng hô hấp cậu ngày càng tăng, ngực phập phồng rõ ràng, lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cậu kêu: “Lục Thần Dục.”
Nếu như không nghe được thanh âm của cô, Lục Thần Dục cũng không ý thức được, cậu lại vừa mới thất thần, đầu óc hỗn độn, quên hết những gì bên cạnh. Sâm Sâm đột nhiên đến gần, cậu ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô bay tới, là một mùi hương nhẹ nhàng, thanh âm cô mềm mại như một ngọn hải đăng, dẫn dắt cậu tìm ra phương hướng từ nơi đại dương mịt mờ.
Đôi mắt không có tiêu cự dần bình thường lại.
Lục Thần Dục ngẩng đầu, ánh mắt lọt vào trong mắt cô.
“Cậu có ổn không?” Sâm Sâm có chút bất an, “Xin lỗi, tôi không biết tình huống trong nhà cậu, tôi hỏi nhiều rồi.”
“Cậu để ý sao?” Cậu đột nhiên mở miệng.
Sâm Sâm khẽ run: “Cái gì?”
“Cậu để ý…” Lục Thần Dục dừng một chút, giọng nói buồn rầu, “Quan hệ của tôi với người nhà không tốt sao?”
Sâm Sâm lắc đầu, hoàn toàn không hiểu sao cậu lại nói như vậy.
“Bất kể cậu sinh ra trong gia đình như thế nào, cậu đều là Lục Thần Dục.” An ủi cậu xong, cô lại có chút lúng túng, “Tôi còn lo cậu sẽ để ý vì tôi hỏi nhiều như vậy, có ý đồ gì với cậu không…”
“Chỉ sợ cậu không có ý đồ.” Lục Thần Dục nói.
Âm lượng cậu quá nhỏ, lại vừa vặn gặp gió thổi tới, Sâm Sâm không nghe rõ, hỏi lại: “…Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Lục Thần Dục đưa tay ra, đưa dây xích cho cô, “Cậu mang nó đi chơi một lúc đi.”
Sâm Sâm vui vẻ, nhận lấy dây xích từ trong tay cậu, dẫn Tiểu Qua Tử đi dạo. Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt dắt bốn con chó lớn quay lại, xa xa nhìn thấy Sâm Sâm, Triệu Chiếu đột nhiên dừng bước, nói: “Ai ai, chúng ta khoan hãy trở lại.”
“Làm sao?” Hàn Lâm Kiệt không hiểu.
“Chờ một lúc nữa rồi đi tìm Lục ca.” Triệu Chiếu thúc giục Hàn Lâm Kiệt quay lại, cậu nhìn về chỗ Sâm Sâm và chó nhỏ, Lục Thần Dục đang trông ở một bên, hình ảnh quá mức hài hòa, cậu không đành lòng phá hư nó.
Lục ca thật lợi hại. Triệu Chiếu thầm nghĩ, đến cả phương diện kia cũng lợi hại chứ? Cậu nói không nên lời, chẳng qua cậu cảm thấy, nếu đổi lại là cậu, khẳng định không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể cùng Sâm Sâm trở thành bạn tốt. Vị bạn học này của bọn họ có sự phòng bị rất lớn.
Công viên rất tĩnh lặng, không có người nào tới quấy rầy, Lục ca hết sức lợi hại đang xem điện thoại với một biểu tình không tốt. Lần trước vô tình nói lời không đúng, hại Sâm Sâm khổ sở trong lòng, cậu liền lên mạng tra mấy thứ như “Nữ sinh thích loại nam sinh nào”, “Thẳng nam nên nói chuyện như thế nào để không bị người khác phái ghét”, còn chưa nghiên cứu xong mấy bài viết trước, hệ thống đã đề xuất cho cậu mấy đề tài như “Nữ sinh không thích những loại nam sinh sau đây” hay “Phụ nữ cẩn thận! Mấy loại đàn ông này kiên quyết không được gả!”
Tiêu đề này làm cho người ta nhìn một cái cũng có thể nghẹt thở, Lục Thần Dục mang theo tâm lý học hỏi mở ra đọc, liền cảm thấy mở mang tầm mắt.
Gia đình không hòa thuận, đàn ông tính tình không tốt không thể gả, sau đây là danh sách những loại người ít được người khác phái yêu thích nhất.
Đàn ông có gia đình không hòa thuận, không thể gả.
—– Con mẹ nó, lão tử là người có tiền.
Đàn ông có nhân cách không tốt, không thể gả.
—– Cả nhà ngươi nhân cách đều không tốt.
Những người này đúng là một đám ngu ngốc, không có giá trị tham khảo. Lục Thần Dục rất khinh thường, lập tức gỡ app, thấy Sâm Sâm ngồi trên sân cỏ, bóng lưng gầy yếu, mãi tóc đen rũ xuống, gió thổi nhè nhẹ, giống như một tiểu tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.
…Tiểu tiên nữ không cần tiền.
Trong đầu Lục Thần Dục đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, bọn họ đều nói Sâm Sâm là tiểu tiên nữ, tiên nữ làm sao lại rung động vì tiền. Cho nên, thái tử tập đoàn Lục thị, cùng với cái gì đó Giang Dương, hay Diêu Hoằng các loại, có gì khác nhau?
Không có.
Tính khí cậu không tốt.
Một chút ưu thế cũng không có.
Lục Thần Dục cơ hồ muốn đem điện thoại bóp vỡ, lúc Sâm Sâm đi tới, liền thấy cậu một mình ngồi đó giận dỗi. Cô có chút buồn bực. Tại sao tâm tình đại thiếu gia lại không tốt rồi?
“Lục Thần Dục, tuần sau cậu sẽ đến thi sao?”
Cô vừa nói xong, Lục Thần Dục lập tức quăng ánh mắt sắc bén lên người cô, chính là loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, mang theo cảm giác dò xét, giống như vừa nãy cô không phải đi chơi với chó mà là đi cướp ngân hàng, khi đối diện với việc điều tra miệng liền nói dối, vọng tưởng có thể thoát khỏi xét xử của chính nghĩa.
Sâm Sâm: “…”
Cô chẳng qua là tới hỏi chuyện học tập, thế nhưng lại bị đối xử đến không thể giải thích được, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng căng thẳng. Lục Thần Dục thấy cô xụ mặt, trong lòng càng khó chịu, trong đầu nghĩ, hôm trước cô chưa nói có muốn làm bạn gái cậu không, tương lai sau này lỡ cô không muốn…
“Không biết.” Sắc mặt Lục Thần Dục hết sức phiền muộn, hôn sự tương lai còn chưa tính xong, thi cử cái gì.
Sâm Sâm bị cậu nhìn, phản ứng đầu tiên là không quá cao hứng, cô nhịn một lúc, lại muốn khuyên cậu, giọng nói mềm mại: “Lục Thần Dục, nếu cậu đồng ý với tôi tuần sau đi thi… Tôi sẽ cho cậu một món quà.”
“Quà gì?” Lục Thần Dục đột nhiên ngẩng đầu, cả người phiền muộn lập tức biến mất, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Sâm Sâm có chút xấu hổ, nhẹ giọng: “Tôi không nói, cậu đồng ý tôi trước.”
“Được.” Lục Thần Dục không chút do dự gật đầu, trên dưới quan sát Sâm Sâm, đột nhiên nói, “Cậu đưa tay cho tôi.”
Sâm Sâm không biết cậu muốn làm gì, để tay cầm dây xích chó đặt sau lưng, tay còn lại giống như chuẩn bị nhận thưởng phạt của giáo viên, lòng bàn tay hướng lên trên, cẩn thận đưa đến trước mặt Lục Thần Dục.
Nào ngờ bị cậu nắm lại, Sâm Sâm sợ hết hồn, muốn giật ra nhưng không được, mặt đỏ bừng: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Lục Thần Dục nhìn bàn tay cô chằm chằm, hít sâu một hơi, nói: “Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, ba năm sau yêu.”
“Không, không có!” Sâm Sâm âm thầm dùng sức, người này cũng thật ác, lực nắm đặc biệt lớn, tay cô đều đã đỏ mà vẫn không buông ra.
“Tôi chưa đồng ý!” Sâm Sâm nói.
“Cậu thầm chấp nhận rồi.” Thái độ Lục Thần Dục cương quyết.
Sâm Sâm: “…” Cô sợ bị người khác nhìn thấy, không thể làm gì hơn ngoài hạ giọng cầu xin, “Cậu… Cậu buông tôi ra trước có được không?”
Cô một thân yếu thế, cả người mềm xuống, từ ánh mắt đến giọng nói, có thể thấy được dáng vẻ đáng thương chuẩn nữ chính trên phim truyền hình. Nội tâm Lục Thần Dục liền trở nên mềm nhũn, không tự tin nói: “Cậu không được chạy, tôi sẽ buông ra.”
“Được.” Sâm Sâm khéo léo gật đầu.
Lục Thần Dục buông tay, cô như bị điện giật nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, nổi nóng: “Lục Thần Dục! Cậu!”
Cô rất tức giận, nhưng tay cũng đã nắm, trong lòng Lục Thần Dục trở nên ổn định, không chột dạ hỏi: “Cậu biết thẻ tín dụng không?”
Sâm Sâm trừng cậu.
“Thẻ tín dụng chính là cậu không cần gửi tiền vào trong thẻ cũng có thể cầm đi mua đồ, cái này gọi là tiêu xài trước thời hạn.” Lục Thần Dục cứ như ông lão, mở miệng ra nói nhảm*, “Ba năm sau cậu là bạn gái của tôi, tôi mới vừa làm hành động thuộc về bạn trai trước thời hạn.”
*thực sự xin lỗi vì chỗ này mình không biết edit sao hết
“Cậu cà thẻ tín dụng cũng phải trả tiền!” Sâm Sâm thở phì phò nói, “Cậu… Cậu mới vừa rồi ngay cả hỏi cũng không, cậu liền… Cậu cậu cậu… Cậu trả cho tôi thế nào?”
Lục Thần Dục lập tức đưa tay ra, nhướng mày nhìn cô: “Vậy cậu nắm lại đi?”
Sâm Sâm trực tiếp bỏ đi, dắt chó tìm một tảng đá lớn, ngồi yên, cố gắng bình phục lại tâm tình.
Lục Thần Dục chậm rãi đi đến, đứng sau cô nói: “Vừa đùa giỡn cậu, hay cậu đánh tôi đi.”
Sâm Sâm trề môi, trong lòng như có một cái rổ chứa đầy sự giận dữ. Cô không để ý đến cậu, cũng không cần đánh cậu, tóm lại chính là không muốn nói chuyện với cậu.
Lục Thần Dục thấp giọng: “Tôi chỉ muốn nắm tay cậu, nắm thật lâu.”
Cậu ủy khuất nói.
Sâm Sâm muốn bùng nổ, đây là cái đạo lý gì? Nhưng thấy cậu như vậy, cô không kiềm được có chút mềm lòng.
“Người ta… Trong phim truyền hình cũng có, hai người lúc vô tình hoặc khi tình cảm tốt… tay sẽ chạm vào nhau.” Sâm Sâm rất không cao hứng, không nhịn được chỉ trích cậu, “Nào có ai ra lệnh cho người khác như cậu, cậu… Thật là bá đạo, đây chính là lưu manh!”
“Tôi sai rồi.” Lục Thần Dục nói, “Cậu đưa Tiểu Qua Tử cho tôi, bây giờ tôi liền biết mất trước mắt cậu.”
Sâm Sâm khẽ run, muốn đi sao? Vậy cứ để cậu đi thôi.
Cô xụ mặt đứng dậy, gỡ dây xích ra, đưa Tiểu Qua Tử cho cậu.
Lục Thần Dục giống như đã thật sự biết lỗi, ngượng ngùng nhận lấy dây xích. Sâm Sâm tay còn chưa thu lại, cậu nhanh tay lẹ mắt, nhưng lại như rất tự nhiên, lực tay rất nhỏ, động tác rất nhẹ. Sâm Sâm ngây người, tay cậu đang nắm lấy tay cô, rũ mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy sao?”
Sâm Sâm: “…”
Cô nghĩ lại, chỉ là do bản thân không phản ứng kịp, nếu không trước khi cậu dùng sức cô đã có thể tránh được rồi.
Sâm Sâm yên lặng nhìn cậu, gò má nhanh chóng ửng đỏ.
“Lục ca!” Thanh âm Triệu Chiếu từ đằng xa truyền tới, kịp thời ngắt lời bọn họ.
Sâm Sâm lập tức hất tay Lục Thần Dục ra, mất tự nhiên kéo dãn khoảng cách với cậu. Lục Thần Dục không vui, Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt đang dắt bốn con chó tới, nói rằng đã trễ, bọn họ chuẩn bị đi về.
“Tớ cũng phải về nhà.” Sâm Sâm hướng bọn họ mỉm cười, nếu không phải sắc đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, thì so với bình thường cũng không có gì khác nhau.
“Để chúng tớ đưa cậu về.” Triệu Chiếu đề nghị.
Sâm Sâm từ chối cho ý kiến, cúi đầu đi ra ngoài.
Ba nam sinh dẫn theo mấy chú chó đen đi theo cô, đưa cô đến tiểu khu đối diện, suốt cả quãng đường Lục Thần Dục đều không lên tiếng, trên mặt cũng không nhìn ra cái gì khác thường, mười lăm phút sau, cậu đoán chừng Sâm Sâm đã về đến nhà, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho cô.
“Lúc nào thì đưa quà cho tôi?”
Sâm Sâm vờ như không nhìn thấy.
Buổi tối Sâm Mạt Lệ trở về, thấy cô một mực ngồi trước bàn đọc sách, giống như đã cố gắng cả một ngày, không kiềm được dặn dò: “Ngày mai còn đi thi, hôm nay ngủ sớm một chút.”
“A… Được ạ.” Phản ứng của Sâm Sâm có chút hoảng hốt.
Rửa mặt xong, cùng Sâm Mạt Lệ chúc ngủ ngon, cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại. Điện thoại cứ rung liên hồi, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là tin nhắn của cậu, cô cũng đã xóa thông báo mấy lần.
Người này thật là trẻ con a.
Sâm Sâm nhớ lại buổi chiều lúc bị cậu nắm tay, nhìn như cậu dùng rất nhiều sức, nhưng thật ra lại rất ôn nhu. Tay nam sinh và tay nữ sinh rất khác nhau, da rất cứng, khớp xương rõ ràng, rất có lực, hơn nữa tay Lục Thần Dục rất lớn, cô thoáng giật giật, từ đầu đến cuối đều là cảm giác được cậu cầm trong lòng bàn tay.
Loại cảm giác này… Thật là kì diệu, nó chỉ xuất hiện khi một người cảm thấy an toàn lúc ở bên một người nào đó.
Bất quá cậu cũng thật ngây thơ, nghĩ đến những việc cậu làm như một đứa trẻ đang giận dỗi, Sâm Sâm không nhịn được cười lên, mặt lặng lẽ đỏ. Cô mở điện thoại lên nhìn thời gian một chút, lại nhìn tin nhắn duy nhất trên khung trò chuyện trống không.
Lục.: Quà đưa trước khi thi hay là thi xong đưa thêm?
…Cậu cũng đã hỏi cả đêm, nửa tiếng một lần. Sâm Sâm vừa bực mình vừa buồn cười, ôm lấy điện thoại bấm bấm một hồi, gửi cho cậu một tin nhắn.
Trong nhà cũ Lục gia, Lục Thần Dục liếc nhìn thời gian, đoán chừng Sâm Sâm đã buồn ngủ, định gửi cho cô tin nhắn cuối chúc ngủ ngon sau đó không quấy rầy cô nữa, lại nghe ting một tiếng, cô trả lời rồi.
Một cái video.
Sâm Sâm: Nhớ đến thi [ không vui ]
Lục Thần Dục ngừng thở, nhanh chóng mở video ra, cậu thấy tiểu hồ ly hiện ra một mặt khác với cậu không giữ lại chút nào.
Là video cô đang nhảy với một nhóm nhảy nữ nổi tiếng, lúc này cô đặc biệt đặc biệt có sức sống.
Lục Thần Dục lăn qua lộn lại xem đi xem lại mấy lần, tâm tình vui vẻ.
Tiêu xài trước thời hạn thật tốt.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook