Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Vào lúc Tết, lãnh đạo thượng cấp sẽ có truyền thống đi xuống các cơ sở thăm hỏi nhân viên, bộ đội đặc chủng cũng không ngoại lệ. Lâm Tĩnh chủ động đi khu Tây Bộ, để Lôi Hồng Phi tọa trấn Bắc Kinh, Ninh Giác Phi cũng đi, nhưng chủ yếu phụ trách phía Đông, không có gian khổ như Tây Tạng, Tân Cương.

Lâm Tĩnh là người cô đơn, ở đâu mừng năm mới cũng không quan trọng. Hắn tới Tây Tạng trước, cùng bọn quan binh ở đó làm vằn thắn, qua giao thừa, kiểm tra tình huống chuẩn bị chiến đấu của bọn họ, sau đó mùng 1 bay tới Tân Cương, tới đại đội Dã Lang gần Ürümqi. Hắn đã từng là vị cựu thủ trưởng đại đội đặc chủng nổi tiếng khắp nơi, ngay cả tên đội cũng là lấy tên hiệu của hắn, rất nhiều quan binh ở đó đều từng là thuộc hạ của hắn, vừa thấy hắn đến liền kích động. Hắn cảm giác như vừa trở về nhà, cảm thấy rất vui sướng, rất ấm áp. Hắn ở chỗ này vài ngày, cùng bọn họ huấn luyện, cùng nhau sinh hoạt, tựa như đang nhớ lại những năm tháng quang huy kích động nhân tâm sảng khoái lúc trước.

Vừa đến ngày nghỉ lễ, phân tử khủng bố liền rục rịch, nhất là ngay tại khu biên cảnh vùng Tây Vực, đại đội Dã Lang hầu như mỗi ngày đều xuất trận. Lâm Tĩnh tuy rằng ngứa tay, nhưng vẫn giữ nghiêm quy tắc, không theo bọn họ xuất kích, mà ở lại doanh trại đại đội, thông qua hệ thống chỉ huy xem hành động của bọn họ, nhưng cũng không quấy rầy sự chỉ huy của các quan quân.

Cuộc sống bộ đội tuy rằng tương đối gian khổ, nhưng hắn cảm giác rất thích ý. Mùng 4, hắn rời khỏi đại đội Dã Lang, chạy về Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật Lăng Tử Hàn, sau đó lại mã bất đình đề đi đông bắc. Đợi tới mùng 8, hắn trở lại bộ tư lệnh Bắc Kinh.

Lôi Hồng Phi vừa thấy hắn liền nhiệt tình bắt tay: “Lão Lâm, khổ cực rồi, hôm nay tôi mời khách, có gọi Giác Phi rồi, chúng ta ăn 1 bữa đi.”

“Được.” Lâm Tĩnh cùng y sóng vai đi đến văn phòng, “Nghe nói tổng thống B quốc có phát thư mời, muốn Tử Hàn tới đó đảm nhiệm trợ lý đặc biệt sự vụ Quốc Gia An Toàn cho ông ta, có thật không?”

“Tôi cũng vừa nghe tin.” Lôi Hồng Phi khẽ nhíu mày. “Tháng trước tổng thống B quốc đã tới chơi, sau khi trở về không lâu sau liền gửi thư mời, chỉ là lãnh đạo suy nghĩ, cho nên không có tuyên bố với bên ngoài. Hiện tại đã ra quyết định, tiếp nhận lời mời của họ, cử Tử Hàn tới đó. Việc này tôi không tán thành, nhưng thượng cấp đã quyết định, chúng ta không có biện pháp ngăn cản.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh gật đầu, “Cục Quốc Gia An Toàn của họ không phải mời huấn luyện viên đặc biệt chiến bên chúng ta đi trợ giúp bọn họ huấn luyện đặc công chống khủng bố sao? Tôi dẫn đội qua đó, cũng có thể bảo vệ Tử Hàn.”

“Không được, phải là tôi dẫn đội chứ.” Lôi Hồng Phi mất hứng. “Lão Lâm, việc này cậu đừng mong giành với tôi, dù thế nào tôi cũng là sếp cậu, cậu phải tuân theo mệnh lệnh của tôi.”

Lâm Tĩnh nhìn y một cái, hờ hững nói: “Chẳng phải anh sẽ dẫn đội đi tham gia cuộc diễn tập liên hợp quân sự tại B quốc sao?”

“Dù là Giác Phi hay cậu dẫn đội thì tôi đều rất yên tâm.” Lôi Hồng Phi nhấn mạnh, “Tôi lo cho Tử Hàn, nhất định phải đi theo. Lão Lâm, cậu chắc là hiểu tâm tình của tôi mà phải không, đừng cãi với tôi nữa.”

“Tôi cũng chẳng khác gì anh.” Lâm Tĩnh nhìn y một cái, rốt cục quyết định không kích thích y nữa. “Vậy đi, chúng ta không tranh nữa, để sếp quyết định đi, thế nào?”

“Được rồi.” Lôi Hồng Phi khống chế được tâm tình của mình, đưa tay đặt lên vai hắn, thái độ trở nên thân thiết. “Đợi lát nữa tan ca, chúng ta đi uống 1 chén.”

“Được.” Lâm Tĩnh đáp ứng rất thống khoái.

Trở lại văn phòng, hắn xem sơ qua một lượt các văn kiện bí mật cùng tin nhắn công khai mà mấy ngày qua các bộ môn gửi tới, sau đó triệu tập bộ tham mưu họp, nghiên cứu chỉ thị của sếp cùng tình báo, thảo luận kế hoạch công tác giai đoạn tiếp theo.

Đợi khi hội nghị kết thúc, thì đường đã lên đèn, Lâm Tĩnh trở lại trở lại văn phòng, sĩ quan phụ tá của hắn là Thái Hân Uy nói: “Vừa rồi Trần Kiến Hữu gọi điện thoại lại, mời anh đến văn phòng tư lệnh.”

“Được.” Lâm Tĩnh gật đầu một cái. “Cậu không cần chờ tôi, có thể tan ca rồi.”

“Yes, sir.” Thái Hân Uy đáp ứng, chờ hắn rời đi, mới cẩn thận kiểm tra văn phòng của hắn, xác nhận an toàn, không có vấn đề, lúc này mới rời đi.

Lâm Tĩnh bước tới văn phòng quan tư lệnh cách đó không xa, sĩ quan phụ tá của Lôi Hồng Phi là Trần Kiến Hữu đang ngồi ở ngoài văn phòng, vừa thấy hắn liền đứng lên, “Tham mưu trưởng, tư lệnh đang chờ ngài.”

Lâm Tĩnh “Ừ” Một tiếng, gật đầu với anh rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong ngoại trừ Lôi Hồng Phi ra, còn có Ninh Giác Phi, hai người trò chuyện đang vui vẻ. Lâm Tĩnh đi qua, mỉm cười nói: “Không có việc gì chứ?”

“Hôm nay không có việc gì, đi thôi.” Lôi Hồng Phi cười đứng dậy, “Giác Phi đã làm cha rồi, hôm nay chúng ta phải làm thịt hắn đi.”

“Thật sao? Chúc mừng nha.” Lâm Tĩnh hài lòng nhẹ nhàng đánh Ninh Giác Phi một quyền, “Xác thực phải mời khách nha.”

“Không thành vấn đề.” Ninh Giác Phi vui vẻ mà nói, “Các anh muốn ăn gì, chỉ cần không phải Mãn Hán Toàn Tịch, tôi đều mời.”

“Đang là mùa đông, ăn lẩu đi.” Lôi Hồng Phi không hề giống như trước giống như trước cà lơ phất phơ, tuy rằng tuy rằng hai người trước mắt y đều là bạn tốt, nhưng dù sao y cũng là sếp của bọn họ, lúc nói ngữ khí tương đối ôn hòa, thái độ cũng ổn trọng hơn, “Chúng ta về nhà thay quần áo trước, sau đó lái xe tới đón hai cậu.”

“Hôm nay muốn uống rượu, anh không thể lái xe, nếu bị giao cảnh ngăn lại, rồi bị giao cho bên duy trì trật tự, vậy rắc rối lắm.” Lâm Tĩnh lãnh tĩnh mà nói. “Tôi nghĩ hay để tôi lái xe cho.”

“Được, nghe lời cậu vậy.” Lôi Hồng Phi cười nói, “Vậy tập trung tại cửa chính, có 15′ thay quần áo.”

“Hứ.” Lâm Tĩnh cười nhạo. “Anh đang đi ăn hay đang làm nhiệm vụ vậy?”

“Ăn cũng là nhiệm vụ vậy.” Lôi Hồng Phi cười ha ha, “Nhanh nào, đừng có cà rề nữa.”

Ba người bọn họ đều ở tại bộ tư lệnh, chỉ là Ninh Giác Phi có nhà riêng, còn Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh là hai người người đàn ông độc thân nên ở trong khu chung cư của quan quân, nhà của Ninh Giác Phi xa cửa chính nhất, thời gian hơi eo hẹp, nhưng Lôi Hồng Phi là thầy hắn, nói thì hắn chỉ biết nghe theo, không có dị nghị, vừa ra khỏi cửa ký túc xá, hắn liền chạy bạt mạng về thẳng nhà.

Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng luôn mạnh mẽ dưới ánh đèn không ngừng chạy xa, nhẹ giọng nói: “Lần này có 1 người bên chúng ta cần phải đi B quốc làm huấn luyện viên, 1 người dẫn đội tham gia diễn tập, để Giác Phi ở lại tổng bộ đi. Hắn chuẩn bị làm cha, tuy rằng đứa nhỏ là được sinh dưỡng trong bệnh viện, nhưng hắn vẫn cần nhiều thời gian để giao lưu với bé, để bé cảm nhận được tình yêu của cha, như vậy tương đối có lợi với sự phát triển của bé sau này hơn.”

Lôi Hồng Phi vĩnh viễn cũng quên không được thảm trạng lúc con trai của Lâm Tĩnh qua đời, dưới vấn đề của trẻ nhỏ 1 câu y cũng không dám trêu đùa, bình thường ngay cả một chữ cũng không dám đề cập, lúc này lập tức gật đầu, “Tôi đồng ý.”

Bọn họ bước nhanh về nhà, thay thường phục, lập tức ra cửa, tới cửa chính bộ tư lệnh. Bọn họ vừa xong, Ninh Giác Phi liền chạy vội tới, cùng bọn họ hội họp. Ba người ra cửa, trong bóng đêm đi một khoảng, lúc này mới lái xe, đến một nhà hàng lẩu cách chỗ này không xa ăn uống.

Hai tháng đầu xuân, buổi tối vẫn lạnh run người, là mùa thích hợp ăn món lẩu, người ở đây đông đúc ồn ào, không có chỗ ngồi, Lôi Hồng Phi đã sớm kêu sĩ quan phụ tá đặt 1 gian phòng nhỏ, lúc này mới không cần xếp hàng chờ ở bên ngoài. Ba người đi qua đại sảnh tràn ngập khói lẩu, lập tức khiến nhiều người chú ý. Cuộc đời bộ đội trường kỳ khiến cho bọn bọ có tư thái kiện mỹ cao ngất, bước đi tiêu sái, phong độ, Lâm Tĩnh lại có khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi cũng có bề ngoài không tầm thường, ba người tụ cùng một chỗ, càng khiến bọn họ chẳng khác gì siêu sao tập hợp, khó mà khiến người khác không chú ý.

Lâm Tĩnh đã quen với việc này, nét mặt tự nhiên theo sát cô phục vụ vào trong phòng. Lôi Hồng Phi theo thói quen nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có uy hiếp, cùng Lâm Tĩnh sóng vai đi qua đại sảnh. Ninh Giác Phi đi theo phía sau hai người, nét mặt thoải mái, bước tiến vững vàng.

Vào phòng, ba người đều cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh bàn. Lôi Hồng Phi tiếp nhận thực đơn, gọi một đống đồ, sau đó mới hỏi Lâm Tĩnh, “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Tĩnh nhịn không được buồn cười: “Anh nghĩ tôi là thùng cơm à?.”

Ninh Giác Phi cười nói ha ha: “Trước đem mấy món này ra đi, thiếu sẽ gọi thêm.”

“Được.” Lôi Hồng Phi cười tủm tỉm trả lại menu cho nhân viên phục vụ, thuận miệng nói. “Bia ướp lạnh, lấy ra nửa két đi.”

Bọn họ gọi món nhanh, rượu và thức ăn cũng đem lên mau, chỉ chốc lát sau món ăn nóng hổi đã mang lên. Lôi Hồng Phi bỏ hết thịt tươi vào trong nồi, sau đó cầm lấy ly bia. “Nào, nhất là mừng Lão Lâm đón gió, 2 là chúc mừng Giác Phi làm cha, chúng ta uống 3 ly.”

Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều là tác phong quân nhân, nói uống liền uống, cùng y chạm ly, liền liên tiếp uống hết. 3 chai bia trong khoảnh khắc liền hết, nhân viên phục vụ ở một bên muốn khui bia cho bọn họ, Lôi Hồng Phi cười nói: “Chị cứ cho tụi tôi mỗi người 1 chai, đặt lên bàn, chúng tôi tự mình rót. Chị đi lo chuyện của mình đi, không cần xen vào đây, cần sẽ gọi chị.”

Nhân viên phục vụ đáp ứng một tiếng, khui bia, sau đó đặt lên chỗ bọn họ, rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Trong phòng an tĩnh lại, bầu không khí rất tốt, Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, xác nhận ở đây không có trang bị nghe trộm, liền yên lòng, hăng hái bừng bừng mà nói: “Lần này diễn tập, sếp nói có có ý định muốn kiểm nghiệm năng lực chỉ huy của bộ tư lệnh mới tổ chức lại của chúng ta, cho nên rất quan trọng với chúng ta. Lão Lâm, không quan tâm đến cuối cùng là tôi hay cậu đi, chúng ta đều không thể hàm hồ.”

“Còn cần anh nói sao.” Lâm Tĩnh đang vớt đồ ăn trong nồi rồi nói, “Không chỉ có diễn tập, còn việc đến B quốc giúp huấn luyện đặc công, cũng không thể xằng bậy được, nếu như khiến chúng ta mất mặt, chúng ta còn mặt mũi mặc quân trang sao?”

“Đúng.” Lôi Hồng Phi nuốt miếng thịt bò xuống bụng, cầm chiếc đũa chỉ vào Ninh Giác Phi, “Em ở nhà trấn giữ…”

Ninh Giác Phi vừa nghe liền giận, không quản y là thầy kiêm sếp của mình, nổi giận đùng đùng mà nói: “Dựa vào cái gì các anh ăn sung mặc sướng còn em ngay cả nước canh cũng không thể uống chứ? Không tán thành, em cũng muốn đi.”

“Muốn làm phản à?” Lôi Hồng Phi trừng mắt. “Anh cùng Lão Lâm đi, trong nhà không ai sao được? Nếu như các nơi có tình huống khẩn cấp, dù sao cũng cần cậu ở lại điều hành chỉ huy.”

“Anh đừng có hù em.” Ninh Giác Phi căn bản không để tâm. “Đây là năm nào rồi? Còn phải cần người ở lại bộ tư lệnh chỉ huy sao? Chúng ta ở đâu, thì ban chỉ huy chính là ở đó, hai anh là muốn ném em qua 1 bên, không có cửa đâu.”

“Thằng nhóc này.” Lôi Hồng Phi lấy đũa đánh hắn 1 cái, thấy hắn không thèm để ý, chỉ có thể phẫn nộ nói với Lâm Tĩnh, “Mọc cánh dài rồi, giờ cả sếp nói cũng không nghe.”

Lâm Tĩnh nở nụ cười, ôn hòa mà nói: “Giác Phi, cậu phải làm cha rồi, đây là chuyện lớn trong đời, cậu nên ở lại tổng bộ, bớt thời giờ chăm sóc con mình, tận mắt nhìn bé sinh ra, nếu vậy với cả cậu cùng bé đều không có gì phải nuối tiếc cả.”

Ninh Giác Phi cũng không dám nói lung tung về mấy vấn đề liên quan tới con cái, sợ làm Lâm Tĩnh thương tâm, lúc này liền tỏ thái độ: “Bé tuy quan trọng, nhưng công tác lần này quan trọng hơn. Bé chỉ mới có 8, 9 tháng, không cần ngày nào cũng phải ở nhà. Đừng nói tôi không chịu nổi, mà nếu ông cùng cha tôi biết, sợ cũng mắng tôi không tiền đồ đó. Với lại, bình thường vợ tôi cũng hay đi bệnh viện thăm bé, không có tôi ở lại cũng không sao. Việc này hai anh không cần nói nữa, tôi nhất định muốn đi.”

Lôi Hồng Phi thở dài, gãi gãi đầu cười: “Lão Lâm, tôi không khuyên nữa, cậu nói xem cả 3 người chúng ta ai lại không cứng đầu? Chỉ cần đã quyết chuyện gì, ai có khuyên đây?”

“Đúng vậy thật.” Lâm Tĩnh cũng cười. “Được, tôi không khuyên nữa, cùng nhau đi.”

Lôi Hồng Phi nâng ly, hào phóng la to: “Nào, vì thắng lợi cụng ly!”

Ninh Giác Phi lập tức nâng ly, “Thắng lợi!”

Lâm Tĩnh cũng nâng ly: “Chiến thắng trở về!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương