Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Tuy rằng anh em bạn bè do kích động mà muốn nháo loạn hôn lễ, nhân cơ hội làm khó Lăng Tử Hàn từ nhỏ đến lớn luôn trấn định tự nhiên, nhưng đến lúc thực hiện thì mới phát hiện độ khó cực lớn.

Lăng Tử Hàn không thể uống rượu, nên không thể trình diễn tiết mục chuốc rượu đôi tân giai lang này, kết quả là đổ sang người khác, kéo Lôi Hồng Phi qua hứng chịu, vì dù sao y cũng là rể phụ của Lăng Tử Hàn. Vệ Thiên Vũ tay mắt lanh lẹ, liền kéo Du Dặc có tửu lượng tốt nhất trong đám liệp thủ ra, làm rể phụ cho mình. Hai người họ không còn cách nào, chỉ đành đưa thân ra hứng chịu, cố gắng tiếp lấy cuồng oanh lạm tạc của các tướng quân thanh niên, đại tá cùng tinh anh tình báo.

Lâm Tĩnh lo lắng cho thân thể Lôi Hồng Phi, nhưng lại không thể để sĩ quan phụ tá ra chống giùm, nên chỉ đành đích thân ra trận, giúp Lôi Hồng Phi đỡ phần nào, giảm bớt gánh vác cho y, lại không ngừng gọi nhân viên phục vụ mang canh giải rượu tới, để lúc không có ai thì đưa cho Lôi Hồng Phi, giúp y thuận hầu.

Đợi cho tiệc rượu kết thúc, thì một đống người liền cùng đôi tân giai lang vào tân phòng, dự định bày đủ trò chọc ghẹo.

Bất quá, những trò mà người thường khó có thể hoàn thành, để cuối cùng làm trò cho người khác, thì vào tay Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lại chẳng có gì cả. Đừng nói là ở trong phòng, dùng một cây sắt dài đâm xuyên cục kẹo, đặt trên đỉnh, để hai người họ đồng thời cắn hai bên, bọn họ đều có thể khiến người khác không hề hoài nghi gì mà tiêu sái hoàn thành nó, chẳng có chút chật vật nào. Cắn một chút, vừa ngậm một nửa cục kẹo vừa ung dung hỏi: “TIếp theo là gì?” Thái độ chẳng có chút áp lực nào lại khiến cho người đi chọc ghẹo chịu một áp lực khá lớn.

Bọn họ ai cũng vắt hết óc, suy tính trò nào khó khăn, Lôi Hồng Phi đã say tới chỉ còn lại một tia lý trí liền hèn mọn không gì sánh được mà reo lên: “Hai người chí ít phải hôn nhau tới 5 phút, để chứng minh hai người tình bỉ kim kiên.” (tình cảm so với vàng còn kiên cố vững chãi hơn)

Mọi người lập tức ồn ào: “Đúng đúng, ít nhất … năm phút … một giây cũng không thể thiếu.”

Khóe môi Lăng Tử Hàn hơi nhếch lên, rất chuyên gia mà nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, mỉm cười nói: “Em hai phút rưỡi, anh hai phút rưỡi, chúng ta ban chút tình thương để giúp cái đám đó xoá nạn mù chữ, làm mẫu đi.”

“Được, dạy cho bọn họ hai ba chiêu đi.” Vệ Thiên Vũ rất phối hợp, cười đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu.

Lăng Tử Hàn ôm lấy anh, chủ động hôn trước, đầu tiên là dịu dàng thắm thiết, sau đó là nhiệt tình dào dạt, khiến mọi người ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Sau đó là Vệ Thiên Vũ chủ động, ngay từ đầu là kích tình, dần dần trở nên ôn nhu triền miên. Nụ hôn của hai người họ phải nói là biến đổi bất ngờ, nội dung phong phú, hàm ý khắc sâu, ý nhị kéo dài, khiến không khí trong phòng trở nên dần nóng lên. Năm phút đồng hồ phảng phất đảo mắt đã qua nhanh, khiến cho mọi người ai cũng ngứa lòng, suy nghĩ muốn cùng người yêu hoặc bạn đời của mình nếm thử một phen.

Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ nhìn nhau cười, đôi môi sáng bóng, dưới ánh đèn càng thêm phần thanh tao khó thấy trước mắt người khác. Trong mắt các anh em bạn bè thân thiết, thì trong lòng đều nghĩ, quả nhiên là tân hôn, vẫn khác với ngày xưa nha.

Giữa lúc mọi người đang cảm thán, Lăng Tử Hàn thừa dịp bọn họ chưa kịp hồi phục tinh thần, lập tức dùng chiêu sét đánh không kịp bưng tai đuổi người đi. Mấy anh em bạn bè họ hiện tại ai cũng đang ở cương vị quan trọng, sĩ quan phụ tá, cảnh vệ vẫn đang chờ bên cạnh biệt thự, lúc này vừa ra lệnh, liền mạnh mẽ vang dội, lập tức chạy tới, kéo họ cùng gia thuộc, trẻ nhỏ lên xe, vừa chớp mắt đã kéo đi hơn phân nửa, trong phòng nhất thời thanh tĩnh.

Lôi Hồng Phi say, ôm chặt lấy vai Lâm Tĩnh không chịu di chuyển, cực kỳ cứng đầu mà ồn ào muốn ở lại Lăng gia, ý là muốn tận hưởng không khí vui mừng ở đây, nỗ lực tiếp cận với mục tiêu hơn.

Lăng Tử Hàn hiểu rõ ý người, kêu Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy tự mình về nhà, sáng mai tới đón bọn họ đi làm. Hai vị sĩ quan phụ tá tất nhiên không ý kiến, lập tức lên xe về nhà.

Phương Thành cũng đi. Trên mặt anh hơi mang nét say, nhưng nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, khiến người ta cảm giác như mộc xuân phong. Thấy Lôi Hồng Phi chơi xấu không chịu đi, cánh tay sống chết vẫn ôm chặt lấy Lâm Tĩnh, liền biết tên này lòng muông dạ thú, thế nhưng anh cũng không lo lắng, vẫn vui vẻ mà tiếp nhận hai túi kẹo cưới mà Vệ Thiên Vũ đưa cho, cười tủm tỉm mà nói: “Bạch đầu giai lão nha.”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vừa cười vừa nhìn anh lên xe, sau đó để sĩ quan phụ tá lái xe rời đi, lúc này mới trở về phòng.

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng thở dài: “Lão Phương quả thật là người tốt, anh xem có thể giới thiệu cho anh ta một người nào thích hợp hay không?”

“Không dễ đâu.” Vệ Thiên Vũ khẽ lắc đầu. “Em đừng thấy anh ta luôn tao nhã, dường như cái gì cũng chẳng chọn lựa, kỳ thực ánh mắt của anh ta rất cao, nếu không phải đặc biệt khó tìm, thì anh ta sẽ chẳng để vào mắt đâu. Bạn đời trước đây của anh ta cũng rất ưu tú, là có bản lĩnh thật sự, cho nên đến giờ vẫn chưa từng nịnh nọt ai, lúc trước anh ta cũng mất rất nhiều công sức mới lấy người vào tay được. Thế nhưng, sau khi kết hôn, anh ta lại đam mê cải tiến kỹ thuật, lại là người đứng đầu tổ nghiên cứu, nhận đề tài là hơn mấy tháng chẳng về nhà, cho nên mới khiến người ta tức giận bỏ đi. Miệng anh ta dù chẳng nói gì, nhưng kỳ thực trong lòng cũng khá áy này, anh đoán có thể anh ta đã từng muốn vãn hồi lại, nhưng người ta lại tìm được người mới, kết hôn lập một gia đình mới rồi, anh ta tất nhiên sẽ không phá hỏng. Hôm nay anh ta tiến vào Bộ Lắp Ráp, hiện tại có thể đúng hạn tan ca, dù cho đi công tác cũng không cần phải mất mấy năm không về nhà, lúc này cũng có thể kết hôn rồi.”

“Ừ, trong quân đội nhân tài ưu tú không ít, bên kỹ thuật cũng có vài người, nếu có thể chọn được thì tốt, nhưng về mặt nhân phẩm có thể hợp yêu cầu của anh ta thì quả thực chẳng nhiều.” Lăng Tử Hàn vừa cười vừa lên lầu vừa nói. “Chúng ta lưu ý giúp anh ta đi, nếu được thì tìm cách bắt một cây cầu xây một tổ ấm.”

Yêu cầu tìm người thích hợp của Phương Thành quả thực rất dễ thăm dò, dù cho Vệ Thiên Vũ hay là Lâm Tĩnh, đều là tài mạo xuất chúng, tâm tình sáng ngời, mà thực ra tài mạo xuất chúng thì tương đối dễ tìm, nhưng tâm tình sáng ngời lại khó tìm, suy nghĩ lại, quả thực khó mà tìm được người thích hợp với yêu cầu của anh ta.

Bọn họ bên này đi vào tân phòng, thì Lôi Hồng Phi đã không còn ở đó. Y cùng Lâm Tĩnh đều bị nhân viên công tác đưa vào khách phòng, thấy y vẫn ôm lấy Lâm Tĩnh không tha, các nhân viên công tác đều nghĩ họ là 1 đôi, nên không hỏi mà trực tiếp đưa hai người họ vào thẳng một phòng.

Lâm Tĩnh thấy y say rượu có chút lo lắng, cảm thấy ở lại đây, lỡ có chuyện gì thì cũng có Đồng Duyệt ở bên cạnh, có thể trị liệu kịp thời, cho nên cũng không nghĩ bản thân sẽ một mình rời đi. Sau khi vào khách phòng, Lôi Hồng Phi vẫn không chịu buông tay, khiến hắn có chút đau đầu, chỉ đành như dỗ con nít mà ôn hòa nói: “Anh buông tay trước đi, đi tắm trước, rồi chúng ta nghỉ ngơi được không?”

Lôi Hồng Phi đã không còn sót lại chút lý trí nào, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ là phải làm cách nào để nắm chặt được người trước mặt này, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Kẻ địch quá mạnh, áp lực mà Phương Thành tạo ra quá lớn, khiến y một phút cũng chẳng dám thả lỏng, muốn đẩy được cường địch, dường như chỉ có một biện pháp. Y thì thào nói: “Lão Lâm, chúng ta kết hôn đi!”

Lâm Tĩnh nhìn y một cái: “Anh say.”

Nhưng Lôi Hồng Phi kiên nhẫn, “Sáng mai chúng ta đến Cục Dân Chính đăng ký đi.”

Lâm Tĩnh không biết nên khóc hay cười: “Đây là vi phạm kỷ luật.”

Lôi Hồng Phi trừng to mắt: “Mắc gì lại vi phạm kỷ luật, hai chúng ta tự nguyện mà.”

“Ai tự nguyện với anh?” Lâm Tĩnh có chút xấu hổ, bất đắc dĩ mà nói. “Dù cho có tự nguyện, thì cũng phải xin phép trước, nhận được phê chuẩn mới được.”

Đại não trở nên dị thường trì độn của Lôi Hồng Phi chẳng có chút phản ứng gì với câu nói này, chỉ biết là nó không sai, vì vậy vẫn ngây ngốc ở đó tự hỏi, nhưng cánh tay thiết vẫn ôm siết Lâm Tĩnh chặt.

Lâm Tĩnh có chút không thở nổi, liền mệnh lệnh y: “Buông.”

Lôi Hồng Phi lau mặt, cảm thấy cháng váng đầu đến lợi hại, trong trạng thái này dễ phát sinh chuyện sai trái, vì vậy thả hắn ra, xoay người chạy ào vào phòng tắm, mở nước lạnh, không đầu không đuôi mà nhúng thẳng mình vào.

Lâm Tĩnh vừa tiến vào nhìn, thấy vậy liền tức giận mắng: “Anh đang tự làm khổ mình đó hả?” Sau đó đi tới mở qua nước nóng, sau đó cởi quần áo giúp y.

Lôi Hồng Phi ôm lấy hắn, nói liên tiếp: “Lão Lâm, em phải nghe anh nói, hiện tại anh rất tỉnh táo, thái độ cực kỳ nghiêm túc.”

Lâm Tĩnh giãy dụa kéo lấy khăn tắm lau tóc cho y, vừa lau vừa dỗ y: “Trước tiên anh tắm cái đã, sau đó chúng ta từ từ nói.”

Lôi Hồng Phi sợ rằng có chuyện gì đó xảy ra sẽ khiến mình mất đi dũng khí đập nồi dìm thuyền hiện tại, vì vậy cứ ôm hắn không chịu buông tay, rất nghiêm túc mà nói: “Lão Lâm, anh không phải dạng người biết nói mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng anh thực sự thích em, rất muốn cùng em qua cả đời này. Em có thể cho anh một câu trả lời rõ ràng được không, em có đồng ý hay không?”

Lâm Tĩnh yên lặng nhìn y chốc lát, đưa ngón tay quơ qua quơ lại trước mặt y: “Mấy ngón?”

“5.” Lôi Hồng Phi rất nghiêm túc mà trả lời. “Anh hiện tại rất tỉnh táo.”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu trầm ngâm một hồi, bình tĩnh mà nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, tình hình hiện tại không thích hợp thảo luận chuyện này.”

Lôi Hồng Phi gật đầu, lúc này mới buông hắn ra: “Anh lập tức tắm, sau đó sẽ ra nói chuyện với em. Cần anh gọi điện kêu người mang 99 đóa hồng tới không?”

Lâm Tĩnh chẳng đáng khoát tay chặn lại: “Không cần sến súa như thế.” Sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm.

Lôi Hồng Phi quay đầu lại nhìn vòi hoa sen đang phun ra làn nước nóng, con mắt dần dần sáng lên, lập tức cởi quần áo, đứng trong bồn tắm lớn.

Lâm Tĩnh trở lại phòng, cởi quần áo đã bị vấy nước, kiếm bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo, sau đó ngồi xuống, cầm lấy một ly nước uống 1 ngụm, lẳng lặng mà suy nghĩ.

Muốn nói tới tình cảm, thì chính hắn cũng không hề phủ định. Sống chung với nhau lâu đến thế, đã khiến cho hắn hiểu rõ Lôi Hồng Phi. Người này một ngày đã đối xử tốt với ai, thì đó chính là xuất phát từ nội tâm, từ sự chăm sóc dành cho bạn hữu dần dần biến thành quan ái của bạn đời, khiến hắn cũng bất tri bất giác mà tiếp nhận. Tất cả đều là tự nhiên mà thành, nước chảy thành sông, hắn vẫn không kịp phát hiện, cho nên cũng chẳng có cơ hội mà mâu thuẫn. Chuyện cho tới bây giờ, hắn nghĩ điều duy nhất cản trở hắn thực chất chính là cuộc sống sinh hoạt tình dục.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc bị người ta áp, mà Lôi Hồng Phi càng không phải dạng người để người ta áp, nếu giả sử Lôi Hồng Phi nguyện ý để hắn áp, thì hắn cũng không tưởng tượng ra việc áp một con cọp sẽ mang lại cảm giác gì. Trước đây hắn cũng đã từng nghe qua mấy bức thư tình sến súa hay mấy thanh niên trong phim truyền hình nói cái gì mà “Yêu thì không có gì không đáng để nỗ lực”, nhưng nghĩ lại cũng chỉ là mò mẩm, trong tình yêu mà không có nguyên tắc thì không có khả năng lâu dài, nếu như để cho một bên chịu ủy khuất, hy sinh, nỗ lực, thì chẳng khác gì một tòa thành xây trên sa mạc cát cả, chắc chắn chịu không nổi gió táp mưa sa.

Cho nên, hắn muốn cẩn thận hiểu rõ.

Thế nhưng, loại chuyện sinh hoạt trên giường này … Chỉ dựa vào tưởng tượng thì làm sao mà rõ ràng cho được?

Lẽ não phải leo lên giường thử sao?

Trong lúc hắn đang suy xét, thì cửa phòng tắm mở ra. Lôi Hồng Phi mặc áo tắm đi ra, thần thanh khí sảng ngồi ở trước mặt hắn, cầm lấy chén nước còn lại của hắn mà uống, sau đó mỉm cười nói: “Sao rồi? Suy nghĩ thế nào rồi?”

Lâm Tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của y, dời ánh mắt, nhìn về phía cái ly sạch trơn kia, trong lòng vẫn còn chút hoang mang.

Lôi Hồng Phi không có giục hắn, cũng không nhìn hắn nữa, mà đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. Biệt thự từ trên xuống dưới đều dáng chữ 囍 màu đỏ, ngay cả cửa sổ thủy tinh trong khách phòng cũng không ngoại lệ. Y nhìn vào chữ song hỉ được dán ngay giữa đó, cảm thấy tâm hoa nộ phóng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương