Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Chương 1415: Người ngoài hành tinh đánh địa cầu


Trong khu huấn luyện của Ám tổ, một nam một nữ đang nằm trên mặt cỏ, bên cạnh là một mỹ nữ đang ngồi, nằm là Hạ Thiên và Mộc Hàm, mà ngồi là Mị Nhi.

Sau khi ăn cơm tối xong thì Hạ Thiên muốn đưa Mộc Hàm và Mị Nhi về phòng, nhưng Mị Nhi lại không tình nguyện, vì nàng thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm về phòng hơn phân nửa là làm những chuyện ngoài lề.

Nhưng Mị Nhi cũng không muốn đi, vì vậy nàng đề nghị trước tiên ra ngoài dạo chơi, sau đó bọn họ cùng đến nơi này. Mộc Hàm tất nhiên sẽ cùng Hạ Thiên nằm trên bãi cỏ, mà Mị Nhi ngồi một bên, vì nàng thật sự còn chưa quen thân mật với hắn.

- Này, bây giờ cậu đã nói rõ ràng được chưa? Sao lại phải trốn đi?

Mị Nhi lúc này mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, chồng, người phụ nữ thêu bướm vàng trên váy xanh là ai?

Mộc Hàm cũng có chút hiếu kỳ.

Hạ Thiên bắt đầu chậm rãi nói ra nguyên do, lúc này hắn cũng không dấu giếm mà nói ra ra tất cả.

Thật ra trước đó Mị Nhi và Mộc Hàm đều có chút minh bạch về phương diện này, nhưng các nàng cũng không phải hiểu rõ ràng, mà lúc này các nàng cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện. Cuối cùng các nàng cũng biết Nguyệt Thanh Nhã mà Hạ Thiên thích nhất đến từ một thế giới khác, bây giờ thế giới kia có người đến đây, mà bọn họ tương đối hùng mạnh, ngay cả Hạ Thiên cũng không đơn giản đối phó được bọn họ.

Mị Nhi cuối cùng cũng hiểu, Hạ Thiên vì sao làm như vậy, mà nàng đồng thời cũng hiểu một chuyện khác, đó chính là những ngày qua Hạ Thiên cũng thật sự không sống quá tốt, không chỉ bận rộn chạy ngược xuôi suốt ngày, hơn nữa còn vài lần suýt chết.

- Mười hai người tu tiên hùng mạnh tiến vào thế giới này, sao nghe giống như là người ngoài hành tinh đến đánh địa cầu vậy?

Mộc Hàm lầm bầm một câu.

Mị Nhi thấy Mộc Hàm nói như vậy thì thật sự cảm thấy đúng là người ngoài hành tinh đến đánh địa cầu, vì đại lục Tiên Vân kia nào phải là địa cầu?

- Vợ Mị Nhi, gặp lại thấy chị không có việc gì thì tôi cuối cùng cũng yên tâm.

Hạ Thiên thì thào một câu, một luồng cảm giác mệt mỏi ào đến, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà ngủ thật say chỉ trong nháy mắt.

Khoảng thời gian này Hạ Thiên luôn ở vào trong trạng thái căng thẳng, đột nhiên có kẻ địch mạnh mẽ kéo đến làm cho hắn thật sự không thể không căng cứng tinh thần, không dám lười biếng. Mãi đến bây giờ, đến khi phần lớn bà vợ đều đã lên Thanh Phong Sơn, không còn vấn đề về an toàn thì hắn đến thủ đô, khi thấy Mị Nhi bình an vô sự thì hắn cũng chính thức an lòng.

Lúc này thần kinh căng cứng của Hạ Thiên được thư giãn, hắn bắt đầu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Trước đó hắn chưa nói ra những chuyện cần thiết cho Mộc Hàm và Mị Nhi, bây giờ hắn đã nói tất cả, vì thế mà thoải mái nằm trên bãi cỏ tiến vào mộng đẹp.

- Chồng thật ra cũng khổ cực.

Mộc Hàm khẽ thở dài, nàng nhìn Hạ Thiên mà trong mắt có thêm vài phần đau lòng.

- Kẻ có lòng tham vô đáy thì lao lực cũng đáng đời.

Mị Nhi khẽ hừ một tiếng, vừa rồi Hạ Thiên thật sự nói rõ tất cả, Mị Nhi biết người này tìm được bao nhiêu người phụ nữ, điều này làm cho nàng có chút ghen tuông:

- Ngay cả những người như Dạ Ngọc Mị và Cơ Thanh Ảnh cũng nắm vào trong tay được.

- Chồng chính là như vậy.

Mộc Hàm cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ:

- Trên đời này sẽ không có người nào mà cậu ấy không dám, nhưng ánh mắt của chồng là rất cao, phụ nữ bình thường căn bản không muốn.

Mị Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Mộc Hàm:

- Theo ý của chị, chúng ta được hắn vừa ý phải là niềm kiêu ngạo sao?

Mộc Hàm cười thản nhiên:

- Tôi rất là kiêu ngạo.

Mị Nhi trừng mắt nhìn Mộc Hàm, nàng cảm thấy Mộc Hàm thật sự là hết thuốc chữa, cũng là loại háo sắc.

- Mị Nhi, tôi biết rõ cô không thích chồng lăng nhăng, nhưng thử nghĩ lại mà xem, ngoài chồng ra thì trên thế giới này còn ai xứng với cô?

Mộc Hàm khẽ thở dài:

- Chồng tuy lăng nhăng nhưng cũng không bất công, dù đối với cô hay tôi cũng tốt như nhau, lúc này cậu ấy lại vì cô mà đến thủ đô.

- Tôi biết rồi.

Mị Nhi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Thiên:

- Nếu không phải hắn tốt với tôi, thì tôi cũng không quan tâm đến cậu ấy.

- Được rồi, chuyện không thể nào thay đổi thì nên tiếp nhận, tôi tin chúng ta ở cùng nhau sẽ có tương lai vui vẻ.

Mộc Hàm ngáp một cái:

- Tôi cũng buồn ngủ, chúng ta ngủ trước đi.

Mộc Hàm nói xong những lời này thì nhắm mắt lại, hít thở dần đều đặn, chỉ một lát sau đã nằm lên bãi cỏ ở sát bên cạnh Hạ Thiên và tiến vào mộng đẹp.

Mị Nhi lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, ánh mắt vô tình cũng trở nên dịu dàng, nàng cuối cùng cũng ngã xuống nằm trong lòng hắn.

... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tối hôm đó, trong một căn biệt thự ở thủ đô.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây phục đứng trong phòng khách, người đàn ông này cao lớn oai hùng bất phàm nhưng bây giờ lại có chút co quắp, bộ dạng không được tự nhiên giống như không thích ứng với cách ăn mặc này, vài lần hắn muốn cởi quần áo ra nhưng cuối cùng vẫn có thể nhịn được.

Vài phút sau người này thở dài đi đến ngồi xuống ghế sa lông, nhưng ánh mắt của hắn lại vô thức nhìn lên lầu.

Trong một gian phòng ngủ ở lầu hai, lúc này đang truyền đến những âm thanh làm người ta sôi sục:

- Ư, ư, ư...

Âm thanh rền rĩ càng lúc càng cao, sau đó chợt im bặt, vài phút sau thì cửa mở, một người đàn ông mặc áo tắm đi ra.

Người đàn ông mặc áo tắm nhìn qua có vẻ hơn ba mươi, dáng người cao gầy, bộ dạng vốn không tồi nhưng lại có một vết sẹo rạch qua mi tâm, vì vậy mà gương mặt điển trai có thêm vài phần khủng bố.

Người đàn ông cao gầy nhanh chóng đi xuống lầu, hắn đi đến trước mặt tên đàn ông trẻ tuổi, sau khi nhìn đối phương vài giây thì hắn cười ha hả rồi vỗ vai nói:

- Cát sư đệ, rất tốt, rất tốt, mặc quần áo này nhìn cậu càng thêm anh tuấn.

Tên đàn ông được gọi là Cát sư đệ không khỏi cười khổ:

- Quan sư huynh, huynh cũng đứng trêu ta, y phục này thật sự mặc không quen, giống như trên người có sâu, cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

- Cát sư đệ, vì vậy mới nói ngươi không biết cách hưởng thụ, ngươi chỉ biết tu luyện, mà tu luyện vì cái gì? Tu luyện không phải hưởng thụ sao? Ngươi nên theo ta học tập nhiều vào, nên hưởng thụ thì hưởng thụ.

Tên đàn ông cao gầy lắc đầu, sau đó nở nụ cười mập mờ:

- Cát sư đệ, người phụ nữ kia có công phu trên giường rất tốt, ngươi có muốn thử không?

- Không, không cần.

Cát sư đệ vội vàng khoát tay, gương mặt đỏ hồng.

- Này Cát sư đệ, cậu đang còn nghĩ đến Cơ Thanh Ảnh sao? Đừng thương nhớ gì cả, Cơ Thanh Ảnh không phải thứ cậu có thể động vào, ngay cả ta cũng không dám đến gần.

Quan sư huynh lắc đầu nói.

- Không phải, Quan sư huynh, ta thật sự không thương nhớ sư tỷ.

Cát sư đệ vội vàng phủ nhận.

- Cát sư đệ, chỗ này không có người ngoài, ngươi cũng đừng không dám thừa nhận, Cơ sư muội quá xinh đẹp, cậu không biết đấy thôi, rất nhiều người nói nàng ta là đệ nhất mỹ nữ ở đại lục Tiên Vân, mà cũng chỉ có Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã mất tích vào hai mươi năm trước mới có thể so sánh được, yêu thích nàng ta cũng không có gì là quái lạ.

Quan sư huynh duỗi lưng một cái rồi nói:

- Nhưng loại nữ nhân như vậy thì thầm yêu thì được mà đừng nên nói ra, nếu không thì ngươi sẽ không có quả ngon để ăn.

- Quan sư huynh, ta hiểu.

Cát sư đệ tỏ ra rất bất đắc dĩ.

- Ngươi cũng đừng thương tâm, thế giới này chính là thiên hạ của huynh đệ chúng ta, tuy chưa tìm ra được người phụ nữ đẹp như Cơ Thanh Ảnh nhưng những nữ nhân ngươi muốn thì đều có thể được hưởng dụng. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài dạo chơi, ngươi thích người nào thì chúng ta sẽ đưa về, ngươi muốn chơi thế nào cũng được.

Quan sư huynh bắt đầu an ủi Cát sư đệ.

Cát sư đệ có chút trầm mặc, sau đó nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi thăm:

- Quan sư huynh, huynh thật sự không muốn đi tìm Nguyệt sư tỷ, cũng không muốn quay về sư môn sao?

- Quay về sư môn?

Quan sư huynh lắc đầu:

- Cát sư đệ, ngươi có nghĩ rằng chúng ta tu luyện vì cái gì không?

- Quan sư huynh, chúng ta tu tiên, tất nhiên là truy cầu thiên đạo, vì một ngày có thể chính thức thành tiên.

Cát sư đệ hầu như trả lời không chút do dự.

- Thành tiên sao?

Quan sư huynh cười lạnh một tiếng:

- Ta hỏi ngươi, trên đại lục Tiên Vân có ai thành tiên chưa?

- Điều này...

Cát sư đệ chợt á khẩu.

- Ta nói cho ngươi biết, Cát sư đệ, đại lục Tiên Vân không có người nào thành tiên cả, vì vậy truy cầu thiên đạo chỉ là chó má mà thôi.

Quan sư huynh cười lạnh một tiếng:

- Quan Kiếm Hùng ta mười tuổi đã tu tiên, mục đích chỉ có một đó là trở thành người tu tiên cao cao tại thượng. Trong thế tục thì người tu tiên muốn gì được đó, dù là hoàng đế thế tục cũng phải cấp dưỡng cho chúng ta như cha mẹ. Ta nói cho ngươi biết, năm xưa sau khi ta tu luyện đến Kim Đan Kỳ rồi rời khỏi sư môn đi đến một nước nhỏ, ta ở lại vài năm trong hậu cung của vị hoàng đế kia, rong chơi vài lượt với vài ngàn nữ nhân trong hậu cung của vị hoàng đế kia, như vậy mới là thời gian mà ta muốn.

- Quan sư huynh, vì sao huynh quay về sư môn?

Cát sư đệ chần chừ hỏi.

- Rất đơn giản, vì có tên tu tiên khác đuổi ta đi, tên kia mạnh hơn ta, tất nhiên ta cũng không thể không tránh họa. Sau đó ta mới hiểu, thật ra chúng ta liên tục tu luyện cuối cùng cũng bị kẻ khác giết chết, nếu ở lại thế giới kia thì chúng ta chỉ có thể liên tục tu luyện mới vượt qua được kẻ khác, nhưng nếu cứ tu luyện thì làm gì còn thời gian tiêu dao?

Quan Kiếm Hùng lắc đầu, hắn lập tức có chút hưng phấn:

- Nhưng chỗ này thì khác, thế giới này căn bản không có linh khí, không thể tu luyện. Vì vậy với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của ta sẽ là vô địch ở đây, ta muốn chơi thế nào chẳng được, cần gì phải quay về?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương