Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
-
Chương 147: Mười năm
Nhìn cánh cổng Mê Trì địa ngục ở trước mặt, A Nhất cung kính cúi đầu nói:
- Đa tạ tiền bối! Vậy mong người có thể cho vãn bối được ở lại nơi này.
Nghe được sự lựa chọn của A Nhất, người khổng lồ thở dài:
- Bọn họ có con đường của bọn họ, ngươi có đường của ngươi. Việc gì ngươi phải cố chấp như vậy chứ?
A Nhất ngẩng đầu lên trên trời cao, hỏi:
- Tiền bối! Vì sao người lại trợ giúp cho vãn bối trở thành Nhân Hoàng? Vãn bối có con đường của vãn bối, người lại có đường của người.
Hắn có đọc qua kinh văn miêu tả tầng cuối cùng của địa ngục, trời cao ửng đỏ như tức giận, đất đai khô cằn cũng chỉ có một màu của máu khô. A Nhất cũng muốn được nhìn thấy một lần cho biết.
Nghe được câu hỏi của A Nhất, người khổng lồ bỗng cất tiếng cười ha hả. Đã lâu lắm rồi không ai thẳng thắn tra vấn gã như vậy. Trước mặt Diêm Đế A Ngưu, người của Diêm La điện ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
- Nếu ta nói rằng đó chính là do vận mệnh của ngươi, ngươi có tin được không?
A Nhất cười:
- Tiền bối thật biết nói đùa.
Bộ giáp sắt đen bóng hừng hực bốc cháy rồi tan chảy, hóa thành một bộ vương bào đen tuyền, có thêu họa tiết vàng óng.
Chiếc mũ giáp cũng tan biến, để lộ một gương mặt chữ điền mạnh mẽ. Bên dưới đôi lông mày rậm là đôi đồng tử sâu thẳm tựa như thấu hiểu được mọi ngọn nguồn nhân quả. Mái tóc ngắn dựng ngược, để lộ vầng trán cao.
- Ngay cả bản thân ta cũng không tin được, nhưng mà cuốn sổ sinh tử trên tay của ta không bao giờ nói dối.
Sỏi đá dưới chân của Diêm Đế dâng lên cao, biến thành một chiếc vương tọa thô ráp. Gã ngồi xuống ghế rồi nói tiếp:
- Có sinh thì có diệt, có thành thì tất nhiên phải có hoại. Đám người Tự Tại Âm, Diệu Hảo Âm và ngay cả Thiên Đế đều quá cố chấp. Ta không ủng hộ bọn họ, ta chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi.
Diêm Đế A Ngưu thật sự không muốn tham gia vào cái kế hoạch ngăn cản Kiếp Hoại của Dị Cơ, thế nên gã không bao giờ đến đó, trừ khi có việc trọng đại liên can đến cả sáu cõi luân hồi.
A Nhất cũng không quá bất ngờ với những lời nói này. Hắn ẩn ẩn đã biết được việc hắn trở thành Nhân Hoàng có liên quan tới kiếp hoại.
Trung niên vươn tay, một cái ghế đá đỏ khác lại mọc lên từ mặt đất ở ngay bên cạnh quan tài.
- Ngồi đi!
- Vãn bối mạo phạm!
A Nhất không hề ngần ngại mà ngồi xuống, nhẹ dựa vào lưng ghế.
Tuy bây giờ hắn không còn là Nhân Hoàng nhưng do đã quen với việc đồng tọa cùng các vị tiền bối ở Dị Cơ nên bây giờ cũng không hề có chút kiêng kị nào.
Hai người trầm mặc ngồi đó.
Ở tầng thứ mười tám của địa ngục không hề có ngày và đêm, nên khó biết được họ đã ngồi bao lâu rồi.
Diêm Đế A Ngưu mở miệng trước tiên:
- Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?
A Nhất lắc đầu cười nói:
- Điều vãn bối cần biết, tiền bối nhất định sẽ cho vãn bối biết, điều vãn bối không cần biết, dù có nài nỉ, tiền bối cũng sẽ không nói.
Đây là điều mà hắn rút ra được từ 300 năm ngây ngốc ở Dị Cơ.
Vị đế vương khổng lồ cười ha hả nói:
- Được rồi! Coi như ngươi thắng! Là Mạc Nguyệt đã đem ngươi về Diệu Âm Cốc, làm nghi thức Hạ Thổ cho ngươi.
A Nhất nhíu mày, hắn hỏi:
- Tiền bối! Vì sao nàng ta lại làm vậy? Hơn nữa, làm sao nàng ấy lại biết...
Trên người hắn mặc bộ y phục trắng toát, một đôi hài đỏ, đầu tóc đen dài cũng được búi cao, cố định bằng một sợi dây buộc đỏ. Người mai táng cho hắn rất rành rẽ nghi lễ của Âm Ảnh tông. Trông hắn chẳng khác gì lần đầu tiên khi tham gia thí luyện cả.
Diêm Đế cười ngắt lời:
- Chẳng phải ngươi đã nói sẽ không hỏi ta điều gì cả sao?
A Nhất chỉ thở dài.
- Đa tạ tiền bối!
Hắn nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này cũng không có gì lạ. Cố lâu chủ Nhất Vấn lâu, Đường Tử Hàm vốn là một vị sư điệt của hắn. Tin tức vị trí của Âm Ảnh tông còn bị bại lộ, huống hồ gì là một cái nghi thức.
Hai người lại chìm vào im lặng. Diêm Đế nhắm mắt dưỡng thần.
Còn về A Nhất, hắn cũng không mở miệng hỏi thăm tình hình của các vị sư điệt đang ở bên trong Mê Trì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi.
Bên trong Huyết giới, Thiên Âm chi hồn không ngừng ngâm tụng Vạn Thánh kinh, cố trấn áp oán khí của Thiên Nhân tộc, chống chọi lại với ảnh hưởng của tử khí bên trong tầng cuối cùng địa ngục.
...
Thật lâu sau, một đốm lửa đốt cháy mảnh không gian ở bên cạnh Diêm Đế, để lộ ra một thân ảnh mặc chiến giáp và khoác áo choàng đen. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu là bóng tối đen kịt.
Gã ta quỳ một gối, một tay chống đất, không nói gì.
Diêm Đế hạ lệnh:
- Nói đi!
Bóng tối nhìn về phía A Nhất một chút, đánh giá hắn trong giây lát rồi không quan tâm đến hắn nữa, mở miệng bẩm báo:
- Đại vương! Bồ Tát Tánh Không đến từ Bồ Đề tự xin cầu kiến.
- Người ở đâu rồi?
- Bẩm đại vương! Đang ở tại Diêm La Điện.
Diêm Đế nhìn về phía A Nhất, thấy hắn vẫn nhắm mắt, bất động ngồi ở đó.
- Đưa người đến đây!
- Tuân mệnh!
Tên thuộc hạ trước khi rời đi quay đầu nhìn về phía A Nhất một lần nữa, không biết suy nghĩ ra sao, cũng cúi đầu chào hắn một cái.
Diêm Đế mở miệng hỏi:
- Ngươi và ta ngồi ở đây đã bao lâu rồi?
- Thưa tiền bối! Chúng ta đã ngồi ở đây được mười năm rồi.
- Ồ! Đã mười năm rồi sao? Ngươi vẫn ổn?
Đối với ý chí của A Nhất, Diêm Đế rất kinh ngạc. Phải biết rằng nơi này khác với Mê Trì địa ngục, tử khí rất nặng nề.
A Nhất mở mắt, đôi mắt mù chớp sáng chốc lát rồi lấy lại vẻ vô thần. Hắn nói:
- Vãn bối vẫn còn có thể chịu đựng được.
Một thông đạo không gian xuất hiện phía sau cỗ quan tài của A Nhất. Từ bên trong một vị cao tăng già nua bước ra, bộ cà sa đơn sơ trắng toát tỏa ra hào quang vàng nhạt, tay cầm một cây tích trượng sáu vòng, không ngừng phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.
Đôi chân trần bước đi trên sỏi đá gồ ghề bén nhọn lại tựa như đang bước trên nhung lụa, thanh thản và an nhàn.
Khi thoáng nhìn thấy bóng dáng của người nam tử đang ngồi đối diện Diêm Đế, đưa lưng về mình thì thần sắc của lão có chút biến đổi nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Vị tăng già làm phật thủ trước mặt rồi nói:
- Đại địa từ bi!
A Nhất lúc nãy cũng có nghe thuộc hạ của Diêm đế nói rằng người này là bồ tát ở Bồ Đề Tự, nên muốn đứng lên quay lại hành lễ. Thế nhưng hắn lại không tài nào làm được, chiếc ghế đá hút chặt lấy cả cơ thể của hắn.
Diêm đế lên tiếng:
- Không biết hôm nay đại đức đến tìm bổn vương có chuyện gì?
- Kính thưa Ngưu vương, bần tăng hôm nay đến để trả lại cho đại vương Lục Đạo tích trượng.
Chỉ có những tồn tại rất cổ lão mới quen miệng xưng Diêm đế là Ngưu vương. Tục danh của gã vốn là A Ngưu.
Đôi bàn tay già nua nâng lên cây tích trượng sáu vòng.
Diêm đế cười bảo:
- Đại đức nói như vậy là sai rồi. Cây tích trượng đó vốn không thuộc về bổn vương. Người đem tặng nó cho đại đức càng không phải là bổn vương.
Tánh Không thở dài, tiến gần hơn về phía hai người đang ngồi trên ghế đá, cắm Lục Đạo tích trượng xuống đất rồi khẽ nói:
- Đa tạ!
Cũng không biết đây là đang nói với Ngưu vương hay là đang nói với A Nhất.
Hai tay chắp trước ngực, Tánh Không niệm nhỏ:
- Thiện tai!
Hư không vỡ nát đưa vị bồ tát này rời khỏi tầng thứ 18 của địa ngục.
Cây tích trượng rung lên leng keng từng đợt, xoa dịu bớt oán khí và tử khí mà A Nhất đang phải chịu đựng.
Sau khi Tánh Không rời đi, bầu không khí trầm lặng lại trở lại. A Nhất không hỏi mà Diêm đế cũng không nói.
...
Cuộc đời phàm nhân có được bao nhiêu cái mười năm, đâu có ai dám phí phạm.
Thế nhưng với những kẻ siêu phàm thoát tục, bỏ vài cái mười năm để chờ đợi nhân duyên cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Năm này qua tháng nọ, thế rồi chuyện gì phải tới nó cũng tới.
- Đa tạ tiền bối! Vậy mong người có thể cho vãn bối được ở lại nơi này.
Nghe được sự lựa chọn của A Nhất, người khổng lồ thở dài:
- Bọn họ có con đường của bọn họ, ngươi có đường của ngươi. Việc gì ngươi phải cố chấp như vậy chứ?
A Nhất ngẩng đầu lên trên trời cao, hỏi:
- Tiền bối! Vì sao người lại trợ giúp cho vãn bối trở thành Nhân Hoàng? Vãn bối có con đường của vãn bối, người lại có đường của người.
Hắn có đọc qua kinh văn miêu tả tầng cuối cùng của địa ngục, trời cao ửng đỏ như tức giận, đất đai khô cằn cũng chỉ có một màu của máu khô. A Nhất cũng muốn được nhìn thấy một lần cho biết.
Nghe được câu hỏi của A Nhất, người khổng lồ bỗng cất tiếng cười ha hả. Đã lâu lắm rồi không ai thẳng thắn tra vấn gã như vậy. Trước mặt Diêm Đế A Ngưu, người của Diêm La điện ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
- Nếu ta nói rằng đó chính là do vận mệnh của ngươi, ngươi có tin được không?
A Nhất cười:
- Tiền bối thật biết nói đùa.
Bộ giáp sắt đen bóng hừng hực bốc cháy rồi tan chảy, hóa thành một bộ vương bào đen tuyền, có thêu họa tiết vàng óng.
Chiếc mũ giáp cũng tan biến, để lộ một gương mặt chữ điền mạnh mẽ. Bên dưới đôi lông mày rậm là đôi đồng tử sâu thẳm tựa như thấu hiểu được mọi ngọn nguồn nhân quả. Mái tóc ngắn dựng ngược, để lộ vầng trán cao.
- Ngay cả bản thân ta cũng không tin được, nhưng mà cuốn sổ sinh tử trên tay của ta không bao giờ nói dối.
Sỏi đá dưới chân của Diêm Đế dâng lên cao, biến thành một chiếc vương tọa thô ráp. Gã ngồi xuống ghế rồi nói tiếp:
- Có sinh thì có diệt, có thành thì tất nhiên phải có hoại. Đám người Tự Tại Âm, Diệu Hảo Âm và ngay cả Thiên Đế đều quá cố chấp. Ta không ủng hộ bọn họ, ta chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi.
Diêm Đế A Ngưu thật sự không muốn tham gia vào cái kế hoạch ngăn cản Kiếp Hoại của Dị Cơ, thế nên gã không bao giờ đến đó, trừ khi có việc trọng đại liên can đến cả sáu cõi luân hồi.
A Nhất cũng không quá bất ngờ với những lời nói này. Hắn ẩn ẩn đã biết được việc hắn trở thành Nhân Hoàng có liên quan tới kiếp hoại.
Trung niên vươn tay, một cái ghế đá đỏ khác lại mọc lên từ mặt đất ở ngay bên cạnh quan tài.
- Ngồi đi!
- Vãn bối mạo phạm!
A Nhất không hề ngần ngại mà ngồi xuống, nhẹ dựa vào lưng ghế.
Tuy bây giờ hắn không còn là Nhân Hoàng nhưng do đã quen với việc đồng tọa cùng các vị tiền bối ở Dị Cơ nên bây giờ cũng không hề có chút kiêng kị nào.
Hai người trầm mặc ngồi đó.
Ở tầng thứ mười tám của địa ngục không hề có ngày và đêm, nên khó biết được họ đã ngồi bao lâu rồi.
Diêm Đế A Ngưu mở miệng trước tiên:
- Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?
A Nhất lắc đầu cười nói:
- Điều vãn bối cần biết, tiền bối nhất định sẽ cho vãn bối biết, điều vãn bối không cần biết, dù có nài nỉ, tiền bối cũng sẽ không nói.
Đây là điều mà hắn rút ra được từ 300 năm ngây ngốc ở Dị Cơ.
Vị đế vương khổng lồ cười ha hả nói:
- Được rồi! Coi như ngươi thắng! Là Mạc Nguyệt đã đem ngươi về Diệu Âm Cốc, làm nghi thức Hạ Thổ cho ngươi.
A Nhất nhíu mày, hắn hỏi:
- Tiền bối! Vì sao nàng ta lại làm vậy? Hơn nữa, làm sao nàng ấy lại biết...
Trên người hắn mặc bộ y phục trắng toát, một đôi hài đỏ, đầu tóc đen dài cũng được búi cao, cố định bằng một sợi dây buộc đỏ. Người mai táng cho hắn rất rành rẽ nghi lễ của Âm Ảnh tông. Trông hắn chẳng khác gì lần đầu tiên khi tham gia thí luyện cả.
Diêm Đế cười ngắt lời:
- Chẳng phải ngươi đã nói sẽ không hỏi ta điều gì cả sao?
A Nhất chỉ thở dài.
- Đa tạ tiền bối!
Hắn nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này cũng không có gì lạ. Cố lâu chủ Nhất Vấn lâu, Đường Tử Hàm vốn là một vị sư điệt của hắn. Tin tức vị trí của Âm Ảnh tông còn bị bại lộ, huống hồ gì là một cái nghi thức.
Hai người lại chìm vào im lặng. Diêm Đế nhắm mắt dưỡng thần.
Còn về A Nhất, hắn cũng không mở miệng hỏi thăm tình hình của các vị sư điệt đang ở bên trong Mê Trì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, chờ đợi.
Bên trong Huyết giới, Thiên Âm chi hồn không ngừng ngâm tụng Vạn Thánh kinh, cố trấn áp oán khí của Thiên Nhân tộc, chống chọi lại với ảnh hưởng của tử khí bên trong tầng cuối cùng địa ngục.
...
Thật lâu sau, một đốm lửa đốt cháy mảnh không gian ở bên cạnh Diêm Đế, để lộ ra một thân ảnh mặc chiến giáp và khoác áo choàng đen. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu là bóng tối đen kịt.
Gã ta quỳ một gối, một tay chống đất, không nói gì.
Diêm Đế hạ lệnh:
- Nói đi!
Bóng tối nhìn về phía A Nhất một chút, đánh giá hắn trong giây lát rồi không quan tâm đến hắn nữa, mở miệng bẩm báo:
- Đại vương! Bồ Tát Tánh Không đến từ Bồ Đề tự xin cầu kiến.
- Người ở đâu rồi?
- Bẩm đại vương! Đang ở tại Diêm La Điện.
Diêm Đế nhìn về phía A Nhất, thấy hắn vẫn nhắm mắt, bất động ngồi ở đó.
- Đưa người đến đây!
- Tuân mệnh!
Tên thuộc hạ trước khi rời đi quay đầu nhìn về phía A Nhất một lần nữa, không biết suy nghĩ ra sao, cũng cúi đầu chào hắn một cái.
Diêm Đế mở miệng hỏi:
- Ngươi và ta ngồi ở đây đã bao lâu rồi?
- Thưa tiền bối! Chúng ta đã ngồi ở đây được mười năm rồi.
- Ồ! Đã mười năm rồi sao? Ngươi vẫn ổn?
Đối với ý chí của A Nhất, Diêm Đế rất kinh ngạc. Phải biết rằng nơi này khác với Mê Trì địa ngục, tử khí rất nặng nề.
A Nhất mở mắt, đôi mắt mù chớp sáng chốc lát rồi lấy lại vẻ vô thần. Hắn nói:
- Vãn bối vẫn còn có thể chịu đựng được.
Một thông đạo không gian xuất hiện phía sau cỗ quan tài của A Nhất. Từ bên trong một vị cao tăng già nua bước ra, bộ cà sa đơn sơ trắng toát tỏa ra hào quang vàng nhạt, tay cầm một cây tích trượng sáu vòng, không ngừng phát ra âm thanh leng keng thanh thúy.
Đôi chân trần bước đi trên sỏi đá gồ ghề bén nhọn lại tựa như đang bước trên nhung lụa, thanh thản và an nhàn.
Khi thoáng nhìn thấy bóng dáng của người nam tử đang ngồi đối diện Diêm Đế, đưa lưng về mình thì thần sắc của lão có chút biến đổi nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Vị tăng già làm phật thủ trước mặt rồi nói:
- Đại địa từ bi!
A Nhất lúc nãy cũng có nghe thuộc hạ của Diêm đế nói rằng người này là bồ tát ở Bồ Đề Tự, nên muốn đứng lên quay lại hành lễ. Thế nhưng hắn lại không tài nào làm được, chiếc ghế đá hút chặt lấy cả cơ thể của hắn.
Diêm đế lên tiếng:
- Không biết hôm nay đại đức đến tìm bổn vương có chuyện gì?
- Kính thưa Ngưu vương, bần tăng hôm nay đến để trả lại cho đại vương Lục Đạo tích trượng.
Chỉ có những tồn tại rất cổ lão mới quen miệng xưng Diêm đế là Ngưu vương. Tục danh của gã vốn là A Ngưu.
Đôi bàn tay già nua nâng lên cây tích trượng sáu vòng.
Diêm đế cười bảo:
- Đại đức nói như vậy là sai rồi. Cây tích trượng đó vốn không thuộc về bổn vương. Người đem tặng nó cho đại đức càng không phải là bổn vương.
Tánh Không thở dài, tiến gần hơn về phía hai người đang ngồi trên ghế đá, cắm Lục Đạo tích trượng xuống đất rồi khẽ nói:
- Đa tạ!
Cũng không biết đây là đang nói với Ngưu vương hay là đang nói với A Nhất.
Hai tay chắp trước ngực, Tánh Không niệm nhỏ:
- Thiện tai!
Hư không vỡ nát đưa vị bồ tát này rời khỏi tầng thứ 18 của địa ngục.
Cây tích trượng rung lên leng keng từng đợt, xoa dịu bớt oán khí và tử khí mà A Nhất đang phải chịu đựng.
Sau khi Tánh Không rời đi, bầu không khí trầm lặng lại trở lại. A Nhất không hỏi mà Diêm đế cũng không nói.
...
Cuộc đời phàm nhân có được bao nhiêu cái mười năm, đâu có ai dám phí phạm.
Thế nhưng với những kẻ siêu phàm thoát tục, bỏ vài cái mười năm để chờ đợi nhân duyên cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Năm này qua tháng nọ, thế rồi chuyện gì phải tới nó cũng tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook