Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
-
Chương 120: Nhất hồn quy lai
- Lão hòa thượng! Ngươi xuất gia khi nào vậy?
Một nữ tử hỏi một vị thiền sư đang ngồi nhắm mắt.
Những ngón tay nhăn nheo của thiền sư vẫn đều đều lần theo chuỗi tràng hạt.
Lão mở mắt đạm nhiên trả lời:
- Từ năm 5 tuổi.
Nữ tử ồ lên ngạc nhiên, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó lại cười khẩy.
- Vậy lão hòa thượng phạm sắc giới năm bao nhiêu tuổi?
Nghe vậy, những người trong đại sảnh cười ha hả, hài hước nhìn lão chờ đợi xem cuộc vui, nhưng rồi câu trả lời của lão hoà thượng khiến không khí đột ngột trở nên im lặng:
- Năm 16 tuổi!
Không ai trách cứ hay cười nhạo nữa mà chỉ nghĩ thầm:
- Có cần phải thật thà như vậy không?
Tuy lão thiền sư thú nhận mình đã phạm sắc giới nhưng mỗi hạt thanh tịnh trên tay của lão lại càng thêm phần thoát tục.
Vài người không kìm lòng được mà chắp tay trước ngực, thầm tạ lỗi vì đã vô ý cười cợt.
A Nhất ngồi trong một căn phòng nhỏ của tiên thuyền hỏi Kim Mạc:
- Đại sư ngoài kia liệu có phải…
Âm thanh phát ra từ mặt nạ vẫn là giọng nói trước kia của hắn.
Kim Mạc trả lời:
- Hẳn là không phải! Các cao tăng của Bồ Đề tự đều mặc cà sa trắng, bọn họ cũng không thích đến nơi hỗn tạp như thế này.
Nghĩ đến việc phải ngồi tiên thuyền của thương đoàn để đi từ Trung Châu đến Bắc Châu là Kim Mạc lại mệt tâm.
Sau khi rời khỏi Tây Châu thì A Nhất cũng không thể lợi dụng quan tài để vượt không gian nữa vì hắn đã quá xa pháp tắc Ngũ Hành được chôn ở Diệu Âm Cốc.
Hắn cũng không phải Tịch Diệt đạo tổ, có pháp tắc riêng của bản thân để điều khiển món pháp bảo này.
Về linh lực là vậy, về niệm lực thì A Nhất cũng chỉ có thể khống chế vật phẩm không đủ mạnh mẽ để phá toái không gian.
Kim Mạc sau khi đạt đến nhất phẩm Chân Tiên cảnh cũng có thủ đoạn vượt thời không thế nhưng lại không thể nào đem theo A Nhất.
Ngay cả bản thân A Nhất cũng không hiểu vì sao. Linh lực phát ra từ trận pháp truyền tống chạm vào hắn thì liền tự bốc hơi.
Nhìn sư thúc thừ người ngồi ở đó, hắn xấu hổ nói:
- Sư thúc cố chịu đựng thêm một chút nữa! Sau khi đến Mộc Dương thành, đệ tử sẽ mua một chiếc tiên thuyền thật tốt.
Mấy hôm nay, hai người cũng nghe ngóng được nhiều. Từ sau khi có sự xuất hiện của ngoại đan thì cách biệt giữa tiên và phàm dần được rút ngắn. Ngay cả các món pháp bảo mạnh mẽ của tiên nhân đôi khi cũng được đem ra đấu giá ở các thành thị lớn. Nếu không thì cái nghề luyện khí sư trong phàm tục cũng có. Tuy kỹ thuật còn thô thiển nhưng rất thực dụng.
A Nhất trấn an:
- Không sao! Đã lâu rồi sư thúc không nghe được nhiều náo nhiệt như vậy.
Những tiếng ồn ào náo nhiệt kia cũng phần nào lấn át được tiếng la hét của địa ngục cứ mãi luẩn quẩn bên tai hắn.
Bởi vì không thể thấy được cũng không thể cảm nhận được thân thể, ý thức trôi nổi của A Nhất phải vật vã để bám víu thực tại.
Hắn nói nhiều với Kim Mạc như vậy cũng là để biết hắn còn tỉnh táo mà thôi.
A Nhất nhớ sự bình yên ở Dị Cơ. Đôi vòng tay của Phương Khả Nhu không lạnh lẽo như vòng tay của vị tiên tử sau lưng hắn.
Thanh Yến, nữ nhân từng tỏ vẻ ái mộ hắn ở Lam La sâm lâm vẫn thích choàng cổ hắn. Những đường nét mềm mại trên gương mặt của nàng đã rõ ràng hơn trước. Mắt cá nhuốm máu lồi ra ngoài thân thiết cọ cọ vào tai hắn.
Hàng ngàn người bu quanh hắn.
Lành lặn thì ít, hầu hết đều là máu thịt nhầy nhụa be bét, bị Tham Lang đạp chết hoặc bị rùa đá Bàn Cổ đập nát. Gần bên có vài người bị dây mây đâm họng, treo ngược như cá chết.
Trước mặt còn có lão nhân xé thịt của mình rồi cố chấp dí vào miệng hắn.
A Nhất vừa mở miệng định nói chuyện thì lão nhân đã thừa cơ hội nhanh chóng đẩy miếng thịt đỏ chót qua cả mặt nạ gỗ, trót lọt chui vào miệng hắn.
Cũng may Thiệt Căn vẫn còn đó, vị giác của hắn vẫn còn bám trụ hiện thực nên chẳng nếm được mùi vị của tiên nhân há cảo.
A Nhất khó khăn nuốt trọn để thỏa mãn lão nhân.
- Khi nào ta có thể thanh tịnh như thiền sư kia?
Trả lời hắn là tiếng nói Kim Mạc.
- Sư thúc! Người vừa nói gì sao?
A Nhất đẩy lão nhân sang một bên thế nhưng vừa đụng vào người thì đầu của lão đã lăn lóc trên đất.
Hắn khẽ nói:
- Không có gì! Sư thúc đang nghĩ không biết phật pháp thật có thể độ chúng sanh hay không?
Kim Mạc còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói kia thì vị tiểu sư thúc cao thâm mạc trắc đã rời khỏi phòng.
Sau khi ra đại sảnh hắn từ tốn tiến về phía thiền sư đang ngồi lần chuỗi tràng hạt.
A Nhất lập tức trở thành tâm điểm của chú ý. Mái tóc ngắn được búi củ tỏi nhỏ cột bằng sợi dây bện đỏ tươi. Y phục trắng gọn gàng thanh tao không nhiễm bụi trần, chân đạp hài đỏ. Bắt mắt nhất là chiếc mặt nạ gỗ vô cảm không khoét mắt treo trên mặt hắn.
Vài kẻ nhỏ giọng bàn tán:
- Hắn ra khỏi phòng rồi kìa! Chiếc mặt nạ kia không có dây đeo vậy mà vẫn có thể dính trên mặt hắn, đó nhất định là một món pháp bảo.
- Ngươi ngu vừa thôi! Lỡ như hắn lấy nhựa cây dán mặt nạ lên thì sao.
- …
Bàn tán thì bàn tán, nhưng từ khi ngoại đan xuất hiện thì gặp được kì nhân dị sĩ cũng không mấy hiếm lạ. Mọi người trầm trồ ít lời rồi cũng đổi chủ đề.
Chiếc mặt nạ thân thiết như mặt thật thế nên ý định bỏ nó xuống vẫn còn chưa xuất hiện trong đầu của hắn.
Đứng trước mặt vị tăng già hắn lại lúng túng, không biết có nên làm phiền lão hay không.
A Nhất đứng đó. Trong thế giới tối tăm những đôi tay lạnh lẽo vẫn bám lấy hắn mãi không chịu buông.
Hắn cố chú tâm vào mùi hương nghi ngút bốc lên từ những mâm đồ ăn, vào tiếng bàn tán của mọi người và tiếng ngón tay bấm tràng hạt kia.
Vị tăng già mở mắt nhìn hắn, cười trìu mến:
- Vị thí chủ này! Sao lại mãi đứng đây? Chẳng phải thí chủ còn có chuyện quan trọng cần làm sao?
A Nhất không hiểu. Ở trên tiên thuyền này, hắn làm gì có việc quan trọng gì cần làm cơ chứ! Hắn thầm nghĩ thiền sư này đã lầm hắn với người của đội thuyền?
Thiền sư cười ôn hòa.
- Không sao! Quên rồi cũng không sao! Đến được là tốt rồi!
Từ trong chiếc túi vải đặt trên bàn, lão hoà thượng lấy ra một viên ngọc tròn trịa trong vắt như nước hồ đưa cho A Nhất!
- Vật này là của thí chủ!
A Nhất không tự chủ được mà vươn tay ra nhận lấy nó. Viên ngọc ấm áp vỗ về tâm can của hắn.
Bất chợt, vị thần mù lòa bên trong thế giới tinh thần của A Nhất há to miệng. Khi viên ngọc trên tay A Nhất biến mất thì Thiên Âm chi hồn cũng ngậm miệng lại. Gương mặt thần thánh có chút thỏa mãn.
Tụ lại được một mảnh hồn phách, cái đầu đang lơ lửng bên trên huyết hải mọc ra một phần thân cùng đôi tay lực lưỡng chắp lại trước ngực.
Biến hóa khiến A Nhất bàng hoàng. Đây là một mảnh thần hồn của hắn.
Vị thiền sư trầm ngâm nhìn A Nhất đang ngây ngốc đứng đó rồi cười hỏi:
- Thí chủ có muốn xuống tóc quy y không?
Một nữ tử hỏi một vị thiền sư đang ngồi nhắm mắt.
Những ngón tay nhăn nheo của thiền sư vẫn đều đều lần theo chuỗi tràng hạt.
Lão mở mắt đạm nhiên trả lời:
- Từ năm 5 tuổi.
Nữ tử ồ lên ngạc nhiên, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó lại cười khẩy.
- Vậy lão hòa thượng phạm sắc giới năm bao nhiêu tuổi?
Nghe vậy, những người trong đại sảnh cười ha hả, hài hước nhìn lão chờ đợi xem cuộc vui, nhưng rồi câu trả lời của lão hoà thượng khiến không khí đột ngột trở nên im lặng:
- Năm 16 tuổi!
Không ai trách cứ hay cười nhạo nữa mà chỉ nghĩ thầm:
- Có cần phải thật thà như vậy không?
Tuy lão thiền sư thú nhận mình đã phạm sắc giới nhưng mỗi hạt thanh tịnh trên tay của lão lại càng thêm phần thoát tục.
Vài người không kìm lòng được mà chắp tay trước ngực, thầm tạ lỗi vì đã vô ý cười cợt.
A Nhất ngồi trong một căn phòng nhỏ của tiên thuyền hỏi Kim Mạc:
- Đại sư ngoài kia liệu có phải…
Âm thanh phát ra từ mặt nạ vẫn là giọng nói trước kia của hắn.
Kim Mạc trả lời:
- Hẳn là không phải! Các cao tăng của Bồ Đề tự đều mặc cà sa trắng, bọn họ cũng không thích đến nơi hỗn tạp như thế này.
Nghĩ đến việc phải ngồi tiên thuyền của thương đoàn để đi từ Trung Châu đến Bắc Châu là Kim Mạc lại mệt tâm.
Sau khi rời khỏi Tây Châu thì A Nhất cũng không thể lợi dụng quan tài để vượt không gian nữa vì hắn đã quá xa pháp tắc Ngũ Hành được chôn ở Diệu Âm Cốc.
Hắn cũng không phải Tịch Diệt đạo tổ, có pháp tắc riêng của bản thân để điều khiển món pháp bảo này.
Về linh lực là vậy, về niệm lực thì A Nhất cũng chỉ có thể khống chế vật phẩm không đủ mạnh mẽ để phá toái không gian.
Kim Mạc sau khi đạt đến nhất phẩm Chân Tiên cảnh cũng có thủ đoạn vượt thời không thế nhưng lại không thể nào đem theo A Nhất.
Ngay cả bản thân A Nhất cũng không hiểu vì sao. Linh lực phát ra từ trận pháp truyền tống chạm vào hắn thì liền tự bốc hơi.
Nhìn sư thúc thừ người ngồi ở đó, hắn xấu hổ nói:
- Sư thúc cố chịu đựng thêm một chút nữa! Sau khi đến Mộc Dương thành, đệ tử sẽ mua một chiếc tiên thuyền thật tốt.
Mấy hôm nay, hai người cũng nghe ngóng được nhiều. Từ sau khi có sự xuất hiện của ngoại đan thì cách biệt giữa tiên và phàm dần được rút ngắn. Ngay cả các món pháp bảo mạnh mẽ của tiên nhân đôi khi cũng được đem ra đấu giá ở các thành thị lớn. Nếu không thì cái nghề luyện khí sư trong phàm tục cũng có. Tuy kỹ thuật còn thô thiển nhưng rất thực dụng.
A Nhất trấn an:
- Không sao! Đã lâu rồi sư thúc không nghe được nhiều náo nhiệt như vậy.
Những tiếng ồn ào náo nhiệt kia cũng phần nào lấn át được tiếng la hét của địa ngục cứ mãi luẩn quẩn bên tai hắn.
Bởi vì không thể thấy được cũng không thể cảm nhận được thân thể, ý thức trôi nổi của A Nhất phải vật vã để bám víu thực tại.
Hắn nói nhiều với Kim Mạc như vậy cũng là để biết hắn còn tỉnh táo mà thôi.
A Nhất nhớ sự bình yên ở Dị Cơ. Đôi vòng tay của Phương Khả Nhu không lạnh lẽo như vòng tay của vị tiên tử sau lưng hắn.
Thanh Yến, nữ nhân từng tỏ vẻ ái mộ hắn ở Lam La sâm lâm vẫn thích choàng cổ hắn. Những đường nét mềm mại trên gương mặt của nàng đã rõ ràng hơn trước. Mắt cá nhuốm máu lồi ra ngoài thân thiết cọ cọ vào tai hắn.
Hàng ngàn người bu quanh hắn.
Lành lặn thì ít, hầu hết đều là máu thịt nhầy nhụa be bét, bị Tham Lang đạp chết hoặc bị rùa đá Bàn Cổ đập nát. Gần bên có vài người bị dây mây đâm họng, treo ngược như cá chết.
Trước mặt còn có lão nhân xé thịt của mình rồi cố chấp dí vào miệng hắn.
A Nhất vừa mở miệng định nói chuyện thì lão nhân đã thừa cơ hội nhanh chóng đẩy miếng thịt đỏ chót qua cả mặt nạ gỗ, trót lọt chui vào miệng hắn.
Cũng may Thiệt Căn vẫn còn đó, vị giác của hắn vẫn còn bám trụ hiện thực nên chẳng nếm được mùi vị của tiên nhân há cảo.
A Nhất khó khăn nuốt trọn để thỏa mãn lão nhân.
- Khi nào ta có thể thanh tịnh như thiền sư kia?
Trả lời hắn là tiếng nói Kim Mạc.
- Sư thúc! Người vừa nói gì sao?
A Nhất đẩy lão nhân sang một bên thế nhưng vừa đụng vào người thì đầu của lão đã lăn lóc trên đất.
Hắn khẽ nói:
- Không có gì! Sư thúc đang nghĩ không biết phật pháp thật có thể độ chúng sanh hay không?
Kim Mạc còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói kia thì vị tiểu sư thúc cao thâm mạc trắc đã rời khỏi phòng.
Sau khi ra đại sảnh hắn từ tốn tiến về phía thiền sư đang ngồi lần chuỗi tràng hạt.
A Nhất lập tức trở thành tâm điểm của chú ý. Mái tóc ngắn được búi củ tỏi nhỏ cột bằng sợi dây bện đỏ tươi. Y phục trắng gọn gàng thanh tao không nhiễm bụi trần, chân đạp hài đỏ. Bắt mắt nhất là chiếc mặt nạ gỗ vô cảm không khoét mắt treo trên mặt hắn.
Vài kẻ nhỏ giọng bàn tán:
- Hắn ra khỏi phòng rồi kìa! Chiếc mặt nạ kia không có dây đeo vậy mà vẫn có thể dính trên mặt hắn, đó nhất định là một món pháp bảo.
- Ngươi ngu vừa thôi! Lỡ như hắn lấy nhựa cây dán mặt nạ lên thì sao.
- …
Bàn tán thì bàn tán, nhưng từ khi ngoại đan xuất hiện thì gặp được kì nhân dị sĩ cũng không mấy hiếm lạ. Mọi người trầm trồ ít lời rồi cũng đổi chủ đề.
Chiếc mặt nạ thân thiết như mặt thật thế nên ý định bỏ nó xuống vẫn còn chưa xuất hiện trong đầu của hắn.
Đứng trước mặt vị tăng già hắn lại lúng túng, không biết có nên làm phiền lão hay không.
A Nhất đứng đó. Trong thế giới tối tăm những đôi tay lạnh lẽo vẫn bám lấy hắn mãi không chịu buông.
Hắn cố chú tâm vào mùi hương nghi ngút bốc lên từ những mâm đồ ăn, vào tiếng bàn tán của mọi người và tiếng ngón tay bấm tràng hạt kia.
Vị tăng già mở mắt nhìn hắn, cười trìu mến:
- Vị thí chủ này! Sao lại mãi đứng đây? Chẳng phải thí chủ còn có chuyện quan trọng cần làm sao?
A Nhất không hiểu. Ở trên tiên thuyền này, hắn làm gì có việc quan trọng gì cần làm cơ chứ! Hắn thầm nghĩ thiền sư này đã lầm hắn với người của đội thuyền?
Thiền sư cười ôn hòa.
- Không sao! Quên rồi cũng không sao! Đến được là tốt rồi!
Từ trong chiếc túi vải đặt trên bàn, lão hoà thượng lấy ra một viên ngọc tròn trịa trong vắt như nước hồ đưa cho A Nhất!
- Vật này là của thí chủ!
A Nhất không tự chủ được mà vươn tay ra nhận lấy nó. Viên ngọc ấm áp vỗ về tâm can của hắn.
Bất chợt, vị thần mù lòa bên trong thế giới tinh thần của A Nhất há to miệng. Khi viên ngọc trên tay A Nhất biến mất thì Thiên Âm chi hồn cũng ngậm miệng lại. Gương mặt thần thánh có chút thỏa mãn.
Tụ lại được một mảnh hồn phách, cái đầu đang lơ lửng bên trên huyết hải mọc ra một phần thân cùng đôi tay lực lưỡng chắp lại trước ngực.
Biến hóa khiến A Nhất bàng hoàng. Đây là một mảnh thần hồn của hắn.
Vị thiền sư trầm ngâm nhìn A Nhất đang ngây ngốc đứng đó rồi cười hỏi:
- Thí chủ có muốn xuống tóc quy y không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook