Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 107: Quỷ mộng

Thiên Nguyên tam lão, Vân Sầu, Linh Diệp và đứa bé khống chế khôi lỗi đồng loạt nhìn về phía Tịch Diệt đạo tổ.

Cơn tức giận bóp ép hai lá phổi khiến bọn họ khó thở.

Hận nhất vẫn là Vân Sầu. Lúc nãy lão phải dừng pháp thuật đột ngột khiến thế giới tinh thần của lão vừa bị trống Thực Hồn tấn công lại phải chịu thêm đả kích.

Tịch Diệt đạo tổ thở dài trong lòng. Ban đầu lão vốn nghĩ Vân Sầu có thể đem khúc gỗ kia rời đi, kéo theo cừu địch. Nào ngờ Cổ Khôi môn lại phát hiện ra bí mật Tiêu Hồn Hoán Ảnh của Vân Sầu, càng không thể ngờ Thiên Nguyên tông vậy mà lại có trống Thực Hồn, lại đủ nhẫn tâm sát hại đồng môn để phát động pháp khí.

Lão đảo mắt nhìn đám người rồi nói:

- Lão phu chỉ muốn thử tài các ngươi mà thôi. Các người xem, ngay cả đoạt bảo mà cũng đoạt không xong thì còn nói gì đến việc bảo vệ đám người lão phu an toàn rời đi chứ?

Tịch Diệt chậm rãi lắc đầu, gương mặt nhợt nhạt đầy ý mỉa mai.

Ngay cả kiếm tổ Linh Diệp luôn khinh đạm cũng bị lời nói Tịch Diệt làm cho nóng rát mặt, lên tiếng:

- Thiên Âm chi hồn đã bị pháp môn Ngũ Hành Ẩn Ẩn của Âm Ảnh Tông che giấu. Chúng ta cứ giết lão trước rồi lại tìm kiếm. Ai có thể đoạt được thì là do cơ duyên và thực lực của kẻ đó.

Trận Ngũ Hành Nhất Minh đã không còn, ba vị đường chủ Nghi Thủy, Thổ Ti và Kim Tỏa đứng chắn trước mặt Tịch Diệt đạo tổ.

Trước kia bọn họ luôn nhìn bóng lưng của lão mà tiến bước trên đại đạo. Hôm nay lão lại được bóng lưng của họ che chở.

Tịch Diệt thu nhận bọn họ không phải vì muốn có người tiếp nhận đạo giống, càng không phải muốn xây dựng thế lực. Lão thu nhận họ chỉ vì một chữ duyên. Có lẽ là nhân duyên ấy đưa đẩy bọn họ đến với lão để rồi khiến họ phải hi sinh vì đại đạo.

Tịch Diệt đạo tổ tuy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng không nhắm mắt. Trong khung cảnh mơ hồ, chỉ có bóng lưng của ba môn hạ.

Thế rồi bóng lưng còng của Nghi Thủy chân quân ngã xuống.

Lão cười khẽ:

- Nhớ lúc bé, những lúc nha đầu năm đó té ngã, ta cũng chưa bao giờ chạy đến đỡ nó dậy. Vẫn luôn để nó tự mình kiên cường đứng lên.

Nhưng lần này Nghi Thủy không tự đứng lên nữa.

Bóng lưng oai vũ của Kim Tỏa cũng tan biến.

Tịch Diệt đạo tổ lấy từ trong pháp bảo trữ vật ra một khỏa linh thạch.

Bàn tay già nua giơ giơ viên linh thạch trong suốt.

Lão cười trìu mến nói:

- Kim Tỏa! Mau đứng lên nhận thưởng nào.

Lần này Kim Tỏa không đứng lên nữa.

Trong mắt mờ của lão chỉ còn bóng dáng mập mạp to lớn của Thổ Ti, mãi không ngã xuống.

Tịch Diệt đạo tổ đau đớn nói:

- Nằm xuống đi Thổ Ti! Nếu đau quá thì cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.

-

Cái bóng râm của Thổ Ti hồi lâu sau mới tách ra làm hai nửa, ngã xuống.

Không còn gì cản trở, lão đạo tổ muốn nhìn núi Tu Di một lần cuối nhưng đôi mắt già đã quá mờ. Lão khẽ kêu lên hai tiếng:

- A Nhất!

Bảo vệ A Nhất, Tịch Diệt không hối hận. Đồ đệ của lão sẽ là người khai mở đại đạo, đạp đỉnh Tu Di.

- Kiếp sau nếu hữu duyên, vi sư sẽ dạy ngươi đánh đàn.

Bất chợt tiếng nói của A Nhất vang lên bên tai lão, trả lời:

- Yên tâm nghỉ ngơi đi.

...

Thanh niên trần truồng nâng sư tôn của mình đặt vào trong quan tài. Mặt nạ gỗ đeo trên mặt vẫn vô sầu vô cảm.

Đây chính là lão Dạ Xoa của Dị Cơ. Quỷ môn quan có sụp xuống lão cũng không nghĩ đến chuyện A Nhất đã phá bỏ Nhãn Căn cùng Thân Căn.

Bởi mắt không thể nhìn thấy, thân thể cũng không có cảm giác gì, ban đầu lão còn tưởng rằng tên chèo thuyền ở ngoài Vô Tận Hải giở trò khiến lão bị phong bế trong thời không loạn lưu.

Ngẩn ngơ bên trong Ngũ Hành Ẩn Ẩn của Âm Ảnh Tông một thời gian, mãi đến khi Tịch Diệt đạo tổ kêu lên hai tiếng A Nhất làm Thiên Âm chi hồn rục rịch, thì lão mới biết mình đã đến nơi.

Sau đó hắn buồn bực nói với đám tu sĩ đang vây quanh:

- Các ngươi xem, hắn nhờ lão phu bảo vệ môn phái của hắn. Bây giờ ra nông nỗi này, lão phu làm sao có thể bàn giao với người ta?

Tiếng nói không phát ra từ thân thể của A Nhất. Nó chỉ đột ngột xuất hiện trong hư không rồi lảng vảng quanh Âm Ảnh Tông.

Khí tức của người này quá mức quỷ dị khiến cả đám người chần chừ suy tính, còn chưa dám động thủ.

Tất cả đồng loạt suy nghĩ rằng Thiên Âm chi hồn không thể cứ xuất hiện dễ dàng như vậy được, nhất định là có bẫy rập.

Lão Dạ Xoa thờ ơ nói tiếp:

- Thôi thì lão phu giúp hắn trút bớt cơn giận.

Nói chưa hết câu thì làn da của A Nhất đã co lại, chìm vào trong cơ thịt đỏ hỏn. Ấy vậy mà lại không có máu rỉ ra ngoài. Xương trắng từ dưới cơ lại trồi lên tạo thành khung giáp. Sương cụt đâm ra thành chiếc đuôi sương xẩu. Thay vì tóc, từng sợi niệm lực sáng trắng tựa như hoá thành thực thể mọc ra từ hộp sọ. Hai màu đỏ và trắng hòa quyện với nhau khiến A Nhất đứng đó như một con quái vật dữ tợn vừa bước ra từ trong ác mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương