-Cho mời ?

Ngọc Thanh Lạc thần sắc dừng lại, liếc qua sau lưng quản gia, chậm rãi thu thập xong đồ trong tay, chậm rãi đứng dậy:

- Mời đi tính tiền sao ?

Khóe miệng quản gia co quắp một cái. Vị Ngọc cô nương này quả nhiên không phải nhân vật dễ dàng.

Hắn cũng không nói thêm cái gì, chỉ làm tư thế 'Mời' dẫn đầu đi về phía cửa .

Ngọc Thanh Lạc đi về phía trước mấy bước ,lại quay đầu thông báo một trận:

- Nếu là còn muốn bảo về mệnh hắn mà nói ,liền tốt nhất tự mình ở chỗ này trông coi ,ta cũng không có viên Băng lộ hoàn thứ hai .

Cho dù có chết cũng sẽ không lấy ra.

Trầm Ưng liên tục không ngừng gật đầu, thận trọng bưng một cái ghế ngồi ở đầu giường.

Mí mắt Ngọc Thanh Lạc chớp chớp, cũng không quay đầu lại, đi theo quản gia.

Mạc phủ thật sự rất lớn ,quản gia dẫn nàng bảy rẽ ,tám quẹo mấy con đường, nàng mới xem như đứng ở trước một tòa nhà thoạt nhìn đặc biệt băng lãnh thanh tịnh.

-Chủ tử ở bên trong ,Ngọc cô nương mời ngài.

Bước chân quản gia cũng đã ngừng lại, tựa hồ cũng không tính đi về trước nữa.

Ngọc Thanh Lạc chỉ nhún nhún vai, một mình đạp bước lên bậc thang,ngửa đầu nhìn xem trên đỉnh đầu hai chữ 'Độc Hiên '

Dạ Tu Độc thật đúng là hợp với tình hình, tên mình có độc,ở tiểu viện cũng dùng tới cái chữ này .

Thật đúng là lộ ra cảm giác đặc biệt thê lương.

Nàng nâng lên tay vốn định gõ cửa mấy lần, nghĩ lại nàng là đến đòi nợ.

Đòi nợ là đại gia, không cần khách khí như thế.

Bởi vậy nàng lập tức đổi lại một bộ dáng người khác thiếu nàng rất nhiều tiền, không nói hai lời đem cửa cho đẩy ra.

Quản gia mới vừa dự định rời đi, bước chân lảo đảo một cái, khiến chút hướng phía trước cắm xuống.

Sau đó ,không nói hai lời ,lập tức từng bước nhỏ rời xa nơi thị phi này ,hắn luôn có dự cảm cái Ngọc cô nương này ...không dễ chọc .

Cửa vừa mở ra, ánh mắt Ngọc Thanh Lạc cũng đã như sói quét một cái về bên phải vị trí trên giường, lời nói bên miệng thốt ra :

-Rốt cuộc nhìn thấy Lư Sơn ...

Chân diện mục.

Mấy chữ đằng sau khi nhìn cả bộ dáng Dạ Tu Độc bị nàng mạnh mẽ cho nuốt xuống .

Cứ việc cả phòng đều lộ ra băng lãnh yên tĩnh, cứ việc Dạ Tu Độc trên người phát ra khí thế người sống chớ vào hết sức kinh người.

Thế nhưng là Ngọc Thanh Lạc vẫn không khỏi không cảm khái một câu :

- Nàng sống hai đời ,cũng rất ít nhìn thấy dạng này tuyệt sắc giống Dạ Tu Độc dạng này. Nam nhân có thể đem chính mình hình dạng và khí chất đều hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau,dạng này để cho nàng rất muốn biến thái tiến lên đem mặt hắn hung hăng bóp nát.

Âm thầm hít sâu một hơi, Ngọc Thanh Lạc cố gắng bình phục cảm xúc bành trướng của bản thân, cố gắng không để cho mình biến thái, thật lâu mới nắm chặt hai tay xui ở bên người, đi về phía trước một bước ,bình tĩnh nhìn về phía Dạ Tu Độc:

-Ngươi tìm ta có việc? Dự định thanh toán cái kia một ngàn năm trăm vạn lượng bạc sao?

Nàng rất sợ hắn quỵt nợ.

Dạ Tu Độc chỉ là chậm rãi nâng nâng mí mắt .

Đây cũng là lần thứ nhất ở khoảng cách gần mặt đối mặt dò xét Ngọc Thanh Lạc.

Hắn nghĩ nữ nhân này, tính tình ngược lại giống như ngày đêm khác biệt, bộ dáng rõ ràng là dịu dàng tươi mát, thế nhưng là động tác nói chuyện lại quyết đoán ngoan lệ, nữa điểm do dự đều không có.

Nhưng là không thể không nói, nàng có tiền vốn để ngoan lệ như vậy.

- Bên phải ngực!

Nhàn tản đánh giá Ngọc Thanh Lạc vài lần, Dạ Tu Độc lại nhắm mắt lại, chỉ là chậm rãi phun ra một chữ.

Nữ nhân đứng ở trước mặt hắn hơi sững sờ.

Có ý tứ gì?

Bên phải ngực người nào?

- Ta cần ở trong bốn ngày khỏi hẳn !

Dạ Tu Độc lại tăng thêm một câu.

Lần này Ngọc Thanh Lạc xem như hiểu ý tứ hắn. Là bên phải ngực hắn thụ thương,cần nàng trị liệu, hơn nữa muốn ở trong bốn ngày trị liệu tốt .

Xin nhờ nói rõ ràng có được hay không?

Nàng và hắn mới quen, không phải là rất quen, còn chưa đến cấp độ tâm ý tương thông được không?

Không đúng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là ...hắn cho là nàng là người nào a. Tại sao phải dùng dạng ngữ khí này nói chuyện cùng nàng ,mệnh lệnh nàng làm việc.

Nàng chỉ là một con cừu non lạc đường, cũng không phải nô tài hắn, càng không phải cái kia tiểu tiện đệ tử Ô Đông.

Ngọc Thanh Lạc khẽ hừ một tiếng ,liếc mắt nhìn hắn, mười phần dứt khoát dùng chân câu một ghế ngồi tròn nhỏ, ngồi ở bên cạnh bàn rót cho mình một ly nước... làm trơn họng.

Bên trong gian phòng trong nháy mắt lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.

Ngọc Thanh Lạc không vội không chậm.

Dạ Tu Độc cũng không kêu không gấp.

Một cái cảm thấy,muốn nàng trị liệu , vậy thì nhất định phải lấy ra chút thành ý. Coi như không có ba trăm ,năm trăm lạng bạc ròng. Ngữ khí cũng phải thành khẩn một chút, để cho nàng nghe dễ chịu một chút, nói không chừng liền một ngày làm một việc thiện.

Một cái cảm thấy, nữ nhân này tính tình quả nhiên rất cuồng ngạo. Tại địa bàn của hắn vẫn như cũ kiêu ngạo như vậy không ai bì nổi .

Dạ Tu Độc đặt ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng đập trên lan can giường, nửa ngày thanh âm trầm thấp cũng đi theo vang lên:

- Ô Đông đi.

Cho nên trong phủ không có đại phu.

Ngọc Thanh Lạc đang uống trà, tay hơi dừng lại một chút,thái dương trượt xuống ba đầu hắc tuyến .

Nữ nhân kia đi mắc mớ gì đến nàng?

- Bởi vì ngươi ta đem nàng đuổi đi .

Phốc!

Ngọc Thanh Lạc bị nước trà làm cho bị sặc, trợn tròn con mắt quay đầu .Người này có biết hay không lời này tồn tại rất lớn nghĩa khác. Nàng cầm chén trà đặt một cái xuống bàn, thấy hắn vẫn là bộ dáng như trước kia, trong lòng mười phần cảm giác khó chịu, không nhịn được cười lạnh một tiếng:

- Bởi vì ta ?

-Nàng ta đi chuyện liên quan gì đến ta. Nàng muốn độc hại là thủ hạ ngươi, ngươi đuổi nàng đi là tự do của ngươi, làm sao lại có thể kéo tới trên người của ta.

-Ngươi không xuất hiện ở Mạc phủ Ô Đông sẽ không ghen ghét ,cũng sẽ không đối với Bành Ưng ra tay. Mục tiêu của nàng ta là ngươi, ngươi và nàng ta đọ sức, ta đứng ở bên phía ngươi.

Cho nên xét đến cùng nàng vẫn là nguyên nhân.

Bất quá nghe quản gia nói Ô Đông lúc đi trên mặt hai khỏa màu đen lớn bằng hạt đậu, có dấu hiệu phát mủ.

Hắn nghĩ đại khái là nữ nhân trước mặt này đụng tay chân .

-Thật sự là cảm ơn ngươi thế mà đứng ở bên phía ta, một người xa lạ mới thấy mặt một lần.

Ngọc Thanh Lạc thật muốn phun nước miếng đầy mặt hắn.

- Ân! Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.

Nàng nghĩ có thể dùng một cây châm tiễn hắn lên Tây Thiên không?

Ngọc Thanh Lạc coi là trên đời này da mặt dày nhất, rất không biết xấu hổ, là con của nàng. Nguyên lai núi cao còn có núi cao hơn .

Hắn lại còn có thể mặt không biểu tình như thế ,nói ra lời vô sĩ như vậy, nàng cũng là say .

Gác lại cái chén, Ngọc Thanh Lạc không muốn cùng hắn khua môi múa mép.Dù sao là nàng không thể nào giúp hắn trị liệu ,đối với nàng một chút chỗ tốt đều không có ,nàng là choáng váng mới sẽ đi tự mình chuốc lấy cực khổ.

Vỗ vỗ váy, chỉnh sửa tóc một chút ,nàng quay đầu liền đi về phía cửa.

Dạ Tu Độc trên giường hơi hơi nhíu mày trầm mặc, nhưng mà đợi đến khi tay nàng đụng phải khung cửa dự định mở cửa đi, thanh âm trầm thấp kia mới vang lên lần nữa:

- Một ngàn năm trăm vạn lượng .

Tay Ngọc Thanh Lạc phút chốc thu hồi lại, chuyển hướng về phía sau, chạy bộ tới ,biểu lộ băng lãnh đứng ở trước giường Dạ Tu Độc:

- Ngươi muốn trốn nợ ?

Dạ Tu Độc cười, tâm tình không khỏi khá hơn, độ cung khóe miệng vừa đúng câu lên, phảng phất đồng dạng muốn đem hồn người câu đi.

Ngọc Thanh Lạc cả kinh, nhịp tim bắt đầu đập không quy luật .

Nam nhân đáng chết ,không có việc gì cười cái quỷ a .Không biết mình là họa thủy sao?

-Không ,ta chưa từng nghĩ quỵt nợ.

- Vậy ngươi dự định hiện tại cho ta?

-Không.

Dịch:Akay85

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương