Hitobito Level 1 Ga Mottomo Tsuyoi
-
C9: Chương 9
POV của main
Đã được vài ngày kể từ khi thỏa thuận ấy được kí kết, trong những ngày qua Alena đã sắp xếp một số thứ để cho tôi dễ hành động, hiện tại điều cần thiết nhất hiện giờ là điểm linh hồn nên đâu thể nào cứ cách hai ngày mới đi săn một lần được, nhờ sự sắp đặt của Alena nên bây giờ tôi ngày nào cũng có thể đi săn.
-"nhóc chuẩn bị xong chưa?"(?)
-"đợi một chút, cháu còn phải kiểm tra bài thứ đã"(Kenji)
Hiện tại, tôi đang đứng trước dinh thự và chuẩn bị đi vào rừng săn quái, lần này tôi không đi một mình mà đi cùng với một người nữa, người này là một trong những người hầu trong dinh thự và đảm nhận vai trò làm vệ sĩ cho chỗ này, tên là Jon. Chú ấy được Alena cử đi cùng tôi, nguyên nhân chủ yếu là để tôi thử nghiệm một số thứ với cái hệ thống của mình.
-"chúng ta đi thôi nào, Jon-san"(Kenji)
-"ừm"(Jon)
- bạn có một nhiệm vụ -
Tôi và Jon tiến vào rừng, sử dụng bản đồ chúng tôi nhanh chóng tìm được một con quái, khi tìm được nó chúng tôi núp sau một bụi cây để quan sát.
-"giờ thì làm gì đây nhóc?"(Jon)
-"vậy phiền chú tiêu diệt nó một mình nhé"(Kenji)
-"tại sao?"(Jon)
-"chỉ là cháu có một số thứ cần được xác minh thôi"(Kenji)
-"được rồi"(Jon)
Nói xong Jon đi ra khỏi bụi cây, cùng với thanh kiếm trong tay ông lao đến con quái và chém một nhát từ trên xuống, con quái bị chẻ đôi bởi đòn tấn công ấy.
-"rồi, giờ thì làm gì đây?"(Jon)
-"đợi một chút"(Kenji)
Tôi bật thông tin của kĩ năng thu thập lên, tôi kiểm tra phần điểm linh hồn có thay đổi hay không.
-"không có thay đổi gì"(Kenji)
-"xong chưa"(Kenji)
-"vâng"(Kenji)
Tôi để xác của con quái vật vào túi ma thuật rồi tiếp tục tìm một con khác, chúng tôi tìm thấy một con goblin.
-"lần này phiền bác tiếp tục tiêu diệt nó một mình nhé"(Kenji)
-"lại nữa?"(Jon)
-"he he làm phiền rồi"(Kenji)
-"hazz"(Jon)
Jon dễ dàng giết chết con goblin với một nhát kiếm, tôi lại mở kĩ năng thu thập thêm một lần nữa và lần này số điểm linh hồn đã thay đổi.
-"nó đã tăng lên"(Kenji)
Chúng tôi tiếp tục đi săn và lần này tôi cũng tham gia, tôi và Jon chia ra để nhanh hơn, không lâu sau chúng tôi đã tiêu diệt đủ quái vật và làm đầy túi ma thuật.
-"vậy là đầy túi rồi, ta về thôi"(Jon)
-"còn sớm mà, chúng ta săn thêm đi"(Kenji)
-"tại sao chứ? Chẳng phải túi ma thuật đã đầy rồi à, chúng ta cần chi phải săn thêm nữa làm gì"(Jon)
-"chú cứ làm đi, tất cả cũng chỉ để giúp tiểu thư thôi"(Kenji)
-"..."(Jon)
Chúng tôi chia ra và tiếp tục săn quái, vì túi ma thuật đã đầy nên xác của bọn quái vật đều được đưa vào kho đồ của tôi, Jon đã bắt ngờ vì việc đó, tôi lờ nó đi và tiếp tục săn quái cho tới khi mặt trời lặn và trở về. Sau khi trở về dinh thự, tôi đến phòng làm việc của alena.
-"xin thứ lỗi"(Kenji)
-"mời vào"(Alena)
Tôi bước vào phòng và ngồi lên ghế, Alena cũng ngừng công việc và ngồi lên chiếc ghế đối diện.
-"vậy, kết quả ra sao"(Alena)
-"khá tốt"(Kenji)
Chúng tôi đang nói về cuộc đi săn và thử nghiệm mà tôi đã làm, mấy ngày trước tôi đã cho bà ấy biết về kĩ năng thu thập của mình và tất nhiên là tôi giấu kín chuyện mình có kĩ năng tước đoạt. khi biết được, bà ấy dễ dàng chấp nhận và hiểu được tình hình rồi sắp xếp để tôi có thể thu thập linh hồn một cách tốt nhất. Cũng lúc đó, tôi nghi ngờ về sự tồn tại của Chức năng đồng đội nên tôi đã nhờ Alena, Lúc Jon đi theo tôi thì một thông báo hiện lên.
- bạn có chấp nhận <Jon> là đồng đội -
[có/không]
Tôi không chọn cái nào và nhờ chú ấy giết một con quái và kiểm tra số điểm linh hồn, sau đó tôi chọn có và kết quả là mỗi lần Jon giết chết một con quái thì số điểm linh hồn lại tăng lên dù cho tôi không có nhúng tay vào. với việc này, tôi đã có cách có thể thu thập được nhiều linh hồn hơn.
-"vậy thì ta sẽ cho thêm người đi cùng cậu vào lần tới"(Alena)
-"vậy thì làm phiền bà rồi"(Kenji)
Sau khi trao đổi vài việc, tôi rời khỏi phòng và đi đến gặp yumia ở phòng sách, vì việc săn quái nên tôi không còn là quản gia riêng của yumia nữa, nhưng tôi lại có một công việc mới.
-"xin phép"(Kenji)
-"mời vào"(yumia)
Tôi tiến vào và nhìn thấy yumia đang ngồi đọc sách, đọc được một lúc thì yumia chỉ thở dài.
-" dù đã cố gắng nhưng mình vẫn không thể đọc được nó"(yumia)
-"vậy để em đọc nó cho chị"(Kenji)
-"ừm"(yumia)
yumia đưa cho tôi cuộn sách đang cầm trên tay, mà nó cũng chả phải sách gì cả, đó chỉ là một cuốn manga mà thôi. Không biết là họ có thứ này từ đâu, tôi chỉ được biết đây là một món quà từ một người đi lạc mà Alena đã gặp trong quá khứ và hình như là có tới 30 cuốn như thế này. Nhìn cuốn manga, nó khiến tôi khá là hoài niệm.
-"Kenji-kun?"(yumia)
-"!! , Xin lỗi, em đọc nó đây"(Kenji)
Tôi bắt đầu đọc cho yumia nghe, tôi lật từng trang và đọc từng lời thoại trên đó, yumia vừa nghe vừa nhìn những bức tranh và thích thú với chúng. đây chính là công việc mới của tôi, vì việc sắp xếp của alena mà việc tôi là một người đi lạc đã bị yumia biết, cô ấy tỏ ra thích thú và kéo tôi đến phòng sách vào ngày hôm sau và đưa cho tôi một cuốn manga rồi kêu tôi kể cho cô ấy nghe, và thế là tôi có một công việc về đêm như thế này.
-"hôm nay tới đây thôi"(Kenji)
Tôi ngừng đọc và đóng cuốn manga lại và đặt nó lên giá sách.
-"sao vậy? Đang hay mà?"(yumia)
-"xin lỗi, nhưng giờ đã muộn rồi nên tiểu thư phải nghỉ ngơi ạ"(Kenji)
-"còn sớm mà! Cứ tiếp tục đi"(yumia)
-"không được à, đây là lệnh của phu nhân"(Kenji)
-"thiệt tình"(yumia)
Yumia phồng má lên, tỏ vẻ giận dỗi rồi sau đó đi về phòng của mình. Tôi trở về phòng của mình rồi đi ngủ.
Hôm sau, tôi và Jon tiếp tục công việc của mình, lần này có thêm một người nữa, anh ta tên là ken và cũng là vệ sĩ của dinh thự. Sau khi chuẩn bị xong chúng tôi tiến vào rừng và săn quái. Kết thúc một ngày đi săn, chúng tôi trở về dinh thự, riêng tôi thì phải đến phòng sách và làm công việc về đêm của mình. Cứ thế lặp lại, thấm thoát đã 3 tháng trôi qua và chúng tôi đã thu thập được rất nhiều điểm linh hồn.
Hiện tại....
Tôi đang ngồi trên ghế và uống trà, đối diện với tôi là Alena cũng đang nhăm nhi tấc trà trên tay.
-"tình hình thế nào?"(Alena)
-"Theo tiến độ như bây giờ thì chắc khoảng chừng mười mấy ngày nữa là hoàn thành việc thu thập"(Kenji)
-"vậy thì tốt"(Alena)
-"không còn việc gì nữa thì tôi xin phép trở về phòng của mình đây"(Kenji)
-"cậu không đến phòng sách à?"(Alena)
-"không, tôi đã đọc cho tiểu thư hết cuốn manga vào hôm trước rồi nên bây giờ tôi không cần làm việc đó nữa"(Kenji)
-"nếu vậy thì hãy uống rượu cùng ta"(Alena)
-"...."(Kenji)
-"sao im lặng vậy?"(Alena)
-"bà nghĩ gì mà đi rủ một thằng nhóc 14 tuổi uống rượu thế?"(Kenji)
-"14 tuổi sao? Theo ta thấy thì cậu là một người trưởng thành trong hình dáng của một đứa trẻ hơn đấy"(Kenji)
Alena mỉm cười và nói với giọng đâm chọt, mà cũng phải thôi, từ lúc đó tới giờ tôi có hành động như một đứa trẻ đâu. Tôi thở dài rồi đóng cửa phòng lại và ngồi lên ghế, thấy thế, Alena mở tủ và lấy một chai rượu cùng với hai chiếc ly ra, sau đó bà ấy gót rượu vào hai cái ly.
-"đây"(Alena)
-"cám ơn"(Kenji)
Tôi cầm lấy ly rượu, chúng tôi cụng ly và uống nó, vị của nó khá là ngọt, cứ thế chúng tôi tiếp tục uống, vị của nó đã có chút đắng và cay hơn sau mỗi ngụm.
-"Kenji-san này"(Alena)
-"gì?"(Kenji)
-"chỉ uống mà không trò chuyện thì chán lắm, cậu có chuyện gì thú vị kể cho ta nghe đi"(Alena)
-"tôi thì có chuyện gì mà kể"(Kenji)
-"cậu cứ kể về thế giới trước kia mà cậu sống đi"(alena)
-"thế giới trước kia à? Vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ việc mình được sinh ra ở đâu vậy"(Kenji)
Tôi cứ vậy mà kể về cuộc sống trước kia của mình, về việc tôi là một người Nhật, đất nước mà tôi sống là nhật bản, v.v..... alena tỏ vẻ hứng thú khi nghe những điều đó và tham gia vào câu chuyện, Chúng tôi tiếp tục trò chuyện và uống tới sáng, tôi ngủ thiếp đi mà không hay.
Sáng hôm sau......
-"đau đầu quá"(Kenji)
Tôi tỉnh dậy cùng với cơn đau đầu, sau khi lấy lại ý thức, tôi nhìn xung quanh và nhận ra đây là phòng của mình.
-"mình nhớ là mình đã ngủ thiếp đi ở trong phòng làm việc của alena mà, làm thế nào mà mình trở về phòng được vậy?"(Kenji)
Tôi nhận thấy có thứ gì đó đang nằm kế bên mình, nó bị tấm chăn phủ lên, một cảm giác ớn sống lưng nổi lên khi tôi nhìn thứ đó.
-"... Không lẽ nào?"(Kenji)
Tôi mở tấm chăn và nhìn thấy bên dưới lớp chăn ấy là .....................
.
.
.
.
.
..
.. gahen đang nằm trong khi không hề mặc áo!(HW: surprise motherfucker!)
-"............."(Kenji)
-"chào buổi sáng, Kenji-kun"(gahen)
-"!!!!."(Kenji)
-"hôm qua cậu thực sự thô bạo đấy, cậu khiến vai của tôi bị đau đây này"(gahen)
-"WTFFFFF!!!!"(Kenji)
Còn tiếp...
Kéo tiếp nữa đi, còn nữa đấy.
Tiếp tục đi, sắp tới rồi đó
Nữa, kéo nữa đi.
3RD POV
Trong khu rừng gần dinh thự có người mặc áo choàng che kín mặt đang đứng quan sát từ xa, sau một lúc một trong ba bóng đen ấy nói.
-"vậy đây là nơi mà kẻ đó đang ở à"(áo choàng 1)
-"vâng, theo thông tin mà thuộc hạ thu thập được thì đây chính xác là nơi ở của kẻ đó ạ"(áo choàng 2)
-"được, các ngươi hãy đi báo cho chủ nhân biết là đã tìm thấy mảnh ghép thứ 4"(áo choàng 1)
-"tuân lệnh"(áo choàng 2 và 3)
Nói xong hai người lập tức biến mất, chỉ còn lại một bóng đen đang đứng và quan sát.
-"vậy là ước nguyện của chủ nhân đã tiến thêm một bước nữa rồi"(áo choàng 1)
Hắn tiếp tục quan sát dinh thự thì tiếng bước chân cùng với tiếng nói của một nhóm người vang lên, hắn lặng lẽ biến mất và quan sát, nhóm người đó không phải ai khác là nhóm đi săn của Kenji.
-"chuyện gì đã xảy ra mà bây giờ trông nhóc cứ như bơ phờ vậy?"(Jon)
-"làm ơn... đừng nhắc nói nữa"(Kenji)
-"nhóc nói thế càng khiến ta tò mò đấy nhé"(Jon)
-"....."(Kenji)
-"thôi nào, tha cho thằng nhóc đi"(ken)
Họ vừa đi vừa nói chuyện rồi tiến vào rừng, nhận thấy hình bóng của họ đã mất hắn đi ra khỏi chỗ mình vừa núp và nhìn về phía dinh thự rồi sao đó biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook