Bạch Tiểu Hổ theo bảng hướng dẫn đến chỗ tập bơi của đội tuyển.

Sau tấm kính khổng lồ từ trần đến sát đất là một hàng cơ bụng cùng cặp chân dài miên man kích thích hormone đến mức xém nữa là lóe mù luôn hai mắt Bạch Tiểu Hổ.
Bảy nam sinh cao lớn đẹp trai đứng thành hàng chỉnh tề bên bể bơi, tập trung tinh thần nghe huấn luyện viên giảng giải.

Làn nước xanh nhạt phản chiếu lên những bắp thịt hoàn mỹ của họ, giống như một bức tượng nghệ thuật được chế tác tinh xảo, nhưng lại tràn đầy sức sống và khí khái mà tượng không có được.
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ hơi đổi, chuyển về trên người Trình Thiên Châu đang đứng đầu hàng.
Dù thân hình hoàn mỹ như vậy, đối phương vẫn có loại mị lực khiến người người phải sáng mắt ra.
Lần trước Bạch Tiểu Hổ toàn nằm trong kinh hoàng, không chân chính chú ý tới vóc người của Trình Thiên Châu.

Lần này dưới hoàn cảnh ánh sáng sung túc, cậu rốt cuộc cũng hiểu sao các nữ sinh lại nói "Liếc mắt một cái là muốn mang thai luôn" là không hề nói lố.
Tuy rằng cậu là nam sinh, cũng sẽ không mang thai, thế nhưng cái cảm giác hai chân nhũn ra tầm mắt không di dời nổi kia cậu vậy mà thần kì cảm nhận được rồi!
Tia sáng lướt qua vai rộng eo hẹp của cậu thiếu niên mặt lạnh, tứ chi thon dài, da dẻ bóng loáng mà lại tràn ngập co dãn.
Cơ ngực, cơ tay, cơ bụng, tuyến nhân ngư, cùng với cơ xiên ngoài bụng, từng mảng cơ mạnh mẽ được sắp xếp đẹp mắt, độ bùng nổ cũng mạnh mẽ đến vậy.
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được nằm nhoài lên cửa kính tròn mắt nhìn.
Siêu ước ao...
Đây là vóc người nam nhân mà cậu vẫn hằng mong ước đó...
Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ hừng hực như vậy Trình Thiên Châu khó mà không nhận ra.

Ánh mắt sắc bén chuẩn xác bắn về nguồn nhiệt nóng bỏng đó, bắt gặp bộ dáng tì trán áp mũi buồn cười của Bạch Tiểu Hổ trên tấm kính...
Đáng yêu, muốn véo...
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ.
Mấy giây sau, gò má Bạch Tiểu Hổ hồng lên, bộ dạng ngốc nghếch của mình lại bị đối phương bắt gặp ngay tại trận.


Cậu mau chóng bỏ đầu với hai tay đang chống trên cửa kính ra, bỏ chạy về phía cửa.
Vừa vặn lúc này huấn luyện viên cũng đã tổng kết xong, vỗ tay ra hiệu mười phút nghỉ ngơi.
Trình Thiên Châu nhanh chân đi về phía cửa, mở ra: "Cậu đến rồi."
Cái ngữ khí lộ ra vui vẻ này, đám đội hữu đã quen với Trình bá bá nói chuyện không cảm xúc đồng loạt giật bắn cả mình.
Lâm Hạo lập tức hai mắt sáng ngời, cao giọng nói: "Ai nha chị dâu đến rồi!"
Bạch Tiểu Hổ đang muốn nói tiếp, nghe bên trong có người hô lên, vệt hồng mới rút đi hồi nãy cũng lan hẳn xuống cổ, chân đang định bước vào cũng rụt về.
"Cậu, sao không giải thích với các cậu ấy?"
Ánh mắt Trình Thiên Châu tối sầm lại, duy trì động tác duỗi tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Bọn họ thích làm ầm ĩ vậy thôi, cậu coi như...bọn họ đang nói chuyện cười là được."
Lúc này Lâm Hạo xuất hiện ở cửa, tiến lên muốn kéo cánh tay Bạch Tiểu Hổ: "Đứng chỗ này làm gì nha, chị dâu mau vào..."
Trình Thiên Châu tai mắt nhanh lẹ ngăn lại móng vuốt Lâm Hạo, trước một bước nắm lấy tay Bạch Tiểu Hổ đem người bảo vệ ở một bên.
Người khác chứng kiến toàn bộ quá trình trong mắt cũng không nhịn được sững sờ...
Đậu mè, Lâm Hạo không lừa bọn họ, lão đại quả nhiên in relationship rồi!
Còn là một nam!
Nam!
Mà sau khi Trình Thiên Châu nắm lấy cánh tay Bạch Tiểu Hổ, nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Hạo.

Lâm Hạo nhất thời bộc phát bản năng bảo tồn tính mạng, nhanh chân lui về phía sau, sau khi phản ứng lại, "Định Mệnh" một tiếng nhảy nhót tại chỗ: "Chiếm hữu dục của lão đại quá mạnh mẽ, như vậy không được, cẩn thận chị dâu không cần anh nữa a a a..."
Vu Hàng che cái mồm đang há to của Lâm Hạo: "Mày nói linh tinh."
Cậu chàng quay đầu cười cười xin lỗi với Trình Thiên Châu và Bạch Tiểu Hổ: "Mấy cậu đừng để ý tới nó, mau vào mau vào."
Bạch Tiểu Hổ không khỏi có một tia nhàn nhạt dồng tình với Vu Hàng, luôn cảm giác đối phương đã vì sự sống còn của Lâm Hạo mà sầu nát tim.
"Đây là bạn mà em nói?" Một người đàn ông trung niên khí chất thành thục hỏi Trình Thiên Châu.
"Vâng, cậu ấy đến xem em huấn luyện." Trình Thiên Châu dừng trước mặt đối phương trả lời.
Bạch Tiểu Hổ phát hiện tuy vẻ mặt anh không biểu hiện gì, thế nhưng ngữ khí rất chăm chú.


So với thái độ không thèm để ý tới các giáo viên khác của Trình Thiên Châu thì vị huấn luyện viên này được anh tôn kính hơn rất nhiều.
Cậu không khỏi nhìn vị huấn luyện trước mặt nhiều hơn vài lần.

Cùng là thân hình rắn chắc, nhưng mà vóc người lại lớn hơn.

Mắt một mí hẹp dài, ánh mắt phi thường sáng sủa mạnh mẽ.

Bạch Tiểu Hổ có loại cảm giác bị người nhìn thấu, mau chóng thu tầm mắt nhìn thẳng phía trước.
"Ừm..." Nam nhân cũng chính là huấn luyện viên của đội tỉnh, tên Trần Thương, Ông nhìn Bạch Tiểu Hổ từ trên xuống dưới một lượt, lại đi vòng ra sau đánh giá Bạch Tiểu Hổ, cười nói: "Nam sinh nữ tướng thì thấy nhiều rồi, nam sinh nữ cốt thì lại là lần đầu tiên.

Vai hẹp hông rộng, khung xương tinh xảo.

Tỉ lệ khung xương như vầy mà đặt lên nữ sinh thì khẳng định là đại mỹ nữ, thực sự đáng tiếc."
Bạch Tiểu Hổ nghe vậy thì kinh ngạc đến ngây người, vì vậy cậu bị gọi là "Bạch Tiểu Nương" là không oan chút nào à...
"Huấn luyện viên!" Trình Thiên Châu có chút không thích.
Trần Thương nhẹ giọng nở nụ cười: "Còn rất bảo vệ vợ nha, không phải em nói để thầy xem hình thể bạn ấy một chút xem có biện pháp gì bỏ tật xấu lắc mông sao?"
Trong mắt Trình Thiên Châu hơi lóe qua tia căm tức, anh cúi đầu giải thích với Bạch Tiểu Hổ: "A...!Tôi thấy cậu có vẻ rất phiền não, liền giúp cậu hỏi một chút."
Bạch Tiểu Hổ không nghĩ Trình Thiên Châu còn suy nghĩ cho cậu như vậy, càng thêm khẳng định là mình hiểu lầm anh.
Người này sao có thể là biến thái được, nhất định là có hiểu lầm.
"Cảm ơn cậu Trình Thiên Châu." Bạch Tiểu Hổ phát ra lời cảm ơn và cả hổ thẹn từ tận đáy lòng, "Trước kia tôi không nên trông mặt mà bắt hình dong..."
Khóe miệng Trình Thiên Châu hơi cong lên, buông mắt, cặp má hai bên mũi nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.
"......"

Một đám cẩu độc thân đứng vây xem yên lặng tọng vào họng một miệng cơm chó, cũng có một tia kinh sợ lướt qua trong lòng tập thể...
Chếch tiệc! Đại ca vạn năm mặt đơ thật sự đỏ mặt kìa...
Đỏ mặt...
Đỏ...
...!
Khoan hãy nói, lúc đầu nghe Lâm Hạo tám chuyện Trình Thiên Châu tìm bạn trai nhỏ, cả đám còn có chút không thích ứng, nhưng nhìn hai người chung một chỗ, vậy mà lại hài hòa đến lạ.
Trình Thiên Châu từ trước đến giờ không dễ chọc, cách nhau mười mét cũng có thể cảm nhận được khí áp uy mãnh của anh, trời sinh một bộ dáng vẻ lão tử rất khó gần phàm nhân mau tránh xa, một ánh mắt cũng đủ làm người ta nhượng bộ lui binh.

Người như vậy đứng cạnh Bạch Tiểu Hổ, vậy mà lại có cảm giác thu hết sắc bén chỉ còn mỗi ôn nhu mềm mại, phảng phất cứ như sợ làm tổn thương người bên cạnh.
Mà Bạch Tiểu Hổ cũng xác thực là loại mà một khi người ta nhìn thấy, liền không nhịn được ý muốn xoa xoa động vật nhỏ.

Chẳng trách thời điểm Trình Thiên Châu ở cạnh cậu, đường nét hàm dưới nhu hòa đi mấy phần.

Đại khái Bạch Tiểu Hổ nhìn cảm giác rất tốt, nhưng lại khiến người ta không khỏi nghĩ muốn phủng trong lòng bàn tay mà bảo vệ?
"Khụ!" Trần Thương lên tiếng đánh gãy ánh mắt đưa tình của hai người, "Tư thế bước đi của em không có vấn đề.

Nam sinh bình thường mông mỡ tương đối nhiều cũng sẽ không ngoáy dữ dội như em.

Vấn đề của em chủ yếu làm ở khung xương."
Bạch Tiểu Hổ trong lòng nổ cái "Đùng".
Khoảng cách giữa xương sườn và xương chậu của nam sinh tương đối nhỏ, vì vậy phần eo nhỏ nhất thường song song với rốn." Huấn luyện viên nắm phần đồng phục ở eo Bạch Tiểu Hổ kéo căng ra một chút, nói: "Nhưng của em lại cao hơn một chút.

Em xem, chỉ thấp hơn hơn tay có một tí xíu.

Thêm vào bắp đùi hướng vào trong, tạo sức ép nên dù điều chỉnh thế nào thì trông cũng như đang vặn eo lắc mông thôi."
Bạch Tiểu Hổ: "Nhưng trước đây lúc còn mập em không như vậy ạ."
Trần Thương: "Lúc đó vòng eo và vòng chân đều rất thô?"
Bạch Tiểu Hổ gật đầu: "Đúng ạ, lúc bước đi cảm giác hai đùi sẽ ma sát với nhau luôn ấy ạ."

Trần Thương buông tay: "Vậy là được rồi, ngược lại eo thô chân phì, coi như có lắc mông cũng chả ai nhìn ra.

Giờ em eo thon chân nhỏ, mỡ ở phần mông cũng tương đối nhiều, so sánh với nhau đương nhiên rõ ràng rồi."
"Vậy em chỉ cần giảm mỡ ở đằng sau là được ạ?" Trong mắt Bạch Tiểu Hổ chứa ước ao, nội tâm thì căng thẳng đến chịu không nổi.
"Ừm..." Trần Thương lại nhìn toàn thân Bạch Tiểu Hổ, sau đó nặn nặn cùi chỏ mềm mềm của cậu, nói: "Em nhiều mỡ nhưng khung xương nhỏ nên không thấy béo.

Làm thêm mấy bài vận động mạnh, cơ mông khỏe hơn thì tốt hơn chút."
"Vận động mạnh?" Đầu óc Bạch Tiểu Hổ mơ hồ, không phải bài tập phổ thông bình thường sao...
"Không hiểu thì để Thiên Châu nhà em dạy cho." Trần Thương nhíu mày nở nụ cười, có vẻ dễ thân cận hơn.

Ông vỗ vỗ vai Trình THiên Châu, lại nói với những người khác, "Vẫn còn bốn phần huấn luyện nữa, tự giác một chút, đừng xem tôi không có ở đây rồi lười biếng, có lười hay không ngày mai tôi sờ một cái là biết đấy."
"Vâng! Huấn luyện viên!" Mấy chàng trai cao giọng hô, "Huấn luyện viên đi thong thả, huấn luyện viên không tiễn ạ."
Bạch Tiểu Hổ đưa huấn luyện viên Trần rời đi, đột nhiên cảm nhận được những ánh mắt kì lạ vây xung quanh.
Cậu mờ mịt nghiêng người, liền thấy bốn người Lâm Hạo mới quen được hồi trưa và hai người khuôn mặt xa lạ khác đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt có đánh giá, có hiếu kì, có hưng phấn, còn có một tí ánh mắt bội phục không hiểu từ đâu ra.
...Bọn họ bội phục gì cơ?
Lá gan Bạch Tiểu Hổ thu nhỏ lại, lùi về sau một bước.
"Ừm...Xin chào các cậu..." Bạch Tiểu Hổ khô khan hỏi thăm.
"Chào chị dâu!" Âm thanh vang dội của mấy nam sinh vang lên cùng lúc.
"!!!" Bạch Tiểu Hổ suýt nữa nhảy bắn cả mình.
Sở Giang đem ghế xếp đến cho cậu, ân cần nói: "Chị dâu ngồi đi, xem nơi này là nhà mình nha."
"......"
Bạch Tiểu Hổ bắt đầu đứng ngồi không yên, đem ánh mắt nhờ vả bắn về phía Trình Thiên Châu.
Mấy nam sinh tự bổ não ra ánh mắt cầu cứu chồng mình không nhịn được huýt sáo, thế nhưng nghĩ đến Trình Thiên Châu xưa nay uy nghiêm đầy mình thì lại đàng hoàng nhịn xuống.
Khụ, xem như bọn họ đều muốn tìm bạn gái, cũng phải tìm loại dễ thương vừa trắng vừa mềm giống vầy.
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, thiên đoàn trợ công 180 cơ bụng xinh đẹp lồng lộn lên sàn, chương sau tiếp tục hoa thức trợ công~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương