Hít Hổ Lớn Không Em
64: Cạm Bẫy


Bạch Tiểu Hổ cùng anh Dương cẩn thận hẹn nhau ở phòng khách công cộng tại máy bay, Trình Thiên Châu đương nhiên cũng đi theo vác đồ.
Xuống khỏi taxi, Trình Thiên Châu lấy hành lý từ trong cốp xe ra trước.

Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn xung quanh, trước cửa số ba có một thanh niên cao lớn giơ tay lên.
"Anh Tiểu Dương ở chỗ đó kìa.", Bạch Tiểu Hổ quay đầu nói với Trình Thiên Châu, "Chúng ta mau qua đó thôi."
Trình Thiên Châu mở to mắt liếc nhìn người không xa đó, thả hành lý xuống, tay duỗi ra, "hừ" một tiếng lanh lảnh.
"Không vội, có nhiều thời gian.", Trình Thiên Châu không tâm tình gì nói, động tác không nhanh không chậm đi theo bước chân vui sướng chạy về phía anh zai Tiểu Dương gì đấy của Bạch Tiểu Hổ.
Trình Thiên Châu bĩu môi, mặc dù biết bộ dáng không thể chờ được nữa của Bạch Tiểu Hổ này là muốn nhanh được gặp bố mẹ Bạch, Trình Thiên Châu vẫn có tí tẹo phiền muộn cùng chua chua.
Bạch Tiểu Hổ dừng lại trước mặt Dương Nại, xem ra đối phương là người nghiêm túc thận trọng, cho dù không lộ vẻ gì nhưng mi tâm vẫn hơi nhíu nhẹ, tựa hồ như tâm sự nặng nề, thường thường cau mày.
Nhưng Bạch Tiểu Hổ đã bắt gặp dáng vẻ anh Dương chăm sóc hổ con rồi, động tác cẩn thận, biểu hiện ôn nhu, sẽ nhỏ giọng dỗ dành hổ con giận dỗi.

Thêm vào Trình Thiên Châu đã nói, lúc trước con hổ mà cậu nhìn thấy bên kia hồ nước cũng chính là Dương Nại.

Vậy nên Bạch Tiểu Hổ mới có cảm giác thân thiết với anh, cũng không bị thần thái có chút lạnh lùng của Dương Nại dọa.
"Anh Tiểu Dương, anh đến lúc nào thế, có phải chờ rất lâu hay không?", Bạch Tiểu Hổ xin lỗi cười cười, "Trên đường có chút đông, thật không tiện, so với thời gian tụi mình hẹn đã trễ mười phút rồi."
"Không có chuyện gì.", ngôn ngữ Dương Nại rất tiết kiệm, trực tiếp xoay người, vừa đi vừa nói: "Đi làm thủ tục bay thôi."
Bạch Tiểu Hổ đuổi theo, thấy Dương Nại chỉ mang theo mỗi cái balo, hỏi: "Anh Tiểu Dương, hành lý của anh đây? Không cần gửi vẫn chuyển sao?"
Dương Nại: "Anh chỉ có một balo."

Bạch Tiểu Hổ quay đầu nhìn cái vali hành lý cao bằng nửa người mình, có chút thẹn thùng.

Nhưng mà bên trong cũng toàn đồ ăn vặt cùng các loại sốt cậu mang cho bố mẹ, đều đã lên mạng kiểm tra, xác định có thể qua được kiểm tra an ninh thực phẩm của Châu Phi.
Bạch Tiểu Hổ làm xong tất cả thủ tục, Trình Thiên Châu bồi Bạch Tiểu Hổ xếp hàng ở chỗ cửa an ninh.
"Cậu đến thành phố S à?", Trình Thiên Châu hỏi: "Bao giờ đến?"
Toàn bộ hành trình Bạch Tiểu Hổ đã nói cùng Trình Thiên Châu rồi, cảm nhận được Trình Thiên Châu lo lắng, Bạch Tiểu Hổ động viên nói: "Một giờ chiều, máy bay hạ cánh là tôi nhắn tin cho cậu liền."
Trình Thiên Châu khẽ cau mày: "Vậy không phải buổi trưa sẽ bị đói hay sao?"
Dương Nại đứng phía trước quay đầu lại nhìn Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu cũng đáp lại bằng cái nhìn chằm chằm hung ác.

Dương Nai quay đầu lại, lúc nghiêng đầu qua Trình Thiên Châu còn bắt được điều kì lạ trong mắt anh, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói Trình Thiên Châu là đồ thiểu năng.
Trình Thiên Châu vốn đang đè nén cảm xúc càng thêm buồn bực, lúc này Bạch Tiểu Hổ nắm chặt cánh tay anh, nhón chân nhẹ nhàng nói vào tai anh: "Thiên Châu, cậu đừng giận, mỗi ngày tôi sẽ call video với cậu mà."
Hơi thở ấm áp vào tai, Trình Thiên Châu hất mặt qua, lầm bầm nói: "Mãi mới được nghỉ đông, vốn còn muốn cùng cậu ra ngoài du lịch..."
Bạch Tiểu Hổ cười: "Tối hôm qua không phải đã bàn với nhau rồi sao, sang năm nghỉ hè chúng ta cùng đi Tây Tạng nha."
Trình Thiên Châu cúi đầu, một đôi mắt hạnh tròn tròn của Bạch Tiểu Hổ phảng phất như đá quý đen bóng ngâm trong nước, thanh thuận lại sáng sủa, phản chiếu lại gương mặt anh.

Vừa vặn đến phiên kiểm tra của Dương Nại, Trình Thiên Châu ôm lấy Bạch Tiểu Hổ, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy cắn vào miếng thịt mềm sau cổ cậu, đầu lưỡi chặn lại, nhẹ nhàng liếm một cái.
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên đẩy anh ra, đưa tay che gáy, kinh ngạc đầy mặt.
Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Châu lấy hình người liếm cậu...
Cảm giác quá kỳ lạ...

Bạch Tiểu Hổ rất không có cốt khí chạy trối chết, sau khi thông qua kiểm tra an ninh liền liên thanh tạm biệt của không dám nói, đỏ mặt chạy vào phòng chờ.
Ánh mắt Trình Thiên Châu nặng nề nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Hổ biến mất, giơ tay đụng vào môi dưới, bên trên còn lưu lại nhiệt độ da thịt và mùi của Bạch Tiểu Hổ...
Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Hổ trước sau vẫn nằm trong trạng thái tinh thần hoảng hốt.

Tại sao Trình Thiên Châu lại cắn cậu, cậu là nam mà, đối phương sẽ không cảm thấy kì quái sao?
Không đúng, Trình Thiên Châu vốn có thói quen liếm, đặc biệt là thời điểm Bạch Tiểu Hổ hầu hạ tốt con mèo bự này.

Trình Thiên Châu cao hứng còn có thể đè gục cậu liếm lên gò má.

Chỉ là trước đây đều là hình hổ, hiện tại đột nhiên dùng hình người liếm cậu, Bạch Tiểu Hổ có chút chưa kịp thích ứng.
Vậy nên chắc là do chưa quen đi, Bạch Tiểu Hổ cuối cùng tự thuyết phục mình.
Tất nhiên Dương Nại phát hiện ra dáng vẻ mất tập trung của Bạch Tiểu Hổ.

Anh ngồi ngay cạnh Bạch Tiểu Hổ, ánh mắt rơi vào gáy cậu, biển hiện trong mắt có gì đó sâu thẳm khó lường, phảng phát như đếm không hết những bí mật nguy hiểm.
Đến sân bay của thành phố S, Bạch Tiểu Hổ vừa mở điện thoại di động ra, trên màn hình liền sáng lên tin nhắn của Trình Thiên Châu, thời gian hiển thị năm phút trước.
"Đã tới chưa?"
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy chỗ bị anh cắn sau gáy bắt đầu mơ hồ nóng lên, cậu mau chóng nhắn lại: "Đã đến."
Trình Thiên Châu gần như nhắn lại trong một giây: "Nghỉ ngơi thật tốt một chút.


Chờ chút nữa còn có chuyến bay mười hai tiếng."
Bạch Tiểu Hổ gửi lại sticker gật đầu.
Dương Nại nghiêng đầu hỏi cậu: "Em không ăn đồ ăn trên máy bay, muốn đi ăn trưa không?"
Bạch Tiểu Hổ sờ bụng, xác thực có chút đói, còn mười hai tiếng nữa mới đến chuyến bay tiếp theo, ngồi chờ không cũng chán.

Bạch Tiểu Hổ nói: "Được nha, anh Tiểu Dương muốn ăn gì?"
Dương Nại lấy điện thoại ra, nhìn đề cử món ăn ngon gần đây, nói: "Đối diện vừa vặn có khu mua sắm, chúng ta qua xem một chút."
Thời gian này có khá ít người, bọn họ chọn một nhà bán mì sợi, Bạch Tiểu Hổ nhìn Dương Nại nốc hết ba tô mì bò lớn, thêm cả tô bò kho bự, nghĩ thầm quả nhiên là Đại lão hổ.
Bạch Tiểu Hổ ăn xong miếng cuối cùng, uống thêm mấy ngụm canh, nói với Dương Nại đang giải quyết tô thứ ba: "Anh Tiểu Dương, em đến phòng vệ sinh một chuyến."
Dương Nại gật đầu, ra hiệu anh sẽ trông hành lý cho.

Bạch Tiểu Hổ theo bảng hướng dẫn tìm đến nhà vệ sinh.

Lúc cậu tiến vào, thân ảnh một người cao cao gầy gầy xuất hiện, đặt trước cửa nhà vệ sinh bảng hiệu "đang sửa chữa".
Bạch Tiểu Hổ giải quyết vấn đề sinh lý xong, đang rửa tay, trong lúc nhất thời hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề, người trong gương vậy mà là Ngô Tùng.
Hơn hai tháng không gặp, Ngô Tùng trở nên phi thường gầy gò.

Hai gò má hóp lại, đáy mắt hiện lên màu xanh, cả người cứ như mới chui ra từ hang động chưa ai phát hiện, lộ ra cỗ âm u cùng khí lạnh.
"Ngô, Ngô Tùng...", Bạch Tiểu Hổ xoay người, trong lòng bắt đầu cảnh giác, "Thật là đúng dịp a, cậu cũng tới thành phố S...."
Môi Ngô Tùng là kiểu mỏng có chút cay nghiệt cùng lãnh khốc, lúc này lộ ra màu tím không khỏe mạnh.


Gã hơi nhếch miệng, âm thanh khàn khàn: "Không khéo, tôi là đặc biệt đến tìm cậu."
"Cái gì?", Bạch Tiểu Hổ sững sờ, đột nhiên phát hiện tròng mắt Ngô Tùng biến thành hai đường sọc đỏ tươi, thoáng một cái đã bị người ta nắm tay vòng ra sau lưng.
Động tác Ngô Tùng nhanh như chớp giật, khí lực cũng lớn đến gần như muốn bóp nát xương Bạch Tiểu Hổ.

Bạch Tiểu Hổ bị động tác có vẻ tùy ý của gã ép một cái, cả người nằm nhoài lên bồn rửa tay, cậu khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn đôi thụ đồng trong gương của Ngô Tùng nói: "Ngô Tùng, cậu muốn làm gì?"
Ngô Tùng cúi người, lưỡi rắn thật dài phun ra từ trong miệng, lướt qua động mạch cổ của Bạch Tiểu Hổ: "Bây giờ tao muốn ăn mày."
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trắng bệch, xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn làm cả người cậu run lên, cậu cố nén sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu kêu lên: "Ngô Tùng, nơi này là khu mua sắm! Đâu đâu cũng có người!"
"Ừ, đáng tiếc bây giờ không phải lúc.", gã cười cợt, trong mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Bạch Tiểu Hổ nhìn gã lấy từ trong túi áo một cái bình phun, trong lòng kêu to không tốt, mắt Ngô Tùng lướt qua tia hứng thú, phảng phất như đang đùa giỡn với con mồi hấp hối, hỏi: "Mày đoán trong này là gì?"
Bạch Tiểu Hổ cắn răng trợn tròn mắt nhìn, trong lòng lại run lên từng đợt.
Trong ánh mắt sợ hãi của Bạch Tiểu Hổ, Ngô Tùng cười híp mắt ấn xuống bình phun.

Bạch Tiểu Hổ đột nhiên nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe được mùi rượu nồng nặc, cậu lại kinh ngạc mở mắt ra.
Ngô Tùng vừa phun rượu đến lên cậu vừa cười nói: "Gánh một người đang hôn mê, chung quy cũng phải có chút lý do chứ?"
Lồng ngực Bạch Tiểu Hổ kịch liệt chập chùng, nhưng nửa điểm cũng không tránh khỏi ràng buộc của Ngô Tùng.
"Được rồi.", Ngô Tùng cất chai xịt đi, cánh tay Bạch Tiểu Hổ tê rần một thoáng, cậu tận lực mở to mắt nhưng ý thức rất nhanh đã rơi vào đầm lầy đen tối.
Một tay Ngô Tùng ôm lấy Bạch Tiểu Hổ, một tay lôi điện thoại ra bấm một dãy số.
"Người đã tới tay, bố mẹ nó bên kia giao làm sao?"
"Cậu có 46 giờ, bên này tôi sẽ an bài."
"Được rồi.", Ngô Tùng nhìn chằm chằm khuôn mặt vô tri vô giác trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Nó chẳng mấy chốc sẽ nhớ tới tất cả, đến lúc đó——"
"Chúng ta liền có được thứ mình muốn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương