Đính hôn không cần nghiên cứu nhiều như kết hôn, vì để kịp thời gian cho hai người về trường học, Hoắc gia và Thẩm gia rất nhanh liền định thời gian và địa điểm.
Các trưởng bối sắp xếp mọi chuyện chu toàn, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chỉ có việc suy nghĩ họ cần mời những hai.
“Bạn học người Pháp của em - Claude, em nhớ mời cậu ta đến.” Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ngồi trên sô pha phòng khách, bàn bạc mời bạn học đến dự lễ đính hôn.Thẩm Oản Doanh đặt laptop trên gối, đang chỉnh sửa danh sách, nghe thấy Hoắc Thành nói như thế liền đưa mắt nhìn anh: “Không phải anh không thích cậu ấy sao?”
Hoắc Thành gật đầu: “Nhưng việc đính hôn, cần phải đặc biệt mời cậu ta đến dự.”
Thẩm Oản Doanh cười trêu anh một tiếng, gõ tên của Claude vào.
Cô chỉnh sửa xong danh sách liền nhận được điện thoại từ trợ lý của mẹ, bảo lễ phục đính hôn của cô và Hoắc Thành đã được đưa đến.

Lễ phục là Giang Du đặc biệt tìm nhà thiết kế đặt riêng, cho nên sau khi quần áo chuẩn bị xong sẽ trực tiếp gọi cho Giang Du.
Thẩm Oản Doanh trò chuyện xong với trợ lý của Giang Du, cô gác máy nói với Hoắc Thành: “Lễ phục của chúng ta được đưa đến rồi, mẹ bảo chúng ta đến công ty đợi bà ấy, đợi lát nữa bà sẽ cùng chúng ta đến tiệm thử.”
“Được.” Hoắc Thành gật đầu, đứng dậy, “Anh lái xe đến đó.”
Lễ phục đã đưa đến cửa hàng đặc quyền của bách hóa Tinh Quang, công ty Thẩm gia cách bách hóa Tinh Quang không xa, cùng một chiều nên không cần phải vòng đường.

Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đến, Giang Du vẫn còn đang họp, hai người đợi ở trong phòng làm việc một lúc, không lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp.
Thẩm Oản Doanh nhìn ra cửa, vô thức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Thành không đáp, chỉ là anh dường như mơ hồ nghe thấy giọng Giang Du.
“Hình như mẹ em đang ở bên ngoài, để em ra ngoài xem thử.”
“Anh đi với em.” Hoắc Thành đứng dậy, đi theo Thẩm Oản Doanh.

Sau khi mở cửa, tiếng động bên ngoài càng rõ ràng, Thẩm Oản Doanh rất ít khi đến công ty nhưng dù sao đi nữa cũng là sự nghiệp của gia tộc, giọng của người nói cô vẫn nhận ra.
Là bác cả của cô.
“Cho nên tôi bảo rồi, phụ nữ không thể gác vác gia đình, thường ngày các cô đi dạo phố mua quần áo là được rồi, chuyện làm ăn vẫn là để đàn ông làm.”
Lời này của bác cả Thẩm Oản Doanh là nhằm vào Giang Du, ông ta dứt lời, sắc mặt của Giang Du liền thay đổi.


Bà ở trong công ty nhiều năm, lời nói như thế đã nghe không ít, có rất nhiều gã đàn ông ghen ghét việc bà đứng cao hơn họ.
Xung quanh không ít đàn ông đều phụ họa cho bác cả của Thẩm Oản Doanh, một mình Giang Du đứng giữa bọn họ, lộ ra thế đơn sức yếu.
Hoắc Thành đi đến trước đám người tranh chấp trên hành lang, ánh mắt trầm xuống.

Kiếp trước anh từng làm ăn với bác cả của Thẩm Oản Doanh, anh biết bọn họ là hạng người gì.

Chuyện lần này anh cũng nghe được sơ sơ, Giang Du bảo hạng mục xảy ra một lỗi nhỏ, chỉ cần xử lý thêm chút sẽ có thể giải quyết được, bây giờ đám người này lại cắn chặt không buông, không phải vì sự việc nghiêm trọng, chỉ là mượn cớ để tỏ vẻ ta đây mà thôi.
Anh đính hôn với Thẩm Oản Doanh, việc Hoắc gia và Thẩm gia liên hôn có thể nói là chuyện bày ra trước mắt.

Họ sợ Giang Du sẽ mượn gia thế của Hoắc Thành, sau đó sức ảnh hưởng ở công ty sẽ càng lớn hơn, cho nên mới vội vã chụp mũ lên người bà.
Hoắc Thành muốn bước lên giúp Giang Du giải vây, không ngờ Thẩm Oản Doanh bên cạnh anh đã đi trước một bước, đi đến nói: “Bác cả, bác nói như thế quá vô lý rồi, bấy lâu nay mẹ cháu vì chuyện công ty bận đến đầu tắt mặt tối, sự hi sinh cùng năng lực của bà ấy mọi người đều biết rõ cả.

Mẹ cháu làm sai ở đâu thì bác cứ nói vấn đề ấy, đừng lấy giới tính đem ra nói.”
Bác cả Thẩm gia không biết cô đến từ lúc nào, vừa rồi vẫn chưa nhìn thấy cô, ông ta nhìn ra sau lưng cô, quả nhiên nhìn thấy tiểu tử Hoắc gia kia.
“Oản Oanh à, sao cháu lại đến đây?” Bác cả của Thẩm Oản Doanh miễn cưỡng cười với anh, còn bày ra tư thế của trưởng bối để nói chuyện, “Cháu vẫn còn nhỏ, chuyện của công ty cháu không hiểu đâu.”
Thẩm Oản Doanh nói: “chuyện của công ty cháu thật sự không biết nhưng cháu nhớ trước đây bác có phụ trách một hạng mục, nửa đêm nửa hôm bác chạy đến nhà cháu, tìm mẹ cháu giải quyết hậu quả cho bác, khi ấy sao bác không nói phụ nữ không thể gác vác gia đình?”
Sắc mặt bác cả lập tức trở nên khó coi, lời của Thẩm Oản Doanh đều là thật, ông ta muốn phản bác cũng không thể phản bác được.

Giang Du nhìn Thẩm Oản Doanh một cái, nói với cô: “Con và Hoắc Thành đến phòng làm việc của mẹ đợi mẹ trước, mẹ xử lý xong chuyện ở đây sẽ đến tìm hai đứa.”
“Vâng ạ.” Thẩm Oản Doanh đáp, cùng Hoắc Thành quay về phòng làm việc.
Sau đó bên ngoài cũng không truyền đến tiếng cãi vã nữa, Thẩm Oản Doanh nghĩ mẹ cô chắc chắn đã giải quyết xong vấn đề này rồi.


Không lâu sau, Giang Du đẩy cửa phòng làm việc, bước vào.
Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành đứng dậy, Giang Du đặt laptop trong tay xuống, khoát tay với hai người: “Ngồi đi.”
Bà lấy cốc nước trong bàn làm việc ra, uống một ngụm nước, dựa lên ghế nhìn hai người: “Lễ phục của hai đứa đã may xong rồi, lát nữa chúng ta đi xem thử, sẵn tiện ăn tối luôn.”
Hai hôm nay Thẩm Khiêm đi công tác, ăn tối không cần gọi ông.
Thẩm Oản Doanh gật đầu, hỏi cô: “Chuyện công ty đã giải quyết xong rồi ạ?”
“Ừ.” Giang Du đáp, nhìn cô bảo, “Oản Oanh, bác cả dù sao cũng là trưởng bối của con, vừa rồi con nói với bác ấy như thế, có chút không biết chừng mực đấy.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Oản Doanh không phản bác, Giang Du nhìn cô một lúc, lại tiếp: “Chỉ là con đứng ra nói giúp mẹ, khiến mẹ khá bất ngờ đấy.”
Tay của Thẩm Oản Doanh đặt xếp lên nhau trên gối, Giang Du khẽ cười một tiếng, nói với cô: “Thật ra mẹ vẫn luôn cho rằng, trong lòng con đối với mẹ có chút oán hận.”
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đều đưa mắt nhìn bà, Giang Du lại uống một ngụm nước, sau đó nói: “Mẹ cũng tự biệt, từ nhỏ mẹ đã đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc với con, con không oán trách mẹ là chuyện rất khó.

Cha con cũng rất lo lắng, sợ rằng con dưới áp lực của mẹ khiến cho con mắc bệnh tâm lý.

Con vẫn nhớ chứ? Lúc con học cấp ba, trong trường con có một bạn tự sát, lúc đó nhà trường đã quay một video về tâm lý, cha con đã giám sát ép mẹ xem hết từ đầu đến đuôi.”
Hoắc Thành nghiêng đầu nhìn Thẩm Oản Doanh, trong mắt anh có sự đau lòng cùng lo lắng, Thẩm Oản Doanh im lặng một lúc, sau đó nói với mẹ cô: “Lúc học cấp ba, áp lực có hơi lớn, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.

Hơn nữa con biết, áp lực của mẹ ở trong công ty vẫn luôn rất lớn.”
Vừa rồi bác cả dẫn theo một đống người đến gây sự, loại chuyện này chắc chắn không phải lần đầu.
Giang Du đứng dậy, xách túi trên ghế lên: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi xem lễ phục trước.”
“Vâng.”

Lễ phục đính hôn cũng không phải váy cưới, chỉ là một chiếc váy được đặt làm, cũng không quá cầu kỳ, Thẩm Oản Doanh sau khi thử xong cảm thấy rất vừa người nên không yêu cầu sửa thêm.

Lễ phục của Hoắc Thành cùng váy của cô là một đôi, có rất nhiều chi tiết chi tiết giống nhau, nếu nhìn riêng thì nó chỉ là một âu phục bình thường nhưng khi đứng cùng Thẩm Oản Doanh, vừa nhìn liền nhận ra đó là đồ tình nhân.
Có thể nói là trời sinh một đôi.
Giang Du rất hài lòng với hai bộ lễ phục này, nên nhờ nhân viên cửa hàng bỏ vào hộp cho họ.

Nhân viên mang lễ phục trực tiếp đưa ra xe họ, Giang Du dẫn Thẩm Oản Doanh cùng Hoắc Thành lên nhà hàng châu Âu ở trên tầng ăn tối.
Đến bách hóa Tinh Quang, Thẩm Oản Doanh thật ra vẫn muốn ăn BBQ hoặc là ăn lẩu hơn, nhưng những thứ này trong mắt Giang Du rõ ràng là không đủ ưu nhã, nên cô không nhắc đến.
Hoắc Thành lại giống như nhìn ra cô đang nghĩ gì, lặng lẽ sát bên tai cô thì thầm: “Ngày mai chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”
Mắt Thẩm Oản Doanh lập tức sáng lên, đôi mắt nhìn Hoắc Thành chứa đầy ý cười.
Sau khi ăn tối xong, Hoắc Thành bảo sẽ đưa Thẩm Oản Doanh đi dạo bách hóa Tinh Quang, đến giờ sẽ đưa cô về.

Giang Du không phản đối, tự mình ngồi xe bảo tài xế chở về.

Sau khi Giang Du rời đi, Thẩm Oản Doanh thở phào một hơi, cô choàng tay Hoắc Thành, cười tủm tỉm nhìn anh: “Tiệm đồ ngọt dưới lầu hình như vẫn chưa đóng cửa, chúng ta đến đó đi.”
“Ừ.” Hoắc Thành gật đầu, “Chỉ là tiệm không còn bao nhiêu cái đâu.”
“Thế chúng ta đi nhanh một chút!” Thẩm Oản Doanh kéo Hoắc Thành chạy về hướng thang máy.

Hoắc Thành bị cô kéo đi, khóe môi bất giác lộ ra ý cười.
Tiệm đồ ngọt Thành Địa quả nhiên còn lại rất ít bánh, Thẩm Oản Doanh may mắn mua được một chiếc bánh crepe sầu riêng nghìn lớp.

Cô và Hoắc Thành ngồi xuống một chiếc bàn trống, vừa cắt bánh, vừa nói với Hoắc Thành: “Giống như loại sầu riêng, trong mắt mẹ em chính là tự chịu tội.

Nếu mẹ biết em lén ăn sầu riêng, nhất định là sẽ tức chết.”
Hoắc Thành nói: “Thế lát em về nhớ ăn kẹo thơm miệng nhé.”
Thẩm Oản Doanh nháy mắt với anh: “Yên tâm, em có kinh nghiệm lắm.


Thời đi học, em còn lén mẹ đi ăn đậu hủ thối nữa.”
Hoắc Thành cười một tiếng, liền từ trong túi lấy ra một hộp kẹo thơm miệng, đưa cho cô: “Em cho rằng, những chuyện em giấu mẹ, bà ấy thật sự không biết gì sao?”
Bàn tay cầm thìa của Thẩm Oản Doanh lập tức khựng lại: “Anh đừng có dọa em.”
Hoắc Thành khẽ vỗ đầu cô, động tác vô cùng cưng chiều: “Không sao, anh cũng chỉ là nói bừa mà thôi.” Thế nhưng anh vẫn cho rằng dì Giang ít nhiều cũng phát hiện ra dù Giang Cẩn giúp Thẩm Oản Doanh giấu giếm.

Dì Giang vô cùng nghiêm khắc với con gái nhưng đồng thời bà cũng rất để tâm đến chuyện của cô, một số động tác nhỏ này, bà hẳn sẽ biết.
Thẩm Oản Doanh bị anh nói như thế, cảm thấy bánh crepe sầu riêng không ngon nữa, Hoắc Thành nhìn thấy cô như thế, liền đổi chủ đời dời đi sự chú ý của cô: “Em từng nghĩ sẽ trò chuyện với mẹ chưa? Anh thấy hôm nay hai người cũng trò chuyện khá nhiều, sau khi trò chuyện có cảm thấy khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại không?”
Thẩm Oản Doanh đưa tay lên so sánh cho anh thấy: “Có một chút xíu thôi.” Cô dứt lời liền im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Thật ra em biết mẹ em thương em nhưng sự cố chấp của bà ấy đối với một số chuyện vẫn là không thay đổi.

Em cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi, có lẽ mười năm sau, em có thể thẳng thắn trò chuyện với bà.”
Hoắc Thành nhìn cô một lúc, ‘ừ’ một tiếng: “Ít ra ở trước mặt anh, em có thể hoàn toàn thả lỏng.”
“Thế em chỉ ăn bánh crepe sầu riêng là không được, em phải ăn đậu hũ thối.”
“...”
“Anh thích đậu hũ thối không?”
“Không thích lắm.”
“Thế nhất định là vì anh chưa từng ăn qua, ăn qua một lần anh sẽ yêu nó thôi.”
Hoắc Thành im lặng, Thẩm Oản Doanh lại vô cùng cao hứng: “Đi phố ăn vặt liền có bán đậu hũ thối, lát nữa em mua cho anh một phần, anh nếm thử!”
“...” Hoắc Thành nói, “Hiếm khi em mới ăn, em ăn là được rồi.”
“Không, đợi sau này chúng ta kết hôn rồi, em muốn làm gì cũng được rồi!”
“...” Hoắc Thành nhìn cô, anh chợt phì cười, “Ồ, hóa ra em kết hôn với anh, chỉ vì ý đồ này ư?”
“...Cũng không phải mà.” Thẩm Oản Doanh không tự nhiên chọc chọc bánh crepe trong đĩa, “Em cũng vì anh đẹp trai dáng đẹp nữa.”
Hoắc Thành khẽ nghiêng người về hướng cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Còn có?’
“Còn có…” Thẩm Oản Doanh sát lại gần anh, dùng đôi môi còn dính kem sữa hôn lên mặt anh, “Còn vì em thích anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương