*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các người nhất định không thể tưởng tượng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, đến giờ tôi cũng chẳng thể tin nổi nó là sự thật.
Sau khi phát bánh kem cho lũ trẻ xong thì tôi nghe được một tin, nghe xong tâm tình liền loạn thành một nùi. Tôi nghĩ một phần điểm tâm ngọt ngào sẽ cứu rỗi tâm hồn mình (không thể phủ nhận bánh dâu tây của Viện nghiên cứu dùng để xoa dịu rất tốt), đợi tới khi phát xong hết cho các bé thì giữ lại một miếng to cất đi, tính toán ăn trong lúc đợi giờ tan tầm.
Thời gian thực tập sinh tan tầm là 18h. Tôi một bên nghịch lớp vỏ ngoài hộp plastic đựng bánh kem, mắt vẫn hướng về cửa xoay tròn ở sảnh chính.
Sau đó kì tích xảy ra thật luônnnnnn.
J xuất hiện tại cửa.
Tôi không dám tin tưởng vào hai mắt mình nữa, mồm ngậm nĩa ngây ngốc nhìn chằm chằm J, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với J?
J vẫn một thân tây trang chế tác thủ công, áo khoác ngoài màu xám tro nhưng trong tay anh lại không cầm cây dù đen kia. Trong tay anh là vali kéo hành lý, người gầy đi một vòng, phần eo tây trang rộng hơn chứng tỏ tình trạng cơ thể của chủ nhân không hề ổn, huống hồ trên mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi, còn bị nước mưa hắt cho ướt đẫm, tóc tơ mật ong dính bết lại trên trán.
Nhìn anh hiện tại như một kẻ lưu lạc điên cuồng kéo hành lý tìm chỗ trú trong nửa giờ ấy… Ừm, hình dung như thế không ổn lắm, có lẽ nên gọi anh là “Một vị quý tộc vô ý gặp mưa” mới phải. (Lờ: cái thứ ume này )
Tôi chẳng biết phải mô tả tâm tình của mình lúc ấy thế nào. Mừng như điên, nghi ngờ, lo lắng, đau lòng, vô số cảm xúc ở trong lòng tôi cuộn lên như sông cuộn biển gầm, tất cả đều làm cho tôi muốn rơi lệ. Đương nhiên tôi sẽ không khóc, chỉ có thể lẳng lặng nhìn J, sau đó tự trấn an mình J vẫn an toàn.
Chuông báo cổ kính ở đại sảnh vang lên. Tôi đột nhiên ý thức được – hiện đã tới thời gian tan tầm rồi.
Tất cả đều như một kì tích nhỉ? Tôi trong lòng cảm tạ nữ thần may mắn đã nâng đỡ yêu thương mình, sau đó kì tích lại xảy đến lần nữa.
J tiến tới chỗ tôi…
№998 ☆☆☆Yang 30/10/2014 00:21:36 reply ☆☆☆
Tiếp đó phát sinh cái mẹ gì!!!!!
№999 ☆☆☆ buông ra cái kia ngu xuẩn 30/10/2014 00:45:36 reply ☆☆☆
Nghe nói trời vẫn cứ mưa, mấy chuyến xe lửa đều tới tối mới khởi hành, xe bus ma pháp cũng ngưng đón khách… Chotto, tại sao tôi lại cảm thấy J một đường chạy về chỉ để nhìn chủ thớt một cái vào trước giờ cậu ấy tan tầm????
№1003 ☆☆☆MR 30/10/2014 01:12:29 reply ☆☆☆
Lầu trên!!!!! Ngọt zl!!!!!!
№1004 ☆☆☆ là trọc không phải thỏ 30/10/2014 01:21:12 reply ☆☆☆
Cho nên có người muốn lập tổ đội tới Viện nghiên cứu ăn bánh kem nhỏ à?
№1005 ☆☆☆ thỏ kỉ 30/10/2014 01:36:39 reply ☆☆☆
…..
…
Tôi mau chóng nhìn quanh bốn phía.
Trong đại sảnh trừ tôi ra thì chỉ còn hai ba người ở lại, mà người đang ăn bánh kem như tôi trông có vẻ nhàn nhã nhất. Tôi nghĩ Bộ trưởng hẳn cả chiều nay đều đợi J trở về, J là người yêu tiền như mạng nên chắc chạy như điên quay lại cũng chỉ vì muốn chặn cửa Bộ trưởng đòi thù lao thôi.
Dù sao cũng chẳng phải vì tôi đâu.
Tới chỗ tôi chắc cũng để hỏi Bộ trưởng đang ở đâu nhỉ…
Nhưng kết cục lại ngoài dự kiến.
“Tuy rằng hỏi câu này thật mạo muội.” J đi tới, khuôn mặt tươi cười có chút xấu hổ, “Xin hỏi còn dư miếng bánh kem nào không ạ?”
Tôi ngẩn ngơ không nói nên lời, J khiêm tốn giải thích với tôi: “Tôi đã 13 giờ không có hột cơm nào vào bụng, ngày hôm nay cứ thế hỏng bét.”
Tôi theo bản năng giơ lên đĩa nhựa, bên trên còn non nửa miếng chưa ăn hết. Trời biết lúc ấy đầu óc hỏng bét của tôi đã đình chỉ hoạt động, tôi căn bản không biết mình đang làm ra hành động ngu xuẩn cỡ nào!!!
Tôi cầm đĩa bánh ngọt lên đưa tới bên miệng J.
J tuy rằng hơi giật mình, nhưng lại rất tự nhiên ăn bánh trên tay tôi.
Chờ tới lúc hồn phách quay trở về, tôi đã kịp đưa phần bánh kem còn dư lại cho J (cảm tạ ông trời tôi đã không tiếp tục cái hành vi đút bánh kì quái kia). J nhanh chóng ăn nốt, xem ra anh đã bị cái đói hành cho hỏng cả người rồi. Anh còn ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn tôi nở nụ cười tràn đầy cảm kích.
….. Anh nhất định không biết nụ cười của mình mê hoặc lòng người thế nào đâu.
Làm ra cái hành động kì quặc như vậy làm mặt tôi nóng ran, lấy cớ đi lấy cho J cốc nước mà chạy trối chết, ở trong phòng nghỉ lấy nước một lúc mới bình tĩnh lại.
Lúc tôi bưng nước ấm ra tới nơi thì đại sảnh chỉ còn một mình J. Anh đã ăn xong miếng bánh kem, vẻ mặt no đủ đứng đó liếm đầu ngón tay.
Hành động kia không phải việc một thân sĩ nên làm, cơ mà… Tôi không biết phải mô tả cảnh tượng ngay lúc đó ra sao. Xương ngón tay của J thon dài, đẹp vô cùng… Tâm tình khó lắm mới bình tĩnh của tôi lại rối thành một cục, tim nhảy thình thịch, mặt lại nóng lên. J nhận lấy nước trong tay tôi, hỏi Bộ trưởng có còn chờ anh nữa không.
Tôi tận lực ngắn gọn đáp lại. J đứng dậy rời đi, trước khi đi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, ghé sát vào tai ngữ điệu trầm thấp, thậm chí còn có chút mị hoặc.
“Em có một đôi mắt phi thường xinh đẹp.”
“Tựa như đá ma pháp rạng rỡ vậy, vây hãm người ta thật sâu vào đó.”
Mặt tôi lúc ấy nhất định đỏ chót luôn.
J hơi mỉm cười, nói nốt nửa còn lại: “Tôi phải nỗ lực khắc chế bản thân, như vậy mới có thể kìm lòng không đào tụi nó ra.”
… Lời khích lệ kì lạ ghê.
Từ từ, cái thứ đấy là khích lệ à?!
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh cóng, J xoay người đi thẳng vào văn phòng Bộ trưởng.
J ở trong văn phòng ngây người mất nửa tiếng, tôi thì ở đại sảnh vắt óc kiếm cớ giải thích việc chờ J. Lúc J đi ra tâm trạng hình như rất vui vẻ, hiển nhiên ngoạm được một khoản không nhỏ từ chỗ Bộ trưởng rồi, trên đường đi rất hữu hảo nhìn tôi cười cười, đi được vài bước thế nhưng lại vòng vèo quay ngược lại.
“Cảm ơn bánh kem ban nãy, ngon lắm. “ J nói.
Tôi hoảng loạn xua tay: “Ngài không cần khách khí đâu…”
“Có lẽ tôi nên mời em đi ăn tối, coi như hồi báo.”
Nữ thần may mắn tiếp tục chiếu cố làm tôi trợn mắt há hốc mồm. Nhưng khi nhớ tới cái câu muốn đào hốc mắt của J, tôi đành phải mạnh mẽ gồng lên liều mạng kháng cự lại mê hoặc của lời mời từ J.
… Mười lăm phút sau, tôi cùng J ngồi trên một chiếc taxi.
Tôi đối với ý chí “kiên cường” của mình âm thầm phỉ nhổ vài cái.
J trên đường hỏi tôi có thể hay không chờ anh về nhà một lúc, đầu óc rối như tơ vò của tôi ù ù cạc cạc đáp ứng…. Có trời mới biết lúc này J có bán tôi cho ác ma thì tôi cũng đồng ý. Mười phút sau, J bộ dạng anh tuấn sạch sẽ quay lại bên cạnh tôi. Anh thay đồ, cạo râu hong tóc, đẹp tới mê người.
Sau nửa tiếng, tôi đầu óc hỗn loạn ngồi cùng một nhà hàng với J.
Tôi chưa bao giờ tới nơi thế này, từ tác phong phục vụ tới khách hàng đều toát lên vẻ xa hoa. Tôi biết J là kẻ yêu tiền như mạng, huống hồ bánh kem dâu tây chỉ là hàng tôi tự nướng, giá trị quy ra tiền căn bản không đáng. Tôi có vẻ co quắp không hold nổi, J lại có vẻ thập phần hiểu biết thay tôi order đồ ăn…. Để tránh cho tôi không bị xấu hổ….
Quá trình dùng bữa xem ra thuận lợi, mặc dù xảy ra chút chuyện…
Đầu óc tôi hỗn loạn nhai thức ăn ngon như nhai sáp, chờ ba hồn bảy vía quay lại thì tôi mới biết mình đang ngây ngốc nhai miếng chanh tươi dùng để trang trí.
Cái loại hương vị kinh khủng tràn ngập khoang miệng. Tôi là người yêu thích đồ ngọt, cái thứ chua lét như chanh làm tôi khổ sở đến run cả người, xấu hổ che mặt không biết nên nuốt hay nhổ cái miếng chanh ấy đi.
Nếu J không ngồi trước mặt thì tốt, tôi thầm nghĩ.
Đã quá muộn, J đều thấy hết rồi. Liên tiếp ở trước mặt crush tự bêu xấu bản thân, nhìn khuôn mặt giật mình của J, tâm trạng tôi tụt xuống đáy cốc.
Sau đó tôi thấy J nhanh chóng lấy tay cầm miếng chanh nhét vào miệng, không lâu sau cũng nhăn mày thống khổ phun ra một câu: “Chua quá.”
Tôi ngốc ngốc nhìn anh, hoảng hốt tiếp lời: “Đúng vậy.”
Hai người ha ha nở nụ cười.
Trong lòng tôi có chút cảm động.
…. J là vì không muốn để tôi phải xấu hổ nên làm ra hành động giải vây, đúng không?
Tôi chưa bao giờ nghĩ J là người ôn nhu biết săn sóc như vậy.
Hiện tôi đã ở nhà, đầu óc vẫn mãi dừng lại ở mấy tiếng cùng J ở một chỗ.
Phắc, tôi lại mất ngủ rồi ; w ;.
№1013 ☆☆☆Yang 30/10/2014 02:49:21 reply ☆☆☆
Lời khen của J độc đáo thật đấy…
№1014 ☆☆☆ORZ 30/10/2014 02:59:07 reply ☆☆☆
Chủ thớt comeback! Cốt truyện tiến triển… Tôi cảm thấy mình hình như bỏ sót mấy chục tập rồi.
№1015 ☆☆☆ Bút máy rồng 30/10/2014 03:27:38 reply ☆☆☆
Ồ, bánh kem đâu tây thì ra là hàng chủ thớt tự tay nướng!!! Muốn ăn!!!!
№1016 ☆☆☆ thỏ kỉ 30/10/2014 03:41:39 reply ☆☆☆
…
Tôi méo phục, J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy.
№1021 ☆☆☆ quăng ngã ly vì hào 30/10/2014 06:08:31 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy. +1
№1022 ☆☆☆ Miss Hán 30/10/2014 06:47:19 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy. + mã số căn cước.
№1023 ☆☆☆MR 30/10/2014 07:01:46 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy… Từ từ, tôi không biết J T-T
№1024 ☆☆☆YO 30/10/2014 07:06:56 reply ☆☆☆
….
…
Tôi suy nghĩ vẩn vơ cả đêm, thẳng tới sắc trời bên ngoài bức màn hửng sáng tôi mới đi vào giấc ngủ, làm cho tôi suýt thì lỡ chuyến xe bus đi làm! Khi tôi khó khăn rời giường bò dậy, nhìn tới ánh rạng đông, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi lại chính là – tôi muốn cả tuần đều có thể gặp J.
Cái ý nghĩ này làm tôi sợ hãi.
Trước kia, kì vọng của tôi đơn giản chỉ là mỗi tuần tan làm nhìn thấy thân ảnh của J không hơn, yên lặng chăm chú nhìn cũng đủ làm tôi thỏa mãn. Nhưng sau khi tiếp xúc, cái loại kì vọng này lại tăng thêm một tầng nữa rồi. Tôi muốn cùng anh nói chuyện, muốn trở thành bạn của anh, muốn ngốc ngốc ở bên cạnh anh…
J và tôi căn bản không thuộc về cùng một thế giới, tôi hiểu mà.
Có lẽ… Tôi nên từ bỏ loại tình cảm đơn phương này thì hơn…
(TBC)
Chú thích:
Bánh kem dâu tây (mạnh dạn đoán là strawberry shortcake, cái này mình thử làm rồi ăn ok lắm =)))
Nguyên liệu cốt bánh: bột mì, baking powder, muối, đường, trứng, sữa, cream of tartar, bơ, vanilla extract
Topping: whipping cream, mứt dâu, dâu tây tươi, đường, vanilla extract
Các người nhất định không thể tưởng tượng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, đến giờ tôi cũng chẳng thể tin nổi nó là sự thật.
Sau khi phát bánh kem cho lũ trẻ xong thì tôi nghe được một tin, nghe xong tâm tình liền loạn thành một nùi. Tôi nghĩ một phần điểm tâm ngọt ngào sẽ cứu rỗi tâm hồn mình (không thể phủ nhận bánh dâu tây của Viện nghiên cứu dùng để xoa dịu rất tốt), đợi tới khi phát xong hết cho các bé thì giữ lại một miếng to cất đi, tính toán ăn trong lúc đợi giờ tan tầm.
Thời gian thực tập sinh tan tầm là 18h. Tôi một bên nghịch lớp vỏ ngoài hộp plastic đựng bánh kem, mắt vẫn hướng về cửa xoay tròn ở sảnh chính.
Sau đó kì tích xảy ra thật luônnnnnn.
J xuất hiện tại cửa.
Tôi không dám tin tưởng vào hai mắt mình nữa, mồm ngậm nĩa ngây ngốc nhìn chằm chằm J, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với J?
J vẫn một thân tây trang chế tác thủ công, áo khoác ngoài màu xám tro nhưng trong tay anh lại không cầm cây dù đen kia. Trong tay anh là vali kéo hành lý, người gầy đi một vòng, phần eo tây trang rộng hơn chứng tỏ tình trạng cơ thể của chủ nhân không hề ổn, huống hồ trên mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi, còn bị nước mưa hắt cho ướt đẫm, tóc tơ mật ong dính bết lại trên trán.
Nhìn anh hiện tại như một kẻ lưu lạc điên cuồng kéo hành lý tìm chỗ trú trong nửa giờ ấy… Ừm, hình dung như thế không ổn lắm, có lẽ nên gọi anh là “Một vị quý tộc vô ý gặp mưa” mới phải. (Lờ: cái thứ ume này )
Tôi chẳng biết phải mô tả tâm tình của mình lúc ấy thế nào. Mừng như điên, nghi ngờ, lo lắng, đau lòng, vô số cảm xúc ở trong lòng tôi cuộn lên như sông cuộn biển gầm, tất cả đều làm cho tôi muốn rơi lệ. Đương nhiên tôi sẽ không khóc, chỉ có thể lẳng lặng nhìn J, sau đó tự trấn an mình J vẫn an toàn.
Chuông báo cổ kính ở đại sảnh vang lên. Tôi đột nhiên ý thức được – hiện đã tới thời gian tan tầm rồi.
Tất cả đều như một kì tích nhỉ? Tôi trong lòng cảm tạ nữ thần may mắn đã nâng đỡ yêu thương mình, sau đó kì tích lại xảy đến lần nữa.
J tiến tới chỗ tôi…
№998 ☆☆☆Yang 30/10/2014 00:21:36 reply ☆☆☆
Tiếp đó phát sinh cái mẹ gì!!!!!
№999 ☆☆☆ buông ra cái kia ngu xuẩn 30/10/2014 00:45:36 reply ☆☆☆
Nghe nói trời vẫn cứ mưa, mấy chuyến xe lửa đều tới tối mới khởi hành, xe bus ma pháp cũng ngưng đón khách… Chotto, tại sao tôi lại cảm thấy J một đường chạy về chỉ để nhìn chủ thớt một cái vào trước giờ cậu ấy tan tầm????
№1003 ☆☆☆MR 30/10/2014 01:12:29 reply ☆☆☆
Lầu trên!!!!! Ngọt zl!!!!!!
№1004 ☆☆☆ là trọc không phải thỏ 30/10/2014 01:21:12 reply ☆☆☆
Cho nên có người muốn lập tổ đội tới Viện nghiên cứu ăn bánh kem nhỏ à?
№1005 ☆☆☆ thỏ kỉ 30/10/2014 01:36:39 reply ☆☆☆
…..
…
Tôi mau chóng nhìn quanh bốn phía.
Trong đại sảnh trừ tôi ra thì chỉ còn hai ba người ở lại, mà người đang ăn bánh kem như tôi trông có vẻ nhàn nhã nhất. Tôi nghĩ Bộ trưởng hẳn cả chiều nay đều đợi J trở về, J là người yêu tiền như mạng nên chắc chạy như điên quay lại cũng chỉ vì muốn chặn cửa Bộ trưởng đòi thù lao thôi.
Dù sao cũng chẳng phải vì tôi đâu.
Tới chỗ tôi chắc cũng để hỏi Bộ trưởng đang ở đâu nhỉ…
Nhưng kết cục lại ngoài dự kiến.
“Tuy rằng hỏi câu này thật mạo muội.” J đi tới, khuôn mặt tươi cười có chút xấu hổ, “Xin hỏi còn dư miếng bánh kem nào không ạ?”
Tôi ngẩn ngơ không nói nên lời, J khiêm tốn giải thích với tôi: “Tôi đã 13 giờ không có hột cơm nào vào bụng, ngày hôm nay cứ thế hỏng bét.”
Tôi theo bản năng giơ lên đĩa nhựa, bên trên còn non nửa miếng chưa ăn hết. Trời biết lúc ấy đầu óc hỏng bét của tôi đã đình chỉ hoạt động, tôi căn bản không biết mình đang làm ra hành động ngu xuẩn cỡ nào!!!
Tôi cầm đĩa bánh ngọt lên đưa tới bên miệng J.
J tuy rằng hơi giật mình, nhưng lại rất tự nhiên ăn bánh trên tay tôi.
Chờ tới lúc hồn phách quay trở về, tôi đã kịp đưa phần bánh kem còn dư lại cho J (cảm tạ ông trời tôi đã không tiếp tục cái hành vi đút bánh kì quái kia). J nhanh chóng ăn nốt, xem ra anh đã bị cái đói hành cho hỏng cả người rồi. Anh còn ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn tôi nở nụ cười tràn đầy cảm kích.
….. Anh nhất định không biết nụ cười của mình mê hoặc lòng người thế nào đâu.
Làm ra cái hành động kì quặc như vậy làm mặt tôi nóng ran, lấy cớ đi lấy cho J cốc nước mà chạy trối chết, ở trong phòng nghỉ lấy nước một lúc mới bình tĩnh lại.
Lúc tôi bưng nước ấm ra tới nơi thì đại sảnh chỉ còn một mình J. Anh đã ăn xong miếng bánh kem, vẻ mặt no đủ đứng đó liếm đầu ngón tay.
Hành động kia không phải việc một thân sĩ nên làm, cơ mà… Tôi không biết phải mô tả cảnh tượng ngay lúc đó ra sao. Xương ngón tay của J thon dài, đẹp vô cùng… Tâm tình khó lắm mới bình tĩnh của tôi lại rối thành một cục, tim nhảy thình thịch, mặt lại nóng lên. J nhận lấy nước trong tay tôi, hỏi Bộ trưởng có còn chờ anh nữa không.
Tôi tận lực ngắn gọn đáp lại. J đứng dậy rời đi, trước khi đi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, ghé sát vào tai ngữ điệu trầm thấp, thậm chí còn có chút mị hoặc.
“Em có một đôi mắt phi thường xinh đẹp.”
“Tựa như đá ma pháp rạng rỡ vậy, vây hãm người ta thật sâu vào đó.”
Mặt tôi lúc ấy nhất định đỏ chót luôn.
J hơi mỉm cười, nói nốt nửa còn lại: “Tôi phải nỗ lực khắc chế bản thân, như vậy mới có thể kìm lòng không đào tụi nó ra.”
… Lời khích lệ kì lạ ghê.
Từ từ, cái thứ đấy là khích lệ à?!
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh cóng, J xoay người đi thẳng vào văn phòng Bộ trưởng.
J ở trong văn phòng ngây người mất nửa tiếng, tôi thì ở đại sảnh vắt óc kiếm cớ giải thích việc chờ J. Lúc J đi ra tâm trạng hình như rất vui vẻ, hiển nhiên ngoạm được một khoản không nhỏ từ chỗ Bộ trưởng rồi, trên đường đi rất hữu hảo nhìn tôi cười cười, đi được vài bước thế nhưng lại vòng vèo quay ngược lại.
“Cảm ơn bánh kem ban nãy, ngon lắm. “ J nói.
Tôi hoảng loạn xua tay: “Ngài không cần khách khí đâu…”
“Có lẽ tôi nên mời em đi ăn tối, coi như hồi báo.”
Nữ thần may mắn tiếp tục chiếu cố làm tôi trợn mắt há hốc mồm. Nhưng khi nhớ tới cái câu muốn đào hốc mắt của J, tôi đành phải mạnh mẽ gồng lên liều mạng kháng cự lại mê hoặc của lời mời từ J.
… Mười lăm phút sau, tôi cùng J ngồi trên một chiếc taxi.
Tôi đối với ý chí “kiên cường” của mình âm thầm phỉ nhổ vài cái.
J trên đường hỏi tôi có thể hay không chờ anh về nhà một lúc, đầu óc rối như tơ vò của tôi ù ù cạc cạc đáp ứng…. Có trời mới biết lúc này J có bán tôi cho ác ma thì tôi cũng đồng ý. Mười phút sau, J bộ dạng anh tuấn sạch sẽ quay lại bên cạnh tôi. Anh thay đồ, cạo râu hong tóc, đẹp tới mê người.
Sau nửa tiếng, tôi đầu óc hỗn loạn ngồi cùng một nhà hàng với J.
Tôi chưa bao giờ tới nơi thế này, từ tác phong phục vụ tới khách hàng đều toát lên vẻ xa hoa. Tôi biết J là kẻ yêu tiền như mạng, huống hồ bánh kem dâu tây chỉ là hàng tôi tự nướng, giá trị quy ra tiền căn bản không đáng. Tôi có vẻ co quắp không hold nổi, J lại có vẻ thập phần hiểu biết thay tôi order đồ ăn…. Để tránh cho tôi không bị xấu hổ….
Quá trình dùng bữa xem ra thuận lợi, mặc dù xảy ra chút chuyện…
Đầu óc tôi hỗn loạn nhai thức ăn ngon như nhai sáp, chờ ba hồn bảy vía quay lại thì tôi mới biết mình đang ngây ngốc nhai miếng chanh tươi dùng để trang trí.
Cái loại hương vị kinh khủng tràn ngập khoang miệng. Tôi là người yêu thích đồ ngọt, cái thứ chua lét như chanh làm tôi khổ sở đến run cả người, xấu hổ che mặt không biết nên nuốt hay nhổ cái miếng chanh ấy đi.
Nếu J không ngồi trước mặt thì tốt, tôi thầm nghĩ.
Đã quá muộn, J đều thấy hết rồi. Liên tiếp ở trước mặt crush tự bêu xấu bản thân, nhìn khuôn mặt giật mình của J, tâm trạng tôi tụt xuống đáy cốc.
Sau đó tôi thấy J nhanh chóng lấy tay cầm miếng chanh nhét vào miệng, không lâu sau cũng nhăn mày thống khổ phun ra một câu: “Chua quá.”
Tôi ngốc ngốc nhìn anh, hoảng hốt tiếp lời: “Đúng vậy.”
Hai người ha ha nở nụ cười.
Trong lòng tôi có chút cảm động.
…. J là vì không muốn để tôi phải xấu hổ nên làm ra hành động giải vây, đúng không?
Tôi chưa bao giờ nghĩ J là người ôn nhu biết săn sóc như vậy.
Hiện tôi đã ở nhà, đầu óc vẫn mãi dừng lại ở mấy tiếng cùng J ở một chỗ.
Phắc, tôi lại mất ngủ rồi ; w ;.
№1013 ☆☆☆Yang 30/10/2014 02:49:21 reply ☆☆☆
Lời khen của J độc đáo thật đấy…
№1014 ☆☆☆ORZ 30/10/2014 02:59:07 reply ☆☆☆
Chủ thớt comeback! Cốt truyện tiến triển… Tôi cảm thấy mình hình như bỏ sót mấy chục tập rồi.
№1015 ☆☆☆ Bút máy rồng 30/10/2014 03:27:38 reply ☆☆☆
Ồ, bánh kem đâu tây thì ra là hàng chủ thớt tự tay nướng!!! Muốn ăn!!!!
№1016 ☆☆☆ thỏ kỉ 30/10/2014 03:41:39 reply ☆☆☆
…
Tôi méo phục, J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy.
№1021 ☆☆☆ quăng ngã ly vì hào 30/10/2014 06:08:31 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy. +1
№1022 ☆☆☆ Miss Hán 30/10/2014 06:47:19 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy. + mã số căn cước.
№1023 ☆☆☆MR 30/10/2014 07:01:46 reply ☆☆☆
J mà tôi biết căn bản méo đáng iu như zậy… Từ từ, tôi không biết J T-T
№1024 ☆☆☆YO 30/10/2014 07:06:56 reply ☆☆☆
….
…
Tôi suy nghĩ vẩn vơ cả đêm, thẳng tới sắc trời bên ngoài bức màn hửng sáng tôi mới đi vào giấc ngủ, làm cho tôi suýt thì lỡ chuyến xe bus đi làm! Khi tôi khó khăn rời giường bò dậy, nhìn tới ánh rạng đông, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi lại chính là – tôi muốn cả tuần đều có thể gặp J.
Cái ý nghĩ này làm tôi sợ hãi.
Trước kia, kì vọng của tôi đơn giản chỉ là mỗi tuần tan làm nhìn thấy thân ảnh của J không hơn, yên lặng chăm chú nhìn cũng đủ làm tôi thỏa mãn. Nhưng sau khi tiếp xúc, cái loại kì vọng này lại tăng thêm một tầng nữa rồi. Tôi muốn cùng anh nói chuyện, muốn trở thành bạn của anh, muốn ngốc ngốc ở bên cạnh anh…
J và tôi căn bản không thuộc về cùng một thế giới, tôi hiểu mà.
Có lẽ… Tôi nên từ bỏ loại tình cảm đơn phương này thì hơn…
(TBC)
Chú thích:
Bánh kem dâu tây (mạnh dạn đoán là strawberry shortcake, cái này mình thử làm rồi ăn ok lắm =)))
Nguyên liệu cốt bánh: bột mì, baking powder, muối, đường, trứng, sữa, cream of tartar, bơ, vanilla extract
Topping: whipping cream, mứt dâu, dâu tây tươi, đường, vanilla extract
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook