Cứ như vậy bọn họ bình tĩnh mà sống chung hơn một năm.

Đoạn Châu vẫn như thường nhàn rỗi liền ra ngoài chơi, tình một đêm rồi lại tình một đêm, có đoạn thời gian còn giao ra một bé trai, bất quá qua hai tháng liền xong chuyện. Nói chung, chính là cuộc sống xa hoa,đồi trụy, vô cùng phóng túng.

Mà Diệp Tân vẫn cứ là cậu, một tay guitar bass, trình diễn trong ban nhạc ở quán bar.

Biết chuyện cậu kết hôn cũng chỉ có Lâm Phi, hơn nữa còn là Diệp Tân tiền trảm hậu tấu sau đó mới biết.

Lâm Phi rất tức giận, túm cổ áo của Diệp Tân giơ lên nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn là không đánh xuống, sau đó bất đắc dĩ thỏa hiệp, vô sự tự thông, nghĩ thông suốt Diệp Tân tại sao muốn làm như thế —— hoặc là nói, chính mình tìm cho cậu một lý do.

Việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng.

Lâm Phi đi tìm hiểu hoặc là nói điều tra về Đoạn Châu, sau đó bĩu môi, nhắc nhở Diệp Tân, nói, cậu tuyệt đối đừng thích hắn.

Diệp Tân bất đắc dĩ cười cười, biểu thị y lo xa rồi.

Diệp Tân ngoại trừ đi quán bar làm việc và đến ban nhạc luyện tập, những thời gian khác cơ bản đều chờ ở nhà.

Bởi vì rất sớm đã bắt đầu sinh hoạt độc lập, cho nên việc nhà gì đó đối với Diệp Tân mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.

Vốn là Đoạn Châu mỗi tuần đều sẽ kêu người giúp việc đến nhà quét dọn, thế nhưng Diệp Tân biểu thị, nếu Đoạn Châu cung cấp nơi ở cho mình, như vậy việc nhà gì đó liền giao cho cậu đi. Đoạn Châu không tỏ rõ ý kiến, ngược lại cũng không có phản đối, khi nhìn thấy Diệp Tân thật sự nghiêm túc quét tước nhà cửa, cũng không gọi người giúp việc đến nhà nữa.

Sau đó Đoạn Châu cứ như vậy tạo thành thói quen, cuối tuần có lúc sẽ ở trong âm thanh ầm ĩ của máy hút bụi mà thức dậy—— kỳ thực cảm giác cũng không tệ lắm, Đoạn Châu nghĩ, nếu như tính hướng mình bình thường, e rằng cuộc sống trôi qua cũng như thế đi. Đương nhiên, cũng không loại bỏ trường hợp sẽ ăn chơi điên cuồng hơn, hắn tự giễu nở nụ cười.

Mà khiến Đoạn Châu thấy vừa bất ngờ vừa thấy hợp tình hợp lý chính là, Diệp Tân nấu ăn rất ngon. Thật ra cũng không phải nói Diệp Tân làm mỹ thực khắp thiên hạ đã thu phục được dạ dày của Đoạn Châu—— kỳ thực Diệp Tân cũng không tính làm gì nhiều, chỉ là một vài món ăn gia đình tương đối phổ thông—— mà một vài món ăn bình đạm ấy, mùi vị lại ngon đến kì lạ. Thật ra cũng không cái gì kỳ quái, nếu làm việc nhà giỏi như thế, vậy thì nấu ăn sẽ không đến nỗi nào?

Mà Diệp Tân năng lực học tập coi như không tệ, có lúc xem qua thực đơn liền thử nghiệm, cũng thật sự có thể làm ra hình ra dạng, mùi vị cũng không kém, một lần hai lần sau đó, có thể đạt đến trình độ khá giỏi.

Vốn Đoạn Châu đều là ở bên ngoài ăn cơm mới trở về, thế nhưng sau mấy lần ăn cơm nước do Diệp Tân làm, cơ bản không có chuyện gì liền về nhà ăn cơm.

Ngược lại có lúc Diệp Tân bởi vì chuyện công tác, cho nên chỉ có thể làm đại khái, để hắn tự bỏ vào lò vi ba hâm nóng rồi ăn.

Hai người cứ như thế cùng ăn cơm với nhau rồi cũng tự thấu hiểu cho nhau.

Trải qua cuộc sống lâu dài như thế, cũng liền có chút tư vị vợ chồng già, càng ngày càng quen thuộc lẫn nhau, cũng biến thành càng ngày càng ăn ý —— không chỉ là vấn đề ăn cơm—— bọn họ đều hiểu rõ sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của nhau, sẽ dành phần cơm cho đối phương, sẽ để cửa chờ người kia. Đoạn Châu thậm chí học được một ít ngôn ngữ bằng tay, thường thường trao đổi với nhau, Diệp Tân cũng không cần gõ chữ trên điện thoại di động để nói chuyện với Đoạn Châu nữa.

Cứ như vậy, Đoạn Châu đi ra ngoài “lêu lổng” tần suất càng ngày càng thấp, có lúc hắn nghĩ, chính mình này có phải là coi như bị “nhà” khóa lại, sớm trải qua sinh hoạt về hưu an nhàn? Mà cũng không cảm thấy như vậy rất đáng ghét.

Một lần cùng Diệp Tân ăn cơm chung, Đoạn Châu nói, nếu như hai người sau này cũng không tìm được người yêu, e rằng có thể cứ như vậy sống hết đời.

Diệp Tân nở nụ cười, cũng không biểu hiện cái gì.

Đoạn Châu không để ý, bởi vì vốn cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.

Hắn rõ ràng không bao giờ nghĩ rằng mình từ một tên thuần là gay lại có thể lập tức đối với nữ nhân cứng rắn đi lên, sau đó bởi vì Diệp Tân hiền tuệ mang cho hắn cảm giác thư thái liền yêu Diệp Tân —— ngẫm lại chỉ cảm thấy buồn cười, loại này giống với tình tiết trong tiểu thuyết tình cảm. Bất quá hắn thật cảm giác được, cùng Diệp Tân sinh hoạt với nhau rất tốt.

Đoạn Châu cho rằng mình đã xem Diệp Tân là bạn bè, sau đó dần dần, biến thành bạn tốt. Sau đó, cũng vỏn vẹn chỉ là bạn tốt.

Đoạn Châu rất yêu thích Diệp Tân, Diệp Tân cũng thật yêu thích Đoạn Châu. Bất quá cũng chỉ là bạn bè quý mến lẫn nhau.

Lâm Phi từng vô cùng thần bí hỏi, hai người các ngươi tiếp tục như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ, tỷ như thật sự biến thành… Vợ chồng?

Diệp Tân cười lắc đầu một cái, bày tỏ chỉ là rất thích làm bạn với Đoạn Châu mà thôi.

Diệp Tân trong lòng vẫn là không có hoàn toàn buông xuống người kia, cho dù anh ta đã kết hôn hơn một năm, cho dù mình cũng đã “kết hôn” hơn một năm.

Bất quá cho dù buông xuống được, Diệp Tân cũng sẽ không đối với Đoạn Châu sản sinh ý nghĩ gì. Cũng như nhiều năm trôi qua, Diệp Tân cũng không có đối Lâm Phi có cái ý nghĩ quá phận.

Lâm Phi nhẹ nhàng cho một quyền lên vai Diệp Tân, hung tợn nói, ai bảo chúng ta đều là thuần 0 a! Sau đó hắn nghiêm túc nói: Nếu có thể, thì thật sự thích không?

Thật sự thích…

Diệp Tân nghĩ, vậy cũng chỉ là nếu có thể thôi, bởi vì hết thảy từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, hết thảy đều chỉ là một màn âm mưu… Chính mình không có tư cách yêu thích a.

Diệp Tân có lúc nghĩ, mình lúc trước thế nào lại như bị đầu độc, làm ra loại chuyện này… Kinh thiên động địa như thế?

Mà bây giờ, cũng chỉ có thể phải luôn đóng vai nữ tính như vậy.

Diệp Tân may mắn nghĩ, mình một không có lừa tài, hai không có lừa tình, cho nên… Không quan hệ cái gì đi.

Lâm Phi hừ một tiếng, nói, cái gì mà cảm thấy không liên quan, lừa cái gì thì vẫn là lừa dối thôi.

Diệp Tân: …

Lâm Phi nói, chuyện đến nước này, cậu liền cầu khẩn có thể mãi mãi không bị phát hiện đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương