Hình Đồ
-
Chương 530: Hội sư Quan Trung (19)
Ngày 27 tháng 7 năm Tần Nhị Thế thứ tư, Hàm Dương.
Triệu Cao cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng, thoáng nhìn thấy y tâm thần hoảng hốt, đứng ngồi không yên. Sai Diêm Nhạc giết chết Doanh Hồ Hợi, nhưng không ngờ Nhạc Hưng cung lại bốc hỏa. Chẳng lẽ xảy ra sự cố? Chẳng lẽ Bách Lý Thuật đột nhiên thay đổi chủ ý?
Chỉ có điều, đại hỏa tại Hưng Nhạc cung cũng không duy trì lâu, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì bất lợi.
Điều này khiến Triệu Cao yên tâm hơn nhiều, sau khi trấn an quan viên trong triều, một mình ngồi trong thư phòng chờ đợi tin tức.
Trong thư phòng, có một khối Tùng Hương thượng đẳng, có thể trấn an tâm tình mọi người giúp bọn họ khỏi nôn nóng.
Triệu Cao chau đôi mày trắng, không yên lòng lật xem quyển sách trên tay, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại.
Thời gian trôi qua. . .
Đến giữa giờ ngọ, Triệu Cao cảm thấy bụng đói, vì vậy sai người hầu chuẩn bị cơm nước.
Ngay khi y đợi cơm, đột nhiên nghe được trong viện truyền đến một trận hỗn loạn.
Vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi thư phòng.
Triệu Cao quát hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao tranh cãi ầm ĩ như vậy?
- Trung Thừa, việc lớn không ổn!
Gã quản sự trong phủ Thừa Tướng tiến lên, quỳ gối trước bậc thang nói:
- Bên ngoài vừa truyền tin đến, có một đạo nhân mã đã đánh tới thành Hàm Dương!
- Cái gì?
Triệu Cao nghe vậy, liền ngẩn người:
- Là nhân mã phương nào?
- Không biết, chỉ biết khi những người đó vào thành, đều hô lớn. . .
Gã quản sự tựa hồ có chút do dự.
Triệu Cao cả giận nói:
- Chúng nói gì, mau nói đi!
- Bọn họ nói, Trung Thừa giết chết Bệ hạ, phải diệt trừ cẩu hoạn quan báo thù cho Bệ hạ!
- Aizzzz. . .
Sắc mặt Triệu Cao bởi vì không ngủ mà có chút nhợt nhạt. Nghe xong câu nói này, khuôn mặt lại càng không thấy chút huyết sắc nào, trong lòng bồi hồi, vô ý nắm lấy bội kiếm bên hông.
- Nhanh đi triệu tập nhân mã!
- Trung Thừa, trong thành Hàm Dương đã không còn binh mã, Vệ Úy Quân và binh lính mới chiêu mộ đều đã sai ra ngoài ngăn cản rồi!
Triệu Cao vừa nghe lời này, trong lòng an tâm hơn chút ít.
Chỉ có điều, tròng mắt y vừa xoay chuyển, lập tức tháo gỡ khối lệnh bài trên thắt lưng xuống, vẫy tay ra hiệu cho một gã thân binh tiến lên:
- Lập tức dẫn tất cả người trong Trung Xa phủ đến đây cho ta.
Trung Xa phủ, sau khi trải qua hàng loạt biến cố, hôm nay chỉ còn lại khoảng ba trăm người.
Theo lý mà nói, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ Doanh Hồ Hợi xuất hành. Thế nhưng bởi vì khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, cả ngày ăn chơi trác táng, rất ít khi xuất hành, địa vị Trung Xa phủ này cũng vì thế mà không còn quan trọng gì nữa. Sau khi Triệu Cao trải qua vô số lần giao phong, đã mạnh mẽ lên kế hoạch giữ lại Trung Xa phủ. Tất cả điều phối vào phủ Thừa Tướng, lấy danh nghĩa là người từ Chiêm Sự phủ cắt cử tới, trở thành quân đội lệ thuộc phủ Thừa Tướng. Chỉ là, trước đây Triệu Cao chưa hề sử dụng người của Trung Xa phủ.
Xa sĩ Trung Xa phủ, tất cả đều là cao thủ có thể lấy một chọi mười, cũng là vũ khí bí mật của Triệu Cao.
Canh tốt binh, còn có Vệ Úy Quân, không hẳn có thể ngăn cản đội nhân mã thần bí kia, nhưng Triệu Cao muốn chính là dùng bọn họ bảo vệ Trung Xa phủ.
Thoáng chốc, ba trăm Lang trung Trung Xa phủ đi tới trước mặt Triệu Cao.
Triệu Cao đứng trên bậc thang, trầm giọng quát:
- Các vị anh hùng, hôm nay Hàm Dương có đại biến, Triệu mỗ bị tiểu nhân hãm hại, e là sẽ có nguy hiểm. Các vị theo ta ít nhất cũng đã mười năm rồi. . .Chỉ là, hôm nay không có yến tiệc, lúc này Triệu Cao ta gặp đại nạn, cũng không thể làm liên lụy các huynh đệ. . .Mọi người thu thập hành lý một chút, rồi cấp tốc rời khỏi đây.
Người Trung Xa phủ phần lớn đều là hán tử đến từ giang hồ.
Nghe Triệu Cao nói đến chính là hai chữ tình nghĩa, nhất thời không muốn rời đi.
- Trung Thừa hà tất phải nói ra lời này, ta nguyện ý ở lại bảo vệ Trung Thừa an toàn!
- Đúng vậy, chúng ta ở lại muốn xem ai dám gây bất lợi đối với Trung Thừa. . .
Trên khuôn mặt khô gầy của Triệu Cao thoáng chốc nhếch lên tia tươi cười, chắp tay nói:
- Các vị có lòng, Cao xin ghi nhận! Nếu như có thể tránh khỏi đại nạn này, Cao nguyện cùng hưởng phú quý với các vị!
- Nguyện liều mạng dốc sức vì Trung Thừa!
Đám xa sĩ đồng thanh hô lớn, nhao nhao chuẩn bị quyết chiến.
Còn Triệu Cao thay một thân khôi giáp, tay cầm giáo dài, đứng trên bậc thang biểu hiện một bộ dáng thấy chết không sợ, uy phong lẫm lẫm.
Chỉ có điều, bộ khôi giáp này được thiết kế từ mấy năm trước.
Thân hình Triệu Cao to lớn, dáng người vạm vỡ, mấy năm sống an nhàn, thân thể đã có chút mập mạp.
Khôi giáp y mặc trên người thoáng liếc nhìn cảm thấy rất quái dị. Ngay cả Triệu Cao cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cùng lúc đó, trên đường phố trong thành Hàm Dương không ngừng vang lên thanh âm hò hét.
Hắc Kỳ Quân sử dụng lệnh bài của Diêm Nhạc, chạy ào ào vào thành Hàm Dương, nhưng rất nhanh lại lộ ra kẽ hở, bị lính canh cửa ngăn cản lối đi.
Đường phố rộng rãi, lúc này đã trở thành chiến trường.
Khắp nơi đều có cảnh chết chóc, sau khi Hắc Kỳ Quân chạy ào vào thành, lực chiến của kỵ quân khó có thể phát huy, vì vậy đều xuống ngựa rút đao ứng chiến.
Lưu Khám đứng trên Binh xa, cầm Thương Long đại kỳ trong tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này trong lòng có chút tức giận!
- Tín!
- Nhị thúc, ta ở chỗ này!
Lưu Tín tay cầm Lang Nha Bổng, đứng một bên nóng lòng muốn chiến.
Nếu như không phải Lưu Khám hạ lệnh, e là y đã sớm xông đến chém giết.
- Dẫn theo đại đội của ngươi, mở một đường máu cho ta!
Lưu Khám nhảy xuống chiên xa, thân binh bên người lập tức dắt đến một con chiến mã, hắn liền nhấc chân bước tới. Con mắt Lưu Tín đã léo lên quang mang hưng phấn, Lưu Khám vừa dứt lời, y lập tức rống lớn:
- Đại đội theo ta xuất kích!
Theo Lưu Tín có bảy mươi đại hán thân hình vạm vỡ. Bọn họ rút đại khảm đao ra, bước nhanh theo Lưu Tín xông lên chém giết.
Lang Nha Bổng quay tròn giống như bánh xe, vù vù rung động, bay lên hạ xuống. Lưu Tin theo Lưu Khám từ năm 9 tuổi, đến nay đã trải qua hơn mười năm. Hơn mười năm na chăm chỉ luyện tập võ nghệ, từ lâu đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.
Đừng nghĩ y có chút đần độn mà khinh thường, khi chiến đấu y còn hung hãn hơn cha y vài phần.
Lang Nha Bổng xoay tròn liền thấy máu thịt bắn tung tóe, kẻ nào bị đánh trúng không chết cũng bị thương. Lưu Tín giống như mảnh hổ xuống núi, sau khi dẫn theo bảy mươi hán tử vạm vỡ xông vào chiến đoàn, lập tức khiến tình hình chiến cuộc biến đổi. Trước đó, mặc dù Hắc Kỳ quân chiếm ưu thế, nhưng dù sao cũng không phải trên lưng ngựa, muốn nhanh chóng đánh tan quân phòng thủ Hàm Dương, hiển nhiên có chút khó khăn.
Nhưng lúc có thêm Lưu Tín, quân phòng thủ Hàm Dương tuy liều mạng chống đỡ lại không ai có thể ngăn cản y.
Người này giống như một sát thần, Lang Nha Bổng trong tay bay tới đâu, quân phòng thủ Hàm Dương gào thét thảm thiết tới đó.
Y dẫn theo đại đội từ đường lớn chém giết, vọt tới một đầu khác. Sau đó xoay người, quay lại chém giết, trên đường phố vốn dùng đá vụn xây thành lúc này trải đầy tay chân đứt đoạn, máu tươi hội tụ thành dòng suối nhỏ nhuộm đường phố thành một màu đỏ tươi.
Quân phòng thủ Hàm Dương, không phải duệ sĩ lão Tần ở thời Thủy Hoàng Đế được huấn luyện tỉ mỉ, thân trải qua trăm trận.
Mà đa phần đều là binh lính mới chiêu mộ, dưới sự điên cuồng chém giết của Lưu Tín, rất nhanh bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía, sĩ khí nhanh chóng suy giảm.
- Lui lại, lui lại!
Có tướng lĩnh cao giọng la lớn, quân phòng thủ đều lui về phía sau.
Lưu Tín mang theo nhân mã đi về phía trước, trong nháy mắt chém giết vượt qua ba đầu phố.
Đột nhiên, phía trước có người cao giọng nói:
- Vệ Úy Quân tới, viện quân tới!
Quân phòng thủ Hàm Dương đang hổn loạn bỏ chạy, lúc này nhanh chóng tránh sang hai bên, để lộ ra một đường đi. Chỉ thấy từ Hàm Dương cung phía xa xa, có một đạo nhân mã cấp tốc chạy tới. Nhân số thực ra không quá nhiều, cũng chỉ có hai nghìn người, nhưng bước đi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sức chiến đấu không hề tầm thường. Vệ Úy Quân quân, là binh lính bảo vệ Hoàng Cung, cũng là đội nhân mã tinh nhuệ nhất trong thành Hàm Dương.
Khi còn cách Hắc Kỳ Quân hai đầu phố, Vệ Úy Quân Quân thoáng chốc dừng lại.
Hàng loạt tiễn thủ xuất hiện phía trước, phía sau có có trăm người cầm trường mâu cấu thành phương trận, theo tiếng quát lớn, liền rào rào tiến về phía Hắc Kỳ Quân.
- Lưu Tín, ngừng công kích!
Lưu Khám vừa thấy Vệ Úy Quân Quân xuất hiện, vội vàng hô lớn lệnh cho Hắc Kỳ Quân ngừng chiến.
Hắn thúc ngựa tiến lên, quát lớn:
- Ta chính là Lưu Khám được Tiên Đế sắc phong làm Bắc Quảng Võ Quân, trong đám người các ngươi ai là chủ tướng, đứng ra trả lời ta!
Cái tên Lưu Khám đối với người Hàm Dương mà nói, cũng không quá xa lạ.
Vệ Úy Quân Quân vừa nghe vậy, cũng ngừng hành động, cả đám vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Khám.
Không lâu sau, một viên đại tướng trong Vệ Úy Quân Quân đánh xe đi ra, dừng lại trước trận tỉ mỉ quan sát Lưu Khám một hồi, sau đó chắp tay nói:
- Mạt tướng Dương Hổ, bái kiến Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc. Gia huynh Dương Hùng, từng dốc sức dưới trướng Quân Hầu và Thượng tướng quân, tác chiến tại Bắc cương. . .Gia huynh thường xuyên nhắc tới đại danh của Quân Hầu, nói Quân Hầu là người dũng cảm, nhân nghĩa đệ nhất thiên hạ, mạt tướng vô cùng kính nể.
Y nói xong lời này, Lưu Khám lập tức đặt ngang Xích Kỳ.
Nhưng Dương Hổ lập tức chuyển chủ đề, đột nhiên dữ tợn nói:
- Nhưng không biết, Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc xông vào Hàm Dương ta, giết quân tốt của ta là vì cớ gì?
Nói vậy, Dương Hổ cũng không biết tin Doanh Hồ Hợi đã chết.
Lưu Khám không nhớ rõ Dương Hùng là ai, nhưng lại biết, Dương Hùng từng là đại tướng dưới trướng Lý Do, sau lại theo Chương Hàm chinh phạt Trương Sở.
Khi Hạng Võ đánh quận Nãng, Dương Hùng chết trận tại Tuy Dương, cũng xem như một vị trung thần.
Vì vậy liền chắp tay nói:
- Dương tướng quân, Lưu Khám hôm nay đến đây chính là phụng lệnh Bệ hạ bình định loạn Quan Trung. Nhưng không ngờ, cẩu hoạn quan Triệu Cao lòng lang dạ sói cấu kết với Kinh Man, tàn sát lão Tần nhân trung nghĩa, hơn nữa còn mệnh cho đám người Diêm Nhạc, đêm qua đánh Hưng Nhạc cung, âm mưu làm phản. Dương tướng quân, Bệ hạ đã bị cẩu hoạn quan kia làm hại, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho y?
Trên đường phố Hàm Dương, hôm nay vô cùng tĩnh mịch, chỉ có Hắc Kỳ Quân, quân phòng thủ Hàm Dương và hơn một nghìn Vệ Úy Quân.
Nhưng không có nghĩa, không ai để ý tới nơi này.
Tuy thấy nhà cửa hai bên đường đóng chặt, thế nhưng có rất nhiều người đang đứng bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. . .
Mới đầu Dương Hổ ngẩn người, hai mắt trợn tròn.
- Lưu Quân Hầu, ngài vừa nói cái gì?
Lưu Khám hét lớn:
- Cẩu hoạn quan cấu kết với Kinh Man hại chết Bệ hạ rồi, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho cẩu hoạn quan?
Người bên ngoài không biết Doanh Hồ Hợi không ở trong thành Hàm Dương, nhưng Dương Hổ thân là Vệ Úy Quân Lang Trung, sao có thể không biết chuyện này? Khi Lưu Khám nói Doanh Hồ Hợi đã bị hãm hại tại Hưng Nhạc cung, Dương Hổ lập tức tin tưởng. . .Hai tay y run rẩy, nắm chặt thành xe!
Đêm qua Hưng Nhạc cung bốc hỏa, y nghĩ nhất định phải ra khỏi thành kiểm tra.
Thế nhưng Triệu Cao lại lệnh Vệ Úy Quân thủ vệ cấm cung, mượn cớ trọng đại ngăn cản Dương Hổ ra khỏi thành, hơn nữa còn hứa sẽ phái Hàm Dương lệnh tới đó.
Thằng nhãi Triệu Cao tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là nguyên lão hai triều, lại là lão sư của Doanh Hồ Hợi. Y thực sự không ngờ, Triệu Cao sẽ làm phản.
Thế nhưng hiện tại. . .
Triệu Cao cả đêm không ngủ, ngồi trong thư phòng phủ Thừa Tướng, thoáng nhìn thấy y tâm thần hoảng hốt, đứng ngồi không yên. Sai Diêm Nhạc giết chết Doanh Hồ Hợi, nhưng không ngờ Nhạc Hưng cung lại bốc hỏa. Chẳng lẽ xảy ra sự cố? Chẳng lẽ Bách Lý Thuật đột nhiên thay đổi chủ ý?
Chỉ có điều, đại hỏa tại Hưng Nhạc cung cũng không duy trì lâu, cũng không nhận được bất cứ tin tức gì bất lợi.
Điều này khiến Triệu Cao yên tâm hơn nhiều, sau khi trấn an quan viên trong triều, một mình ngồi trong thư phòng chờ đợi tin tức.
Trong thư phòng, có một khối Tùng Hương thượng đẳng, có thể trấn an tâm tình mọi người giúp bọn họ khỏi nôn nóng.
Triệu Cao chau đôi mày trắng, không yên lòng lật xem quyển sách trên tay, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại.
Thời gian trôi qua. . .
Đến giữa giờ ngọ, Triệu Cao cảm thấy bụng đói, vì vậy sai người hầu chuẩn bị cơm nước.
Ngay khi y đợi cơm, đột nhiên nghe được trong viện truyền đến một trận hỗn loạn.
Vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi thư phòng.
Triệu Cao quát hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Vì sao tranh cãi ầm ĩ như vậy?
- Trung Thừa, việc lớn không ổn!
Gã quản sự trong phủ Thừa Tướng tiến lên, quỳ gối trước bậc thang nói:
- Bên ngoài vừa truyền tin đến, có một đạo nhân mã đã đánh tới thành Hàm Dương!
- Cái gì?
Triệu Cao nghe vậy, liền ngẩn người:
- Là nhân mã phương nào?
- Không biết, chỉ biết khi những người đó vào thành, đều hô lớn. . .
Gã quản sự tựa hồ có chút do dự.
Triệu Cao cả giận nói:
- Chúng nói gì, mau nói đi!
- Bọn họ nói, Trung Thừa giết chết Bệ hạ, phải diệt trừ cẩu hoạn quan báo thù cho Bệ hạ!
- Aizzzz. . .
Sắc mặt Triệu Cao bởi vì không ngủ mà có chút nhợt nhạt. Nghe xong câu nói này, khuôn mặt lại càng không thấy chút huyết sắc nào, trong lòng bồi hồi, vô ý nắm lấy bội kiếm bên hông.
- Nhanh đi triệu tập nhân mã!
- Trung Thừa, trong thành Hàm Dương đã không còn binh mã, Vệ Úy Quân và binh lính mới chiêu mộ đều đã sai ra ngoài ngăn cản rồi!
Triệu Cao vừa nghe lời này, trong lòng an tâm hơn chút ít.
Chỉ có điều, tròng mắt y vừa xoay chuyển, lập tức tháo gỡ khối lệnh bài trên thắt lưng xuống, vẫy tay ra hiệu cho một gã thân binh tiến lên:
- Lập tức dẫn tất cả người trong Trung Xa phủ đến đây cho ta.
Trung Xa phủ, sau khi trải qua hàng loạt biến cố, hôm nay chỉ còn lại khoảng ba trăm người.
Theo lý mà nói, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ Doanh Hồ Hợi xuất hành. Thế nhưng bởi vì khi Doanh Hồ Hợi đăng cơ, cả ngày ăn chơi trác táng, rất ít khi xuất hành, địa vị Trung Xa phủ này cũng vì thế mà không còn quan trọng gì nữa. Sau khi Triệu Cao trải qua vô số lần giao phong, đã mạnh mẽ lên kế hoạch giữ lại Trung Xa phủ. Tất cả điều phối vào phủ Thừa Tướng, lấy danh nghĩa là người từ Chiêm Sự phủ cắt cử tới, trở thành quân đội lệ thuộc phủ Thừa Tướng. Chỉ là, trước đây Triệu Cao chưa hề sử dụng người của Trung Xa phủ.
Xa sĩ Trung Xa phủ, tất cả đều là cao thủ có thể lấy một chọi mười, cũng là vũ khí bí mật của Triệu Cao.
Canh tốt binh, còn có Vệ Úy Quân, không hẳn có thể ngăn cản đội nhân mã thần bí kia, nhưng Triệu Cao muốn chính là dùng bọn họ bảo vệ Trung Xa phủ.
Thoáng chốc, ba trăm Lang trung Trung Xa phủ đi tới trước mặt Triệu Cao.
Triệu Cao đứng trên bậc thang, trầm giọng quát:
- Các vị anh hùng, hôm nay Hàm Dương có đại biến, Triệu mỗ bị tiểu nhân hãm hại, e là sẽ có nguy hiểm. Các vị theo ta ít nhất cũng đã mười năm rồi. . .Chỉ là, hôm nay không có yến tiệc, lúc này Triệu Cao ta gặp đại nạn, cũng không thể làm liên lụy các huynh đệ. . .Mọi người thu thập hành lý một chút, rồi cấp tốc rời khỏi đây.
Người Trung Xa phủ phần lớn đều là hán tử đến từ giang hồ.
Nghe Triệu Cao nói đến chính là hai chữ tình nghĩa, nhất thời không muốn rời đi.
- Trung Thừa hà tất phải nói ra lời này, ta nguyện ý ở lại bảo vệ Trung Thừa an toàn!
- Đúng vậy, chúng ta ở lại muốn xem ai dám gây bất lợi đối với Trung Thừa. . .
Trên khuôn mặt khô gầy của Triệu Cao thoáng chốc nhếch lên tia tươi cười, chắp tay nói:
- Các vị có lòng, Cao xin ghi nhận! Nếu như có thể tránh khỏi đại nạn này, Cao nguyện cùng hưởng phú quý với các vị!
- Nguyện liều mạng dốc sức vì Trung Thừa!
Đám xa sĩ đồng thanh hô lớn, nhao nhao chuẩn bị quyết chiến.
Còn Triệu Cao thay một thân khôi giáp, tay cầm giáo dài, đứng trên bậc thang biểu hiện một bộ dáng thấy chết không sợ, uy phong lẫm lẫm.
Chỉ có điều, bộ khôi giáp này được thiết kế từ mấy năm trước.
Thân hình Triệu Cao to lớn, dáng người vạm vỡ, mấy năm sống an nhàn, thân thể đã có chút mập mạp.
Khôi giáp y mặc trên người thoáng liếc nhìn cảm thấy rất quái dị. Ngay cả Triệu Cao cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cùng lúc đó, trên đường phố trong thành Hàm Dương không ngừng vang lên thanh âm hò hét.
Hắc Kỳ Quân sử dụng lệnh bài của Diêm Nhạc, chạy ào ào vào thành Hàm Dương, nhưng rất nhanh lại lộ ra kẽ hở, bị lính canh cửa ngăn cản lối đi.
Đường phố rộng rãi, lúc này đã trở thành chiến trường.
Khắp nơi đều có cảnh chết chóc, sau khi Hắc Kỳ Quân chạy ào vào thành, lực chiến của kỵ quân khó có thể phát huy, vì vậy đều xuống ngựa rút đao ứng chiến.
Lưu Khám đứng trên Binh xa, cầm Thương Long đại kỳ trong tay, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này trong lòng có chút tức giận!
- Tín!
- Nhị thúc, ta ở chỗ này!
Lưu Tín tay cầm Lang Nha Bổng, đứng một bên nóng lòng muốn chiến.
Nếu như không phải Lưu Khám hạ lệnh, e là y đã sớm xông đến chém giết.
- Dẫn theo đại đội của ngươi, mở một đường máu cho ta!
Lưu Khám nhảy xuống chiên xa, thân binh bên người lập tức dắt đến một con chiến mã, hắn liền nhấc chân bước tới. Con mắt Lưu Tín đã léo lên quang mang hưng phấn, Lưu Khám vừa dứt lời, y lập tức rống lớn:
- Đại đội theo ta xuất kích!
Theo Lưu Tín có bảy mươi đại hán thân hình vạm vỡ. Bọn họ rút đại khảm đao ra, bước nhanh theo Lưu Tín xông lên chém giết.
Lang Nha Bổng quay tròn giống như bánh xe, vù vù rung động, bay lên hạ xuống. Lưu Tin theo Lưu Khám từ năm 9 tuổi, đến nay đã trải qua hơn mười năm. Hơn mười năm na chăm chỉ luyện tập võ nghệ, từ lâu đã đạt tới mức độ xuất thần nhập hóa.
Đừng nghĩ y có chút đần độn mà khinh thường, khi chiến đấu y còn hung hãn hơn cha y vài phần.
Lang Nha Bổng xoay tròn liền thấy máu thịt bắn tung tóe, kẻ nào bị đánh trúng không chết cũng bị thương. Lưu Tín giống như mảnh hổ xuống núi, sau khi dẫn theo bảy mươi hán tử vạm vỡ xông vào chiến đoàn, lập tức khiến tình hình chiến cuộc biến đổi. Trước đó, mặc dù Hắc Kỳ quân chiếm ưu thế, nhưng dù sao cũng không phải trên lưng ngựa, muốn nhanh chóng đánh tan quân phòng thủ Hàm Dương, hiển nhiên có chút khó khăn.
Nhưng lúc có thêm Lưu Tín, quân phòng thủ Hàm Dương tuy liều mạng chống đỡ lại không ai có thể ngăn cản y.
Người này giống như một sát thần, Lang Nha Bổng trong tay bay tới đâu, quân phòng thủ Hàm Dương gào thét thảm thiết tới đó.
Y dẫn theo đại đội từ đường lớn chém giết, vọt tới một đầu khác. Sau đó xoay người, quay lại chém giết, trên đường phố vốn dùng đá vụn xây thành lúc này trải đầy tay chân đứt đoạn, máu tươi hội tụ thành dòng suối nhỏ nhuộm đường phố thành một màu đỏ tươi.
Quân phòng thủ Hàm Dương, không phải duệ sĩ lão Tần ở thời Thủy Hoàng Đế được huấn luyện tỉ mỉ, thân trải qua trăm trận.
Mà đa phần đều là binh lính mới chiêu mộ, dưới sự điên cuồng chém giết của Lưu Tín, rất nhanh bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía, sĩ khí nhanh chóng suy giảm.
- Lui lại, lui lại!
Có tướng lĩnh cao giọng la lớn, quân phòng thủ đều lui về phía sau.
Lưu Tín mang theo nhân mã đi về phía trước, trong nháy mắt chém giết vượt qua ba đầu phố.
Đột nhiên, phía trước có người cao giọng nói:
- Vệ Úy Quân tới, viện quân tới!
Quân phòng thủ Hàm Dương đang hổn loạn bỏ chạy, lúc này nhanh chóng tránh sang hai bên, để lộ ra một đường đi. Chỉ thấy từ Hàm Dương cung phía xa xa, có một đạo nhân mã cấp tốc chạy tới. Nhân số thực ra không quá nhiều, cũng chỉ có hai nghìn người, nhưng bước đi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sức chiến đấu không hề tầm thường. Vệ Úy Quân quân, là binh lính bảo vệ Hoàng Cung, cũng là đội nhân mã tinh nhuệ nhất trong thành Hàm Dương.
Khi còn cách Hắc Kỳ Quân hai đầu phố, Vệ Úy Quân Quân thoáng chốc dừng lại.
Hàng loạt tiễn thủ xuất hiện phía trước, phía sau có có trăm người cầm trường mâu cấu thành phương trận, theo tiếng quát lớn, liền rào rào tiến về phía Hắc Kỳ Quân.
- Lưu Tín, ngừng công kích!
Lưu Khám vừa thấy Vệ Úy Quân Quân xuất hiện, vội vàng hô lớn lệnh cho Hắc Kỳ Quân ngừng chiến.
Hắn thúc ngựa tiến lên, quát lớn:
- Ta chính là Lưu Khám được Tiên Đế sắc phong làm Bắc Quảng Võ Quân, trong đám người các ngươi ai là chủ tướng, đứng ra trả lời ta!
Cái tên Lưu Khám đối với người Hàm Dương mà nói, cũng không quá xa lạ.
Vệ Úy Quân Quân vừa nghe vậy, cũng ngừng hành động, cả đám vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu Khám.
Không lâu sau, một viên đại tướng trong Vệ Úy Quân Quân đánh xe đi ra, dừng lại trước trận tỉ mỉ quan sát Lưu Khám một hồi, sau đó chắp tay nói:
- Mạt tướng Dương Hổ, bái kiến Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc. Gia huynh Dương Hùng, từng dốc sức dưới trướng Quân Hầu và Thượng tướng quân, tác chiến tại Bắc cương. . .Gia huynh thường xuyên nhắc tới đại danh của Quân Hầu, nói Quân Hầu là người dũng cảm, nhân nghĩa đệ nhất thiên hạ, mạt tướng vô cùng kính nể.
Y nói xong lời này, Lưu Khám lập tức đặt ngang Xích Kỳ.
Nhưng Dương Hổ lập tức chuyển chủ đề, đột nhiên dữ tợn nói:
- Nhưng không biết, Bắc Quảng Võ Quân, Quốc chủ Đường Quốc xông vào Hàm Dương ta, giết quân tốt của ta là vì cớ gì?
Nói vậy, Dương Hổ cũng không biết tin Doanh Hồ Hợi đã chết.
Lưu Khám không nhớ rõ Dương Hùng là ai, nhưng lại biết, Dương Hùng từng là đại tướng dưới trướng Lý Do, sau lại theo Chương Hàm chinh phạt Trương Sở.
Khi Hạng Võ đánh quận Nãng, Dương Hùng chết trận tại Tuy Dương, cũng xem như một vị trung thần.
Vì vậy liền chắp tay nói:
- Dương tướng quân, Lưu Khám hôm nay đến đây chính là phụng lệnh Bệ hạ bình định loạn Quan Trung. Nhưng không ngờ, cẩu hoạn quan Triệu Cao lòng lang dạ sói cấu kết với Kinh Man, tàn sát lão Tần nhân trung nghĩa, hơn nữa còn mệnh cho đám người Diêm Nhạc, đêm qua đánh Hưng Nhạc cung, âm mưu làm phản. Dương tướng quân, Bệ hạ đã bị cẩu hoạn quan kia làm hại, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho y?
Trên đường phố Hàm Dương, hôm nay vô cùng tĩnh mịch, chỉ có Hắc Kỳ Quân, quân phòng thủ Hàm Dương và hơn một nghìn Vệ Úy Quân.
Nhưng không có nghĩa, không ai để ý tới nơi này.
Tuy thấy nhà cửa hai bên đường đóng chặt, thế nhưng có rất nhiều người đang đứng bên cửa sổ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. . .
Mới đầu Dương Hổ ngẩn người, hai mắt trợn tròn.
- Lưu Quân Hầu, ngài vừa nói cái gì?
Lưu Khám hét lớn:
- Cẩu hoạn quan cấu kết với Kinh Man hại chết Bệ hạ rồi, tướng quân vì sao còn muốn bán mạng cho cẩu hoạn quan?
Người bên ngoài không biết Doanh Hồ Hợi không ở trong thành Hàm Dương, nhưng Dương Hổ thân là Vệ Úy Quân Lang Trung, sao có thể không biết chuyện này? Khi Lưu Khám nói Doanh Hồ Hợi đã bị hãm hại tại Hưng Nhạc cung, Dương Hổ lập tức tin tưởng. . .Hai tay y run rẩy, nắm chặt thành xe!
Đêm qua Hưng Nhạc cung bốc hỏa, y nghĩ nhất định phải ra khỏi thành kiểm tra.
Thế nhưng Triệu Cao lại lệnh Vệ Úy Quân thủ vệ cấm cung, mượn cớ trọng đại ngăn cản Dương Hổ ra khỏi thành, hơn nữa còn hứa sẽ phái Hàm Dương lệnh tới đó.
Thằng nhãi Triệu Cao tuy ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là nguyên lão hai triều, lại là lão sư của Doanh Hồ Hợi. Y thực sự không ngờ, Triệu Cao sẽ làm phản.
Thế nhưng hiện tại. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook